Trọng Sinh Thành Liệp Báo

Chương 30



Ở phía đường chân trời, một vòng mặt trời đỏ rực từ từ dâng lên, một buổi sớm của thảo nguyên lại bắt đầu.

Cái chết của chú voi con Duy Tạp gõ vang một hồi kẻng cảnh báo cho đàn voi, chủ nhân phiến lãnh địa này đang nhắc nhở chúng nó, bọn nó là một đám sư tử. Mà tính nhẫn nại của sư tử thì có hạn.

Một con voi con cũng không lớn, lúc sáng sớm, trong bụi cỏ trừ bỏ xương cốt cùng một chút cặn còn lại thì không còn dư thừa lại chút gì. Nhóm sư tử cái kiên nhẫn đợi nhóm tiểu sư tử quét tước sạch sẽ phần thịt vụn, phần lớn bọn nó cũng chưa ăn no, sau đó không lâu lại phải tiếp tục đi săn. Áo La Tư từ trước tới nay luôn ngây ngốc cùng sư đàn, nhưng hiếm có là đêm qua tới tận bây giờ nó không ăn gì cả, chỉ một mực cảnh giác đàn voi, thời thời khắc khắc chuẩn bị bảo hộ các bà vợ cùng đứa nhỏ của mình. Vô luận thế nào, sư tử đực bị mất hết thể diện, sau khi đàn voi đến thì luôn muốn tìm cơ hội lấy lại chút mặt mũi với nhóm sư tử cái.

Sự tồn tại của sư tử đực cũng là một loại uy hiếp với đàn voi.

Đàn voi tổn thất một chú voi con, bọn nó chỉ có hai lựa chọn, hoặc là trả thù hoặc là rời đi.

Cuối cùng, đàn voi lựa chọn vế sau. Nữ thủ lĩnh Mã Sa của đàn voi ôn nhu an ủi đứa con gái vừa mất đi đứa nhỏ, bọn nó lập tức xuất phát trên chuyến lữ hành mới, Duy Tạp chết đã nhắc nhở Mã Sa, tốt nhất không cần tiếp tục lưu lại phiến lãnh địa của sư tử này nữa. Trừ bỏ Duy Tạp, trong đàn voi còn có năm sáu con voi con, Mã Sa phải suy nghi cho cả đàn voi. Huống chi, Duy Tạp chết là điều tất nhiên, cho dù sư đàn không giết nó, đàn voi cũng không có khả năng mang theo một con voi con bị què chân. Có lẽ chuyện này nghe rất tàn khốc, nhưng đây chính là quy tắc tự nhiên đã hình thành ngàn vạn năm qua, không có bất kì động vật nào có thể vi phạm, ngay cả voi cũng không được.

Sư tử dù sao cũng là sư tử, bọn nó là kẻ săn mồi đứng đầu thảo nguyên. Duy Tạp chết cũng làm Mã Sa nhớ tới một đoạn kí ức không vui, vùng lãnh thổ do sư đàn khủng bố kia thống trị là nơi đau thương Mã Sa vĩnh viễn không muốn quay trở lại.

Đàn voi rời đi cũng đột ngột như lúc bọn nó xuất hiện. Lúc Áo La Tư ý chí chiến đấu sôi sục, hăng hái vô cùng thì đàn voi này thế nhưng không chào hỏi cũng không đánh trận nào đã rời khỏi lãnh địa đàn sư tử.

Lựa chọn của đàn voi làm nhóm sư tử cái thở phào, đám khổng lồ này cuối cùng cũng rời đi.

Áo La Tư có chút ỉu sìu, vốn định khai khiển hùng phong trước mặt những bà vợ, không ngờ lại đột nhiên bị đối thủ đánh rơi, tựa như ở trước mặt nó bày ra một con linh dương đầu bò trưởng thành, vừa định táp một phát thì con linh dương kia lại đứng bật dậy chạy vèo đi hệt như một trận gió!

