Trọng Sinh Vi Quan

Chương 7: Mùa xuân của Béo



Nhà tên Béo mặc dù có điều kiện nhưng Béo vẫn duy trì được sự trong sáng. Tuy nói đã nhập học năm hai nhưng chưa từng có bạn gái. Hôm nay Béo nói đùa một câu nhưng lại có cảm giác lộng giả thành chân. Cái này làm Béo nói không được, không nói cũng không được, cả người như trở nên đần độn.

Đám người Hứa Lập ở chung với Béo hơn hai năm còn không biết tên Béo sao. Các cuộc “tọa đàm đêm” của cả bọn, Béo rất nẻo mép. Cô gái trẻ trung kia đúng là hợp với điều kiện người tình trong mộng của Béo. Mấy người nhìn nhau cười, xem ra mùa xuân của Béo đã tới.

Lão Vương cũng hiểu đôi chút về Béo, biết Béo nẻo mép nhưng tính cách lại tốt, vừa nãy chỉ là nói đùa mà thôi. Vì thế y mở miệng giải vây.

- Con gái, mau mang bánh bao lại đây, mấy vị này đều là sư huynh của con, đều là người tốt, bình thường cũng không ít lần đến giúp đỡ quán nhà chúng ta. Sau này trong trường có gì khó khăn cứ tìm mấy vị đại ca này, lại đây làm quen.

Cô gái Đông bắc khá thoáng, nghe vậy cũng bưng bánh bao tới. Bỏ bánh xuống xuống cô gái ngọt ngào nói.

- Em chào các đại ca.

Đến lúc này mặt cô gái vẫn còn đỏ giống như một quả hồng đào đang chín.

Béo bình thường hay lên tiếng nhất bây giờ lại như bị dán băng dính, không nói được một câu nào. Vẫn là Hạng Long ở bên nói.

- Được, hôm nay bọn anh nhận cô em gái này. Sau này có việc cứ tìm bọn anh. Việc lớn bọn anh có lẽ không giải quyết được, nhưng chỉ cần việc bọn họ có thể giúp cam đoan không có ý kiến khác.

Hứa Lập ở bên chỉ cúi đầu mỉm cười không nói gì. Chẳng qua hắn lại biết hôm nay đối với Béo mà nói là một ngày rất có ý nghĩa. Sau đó người trong phòng ngủ coi hôm nay là ngày Béo bỏ tiền ra làm lễ gặp mặt. Béo và cô gái kia trong hai năm thậm chí mười năm sau làm ra rất nhiều chuyện cười, làm cho cuộc sống của mọi người thêm vui vẻ.

Lão Vương ở bên nghe Hạng Long nói cũng cười ha hả:

- Con gái, hôm nay con được lợi rồi, nhận sáu đại ca, sau này ở trường ai dám ức hiếp con.

Lão Vương mở quán ăn vặt gần trường đại học Bắc Kinh này đã được năm sáu năm, gặp qua không biết bao nhiêu sinh viên. Người có thể thi vào trường đại học Bắc Kinh này có người bình thường nhưng đều là nhân tài hàng đầu của đất nước. mà đám người Hứa Lập, Hạng Long nhìn qua đã biết không phải kẻ bình thường, có thể có chút quan hệ với bọn họ tương lai không chừng được lợi.

- Nào, tôi giới thiệu mọi người với nhau. Đây là con gái của tôi tên Vương Huệ, mấy người các cậu tôi không nhớ được tên, mọi người tự giới thiệu một chút.

Nếu là bình thường có cơ hội thế này Béo nhất định là người mở miệng đầu tiên, hơn nữa sẽ giới thiệu chung mọi người nhưng Hoàng Nhàn hắn lại không nói một câu. Cuối cùng do Vu Lượng mở miệng giới thiệu mọi người.

Tất cả mọi người giới thiệu xong, lão Vương mới nói:

- Mấy cậu thanh niên, các cậu hôm nay nhận con gái tôi làm em, tôi không thể không tỏ vẻ. Như vậy đi, mọi người nếu nể mặt tôi thì tối mọi người lại đây, tôi làm vài món ăn chúng ta không say không về, được không?

Lúc này mấy người Hạng Long đã nhìn ra tâm tư của tên Béo, không vì cái gì khác, chỉ vì chung thân đại sự của đệ đệ là mấy người không thể từ chối. Tất cả nhận lời, tối không gặp không về.

