Trọng Sinh Thành Liệp Báo

Chương 39



La Kiều cẩn thận hỏi hai tiểu liệp báo về vị trí cụ thể cùng tình huống lãnh địa của Ái Sa, sau khi xác định một ít tin tức cần thiết, ba cha con liền xuất phát.

Đi về hướng nam sư đàn Hoắc Tư Bỉ, xuyên qua dãy cây sung thì có thể nhìn thấy một mỏm núi đá sừng sững ở xa xa. Giữa một mảng cây cỏ khô héo, mỏm núi đá này trông có vẻ rất bắt mắt.

Nơi này chính là lãnh địa của liệp báo cái Á Sa.

La Kiều cùng hai tiểu liệp báo đi suốt bốn ngày mới tới nơi này. Bốn ngày này, La Kiều chỉ tóm được hai con thỏ. Cứ việc cả ngày đều gấp rút đi đường, còn ăn không đủ no nhưng La Sâm cùng La Thụy đều không hề oán giận, bọn nó luôn bám sát bên cạnh La Kiều, từng bước trở về nơi quen thuộc trong trí nhớ, đó là nơi bọn nó sinh ra.

“Chính là lãnh địa của mụ mụ, hiện giờ thuộc về ba ba a.”

La Kiều cùng hai tiểu liệp báo đứng trên một mỏm đá lồi lên, dựa theo cách nói của hai tiểu liệp báo, bọn nó chưa tới ba tháng đã bị Ái Sa dẫn ra khỏi lãnh địa, sau đó không bao lâu thì Ái Sa bị linh cẩu giết chết, tiếp đó, lúc bọn nó cơ hồ sắp đói chết thì bị La Kiều nhặt được, từ đó ba cha con sống cùng nhau tới tận bây giờ.

Tính ra thì từ lúc Ái Sa chết đi thì phiến lãnh địa này trở thành vô chủ, suốt ba tháng thời gian a, La Kiều nghĩ những kẻ săn mồi khác đã đem nơi này sáp nhập vào phạm vi quản lí của mình, có lẽ là liệp báo, sư tử, cũng có thể là đàn linh cẩu đã giết chết Ái Sa. So với La Kiều cùng La Thụy đang hưng phấn thì giờ phút này, La Kiều càng phải cẩn thận hơn.

“Ba ba, không đi nữa sao?”

La Kiều lắc đầu, nhảy xuống móm đá, cậu cần đi quanh biên giới lãnh địa một vòng, xác nhận xem có mùi của những kẻ săn mồi khác lưu lại hay không, sau đó mới có thể quyết định bước tiếp theo nên làm thế nào.

Đương nhiên, trước đó, cậu phải tìm thức ăn lấp đầy bụng bản thân cùng hai tiểu liệp báo.

“Các ngươi đứng ở nơi này, đừng chạy loạn.”

La Kiều bảo La Sâm cùng La Thụy ở lại mỏm đá, khe hở ở đó có thể làm nơi ẩn thân, một khi phát hiện nguy hiểm, bọn nhỏ có thể lập tức trốn vào.

Lúc quan sát lãnh địa khi nãy, La Kiều phát hiện mấy con lợn warthog trong bụi cỏ, một con lợn warthog cái trưởng thành cùng bốn con lợn warthog con. Trong bụi cỏ cao cung cấp một tầng bảo hộ nhất định cho bọn nó lại không thoát khỏi ánh mắt của liệp báo.

Quan sát xung quanh, trong bụi cỏ không còn ẩn núp kẻ săn mồi nào khác, La Kiều quyết định bắt một con lợn warthog con cho bọn nhỏ làm cơm trưa.

Thị lực của lợn warthog khá tốt, khứu giác cũng rất nhạy, mặc dù cúi đầu đào rể cây vẫn luôn bảo trì cảnh giác.

Ngọn gió trên thảo nguyên thổi phất qua bụi cỏ cao, La Kiều từ hướng dưới gió tiếp cận lợn warthog, mũi của chúng không ngửi thấy mùi liệp báo, một thân lấm tấm lại trợ giúp che dấu cho La Kiều, thẳng đến khi cậu cùng đàn lợn chỉ cách nhau không tới hai mươi mét mà chúng vẫn không hề phát hiện.

