Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 35: Không phải tình yêu



<!-- --> :00 (96)::00 (96)::00 (96): 8-3

CHÚC CHỊ EM PHỤ NỮ 8-3 VUI VẺ NÈ, NGÀY CÀNG XINH ĐẸP DỄ THƯƠNG NÈ, HẠNH PHÚC BÊN NGƯỜI ẤY NÈ VÀ NHẤT LÀ SẼ NHẬN ĐƯỢC THẬT NHIỀU, THẬT NHIỀU HOA NỮA NÈ:00 (96)::00 (96)::00 (96): TỐI NAY ĐƯỢC ĐI CHƠI ÙI

Nhìn bộ dạng cung kính của Lãnh Phong, Tiêu Phong Thu nhẹ nhàng cười một tiếng, hỏi:

- Lãnh Phong, trong lòng ngươi có phải có hay không rất nhiều nghi vấn?

- Không có! Ta chỉ biết, nếu không có tổng tài thì sẽ không có Lãnh Phong ngày hôm nay, trừ tổng tài thì không có người nào dám đem hơn bốn trăm triệu, một số tiển khổng lồ, giao cho một tiểu tử mới bước ra đời sử dụng. Khí độ của tổng tài làm cho Lãnh Phong thật sự cảm phục.

Thân là một thiết bàn thủ, thì không thể nào không biết truyền thuyết về bàn tay vàng, và cũng không thể nào có thể tồn tại khi đối đích với vị thần này. Nhìn biểu hiện bề ngoài tuy nhu nhược, nhưng đối với biểu hiện này của Lãnh Phong thì Tiêu Phong Thu rất là hài lòng.

- Lãnh Phong! Ngươi là một người thông minh, tương lai không thể hạn lượng được. Ta nghĩ nếu ngươi muốn tốt cho mình, thì có một số việc cứ để trong lòng là được rồi, không nên nói cho người khác biết. Nếu có cơ hội, ta sẽ để cho người đó dạy dỗ chỉ bảo cho ngươi chút ít.

Nếu như hắn không biết người đó là ai thì hắn tuyệt đối không phải là Lãnh Phong. Hắn năm nay mới hai mươi ba tuổi, từ năm mười tám tuổi đã bước vào trào lưu luồng phiếu, mới đó mà đã năm năm trôi qua, sự khát vọng thành công của hắn không hề thua kém bất cứ ai, cho nên giờ phút này hắn cực kỳ kích động.

Hắn đương nhiên hiểu được, từ trong lời nói của tổng tài người kia là ai, hơn nữa tổng tài cũng đã sớm đoán được ra tâm tư của hắn, hai tròng mắt đã có chút ửng đỏ, nặng nề gật đầu chỉ còn thiếu chút nữa là quỳ xuống:

- Tổng tài! Cái mạng của ta từ nay về sau sẽ là của ngươi. Nguồn: http://thegioitruyen.com

Không cần nói nhiều lời, đây chính là một lời hứa hẹn của một người đàn ông, trong lòng Lãnh Phong biết đây chính là sự lựa chọn cả cuộc đời của hắn không một lời oán hận.

Nếu như để cho một thao bàn thủ lựa chọn, một là nguyện ý giành gải nhất trong cuộc thi thao bàn thủ quốc tế, hay là nguyện ý trở thành đồ đệ của bàn tay vàng. Thì phỏng chừng tất cả mọi người đểu tình nguyện quỳ xuống xin bái sư, Lãnh Phong tất nhiên cũng không phải là ngoại lệ.

Khi Liễu Yên Nguyệt đi vào phòng làm việc của Tiêu Phong Thu, thì cũng đã gần xế trưa.

- Phong Thu! Thật ngại quá, ta đến muộn.

Mặc dù là phó tổng tài, nhưng ba năm nàng đến đây, thì chưa có lần nào nàng lại đến muộn như ngày hôm nay. Ngày hôm qua, chính là lần đầu tiên nàng uống rượu, mới hai chén nhưng cũng đã say, nhìn vẻ mặt cười yếu ớt của tên nam nhân ở bên cạnh mình.Cho dù là say trong mộng, thì nàng cũng rất vui vẻ.

