Trọng Sinh Làm Vợ Nam Chính

Chương 34



Tần Mặc cầm cái nhiệt kế đo cho cô, Ninh Viên Viên nghiêm chỉnh nhìn vẻ mặt hắn, người nọ nhướn mày, xoa đầu cô gái. Ngữ điệu hài lòng:"Được rồi, đã khỏi hoàn toàn khỏi bệnh"

Cô vui mừng muốn chết, nở nụ cười vui vẻ, hai má hiện lên núm đồng tiền khả ái, vừa đáng yêu lại ngọt ngào, khỏi bệnh rồi thì cô có thể được ăn vặt, lại được ăn đồ lạnh, sung sướng chết đi được, không nhịn được nói:"Vậy là tôi có thể không cần ăn cháo nữa rồi"

Tần Mặc nghe vậy cau mày, dùng một tay tay bóp nhẹ má cô gái, nâng khuôn mặt cô lên:"Tại sao việc ăn uống của em lại mè nheo như con nít vậy?"

Ninh Viên Viên nghe được giọng điệu hắn có bao nhiêu phần trêu chọc, kết hợp với khuôn mặt yêu nghiệt tuấn mỹ kia lại vô cùng muốn mạng người, cô bĩu môi nói:"Tôi đã ăn cháo hai ngày nay rồi, ăn muốn phát ngán"

Tần Mặc vuốt thẳng mái tóc cô, chậm rãi nói:"Bệnh thì không được kén ăn" Hắn kéo áo khoác cô lên:"Không phải hết bệnh rồi muốn làm gì thì làm, phải biết giữ ấm một chút, ít ăn đồ lạnh, trời lạnh thì phải biết mặc dày..."

Ninh Viên Viên ghét bỏ nhìn người đàn ông kia, lải nhải cứ như bà mẹ:"Tần đại thiếu, anh nói nhiều thật"

Tần Mặc liếc xéo cô:"Còn không không phải quan tâm em?"

Ninh Viên Viên nở một nụ cười giả tạo lên:"Há, thế thì vinh hạnh tôi quá"

Hắn thở dài:"Nhóc con vô lương tâm"

Hai người đấu võ mồm một chút thì đi ăn, bữa sáng hai ngày nay của cô là Tần Mặc phụ trách, nhưng cũng toàn là cháo, may mắn là hắn không nấu một kiểu, còn rất để ý cô mà thay đổi thành cách nấu khác nhau không để cô bị ngán

Ninh Viên Viên thỏa thích nhìn bàn đồ ăn trên bàn không phải là cháo, trong lòng một trận vui vẻ

Cô phải công nhận người đàn ông như Tần Mặc có thể nấu ăn vô cùng ngon miệng, là một doanh nhân trẻ tuổi trong tay vừa có sự nghiệp vừa lại đẹp trai, mà còn vô cùng giỏi bếp núc, đây chính mẫu đàn ông mà chị em hằng ao ước

Ninh Viên Viên nhận được đãi ngộ này của nam chủ, trong lòng một trận thụ sủng nhược kinh, cô mím môi, lẳng lặng nhìn hắn, hắn như thế nào cũng lộ ra bộ dạng cao quý nhưng trước mặt người khác, người đàn ông này ngày thường hắn làm cái gì cũng một bộ dáng lười biếng, ngay cả cười cũng lười cười một cái, vậy mà gần đây luôn nở nụ cười với cô, một nụ cười vô tư xuất phát từ nội tâm không chút gánh nặng nào, lập tức đánh trúng tim của Ninh Viên Viên

Cảm nhận được ánh mắt cô gái quá mạnh mẽ, Tần Mặc ngẩng đầu nâng mắt

"Em nhìn gì đó?" Hắn chầm chậm hỏi

Ninh Viên Viên cảm khái:"Nhìn anh đẹp mắt, ngoại hình đẹp trai như vậy, không bị đánh một trận thì tiếc thật"

"....."

