Trọng Sinh Làm Vợ Nam Chính

Chương 7



Mùi hương nhàn nhạt của thiếu nữ lan tỏa trong căn phòng, nội thất bày trí đơn giản nhưng không kém phần sang trọng

Trên giường là một cô gái nhỏ đang ngủ rất say, không chút phòng bị. Tần Mặc nheo mắt, nhìn chằm chằm vào Ninh Viên Viên, không gian yên tĩnh chỉ nghe được mỗi thở đều của cô. Ninh Viên Viên mặc chiếc váy dài màu trắng, kết hợp chung với làn da trắng của cô trông thật hài hòa

Mái tóc đen loạn xoạn trước mặt cô, Tần Mặc cảm thấy ngứa ngáy, nhẹ nhàng ngồi trên giường. Ánh mắt mông lung nhìn cô, anh đưa tay lên vén những sợi tóc lộn xộn ra

Ngón tay đột nhiên bất giác vuốt ve khuôn mặt cô gái, cảm xúc trên ngón tay rất tốt, chạm vào rất mềm

Ngón tay lần theo cảm xúc mà chạm đến môi cô, mềm mại, đây là thứ anh cảm nhận được. Tần Mặc vuốt cánh môi, khuôn mặt của Ninh Viên Viên lúc trông cực kỳ xinh đẹp, không trang điểm nhưng nhìn vào rất có sức sống. Nó như thu hút người khác, Tần Mặc cũng không ngoại lệ

Đôi môi hồng hào như đang khiêu gợi anh, Tần Mặc nhìn thật lâu

Ninh Viên Viên cảm thấy ngứa ngáy, động đậy ưm một tiếng. Không biết mơ cái gì mà chóp chép miệng, Tần Mặc nhất thời giật mình. Nhanh đứng dậy, đưa tay day day cái trán

"Mình đang làm cái gì vậy?". Tần Mặc

Anh định rời khỏi phòng, thứ trên bàn đã hấp dẫn sự chú ý

Tần Mặc cầm lên tập hồ sơ, trong đó có một tờ giấy. Hắn kéo ra, ba chữ đơn li hôn to tướng hiện trước mặt hắn

Tần Mặc có chút kinh ngạc, quay đầu nhìn cô gái nhỏ nằm trên giường. Hắn bây giờ không biết này bày cảm xúc gì, chỉ cảm thấy có chút mới mẻ, như nằm ngoài dự định của mình

Tần Mặc nhướn mày, nở ra nụ cười có phần chế nhạo:"A, chỉ nhờ vào gương mặt xinh đẹp này"



Tần Mặc đặt lại hồ sơ lại vị trí cũ, quay lưng đi ra ngoài. Lúc đi, không khỏi quay đầu nhìn cô gái nhỏ một chút

Cô gái trên giường vẫn ngủ rất say, không có dấu hiệu sắp thức dậy. Tần Mặc nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại quay trở về công ti

Chiều hôm đó Ninh Viên Viên chậm rãi thức giấc. Cô với tay lấy chiếc điện thoại, thấy thời gian đã qua giờ ăn trưa, Ninh Viên Viên kinh ngạc:"Trời đất, đã trễ vậy rồi sao?"

Tất cả đều tại tên khốn Tần Mặc kia, không phải vì lo cho tương lai của bản thân mà cô phải mất ngủ như vậy à. Ninh Viên Viên càng nghĩ càng ảo não, lăn qua lăn lại trên giường. Rồi cũng quyết định tắm rửa

Ninh Viên Viên lấy khăn lau tóc, bụng cô bắt đầu đói, cô muốn đi xuống kiếm thứ gì đó ăn. Nhưng trước khi đi, cô nhanh chóng dấu tập hồ sơ đó

Vừa bước ra cô nhìn thấy Tần Mặc, bộ dạng anh ta không còn chỉnh chu nghiêm túc như hồi sáng mà thay vào đó cổ áo sơ mi màu tím bung ra hai cúc, lộ ra xương quai xanh tinh xảo quyến rũ, cà vạt bị nới lỏng treo không ngay ngắn trên cổ hắn, chiếc áo khoác được anh vắt lên tay. Bộ dạng của anh ta bây giờ thực quyến rũ và phong tình

Hai người đối mặt nhau, khuôn mặt hắn vô cảm nhìn cô. Khiến cho Ninh Viên Viên cảm thấy ớn lạnh, cô không dám thở mạnh, Ninh Viên Viên cảm thấy ánh mắt của khác hoàn toàn so với hồi sáng, vừa lạnh lùng vừa độc ác

Ninh Viên Viên cảm thấy có chút sợ hãi

Người đàn ông nhìn vào cô, hắn có thể cảm nhận được cô gái nhỏ đang sợ hắn. Tần Mặc rũ mắt

Ninh Viên Viên cảm thấy áp lực nặng nề, tuy không ở chung phòng nhưng mà hai phòng của họ chung một tầng, chỉ cần mở cửa là có thể thấy mặt nhau. Má nó, có ngày chết vì bị hù mất!