Một thân mặc bộ váy màu xanh lam, lại mang theo một hơi thở nồng nàng như hoa cỏ mùa xuân. Giống như một tuyệt sắc tiên nữ đang chậm rải bước đến, với dáng vẻ ôn nhu dịu dàng, đủ để làm cho bất cứ người nào cũng đắm chìm trong sắc đẹp tuyệt mĩ này.

- Không biết uống rượu, thì không nên miễng cưỡng đặc biệt là nữ nhân xinh đẹp.Uống say sẽ dễ dàng bị nam nhân chiếm tiện nghi, sau này nên chú ý một chút.

Nhớ tới hình ảnh đầy mê hoặc của nữ nhân này ngày hôm qua, một phong thái kiều diễm động lòng người, khiến cho trong lòng Tiêu Phong Thu nỗi lên một cỗ rung động.

Liễu Yên nguyệt thoải mái cười, ôn nhu nói:

-Được rồi, ngươi yên tâm, sẽ không có lần sau. trải qua một lần đau đầu như búa bổ kia, ta cũng sợ rồi.

Nếu như không phải bởi vì có nam nhân này ở bên cạnh. Liễu Yên Nguyệt tuyệt đối sẽ không uống hai chén rượu kia. Không biết từ lúc nào, nàng dĩ nhiên lại đem hắn trở thành khát vọng sống của mình, là chỗ dựa vững chắc cho nàng.

Mỹ nhân như ngọc, kiều diễm động lòng người, nếu như là một nữ nhân bình thường, thì Tiêu Phong Thu tuyệt đối còn muốn đùa giỡn thêm vài câu. Nhưng lại nhớ đến bà tám Liễu Yên Hồng, nhất thời giật mình, không dám cùng nữ nhận này nói chuyện quá lâu, quan tâm nói:

- Được rồi, trở về phòng làm việc nghỉ nghơi một chút đi, có chuyện gì thì ta sẽ xử lý.

Nhẹ nhàng gật đầu, trong ánh mắt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng, nhẹ nhàng quay đầu lại, Liễu Yên Nguyệt nhẹ nhàng như gió êm ái rời đi.

Tiêu Phong Thu âm thầm lắc đầu, hắn thật đúng là cứ ở gần nữ nhân này thì trong lòng hắn lại sinh ra một cỗ dục vọng, tựa hồ càng ngày càng khiến cho hắn khó khống chế nỗi.

Buổi chiều, Liễu Yên Nguyệt đã trải qua thời gian nghỉ trưa, thì cảm giác ngày hôm qua say rượu đã hoán toàn biến mất. Giờ phút này trong tay nàng đang cầm một cốc cà phê. Trong đầu lại hiện lên hình dáng của tên nam nhân kia ân cần thăm hỏi, còn có răn dạy và che chở. Một cảm giác hạnh phúc ùa đến trong nàng, làm cho nàng cảm thấy vô cùng thoải mái.

Trên bàn, tiếng chuông điện thoại của thư ký vang lên:

- Phó tổng, có Lý tiên sinh tìm ngươi nói là bằng hữu của ngươi, muốn hay không gặp hắn?

Là giọng nói của thư ký Tiểu Duyệt, nhớ tới thu ký này Liễu Yên Nguyệt thật là có chút buồn cười. Trước kia thì đối với tổng tài Tiêu Phong Thu rất là không thích, trong lòng tràn đầy sự khinh bỉ. Nhưng bắt đầu từ tháng trước, nhất là sau sự kiện oanh động kia phát sinh, Tiểu Duyệt cũng đã trở thành một trong nhiều người của tập đoàn si mê và ủng hộ tổng tài.

Tổng tài là nam nhân tốt nhất trên đời, gả cho hắn tuyệt đối sẽ không thua thiệt. Đây là câu nói mà Liễu Yên Nguyệt nghe nàng nói nhièu nhất bên tai của mình.