Hai tiểu liệp báo nằm úp sấp trên tảng đá, khẩn trương chăm chú nhìn từng động tác của La Kiều, cứ việc bọn nó học được không ít kinh nghiệm từ chỗ Sa Mỗ, nhưng La Kiều vẫn không cho phép bọn nó tham dự đi săn. Hiện giờ con mồi rất thưa thớt, không dư thừa cơ hội cho bọn nó rèn luyện, đợi đến khi mùa khô tiến tới mới có nhiều ấu tể linh dương cho bọn nó luyện tập.

Hiện giờ, có thể bắt giữ con mồi, lấp đầy bụng mới là lo lắng hàng đầu.

Khoảng cách đã rất gần, La Kiều thậm chí có thể trực tiếp phát động công kích, nhưng cậu vẫn muốn gần thêm chút nữa, khoảng cách càng gần thì thành công lại càng nắm chắc. Suốt bốn ngày, cậu cũng chỉ ăn thịt vài con thỏ mà thôi, thể lực chỉ còn đủ để duy trì cho hai lần chạy cấp tốc, nếu lần này không thành công, cậu cùng hai tiểu liệp báo rất có khả năng sẽ lâm vào khốn cảnh.

Lần đi săn này, phải thành công!

La Kiều nhìn chằm chằm một con lợn warthog con gần mình nhất, lúc lợn warthog cái cảm thấy không thích hợp, có ý mang theo đám nhỏ chạy trốn thì trong nháy mắt nhảy ra khỏi bụi cỏ, bổ nhào về phía con mồi của mình.

Lợn warthog tuy chân ngắn nhưng tốc độ cũng không chậm, thảo nguyên mùa khô, bọn nó cơ hồ trở thành nguồn thức ăn quan trọng của tất cả nhóm mèo lớn. Vì thế kĩ năng chạy trốn của chúng cũng trở thành tuyệt đỉnh. Cho dù là sư tử có tốc độ cùng sức mạnh cũng thường xuyên để xổng mất lợn warthog, rất nhiều lần phải chạy hồng hộc mà không đạt được mục đích.

La Kiều phán đoán chuẩn xác chuyển biến đường chạy trốn của lợn warthog, thoáng chốc liền bổ nhào tới một con warthog con, cắn vào cổ nó.

Sự tình vốn nên chấm dứt như vậy, nhưng lợn warthog cái đột nhiên quay đầu vọt về phía La Kiều. Có lẽ nó phát hiện kẻ đi săn chính là một con liệp báo, nó tin tưởng mình có thể cứu đứa nhỏ, thuận tiện dùng chiếc răng nanh thật dài của mình xé mở bụng con liệp báo này!

La Kiều không thể không buông con lợn warthog con, xoay người chạy trốn, lợn warthog cái tự tin tràn đầy tiếp tục đuổi theo, cung không ngờ con liệp báo đực này đột nhiên quay đầu lại, móng vuốt hung hăng tát vào mũi lợn warthog cái! Nếu nắm giữ góc độ không tốt, móng vuốt La Kiều rất có thể sẽ bị răng nanh đâm thủng, nhưng sự thực, một vuốt kia của La Kiều đã thành công, thừa dịp lợn warthog cái đau đớn khó chịu, thuận thế liên tục quơ vuốt vào mũi cùng mắt nó. Mấy vuốt này thực thâm độc, không nói lợn warthog, bất luận là động vật nào cũng không chịu nổi khi bị cào vào mũi và mắt như vậy!

Đương nhiên, Kiệt Lạc lúc trước một lòng theo đuổi Hi Đạt tới mức bị đánh đến chảy máu mũi là ngoại lệ!

La Kiều đang tính biến hóa hình thái, dùng nhánh cỏ siết chết con lợn warthog này thì không ngờ nó đột nhiên phát cuồng, bất chấp mà lao về phía cậu!