Tần Mặc đột ý thức được mỗi lời nói và hành động của cô đều kỳ quặc, cô thẳng thừng nói những lời mất lòng như thế giống như một chút gánh nặng nào đều không có, Tần Mặc từ chối nói chuyện với cô, đợi sau khi ăn xong vị đại nhân này rất tự giác mà đi rửa bát

Ninh Viên Viên phụ giúp dọn dẹp, sau đó nhìn đến buồng rửa chén trong lòng hiện lên một tia hưởng thụ, dù gì đồ ăn cũng là người ta nấu, thế nhưng còn lại rất ga lăng mà ôm đóng chén bát đi rửa không một lời than vãn

Đi đến về phía Tần Mặc, Ninh Viên Viên nhìn vừa đống bát đũa nói:"Anh cứ đi làm đi, để tôi rửa"

Tần Mặc mí mắt đều không nâng, nhàn nhạt đáp:"Không cần, tôi rửa một chút là xong ngay"

Ninh Viên Viên đứng cạnh một người đàn ông cao ráo, dáng người cô cũng gần 1m7, chiều cao so với các cô gái bình thường chính là khá nổi trội. Nhưng khi đứng gần Tần Mặc, cô giống cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé, Ninh Viên Viên cao hơn bả vai hắn một chút, dáng người hắn thon dài, nhưng đường cơ bắp lộ ra vô cùng chắc chắn

Cô kéo một cái ghế lại gần Tần Mặc, ngồi kế bên cạnh lột vỏ quýt, nhịn không được nói:"Anh cứ như thế, tôi cảm giác như bản thân đang bị chiều hư"

Nghe thế, Tần Mặc nhấc mắt nhìn cô, cô gái nhỏ chăm chú bóc vỏ quýt, mùi hương của quýt hoà lẫn với mùi cơ thể cô gái như kích thích hắn, Tần Mặc rũ mi, đôi mắt hoa đào xinh đẹp khẽ chớp, động tác rửa chén của hắn chậm lại, đột nhiên nói:

"Không phải như vậy rất tốt sao?"

Ninh Viên Viên ngẩng đầu, đập vào mắt cô là sườn mặt tinh xảo của người đàn ông, góc cạnh rõ ràng lại sắc sảo, chiếc mũi cao làm gương mặt hắn càng thêm anh tuấn

Nghe hắn nói như thế, cô có chút xấu hổ sờ mũi:"Nếu bị chiều hư như thế, thì căn bản chính bản thân tôi cũng thấy mình là người vô dụng"

Tần Mặc dở khóc dở cười, giọng điệu bà cụ non của cô quá nghiêm túc, không phải hắn chỉ giúp cô rửa chén thôi sao

Tần Mặc ngữ điệu thập phần ý cười, sâu kín nói:"Tại sao lại nói như thế?"

Gương mặt nhỏ của cô gái nghiêm túc, giọng nói có ý vị nghiền ngẫm:"Anh cho tôi đãi ngộ tốt như thế, bản thân tôi sẽ sinh ra một sự ỷ lại a"

Ninh Viên Viên nói những lời này đột nhiên nhớ đến Lý Triều, cô gái nhỏ tích cực chăm sóc cô như thế, cô hoàn toàn đã ý thức được sự tồn tại của Lý Triều vô cùng cao

Nhưng bỗng một ngày tự dưng xuyên vào một cuốn sách hư cấu, cuộc sống đột nhiên đảo lộn, tự nhiên cô được gán cho cái vai phản diện này, lại có một người chồng là nam chính trong cuốn tiểu thuyết

Sau đó cuộc sống cứ an nhàn tiếp diễn, không cần phải đứng trên ánh đèn sân khấu, không cần phải chạy tới chạy lui với vấn đề lịch trình bận rộn lại có thể được ăn ngon ngủ yên

Vô cùng hưởng thụ, cô không muốn tranh đấu với đám người trong cuốn sách hư cấu này làm gì, chỉ cần không làm một trà xanh trong câu chuyện tình yêu của nam nữ chủ là có thể tận hưởng cái tuổi xế chiều về già

