Trọng Sinh Thành O Thê Của Tổng Tài Nhà Giàu

Chương 30: Ter 30



Tiêu Chiến nhẹ nhõm thở ra, quay đầu lại trông thấy Vương Nhất Bác đang đứng cách cậu không quá 5 mét, chỗ xa hơn là Hoa Thành, trên tay đang cầm một khẩu súng ống dài.

Từ vị trí này đến địa điểm phi hành khí đáp xuống còn hơn phân nửa lộ trình, hai người này hiển nhiên là từ đó trực tiếp đi lại đây đón cậu.

Sau khi thả lỏng, đem súng thu vào nhẫn không gian, cậu đối Vương Nhất Bác cười cười.

Vương Nhất Bác đi đến trước mặt Tiêu Chiến, cậu đánh giá biểu tình của hắn, vẫn như cũ không thể nhìn ra cảm xúc gì.

Bất quá cậu nhớ rất rõ ràng, trang phục hiện tại cùng trang phục lúc trưa khi Vương Nhất Bác ra ngoài giống nhau, chỉ là có chút hỗn độn, đặc biệt là ống quần, dính đầy bùn đất và cỏ dại.

"Thực xin lỗi, lại gây thêm phiền phức cho anh." Tiêu Chiến nói bằng ngữ khí thất bại.

Không cần dò hỏi, thông qua những cuộc gọi không liên lạc được cùng với hình tượng hỗn độn của Vương Nhất Bác lúc này, cậu cũng biết đã xảy ra chuyện gì.

Mới vừa tỏ tình xong, còn nghĩ về sau sẽ tích cực xoát hảo cảm, không nghĩ tới đã lập tức khiến cho người ta nhọc lòng.

Vương Nhất Bác không biết suy nghĩ này của cậu, hắn cúi đầu, tầm mắt ở trên mặt cậu đảo qua, đem người cậu từ trên xuống dưới đánh giá một phen: "Không có việc gì là tốt rồi."

Nghe đối phương nói như vậy, khoé miệng Tiêu Chiến hơi mỉm cười, đôi mắt cũng cong lên.

Vương Nhất Bác không có trách cứ cậu, còn quan tâm cậu nữa nha.

Thật sự vô cùng vui vẻ!

Sau khi Hoa Thành đến gần, khắp nơi nhìn nhìn nói: "Vương tổng, nên mau chóng rời khỏi nơi này, mùi máu tươi sẽ đưa tới rất nhiều phiền phức."

Vương Nhất Bác gật đầu, nhìn về phía Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến thiếu điều vỗ ngực:"Yên tâm, tôi sẽ đuổi kịp hai người."

Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ: "Cậu đi đằng trước."

Hoa Thành nhìn hai người cười: "Omega sẽ không theo kịp tốc độ của chúng tôi đâu, cứ ấn theo tốc độ của cạu đi tới là được."

Tiêu Chiến không thể phản bác, cậu đã sớm ở phòng tập luyện trong biệt thự kiến thức quá thể năng của Alpha biến thái cỡ nào rồi.

Để không làm chậm trễ, cậu không nói nữa, theo hướng trước đó mà đi tới, Vương Nhất Bác theo sau cậu, Hoa Thành đi cuối cùng.

Hơn mười phút sau, phía trước truyền đến ánh sáng, trên đỉnh đầu còn có tạp âm của phi hành khí phát ra.

Tiêu Chiến nhìn bản đồ, đôi mắt tỏa sáng, lập tức đã đến địa điểm đáp xuống của phi hành khí.

Tâm tình cậu kích động, theo bản năng bước nhanh hơn, không ngờ chỉ vừa mới đi hai bước đã bị cỏ vướng vào chân chân.

Cậu than nhẹ một tiếng, ngã chúi về phía trước.

Cánh tay bị người phía sau giữ chặt, trên eo căng thẳng, thân thể bị kéo về phía sau, đụng vào một bờ ngực rắn chắc.

Lần đầu tiên cậu khắc sâu được cảm giác hình thể A và O sai biệt.

Cậu xoay người, hơi thở cường hãn lại trầm ổn tràn ngập trong khoang mũi, tim cậu bỗng chốc đập nhanh hơn.

Ngẩng đầu, cùng Vương Nhất Bác nhìn xuống, tầm mắt hai người giao nhau.

Cậu chớp nhẹ đôi mắt, giơ tay ôm lấy cổ đối phương.

Vương Nhất Bác bởi vì hành động này của cậu mà ngẩn ra, thân thể cứng đờ.

Trong mắt Tiêu Chiến hiện lên ý cười, đối phương thật là ngây thơ mẫn cảm a!

Cậu nâng chân phải lên quơ quơ: "Chân tôi bị thương rồi, đau lắm, không tự đi được."