Bữa ăn kết thúc trong tiếng cười vui vẻ, đương nhiên trong tiếng cười này không gồm Béo. Hôm nay Béo như một người vợ bị mắng, mặc mọi người trêu chọc thế nào cũng không đáp lời, chỉ yên ổn ngồi ăn bánh bao.

Ăn sáng xong mọi người cười vui đi ra khỏi quán, vừa ra cửa tên Béo mồm mép trước đây đã trở lại. Hắn ôm lấy Hứa Lập cười nói.

- Túc tử, vừa nãy cười vui thật đó, ăn cũng ngon phải không? Đừng cho là tôi không thấy vừa nãy ông ăn nhiều nhất. Ăn bảy cái bánh bao, lão đệ đáng thương này ăn có ba cái. Ông nói nên đền bù tâm linh tổn thương của tôi như thế nào?

- Được rồi được rồi, chỉ biết ông cái gì cũng ăn cả nhưng không ăn cái thiệt. nói đi, để đại ca bồi thường chú mày như thế nào?

Trong lòng Hứa Lập cũng hiểu được Béo đang định bắt mình mời gì đó.

- Mọi người đã ăn no nhưng hơi khát, vậy làm phiền ông mua đồ uống cho mọi người. Lão đệ đây chỉ cần một chai Khả Nhạc là được.

- Tuyết Bích, Khả Nhạc, nước chanh …

Hạng Long, Vu Lượng, Tôn Cực trước sau kêu lên. Bọn họ đều biết bố mẹ Hứa Lập chỉ là nhân viên công chức bình thường ở một huyện nhưng trong nhà chỉ có một mình Hứa Lập, không bao giờ làm Hứa Lập thiếu thốn, tiền sinh hoạt mỗi tháng cũng được hơn ngàn. Bảo Hứa Lập mời mọi người uống nước đương nhiên không có vấn đề.

Chỉ có Vương Đào kêu lên.

- Nước suối.

- Vẫn là Nhị tử thấy thương cho đệ đệ, biết tiết kiệm cho đệ đệ. mấy tên kia đúng là uổng làm huynh đệ, đúng là không cẩn thận kết bạn.

Hứa Lập rất quý trọng tình cảm này, hơn nữa khúc mắc trong lòng hắn đã được bỏ ra, mình không thể luôn sống trong bóng ma mười năm trước. ông trời đã cho hắn cơ hội trở lại một lần nữa, mình còn gì phải suy nghĩ, đương nhiên cần mở rộng tâm hồn vui vẻ cùng anh em.

- Chờ chút, huynh đệ đi mua cho mọi người.

Nói xong Hứa Lập chạy sang bên kia đường.

Quán tạp hóa chỉ cách quán lão Vương vài mét, Hứa Lập chạy vài bước đã vào trong quán. Nơi này vẫn rất quen thuộc với hắn, vừa vào cửa là đã thấy một loạt giá đựng các loại đồ.

- Hai chai Khả nhạc, một chai Tuyết bích, một chai nước chanh, hai chai nước suối.

- 12 đồng.

Chủ quán nhanh nhẹn lấy sáu chai nước đưa tới.

Hứa Lập móc ra tờ 15 đồng đưa trả, ngay khi chủ quán trả lại tiền lẻ, Hứa Lập thoáng cái nhớ đến năm đó mình cũng tới đây mua đồ uống nhưng chủ quán đưa cho mình tiền xu trả lại. Do mình không dùng tiền xu nên mua vé số… nhìn máy bán vé số bên kia, Hứa Lập mỉm cười.

Bởi vì đây là lần đầu hắn mua xổ số nên sau đó khi mở thưởng hắn còn cố ý chạy đến xem, chẳng qua đáng tiếc hắn quá đen đủi, ngay cả giải khuyến khích cũng không trúng. Nhưng đây là lần đầu tiên hắn mua xổ số nên đến bây giờ vẫn còn nhớ mã số.

- Chủ quán, không cần trả lại tiền.

Nói xong Hứa Lập lại móc ví lấy ra bảy đồng, tổng cộng có mười đồng đưa cho chủ quán.

- Cho tôi năm tờ xổ số.

Đối với khoản tiền cần thiết này, Hứa Lập đương nhiên không hề khách khí. Hắn mua một hơi năm vé, có lẽ đám người có thể trúng lại không trúng mà biết sẽ rất tức giận.