Cho nên hiện tại, chỉ cần là nam nhân tuổi đời còn trẻ đến xin bái phỏng thì tiểu thư ký này đặc biệt rất cẩn thận nàng muốn làm thư ký cho lão bản phu nhân. Nên không thể để cho người khác tùy ý phá hư. Quay đầu nhìn lại thì thấy vẻ mặt đang cười, trên tay lại đang cầm một bó hoa hồng chính là Lý Hải Bân. Nhìn thấy cảnh này, nàng không thích một tí nào.

- Này, Lý tiên sinh đây là thời đại nào mà vẫn còn tặng đóa hoa hồng lớn như thế? Không phải ngươi từ thế kỷ XX mới đến đấy chứ?

Nữ nhân chính là như vậy, thích một người thì cái gì cũng đều tốt, nhưng nếu đã không thích thì nhìn cái gì cũng đều không vừa mắt.

Lý Hải Bân không thể giải thích được, tặng hoa thì đã làm sao chứ? Nữ nhân không phải tất cả đều thích hoa hồng sao? Phải tìm đỏ con mắt ra mới găp được một đóa hoa ưng ý như thế này …Thế mà ….

Nhưng tiểu nữ nhân này lại là thư ký của Liễu Yên Nguyệt, hắn cũng không dám đắc tội, cười ra mặt nói:

- Tiểu muội muội nói rất đúng, lần sau ta nhất định sẽ sửa, nhất định sửa lại.

Liễu yên Nguyệt nhìn thấy đóa hoa hồng đỏ tươi này, cũng bị dọa cho sợ hãi đứng lên thất thanh nói:

- Lý Hải Bân, sao ngươi lại đến đây?

Sao ngươi lại đến đây? Ký thật chính là muốn nói vì sao ngươi lại cầm đóa hoa hồng này đến. Chuyện này nếu để nam nhân kia biết, chẳng phải sẽ rất là xấu hổ sao. Vả lại nàng cũng không muốn để cho hắn hiểu lầm những chuyện như thế này.

Lý Hải Bân nhìn đôi mắt của người tình trong mộng, vẻ mặt tràn đầy ý nghĩ yêu thương, nói:

- Yên Nguyệt! Ngươi hôm này thật là xinh đẹp!

Nhưng lời vừa nói ra hắn lại phát hiện vẻ mặt mất hứng thú của Liễu Yên Nguyệt. Mấy năm là đồng học, hắn đương nhiên biết vị hoa hậu học đường này tính tình cũng không được tốt cho lắm, nhất là nàng không bao giờ thích những nam nhân có tính phong lưu.

Cho nên những năm gần đây, cho dù nàng cũng cái vị phong lưu công tử kia có hôn ước, hẵn cũng tin tưởng bọn họ sẽ không thể nào đến với nhau được.

- Thật ngại quá, Yên Nguyệt, ta đây là kinh diễm mà phát ( Cũng có thể hiểu là vì nàng quá đẹp mà không thể nào kiềm chế được lòng nên mới nói ra), chứ không hề có ý tứ gì khác. Hôm này đến, là muốn mời ngươi cùng ta ăn bữa cơm. Lần trước ngươi đã mời ta, thật sự là xấu hổ. Cho nên lần này hãy cho ta một cơ hội, hoa này là tặng cho ngươi lúc nãy đi ngang qua cửa hàng bán hoa, thấy nó rất đẹp nên mua một bó tặng cho ngươi, hy vọng ngươi chớ có trách ta thất lễ.

Bó hoa này là hắn tỉ mỹ đặt hàng từ tuần trước, nghe nói là từ Mỹ quốc chuyển tới, Giá cả cũng rất đắt đỏ. Đối với một gian nhân sắc đẹp như tiên tử này, hắn đương nhiên không thể nào tùy ý được.

Hoa đẹp thì nữ nhân nào mà không thích, nhưng phải coi là ai tặng mới được. Liễu Yên Nguyệt cũng không có chuẩn bị nhận đóa hoa hồng xinh đẹp này cho mình. Nàng thừa nhận, Lý Hải Bân là một nam nhân không tồi, sáng sủa ( Có sáng chứ không có sủa à nha!) hoạt bát, là một nam nhân thực thụ. Hơn nữa trong khi nàng còn học đại học, hắn chính là vị nam sinh bằng hữu duy nhất của nàng.

