Trọng Sinh Nhược Thủy

Chương 3



Hách Liên Thành nghe lời nói của con gái, buồn cười, đưa tay xoa xoa đầu nhỏ, nói với Lâm Mộng Thi đang lúng túng: “Tôi không có ý kiến gì, Nhược Nhược tự mình quyết định.”

“Con không đi, con không biết bọn họ, tại sao phải đi gặp mặt và ăn cơm với họ?” Lúc này, bộ dáng Nhược Thủy hoàn toàn là một cô gái nhỏ đang phát cáu, một Lolita non nớt, khuôn mặt nhỏ nhắn cùng giọng nói trẻ con, ngược lại vô cùng đáng yêu.

Lâm Mộng Thi yên tâm lại, dụ dỗ con gái là một trong số sở trường không nhiều lắm của cô ta.“…. Nơi đó có một em gái không khác Nhược Nhược nhiều lắm, Nhược Nhược không phải nói không có chị em để chơi cùng sao? Em gái nhỏ kia rất ngoan, Nhược Nhược nhất định sẽ thích em.” Giọng nói ôn nhu đến mức có thể hóa thành nước, với cách dỗ dành trẻ con kiểu này, khiến Hách Liên Nhược Thủy không nhịn được run lên, nổi hết cả da gà.

Bất kể Lâm Mộng Thi nói thế nào, Nhược Thủy vẫn không mở miệng, không bao lâu, Lâm Mộng Thi liền có chút tức giận, nhưng hôm nay đã không còn người để ý cô ta có tức giận hay không. Nhược Thủy nhìn miệng cô ta đóng đóng mở mở cực kỳ không nhịn được, cuối cùng trực tiếp lớn tiếng nói với Hách Liên Thành: “Ba, con đói bụng”

Hách Liên Thành thấy con gái đói bụng, đâu còn sức lãng phí thời gian nghe Lâm Mộng Thi nói chuyện, đối với vợ trước sững sờ tại chỗ tùy ý phất tay, liền lái xe nghênh ngang rời đi, để lại một làn khói xe.

☻☻☻

Về đến nhà, bảo mẫu đã nấu cơm xong. Trên bàn cơm, Hách Liên Thành tinh tế hỏi Nhược Thủy chuyện xảy ra ở trường học hôm nay, kiên nhẫn lại dịu dàng.

Lòng Nhược Thủy vô cùng chua xót, đời trước, trước lúc ba mẹ ly hôn cũng như vậy, mỗi ngày tan học về nhà, ba mẹ cũng sẽ hỏi ở trường học cô có chuyện thú vị gì, khi đó Nhược Thủy, kể cả chuyện Tiểu Mập Mạp bàn sau hắt hơi một cái cũng sẽ kể chi tiết cho ba mẹ nghe.

Sau đó, khi theo mẹ đến Từ gia, điều này lại thành đặc quyền của Từ Tử Huyên, trên bàn cơm mỗi ngày, chỉ nghe Từ Tử Huyên hăng say nói về chuyện thú vị trong lớp ở trường học. Lâm Mộng Thi cùng Từ Chính Hoa vừa nghe vừa cười, thỉnh thoảng gắp cho nó món ăn, chen vào một đôi lời. Mà Nhược Thủy chỉ im lặng, lặng lẽ ăn cơm, nếu cô cũng mở miệng nói gì, tất nhiên sẽ bị mẹ trách cứ–“Ăn cơm thì ăn đi, sao mà nói nhiều lời như vậy.”

Ấm áp đã lâu, khiến mũi Nhược Thủy có chút chua, cô chỉ có thể cúi đầu ăn cơm, không để cho ba nhìn ra dấu vết. Nhưng Hách Liên Thành là người thế nào, con gái của mình, khác thường một chút anh cũng nhận ra được. Mấy ngày nay, anh cảm thấy Nhược Thủy bình tĩnh có chút kỳ quái, cho là việc ba mẹ ly hôn ảnh hưởng lớn đến con gái, nên anh cũng không hỏi nhiều nữa, hôm nay nhìn Nhược Thủy đang ăn cơm không, liền cúi đầu khó chịu, chuyện này không được.

Hách Liên Thành buông bát đũa xuống, đem con gái nhỏ ôm vào trong ngực, nhỏ giọng dỗ dành: “Nhược Nhược làm sao vậy? Trong trường học có người ăn hiếp con hả?” Thấy con gái lắc đầu, vẫn cúi đầu không nói, anh có chút chần chờ: “Vậy….. Nhược Thủy là muốn mẹ sao?”

Nhược Thủy kinh ngạc ngẩng đầu lên, lắc đầu nói: “Không phải đâu, con không nhớ bà ấy.”

Nhìn phản ứng của con gái trong mắt Hách Liên Thành, lại là một ý nghĩa khác, khiến anh vừa đau lòng vừa áy náy.

Nhược Thủy vừa nhìn sắc mặt của ba, liền hiểu rõ ba hiểu lầm, nhưng cô lại không thể giải thích, không thể làm gì hơn là vắt hết óc suy nghĩ một chủ đề khác: “Ba, con muốn ở nhà mới.”

Quả nhiên, Hách Liên Thành lập tức liền chú ý đến ý tưởng đột xuất này của con gái, kỳ quái hỏi: “Nhà này không tốt sao? Nhược Nhược sao lại đột nhiên muốn ở nhà mới?”

