Trọng Sinh Thành O Thê Của Tổng Tài Nhà Giàu

Chương 47



Ngày kế tiếp, sáng sớm thức dậy Tiêu Chiến đến Tô gia lấy cầu dịch, sau đó tiếp tục đi đưa hoa cho Vương Nhất Bác.

Nhìn thấy sắc mặt của đối phương, cậu nhíu nhíu mày: "Thân thể không thoải mái sao?"

Vương Nhất Bác lắc đầu, thanh âm do không ngủ ngon mà hơi khàn: "Không có việc gì."

Không có việc gì?

"Anh tự nghe âm thanh của anh lúc nói chuyện đi này giống như bộ dáng không có việc gì sao? Anh muốn ra ngoài hở?"

Vương Nhất Bác một thân tây trang, không giống sẽ ở nhà.

Vương Nhất Bác ho nhẹ một tiếng, nhưng mà như vậy cũng không có làm thanh âm của hắn trở nên tự nhiên được: "Ừm, lát nữa sẽ đi ra ngoài, vào trong nghỉ ngơi một chút đi."

Như thường lệ, Tiêu Chiến đi vào phòng khách, tầm mắt đảo qua, hoa hồng ngày hôm qua cậu mang tới như cũ không có tung tích, nhưng cậu cũng không hỏi, đem hoa hồng hôm nay mang đến cắm vào lọ.

Tiêu Chiến đánh giá sắc mặt Vương Nhất Bác: "Tôi cho rằng anh cần ngủ thêm, đi ra ngoài với tình trạng này không phải lựa chọn tốt."

Vương Nhất Bác nhìn cậu, môi mỏng hơi nhấp, thanh âm trầm thấp: "Không sao."

Tiêu Chiến nhẹ giọng hỏi: " Có việc gì sao?"

Giống như cả đêm không ngủ, nếu không phải do thân thể thì chính là tâm lý.

Vậy mà còn một hai muốn ra ngoài.

"Không có."

Tiêu Chiến cảm thấy thực bất đắc dĩ, nếu đối phương đã là người yêu của cậu thì cậu còn có thể duỗi tay ôm một cái, hiện tại đối phương rõ ràng không muốn nhiều lời, hơn nữa còn có việc giấu giếm, cậu cũng không có cách nào

Vương Nhất Bác nhìn biểu tình của Tiêu Chiến, ý thức được hắn nói quá đơn điệu, hơn nữa có vẻ thực lạnh nhạt, chủ động dò hỏi: "Ngày hôm qua cùng công ty thiết kế làm việc thế nào rồi?"

"Còn chưa xong, đợi chút tôi trở về nhìn xem bản thảo trang hoàng rồi mới xác định lại một số chi tiết."

"Vương thị cũng có một mảng về nguyên vật liệu xây dựng và nội thất, cậu có thể xem thử."

"Được nha, vậy tôi đi trước, anh đừng tiễn, có rảnh nghỉ ngơi một chút đi."

Mặc dù Tiêu Chiến đã nói không cần tiễn nhưng Vương Nhất Bác vẫn đứng lên.

Tiêu Chiến nhìn hắn, tiến lên một bước, thu hẹp khoảng cách của hai người: "Anh như vậy tôi rất không yên tâm, nhưng lại không có lập trường gì để nói."

"Tôi thật sự rất thích rất thích anh, chúng ta kết hôn đi?"

Kết hôn cũng nói vài lần rồi, sẽ không hoài nghi tình cảm của cậu nữa đâu nhỉ?

Cậu có thể cảm giác được đối phương cũng thích mình, trừ bỏ hoài nghi tình cảm của cậu, thì thật sự nghĩ không ra vì cái gì hắn vẫn luôn cự tuyệt.

Vương Nhất Bác chuyên chú mà nhìn Tiêu Chiến, hầu kết lăn lộn, nửa ngày mới gian nan mở miệng: "Không được."

Tiêu Chiến khó hiểu mà nhìn hắn, đột nhiên sắc mặt khẽ biến.

Chẳng lẽ Naru thúc nói qua đồn đãi là thật sự?

Vương Nhất Bác thật sự có chướng ngại về tính dục sao?

Cho nên dù cho thích cậu, cũng vẫn luôn cự tuyệt?

Hơn nữa nhẫn nại năng lực kinh người!

Sắc mặt Tiêu Chiến phức tạp, tổng cảm thấy chính mình hiểu được chân tướng.

Nếu nói thẳng cậu không ngại thì có vẻ giống như nói cho có lệ, hơn nữa vạch trần chỗ đau của đối phương như vậy sẽ làm cho đối phương cảm thấy rất khó xử đi?

Vẫn là đến cẩn thận ngẫm lại biện pháp xử lý, vấn đề liên quan đến sinh hoạt tình dục cậu thật sự cũng không quá để ý, hiện đại công cụ phụ trợ cũng rất nhiều, ở thế giới này thì càng toàn diện hơn nữa.

Thứ cậu cần chính một mối quan hệ ổn định dài lâu.

Nghĩ đến đây, gương mặt cậu giống như nhẹ nhàng cười cười, nhưng ngữ khí so với ngày thường còn muốn nghiêm túc hơn: "Anh đừng có áp lực, tôi đã nói rồi, tính kiên nhẫn của tôi rất cao. Vừa rồi nói như vậy, chỉ là có chút lo lắng cho anh thôi."

Vương Nhất Bác chưa từng nghĩ tới tâm hắn có thể mềm mại giống như giờ phút này, lại pha một chút chua xót.

"Tôi sẽ chú ý nghỉ ngơi."

"Vậy là tốt rồi, tôi đi trước, ngày mai gặp."

Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến đi ra cổng, chờ xe biến mất ở tầm nhìn, xoay người trở về phòng khách, cùng Mil liên hệ.

Ngón tay hắn nhẹ xoa thái dương, ngữ khí ảm đạm: "Tối hôm qua mất ngủ, vẫn luôn nằm mơ, những việc đã trải qua khi còn bé không ngừng lặp đi lặp lại ở trong mộng, nửa đêm tỉnh lại cơ hồ phân không rõ cảnh trong mơ cùng hiện thực."

"Ban ngày phát sinh chuyện gì đúng không?"

"Ban ngày cùng tôi ăn cơm, đây là lần đầu tiên sau nhiều năm không phải là ở bệnh viện mà là ở một nơi khác cùng bà đối mặt nói chuyện với nhau như vậy."

"Ta đề nghị qua cậu nên rời xa nguyên nhân gây bệnh."

"Tôi muốn khắc phục chướng ngại tâm lý, mà không phải trốn tránh, ông đã nói, hoàn toàn chữa khỏi là phải đối mặt với mẹ tôi bằng phản ứng bình thường là quan trọng nhất mà."

"Lúc hai người nói chuyện cậu cảm thấy không thoải mái sao?"

"Không, tôi rất ít nói chuyện, mẹ tôi nói về vấn đề an bài tiệc sinh nhật, tôi chỉ gật đầu hoặc ngẫu nhiên phụ hoạ một tiếng."

Toàn bộ quá trình hắn bản năng khẩn trương, nhưng khống chế rất tốt, thoạt nhìn chính là mặt vô biểu tình, cùng bình thường cũng không khác biệt.

Khi hắn được ra về, tâm tình thậm chí rất sung sướng.

Vốn dĩ hắn lên kế hoạch ở trước mặt mẹ ổn định cảm xúc, nếu được thì sẽ thông báo cho thiếu niên, cũng báo cho thiếu niên tình huống của hắnh, lúc đó không biết thiếu niên có còn quyết định lựa chọn cùng hắn ở bên nhau hay không.

Hắn đều nghĩ kỹ rồi, hôm nay sẽ tiếp thu hoa của thiếu niên, cũng đáp lễ quà.

Chính là buổi tối gặp ác mộng triền miên làm hắn đánh mất ý tưởng này.

Còn chưa phải thời điểm.

Nghiêm túc không có nụ cười trên mặt đã rất ảnh hưởng bầu không khí sinh hoạt, nếu buổi tối ngủ còn ngủ không an ổn, căn bản không có khả năng mang lại cuộc sống hạnh phúc cho thiếu niên.

Ban đêm, trong phòng có người gặp ác mộng, sẽ làm người bên cạnh tỉnh giấc và cảm thấy sợ hãi.

Loại cảm giác này, hắn rõ ràng hơn cả.

Sau khi cha ngoài ý muốn qua đời, dường như mỗi đêm hắn đều có thể nghe tiếng thở dốc suy suyễn đến sắp tắt thở, tiếng thét chói tai cùng khóc thút thít của mẹ.

Nên đêm qua lúc từ trong mộng tỉnh lại, hắn không có thét chói tai cũng không có khóc thút thít, nhưng thở dốc rất nhanh và rất mạnh, loại này âm lượng không lớn nhưng âm thanh thật nặng nề.

Thực tế là đáng sợ nhất.

