Trọng Tử

Quyển 3 - Chương 39: Yêu đương bốc đồng



Ngày hôm sau tỉnh lại, Trọng Tử thực sự cảm thấy rất nghi hoặc, những cảm xúc phức tạp, mạnh mẽ bị dồn nén và chất chứa trong nhiều ngày qua đã hoàn toàn biến mất, giống như đã tháo xuống được một gánh nặng đè chặt trong lòng, tâm trí trở nên tỉnh táo và minh mẫn hơn rất nhiều. Khi nhớ lại tình hình đêm qua trong đầu nàng chỉ mơ hồ nhớ là mình đã làm một việc gì đó không phù hợp, hành động có phần không đúng với lễ nghĩa cho lắm nên lại càng bất an, bồn chồn không yên. Về phần nguyên nhân thì nàng cũng không dám suy nghĩ nhiều, cho đến khi nàng vội vàng chạy thẳng đến vấn an sư phụ, nhìn thấy thần sắc của Lạc Âm Phàm cũng không có gì lạ thì tâm tư mới được thả lỏng và thoải mái hoàn toàn.

Đúng vậy, nàng là đồ đệ của người, cũng đã từng ở trong lòng người làm nũng rất nhiều lần rồi, chuyện đêm qua cũng chỉ như vậy thôi, có gì không ổn chứ.

Chẳng qua là trong bầu không khí giờ đây hình như đang phảng phất một chút gì đó rất kỳ lạ khiến không gian thân thiết giữa hai thầy trò lúc này mang theo một chút ái muội.

Đại hội tiên môn náo nhiệt vô cùng, kéo dài suốt bảy ngày liền. Trong khi diễn ra đại hội thì những chuyện nằm trong dự kiến quả nhiên đã phát sinh. Trác Hạo lặng lẽ rời đi khiến Chức Cơ tức giận đến mức khóc sướt mướt chạy thẳng tìm tới nơi ở của những người thuộc Thanh Hoa cung, cung chủ Trác Diệu tự cảm thấy mất mặt vô cùng lại không chịu nổi sự quấy rầy của Chức Cơ nên phải cáo từ xin phép về trước. Đông Quân cũng vì chuyện này mà bị xấu hổ lây đành phải khuyên con gái lập tức trở về ngay. May mà trên tiên giới này năm tháng là vô tận, ai mà chưa từng có một thời trẻ tuổi phong lưu kia chứ. Nhưng mà những chuyện như vậy thì nhiều lắm cũng chỉ tính là chuyện hoang đường gió thoảng mây trôi mà thôi, cũng không phải là sai lầm to lớn gây ra tội ác tày trời gì cả, chỉ là chuyện lần này của Trác Hạo lại trở thành một trò khôi hài lan truyền khắp nơi, đúng thật là ồn ào và huyên náo vô cùng, đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều người khiến cho mọi người đều âm thầm bật cười. Cũng có nhiều người khôi hài lại hiểu chuyện liền đến vỗ vai Trác Diệu hỏi bao lâu nữa thì cháu của cung chủ sẽ tới cửa xin nhận ông nội, khiến cho Trác Diệu vốn tức giận tràn đầy trên mặt chẳng mấy chốc cả khuôn mặt biến thành một màu đen thui.

Đến ngày thứ tám, các phái đều chào từ biệt để trở về, Trọng Tử bước theo Lạc Âm Phàm và Ngu Độ ra về, Lam lão Chưởng giáo tiễn ba người ra tận bên ngoài cửa lớn, lúc này nhìn thấy Trọng Tử đang ôm cánh tay của Lạc Âm Phàm làm nũng, chỉ cười cười nói một câu nửa thật nửa đùa : "Nữ đồ đệ đã trưởng thành, không thể cứ bám lấy sư phụ như thế được", Lạc Âm Phàm nghe thấy đương nhiên là lập tức đem Trọng Tử đẩy ra ngay, khiến nàng tức giận đến độ nguyền rủa Lam lão Chưởng giáo ở trong lòng phải đến cả trăm lần.

Đại hội lần này ngoại trừ mục đích để ăn mừng thành công, thúc đẩy mối quan hệ hòa hợp giữa các phái, còn có một công dụng hết sức lớn, đó chính là nơi gặp gỡ và thúc đẩy cho không ít cặp tình nhân giữa các môn phái. Sau một thời gian ở cạnh nhau đến giờ phút này phải chia tay đương nhiên là ai cũng cảm thấy lưu luyến không rời, những cặp tình nhân đó đều lặng lẽ bàn bạc với nhau chuyện hôn lễ của đôi bên, nhưng mà ít nhất cũng có một cặp chẳng hề lo lắng gì, chính là Nguyệt Kiều và Tư Mã Diệu Nguyên.

Nguyệt Kiều vốn chỉ là gặp dịp thì quen chơi mà thôi, chẳng qua nhìn thấy Tư Mã Diệu Nguyên dung mạo xinh đẹp lại có thân phận tôn quý ở chốn nhân gian nên có thể có thêm vài phần chân tình và thực lòng chăng? Còn Tư Mã Diệu Nguyên thì cũng chẳng hơn gì, vốn chỉ là muốn mượn y để gây náo động tạo sự chú ý mà thôi, bởi vậy giờ phút này cũng không hề có chút lưu luyến nào hết, cả hai đều là giả mù sa mưa miệng nói qua mấy câu nhớ nhung, lưu luyến không nguôi rồi lập tức như gió thoảng qua chẳng còn giữ lại chút gì, bỏ hẳn sang một bên.

Trước đó, do đã nhận được tin tức ở Đồ Châu có Băng ma làm loạn nên Lạc Âm Phàm quyết định đi đến Đồ Châu, vốn là hắn không cho Trọng Tử đi theo mà bắt nàng đi cùng Ngu Độ trở về Nam Hoa trước, nhưng kết quả là Trọng Tử lại tự mình lặng lẽ bẩm báo với Ngu Độ, cả gan dám dùng lời ngon tiếng ngọt thuyết phục Ngu Độ đồng ý, sau đó đuổi theo hắn.

Từ trong mây, Trọng Tử mang theo lá gan lớn cùng mình, nhảy lên trên Mặc Phong kiếm của Lạc Âm Phàm nói: "Sư phụ đưa con đi cùng với người đi."

Lạc Âm Phàm nghiêm khắc quát lớn: "Mau quay trở về ngay!"

Mấy năm qua kề cận bên nhau nhưng chưa từng nghe thấy một lời nói nặng nào, thế mà nay đột nhiên lại thấy thái độ sư phụ như vậy, đôi mắt của Trọng Tử lập tức đỏ hoe lên.

Lạc Âm Phàm muốn nói tiếp nhưng vừa nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe kia lại thôi chẳng nói được tiếng nào nữa, cuối cùng đành thở dài thỏa hiệp: "Chỉ còn một đoạn đường nữa thôi, con tự mình đi đi."

Trọng Tử nghe thấy liền hờn dỗi quay trở lại ngự trên Tinh Xán, yên lặng không nói gì.

Hai thầy trò vừa đi tới biên giới vùng đất Đồ Châu đột nhiên nhìn thấy ma khí tụ tập ở phía trước, hơn nữa trên mặt đất dường như có tiếng chém giết mơ hồ vọng lại, Lạc Âm Phàm lập tức cho Mặc Phong kiếm hạ xuống phía dưới, lúc này chỉ nhìn thấy hơn mười tên yêu ma đang bao vây một nữ tử.

Người nữ tử đó trên tay đang cầm một cái giỏ đựng toàn thảo dược vẫn còn tươi xanh, mặc dù ứng phó với yêu ma có vẻ rất gian nan nhưng trên mặt lại không hề có một chút bối rối nào, đó chính là Trác Vân Cơ.

Tiên lực ngưng tụ lại, thanh kiếm phát ra một quầng sáng chói lóa quét ngang ra khiến cho mấy tên yêu ma kia chưa kịp kêu lên một tiếng đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, những tên còn lại thì kinh sợ bỏ chạy tán loạn.

Trác Vân Cơ nhìn thấy người vừa đến liền mỉm cười, phất nhẹ ống tay áo trong suốt khom người xuống hành lễ: "Thì ra là Tôn giả."

"Sao tiên tử lại ở đây vào lúc này?"

"Tiểu nữ nghe nói ở Đồ Châu có ma độc nên tính đến đây xem thử một chuyến, ai ngờ vừa đến đã gặp phải Băng ma, thật may mắn là có Tôn giả cứu giúp."

Lạc Âm Phàm khẽ gật đầu: "Một mình Tiên tử ở bên ngoài như thế cần phải cẩn thận một chút."