Nhược Thủy làm như nghiêm túc nói bừa: “Hôm nay, Tiểu Thu ngồi trước con nói nhà bạn ấy có bàn đu dây, nhà chúng ta không có. Người ta nói nhà của Tiểu Thu là biệt thự, nhà của chúng ta là nguyên căn hộ đơn, cho nên không có xích đu. Cho nên con cũng muốn ở biệt thự như vậy, còn phải có một sân vườn thật lớn, như vậy con liền có thể nhảy dây trong sân, còn có thể trồng cây đào rồi.”

Lời nói trẻ con khiến Hách Liên Thành bật cười, quả nhiên quên mất chuyện lúc trước vẫn còn lo lắng. Anh nhìn “Nhà” đã ở nhiều năm một vòng, khắp nơi đều là dấu vết của người phụ nữ kia, đúng là nên đổi căn phòng khác: “Được, ngày mai ba sẽ đi xem nhà ở, mua biệt thự cho Nhược Nhược”

Nhược Nhược mới vuốt nhẹ mồ hôi lạnh, thở phào nhẹ nhõm, liền bị lời nói hùng hồn của Hách Liên Thành dọa ngu, này, mua biệt thự cái gì…..

Lúc này, Nhược Thủy mới mơ hồ nghĩ đến, nhà mình thật ra rất giàu có. Đời trước, cô đi theo Lâm Mộng Thi, Hách Liên Thành chỉ trông mong con gái yêu có thể trôi qua ngày đều tốt, dĩ nhiên là cái gì cũng không muốn, lúc ấy hai người đã bàn bạc kỹ, tất cả đều là đặt dưới tên của Nhược Thủy, hôm nay xem ra, số lượng tài sản kia rất là lớn, tối thiểu vào hơn mười năm trước cho tới bây giờ là tương đối khả quan.

Nhưng khi Nhược Thủy tuổi còn nhỏ đâu biết những thứ này, sau lại đến Từ gia, không lâu Từ Chính Hoa liền mua nhà mới, hôm nay xem ra, trong này không thể không có công của công chúa Lâm Mộng Thi.

Lúc này mới khiến Nhược Thủy suy nghĩ, nếu cô lựa chọn đi theo ba, vậy Lâm Mộng Thi tự nhiên sẽ không cách nào lấy thân phận người giám hộ mà lợi dụng Hách Liên Thành chuyển toàn bộ tài sản dưới tên của Nhược Thủy, mà Lâm Mộng Thi bên ngoài xảy ra chuyện kia (Edit: là ngoại tình đó:3), trong phán quyết ly hôn lần này, bà ta không thể chiếm được một chút tiện nghi nào.

☻☻☻

Hách Liên Thành quả nhiên là người lưu loát dũng cảm, điểm này khi năm đó anh dứt khoát từ bỏ làm nhân viên công vụ, ngược lại lựa chọn đi theo con đường kinh doanh cũng có thể thấy được. Cũng thật may anh vẫn là ông chủ, nếu không, cũng không thể mỗi ngày đưa đón con gái đi học, vẫn còn thời gian đi xung quanh tìm nhà mới.

Hơn mười năm trước cũng không giống như bây giờ, chung quanh quảng cáo nhà đang xây để bán hoặc cho thuê, nhà chung cư cực ít, huống chi là biệt thự. Hách Liên Thành vốn cũng không định mua nhà có sẵn, chủ yếu vẫn là xem xét vị trí địa hình một chút, chọn một chỗ vị trí tốt, rồi mình tìm đội thi công tới xây.

Đúng lúc, một vị đối tác làm ăn với Hách Liên Thành có người thân muốn bán nhà, nghe nói anh có ý muốn mua nhà mới, nên nói cho Hách Liên Thành. Hách Liên Thành nghĩ để con gái vui vẻ, dĩ nhiên là càng sớm càng tốt, hôm nay đã có sẵn, lẽ tất nhiên sẽ không bỏ qua, liền hẹn chủ nhà đi xem biệt thự.

Biệt thự nằm bên trong một khu riêng biệt, vị trí tốt, yên tĩnh, nơi tốt nhất trong thành phố L và các vùng lân cận, xung quanh đều là gia đình giới tri thức cao cấp cùng cán bộ kỳ cựu về dưỡng lão. Mà biệt thự cũng thiết kế rất đẹp, đặc biệt có một sân vườn khá lớn, hoàn toàn phù hợp theo mong muốn có xích đu của Nhược Thủy, yêu cầu trồng cây đào, Hách Liên Thành rất hài lòng, thậm chí còn nghĩ đến, nếu có thể đào hồ nước nhỏ, nuôi mấy con cá, Nhược Nhược rất thích những vật nhỏ này. Chỉ có chút bất tiện là nhà cách trường tiểu học Thi Nghiêm có chút xa, cho nên Hách Liên Thành tính toán trở về hỏi ý kiến con gái.

Hách Liên Nhược Thủy nghe ba miêu tả xong, nội tâm khẽ động, mở lớn hai mắt, nói với Hách Liên Thành: “Con muốn ba dẫn đi xem cho biết.” Hách Liên Thành suy nghĩ một chút rồi đồng ý, cuối tuần liền mang con gái đi nhà mới.

Nhược Thủy bày ra dáng vẻ hài lòng, sau khi khích lệ ba Hách Liên một phen, đối với người ba đang bị khen lâng lâng nói ra vấn đề đã suy nghĩ rất nhiều ngày mới đưa ra quyết định: “Ba, nếu nơi này cách trường học quá xa, vậy con không đi học nữa, có được hay không?”

“Được…. cái gì?” Hách Liên Thành suýt nữa đáp ứng, may mắn kịp thu hồi lời nói, chỉ thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi.