Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công

Chương 95



Còn không đến nửa tháng trước khi khai giảng, Diệp Khai có linh cảm rằng Cù Gia sẽ đến thúc giục mình, và đúng như dự đoán, đang trên đường quay về thành phố từ nghĩa trang thì cậu đã nhận được điện thoại của bà. Lần này không thể qua loa qua được nữa, nếu không Cù Gia có thể tự mình bay đến Canada để trói cậu dẫn về. Cậu nói dối vô độ, nói rằng tối nay sẽ bay về, ngày mai sẽ có mặt ở Ninh Thị. Cù Gia không nghi ngờ gì, cuối cùng cũng thỏa mãn mà cúp điện thoại.

"Nói vậy thì mai em về nhà luôn à?" Trần Hựu Hàm liếc cậu một cái, trong mắt mang theo ý cười.

"Sao nào, anh không nỡ sao?"

"Không nỡ, đương nhiên là không nỡ rồi." Trần Hựu Hàm nắm lấy tay cậu: "Không bằng anh sẽ thành lập thêm chi nhánh của GC ở Bắc Kinh, ngày đầu tiên nhậm chức liền tuyên bố, vì sự phát triển kinh doanh của công ty, Trần Hựu Hàm tiên sinh sẽ công tác ở Bắc Kinh trong suốt hai năm tới. . ."

Diệp Khai cười khúc khích, "Rồi hai năm sau nữa anh có nên mở rộng việc kinh doanh sang Mỹ luôn không?"

Trần Hựu Hàm "Ha" một tiếng, "Ở nước ngoài có hơi rắc rối, nhưng cũng không phải là không thể."

Diệp Khai mím mím môi, đắc ý mà ra vẻ: ". . . Hôn quân."

Dù nói đùa như vậy nhưng cả hai đều biết chuyện đó là không thể. Trần Hựu Hàm có vô số công việc trên người, bản thân cậu cũng có việc học của riêng mình. Các cuộc thi, đề tài, luyện tập, TOEFL, điểm số, hiện giờ cậu chỉ như đổi cuộc sống trung học của mình sang một địa điểm khác, chính là Thanh Hoa mà thôi. Những gì mà cậu từng cố gắng lúc trước, bây giờ lại phải cố gắng một lần nữa. Cù Gia mặc dù vẫn luôn kiềm chế không nói, nhưng Diệp Khai biết, bà vẫn luôn oán giận Trần Hựu Hàm. Trong mắt của một người mẹ, nếu như không có hắn, Diệp Khai đã có thể vinh quang mà nhập học tại một ngôi trường đẳng cấp thế giới bên kia bờ đại dương, thay vì phải thức khuya dậy sớm ra sức chiến đấu như bây giờ.

"Hựu Hàm ca ca." Khi lên tiếng lần này, đã không còn sự đùa cợt nữa, Diệp Khai bình tĩnh nói: "Chuyện công khai với người nhà, chúng mình vẫn là đợi thêm chút nữa đi."

Những ngón tay nhợt nhạt vì không được nghỉ ngơi đủ nắm chặt vô lăng, sự im lặng của Trần Hựu Hàm rất ngắn ngủi, thoáng qua liền biến mất, có lẽ chỉ chừng một phần mười của 1 giây, trước khi Diệp Khai kịp nhận ra, hắn đã mỉm cười rồi nói: "Được thôi."

"Anh không hỏi em vì sao à?" Diệp Khai quay mặt lại nhìn hắn, lại chỉ thấy sườn mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt của hắn.

"Không cần phải hỏi."

"Anh không sợ. . . em sẽ mãi mãi không nói ra sao?"

"Vậy thì sao chứ?"

Trên quốc lộ, những cánh đồng và làng mạc hai bên đường cứ lùi dần trong tầm mắt. Còn vài km là đến cổng thu phí, dòng xe cộ qua lại dày đặc. Trần Hựu Hàm tập trung lái xe, từ đầu đến cuối không quay sang để đáp lại ánh mắt của Diệp Khai.

Diệp Khai rốt cuộc cũng ngả người về trong ghế. Mãi lâu sau cậu mới âm u hỏi: "Anh không sợ em nói dối anh nhiều năm rồi lại đá anh sao? Hoặc cũng có thể vừa vụиɠ ŧяộʍ nɠɵạı ŧìиɦ với anh, vừa tìm người kết hôn."