Gia cảnh của nguyên chủ lại không thua kém gì Tần Mặc, lại có gia tộc Diệp - Ninh chống lưng, cho cô một hậu thuẫn vững chắc, nam nữ chủ có bàn tay vàng đến đâu cũng chẳng thể làm hại cô, Tần gia lại có ơn với Diệp gia, nếu như người họ Tần đối xử bất công với cô cũng chính là đường hoàng tuyên bố bản thân là vong ân phụ nghĩa

Nghĩa là trở mặt với nhiều gia tộc khác

Ninh Viên Viên quyết định phải hưởng thụ cuộc sống sung túc này, nếu như không thể quay về thì cô chỉ có thể trở thành "Ninh Viên Viên" mà sống tiếp

Mục đích to lớn nhất của cô chính là LY HÔN

Bảo toàn mạng sống của bản thân

Ninh Viên Viên đắm chìm trong suy nghĩ cũng không biết cái người bên cạnh cô cũng hệt như thế, đôi mắt Tần Mặc tối lại

Trong đầu vẫn vẳng lặng câu nói của cô, lòng hắn nổi lên trận sóng nhỏ, kích động sự vui mừng con thú trong lòng hắn

Tần Mặc chính là muốn từ từ thao túng cô, khiến cô gái nhỏ của hắn buông bỏ phòng bị đi vào lòng hắn, muốn cô cảm nhận sự cưng chiều từ hắn, để buông lỏng sự đề phòng mà hoàn toàn ỷ lại

Tần Mặc thầm mắng mình không xong, mặt nạ của hắn thật sự sắp rơi rồi...

Ninh Viên Viên lột xong quả quýt, tách một múi ra bỏ vô miệng, vị ngọt tràn lan đầu lưỡi, hương vị thơm ngọt của quýt thấm vào răng môi, Ninh Viên Viên thoả mãn híp mắt

Sau đó tách một múi to, nghiên đầu nhìn Tần Mặc:"Ăn quýt không?"

Hắn nhìn cô, sau đó hơi nghiên đầu, miệng hơi mở ra, động tác biểu lộ vô cùng rõ ràng

Ninh Viên Viên sững sờ, cau mày nói:"Anh muốn tôi đút cho anh?"

Hắn vẫn giữ nguyên tư thế

Cô đột nhiên bị nghẹn, sau đó lột sơ ra, lại nói:"Anh tự anh đi, tôi đã lột sạch sơ rồi"



Tần Mặc thầm mắng cô là đồ ngốc

Ninh Viên Viên nhìn xuống bàn tay dính đầy nước rửa chén của hắn, nhất thời lời định nói nuốt vào

Hừm, cô cảm thấy đút thôi cũng không có gì là quá đáng, chẳng qua là do bản thân cô quá nhạy cảm làm quá vấn đề đi...

Ninh Viên Viên thoả hiệp nâng cánh tay, đưa miếng quýt gần miệng hắn, Tần Mặc thuận thế nhẹ cúi đầu ngậm lấy, ngón tay cô vô tình xẹt qua môi hắn, cô cảm nhận được, giống như chạm vào thứ gì đó vô cùng bỏng tay mà nhanh chóng rụt về

Cô luống cuống xoay đầu, ngón tay vô thức chà xát lên làn váy, Tần Mặc nhai nhai, vị ngọt tan ra trong miệng, hắn vô thức liếm môi, bờ môi cấp ẩm càng thêm đỏ, khoé môi người đàn ông nhếch lên, bộ dạng vô cùng không chín chắn nói:"Ninh Viên Viên"

Đột nhiên bị gọi tên, cô vô thức ngẩng đầu, đối mặt với đôi mắt đào hoa đa tình, đồng tử màu hổ phách sâu hút, cô khẽ sững sờ

Tần Mặc bày ra bộ dạng cà lơ cà phất nói:"Em vừa chiếm tiện nghi tôi"

Ninh Viên Viên:"....??"

Hắn khẽ liếc nhìn cô, thấp giọng lên án:"Nhân lúc đút cho tôi, em liền cơ hội chạm lên môi tôi"

Ninh Viên Viên vẻ mặt ngu dại

Cô đột nhiên vô cảm "Ha ha ha ha" vài tiếng:"Cái đó anh cũng cho là chiếm tiện nghi?"