Liệp báo là ông hoàng tốc độ, sức mạnh lại đứng hàng chót trong họ mèo lớn. Nếu bên cạnh La Kiều có một con liệp báo trưởng thành nữa, bọn nó có thể hợp lực bắt con lợn warthog này, nhưng cậu không có viện trợ, hai tiểu liệp báo cũng không giúp được, chỉ có thể chạy trốn hoăc dựa vào sức mình đối kháng với lợn warthog.

La Kiều không muốn buông tha con lợn warthog con bị thương kia, nhưng trong lúc nhất thời lại không có cách đối phó với con lợn warthog cái này. Nếu tiếp tục giằng co, động tĩnh lợn warthog gây ra rất có thể đưa sư tử hoặc linh cẩu tới, đến lúc đó, ngay cả một cái chân heo La Kiều cũng không gặm được.

Lúc chỉ mành treo chuông, một con hoa báo đực thể hình cường tráng đột nhiên từ trên trời giáng xuống, bổ gục lợn warthog, hung hăng cắn vào cổ nó. Chân trước đè chặt cơ thể lợn warthog, tùy ý để bốn chân nó quẫy loạn giữa không trung, không nhúc nhích chút nào.

Nói là trên trời giáng xuống không phải miêu tả Mông Đế dũng mãnh vô địch, đơn giản là nó trực tiếp nhảy xuống từ một cây sung gần nhất.

Thời gian từng chút trôi qua, La Kiều nhìn hoa báo Mông Đế cắn chặt lợn warthog, thế nhưng không biết nên cám ơn ân cứu mạng hay quay đầu bỏ chạy?

Hoặc là tán thưởng phương thức lên sân khấu của đối phương anh tuấn cỡ nào, hay là hơn cả sư tử bỏ xa liệp báo?

Được rồi, La Kiều biết giờ không phải lúc suy nghĩ mấy vấn đề này, bọn nhỏ còn đang chờ cơm. Nhưng con hoa báo này tuy cắn lợn warthog nhưng ánh mắt vàng rực lại nhìn chằm chằm La Kiều, ý tứ rõ ràng đang nói: “Ngươi dám chạy thử xem?”

La Kiều không có gan thử, cậu chỉ quay đầu tìm kiếm con lợn warthog con bị mình cắn bị thương lúc nãy, ngậm trở lại, ý bảo Mông Đế, cho dù nhỏ thì cũng là thịt!

Vì thế, Mông Đế cắn lợn warthog mụ mụ, La Kiều cắn lợn warthog con, một hoa báo cùng một liệp báo, mặt đối mặt, mắt to trừng mắt nhỏ, ánh mắt giao nhau, ánh lửa bùm chéo bắn ra bốn phía.

Trận này thấy thế nào cũng rất kì quái.

La Sâm cùng La Thụy lo lắng nhìn La Kiều, bọn nó không hiểu vì sao ba ba lại không chịu chạy, nhưng bọn nó có tiến tới cũng không làm nên chuyện gì, chỉ có thể cầu nguyện thứ con hoa báo kia muốn chính là con mồi, chứ không phải muốn tìm ba ba gây rối!

Rốt cục, lợn warthog cái hoàn toàn tắt thở, Mông Đế buông miệng, nói: “Đi theo ta.”

Dứt lời, Mông Đế thoải mái ngậm lấy con lợn warthog cái nặng hơn trăm kí kia, vẫy vẫy cái đuôi, ý bảo La Kiều đi theo sau mình.

La Kiều thật sự rất muốn chạy, nhưng nhìn phương hướng Mông Đế đi tới, vừa lúc chính là mỏm đá hai tiểu liệp báo đang ẩn thân thì nhất thời bình tĩnh lại. Con hoa báo này muốn làm gì? !

“Yên tâm, ta sẽ không làm gì hai ấu tể ngươi dưỡng, ta không có hứng thú với bọn nó.” Mông Đế đi tới gốc cây sung, nhưng không trực tiếp tha con mồi lên cây mà lưu lại con lợn warthog cái cho La Kiều, bản thân thì ngậm lợn warthog con rồi leo lên cây, ở nhánh cây ung dung nằm úp sấp xuống, hai chân sau cùng cái đuôi buông xuống, chân trước chắp lại lót dưới cằm, từ cành lá nhìn xuống La Kiều nói: “Đối với ngươi thì không nhất định.”