Trác Vân Cơ liền đem những tin tức mà mình nghe được về Băng ma báo lại cho Lạc Âm Phàm, thấy hai người đã nói xong chuyện chính sự, nhưng Trọng Tử vẫn không thể chen vào được câu nào nên cảm giác mất mát trong lòng càng ngày càng nặng nề hơn, cả người buồn bực, khó chịu nên tự mình lui ra rất xa, đứng một mình cúi đầu xuống, lấy mũi chân đá đá một tảng đá nhỏ.

Trác Vân Cơ xoay mặt sang nhìn Trọng Tử khẽ hỏi: "Độc trên người con bé đã giải hết chưa?"

Lạc Âm Phàm gật đầu không nói gì, hắn không thể nào tưởng tượng được con bé lại bị trúng dục độc, may mắn là trong người hắn luôn mang theo lọ thuốc giải mà năm đó Trác Vân Cơ đã tặng cho con bé nên mới có thể chữa trị đúng lúc, do đó con bé mới không gặp phải chuyện không may, còn về chuyện tại sao lọ thuốc giải đó hắn luôn mang theo trong người, chính hắn cũng không biết rõ được nguyên nhân.

Trác Vân Cơ cũng không hỏi nhiều chỉ mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Có lẽ, Vân Cơ có thể giúp được vài việc."

Lạc Âm Phàm bỗng nhiên xoay người lại quát lớn: "Trọng nhi cẩn thận!"

Trọng Tử lúc này đang đứng ở xa xa, vừa hờn dỗi lại vừa buồn bực trong lòng nên đầu óc chỉ để ý đến chuyện của chính mình, chẳng thèm bận tâm hay để ý gì đến động tĩnh chung quanh cả. Mãi cho đến khi nghe tiếng của Lạc Âm Phàm quát lớn rốt cục mới hoàn hồn trở lại, lập tức cảm thấy ở bên cạnh mình có một luồng ma khí lạnh buốt quét tới, cả người nhất thời chấn động. Thân hình đột ngột biến đổi, vung một tay lên thi triển thuật Huyễn Tiễn (*) của tiên môn để phản công lại, đồng thời nhảy lên để né tránh, ngay cả khi những động tác kia liên tiếp nhau như vậy, mà lúc cả người hạ xuống dưới nhìn vừa đẹp đẽ lại thật uyển chuyển.

* 幻箭之术: Huyễn tiễn chi thuật. Huyễn là ảo, là giả. Tiễn là tên hoặc là mũi nhọn. Có thể tạm hiểu thuật này là tạo ra những mũi tên ảo để đánh lại.

Thì ra tên Băng ma vương kia trong lòng ghi hận việc thủ hạ bị giết chết nên kéo binh đến trả thù, nhưng nào đâu biết được đối phương lại là Lạc Âm Phàm, vừa tới nơi nhìn thấy người thì sợ hãi tới mức không dám ra tay nữa, nhưng nếu cứ như vậy mà thu binh thì y lại không cam lòng chút nào. Đang lúc bực mình thì bỗng nhiên phát hiện ra Trọng Tử đang đứng một mình ở bên cạnh, nhưng y không thể tưởng tượng được nàng lại phản ứng nhanh như vậy khiến cho mọi chuyện bại lộ, vội vàng hoảng hốt dẫn bộ hạ rút lui.

Vô số băng khí lạnh lẽo đánh úp lại, có cái đến trước có cái đến sau, đúng là Băng ma vương muốn rút đi nên xuất chiêu để cản trở, Trọng Tử lắc mình tránh đi được hai luồng băng khí bắn tới, bỗng nhiên nàng giật mình một cái, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà dừng thân hình lại, rồi nâng cánh tay lên, hai tay một cao một thấp vỗ tay trước ngực, kết thành tiên ấn để chắn luồng băng khí còn lại kia.

Trác Vân Cơ nhìn vừa thấy thế, không nhịn được mà kêu "Ah" lên một tiếng.

Lạc Âm Phàm cũng kinh hoàng vung hai tay lên đánh về phía Trọng Tử.

Hắn phát hiện ra Băng ma vương đánh lén Trọng Tử nhưng trong lòng biết rõ năng lực của tiểu đồ đệ có thể ứng phó được nên mới không nhúng tay vào để con bé tự mình lo liệu. Vạn vạn lần cũng không nghĩ tới việc con bé lại dám lấy cứng đối cứng như thế. Băng ma vương cho dù không lợi hại thì rốt cuộc cũng đã tu luyện hơn trăm năm nên đương nhiên công lực kinh người, so với con bé mới có bốn năm năm tu vi thì làm sao có thể sánh được. Đối phương có ma lực mạnh mẽ như vậy thì phải dùng mưu trốn tránh mới là thượng sách, đằng này lại cứng đầu cứng cổ chỉ biết đánh bừa như thế thì tránh sao khỏi phải chịu thiệt kia chứ, tiểu đồ đệ luôn luôn thông minh và cẩn thận như vậy nhưng nay sao lại phạm phải sai lầm sơ đẳng như thế!

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Trọng Tử ngã xuống thật mạnh, nằm sóng xoài dưới mặt đất.

Lạc Âm Phàm trong lòng vừa đau đớn vừa tức giận lập tức phóng như bay qua đỡ Trọng Tự đứng dậy mắng xối xả: "Lại thích thể hiện như thế! Con..."

"Đệ tử sơ sẩy." Trọng Tử mặt mày đang tái nhợt như tờ giấy nghe sư phụ mắng thì nghiêm mặt lại, nói được mấy chữ thì phun ra một miệng máu.

Rốt cuộc người bị thương là tiểu đồ đệ mình, Lạc Âm Phàm cũng không trách cứ nhiều nữa mà lập tức đem nàng ôm chặt lấy, lòng dạ đau xót từng cơn.

Trọng Tử vừa được vòng tay ấm áp kia ôm lấy thì liền chui đầu vào lòng Lạc Âm Phàm.

Trác Vân Cơ liền đi lên xem qua thương thế của Trọng Tử rồi nhẹ giọng nói: "Không có gì đáng ngại", Trác Vân Cơ lấy trong giỏ thuốc của mình ra một bài thuốc đưa cho Lạc Âm Phàm: "Mặc dù con bé bị thương nặng nhưng cũng may mắn là chưa bị trúng băng độc. Nhưng Băng Ma Vương vốn tu luyện là hàn băng khí, bởi vậy vết thương này không kiêng kị bất cứ thứ gì, chỉ kị duy nhất một thứ đó chính là không chịu nổi giá lạnh, vì vậy Tôn giả cần để ý kỹ càng đến con bé một chút." Không biết là nàng cố ý hay vô tình lại nhấn mạnh thêm hai chữ ‘Để ý’.

Lạc Âm Phàm thản nhiên nói: "Tiên tử nếu rảnh rỗi nên thường lên Nam Hoa thăm viếng một chút."

Trác Vân Cơ mỉm cười đồng ý nhưng mi mắt lại rũ xuống che dấu sự chua xót đang dâng tràn trong mắt.

Hắn đồng ý để nàng đến Tử Trúc Phong, chỉ vì muốn chặt đứt suy nghĩ và mong ước sai trái trong đầu tiểu đồ đệ của hắn, nhưng sao hắn lại chưa từng nghĩ rằng nàng cũng là người có suy nghĩ và mong ước như vậy chứ, hắn chỉ biết lo lắng và bảo vệ cho ai kia mà thôi...

………..

Khi Lạc Âm Phàm đưa Trọng Tử trở lại Nam Hoa, Ngu Độ và Mẫn Vân Trung nhìn thấy Trọng Tử bị thương thì cả hai đều vô cùng chấn động. Lạc Âm Phàm cũng chỉ giải thích sơ lược, sau đó liền bảo Yến Thực Châu đến Tử Trúc Phong chăm sóc cho nàng, trong thời gian dưỡng thương thì Tần Kha và Mộ Ngọc cũng thường xuyên đến thăm nom, chăm sóc nàng. Ngày đêm thấm thoát như thoi đưa, mới đó mà đã mấy tháng trôi qua, chưa gì lại thấy sắp đến đại hội thử kiếm được tổ chức năm năm một lần. Trọng Tử đã mười bảy tuổi nên tâm tình cũng chất chứa những nỗi muộn phiền của tuổi mới lớn, rốt cuộc cũng không chịu ngồi yên nữa, nàng mượn cơ hội cho Yến Thực Châu trở về, thấy thương thế của Trọng Tử không còn gì trở ngại nên Lạc Âm Phàm cũng không phản đối.

