Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 13: Phao Câu Gà



Editor: Rabbit dễ thươngBeta: Tiểu TuyềnLiên Mạn Nhi biết rõ, nàng đã nói đến chỗ đau của Trương thị. Thế nhưng nếu như không đau, Trương thị cũng sẽ không thanh tỉnh.

Trương thị ngơ ngẩn mà ngồi một hồi, rốt cuộc vẫn lau sạch nước mắt.

“Nhìn bộ dáng của đại thẩm con chắc cái gì cũng không biết làm, mọingười trong nhà đều chờ đợi cơm. Nương vẫn phải đi hỗ trợ.” Trương thịcùng Liên Mạn Nhi thương lượng, “Phụ thân con cùng chúng ta cũng phải ăn cơm. Mạn Nhi lời của con, nương đều nhớ kỹ, lần này nương sẽ có chừngmực.”

Liên Mạn Nhi có chút bất đắc dĩ, Trương thị thật sự hiền lành, cònrất biết lấy đại cục làm trọng. Nói trong lòng, nếu như nàng muốn cùngngười ở chung, nàng cũng hi vọng đối phương là người như Trương thị vậy.

Muốn làm cho Trương thị thay đổi, không phải một sớm một chiều là cóthể làm được. Hiện tại Trương thị chịu nghe ý kiến của nàng, cái nàychính là chuyển biến tốt nhất rồi. Liền như Trương thị nói, làm nhiềumột chút sẽ không mệt chết người, nghĩ vậy, Liên Mạn Nhi cũng không cảntrở Trương thị nữa.

“Con đi cùng nương, con cũng có thể giúp đỡ.” Liên Mạn Nhi nói. Cổthị khôn khéo như vậy, Trương thị lại là người thẳng tính thành thực,nàng sợ Trương thị chịu thiệt.

Trương thị muốn đi giúp làm cơm, Triệu thị cũng liền cùng tới hỗ trợ.

Cổ thị đang ở trước lò nhóm lửa, làm một phòng đầy khói, lửa lạikhông cháy, chính là đang khom người ho khan. Nàng cho rằng Trương thịbởi vì chuyện Liên Mạn Nhi , đối với nàng ghi hận, không chịu đến hỗtrợ, vừa rồi bất quá chỉ là cái cớ. Nàng chính là đang vừa tức vừa hận,nghiến răng nghiến lợi, thì thấy Trương thị cùng Triệu thị tới hỗ trợ,mặt mày lập tức hớn hở.

Triệu thị vào cửa liền tiếp việc trong tay Cổ thị.

“… Củi có chút ẩm ướt… Đồ đạc đặt ở chỗ nào cũng không biết, đệ muội ngươi xem…” Cổ thị đối với Trương thị cười.

Trương thị đưa mắt nhìn Liên Mạn Nhi, Liên Mạn Nhi đối với Trương thị khẽ gật đầu một cái.

“Đại tẩu, củi ngày hôm qua Ngũ Lang vừa phơi nắng đấy, tuyệt đốikhông ẩm. Là đại tẩu quanh năm không làm những chuyện lặt vặt này ,không quen tay rồi.” Trương thị đối với Cổ thị nói.

“Vâng, Tứ đệ muội ngươi nói rất đúng, là ta không quen tay. Ngũ Lang là hài tử tốt.” Cổ thị vội nói.

Trương thị lại nhìn Liên Mạn Nhi, Liên Mạn Nhi đối với nàng gật đầucổ vũ. Nên là như vậy, đối với ít người, không thể cứ làm người hiềnlành, mạnh mẽ đứng lên, mới có thể đạt được tôn trọng.

Trương thị trong lòng hơi động một chút. Nếu là bình thường, nàngkhẳng định sẽ nói theo Cổ thị, tối thiểu nhất sẽ không phản bác Cổ thị,dù là Cổ thị nói không đúng. Hôm nay nàng thoáng thay đổi một chút, thìCổ thị liền nói theo nàng, còn khẳng định thành quả lao động của NgũLang.

Mạn Nhi nói quả nhiên đúng, Trương thị nghĩ đến, trước đây nàng đã ngàn theo trăm thuận như vậy, thật là lỗi thời rồi.