Trước đó hắn ngủ tâm tình tốt sẽ không gặp loại ác mộng này, nhưng hôm nay khi rơi vào trong đó, hắn biết hôm nay hắn không thể nhận hoa của thiếu niên được.

Nhìn thấy Vương Nhất Bác bần thần thật lâu, Mil đành tìm một lý do trấn an tâm tình hoảng loạn của hắn lại: "Có thể là bởi vì sau khi Vương phu nhân khôi phục, khác với trong trí nhớ của cậu là bà càng tiếp cận cậu hơn, nên tối hôm qua cậu mới nằm mơ. Một cái là cậu chủ động, đã chuẩn bị tâm lý. Một cái là bị thụ động, tâm lý bị ép buộc nên mới sinh ra hiện tượng này."

Vương Nhất Bác cũng cảm thấy có đạo lý: "Vậy tôi nên làm gì bây giờ?"

"Trừ bỏ nằm mơ, khi hai người gặp mặt có cảm giác thế nào?"

" Vẫn khá tốt, tuy không thể khống chế cảm xúc nhưng cũng không phải rất khó chịu."

"Ở trong phạm vi thừa nhận của cậu có phải không? Vậy có thể thử cùng Vương phu nhân tiếp tục ở chung, dần dần hình thành thói quen, thay thế ấn tượng vốn có trong đầu cậu."

"Đương nhiên, thời gian còn lại cậu nên vận động, chú ý dinh dưỡng, cùng bạn bè giao lưu thả lỏng tinh thần, như vậy sẽ càng có lợi."

" Tôi sẽ cố gắng, cảm ơn."

Trên đường về Tiên Chiến nhận được tin nhắn từ Vương Nhất Bác, là một thẻ khách hàng thân thiết của một cửa hàng nguyên vật liệu xây dựng và nội thất của Vương thị và kèm theo một tin nhắn chữ:"Có thể sử dụng."

Vì thế sau khi cùng kiến trúc sư chạm mặt bàn bạc tốt phần còn lại, cậu đề nghị: "Đến cửa hàng Lấp Lánh xem vật liệu đi."

Kiến trúc sư: "Là của Vương thị sao? Kia chất lượng tốt nhưng giá không tiện nghi, dự toán khả năng không đủ."

Tiêu Chiến cười nói: "Không có việc gì."

Lúc Naru thúc làm dự toán không có suy xét đến tiền trên người cậu, chỉ cần vượt qua không nhiều lắm, cậu cũng có thể bù vào thêm.

Vương Nhất Bác đến thẻ khách hàng thân thiết cũng đều tặng rồi, cậu khẳng định đến mua ủng hộ, hoàn toàn không suy xét các cửa hàng còn lại trên thị trường.

"Không phải chỉ là thống nhất chi tiết sao? Cậu còn chuẩn bị mua vật liệu trước?"

"Đi xem trước cái đã, cửa hàng còn hoạt động hai ngày nữa mới đóng cửa, nguyên vật liệu không dùng ngay nên nếu hôm nay mua sẽ không có chỗ đặt."

"Cũng đúng."

Chờ khi nhìn đến giá đã được chiết khấu cho khách hàng thân thiết tại cửa hàng, kiến trúc sư sư sợ ngây người: "Thì ra cậu có thẻ khách hàng thân thiết ở đây."

Hoa viên nhà chính Vương gia.

Vương phu nhân đang tự mình chính xem kỹ hoa cỏ mới được đưa đến, liền nghe quản gia báo Vương Nhất Bác tới, bà có chút ngoài ý muốn, cười trở lại phòng khách.

Nhìn đến sắc mặt của Vương Nhất Bác, bà ôn thanh hỏi: "Tối hôm qua ngủ không ngon sao?"

Vương Nhất Bác biểu tình nghiêm túc: "Dạ."

Vương phu nhân đánh giá thần sắc của hắn: "Hôm nay tới có chuyện gì sao?"

Ánh mắt của Vương Nhất Bác rơi xuống trên mặt bà, bộ dáng thật chuyên chú: "Đến nhìn mẹ một chút."

Nhìn nhiều, có lẽ thành thói quen.

Đối với câu trả lời này của Vương Nhất Bác, Vương phu nhân thật ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh lại cười rộ lên: "Mẹ cho rằng con không muốn nhìn đến bà già này chứ, con đem mẹ từ bệnh viện đưa về đây, thẳng đến ngày hôm qua mẹ để nghị thì con mới lại đây một chuyến."

Vương Nhất Bác mím môi: "Không phải."

Không phải không muốn, chỉ là sợ hãi, sợ hãi cảm xúc khống chế không được, bị phát giác dị thường.