Trọng Tử vừa cảm thấy thất vọng lại vừa tức giận và buồn bực, nguyên nhân cũng bởi vì trong lúc nàng dưỡng thương, Lạc Âm Phàm vẫn cứ bế quan hoặc xử lý công việc như bình thường, rất ít khi hỏi đến chuyện của nàng. Ngược lại vào thời điểm này Trác Vân Cơ đến Tử Trúc Phong thăm nom càng ngày càng nhiều, đã vậy hai người bọn họ còn thường xuyên ở cùng với nhau trong điện, mỗi lần nói chuyện là kéo dài đến hai ba canh giờ, Trọng Tử nhìn thấy thế thì cảm thấy rất khó chịu cho nên có vài lần kiếm cớ vào trong điện nhưng chỉ mới nói được hai ba câu thì đã bị Lạc Âm Phàm lập tức đuổi ra ngoài.

Đối mặt với chuyện sư phụ đột nhiên trở nên lãnh đạm như vậy, Trọng Tử thực sự cảm thấy rất bất an, sư phụ là loại người nào kia chứ, có thể lừa gạt được người sao, chẳng lẽ chuyện nàng bị thương... Sư phụ đã nhìn ra được sự thật ẩn chứa bên trong?

Nghĩ như vậy nên Trọng Tử âm thầm hối hận vô cùng, trong lòng cũng tự biết là mình đã làm sai nên cũng không dám dính vào nữa mà ngày ngày lo khổ luyện thuật pháp, quyết tâm làm náo động ở đại hội thử kiếm lần này để có thể cầu xin sư phụ tha thứ cho mình.

Bên ngoài điện Trọng Hoa, lúc này Lạc Âm Phàm đích thân tiễn Trác Vân Cơ ra.

Trọng Tử đang đứng ở phía trước bậc thềm, kinh ngạc ngước mắt nhìn theo.

Trác Vân Cơ hướng về phía Trọng Tử khẽ mỉm cười rạng rỡ.

Trọng Tử rũ mắt xuống không đáp lại.

Chờ đến khi Trác Vân Cơ rời đi, Lạc Âm Phàm quay trở lại gọi Trọng Tử vào trong điện, dặn dò nàng: "Đại hội thử kiếm đã đến gần, mặc dù sư phụ không cần con phải tranh đoạt gì cả, nhưng đã tham gia thì phải đặt hết tâm trí và sức lực vào đó mới là việc nên làm, lúc này thương thế của con..."

Trọng Tử vốn là đang cung kính đứng ở một bên, nghe thấy sư phụ nói vậy vội vàng đáp lại: "Xin sư phụ hãy yên tâm, thương thế của đệ tử đã khỏi hẳn rồi, bấy lâu nay con vẫn không hề bỏ bê tu luyện thuật pháp."

Lạc Âm Phàm gật đầu: "Hôm qua, ta cùng Chưởng giáo đã bàn bạc và trao đổi với nhau rồi, tạm thời ta sẽ cho con đến ở Ngọc Thần Phong một thời gian, cùng tu luyện với Tần sư huynh của con, Tần Kha cũng đồng ý rồi, con hãy thu gom và chuẩn bị trong ngày hôm nay, ngày mai lập tức qua bên đó ngay."

Trọng Tử nghe thấy mà chợt ngây người, chẳng còn suy nghĩ được gì nữa.

Đây là sư phụ... muốn đuổi nàng đi sao?

"Con không đi!"

"Vì sao không đi?"

"Con..." Trọng Tử đảo ánh mắt đi chỗ khác trốn tránh rồi nói quanh co, "Con... đã quen ở Tử Trúc Phong từ trước tới giờ, huống chi lúc tu luyện có rất nhiều chỗ khó hiểu và khó giải thích, còn phải nhờ sư phụ chỉ dạy nữa."

"Sư phụ sẽ đến Ngọc Thần Phong kiểm tra việc luyện công của con thường xuyên."

Trọng Tử nghe vậy thì chỉ trầm mặc không nói gì nữa nhưng một lúc lâu sau lại quỳ xuống, thấp giọng nói: “Cho dù đệ tử làm sai chuyện gì thì sư phụ cứ việc trách phạt con, con cam nguyện chịu phạt, nhưng vì sao sư phụ nhất định phải đuổi con đi chứ?"

Dụng ý trong đầu bị tiểu đồ đệ nhìn thấu và nói thẳng ra như vậy, Lạc Âm Phàm cảm thấy xấu hổ vô cùng, chỉ dám ho nhẹ một tiếng, cố gắng giữ giọng điệu ôn hòa nói với Trọng Tử: "Sư phụ không phải muốn đuổi con đi, chẳng qua là đại hội thử kiếm đã đến rất gần, những ngày gần đây Tử Trúc Phong lại đón tiếp nhiều khách cho nên rất ồn ào, khó có thể thanh tĩnh mà tập trung tu luyện được."

"Con không tin! Sư phụ rõ ràng là muốn lấy cớ đuổi con đi!" Trọng Tử không những không nghe mà còn nóng nảy phản bác lại, ngưỡng mặt lên nói: "Sư phụ nói phải đón tiếp khách chẳng phải là Vân tiên tử hay sao, nhưng mà con cũng chưa từng thất lễ hay đắc tội với tiên tử, cớ sao người cứ muốn đuổi con đi!"

"Làm loạn!" Lạc Âm Phàm bực mình quát lớn: "Ngày mai lập tức đến Ngọc Thần Phong ngay, không cần phải nói nhiều nữa!"

Trọng Tử lập tức hành động theo bản năng như từ bé tới giờ vì cho rằng sư phụ nhất định sẽ nhân nhượng mình, nên nghiêng mặt đi hờn dỗi và cố chấp nói: "Con không đi!"

Lạc Âm Phàm nghe thấy mà khựng cả người, mãi một lúc lâu sau mới chưng bộ mặt lạnh lùng ra: "Giỏi lắm, thật sự giỏi lắm, ta dạy dỗ đồ đệ mà ngay cả ta cũng không vâng lời! Ngươi không để trưởng bối vào trong mắt thế sao. Mau đi ngay cho ta, đến chỗ Mẫn đốc giáo chịu phạt ngay!"Trọng Tử lòng mang đầy bực bội và giận dỗi đến Ma Vân Phong của Mẫn Vân Trung để chịu phạt. Mẫn Vân Trung lúc này chỉ xuôi tai nghe Trọng Tử thuật lại chuyện đã xảy ra, chuyện này thực sự cũng không có gì phải ngạc nhiên cả, bởi vì mỗi đồ đệ khi lớn lên vốn nên tự lập trong môn hộ. Nhưng mà nữ đồ đệ thì lại có chút mẫn cảm không chịu nổi những lời nói nặng như vậy, đã thế từ trước đến nay Lạc Âm Phàm lại luôn luôn bảo vệ và bao bọc cho con bé từng ly từng tý, thế mà nay đột nhiên lại đuổi con bé đi nên con bé khó có thể chấp nhận mọi chuyện, cho dù bên trong có lý do gì đi chăng nữa. Bởi vậy Mẫn Vân Trung cũng không hề phạt nặng mà chỉ giáo huấn Trọng Tử vài câu rồi lập tức cho nàng trở về thỉnh tội với sư phụ.

Sự việc này nhanh chóng lan truyền ra ngoài, nghe nói nàng bị Lạc Âm Phàm đuổi khỏi Tử Trúc Phong, bọn người Tư Mã Diệu Nguyên âm thầm đắc ý chỉ chờ cơ hội để chế giễu nàng.

Trọng Tử không trở về Tử Trúc Phong ngay mà lại chạy đến Tiểu Phong, nhào vào lòng Yến Thực Châu khóc mãi không thôi làm cho mắt đỏ bừng lên.

Yến Thực Châu sau khi biết được ngọn nguồn mọi chuyện thì cũng không khỏi kinh ngạc, trong lòng thầm oán trách một chút nói với nàng: "Cho dù ý của Tôn giả là muốn muội tự lập nhưng cũng không cần thiết phải nóng lòng đến thế, Tôn giả thật sự có chút gấp gáp rồi."

Trọng Tử thấp giọng ấm ức nói: "Nếu như không phải có Vân Tiên tử thì cũng sẽ không có việc gì xảy ra cả, nhất định là sư phụ chê muội mà."

Yến Thực Châu nghe được chỉ biết cười "Xì" ra một tiếng rồi đẩy Trọng Tử ra nói: "Tỷ còn tưởng muội vì thực sự luyến tiếc và nhớ thương sư phụ nên không muốn rời đi, thì ra tính tình vẫn chỉ là một đứa trẻ thích gây náo loạn! Sư phụ của muội cũng không phải chỉ có một mình muội mà thôi, chẳng lẽ chỉ cho phép người thu nhận đồ đệ mà lại không cho phép người thành gia lập thất, lấy thê tử hay sao? Có thêm một sư nương thương yêu muội có gì là không tốt nào, mà ta thấy Vân Tiên tử tính tình cực kỳ dịu dàng và hòa thuận, đối xử với mọi người rất tốt. Nói gì thì nói hiện giờ cũng chỉ có mỗi Tiên tử là miễn cưỡng xứng đôi được với Tôn giả mà thôi. Hơn nữa giao tình của Tôn giả và Tiên tử đã có từ rất lâu, trước cả khi Tôn giả thu nhận muội rồi cơ. Vân Tiên tử không ăn dấm chua của muội thì thôi, sao muội lại ăn dấm chua ngược lại Tiên tử là sao!"