Đề Ny không quen nhìn thấy bộ dáng Áo La Tư như vậy, trực tiếp vung móng vuốt, vẫy vẫy cái đuôi với Áo La Tư đang nhe răng nhếch miệng: “Ngươi thật sự muốn đánh một trận với đám voi kia à? Ngươi muốn chúng ta đổi chồng sao?”

Hoắc Na ở bên cạnh, vừa liếm lông cho tiểu sư tử vừa ngẩng đầu liếc mắt nhìn Áo La Tư một cái: “Ngu ngốc!”

Những con sư tử cái khác đều bày ra biểu tình xem kịch vui, ngay cả nhóm tiểu sư tử cũng xáp tới góp vui.

Hay rồi, sư tử đực muốn tìm lại uy phong từ trên người đám voi kia lần thứ hai bị đả kích thật xâu…

Đàn voi rời đi cũng không ảnh hưởng quá nhiều tới nhóm liệp báo, lúc này La Kiều đang ở biên giới lãnh địa của Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc theo dõi một đàn linh dương vằn lớn. Trên người đám linh dương này có những vằn màu trắng, rất nhanh nhạy, muốn tiếp cận bọn nó mà không bị phát hiện là vô cùng khó khăn.

Uyển chuyển cự tuyệt sự giúp đỡ của Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc, La Kiều muốn tự mình đi săn uy no đứa nhỏ. Chỉ cần sống qua khoảng thời gian này, cậu sẽ dùng con mồi đáp trả lại nhân tình cho hai anh em.

La Kiều cũng bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, cậu có nên tìm một vùng lãnh địa để yên ổn hay không.

“Ba ba, ta cùng em trai có thể giúp ba ba.”

La Sâm lần thứ hai hướng La Kiều yêu cầu tham dự chuyến đi săn, La Thụy cũng nóng lòng muốn thử, nhưng La Kiều không muốn để hai tiểu liệp báo mạo hiểm, bọn nó còn quá nhỏ, cậu đã hỏi qua Hi Đạt, tiểu liệp báo thẳng đến khi được mười bốn tháng mới có thể tự mình bắt giữ con mồi lớn một chút, hơn nữa lúc mới độc lập, món chính cũng chính là thỏ hoang cùng các con mồi cỡ nhỏ. Hiện giờ cô hội duy nhất bọn nó có thể tự mình ra tay chính là dùng con mồi mụ mụ bắt sống để luyện tập kỹ xảo đi săn, mà con mồi bất hạnh trở thành đối tượng luyện tập chính là tiểu linh dương vừa chào đời không lâu.

La Kiều tự nhiên không thể để tiểu liệp báo bắt giữ linh dương vằn lớn lớn như vậy, chỉ cần nghĩ tới bộ dáng bọn nó truy đuổi phía sau linh dương, La Kiều liền đổ một đầu mồ hôi lạnh. Đám này được xưng là vua linh dương, một cước có thể đá bay bọn nó.

Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc đi theo xa xa ở phía sau La Kiều, nếu La Kiều nói không cần bọn nó giúp đỡ thì Kiệt Lạc còn vui sướng vì được nhàn hạ. Phản ứng của Mạt Sâm thì phải suyt xét một chút, Kiệt Lạc cảm thấy nếu anh trai muốn theo đuổi con liệp báo đực tiến hóa kia thì không nên lạnh nhạt như vậy.

“Thế muốn làm thế nào đây?” Mạt Sâm nhìn về phía Kiệt Lạc: “Hay là giống ngươi, cứ bám dính đối phương, thẳng đến khi bị đánh chảy máu mũi?”

“Anh trai, nói vậy rất không phúc hậu a…”

Kiệt Lạc nhe răng với Mạt Sâm, không phải lần trước bị Hi Đạt dạy dỗ một trận thôi sao? Gì mà cứ nhắc lại mãi?