“…”

“Vì thế, ngoan ngoãn đứng ở đây, đừng nghĩ chuyện chạy trốn, hiểu chưa?”

Này rõ ràng đang nói: ông muốn lưu manh ngươi a, ông sẽ lưu manh ngươi a, ngoan ngoãn chờ ông lưu manh, đừng nghĩ chuyện chạy trốn! Chạy đi bị bắt về sẽ bị lưu manh càng triệt để hơn!

Cho dù tính tình La Kiều khoan dung cỡ nào cũng chịu không nổi loại giọng điệu này của Mông Đế, này tính là gì a? ! Hệ thống lưu manh thăng cấp rồi sao? !

Mông Đế vừa nhổ lông lợn warthog con, vừa nói: “Thế nào, không ăn à? Ấu tể của ngươi đói bụng rồi đi?”

La Kiều nghẹn một hơi trong cổ họng, ra không được mà nuốt xuống cũng không trôi, dứt khoát phát tiết toàn bộ phẫn nộ lên người con mồi, muốn kéo nó tới nơi xa một chút nhưng lại bi thúc phát hiện, cậu tha không nổi…. lại dùng sức, răng suýt chút nữa cũng rụng ra luôn…

Mông Đế dùng móng vuốt che đầu, cười đến run rẩy cả người. La Kiều dứt khoát không quản gì nữa, gọi La Sâm cùng La Thụy tới, không quan tâm con hoa báo này sẽ làm gì mình nữa, tóm lại không thể lãng phí thức ăn!

Hai tiểu liệp báo trong lòng vẫn có chút lo sợ, La Kiều liền vung móng: “Đừng quan tâm nhiều như vậy, ăn cơm!”

Ăn no mới có sức chạy trốn!

Ăn được một nửa, La Kiều đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Mông Đế: “Sao ngươi lại ở đây?”

“Nơi này cũng là lãnh địa của ta.”

Sự thực, nơi này thuộc về một con hoa báo cái, con hoa báo kia cũng từng là vợ của Mông Đế nhưng trước đó không lâu đã dọn đi. Nguyên nhân thì cũng giống như những con hoa báo khác từng sinh sống trong lãnh địa Mông Đế, nó muốn đi tìm mùa xuân của mình! Sinh sống cùng một con hoa báo đực không muốn cùng mình giao phối sinh đứa nhỏ thì có tương lai gì chứ?

Mông Đế mấy ngày nay đi theo phía sau La Kiều, càng đi càng cảm thấy quen thuộc, thẳng đến khi xác định điểm dừng chân của La Kiều ở phụ cận biên giới lạnh địa của mình, liếm liếm móng vuốt, nếu không túm được con liệp báo này vào tay thì thật quá có lỗi với bản thân.

La Kiều không hề hay biết phía sau mình có một con hoa báo đi theo, cậu chỉ tùy tiện hỏi mà thôi, cũng không ngờ được đáp án này.

Khỉ thật! Lãnh địa con hoa báo này rốt cuộc lớn cỡ nào? ! Có thể nào nó thuận tiện chiếm luôn lãnh địa tương lai của mình không a?

La Kiều hoàn toàn không ý thức được, vấn đề cậu phẫn nộ đã bị lệch khỏi quỹ đạo.

Nếu Sa Mỗ biết đứa con mình vừa dạy dỗ lại một lần, lại bị một con hoa báo lừa gạt dễ dàng như vậy, không biết có lập tức quay lại tát cho La Kiều vài vuốt hay không.

Cái gọi là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời quả thực rất chính xác.

Cho dù Sa Mỗ giáo dục thành công nhưng bản chất La Kiều vốn đã ngây ngốc, con đường thênh thang trước mắt nhưng cứ chạy theo một con đường cố định…