Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 467: Lục Nguyên Thịnh chết



"Thiếu căn cứ trưởng thật là tinh mắt, chỉ có điều, không biết anh có từng nghe câu, biết càng nhiều chết càng nhanh không?" Đôi môi đỏ mọng của Tần Nhất nói ra những lời băng lãnh vô tình.

Tần Nhất thu hồi lôi cầu, trong căn cứ chỉ có cô là dị năng giả hệ lôi, sử dụng lôi cầu chẳng khác nào tự tìm phiền phức.

Tần Nhất ngưng tụ ra thủy cầu, nhẹ nhàng điều khiển nó bay đến bên tai Lục Nguyên Thịnh, chuẩn xác chui vào trong tai Lục Nguyên Thịnh. Viên thủy cầu này rất quỷ dị, vậy mà chậm rãi tan vào trong da.

"Đây, đây là cái gì?" Lục Nguyên Thịnh kinh hãi, người đối với những thứ không biết luôn luôn rất sợ hãi. Lục Nguyên Thịnh gặp qua không ít dị năng giả hệ thủy, nhưng từ trước tới nay gã chưa từng thấy chiêu thức giống như của Tần Nhất.

"Cái này á..." Tần Nhất cười khẽ, khóe miệng nhếch lên: "Là quà tôi tặng anh đó."

"Cái...cái gì?"

Mắt Tần Nhất tuy bị che kín, nhưng Lục Nguyên Thịnh cứ cảm thấy mình đang bị cô nhìn chằm chằm

Tần Nhất lắc lư đầu ngón tay của mình, môi đỏ dụ hoặc, cô nhẹ nhàng phun ra một chữ: "Nổ."

Theo một tiếng này, Lục Nguyên Thịnh bỗng nhiên ngã trên mặt đất, bộ mặt dữ tợn vặn vẹo, thất khiếu chảy máu, vô cùng kinh khủng.

Đây là thủ đoạn nhỏ Tần Nhất nghiên cứu ra được ở đời trước. Bên trong cơ thể con người nhiều nhất chính là nước, cô có thể khống chế nguyên tố thủy trong không khí, tự nhiên cũng có thể khống chế nước bên trong cơ thể người.

Chỉ là một chiêu này yêu cầu cực kỳ cao về lực khống chế của dị năng giả đối với nước, nếu không thì rất dễ dàng thất bại.

Vân Hoán tiện tay cầm quần áo trên ghế ném lên người Lục Nguyên Thịnh, lúc này mới buông lỏng tay ra.

Khóe miệng Tần Nhất giật một cái, lòng tham muốn chiếm hữu của người này thật sự là đã đến cực hạn.



Vân Hoán nơi nào không nhìn ra suy nghĩ trong lòng Tần Nhất, anh chỉ cười khẽ, không có nói cho cô, tất cả lòng tham muốn chiếm hữu của anh đều đến từ một người tên Tần Nhất.

"Thất Thất, người bên trong phải làm sao bây giờ." Cô gái trong phòng vừa rồi đã thấy được mặt anh, hiện tại bọn họ lại không biết phẩm hạnh của người này, cho nên phải cẩn thận chú ý một chút.

"Không có việc gì, em có dị năng tinh thần." Tần Nhất đi theo Tiểu Lam tu luyện dị năng tinh thần, hiện tại đã có chút thành tựu, xóa bỏ một phần ký ức cô vẫn có thể làm được.

"Thất Thất thật giỏi." Vân Hoán cưng chiều nhìn Tần Nhất, đôi mắt sáng lấp lánh, lập tức cúi xuống hôn một cái lên khóe môi Tần Nhất.

Vẻ mặt Tần Nhất bình tĩnh, nhưng trong mắt phượng lại hiện lên sự ghét bỏ, cô quay người rời khỏi không gian.

Trong phòng, Dương Tử Nguyệt vẻ mặt hoảng sợ, vừa rồi cô nhìn thấy một người đàn ông đột nhiên xuất hiện trong phòng, sau đó nháy mắt Lục Nguyên Thịnh và người kia cùng biến mất ở ngay trước mắt cô.

Đây là...có quỷ sao? Nhưng mà nam quỷ kia lớn lên thật đẹp trai, tuy cô chỉ kịp nhìn thoáng qua, nhưng liếc mắt một cái đã kinh diễm.

Dương Tử Nguyệt đang suy nghĩ miên man, đột nhiên nghe được tiếng bước chân, một thiếu nữ chậm rãi đi tới. Rõ ràng cô ấy chỉ tùy ý bước đi, nhưng chóp mũi cô lại ngửi được hương hoa, giống như trên đường thiếu nữ đi có trăm hoa đua nở vậy.

Đợi đến khi nhìn thấy rõ khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ đó, Dương Tử Nguyệt không khỏi trợn mắt há mồm. Từ trước đến nay cô chưa từng thấy qua ai đẹp như vậy, không chỉ vẻ đẹp ngũ quan, còn có cả khí chất.

Loại khí chất này thậm chí vượt qua giới tính, cho dù cùng là nữ sinh nhưng trong nội tâm cô cũng sinh không nổi lòng ghen ghét, mà tràn đầy kinh diễm.

Tần Nhất tiến đến giúp Dương Tử Nguyệt cởi trói hai tay. Khoảng cách hai người rất gần, Dương Tử Nguyệt trong thoáng chốc còn có thể ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên đối phương, không phải mùi nước hoa nồng đậm, mà là mùi hương rất dễ chịu.

Cô nhìn gương mặt tuyệt mỹ của Tần Nhất, gần như vậy, cô lại không nhìn thấy một sợi lông măng, trắng mịn như ngọc, da như mỡ đông.

"Cô là ai?" Dương Tử Nguyệt vẫn không nhịn được hỏi ra. Nhìn thấy Tần Nhất, cô mới biết được không phải bản thân gặp ảo giác, cũng không phải gặp quỷ, mà là người chân thật tồn tại.