Tần Mặc cười như không cười:"Bằng không như thế nào là chiếm tiện nghi?"

Bị hỏi lại, cô đương nhiên là không biết trả lời, yếu ớt nói:"Là, là...."

Nhưng cô đột nhiên ý thức được là tự nhiên lại vô cùng ngu ngốc đi trả lời cái vấn đề kì quặc này với hắn, cô liếc nhìn người nọ, thấy nụ cười tự mãn trên môi người đàn ông, rắc rắc vài tiếng, khoé môi cô giật giật, tay chân đều ngứa ngáy muốn nện lên gương mặt tuyệt mỹ kia vài cú đấm

Lông mày Ninh Viên Viên nhăn nhó, mặt đỏ bừng, lớn giọng nói:"Đồ ngốc! Tại sao tôi phải trả lời câu hỏi của anh chứ?"

Tần Mặc bật cười, giọng khàn khàn nói:"Khặc! Em ngại ngùng cái gì đó?"

Ninh Viên Viên đứng dậy, rời khỏi ghế, không quên trừng mắt nhìn người kia một cái, mở tủ lạnh lấy một chai nước vội vàng uống, nước lạnh làm hàm răng và đầu lưỡi cô tê buốt, Ninh Viên Viên hít hà một hơi

Người đàn ông bất đắc dĩ thở dài, qua một lúc sau mới chủ động đổi chú đề:"Một lát nữa... Em muốn làm gì?"

Ninh Viên Viên:"Làm gì à?"

Cô suy nghĩ một lát, giọng điệu ôn hoà nói:"Dắt chó đi dạo..."

Tần Mặc nuốt lại lời muốn nói, sau đó tắt vòi nước, dùng khăn sạch lau đi bàn tay nhiễu nước của mình

Hắn muốn nói là muốn cùng cô đến công ty lần nữa, để giữ cô trong tầm mắt

Sau khi Tần Mặc đi làm, Ninh Viên Viên dắt Quất Quất ra tiểu khu đi dạo, ở khu này dành cho những người giàu có, bảo vệ nghiêm ngặt, những ngôi nhà lớn chểnh chệ

Quất Quất hưng phấn vẫy đuôi, Ninh Viên Viên cầm chắt dây cầm, giống chó này chạy cực nhanh, cô sợ bản thân lơ là một thì sẽ bị kéo lúc nào không hay

Trong một toà nhà tầng cao nhất

Tần Mặc dửng dưng dựa vào ghế, cổ áo sơ mi màu xanh dương đậm nổi bật nước da trắng lạnh của nam nhân, cổ áo được mở ra hai cúc lộ ra xương quai xanh tinh xảo đẹp mắt, đuôi mắt anh khép hờ, ngửa người dựa vào chiếc cao cấp, lộ ra yết hầu quyến rũ nhấp nhô

Trong văn phòng yên tĩnh, dường không có tiếng động

"Cạnh"

Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, lộ bộ dáng người đàn ông tóc vàng đẹp trai, khuôn mặt tựa như thiếu niên non nớt, nhưng vẫn không giấu được vẻ thành thục ổn trọng

Cao Gia Kỳ liếc nhìn bộ dạng Tần Mặc đang nhắm mắt dưỡng thần, hắn thở dài một hơi

Cao Gia Kỳ:"Mặc ca"

Người đàn ông vẫn không phản ứng

Cao Gia Kỳ nhẫn nại hô lại:"Tần đại thiếu!"

Hắn chậm chạp mở mắt, đồng tử màu hổ phách nhiễm một tần ánh sáng cành rực rỡ, ngón tay thon dài đẹp đẽ khẽ day thái dương, nhíu mài nhìn tên kia, chất giọng khàn khàn:"Ồn ào"

Cao Gia Kỳ bĩu môi, đi tới sofa ngồi, ghét bỏ nhìn Tần Mặc:"Mặc ca, em thực sự chịu không nổi nha..."