Mày Vương Nhất Bác giãn ra, nhìn về phía chân phải của Tiêu Chiến đánh giá. Cậu mặc quần nguỵ trang dài, cẳng chân được bó sát bằng vải da để tránh bị côn trùng đốt, hiện tại nhìn kỹ mới cảm thấy vừa tinh tế lại vừa thẳng, vô cùng đẹp mắt.

Hầu kết của Vương Nhất Bác khẽ nhúc nhích, hắn đột nhiên dâng lên một loại xúc động muốn quỳ một chân xuống nắm lấy cẳng chân của thiếu niên mà sờ một chút.

Tiêu Chiến nghi hoặc mà cúi đầu, chân cậu có gì không thích hợp sao?

Chẳng lẽ bị phát hiện nói dối?

Hay là...

Cậu hơi tưởng tượng, nghĩ đến một loại khả năng: Đối phương đang lo lắng chân cậu bị thương!

Trong lòng cậu nhất thời rạo rực, sau đó lại chột dạ, hy vọng đối phương đừng nhìn ra cái gì nha, chân cậu thật sự không có bị thương.

Nơi này cách đích đến không xa, sẽ không phát sinh tình huống gì, mà sau khi tới nơi hai người sẽ phải tách ra, trở về lại không được ở chung nữa, muốn nhìn thấy người thật sự không dễ dàng.

Bởi vậy Tiêu Chiến mới lấy cớ chân bị thương, chiếm một chút tiện nghi của Vương Nhất Bác.

Nhưng lại làm đối phương lo lắng, cậu thậy sự không thể nhẫn tâm, hôm nay đối phương có lẽ đã lo lắng rất nhiều rồi.

Cậu tiếc hận mà đem tay từ trên cổ Vương Nhất Bác buông xuống, lui về sau một bước.

Vì sợ sẽ phải tự vả mặt chính mình, nên cậu lui lại rất chậm, còn giả vờ lung lay thân thể, chân phải hơi cà nhắc.

"Kỳ thật vấn đề không lớn, chúng ta đi thôi."

"Cử động mạnh sẽ càng làm chỗ bị thương trầm trọng hơn..... thất lễ."

Dứt lời, Vương Nhất Bác khom lưng đem Tiêu Chiến ôm lên, sau đó bước nhanh đi về phía trước.

Động tác của hắn vừa ổn định lại vừa nhanh, Tiêu Chiến còn chưa kịp sửng sốt đã bị nâng lên, phát giác tốc độ so với lúc trước nhanh hơn rất nhiều, cậu nhịn không được hỏi: "Anh có mệt không?"

Vương Nhất Bác không có nhìn cậu, đôi mắt chỉ nhìn thẳng phía trước: "Không, cậu rất nhẹ."

Cuối cùng một đoạn ngắn lộ chỉ tốn hai phút lộ trình, đích đến chỉ có thể đáp xuống một phi hành khí, còn ba cái khác đang ở trên không di chuyển vòng vòng.

Khi Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến xuất hiện, phi hành khí đang vững vàng di chuyển đột nhiên lật nghiêng, ở không trung hoàn thành một động tác xoay 360 độ mạo hiểm.

"Này! Muốn chết sao?"

"Ứ! Vương tổng cư nhiên ôm một vị Omega!"

"Chúng ta đánh cược đi, tuyệt đối là Omega kia bị thương, không phải Vương tổng đã thông suốt."

"Ta đánh cược! Vương tổng khẳng định đã thông suốt, lão đại ở đâu, lấy tính cách của Vương tổng nếu không phải thông suốt, tuyệt đối sẽ để lão đại ôm người."

"Ui, nói rất có đạo lý, ta không thể phản bác!"

Hoa Thành mang theo tươi cười ho nhẹ một tiếng, ngón tay trỏ đặt trên miệng nhẹ suỵt, thoáng chốc, bốn người trên phi hành khí đồng thời làm hành động kéo khoá ngang miệng.

Một trận lặng im.

Ngay sau đó âm thanh ồn ào truyền đến, các thông tin liên lạc đều bị cắt đứt.

"Xong đời, hôm nay ta phải thất nghiệp sao?"

"Vương tổng hẳn là không nghe được chúng ta nói đâu!"

"Ta hiện tại xin lỗi còn kịp không?"

"......"

Khi âm thanh nghị luận kia truyền đến, Tiêu Chiến rõ ràng cảm thấy được bước chân của Vương Nhất Bác dừng lại một nhịp, cơ bắp trên thân thể căng chặt.

Cậu ngẩng đầu, chỉ có thể nhìn thấy rõ ràng góc nghiêng của đối phườn. Đánh giá một lát, cuối cùng không nhịn được đành phải cúi đầu tựa vào bả vai hắn mà nghen cười.

Không thể cười ra tiếng, vạn nhất Vương Nhất Bác thẹn quá hoá giận liền không tốt.