Trần Hựu Hàm không khỏi bật cười: "Sao anh phải sợ? Nếu em mà dám như thế thì anh cũng có cách khiến cho em không xuống giường được."

Diệp Khai bị hắn chặn họng một chút, lạnh lùng hỏi: "Vậy nếu như em vẫn giữ chân anh mãi mà không chịu công khai, anh không cảm thấy oan ức sao?"

Trần Hựu Hàm rốt cuộc cũng hiểu ra ý ngầm qua những câu hỏi tu từ liên tục của cậu, hắn không còn cố gắng đóng vai một anh người yêu rộng lượng hào phóng, có thừa cảm giác an toàn nữa, hắn nói một cách bá đạo mà hoàn khố: "Oan ức chứ, dĩ nhiên là phải oan ức rồi, em mới vừa nói trước mặt mẹ rằng chỉ muốn khuyên anh kết hôn với em, mà anh cũng đồng ý rồi, cho nên em dự định khi nào thì sẽ biến lời nói thành hành động thực tế đây? Cũng đừng nghĩ đến việc giữ chân anh nhiều năm, anh không chờ nổi đâu, thời điểm công khai với người lớn trong nhà cũng phải đưa vào hàng đầu trong danh sách những chuyện quan trọng cần làm, không thể cứ đẩy mãi về sau không có điểm dừng, anh không có cảm giác an toàn đâu nhé, em mà cứ thế này thì anh đến cả ngủ cũng không ngủ ngon được đâu."

Dòng xe cộ ùn tắc trước cổng thu phí, đèn đỏ kéo dài gần một cây số. Trần Hựu Hàm giảm tốc độ sang số P, một tay giữ vô lăng nhìn lại, cười như không cười mà hỏi: "Vừa lòng rồi chứ? Đã vui chưa?"



Diệp Khai mở nắp chai nước khoáng rồi đưa cho hắn, nói: "Chờ đến khi nhận được offer em sẽ công khai ngay."

Trần Hựu Hàm tháo dây an toàn, nghiêng người qua vuốt ve gò má cậu, hai người cách nhau rất gần, hơi thở hòa vào nhau. Dòng xe cộ vẫn không có bất kỳ dấu hiệu chuyển động nào, hắn không nhịn được mà hôn Diệp Khai, thấp giọng nói: "Lúc trước em nói dối anh rằng mình với Lucas đang yêu nhau, có một câu mà anh vẫn còn nhớ, em nói rằng, em có thể rất dũng cảm, chỉ là do anh không muốn nó."

Khóe mặt Diệp Khai hiện lên vẻ lạnh lùng, hàm chứa sự trêu tức, "Bây giờ anh vẫn là không muốn như trước đó."

"Muốn chứ, sao lại có thể không muốn được? Tiểu Khai, anh vẫn luôn biết em rất dũng cảm, cho nên khi nãy em nói như vậy, anh mới có thể không có chút lo lắng hay là do dự nào. So với dũng cảm, em còn thông minh hơn nữa kìa."

Diệp Khai yên lặng, rốt cuộc cũng thú nhận: "Em không muốn giẫm lên vết xe đổ."

Trần Hựu Hàm gần trong gang tấc mà nhìn cậu chăm chú: "Em sợ ba mẹ sẽ phản đối sao?"

Diệp Khai cuối cùng cũng lộ ra chút ý cười, nửa thật nửa giả nói: "Cù Gia nữ sĩ nhà chúng em sẽ làm phiền anh đến chết."

"Mang ông bà ngoại ra vẫn chưa đủ sao?"

"Nước xa không cứu được lửa gần."

"Vậy. . ." Trần Hựu Hàm nghĩ nghĩ, nhếch môi, "Có ông nội ủng hộ đã đủ chưa?"

Diệp Khai đột nhiên mở to mắt, chống tay vào ghế ngồi thẳng dậy: "Anh vừa nói gì vậy cái --" âm cuối vội vàng chìm trong hàng loạt tiếng còi vang lên sau lưng mình. Trần Hựu Hàm hôn lên khóe môi cậu một cái rồi thắt lại dây an toàn. Chiếc xe chậm chạp xuất phát, đi theo dòng xe cộ một cách trật tự.

