Trọng Sinh Thành O Thê Của Tổng Tài Nhà Giàu

Chương 28



Vương Nhất Bác đi đến bên cửa sổ, gọi cho Tiêu Chiến nhưng không không chuyển được.

Khớp hàm căng chặt, không muốn kéo dài, cũng không có do dự, hắn liên hệ binh đoàn Báo Đốm truy tìm.

Trên đường binh đoàn Báo Đốm tới biệt thự, Vương Nhất Bác đem sự tình đại khái nói một lần, đưa bản đồ, sau đó cùng Naru liên hệ nói rõ tình huống.

Rất nhanh, hai phi hành khí xuất hiện trên không của biệt thự, trong đó một chiếc đáp xuống ở hậu hoa viên, sau khi Vương Nhất Bác đi lên, lại lần nữa cất cánh.

Hai phi hành khí bắt đầu dùng radar cùng nhiệt cảm dò xét, dọc theo lộ tuyến một đường đi tới.

Tiêu Chiến vẫn luôn dọc theo hướng dẫn mà đi, sau khi thâm nhập sâu vào bên trong núi thảm thực vật càng thêm dày đặc, đường càng thêm khó đi. Cũng may tin tức tố của cậu uy lực thật lớn, một đường đi tới ngay cả côn trùng cũng không xuất hiện, vừa an lại vừa bớt lo.

Đi được một giờ cậu sẽ nghỉ ngơi mười lăm phút, thừa dịp nghỉ ngơi đem ba cây linh thực lấy ra, câu ' linh thực '.

Trong lúc này cậu sẽ tạm thời dán miếng dán ngăn cách lên, ngửi mùi hương của ba cây linh thực phát ra tinh lực của hắn khôi phục rất nhanh.

Khi đến 5 giờ, lúc đi qua một khe nước, Tiêu Chiến quan sát trước sau, lo lắng tiếp tục đi về phía trước sẽ bỏ lỡ dòng nước, vì thế quyết định ở phụ cận khe nước nghỉ ngơi.

Cậu lấy ra lều trại, động tác nhanh nhẹn dựng lên, cúi người sửa sửa túi ngủ, chuẩn bị tốt rồi đứng dậy, mới đứng dậy được một nửa động tác của cậu liền cứng lại.

Cậu cảm thấy không khí xung quanh người có biến hoá, trong nháy mắt liền ngửi được một cổ mùi vị cực kì khó ngửi mà lại quen thuộc.

Là mùi vị của cây linh thực đã trà trộn vào biệt thự ăn trộm dịch dinh dưỡng.

Trái tim của Tiêu Chiến đột nhiên nhảy lên, sau khi đứng dậy, hai cái căn đen thui hướng cậu đánh tới, theo bản năng muốn giơ tay ngăn cảm nhưng hai cái căn đen thui kia đã dừng lại trước mặt cậu.

Hương vị trứng thối nồng đậm hoáng chốc đem cậu huân đến đầu phát đau, phải lui về sau mấy bước để giảm bớt.

Thấy cậu nhúc nhích, một cái căn đen thui nhanh chóng lẻn đến bên hông, đem cậu trói trụ.

Lực đạo trói cậu không lớn, nhưng mà trong nháy mắt tiếp xúc, trong đầu cậu đột nhiên xuất hiện vô số hình ảnh, trước sau liên tục chui vào đầu làm đầu cậu vô cùng đau đớn, trước mắt tối sầm lại ngất đi trên mặt đất.

Cái căn đen thui bó trên người cậu bỗng chốc buông ra, thu trở về mặt đất cách đó không xa, vừa nhìn thấy giống như là từ dưới nền đất đột nhiên mọc ra hai sợi dây dài.

Một trận gió thổi qua, lá cây nhẹ nhàng đong đưa, thiếu niên nằm trên mặt đất không hề hay biết.

Qua một lát, mặt đất cách đó không xa dần dần mọc ra càng nhiều căn đen thui, mảnh đất trong chớp mắt nhan sắc trở giống như cái rổ, sau đó sụp xuống thành một ao hãm.