Hoa Thành nhảy lên ghế phó lái trên phi hành khí, Vương Nhất Bác liếc gã một cái, đem Vương Nhất Bác đặt lên ghế sau, vòng sang bên kia ngồi xuống bên cạnh cậu.

Khi phi hành khí cất cánh tạp âm rất lớn, không thích hợp nói chuyện phiếm nên không ai nói chuyện.

Tiêu Chiến dựa lưng vào ghế, dư quang đánh giá Vương Nhất Bác. Tướng ngồi đoan chính, phảng phất giống như đang ở trong cuộc họp.

Cậu cẩn thận nhớ lại một chút, tuy rằng đối phương thái độ cự tuyệt rất dứt khoát, nhưng nếu xét về những việc mà đối phương đã làm cho cậu, hẳn là đối với cậu có chút hảo cảm.

Nhưng nghĩ lại, cũng không nhất định, nếu thật sự có hảo cảm, không có khả năng một chút cơ hội cũng không cho, sau khi cự tuyệt xong lập tức để cậu dọn đi.

Đối tốt với cậu rất có thể là bởi vì đối phương xem cậu là bạn mà thôi.

Trong đầu hai loại ý tưởng biến thành thiên thần và ác quỷ đánh nhau khiến đầu cậu càng nghĩ càng loạn, khẽ đưa tay nhu nhu thái dương.

Quả nhiên cảm tình là thứ phức tạp nhất, cậu ngày thường là một người rất sạch sẽ lưu loát, đối mặt cảm tình vẫn khó tránh khỏi rối rắm, càng thích càng không tự tin.

Cậu quyết định không nghĩ nữa, chỉ cần Vương Nhất Bác còn độc thân, cậu kiên định bất di bất dịch theo đuổi thì tin chắc rồi sẽ có ngày đại công cáo thành.

Phi hành khí mà hai người ngồi rất nhanh đáp xuống ở hậu hoa viên của biệt thự, còn ba cái khác trực tiếp bay đi.

Vương Nhất Bác đứng dậy vòng sang bên cạnh Tiêu Chiến, ôm cậu bước xuống.

Hoa Thành han cửa sổ xuống, phất phất tay chào.

Khi Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến đi vào biệt thự, phi hành khí phía sau lưng hai người cất cánh, đảo mắt một cái liền biến mất.

Xuyên qua hành lang dài, từ hậu viện đi đến phòng khách, bước chân Vương Nhất Bác dừng một chút: "Tôi sẽ liên hệ bác sĩ đến kiểm tra chân cho cậu."

"Không cần, phiền anh để tài xế đưa tôi trở về Vọng Nguyệt Chi Hạ là được rồi."

Để bác sĩ kiểm tra thì sẽ bại lộ!

"Cậu ở đó không thích hợp."

"Sao lại không thích hợp?"

"Nơi nhân viên hỗn tạp, cậu là Omega, không an toàn."

"Ở đây không thích hợp, ở đó cũng không thích hợp. Vậy thì phải ở đâu? Anh yên tâm, đó là cửa hàng của tôi nha, bên trong đều là nhân viên của tôi, không sợ bị khi dễ đâu."

Cậu nhìn hắn chớp chớp mắt, cười đến xinh đẹp mà nói tiếp: "Nếu thật sự không yên tâm, anh cùng tôi kết hôn nha, mỗi ngày tôi sẽ cùng anh ở chung, không cần lo lắng nơi nào thích hợp hay không thích hợp nữa."

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm thiếu niên đang tươi cười quá hai giây, đột nhiên dời tầm mắt, bước nhanh ra khỏi phòng khách.

Đem Tiêu Chiến đặt ở ghế sau xe, Vương Nhất Bác dặn dò: "Sau khi trở về phải tìm bác sĩ kiểm tra chân."

Nói xong hắn lui về phía sau một bước, đóng cửa xe lại.

Tiêu Chiến hơi nhăn, xuyên qua cửa sổ nhìn theo hình ảnh của Vương Nhất Bác, mãi cho đến không thể nhìn thấy bóng người mới thu hồi tầm mắt.

Cậu duỗi tay sờ khóe miệng, nhớ lại phản ứng của đối phương.

Chẳng lẽ hắn không chỉ không cười, còn không thích người khác cười?

Cũng không đúng, trước kia lúc cậu cười, hắn rõ ràng rất vui vẻ, còn cười theo nha.

Cậu vẻ mặt mê man khó hiểu, rốt cuộc là làm sao?

Vương Nhất Bác đứng ở cửa hồi lâu mới xoay người đi vào trong biệt thự, trực tiếp trở về phòng gửi đi một tin nhắn, gỡ miếng dán xuống tắm rửa, thay một bộ đồ ngủ.

Thân thể thoải mái làm biểu tình của hắn thư hoãn rất nhiều, hắn đi vào thư phòng thực hiện một cuộc gọi.