Nhưng chuyện này, cũng không tỏ vẻ là nàng thích hắn.

- Ngươi ….

Vừa muốn nói ra, ngươi hiểu lầm …. Thì tiếng đập cửa vang lên.

- Mời vào!

Liễu Yên Nguyệt không suy nghĩ nhiều đã vội lên tiếng, nghĩ đến nhất định là công ty có việc nhân cơ hội có tên nam nhân này ở đây, nàng muốn làm cho hắn biết khó mà rút lui. Nàng khó mà có khả năng thích hắn.

Nhưng khi chứng kiến người tiến vào, nàng hối hận thiếu chút nữa là muốn tự sát. Mà ở sau lưng người đó, lại lộ ra cái đầu nho nhỏ của tiểu thư ký, con mắt bất đắc dĩ hướng về phía Liễu Yên Nguyệt không ngừng chớp chớp, tựa hồ muốn nói: Ta không ngăn được a!

Tiêu Phong Thu đến, hẵn đã xem qua các loại báo cáo của công ty, phát hiện có rất nhiều chi nhánh rất mơ hồ ( ám muội). Cho nên hắn quyết định, chuẩn bị tuần sau bắt đầu tuần tra, tự mình đi xem sét qua một chút thuận tiện cũng có thể hiểu rõ công việc của bọn họ. Thân là một tổng tài, nhưng trong đầu hắn thì ấn tượng đối với toàn bộ tập đoàn này rất là mơ hồ, đây cũng không phải là một chuyện tốt.

Vốn muốn cũng Liễu Yên Nguyệt thương lượng một chút, lại không có nghĩ được có thể chứng kiến được màn nà. Nữ nhân này thật đúng là nổi tiếng, ngay cả hình cảnh đại đội trưởng cũng theo đuổi, giờ phút này người ta lại cầm hoa chạy đến ngay tận cửa.

Bất quá, Tiêu Phong Thu không có ghen hoặc là từ trong lòng, hắn cũng hy vọng Liễu Yên Nguyệt có thể chính thức tìm được người mình thích, người cả đời có thể yêu nàng, che chở cho nàng cho nàng đầy đủ tình yêu của một nam nhân.

Việc này coi như là một loại phương thức đền bù những lỗi lầm của Tiêu Phong Thu trước đây đối với nàng đi a!

- A …. Đóa hoa hồng thật là đẹp, chắc cũng không tiện nghi cho lắm, Lý đội trưởng thật đúng là biết dùng tiền.

Tiêu Phong Thu cũng không muốn phá hư chuyện tốt của bọn họ, noi:

- Các ngươi cứ tự nhiên, Yên Nguyệt, sáng sớm ngày mai đến phòng làm việc của ta, ta có chuyện muốn cùng ngươi thương lượng.

Không đợi hai người mở miệng, hắn nở nụ cười rất là mập mờ, rồi quay đầu rời đi.

Liễu Yên Nguyệt lo lắng mấp máy miệng, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào.

Không quá vài phút sau, thì Lý Hải Bân cũng đã đuổi theo từ phía sau.

- Tiêu thiếu gia, cảm ơn ngươi. Ta ban đầu còn sợ nàng cự tuyệt, không có nghĩ được nàng dĩ nhiên đáp ứng cùng ta đi ăn bữa cơm chiều ngày hôm nay.

Tiêu Phong Thu cười nói:

- Như vậy thì chúc mừng Lý đội trưởng, hy vọng chiều nay các ngươi ăn cơm vui vẻ.

Nhìn bóng dáng Tiêu Phong Thu rời đi, Lý Hải Bân cảm giác được vị phong lưu công tử này kỳ thật cũng là một nam nhân không tồi. Nhưng không biết vì sao, cục trưởng lại hận hắn đến như vậy.

[/QUOTE]