Một nỗi lo lắng không thể kiểm soát dâng lên từ sâu trong cơ thể, Diệp Khai rất cần một câu trả lời, thậm chí giọng của cậu cũng vô thức cất cao: "Ông nội cũng biết chuyện chúng mình ư?"

Trần Hựu Hàm liếc cậu một cái, cười cười, hắn "Xuỵt" một tiếng: "Về nhà rồi nói."

Chiếc Urus màu xám đậm chống phản quang đi qua trạm thu phí ETC, tiến vào đường cao tốc trong khu đô thị của Ninh Thị. Hai bên là những khu đô thị liên miên bất tận, cao thấp xen vào nhau như răng lược, những bức tường làm bằng gạch men hoặc gạch đỏ, những ô cửa sổ vuông màu xanh đậm. Quang cảnh hai bên đường nhanh chóng lùi lại, con đường nhánh hiện ra trước mắt. Chiếc SUV đi xuống, vài phút sau, một tòa nhà toàn kính tráng lệ nối với mực nước biển hiện ra trước mặt.

Diệp Khai vô thức níu cánh tay Trần Hựu Hàm: "Đến Rosewood đi anh."

Trần Hựu Hàm sửng sốt một chút, không hỏi thêm gì. Đèn đuôi bên phải nhấp nháy, xe rẽ phải, đi qua bùng binh đài phun nước của khách sạn Rosewood, lái vào ga ra dưới tầng hầm.

Xe còn chưa dừng hẳn thì Diệp Khai đã tháo đai an toàn.

"Sao ông nội lại biết chuyện chúng mình? Lúc đó anh --" Cậu nuốt xuống một ngụm, ánh mắt lo lắng vỡ vụn, "Lúc đó rốt cuộc anh đã nói gì với ông?"

Trần Hựu Hàm ném cho Diệp Khai một điếu thuốc: "Bình tĩnh lại đã em."

Diệp Khai nhặt điếu thuốc màu trắng rơi trên ngực mình, nhìn Trần Hựu Hàm, sau 2 giây, cuối cùng cậu cũng tiến lại gần chiếc bật lửa trong tay Trần Hựu Hàm để châm thuốc. Lồng ngực cậu chìm trong ghế xe mà chập trùng thật sâu, Diệp Khai hít một hơi thật sâu, thở ra khói trắng. Tư thế khoanh tay trước ngực rất có tính công kích, nhưng bàn tay cầm thuốc lại đỡ lấy trán, lộ ra vẻ mệt mỏi và yếu ớt rõ ràng.



Một lúc sau, Diệp Khai mới thực sự bình tĩnh lại, khẽ cười khổ: ". . . Anh lại giấu diếm em rồi."

Trần Hựu Hàm nhẹ nhàng mà không cho phép nghi ngờ kéo tay cậu lại, để cậu phải ngước mắt nhìn mình: "Anh không cố ý."

"Lúc ở Vân Nam anh nói anh đã giúp em come out với ông nội."

"Anh mới chỉ nói nửa câu." Trần Hựu Hàm dừng một chút, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa má Diệp Khai: "Câu nói hoàn chỉnh là, ông nội đã biết chúng mình từng ở bên nhau."

Ánh mắt của Diệp Khai sau câu này liền đứng im bất động, cậu lập tức luồn tay vào tóc, cúi đầu thật sâu:

". . . Anh điên thật rồi."

Diệp Thông khác với Lan Mạn và Cù Trọng Lễ, ông hoàn toàn là người đi ra từ trong một gia tộc giàu có và truyền thống ở Trung Quốc, chỉ riêng việc chấp nhận người thừa kế của mình là gay đã đủ điên rồ rồi, chứ đừng nói đến việc để ông chấp nhận mối quan hệ đại nghịch bất đạo này giữa Diệp Khai và Trần Hựu Hàm. Cậu khó mà tưởng tượng ra khung cảnh lúc đó, càng không thể tưởng tượng nổi nếu như lúc ấy xảy ra chuyện bất trắc gì đó. . . Cậu và Trần Hựu Hàm, không ai đủ khả năng để gánh chịu trách nhiệm.