“Đại tẩu, xem ý tứ của nương, là muốn đại tẩu cũng thay phiên làm đồăn cho người trong nhà . Đại tẩu khẳng định làm so với chúng ta tốthơn, là lần đầu tiên làm, có chút không quen tay thôi. Đại tẩu làngười thông minh, vừa nhìn vừa học, rất nhanh có thể làm được.” Trươngthị nói chuyện xong, liền đem tất cả đồ vật trong phòng đều chỉ cho Cổthị xem, thậm chí bắt tay mà chỉ giáo Cổ thị. Những điều này đều là Liên Mạn Nhi dạy cho nàng, nói không thể “Giọng khách át giọng chủ.”

Cổ thị trên mặt cười theo, trong lòng thì lại khổ. Nàng biết rõTrương thị mềm lòng dễ nói chuyện nhất, định dùng lời hữu ích dụ dỗTrương thị , để cho Trương thị thay nàng làm hết mọi việc. Hiện tại xemra, Trương thị căn bản không có ý định kia.

Cổ thị được nuông chiều lâu rồi, mặc dù có Trương thị ở bên cạnh chỉđạo, nhưng khi làm cũng gặp nhiều khó khăn. Trương thị là người chịu khó nhanh nhẹn đã quen, liền nhìn không được, cuối cùng công việc phần lớnvẫn là nàng làm, tuy nhiên vẻ mặt của Cổ thị cũng dính đầy khói bụi.

“Đại thẩm học thật nhanh, lần sau có thể tự mình nấu cơm rồi.” Liên Mạn Nhi cố ý nói.

Cổ thị khóe miệng co quắp, lần sau, nàng mới sẽ không cho phép có lần nữa, một hồi nàng sẽ cùng Liên Thủ Nhân trở về trấn trên.

Bên này cơm vừa mới làm xong, thì Liên lão gia tử cùng Liên Thủ Nhânvà các huynh đệ chân trước chân sau đều từ bên ngoài trở về. Mấy huynhđệ đem bạc lãnh được đặt trên giường gạch, suốt tầm mười phong bạc,trắng bóng đầy nửa giường. Liên lão gia tử, Liên Thủ Tín cùng Liên ThủLễ lông mày đều nhíu lại, chỉ có Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa làhưng phấn. Thì ra là Liên Thủ Nhân hướng Lão Kim mượn sáu trăm lượngbạc, lãnh được năm trăm bốn mươi lượng.

“Còn có chuyện của Hoa Nhi, trong nhà cũng phải dùng tiền, mượn nhiều một chút, rộng rãi chút ít.” Liên Thủ Nhân nói.

Nhi tử đã đem tiền mượn rồi, Liên lão gia tử cũng không thể nói thêm gì nữa.

“Ăn cơm trước, ” Liên lão gia tử nói, “Cơm nước xong xuôi, ngươi đi trấn trên, thiếu nợ tiền người ta phải nhanh chóng trả hết.”

Bên này sắp đặt bát đũa, bên kia Cổ thị lấy cớ bảo Liên Thủ Nhân rửatay, đem Liên Thủ Nhân kêu ra ngoài, hai phu thê nhỏ giọng nói cả buổi,mới trở lại trên bàn.

Người một nhà rất nhanh đã ăn xong điểm tâm, Cổ thị ra bên ngoài thuchén, lại vụng trộm mà lần lượt đưa ánh mắt thúc giục cho Liên Thủ Nhân.

“Phụ thân, nương, con đi trấn trên trả tiền, ” Liên Thủ Nhân đối vớiLiên lão gia tử cùng Chu thị nói, “Còn phải đặt mua chút ít đồ cưới choHoa Nhi, nên phải dẫn theo nương của Hoa Nhi đi theo lo liệu. Vài ngàysau nàng sẽ cùng con trở về.”

Liên lão gia tử đang muốn gật đầu, Chu thị lại ho khan một tiếng.Mọi thứ về chuyện của đám con dâu, Liên lão gia tử từ trước giờ đềunghe Chu thị làm chủ, bởi vậy liền không nói gì, muốn nghe Chu thị nóicái gì.