Những cái căn đen thui từ dưới ao hãm phân tán ra bốn phía, cắm rễ trên mặt đất, sau đó dần dần bành trướng, một đóa hoa cực đạu từ bên dưới ao hãm từ từ dâng lên.

Cùng lúc đó, mùi vị tanh tưởi hôi thối biến mất, thay thế chính là một loại mùi hương cực độ hấp dẫn.

Đoá hoa kia có hình dạng giống như hoa mặt trời nhưng lớn hơn rất nhiều, nhuỵ hoa ở giữa màu đen, chung quanh là những cánh hoa màu đỏ như máu.

Những cái căn đen thui từ trong đất vươn ra hướng tới chỗ Tiêu Chiến đang nằm mà lắc lắc, tiện đà giao điệp với nhau, đan thành một cái lưới lớn.

Sau đó đem Tiêu Chiến trói thành một đoàn nâng lên đặt vào giữa nhuỵ hoa, những cánh hoa khép lại, giống như nuốt cậu vào bụng.

Đóa hoa dần dần trầm xuống rồi biến mất trong ao hãm.

Lúc Tiêu Chiến tỉnh lại, xung quanh bốn phía tối tăm, thân thể cậu nóng lên, đầu phát đau, chỉ có sau gáy một trận lạnh lẽo.

Cậu theo bản năng giật giật cổ, nhưng rất nhanh liền ý thức được có gì đó không thích hợp, sau gây chỗ tuyến thể dường như đang nối liền với thứ gì đó.

Trong lòng cả kinh, chống tay trên mặt đất muốn đứng dậy, nhưng vừa động, cậu lại ngẩn ngơ, tay đã bị trói lại, sợi dây này mềm mại lại co dãn không thể dùng sức để thoát ra.

Tiêu Chiến đang suy đoán xem cậu đang ở nơi nào, trong đầu lại đột nhiên hiện lên vô số hình ảnh, tựa như ai đó mạnh mẽ nhét ký ức vào não bộ của cậu vậy, khiến đầu cậu đau đến nhăn mày.

Đột nhiên, cảm xúc mềm mại mát lạnh từ trán truyền đến, như là có ai đó dùng tay xoa xoa mi tâm giúp cậu.

Cảm giác mát lạnh làm cả người thanh tĩnh hơn một chút, cậu kinh ngạc phát hiện, mùi vị trứng thúi khó ngửi đã phai nhạt đi rất nhiều, hơn nữa ở xung quanh cậu còn có hai hương thơm khác nhau.

Một loại rất thơm, ngửi lâu sẽ làm người ta sẽ cảm thấy không chân thật, còn có một loại hương thơm nhàn nhạt, phảng phất giống như là mùi cam quýt trộn lẫn với bạc hà, mang theo một tia mát lạnh.

Tiêu Chiến thả chậm động tác, cố gắng ngồi dậy, cảm xúc mát lạnh phía sau gáy vẫn như hình với bóng. Cậu nhịn không được lại cử động, cố làm cho trói buộc nới lỏng ra, giơ tay ra phía sau chạm lên vùng gáy cổ.

Tay liền đụng phải thứ gì đó giống như thạch trái cây, vừa mềm vừa lạnh, có lẽ rất dài.

Cậu nghiêng đầu, lúc này mắt đã điều tiết nên có thể mơ hồ nhìn thấy, phía sau có một thứ gì đó thật dài.

Linh thực?

Vừa mới nghĩ như vậy, lại có thêm một cái đột nhiên đột nhiên xuất hiện bên cạnh, trên đỉnh đầu có một cái miệng giống như hoa khiên ngưu.

Thứ này cậu đã từng nhìn thấy nên lúc này không có hoảng sợ lắm.

Đây là đang muốn trả lời thắc mắc của cậu sao?

Đột nhiên, trong đầu Tiêu Chiến hiện lên một hình ảnh, cậu đang ngồi trên một đóa hoa cực đại, có những cánh hoa màu đỏ, một cái căn đen thui từ bên dưới vươn lên gắn kết với sau gáy của mình.