"Anh không điên, anh đã mất một năm rưỡi để hoàn thành chuyện đó." Trần Hựu Hàm nắm lấy vai cậu: "Em sợ sao?"

Diệp Khai lắc đầu.

Không phải như vậy. Tình yêu giữa cậu và Trần Hựu Hàm, mặc dù Trần Hựu Hàm lớn tuổi hơn cậu, lại còn trưởng thành hơn, hai vai hắn mạnh mẽ hơn đi chăng nữa, thì cũng không có nghĩa là hắn phải đi xử lý mọi chuyện, và hắn phải chịu trách nhiệm trước mọi rủi ro hay là tiếng xấu. Mà chỉ vì cậu nhỏ tuổi hơn một chút, nên không cần phải có bất kỳ trách nhiệm gì đối với mối tình này, cứ như vậy mà đứng sau lưng hắn, hưởng thụ sự che chở gió mưa của hắn một cách đương nhiên. Nếu có một ngày nào đó ảo ảnh tan vỡ, tình yêu chia lìa, có lẽ người ta sẽ còn ùa tới mà chúc mừng Diệp Khai, cảm thấy may mắn thay cho cậu.

"Vì sao chứ?" Diệp Khai nặng nề thở ra. "Lúc đó mình đã chia tay rồi. Nếu như không có gì sai sót thì anh đã chuẩn bị để sẵn sàng cắt đứt hoàn toàn với em, cần gì phải bận tâm đến chuyện này?"

"Khi đó em đứng ngoài cửa cầu xin anh, đã từng nói với anh một câu, em nói anh có thể bội tín, hiện giờ câu nói này còn được tính nữa không?"

Đầu óc Diệp Khai quay cuồng rối loạn, suy nghĩ một hồi mới nhớ ra, cậu gật đầu lia lịa: "Em vẫn còn nhớ, đại khái chính là -- anh muốn nói gì vậy?" Thuốc lá đã cháy đến tận cùng, cậu dụi tàn thuốc vào chiếc gạt tàn trong xe, "Anh đi đặt phòng đi."

Trần Hựu Hàm sững người: "Bây giờ sao?"

"Em đang giận lắm." Con ngươi đen láy của Diệp Khai nhìn hắn không chút cảm xúc, "Đừng hỏi em tại sao lại giận, tóm lại vì để tốt cho anh, anh đi đặt phòng đi rồi mình lại nói chuyện tiếp." Cậu dừng lại một chút, sau đó ôm cổ Trần Hựu Hàm mà hôn.

Mộ nụ hôn có thể xem là an tĩnh.

Rời khỏi đôi môi hắn, cậu nhìn vào mắt Trần Hựu Hàm, nhẹ nhàng mà lạnh lùng nói: "Nếu như mình mà có cãi nhau thật, anh tốt nhất là nên dỗ dành em cho đàng hoàng."

Một sự đe dọa xinh đẹp trí mạng tựa như đóa anh túc.

Ánh mắt Trần Hựu Hàm dần tối lại: "Em nói thế này là đang ép anh phải chọc giận em đấy."

Lâm thời đi đặt phòng, may sao khách sạn vẫn còn trống một căn phòng cao cấp. Thang máy đi lên tầng 26, dù khách sạn này một trong những khách sạn hạng sang nổi tiếng trên mạng mấy năm gần đây, dọc hành lang treo đầy những tác phẩm nghệ thuật hiện đại, nhưng cả hai đều không hề liếc nhìn dù chỉ một cái. Quét thẻ mở cửa, phòng khách mang phong cách Địa Trung Hải sáng sủa hiện ra trước mắt, cách đó không xa chính là biển và bãi cát, trên bàn trà đặt nửa tá nước Perrier. Diệp Khai uống một ngụm, "Nói đi, anh còn giấu diếm em những gì nữa."

Trần Hựu Hàm dựa vào lò sưởi nhìn từ trên xuống dưới Diệp Khai một lần, sau đó hắn cong lên khóe môi: "Anh đã từng cho rằng Diệp Cẩn thích hợp là người thừa kế Ninh Thông hơn em, hiện giờ xem ra, có vẻ anh đã nghĩ sai rồi."