“Ngươi cùng hai huynh đệ ngươi đi trả tiền là được, ba mẹ con cácnàng thì để ở nhà. Đồ cưới của Hoa Nhi, ta đã nghĩ kỹ rồi. Đại cô củanàng có mở sẵn cửa hàng, cái gì mà không có? Dù tạm thời bị thiếu mộthai món, thì cũng để cho bọn hắn đi mua, so với chúng ta đi thì rẻ hơn. Cứ ở lại trong nhà, có đồ vật gì muốn mua thì viết ra, mang theo bạcđưa đến chỗ của Đại Cô để nàng ấy lo liệu, chúng ta sẽ bớt lo nhiều.”

Vậy mà lại để cho Chu thị nói trước, Cổ thị lại vội vàng hướng Liên Thủ Nhân nháy mắt, làm cho hắn ngàn vạn lần đừng đáp ứng.

“Nương, Tống gia cũng không là người nhà bình thường, đồ cưới của Hoa Nhi…” Liên Thủ Nhân cũng không nghĩ tới Chu thị có thể an bài như vậy,đang nghĩ tìm lý do từ chối.

“Các ngươi ở trấn trên mới vài năm.” Chu thị cắt đứt lời Liên ThủNhân đang nói…, lạnh lùng mà nhìn lướt qua Cổ thị, “Lan Nhi ở tronghuyện này rất nhiều năm, cửa hàng của nàng lại thịnh vượng, chung sốngvới bao nhiêu gia đình giàu có. Chuyện mua đồ này, nàng so các ngươihiểu hơn nhiều. Việc hôn sự của Hoa Nhi, cũng may là có Đại cô củanàng, bằng không, các ngươi chạy đi đâu mà quen biết công tử Tống gia?Chuyện đồ cưới, đều để cho Đại cô nàng an bày, nhất định ổn thỏa.”

Liên Thủ Nhân bị Chu thị nói đến không thể phản bác, Cổ thị đúng lúcnày lại không dám chống đối Chu thị, chỉ có thể ở bên cạnh lo lắngsuông.

“Huống hồ Hoa Nhi phải xuất giá rồi, ta làm nội cũng phải dạy nàngchút ít quy củ, miễn cho đi làm thê tử người ta không có quy củ, mất mặt Liên gia chúng ta.” Chu thị lại nói.

Chẳng lẽ ta làm nương so với ngươi dạy dỗ kém hơn à? Cổ thị trong lòng tức giận, lại chỉ có thể nhịn xuống không dám lên tiếng.

“Việc này liền nghe theo an bày của nương ngươi đi. Hoa Nhi trước giờ vẫn một mực ở tại trấn trên, ở nhà cũng không có qua mấy ngày. Về sauxuất giá, muốn trở về thì càng khó. Mấy tháng này, liền ở trong nhà a.”Liên lão gia tử nói, “Nhà thuê ở trấn trên, không như nhà mình. Hoa Nhicũng phải được gả đi từ nhà này.”

“Đúng vậy a, Hoa Nhi, ngươi tới ở cùng ta, hai ta sẽ hảo hảo trò chuyện.” Liên Tú Nhi cũng vui vẻ nói.

Liên lão gia tử đều đã lên tiếng, ba mẹ con Cổ thị dù không muốn,cũng chỉ có thể tạm thời đáp ứng, trong lòng thì rất khó chịu, quả thựckhông thể dùng từ nào có thể hình dung được.

“Cũng sắp thu hoạch vụ thu rồi, để cho Kế Tổ bọn hắn cũng trở vềa.” Liên Thủ Nhân đi ra ngoài trước, Liên lão gia tử lại dặn dò.

Liên Thủ Nhân đã đáp ứng, cùng với hai người Liên Thủ Nghĩa, Liên Thủ Tín hướng lên trấn trên mà đi.

… …

Nhà nông một năm bốn mùa đều ít nhàn rỗi, tiểu hài tử nhà nông, từlúc còn rất nhỏ đã phải giúp người lớn làm những việc trong khả năng của mình.