Cậu sửng sốt, rất nhanh ý thức được hình ảnh này hẳn là trạng thái bây giờ của chính mình, đôi mắt bỗng chốc trợn tròn.

"...... Là tiên ma khoai sao?"

'Mặt đất' dưới thân mềm mại mà co dãn hơi đun đưa, trong đầu cậu hiện lên một gương mặt phi thường trừu tượng, mơ hồ như đang tươi cười, tổng cộng chỉ có ba nét, hai nét đôi mắt cùng một đường cong dài là miệng.

Lần này Tiêu Chiến chấn kinh, chẳng lẽ đây chính là cùng linh thực giao lưu?

Cậu ý đồ khống chế tin tức tố, đem lực chú ý chuyển qua tuyến thể sau gáy, chỉ trong chốc lát liền phát giác có điểm không thích hợp.

Từ trước tới giờ cậu đối mùi hương rất mẫn cảm, hơn nữa có thể dễ dàng phân chia các loại mùi. Cậu phát hiện, trên người mình lúc này phóng thích ra hai loại mùi hương.

Mùi trứng thúi cùng mùi cam quýt bạc hà, hai mùi đều nhàn nhạt phát ra trên người cậu.

Hơn nữa mùi trứng thúi càng ngày càng nhạt, mùi cam quýt bạc hà càng ngày càng nồng.

Rất nhanh, mùi vị trứng thúi đã hoàn toàn tiêu biến, cảm giác mát lạnh sau gáy cũng theo đó biến mất.

Cùng lúc đó, cậu cảm nhận được một loại cảm xúc sung sướng thỏa mãn.

Trong đầu Tiêu Chiến hiện lên một bộ hình ảnh, hiện tại ba cây linh thực vốn dĩ ở trong nhẫn không gian không biết tại sao lại xuất ra ngoài, đang ở nơi nào đó trong rừng rậm bị những cánh hoa màu đỏ bao bọc lấy, run bần bật.

Đột nhiên, những cánh hoa màu đỏ kia buông chúng nó ra, biến mất dưới ao hãm trên mặt đất.

Cổ tay chợt lạnh, có một cái căn đen thui nhẹ nhàng cuốn lấy, cậu cúi đầu hỏi: "Đây là trí nhớ của ngươi?"

Cái căn đen thui bên cạnh lập tức uốn éo trên dưới giống như đang gật đầu.

Tiêu Chiến sờ sờ sau gáy: "Ngươi đem đồ vật bên trong tuyến thể của ta hấp thu?"

Cái căn đen thui lại uốn éo lắc lư.

Trông nó rất vui vẻ.

"Thứ đó đối với ngươi rất quan trọng sao?"

Cái căn đen thui lại uốn éo trên dưới, trong đầu cậu rất nhanh liền hiện lên rất nhiều hình ảnh, các loại cảnh sắc thay phiên nhau hiện ra: cánh đồng hoang vu, rừng rậm, núi cao, đầm lầy......

"Ngươi đi nhiều nơi như vậy là vì muốn tìm lại thứ này?"

Cái căn đen thui kia không uốn éo nữa mà nhanh chóng gật gật, giống như là đang nghiêm túc khẳng định.

Tiêu Chiến yên lặng cảm thán, khó trách mang đến cho cậu ảnh hưởng mạnh như vậy, vô luận là lực tương tác hay là độ mẫn cảm đối với mùi vị, thậm chí là tin tức tố.

Quan sát bốn phía, bởi vì quá tối nên không nhìn thấy được, cậu mở đèn trong vòng tay cá nhân, bây giờ mới sáng lên một chút.

Cậu đứng lên, bởi vì chân mềm nhũn nên thân thể loạng choạng, được cái căn đen thui đỡ lấy, khi chạm tới mới phát hiện, thứ trước đó ở sau gáy mà cậu nghĩ là thạch trái cây cũng là một cái căn màu đen thui.