Lúc hai anh em nói chuyện, La Kiều đã phân phó hai tiểu liệp báo ẩn núp trong bụi cỏ, bản thân mình thì nằm trong bụi cỏ, lặng lẽ tiếp cận linh dương vằn lớn đang ăn cỏ. Một khi linh dương ngẩng đầu, cậu liền ngừng lại, tiếp tục ăn cỏ thì cậu cũng tiếp tục đi tới.

Nhóm tiểu liệp báo khẩn trương, chăm chú nhìn nhất cử nhất động của La Kiều, thông qua bắt chước để học tập kỹ xảo đi săn là bản năng của chúng nó.

Linh dương vằn lớn tựa hồ vẫn chưa phát hiện liệp báo ẩn núp trong bụi cỏ, bọn nó thản nhiên gặm cỏ, ba con linh dương vằn lớn đực nằm úp sấp trên cỏ nghỉ ngơi, cái sừng cong cong thật lớn làm kẻ săn mồi khiếp đảm. Mục tiêu của La Kiều không phải bọn nó mà là một con linh dương vằn lớn cái ở cách đàn khá xa, cơ thể của nó tròn vo như một cái thùng chứa nước, tám phần là đang mang thai. Hơn nữa linh dương cái không có cặp sừng lớn kia, so với những con linh dương vằn lớn trưởng thành khác, La Kiều càng nắm chắc phần thắng hơn.

Liệp báo từng chút di động về phía mục tiêu, thẳng đến khi khoảnh cách với con linh dương cái kia chỉ còn khoảng ba mươi mét thì hệt như một tia chớp lao ra khỏi bụi cỏ. Từ lúc xuất phát tới tăng tốc còn chưa tới ba giây, nhóm linh dương vằn lớn bị kinh hách, lập tức né ra, con linh dương cái kia bị La Kiều khóa chặt đường chạy trốn, nó liền chạy về hướng ngược lại với đàn linh dương, đây là cơ hội tốt khó có cho La Kiều!

Cơ thể cồng càng ảnh hưởng tới tốc độ con mồi, La Kiều ở khoảng cách hai trăm mét đuổi theo đối phương, ý đồ dùng móng vuốt làm nó vấp ngã. Nhưng linh dương vằn lớn trưởng thành quá nặng, hai móng vuốt của La Kiều bị vướng trên mông linh dương vằn lớn, bị nó kéo chạy.

Tư thế này nhìn thế nào cũng rất bất lịch sự.

Con linh dương cái này cũng nhận ra La Kiều tựa hồ không có khí lực, nó không định chạy trốn nữa, dùng sức vùng khỏi La Kiều, quay phắt lại bắt đầu truy đuổi La Kiều, con mồi cùng kẻ đi săn trong nháy mắt đã đổi vai.

Một số liệp báo vì khiếm khuyết kinh nghiệm nên bị con mồi bất ngờ vồ tới làm bị thương, sau đó vì không thể đi săn mà bị đói chết.

Nhìn thấy tình cảnh này, Mạt Sâm lập tức chạy về phía La Kiều, Kiệt Lạc cũng bám theo sát gót.

La Kiều tựa hồ cũng không khẩn trương, cậu không ngừng tránh né linh dương vằn lớn, một lần nó vồ mạnh tới không kịp thu thế thì La Kiều đột nhiên nhảy lên cao, ở giữa không trung biến hóa hình thái, sau đó đáp xuống trên lưng linh dương. Hai chân La Kiều kẹp chặt cơ thể linh dương vằn lớn, một tay ghìm chặt cổ đối phương, tay kia vốn định chọt vào mắt linh dương nhưng không ngờ nó lại hất một cú, cơ thể ngã nhào tới nên mất chính xác, ngón tay vững vàng chọt vào lỗ mũi linh dương.

Éc…

Thấy một màn như vậy, vô luận là liệp báo hay con mồi, đều hơi khựng lại trong nháy mắt.

Chọt lỗ mũi?

Đây là phương pháp đi săn gì a?