"Sư phụ thật sự muốn thành thân với Tiên tử sao?"

"Muội không biết đâu, hiện giờ tất cả mọi người đều nói đến chuyện này, thời gian gần đây Vân Tiên tử thường xuyên đến thăm viếng, Tôn giả cũng tiếp đón tiên tử rất nồng hậu. Từ xưa đến nay hầu như chưa có vị Tiên tử nào thưòng xuyên lui tới nơi này mà Tôn giả người cũng chưa từng đối xử với ai bằng ánh mắt khác thường đến thế, lại càng đừng nói đến chuyện được tự do ra vào Tử Trúc Phong như vậy. Chắc là hai người đó cũng có chút ý tứ với nhau nên mới thế, vừa rồi tỷ còn nghe Mộ thủ tọa nói qua mấy ngày nữa thì Vân Tiên tử sẽ đến Tử Trúc Phong ở lại một thời gian ngắn."

Trọng Tử lẩm bẩm nói một mình: "Ở lại một thời gian ngắn sao..."

"Nói không chừng sau khi ở lại một thời gian ngắn thì liền biến thành ở lâu dài nha." Yến Thực Châu cười cười nói với nàng: "Nam nữ ở cạnh nhau lâu ngày thì sinh tình là chuyện bình thường mà, lúc đó đương nhiên không thể thiếu những hành động bộc lộ tình chàng ý thiếp. Tôn giả người cũng biết nếu để muội nhìn thấy thì không tốt lắm, cho nên mới lấy cớ để muội ra ngoài, muội thân là đệ tử không biết tạo điều kiện thuận lợi cho sư phụ thì thôi lại còn gây ra lắm chuyện cản trở , làm gì chứ."

"Muội đi trước một chút."

Trọng Tử không kịp suy nghĩ gì nữa lập tức đứng dậy bước đi ngay, trong lúc vô ý lại đụng phải cái bàn ngã xuống, Yến Thực Châu thấy thế liền vội vàng bước đến đỡ nàng dậy, vừa bước đến đã phát hiện ra sắc mặt nàng trắng bệch, hai mắt thất thần chẳng có chút sinh khí nào, không khỏi nhíu mày lại.

"Muội..."

"Không sao, muội trở về đây."

Trọng Tử máy móc đẩy cánh tay của Yến Thực Châu ra, miễn cưỡng nở một nụ cười trên khóe miệng rồi bước nhanh ra khỏi cửa.

……………

Những lời của Yến Thực Châu vốn chỉ là đoán mà thôi, nhưng Trọng Tử lại tưởng là thật, lúc này ngay cả Tinh Xán cũng không dùng tới, cứ thế chạy thẳng một đường xuống Tiểu Phong, cảm giác gì cũng không biết đến nữa bởi nàng chỉ cảm thấy lòng bàn chân mềm nhũn ra bay bay bổng bổng giống như đang dẫm trên đống bông gòn mềm mại, trong lòng nàng cũng bắt đầu xuất hiện những cảm xúc thật mơ hồ.

Trong biển mây mờ mịt giống như nỗi mờ mịt trong lòng kia, Trọng Tử cũng không biết là mình nên về nơi nào mới tốt, một hồi lâu sau nàng rốt cục mới nhớ lại là nên trở về Tử Trúc Phong.

Bên trong Trọng Hoa cung thật yên tĩnh, bên ngoài điện dòng Tứ Hải đang lan tỏa những luồng hơi nước lạnh lẽo.

Người là sư phụ của nàng, xưa tới nay vốn cao cao tại thượng, chưa bao giờ vấy phải một tỳ vết dơ bẩn nào, nàng đối với người vừa tôn kính lại vừa yêu thương, dù thế nào cũng không dám nảy sinh những suy nghĩ dơ bẩn với người. Tất cả những chuyện nàng đã làm, từ việc có ý đối địch với Trác Vân Cơ cho đến việc cố ý bị thương và không chịu rời khỏi Tử Trúc Phong chẳng qua là do nàng vẫn còn tâm tính trẻ con nên suy nghĩ bồng bột và hành động bốc đồng có phải không?

Khi Tần Kha gặp nạn, nàng lo lắng vô cùng, tuy là vội vã nghĩ cách cứu y nhưng trong lòng vẫn thấy bình tĩnh. Đến khi người gặp nạn, nàng lại lo sợ đến mức trong lòng trống rỗng, không suy nghĩ được bất cứ thứ gì nữa.

Người muốn thành thân với Trác Vân Cơ sao?

Chỉ cần nghĩ đến việc này, nàng không hề cảm thấy ghen tị, cũng không phải không có gì để nói hay là không cảm thấy thống khổ, mà chỉ cảm thấy như có một bàn tay to lớn, vô hình đang bóp chặt trái tim nàng không một chút lưu tình, bóp chặt đến nỗi khiến trái tim nhỏ bé muốn vỡ tan ra, lúc này đây chỉ duy nhất cảm giác đó hiển hiện trong lòng nàng mà thôi.

Người đã dành cho nàng năm năm yêu thương và cưng chiều, nhưng cũng chỉ có năm năm mà thôi, tại sao khoảng thời gian tốt đẹp lại luôn ngắn ngủi như vậy. Lý trí mách bảo với nàng rằng, tuyệt đối không thể nảy sinh ra thứ tình cảm như vậy với người, nếu không thì kết cục của nàng nhất định sẽ vô cùng thê thảm. Thật đáng tiếc, nếu mỗi người đều có thể thuận theo lý trí của mình thì trên đời này đã không có nhiều sai lầm đến vậy.

Trọng Tử đứng thất thần một hồi lâu sau đó bỗng nhiên chạy như bay về phía đại điện đối diện.

Nàng muốn nói cho sư phụ biết rằng, người không được cưới Trác Vân Cơ, không được làm như vậy! Người chỉ cần đồ đệ mà thôi, Ngu Độ và những người khác chẳng phải cũng không lấy thê tử đó sao, nàng có thể ở lại Tử Trúc Phong mãi mãi, làm bạn cùng người đến vĩnh viễn, không bao giờ rời xa.

Vội vội vàng vàng bước trên cây cầu đá, bàn chân bỗng bước hụt một bước, mà lúc này trong trạng thái như thế, phản ứng của cơ thể đã rất chậm nên không kịp tự cứu lấy mình, cả người rơi ‘ùm’ vào trong nước.

Cái lạnh thấu xương thấm vào đến tận xương tủy làm Trọng Tử chợt tỉnh táo lại.

Nàng đang làm cái gì vậy! Đang suy nghĩ gì thế kia! Người nàng thích là Tần sư huynh kia mà! Sư huynh sư muội có khác biệt rất lớn so với thầy trò, thầy trò là bại hoại luân thường, đó là phạm phải sai lầm lớn! Trong tiên môn không cho phép phát sinh những chuyện đáng bị gièm pha như vậy, người như sư phụ lại càng không thể có những chuyện như thế được! Người yêu thương nàng, cưng chiều nàng, che chở nàng, tất cả những điều này đều phải lấy mối quan hệ thầy trò làm điều kiện tiên quyết. Nếu để cho người biết trong đầu óc nàng tồn tại một tâm tư đáng ghê tởm như vậy, chắc hẳn là người sẽ giật mình kinh ngạc rồi người sẽ thất vọng, sẽ tức giận và phỉ nhổ nàng. Làm sao người còn có thể giữ nàng ở bên cạnh mình được kia chứ, như vậy chẳng phải rõ ràng nàng đã biến thành một Âm Thủy Tiên thứ hai hay sao!

Những luồng khí lạnh như băng sắc bén như lưỡi dao, cắt đứt và phá vỡ làn da mỏng manh rồi thấm vào tâm mạch toàn thân, dần dần ăn mòn xương cốt của nàng.

Đúng rồi, vết thương cũ của nàng vốn kỵ khí lạnh nếu như vết thương của nàng tái phát sẽ khiến sư phụ lo lắng cho mà xem.

Trọng Tử run run bám vào bờ con suối muốn dùng sức để đứng lên thì đột nhiên xương cốt toàn thân như hóa thành tảng đá rơi xuống dưới. Cả người không còn chút sức lực, kể cả chút tàn lực cũng hoàn toàn biến mất, nàng chậm rãi ngã xuống một lần nữa rồi chìm dần vào trong nước.

……......