"Tại sao cứ nhất thiết phải bắt người như em đây đi thăm dò cái cô gái đó vậy, cô ta chỉ "vô tình" tạt rượu anh thôi..."

Tần Mặc liếc hắn một cái, ngon tay chơi đùa zippo bằng bạc, xoay xoay vài vòng:"Chính vì sự "vô tình" đó nên anh mới kêu chú thăm dò"

Cao Gia Kỳ cười cười:"Làm sao, để ý người ta?" Cái cô gái đó cũng khá xinh đẹp đi?

Hắn cười lạnh một cái:"Não cậu làm từ óc heo?"

Người đàn ông tóc vàng vội xua xua tay:"Không có không có!"

Nếu nói làm từ óc heo chắc Tần Mặc muốn lấy não hắn đi luộc?

Tần Mặc đứng dậy, bộ dáng thon dài của người đàn ông hoàn mỹ, tỷ lệ cơ thể đẹp mắt, nhìn bộ dạng trông yếu ớt nhưng thực chất cơ thể có cơ bắp rắn chắc, áo sơ mi xanh và quần âu màu đen nổi bật dáng người

Tần Mặc đứng nhìn xuyên qua lớp thủy tinh cao cấp nhìn xuống là một phong cảnh của một thành phố phồn hoa xinh đẹp, hắn nhẹ nhàng châm điếu thuốc, người đàn ông nhẹ nhàng rít một hơi sau nhả khói, khói thuốc lượn lờ quanh hắn

Một khuôn mặt yêu nghiệt nhiễm khói trông vô cùng đẹp mắt, giống người bức tranh vẽ một thịnh thế mỹ nhan, đôi mắt hoa đào câu nhân đoạt phách

Cao Gia Kỳ nhướng mày cảm khái, sau đó nói:"Anh nghi ngờ cô ta?"

Tần Mặc một tay đút túi một tay cầm điếu thuốc, cà lơ cà phất nói:"Cậu không nhớ bộ dáng cô ta nhìn anh à?"

Cao Gia Kỳ híp mắt nhớ lại, hắn từ lúc buổi tiệc luôn bên cạnh Tần Mặc, hành động người phụ nữ kia đều thu vào tầm mắt hắn, bộ uất ức không biết cố ý hay vô tình, nhưng lại không có một xin lỗi giống như là chắc chắn cho rằng Mặc ca sẽ tha thứ cho cô ta, ánh mắt cô ta nhìn Tần Mặc si mê lưu luyến

Cao Gia Kỳ biết rõ Tần Mặc suốt thời đi học đều là tâm điểm cho người khác, lại được vô cùng được nữ giới hoan nghênh, nhưng chưa từng thấy ai như cô gái kia

"Mặc ca, thật là vô cùng lạ, anh không sợ cô ta là kẻ quấy rối hoặc là người đến tiếp cận anh hay sao còn giữ người lại"

Tần Mặc dừng động tác hút thuốc, nhấn mạnh đầu thuốc vào gạt tàn, tựa tiếu phi tiếu nói:"Tạm thời cứ giữ lại một thời gian xem sao, còn thằng nhóc bên cạnh cô ta cũng không đơn giản"



Cao Gia Kỳ mỉa mai cười:"Anh ta cứ cho rằng bản thân mình chính học cao văn tốt, nói xin lỗi một cái là bắt anh phải nể mặt cho qua luôn coi người phụ nữ kia là người bị hại, sao giống như một đôi cẩu nam nữ vậy" Cao Gia Kỳ chậc chậc vài cái:"Kẻ xướng người họa?"

Tần Mặc im lặng không nói chuyện, ngón tay khẽ vuốt trang giấy, đôi mắt tối đen ẩn chứa ý cười xấu xa, hắn đột nhiên nhớ đến cô vợ nhỏ đang ở nhà của mình

Cao Gia Kỳ lười biếng làm ổ trên sofa dài bấm di động, đột nhiên bật dậy:"À, Mặc ca... Anh còn nhớ cô gái họ Ninh kia hôm đó không?"

Tần Mặc đang bấm bàn phím trên laptop khẽ dừng, giọng điệu thấp thấp trả lời:"Sao vậy?"

