Trọng Sinh Về Thời Niên Thiếu

Chương 17: Quen Dần Sự Hiện Diện Của Cậu



An Thiên lại quay về thời gian biểu cũ, sáng đi học trưa về làm chân say vặt đưa thư và người nông dân lam lũ của Đỗ Minh.

Hiện cậu đã làm việc được hai tuần, có thể nói cậu đã quen với sinh hoạt của Đỗ Minh và công việc này rồi, phần vì chỉ làm vào buổi trưa và chiều nên An Thiên không thể biết Đỗ Minh ăn sáng với gì, dù cho cậu có hỏi thì anh ta có nói câu nào đâu chứ, thức của Đỗ Minh trong tuần sẽ đan xe vài món kỵ nhau những lúc như vậy cậu lại lấy món không hợp ra hay với Đỗ Minh ăn vào sẽ bị như thế nào để anh ta chú ý.

Nhưng chứng cứ cậu thu thập cũng đủ để cậu xin gặp mặt một người để trình báo rồi, biết đâu còn được thưởng hậu hĩnh, người đó không ai khác chính là chống lưng của cậu "Nhị Lão Gia." Ba của Minh Nhật. Sau khi dọn bàn ăn của Đỗ Minh xong đã sáu giờ, cậu tranh thủ thay đồ rồi cuối đầu chào tạm biệt với anh ta.

Đỗ Minh nhìn bóng lưng vội vã kia, hôm nay về rất đúng giờ, bình thường An Thiên sẽ làm này làm kia mà lố tận ba mươi phúc, chiều nay cậu ta đã tranh thủ làm trước mọi việc, làm không nghĩ tay đến đúng giờ không trể một phút mà ôm cặp chạy về, Đỗ Minh dường như anh đã quen với sự hiện diện cùng tiếng cười nói rôm rả của cậu những ngày đầu như phá tan sự yên tĩnh ở nơi này nhưng nghe riết rồi cũng quen.

Anh phát hiện An Thiên rất dễ thích nghi với nơi ở mới dù ở nhà chính này chỉ có mình tiếng nói của cậu, An Thiên thể tự nói chuyện với những con cá và những đóa cẩm tú cầu, cậu kể về những chuyện trước kia của cậu, chuyện học ở lớp hay những chuyện dỡ hơi của Minh Nhật cùng cậu bạn cạnh phòng nào đó, nhiều lúc anh đang chăm cây Bạc Mai cũng lắng nghe trọn cậu chuyện cậu kể với mấy cây thạch thảo mới trồng mà cười mỉm, lúc thì cậu ở cửa nhà chính ôm cây chổi mà trò chuyện với các Bác làm vườn ở nhà lớn, trọc các bác cười giòn tan, từ khi có cậu tâm trạng anh cũng tốt lên vài phần, thỉnh thoảng cậu còn mua đồ ăn vặt ở trước cổng trường chia cho Đỗ Minh còn thú nhận rằng.

"Cậu chủ đây là thức ăn mà người nhà giàu sẽ nói là mất vệ sinh nhưng với học sinh chúng tôi nó rất ngon đó, chua, cay, mặn, ngọt đủ vị cả, cậu ăn thử nha, tôi ăn nhiều lần rồi không có bị đau bụng đâu, mà lỡ có là do nghiệp của cậu." An Thiên đã biết trêu chọc anh, chỉ cần không đụng đến tình cảm gia đình hay những thứ mà Mẹ Đỗ Minh để lại anh ta sẽ không hề để ý, đôi lúc còn nghe theo cậu.

Đỗ Minh ăn thử một miếng xoài ngâm, đúng như cậu nói chua cay mặn ngọt có đủ vị, đúng như cậu nói những món ăn này bậc Phụ huynh sẽ cấm con mình ăn vì sẽ nhiều hóa chất nhưng nhìn món ăn này màu sắc và mùi vị không có đường tin nên rất đậm đà ngon miệng.

"Ngon đúng không, cụ bà này tôi ăn nhiều ăn rồi đấy, bà ấy làm rất sạch và ăn không có vị đường tinh đâu, tôi có mua thêm cóc, me nữa." An Thiên nhìn anh ăn mà cận thận xem thử có phù hợp không, ở kiếp trước cậu đã ăn hơn mười năm cơ đấy, sau khi kết hôn cậu dọn về ở cùng Tề Nam nhưng thi thoảng khi đi ngang cậu cũng ghé hỏi thăm cụ rồi mua vài túi về ăn.



Đỗ Minh lắc đầu với cậu làm khuôn mặt cậu bí xị, nói anh không ăn thì để đó cậu ăn, rồi lấy lồng che lại, như buồn miệng thì phải Đỗ Minh đi ra lấy một miếng ăn, cậu đi vào cũng lấy một miếng ăn đến chiều thì bọc trái cây ngâm của cậu đã chẳng còn miếng nào.

"Mai tôi mua nữa nhé." An Thiên cười nham hiểm nói với anh, đáp lại cậu lại là cái lắc đầu của anh làm An Thiên không đỡ nổi.

Cứ như thế anh dù không nói câu nào nhưng bù lại cậu đã nói luôn cả phần anh, buổi sáng ở nhà chính rất tĩnh lặng, nhưng vào buổi trưa sẽ bắt đầu nghe những âm thanh tự nói, tự chơi của cậu, nhiều lúc anh cũng hối hận vì lúc trước không ghi âm lại câu hứa sẽ giữ gìn yên tĩnh không làm phiền anh mà lúc đầu cậu hứa.

Về phần An Thiên cậu về nhà tắm rửa, thay đồ gọn gàng đúng bảy giờ một chiếc xe hôi sang trọng tới đón, tài xế bước ra là một bác trung niên gật đầu với Minh Nhật rồi cũng gật đầu với An Thiên.

"Cậu chỉ, lão gia nói tôi đến rước cậu và cậu An Thiên đến nhà hàng ở trung tâm ạ, lão gia cũng đang trên đường đến ạ."

Minh Nhật gật đầu lại với tác phong trong rất chững chạc, không giống tới Minh Nhật ngáo ngơ ngồi xem A Huy chơi game tí nào, rất ra dáng công tử thế gia, tài xế mở cửa cho hai cậu, trên xe Minh Nhật lại trò truyện với An Thiên quên mất hình tượng lúc này làm tài xế cũng phải mỉm cười.

Xe đến một nhà hàng sang trọng mà theo Minh Nhật đây cũng là của nhà cậu, thế lực vị Nhị lão gia này thật sự không thể coi thường được.