"Trọng nhi?" Trong mơ hồ, có người nhanh chóng ôm chặt lấy nàng vào lòng, người đó đang truyền hơi ấm cho nàng, đau lòng gọi tên nàng.

"Sư phụ..." Nàng muốn giơ tay lên chạm vào người nhưng toàn thân lại cứng ngắc không động đậy được.

Một bàn tay ấm áp đang cầm tay nàng, linh lực cuồn cuộn đưa vào trong người nàng.

Dưới ánh sáng mờ ảo của viên Minh châu, đôi mắt phượng vốn xinh đẹp tuyệt trần nay trũng sâu xuống thật đáng sợ, đôi môi đỏ thắm thường ngày không còn một chút máu, giờ đây đôi môi đó lúc xanh lúc tím, những ngón tay bị đông cứng lại đã thay đổi hình dạng. Cả người con bé chính là một khối băng lớn, nằm trong lòng hắn run run, vậy mà trong miệng lại không ngừng gọi hắn, cứ lặp đi lặp lại mãi, mỗi khi con bé gọi một tiếng là trong lòng hắn lại tăng thêm một phần hối hận.

Rốt cuộc cũng chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ thật hồ đồ, đơn thuần chỉ là con bé không muốn xa rời hắn mà thôi, sao hắn lại có thể đem con bé so với Trác Vân Cơ kia chứ, thực sự là hắn không nên ép buộc con bé một cách nóng vội như vậy.

Lòng Lạc Âm Phàm nóng như lửa đốt, hắn sốt ruột thúc đẩy linh lực vào trong người Trọng Tử để bảo vệ tâm mạch của nàng, thay nàng khơi thông lại huyết mạch.

Nhớ lại lúc hắn trở lại Trọng Hoa cung thì Trọng Tử đã mất ý thức, nước ở dòng Tứ hải này lạnh giá tới mức nào sao hắn lại không biết, cho dù là đệ tử đã tu thành tiên cốt cũng không thể chịu đựng được, huống chi con bé ngay cả bán tiên thể còn chưa có thì làm sao mà chịu nổi. Hơn nữa vết thương cũ trong người con bé bị khí lạnh tác động làm thương thế tái phát trở lại, sau khi con bé trượt chân rơi xuống nước lại chìm trong nước một khoảng thời gian, cho nên con bé đứng dậy không nỗi cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả. Ngày thường Tử Trúc Phong vốn ít người đến, ai ngờ được lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn thế này đâu. Giờ phút này hắn thực sự hối hận vì đã không thiết kế lan can và đặt kết giới ở hai bên cây cầu đá kia.

Đệ tử Tiên môn sao lại dễ dàng rơi xuống nước như vậy được? Rõ ràng là do con bé đang trong trạng thái tinh thần hoảng hốt và lòng đầy sợ hãi, nên mới bị như vậy mà không tự cứu được mình.

May mắn thay, dòng Tứ Hải vốn là bảo vật quý giá nhất của Nam Hoa cho nên Hành Huyền biết rất rõ biện pháp trị liệu.

Đợi mãi mà không thấy Trọng Tử có chuyển biến tốt, cả người vẫn lạnh ngắt như tảng băng, Lạc Âm Phàm nghĩ nghĩ một hồi liền đem nàng đặt xuống giường, rồi cẩn thận lấy một cái chăn quấn quanh người nàng, bước nhanh ra ngoài cửa, tính đến Thiên Cơ Phong để hỏi Hành Huyền.

Đầu óc Trọng Tử đang mờ mờ mịt mịt, đột nhiên phát hiện ra sư phụ đã rời đi nên trong lòng không khỏi nóng vội, nói năng loạn cả lên.

"Sư phụ! Sư phụ!"

"A Tử sẽ vĩnh viễn ở lại Tử Trúc Phong, người đừng đuổi con đi..."

Ngu Độ vừa mới đi tới cửa, đang muốn bước vào trong xem thử bệnh tình của Trọng Tử như thế nào nhưng vừa nghe thấy vậy lập tức dừng lại, chậm rãi nhíu mày.

………..

Bản thân Trọng Tử vốn là người thu hút được rất nhiều sự chú ý cho nên chuyện lần này cũng gây huyên náo không nhỏ, nhưng cũng không ai hoài nghi hay có suy nghĩ gì khác. Mà những gì mọi người nhìn thấy được chỉ là nàng vốn được Lạc Âm Phàm nuông chiều từ bé tới giờ thế mà nay đột nhiên lại bị khiển trách và đuổi khỏi Tử Trúc Phong, cho nên nhất thời không thể tiếp nhận được việc này, dù sao nàng cũng chỉ là một đứa trẻ mới lớn nên trong lòng khó tránh khỏi ấm ức muốn làm loạn một chút.

Mê man suốt hai ngày, Trọng Tử mới tỉnh lại. Lạc Âm Phàm không hề la mắng nàng nửa lời cũng không đối xử lạnh nhạt như mấy ngày trước đó nữa. Ban ngày hầu như ở tại phòng nàng một tấc cũng không rời, tự mình chăm sóc nàng, đốc thúc nàng uống thuốc. Linh hạc cũng đem tất cả thư từ đưa đến phòng nàng chứ không mang đến đại điện nữa, hắn ngồi xử lý công việc ngay tại cái bàn dài trong phòng nàng và ở đó cho đến tận đêm khuya mới trở về phòng nghỉ ngơi, dù sao khí lạnh ở dòng Tứ hải cũng không phải là chuyện nhỏ, không thể để xảy ra sai sót gì được.

Nhớ lại vòng tay ấm áp vội vàng ôm chặt lấy mình khi hôn mê, Trọng Tử cảm thấy hạnh phúc mênh mang lan tỏa trong tim nhưng cũng không ngừng lo lắng. Vì chuyện này mà làm sư phụ sốt ruột như thế, nàng áy náy vô cùng. Nhưng mà trải qua chuyện này nàng đã phát hiện được thì ra sư phụ vẫn yêu thương mình như trước, tình thương yêu của người dành cho nàng không hề vơi đi chút nào. Điều này khiến cho nàng như sắp bị chết chìm trong vui sướng, những suy nghĩ đầy mâu thuẫn này quấn chặt vào nhau làm Trọng Tử đứng ngồi không yên, khiến nàng chợt buồn rồi lại chợt vui thật bất định.

Trong phòng lúc này đang đặt một chậu than đốt bằng lửa phượng thần lấy trên chín tầng trời, loại lửa cực nóng này dùng để khử trừ luồng khí cực lạnh thì vô cùng hiệu quả.

Lạc Âm Phàm đem một chén thuốc đưa đến trước mặt nàng, Trọng Tử nếm nếm thử một miếng rồi nhíu mày.

"Đắng sao?"

"Không ạ."

Sư phụ bận rộn xử lý nhiều công việc như vậy mà mỗi ngày lại phải lại đây chăm sóc nàng từng ly từng tý một, đã vậy người lúc nào cũng lo lắng, chiếu cố cho nàng, còn bốc thuốc rồi nấu thuốc thay nàng. Cho dù nàng không hiểu chuyện đến mấy đi chăng nữa cũng không thể vì ngại một chút thuốc đắng này mà làm nũng với người.

Nhìn thấy Trọng Tử uống từng ngụm từng ngụm thuốc mà vẻ mặt nhăn nhó đầy khổ sở, Lạc Âm Phàm không nhịn được cười lên một tiếng rồi dịu dàng nói: "Lần sau sư phụ sẽ thêm vài viên đường vào cho ngọt nhé."

Trọng Tử uống thuốc xong liền giương mắt nhìn hắn khẽ gọi: "Sư phụ."

"Ừ."

"Con không muốn rời khỏi Tử Trúc Phong, con sẽ không gây chuyện, cũng sẽ không quấy nhiễu người ... với Vân Tiên tử đâu."

Lạc Âm Phàm không trả lời nàng mà chỉ đứng lên.

Ngu Độ từ ngoài cửa đi vào phòng nhìn hai thầy trò liền cười nói: "Cuối cùng cũng tỉnh lại, có cần phải lấy thêm thuốc gì nữa không?"

Biết được trong lúc hôn mê Ngu Độ đã từng tới thăm mình, Trọng Tử vội vàng hành lễ và nói cảm ơn y.

"Con đang bị bệnh, không cần phải đa lễ như thế, sư bá cũng không phải là người ngoài." Ngu Độ bảo nàng nằm xuống rồi nhìn Lạc Âm Phàm hỏi: "Ta thấy khí sắc của con bé hiện tại đã tốt hơn nhiều rồi, nhị sư huynh của đệ nói như thế nào?"

Lạc Âm Phàm cầm chén thuốc nói: "Vết thương cũ tái phát, bệnh còn đang nguy hiểm, trước mắt cần nghỉ ngơi nửa tháng mới xem lại được."