Ninh Viên Viên giả bộ cười hề hề:"Chồng yêu đi làm về sớm vậy sao?"

Tần Mặc nhướn mày:"Giờ đã hơn 6 giờ"



"À, vậy sao, hahaha"

Má mất mặt quá...

Ninh Viên Viên luồng luồng ra phía sau rồi chạy nhanh xuống lầu. Tần Mặc đứng ngơ ngác tại chỗ, anh cũng không hiểu sao lúc nãy nhìn mặt cô anh cảm thấy tức giận như vậy, nhìn cái dáng vẻ sợ hãi anh cảm thấy bực bội. Không phải hồi trước chính bản thân cô vui vẻ chấp nhận hôn sự này, hắn có phản đối cỡ nào thì Ninh Viên Viên vẫn khăng khăng đòi cưới hắn. Đột nhiên bây giờ lại xuất hiện tờ đơn ly hôn, Tần Mặc cảm thấy đau đầu

Anh cho rằng Ninh Viên Viên đang dở trò, chắc chắn là cô ta cố ý. Ninh Viên Viên thoát khỏi được ánh mắt sắc lạnh của Tần Mặc cảm thấy như được giải phóng, cô nhẹ nhàng thở ra. Cô biết bản thân hiện giờ không đấu nổi anh, nếu cãi lộn thì phần thắng là cô nhưng mạng khó bảo toàn được, còn nếu xông vào đánh nhau thì cô chắn chắc thua từ vòng đầu. Ninh Viên Viên càng nghĩ càng rối, bây giờ cô chỉ cần lấy lòng hắn từ từ. Rồi cả hai danh chính ngôn thuận ly hôn trong yên bình

Cô nhìn về phía dì Trần đang bộn rộn dưới bếp, nhìn bà ấy như vậy cô lại nhớ đến mẹ cô. Ánh mắt cô trở nên nhu hoà, cảm giác bây giờ nếu không có Tần Mặc ở đây cô sẽ cảm thấy vui vẻ

Nhưng hắn lại về không đúng lúc, làm cô đau tim từ ngày này là qua ngày khác. Nhưng bộ dạng của hắn lúc nãy, khiến Ninh Viên Viên không thể cưỡng lại được, người đàn ông này quá hấp dẫn

Bộ dạng của hắn lúc nãy như đang câu dẫn người khác vậy. Nhưng cái bản mặt hắn... Khiến cô cảm thấy ngứa tay, muốn đấm một phát cho hả dạ

Ninh Viên Viên nhanh chóng phụ dì Trần dọn đồ ăn ra, ngồi ngay ngắn trên ghế. Dì Trần nhìn bộ dạng của cô bất giác cười tủm tỉm, Ninh Viên Viên vốn định chờ kia xuống, nhưng vì đói quá nên cô quyết định ăn trước.

Ninh Viên Viên đã ăn được nửa chén cơm thì Tần Mặc đã tắm xong, buổi tối anh bận một chiếc áo len màu lam, chiếc quần dài màu đen. Tuy là màu tối nhưng rất nổi bật màu da trắng của anh

Khuôn mặt hắn trở nên nhu hoà không ít, cô cũng thả lỏng ra. Nhìn cái bản mặt lúc nãy đúng là doạ bảo bảo đây, cô vụng trộm vuốt ngực. Từng chi tiết cử chỉ của cô đã bị Tần Mặc thu vào mắt, anh im lặng đi tới, không nói gì. Làm không khí ăn uống trở nên trầm xuống, không yên tĩnh chỉ nghe được âm thanh chén đũa chạm vào nhau, làm không khí ăn uống có phần ngột ngạt và khó thở

Cô có thói quen ăn uống vừa ăn vừa trò chuyện cùng Lý Triều, hai cô gái rất có nhiều chủ đề để nói. Nhưng trước mặt cô là một người đàn ông, nhưng tệ hơn là người đàn ông này trong tương lai sẽ giết cô. Và cô vốn dĩ đối với anh ta không có gì để nói

Ninh Viên Viên vốn không muốn ghét bỏ gì Tần Mặc, chỉ là nhìn anh cô lại nhìn thấy bao nhiêu thứ ngu xuẩn mà Ninh Viên Viên kia gây ra và anh ta sau này sẽ giết chết mình, nên ác cảm của Ninh Viên Viên đối với Tần Mặc quá lớn. Nên sinh ra chán ghét là điều hiển nhiên