Cũng may ngay sau đó La Kiều liền phản ứng lại, cúi đầu, hung hăng cắn sau gáy linh dương vằn lớn, dùng sức cắn xé, hất đầu, tăng mạnh lực cắn, trong khoảnh khắc liền xé rách lớp da linh dương vằn lớn. Con linh dương ăn đau cơ hồ muốn phát cuồng, La Kiều lại bất chấp nhiều như vậy, hai tay dùng sức siết chặt cổ linh dương vằn lớn, một ngụm lại một ngụm cắn xuống, chỉ chốc lát, linh dương vằn lớn đã bị cắn tới máu thịt mơ hồ, máu chảy không ngừng, theo lượng máu mất đi, phản kháng của nó cũng ngày càng yếu, rốt cuộc chống đỡ hết nổi ngã xuống đất.

Kiệt Lạc khiếp sợ nhìn một màn này, ngạc nhiên mở miệng: “Tên này không phải tính toán ăn sống con linh dương vằn lớn kia đi? Thật sự rất hung tàn a! Anh trai, chắc anh nên đổi đối tượng đi? Liệp báo đực tiến hóa xinh đẹp không chỉ có một mình con này a…”

Mạt Sâm làm như không thấy đứa em đang lên cơn động kinh, từ một khắc La Kiều nhảy lên lưng linh dương vằn lớn nó đã dừng lại, con liệp báo đực tiến hóa này luôn gây ra đủ loại kinh ngạc cho nó.

La Kiều nhảy xuống khỏi lưng linh dương vằn lớn, nhìn thấy con mồi vẫn còn thở, xác định nó không còn khí lực phản kháng mới gọi hai tiểu liệp báo tới, để bọn nó làm bước cuối cùng: “Giết nó.”

La Sâm cùng La Thụy không phải lần đầu tiên tiếp xúc con mồi còn sống, nhưng đối mặt với con mồi lớn như vậy vẫn có chút do dự. Bọn nó dựa vào bản năng cắn cổ linh dương vằn lớn, nhưng vấn đề là cái miệng của nó quá nhỏ, cho dù há rộng cực hạn, căn bản cũng không có khả năng giết chết con mồi.

La Kiều có chút 囧, chỉ có thể ôm La Sâm La Thụy đang cắn hăng say, hay nói đúng hơn là chơi đùa qua một bên, sau đó tìm vài nhánh cỏ rắn chắc chấm dứt sinh mệnh linh dương vằn lớn.

Hai tiểu liệp báo đã đói bụng ba ngày, La Kiều xé mở lớp da ở chân sau con mồi, bọn họ liền vội vàng bổ nhào tới, ăn tới mức cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều bẩn bẩn, La Kiều cũng không bận tâm chuyện này, cậu cũng đói muốn chết rồi.

Bất quá trước lúc bắt đầu ăn, La Kiều vẫn quay đầu nhìn về phía Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc: “Muốn ăn chung không?”

Thức ăn miễn phí, ai cũng không từ chối, Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc cũng vậy. Nhìn thấy Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc đi tới bên cạnh con mồi, nằm bò xuống, La Kiều âm thầm thở phào, nếu ăn con mồi cậu bắt, Mạt Sâm hẳn sẽ không tỏ ý muốn gì kia với cậu nữa đi?

Nhưng La Kiều ngàn tính vạn tính lại quên mất tập tính cuộc sống của liệp báo cùng nhân loại hoàn toàn khác biệt. Hai giống loài khác biệt có thể có phương thức suy nghĩ giống nhau sao? Chỉ có liệp báo có quan hệ thân mật mới có thể mời đối phương ăn con mồi mình săn được. Tuy bọn họ từng ăn chung một con hươu cao cổ, nhưng lần đó Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc cũng ra sức. Mà con linh dương vằn lớn này hoàn toàn do La Kiều tự mình bắt được, cậu lại mời Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc tới ăn, chuyện này sớm muộn gì cũng làm liệp báo ba ba ngây ngốc khờ dại lãnh bi kịch…