Vừa ăn cơm xong, Chu thị liền chuyển cái băng ghế, ngồi vào giữa nhà, gọi mấy hài tử Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi.

“Đem gà trong chuồn thả ra, bắt gà.”

Bắt gà làm cái gì, chẳng lẽ hôm nay muốn giết gà ăn? Liên Mạn Nhi quay đầu nhìn Liên Chi Nhi.

“Đem gà thả ra, làm cho chúng nó tự tìm thức ăn. Nội còn phải sờ xemhôm nay có mấy quả trứng. Chúng ta không cần phải để ý gà trống, đem gàmái bắt ra hết nguyên một đám, cho nội sờ là được rồi.” Liên Chi Nhinhìn Liên Mạn Nhi có chút sững sờ, đã nghĩ bởi vì nàng bị thương ở đầu,nhiều chuyện đều nghĩ không ra, liền hướng nàng giải thích.

“Nha.” Liên Mạn Nhi nhẹ gật đầu, theo Liên Chi Nhi còn có tiểu Thất ở cùng một chỗ, nhảy vào trong chuồng gà. Liên gia nuôi tầm mười con gà,chỉ có ba con là gà trống, còn lại đều là gà mái, hơn nữa đều là gà máiđang lúc đẻ trứng.

Việc này trong mắt tiểu hài tử, so với trò chơi cũng không khác mấy.Có hai tỷ tỷ, trong lòng tiểu Thất liền nổi lên chơi đùa, đuổi theo mộtcon gà mái nhỏ thân thể linh hoạt đang kêu quan quác, làm cho gà trongchuồng chạy vòng quanh.

Chu thị cũng mặc kệ hắn, chỉ bảo Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi bắt gà.

Những con gà này đều là được mấy hài tử cho ăn, bởi vậy cũng không sợ các nàng. Liên Mạn Nhi rất nhanh đã bắt một con gà bông lau, đưa choChu thị.

Chu thị tiếp nhận gà mái ôm vào trong ngực, một tay đem gà mái đè lại, một tay khác hướng mông gà mái vươn tới.

Liên Mạn Nhi có chút quýnh 囧 nhìn thấy ngón tay Chu thị chỉ vào bên trong phao câu gà. Chu thị đây là đang làm gì? (๏̯͡๏)

Chu thị rất nhanh rút ngón tay về, đem con gà mái buông ra.

“Con này hôm nay không có trứng.”

Chu thị nói xong, lại tiếp nhận một con gà mái khác mà Liên Chi Nhi đưa tới, làm theo cách lúc nãy.

“Con này chỉ có một trứng, … Hôm nay có tổng cộng năm quả trứng.” Chu thị cuối cùng tuyên bố.

“Nội mà động vào chỉ có trúng, chưa từng thấy sai.” Liên Chi Nhi nói khẽ.

Hóa ra là dùng phương pháp sờ này để xem đám gà mái hôm nay có thể đẻ trứng hay không, thật đúng là… Trực tiếp.

“Nội thật là có bản lĩnh a.” Từ việc này mà xét, đây tuyệt đối đượcxưng tụng là tuyệt chiêu đặc biệt, tối thiểu Liên Mạn Nhi là nghĩ như vậy.

“Đều xem kỹ một chút cho ta.” Chu thị hướng về phía Hà thị từ trongsương phòng đi ra lớn tiếng nói, “Thiếu đi một quả trứng, ta sẽ không để yên cho ngươi.”

“Gà đẻ nhiều trứng hay đẻ ít trứng, liên quan gì đến con.” Hà thị thay đổi sắc mặt, kéo rèm lại đi vào nhà.

“Một chiêu này của nội, ai cũng đừng hòng vụng trộm nhặt trứng gà.” Liên Chi Nhi ở tại bên tai Liên Mạn Nhi cười nói.

“Nhị nương, thường ăn trộm trứng?” Liên Mạn Nhi phản ứng rất nhanh.

Liên Chi Nhi mím môi cười.

Thì ra Chu thị hàng ngày không sợ bẩn sờ phao câu gà, không chỉ làmuốn dự đoán số lượng trứng, mà vì đề phòng đám con dâu ăn trộm trứng gà a.