"Như vậy để ta bảo người mang thuốc có tính khử khí lạnh đến cho con bé, không thể để việc chữa trị không tốt được." Ngu Độ dừng lại rồi bỗng nhiên mỉm cười: "Hôm trước, Kha nhi biết chuyện con bé bệnh nên rất lo lắng. Ta thấy chi bằng để con bé sớm đến Ngọc Thần Phong một chút, bên đó rất thanh tịnh thích hợp làm nơi dưỡng thương."

Lạc Âm Phàm nhìn sang khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch ở bên cạnh, không tỏ thái độ gì cả.

"Đừng chê ta nhiều chuyện, ai cũng biết và nói đệ cực kỳ che chở đồ đệ của mình, nhưng mà con bé nay đã lớn rồi, đệ cũng không thể cứ suốt ngày kề cận bên cạnh để chăm sóc con bé được." Ngu Độ ý tứ thâm sâu: "Để con bé đến chỗ Kha nhi, ta sẽ cho Thực Châu qua chăm sóc con bé. Dù sao con bé với mấy đứa nó cũng là sư huynh muội, lúc nào cũng có thể chăm nom và làm bạn với nhau, như vậy cũng đỡ phiền nhiễu cho đệ. Chuyện của đệ ở Trọng Hoa cung này bất cứ việc gì cũng là những việc mấu chốt, có quan hệ đến toàn bộ tiên môn, nhất định không thể xảy ra sai lầm gì được. Những điều tuyệt mật trong tiên môn nếu như có nhiều người biết truyền ra ngoài thì chỉ sợ sẽ có không ít phiền toái."

Hai người đối mặt nhau một lát, Lạc Âm Phàm thản nhiên nói: "Cũng được, đợi con bé đỡ bệnh hẳn rồi đệ sẽ cho qua bên đó, trước mắt đệ vẫn có chút lo lắng."

Ngu Độ âm thầm nhẹ nhàng thở ra: "Sư đệ nói phải, ta đang có ý này."

Mối quan hệ giữa thầy và trò đương nhiên có khác biệt, vốn không có người nào lại suy nghĩ mối quan hệ này theo chiều hướng phức tạp như vậy. Nhưng từ trong tiên môn đã xuất hiện một Âm Thủy Tiên rồi, cho nên cũng không trách được bản thân mình đa nghi, dù sao thì phòng ngừa hậu hoạn trước, tránh những việc không nên xảy ra vẫn tốt hơn. Nữ đồ đệ và sư phụ vốn cũng không nên quá gần gũi, thân mật, ngay cả lời nói đùa giỡn cũng không thể phát sinh ra được.

Ngu Độ đã nói ra những suy nghĩ trong lòng rõ ràng như vậy chắc là Lạc Âm Phàm cũng đã hiểu được dụng ý.

Nói thêm vài câu nữa, Ngu Độ liền quay trở về ngọn núi cao nhất, Lạc Âm Phàm cũng cầm lấy chén thuốc bước ra khỏi cửa.

Trọng Tử nằm một mình trên giường, hai mắt khẽ nhắm lại.

Vị thuốc lưu lại trong miệng dường như đang lan tỏa ra khắp nơi, thật sự là rất đắng.

"Sao rồi?" Một bàn tay đưa đến áp nhẹ lên trán của nàng.

Mở to mắt nhìn thấy người mới tới, Trọng Tử vội đứng dậy: "Tần sư huynh."

"Mới vừa rồi sư phụ bảo ta mang mấy vị thuốc lại đây nên nhân tiện ghé qua thăm muội một chút." Tần Kha bước đến trước giường ngồi xuống, khuôn mặt khẽ nhăn nhó hơi trách cứ: "Muội theo học với Tôn giả đã mấy năm rồi, thế mà kết quả là đi thôi mà còn không tử tế, làm sao lại vô duyên vô cớ ngã vào trong nước như thế?"

Trọng Tử thẹn thùng đáp lại: "Là do muội không cẩn thận."

"Sư phụ nói với ta rồi, bên Ngọc Thần Phong muội thích nơi nào thì cứ chọn nơi ấy nghỉ ngơi, dưỡng bệnh cho thật tốt đi."

"Sư huynh." Trọng Tử khẽ cúi đầu, ngập ngừng mãi một lúc lâu mới thấp giọng nói: "Muội không muốn rời khỏi Tử Trúc Phong đâu."

Tần Kha nghe thấy, trong đáy mắt chợt có ý cười hé nở: "Không lẽ cả đời này muội muốn ở cạnh sư phụ muội mãi sao, trưởng thành rồi thì càng nên tự lập chứ. Tôn giả làm như vậy chỉ là muốn tốt cho muội thôi. Giờ muội nên cẩn thận dưỡng bệnh cho tốt, đến khi hết bệnh ta sẽ đón muội qua đó, ngoan nào, phải biết nghe lời."

Trọng Tử nghe thấy lại càng cúi đầu thấp hơn.

…………

Mọi chuyện không hiểu sao lại nằm ngoài dự kiến của Hành Huyền, trận bệnh này của Trọng Tử, đừng nói là nửa tháng mà đã kéo dài liên tục suốt ba bốn tháng liền cũng chưa khỏi hẳn. Hơn nữa bệnh tình khi thì khỏe khi thì lại phát tác, thay đổi thất thường, hiếm khi nào thấy nàng khỏe hẳn, cứ khoảng hai ngày là bệnh lại chuyển nặng hơn trước, nếu tình trạng này cứ mãi tiếp diễn e rằng sau này sẽ thực sự khó chữa trị dứt điểm được nữa. Theo lời Hành Huyền nói thì nguyên nhân có thể là do vết thương cũ băng ma gây ra lại phát tác. Vì để Trọng Tử an tâm tĩnh dưỡng, Lạc Âm Phàm đã thu xếp không cho nàng tham gia đại hội thử kiếm, hắn vốn nổi danh là sư phụ yêu thương đồ đệ khắp tiên môn từ trên xuống dưới ai cũng biết, nên tất cả các đệ tử ở Nam Hoa cũng không hề bất ngờ vì chuyện này. Trong lúc nàng dưỡng bệnh thì Trác Vân Cơ cũng tới thăm vài lần, và đã chuẩn đoán bệnh cho Trọng Tử, với bệnh tình cổ quái như thế này Trác Vân Cơ cũng không nắm chắc lắm, nàng chỉ có khẽ nhíu mày khó hiểu. Vì chuyện này mà Lạc Âm Phàm sốt ruột vô cùng thành ra cũng không còn rảnh mà tiếp khách nữa, mỗi lần Trác Vân Cơ đến Lạc Âm Phàm thường thường chỉ nói hai ba câu liền tiễn nàng về.

Nửa đêm, Trọng Hoa cung được che phủ bởi bóng của những thân trúc đang khẽ lay động.

Trọng Tử khoác trên người một chiếc áo thật đơn bạc, lặng lẽ bước ra khỏi cửa, đi xuống bậc thềm đá, bước đến cây cầu đá bên dòng Tứ Hải.

Hơi nước nhẹ nhàng bốc lên thật mỏng manh trên bề mặt dòng nước êm đềm, phẳng lặng. Thân thể còn bệnh chưa khỏi hẳn cảm ứng được hơi lạnh, bắt đầu run lên.

Nàng biết là nàng đang làm một việc không đúng, là nàng rất tùy hứng, cũng như biết rất rõ là mình không biết điều, nàng cũng không muốn nhìn sư phụ phải lo lắng sốt ruột, nhưng nếu như không làm vậy, nàng sẽ phải lập tức rời khỏi nơi này, đó là điều nàng không muốn một chút nào hết.

Cố gắng hết sức xua tan tan đi mọi áy náy và lý trí, Trọng Tử ngồi xuống cúi người về phía dòng nước lạnh băng kia, cắn chặt răng, hai tay run run vốc lên một vốc nước lạnh thấu xương, rồi nhắm mắt lại hất thẳng lên người mình.

Một vốc rồi lại một vốc nữa được tưới lên người nàng, quần áo nhanh chóng bị ướt đẫm, thân thể cũng lập tức trở nên cứng ngắc .

"Muốn làm gì?" Một giọng nói thản nhiên bất ngờ vang lên.

Trọng Tử kinh sợ đứng lên, quay đầu lại nhìn.

Nơi cây cột đá phía cuối hành lang, vị tiên nhân áo trắng không biết đã đứng ở nơi đó từ lúc nào, người vẫn không hề nhúc nhích, gương mặt không chút thay đổi.

"Sư phụ!"

Trọng Tử hoảng sợ giật mình, lòng bàn chân không đứng vững liền trượt một cái, nhìn thấy sắp rơi vào trong nước, chợt có một bàn tay đưa đến trước mặt kéo cả người nàng lên, lôi trở về và ngay sau đó cũng chính bàn tay đó đã hung hăng hướng về phía mặt nàng.