Đem tiên ma khoai đánh giá một lần, giống như hình ảnh trước đó đã hiện lên trong đầu. Nghĩ đến màu đen dưới chán chính là nhuỵ hoa, có cảm giác đang tàn hại đoá hoa này nên Tiêu Chiến chậm rãi di chuyển xuống mặt đất.

Tuy rằng chỉ là một đoạn đường ngắn, độ cao chênh lệch bất quá 1 mét, nhưng khi chạm đất cậu đã không đứng nổi, phải ngồi xuống ngay tại chỗ nghỉ ngơi.

Cảm giác giống như thân thể của chính mình đang bị đào rỗng, đặc biệt hư nhược. này là thật sự cảm thấy chính mình thân thể bị đào rỗng, đặc biệt hư.

Đột nhiên, trong đầu hiện lên một đóa hoa của Đoạn Trường Thảo, nhưng không phải là hoa hoàn chỉnh, chỉ có hoa và kim ngân lạc ti.

Nếu không phải đã vô cùng quen thuộc, rất có khăng năng sẽ không nhận ra.

"Ngươi muốn ăn nó? Chúng nó đặc biệt sợ hãi ngươi, ngươi đừng ăn chúng nó, ta có dịch dinh dưỡng."

Đang nói, vòng tay cá nhân chợt vang lên, Tiêu Chiến nhìn qua, lúc này mới phát hiện đã hơn 8 giờ tối, mà cuộc gọi và tin nhắn có đến mấy trăm cái chưa xem.

Cậu vội vàng chuyển tiếp.

Thanh âm của Vương Nhất Bác không trầm ổn như bình thường, hơi hơi phát run gọi: "...... Tiêu Chiến?"

Lúc này hắn mới phát hiện, trước nay cũng chưa có chính thức gọi qua tên của thiếu niên niên....

Vừa nhìn thấy những cuộc gọi và tin nhắn kia cậu liền biết mình đã làm người khác lo lắng, vội vàng đáp: Là tôi, tôi không có việc gì."

Vương Nhất Bác thở phào nhẹ nhõm, nhưng thần sắc vẫn như cũ không có thư hoãn, thiếu niên thanh âm thực hư, không biết có bị thương hay không.

"Cậu đang ở đâu?"

Tiêu Chiến nhìn nhìn bốn phía, đỉnh đầu là một khối cự thạch tự nhiên nhô ra, bên tay phải là một vách đá, có rất nhiều dây leo màu xanh lục dài ngoằn, phía dưới rêu phong bám thật dày trên vách đá, còn có nước từ phía trên nhỏ xuống.

Loại địa phương này, trong núi thật sự rất thường thấy.

"Vị trí cụ thể tôi cũng không biết."

"Gửi định vị cho tôi."

"Đươc."

"Không được tắt máy, bảo trì liên hệ."

"Được."

Vì thế cậu đem định vị gửi qua cho Vương Nhất Bác.

Thanh âm của Vương Nhất Bác từ đâuf dây bên kia truyền đến, "Ấn định vị đi."

Này hiển nhiên là đối người khác nói, cậu không có lên tiếng quấy rầy.

Trên cổ tay cậu vẫn luôn có cái căn đen thui quấn lấy, nó thấy cậu không nói chuyện nữa, liền từ tay cậu lắc lư đi lên, ở bên môi cậu chỉ chỉ.

Cùng lúc đó, trong đầu cậu hiện lên hình ảnh mơ hồ, muốn cậu ăn hoa và lạc ti.

Này không giống như trước kia xem ti vi, bởi vì thứ giống như gương mặt tươi cười kia thật ảo.

Cậu phỏng đoán, đây là tự mình trải qua cùng lấy thực thể biểu đạt ý tưởng khác nhau.

"Ý ngươi là muốn cho ta ăn?"

Cais căn đen thui uốn éo trên dưới một chút.

Nghe được Tiêu Chiến nói chuyện, thanh âm của Vương Nhất Bác hơi mang nghi hoặc: "Bên cạnh cậu còn có người nào sao?"

"Chỉ có một mình tôi."

Vương Nhất Bác cũng không có hỏi nữa.