"Cô gái đó... Con mẹ nó quá xinh đẹp, em gặp qua nhiều cô gái chưa từng thấy ai đẹp như thế, gặp một lần liền nhớ mãi!" Cao Gia Kỳ kích động nói

Khuôn mặt Tần Mặc lạnh dần

Cao Gia Kỳ:"Tối hôm đó cô ấy chính là tâm điểm, có vài tên công tử thiếu gia kia rất muốn xin công thức liên lạc của người ta nhưng bên cạnh cô ấy là Ninh Cảnh Thiên...." Nói đến Cao Gia Kỳ nặng nề thở dài, vẻ mặt lộ ra sự tiếc nuối

Tần Mắc khẽ cười một cái, ánh mắt trở nên lạnh lùng:"Cậu muốn xin phương thức liên lạc của cô ấy?"

Cao Gia Kỳ đột nhiên trở nên lạnh lẽo, rùng mình một cái, nhanh chóng nóc sạch ly trà nguội trên bàn, thanh âm vội vàng:''Không không không, em nào dám mơ tưởng về đại mỹ nhân"

Trong đầu hắn mặc niệm: Hồng nhan họa thủy a...

Tần Mặc rũ đôi mi thanh mảnh tinh tế, đôi mắt đào hoa không một ý cười càng trở nên lạnh lùng tà khí, hắn khẽ nghiêng cái cổ lộ ra xương hàm gợi cảm quyến rũ, bộ dáng yêu nghiệt câu người

Cao Gia Kỳ đột nhiên mất tự nhiên tay run run tự rót cho bản thân ly trà, hắn không biết tại bản thân lại sợ hãi như thế

Nhưng bản chất không sợ chết vẫn lòi ra:"Tần tổng?"

Hắn liếc nhìn Cao Gia Kỳ một cái, thấp giọng:"Chuyện gì?"

Hắn cười hì hì:"Lúc em đi vòng quanh công ty anh, nghe đồn anh dắt một cô gái xinh đẹp nào bước vào lối đi chuyện dụng của anh đúng không?" Bộ dáng không đứng đắn, cười vô cùng xấu xa:"Anh suốt hai mươi mấy năm thanh tâm quả dục, sống không khác gì người xuất gia đột nhiên lòi đâu ra một cô gái bên mình a, thật khiến em tò mò chết được"

Nghe thế, người đàn ông hơi nhướn mày, cười nhẹ một cái, không trả lời

Cao Gia Kỳ dường như rất nhiều chuyện mà nói tiếp:"Có người nhìn thấy cô gái đó, nói rằng cô ấy vô cùng xinh đẹp, giọng điệu giống như chưa từng thấy qua ai đẹp như thế, nếu đẹp như vậy thì có đẹp bằng Ninh tiểu thư không?"

"Trong buổi tiệc em để ý anh rất hay để mắt đến Ninh tiểu thư kia"

Tần Mặc:"Phải không?"

Cao Gia Kỳ chắc nịch:"Đương nhiên, em đứng bên cạnh Mặc ca từ đầu đến cuối, thỉnh thoảng thấy anh nhìn cô ấy, sau đó cô ấy rời khỏi buổi tiệc đột nhiên anh cũng vội vàng rời đi" Hắn dừng một chút, nửa thật nửa giả nói:"Nếu không phải vì quen biết anh lâu thì em sẽ cho rằng Mặc ca muốn đuổi theo cô ấy"

Tần Mặc xoa xoa ngón tay, tay chống lên thái dương, bộ dạng ưu tư thư thoái:"Ngại quá, tất cả những suy đoán của cậu đều rất chính xác"

Cao Gia Kỳ:"Thấy chưa em.... Hả!"

Hắn đột nhiên đứng lên đi đến trước bàn làm việc của Tần Mặc, hai tay đập mạnh xuống bàn, vẻ mặt kinh hãi:"Anh cmn đang đùa?"