Trọng Tử còn chưa kịp đứng vững thì trên mặt đã trúng ngay một cái tát thật mạnh, cả người lảo đảo ngã xuống một lần nữa.

Không biết nên mở miệng giải thích thế nào, lại càng không biết nên cầu xin sư phụ tha thứ ra sao, Trọng Tử vừa kinh hoàng lại vừa xấu hổ, run run quỳ trước mặt Lạc Âm Phàm.

"Nghiệp chướng!" Nhìn tiểu đồ đệ mà hắn thương yêu, cưng chiều lúc này lại làm ra những chuyện như thế, Lạc Âm Phàm tức giận đến mức hai tay run run.

Nghiệp chướng này! Bất kể là lúc có hiểu biết hay không hiểu biết gì đều làm cho hắn không yên tâm được một chút nào, lúc có hiểu chuyện thì làm hắn vướng bận, lo lắng vì sợ con bé sẽ thể hiện quá lố rồi phạm phải sai lầm, lúc không hiểu chuyện thì thật có năng lực khiến hắn tức chết được mà. Thế nhưng hắn chưa từng nghĩ đến con bé lại dám dùng một biện pháp như vậy để lừa gạt hắn! Nghiệp chướng! Kiếp trước đã không biết quý trọng bản thân mình, kiếp này lại còn gây ra những chuyện tổn thương đến mình như thế! Thật sự không có ngày nào là con bé không khiến cho hắn phải bận tâm đến! Con bé nghĩ thân thể mình là cái gì, ngay cả bán tiên thể còn chưa tu luyện được, cùng lắm là chỉ chịu nổi thêm vài lần ngấm khí lạnh vào, nếu còn tiếp tục tình trạng này nữa thì thân thể sớm muộn gì cũng bị hủy diệt! Hắn đã dùng pháp lực cả đời che dấu sát khí cho con bé, một tay bồi dưỡng thành tài, ngày ngày quan tâm, lo lắng. Hắn dốc hết tâm sức muốn bảo vệ và che chở, lại ngược xuôi tìm cách mọi cách thay cho con bé, vậy mà giờ này con bé lại dùng phương thức như vậy để báo đáp hắn!

"Nghiệp chướng!" Dưới cơn thịnh nộ đang bốc lên tới đỉnh đầu, hắn muốn mắng con bé một trận thật nặng nhưng cổ họng lại cứng ngắc không thể thốt được lời nào, rốt cuộc cũng chỉ phun ra được hai chữ này, giọng nói lại nhẹ nhàng bay bổng trong gió rồi tan biến mất không còn chút vết tích.

"Đệ tử biết sai, biết sai rồi! Sư phụ!" Bình thường cho dù nàng có sợ hãi nhiều đến thế nào hay thậm chí là nỗi sợ lớn nhất của nàng cùng lắm cũng chỉ là như thế này mà thôi, Trọng Tử không ngừng dập đầu xuống mặt đá vang lên thành tiếng, giọng van nài: "Sư phụ đừng đuổi con đi, con sẽ nghe lời người, con không bao giờ dám làm như vậy nữa! Sư phụ đừng nóng giận..."

Nàng biết rõ lần này là nàng hồ đồ! Là nàng sai! Sư phụ luôn tìm mọi cách che chở nàng, tìm mọi cách để dung túng, nuông chiều nàng, lại khổ tâm ra sức dạy dỗ bồi dưỡng nàng thành tài, người đã tận lực làm tròn chức trách một người sư phụ, nhưng mà nàng đang làm gì vậy? Tự làm thương tổn chính mình, báo hại người phải sốt ruột, phải lo lắng, lại làm người tức giận tới mức này, tất cả những chuyện này đều do nàng không hiểu chuyện, do nàng bốc đồng nên mới gây ra sai lầm lớn đến vậy! Nàng ... nàng chính là bị sư phụ nuông chiều quá mức làm hư mất rồi!

Quần áo ướt sũng dính sát vào người, thân thể vốn đầy đặn gợi cảm của nàng, bởi vì bị bệnh quá lâu nên giờ đây đã trở nên gầy gò, đơn bạc đến đáng thương. Giờ phút này cơ thể ốm yếu đó không thể địch lại nổi hơi nước lạnh ngắt của dòng Tứ hải, bởi vậy nàng quỳ ở nơi đó mà lạnh run, răng va vào nhau liên hồi phát ra những âm thanh mơ hồ không rõ ràng.

Rốt cục Lạc Âm Phàm cũng không chịu nỗi nữa, mặc dù đang tức giận vô cùng nhưng vẫn cúi người xuống ôm chặt lấy Trọng Tử, dùng ống tay áo rộng thùng thình quấn chặt người nàng, bao trọn lấy cả cơ thể ướt đẫm đang run rẩy kia.

Hắn vội vàng bước nhanh vào phòng, chậu than trong đó lập tức tự động bùng lên tỏa ra hơi ấm khắp phòng, hắn nhanh chóng đem Trọng Tử đặt lên giường, lật tung cái chăn thật dày ra quấn kín lấy người nàng, sau đó đứng dậy tính thay bộ y phục ướt đẫm trên người nàng bằng một bộ y phục khác.

"Sư phụ..." Trọng Tử thấy hắn đứng dậy lập tức giãy dụa ngồi lên giữ chặt lấy hắn.

"Nếu còn dám gây náo loạn nữa thì lập tức cút ra khỏi Nam Hoa cho ta."

Giọng nói không mang theo một chút tình cảm nào, lần đầu tiên trong đời bị sư phụ mắng mà lại dùng từ ‘Cút’ nặng nề như vậy, Trọng Tử sợ đến mức mặt mày vốn đang tái mét lúc này chợt xám trắng ra, không dám nói gì nữa chỉ nhanh chóng buông hắn ra.

Nàng biết rõ mình vốn là một kẻ thế thân cho sư tỷ mà thôi, sư phụ để ý quan tâm đến nàng, hơn phân nửa nguyên nhân cũng là vì sư tỷ. Ở trong mắt người, vị sư tỷ kia không chỉ đẹp người mà còn tốt tính, còn nàng, hiện tại lại làm ra những chuyện như vậy, liệu người còn thích nàng, yêu thương nàng giống như trước nữa hay không?

Miên man suy nghĩ đủ điều trong lúc cơn buồn ngủ dày đặc bất chợt kéo đến không cưỡng lại được, Trọng Tử chỉ cảm thấy trước mắt mình đột nhiên trở nên mơ hồ, toàn bộ thân mình mềm oặt, không chống đỡ được nữa lập tức ngã xuống giường.

Thấy Trọng Tử hôn mê, Lạc Âm Phàm hoảng hồn, lập tức bước đến mép giường ngồi xuống, hắn chần chờ một lát nhưng đến cuối cùng vẫn làm phép thay quần áo ướt cho nàng, sau đó lại lấy tấm chăn dày kia quấn quanh người nàng thật kỹ lưỡng một lần nữa, rồi đem cả chăn lẫn người ôm chặt vào trong ngực. Một tay khẽ nâng lên đem chậu than nóng hổi kia di chuyển tới gần hơn chút nữa, nhưng sau đó có lẽ hắn sợ cơ thể nàng quá suy yếu, cùng một lúc mà phải tiếp nhận cả hơi nóng lẫn hơi lạnh thì sẽ không chịu nổi, bởi vậy lại chuyển nó ra xa hơn một chút.

Ánh lửa bập bùng chợt ánh lên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, từ nãy đến giờ sắc mặt nàng trước sau vẫn không có chuyển biến tốt một chút nào, giữa đôi mày hiện rõ lên sự tuyệt vọng sâu sắc, chỉ cần nhìn qua cũng biết lòng nàng đang sợ hãi cực độ, trên trán ngay chỗ nàng dập mạnh xuống nền đá đã hóa thành màu xanh tím, còn bên má trái hiện ra rõ ràng dấu vết mấy ngón tay, hiện giờ đã dần dần sưng đỏ lên.

Quá quan tâm, mới có thể đánh mất sự đúng mực của mình lúc nào không hay biết.

Lạc Âm Phàm cúi đầu nhìn bàn tay phải của mình, cảm thấy vừa đau xót lại vừa tức giận, giờ phút này hắn ôm chặt Trọng Tử trong lòng mà cả người sững sờ.

