Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ

Chương 47: Huấn luyện cận chiếc (6)



Thiên Lạc dùng bút viết lên giấy những thứ cô cần, rồi mới trực tiếp đưa giấy cho sĩ quan phụ tá.

Đã được ra lệnh phải toàn lực phối hợp với Thiên Lạc, sĩ quan phụ tá nhìn mấy chữ trên giấy, nghi ngờ nhíu mày, rồi mới lập tức đi chuẩn bị.

“Thiếu tướng, có hứng thú đến hiện trường xem diễn không?” Thiên Lạc cười hì hì hỏi Cố Kinh Thế.

“Đi thôi.” Đúng là rất hiếu kì không biết Thiên Lạc định dùng cách gì, Cố Kinh Thế đi theo Thiên Lạc đến nhà giam.

“Không cần mở cửa, tôi không đi vào.” Thiên Lạc không muốn đi vào nhà giam bốn phía là pha lê, dừng lại ở bên ngoài rồi mới nhìn về phía phòng giam của Lý Nham.

“Hừ, Cố Kinh Thế, đây là biện pháp mà mày nghĩ ra sao?” Trên mặt hắn dày đặc sự khinh thường, rõ ràng Lý Nham nhìn Thiên Lạc không vừa mắt, biểu cảm trào phúng cực kì mãnh liệt.

“Người đâu, đổ nước cho tôi.” Thiên Lạc vừa nói xong, quan viên đứng một bên cũng bắt đầu điều khiển phòng giam, mở vòi phun chữa cháy, khiến cả phòng giam và cả Lý Nham đều bị ướt đẫm.

“Nhóc con, không phải là mày định khiến tao chết đuối chứ?” Lý Nham vẫn không nhúc nhích, khinh thường nhìn Thiên Lạc.

“Đương nhiên không phải, yên tâm yên tâm, món quà lớn còn ở phía sau.” Thiên Lạc nói như thế, nhìn sĩ quan phụ tá lợi dụng chương trình quản lí để thiết lập lại phòng giam, rồi mới đưa máy kiểm soát cho Thiên Lạc.

“Cảm ơn đã giúp đỡ.” Thiên Lạc nhìn máy kiểm soát trong tay.

Máy kiểm soát là một tấm cảm ứng điện tử, giờ phút này ngón tay Thiên Lạc đã đặt ở chốt mở, “Tôi cho anh một cơ hội, chủ động nói ra thì tôi sẽ không khiến anh chịu tra tấn.”

“Cuồng vọng.” Lý Nham hoàn toàn là kiểu không để Thiên Lạc vào trong mắt.

Đối mặt với phản ứng của Lý Nham, Thiên Lạc lại hoàn toàn không tức giận, chỉ là trong đôi mắt đen nhánh đã hiện ra tia sát khí, rồi mới trực tiếp ấn chốt mở.

“Ầm ——!”

Chỉ nghe thấy một dòng điện lưu nhanh chóng xẹt qua, cả người Lý Nham ngây ra một lúc, đầu tiên là cảm thấy tứ chi của mình giống như tê mỏi, sau đó dòng điện lưu nhanh chóng khuếch tán theo sàn nhà ẩm ướt, dưới ánh mắt hoảng sợ của Lý Nham, dòng điện lưu trực tiếp từ dưới nền đất hung hăng đánh lên người hắn.

“A a a!!” Tức khắc cả người bị điện giật đến run rẩy, cả người Lý Nham đều co rút, thân thể chết lặng không chịu khống chế, trực tiếp ngã trên mặt đất!

Cái loại đau đớn này gần như xé nát thân thể, làm trong miệng Lý Nham không ngừng phát ra tiếng kêu đau đớn.

Ngay cả việc thôi miên cũng có thể chống đỡ được, lần đầu tiên mọi người nhìn thấy Lý Nham không nói tiếng nào lại chật vật ngã trên mặt đất như vậy.

“Tiếp tục kêu a, không phải vừa rồi anh rất hung hăng với tôi sao?” Thiên Lạc cười hì hì, gia tăng lựu.

Dòng điện càng lớn truyền qua, Lý Nham nằm trên mặt đất run rẩy, cả người đều như mất khống chế, miệng sùi bọt mép, kêu cũng kêu không được, mặc kệ vặn vẹo muốn tránh thoát đến thế nào, cả người và căn phòng đều ướt đẫm, mỗi góc đều bị dòng điện bao trùm, làm Lý Nham không có chỗ nào ẩn nấp!

Thân thể tiếp tục run rẩy, Lý Nham trợn trắng mắt, trên người từ từ bốc lên khói xanh.

Thiên Lạc thấy vậy, mới từ bi ngắt òng điện.