Tần Mặc dùng ánh mắt của cha già nhìn đứa con trai ngốc của mình, ngữ điệu vui vẻ nói:"A, từ đầu đến cuối tôi đều dừng ánh mắt trên người cô ấy, lúc thấy cô ấy đột nhiên rời đi tôi đã nôn nóng đuổi theo, sau đó... Người phụ nữ tôi dắt vào công ty cũng là cô ấy, à và còn nữa...." Ánh mắt hắn dừng trên người Cao Gia Kỳ, khàn khàn nói:"Cô ấy... Là vợ tôi"

Cô ấy là vợ tôi....

Cô ấy là vợ....

Cô ấy là....

Cô ấy....

"Bùm!!"

Não của hắn dường như muốn nổ tung

"Anh, anh...anh"

Cao Gia Kỳ lắp bắp khó khăn nói, thật cmn không tin được, trong lòng vừa giận vừa khó nói

Là Mặc ca hắn đã có vợ quang trọng là hắn là không nói cho cậu ta nghe, diễn biến còn phức tạp hơn là vợ của Mặc ca lại Ninh Viên Viên, là một đại mỹ nhân đó! Tại sao có thể may mắn như thế?

Tần Mặc tay chống lên sườn mặt, cười như hồ ly:"Cho nên cái tâm tư tơ tưởng đến người của tôi thì nên bác bỏ ngay từ đầu"

Cao Gia Kỳ nhìn hắn, bộ dạng cười cười tươi rói, nhưng lời nói hàm chứa ý cảnh cáo

Hắn đột nhiên nhớ lại những kí ức về người đàn ông trước mặt, thân thể theo bản năng run lên, ngón tay không tự giác được mà co lại

Nhưng sự hiếu kỳ vẫn vấn vương, Cao Gia Kỳ vẫn không nhịn được hỏi:"Anh... Và Ninh, chị dâu kết hôn từ lúc nào vậy?"

Dù gì cũng là anh em chơi cùng lúc nhỏ, Tần Mặc không giấu giếm gì nói:"Một năm trước, vừa vặn cô ấy tốt nghiệp đại học"

Còn bỏ sung thêm:"Đính hôn từ lúc cô ấy vừa tốt nghiệp cấp 3"

Tay cầm ly trà của Cao Gia Kỳ run lên, chỉ về phía Tần Mặc nói:"Anh anh anh, chị dâu vừa tốt nghiệp cấp 3 thì anh đã bao nhiêu tuổi chứ, thật mẹ nó trâu bò! Bây giờ anh đã bao nhiêu tuổi rồi, anh chính là gần bao mươi a, những người bạn của em tuổi anh hiện giờ chắc chắn đã có hai đứa con, anh hiện tại mẹ nó kết hôn cùng tiểu cô nương, đến khi chị dâu học cấp 2 thì anh đã tốt nghiệp cấp 3!"

Nghe một tràng tiếng kinh hãi từ thằng nhãi không biết điều kia, Tần Mặc đau đầu, đầu hắc tuyến

Đột nhiên nở nụ lãnh đạm

Cao Gia Kỳ đột nhiên im bặt, văn phòng lại một lần nữa yên tĩnh, hắn vội ý thức được những gì mình nói, sau vội sợ hãi dỗ dành:"Mặc ca, ý em cũng khụ... Cũng không phải là chê anh già, anh vừa trẻ tuổi lại có sự nghiệp, nhưng chị dâu lại thoạt nhìn vẫn còn là tiểu cô nương mới trải sự đời, em... Chính là muốn anh không hổ thẹn với lương tâm..."

Càng nói càng đen

Tần Mặc vẫn như cũ cười, ánh mắt hiện lên tia lãnh khốc, Cao Gia Kỳ đột nhiên dự cảm không lành

Vừa vặn 5 phút sau đó hắn bị đuổi ra khỏi Tần thị, mẹ nó Mặc ca lại không chút lưu tình mà gọi bảo vệ đến xách hắn đi

Nhân viên công ty đột nhiên nhìn hắn bằng ánh mắt cảm thông

Cao Gia Kỳ:"......"

Hắn đột nhiên ý thức được là Tần Mặc đang trong thời kỳ nhạy cảm với vấn đề tuổi tác...