Năm năm trời, hắn xem con bé là một đứa trẻ để hắn hết lòng yêu thương, che chở và bảo vệ, hắn đã dốc lòng dạy dỗ con bé, cho dù la mắng cũng không nỡ, trách phạt lại càng tiếc nuối, trong lòng lúc nào cũng cảm thấy thương tiếc nếu mình trách phạt con bé. Giờ đây hắn đã không thể phân rõ hắn trở thành như vậy là vì sự áy náy chất chứa trong lòng bấy lâu, hay còn vì nguyên nhân nào khác nữa. Con bé cũng không hề nhớ lại chuyện kiếp trước, rốt cục cũng lớn lên theo ý nguyện của hắn, vừa thiện lương, thông minh, lại càng cẩn thận và kiên cường hơn trước rất nhiều, con bé được trên dưới tiên môn đón nhận và khen ngợi, hắn còn nghĩ rằng chỉ cần con bé cứ như vậy mà sống một cuộc đời bình thường như mọi người thì tốt lắm rồi. Thế nhưng hiện giờ hắn chỉ biết trơ mắt mà nhìn con bé lại phạm phải cùng một sai lầm như kiếp trước, hắn biết rõ như thế nhưng lại không biết phải làm sao cho tốt cả, ngoại trừ việc sớm làm con bé thức tỉnh, khiến con bé hoàn toàn hết hy vọng, hắn còn có năng lực làm được cái gì nữa đây?

Là hắn, đã đem con bé trở lại Nam Hoa, mang con bé về bên cạnh hắn.

Là con bé đã làm hắn luôn cảm thấy đau lòng và áy náy không ngừng, cho nên lại càng muốn đối xử với con bé tốt hơn, càng muốn bù đắp lại những mất mát trước kia của con bé.

Rốt cuộc là hắn đã sai lầm? Hay con bé đã sai lầm?

May mắn thay, thật sự là may mắn vô cùng khi con bé trúng dục độc đã sớm bị hắn phát hiện, nếu không thì hậu quả thật khó lường. Con bé cố ý để bản thân bị thương chẳng qua là muốn làm hắn lo lắng và thân thiết hơn với con bé, rồi lại cố ý để khí lạnh xâm nhập vào cơ thể là muốn ở lại bên cạnh hắn. Trời sinh sát khí cho dù có chuyển thế cũng không thể diệt trừ được, nhưng ở kiếp này tính cách con bé lại ẩn giấu một sự cố chấp không ai biết được, đó chính là tính cách mà kiếp trước con bé không hề có, hắn cũng đã từng để ý qua việc này, cũng đã từng cố gắng dẫn dắt, nhưng lại không dự đoán được con bé lại cố chấp đến mức này, bây giờ bảo hắn phải làm thế nào mới tốt đây!

Cho dù đó là tình yêu say đắm và hồn nhiên nhất, nhưng nó cũng là bất đắc dĩ, cũng là một sự sai trái hoàn toàn, giống như cô gái hèn mọn ở kiếp trước, vì hắn mà cam chịu mọi oan khuất, cam chịu bị dục ma ô nhục lại không hề oán trách nửa lời hay phản kháng lại, kết quả tình yêu đó đã biến thành những thương tổn khắp người, dẫn đến kết cục vô cùng thê thảm.

Con bé không biết rằng, thật ra con bé vẫn luôn luôn làm bạn bên cạnh hắn, lúc nào cũng tại nơi đây chưa bao giờ rời xa, vẫn luôn là sự áy náy trong lòng hắn.

Nhưng nếu con bé nhớ lại những chuyện ở kiếp trước, liệu con bé có còn yêu hắn như vậy nữa không?

Trong cơ thể dường như có thứ gì đó đang lan tràn, càng ngày càng lan rộng bành trướng ra, tâm thần dần dần trở nên hoảng hốt mà không biết tại sao. Lạc Âm Phàm chợt cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tiều tụy kia, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới cái đêm ở đại hội tiên môn, nhớ tới đôi môi đỏ thắm chợt nở nụ cười thật kiều diễm như một đóa hoa mai đỏ nở rộ trong làn tuyết trắng.

Một sự mê hoặc kỳ lạ chạm vào nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn hắn khiến hắn cảm thấy thương tiếc khôn nguôi, làm cho hắn kìm lòng không được đưa tay ra muốn chạm vào đóa mai tiên diễm kia.

Đêm đó, Trọng Nhi tựa sát vào người hắn, toàn thân nóng rực tỏa ra luồng nhiệt như muốn hòa tan những bông tuyết kia, cũng như muốn thiêu đốt luôn cả hắn. Nhưng giờ phút này cả người Trọng Nhi lại lạnh lẽo như một tảng băng, từ trên da thịt tản ra những luồng khí lạnh mạnh mẽ xuyên thấu qua lớp chăn dày kia, lặng lẽ xâm nhập, len lỏi vào từng ngóc ngách trong lòng hắn, giống như thủy triều bắt đầu tràn bờ, ngày càng nhộn nhạo hơn, từng tấc từng tấc một đi tới, mỗi bước đi lại là một bước xâm chiếm và đánh tan bờ cát lý trí của hắn.

Nóng và lạnh chợt chạm vào nhau, tuy rằng bản chất là đối nghịch nhưng một khi đã chạm vào thì lại vội vàng muốn hút vào nhau, muốn hòa quyện lẫn nhau để trao đổi lấy lại sự cân bằng. Giờ khắc này, hắn thật sự muốn xốc tung tấm chăn kia lên ngay lập tức, rồi đem cả tấm thân lạnh băng kia siết chặt lại ôm vào trong ngực, để hắn có thể đặt cả cơ thể lạnh giá ấy dưới thân mình mà dùng hết mọi sự ấm áp trong cơ thể hắn truyền sang cho Trọng nhi của hắn...

Rốt cuộc thì bản tính của tiên nhân cũng chưa biến mất, ý niệm kia vừa dấy lên trong đầu, Lạc Âm Phàm đột nhiên thanh tỉnh lại, hoảng hồn rút cánh tay về rồi vội vàng đem Trọng Tử cùng với tấm chăn kia đẩy thẳng sang một bên, cả người lảo đảo đứng dậy lui về sau, đi thẳng đến vịn lấy cái bàn mới đứng vững được.

Hắn phải đứng thở dốc một lát mới lấy lại được bình tình, khắp người hắn đang nóng rực lên giờ này cái nóng như thiêu như đốt đó mới bị áp chế lại, không hiểu sao trong ngực lại cảm thấy đau đớn.

Cho dù trong cuộc đời hắn có gặp phải nhiều nỗi khiếp sợ hơn, cũng không thể nào sánh bằng nỗi sợ hãi, xấu hổ và tự trách trong lòng giờ phút này.

Hắn - Lạc Âm Phàm đã tu hành nhiều năm như vậy, thời gian đó đủ cho phàm nhân sống hơn mười kiếp, trong lòng hắn đã sớm nhìn thấu tất cả mọi sự việc cũng như vạn vật trong trời đất này, nội tâm vốn thanh tĩnh như mặt nước phẳng lặng. Ai ngờ được hôm nay kết quả là sự thật đã nói với hắn rằng tất cả đều không phải là như thế, hắn bỗng nhiên lại có ý niệm đáng sợ như vậy trong đầu, càng không thể tha thứ được khi đối tượng lại chính là đồ đệ của mình! Hắn là sư phụ của con bé, lúc nào hắn cũng hết sức dạy dỗ, bảo vệ con bé, nhưng cũng không thể tưởng tượng được là hôm nay hắn lại nảy sinh những ý nghĩ dơ bẩn và vô sỉ như vậy với con bé...

Lạc Âm Phàm mặt mày trắng bệch, trong lòng căng thẳng khẽ lắc đầu rồi nhắm mắt thở dài một cái.

Mấy năm nay hắn đã quá vội vàng tu luyện Kính Tâm Thuật, do có phần nóng vội cầu tiến quá mức nên giờ đã có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma mất rồi.

Nửa đêm, thương thế của Trọng Tử quả nhiên lại phát tác, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm cả mái tóc và quần áo nàng, nằm mê man trong giấc mộng, miệng lúc nào cũng thì thào những lời vô nghĩa, nghe rất mơ hồ không rõ ràng, nhưng trong mơ hồ đó có thể nghe ra được hai chữ "Sư phụ".

Hàn độc tiết ra ngoài lại nhanh chóng hóa thành ngọn lửa nóng như muốn đốt cháy cả thân người, nàng giãy dụa xốc tung tấm chăn lên.

Cách một lớp quần áo mỏng manh, có thể cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ cơ thể nàng, trên da thịt nóng bỏng mang theo một màu trắng bệch vì bệnh trạng kéo dài, nhìn toàn thân nàng giống như một đóa hoa trắng trong suốt không có sinh lực.

Lạc Âm Phàm không hề động đậy, mặc kệ cho bàn tay nhỏ bé kia với lên vạt áo trước ngực hắn, rồi ôm chặt lấy hắn. Lúc này hắn chỉ cảm thấy cả người nóng bừng y hệt như có một cơ thể nóng hổi đang dính sát và quấn chặt lấy hắn, có lẽ là hơi nóng được truyền qua chăng?