Trọng Sinh Chu Chỉ Nhược

Chương 94: Phiên ngoại 16: Tiêu dao trần thế duyên



Kế hoạch của Chu Chỉ Nhược tuy rằng rấttốt, nhưng không thể thực hiện được ngay năm đó, cũng có thể nói tìnhhình này tuy rằng có thể đoán trước, nhưng lại trúng phải ngay lúc này,ngoài dự đoán của mọi người. Chu Chỉ Nhược không ngờ rằng mình vừa thoát khỏi thân phận thiếu nữ không lâu đã thăng chức làm mẹ, làm một ngườimẹ, niềm vui bất ngờ này khiến Võ Đang vẫn yên ả bình tĩnh trở nên sôitrào cuồng nhiệt, khắp nơi đều vui mừng hớn hở.

Chu Chỉ Nhược vừa kinh ngạc, vui mừng lại lo lắng. Kiến thức lịch sử của nàng không tốt lắm, căn bản không rõ lúc nào Chu Nguyên Chương xưng đế, khi nào thành lập Cẩm Y Vệ, thành lập Ám Hán, bắt đầu kế hoạch làm suy yếu võ lâm, khi nào bày ra âm mưu khiếnvô số môn phái, bang hội, thế gia lâm vào nội đấu, báo thù… mà kẻ châmngòi lại ở một bên xem diễn, thậm chí tiếp cho lửa yếu càng thêm cháyđượm.

Nàng sợ hãi trường kiếp nạn này tới, sẽlan dần đến Võ Đang, liên lụy đến những người nàng quen biết. Vốn nàngđã có tính toán nhưng lại bất ngờ bị cái bụng bầu trì hoãn kế hoạch,nàng sợ chờ đến khi mình có thể xuống núi sẽ không kịp. Có lẽ cuộc sốngtrên Võ Đang quá hạnh phúc, hạnh phúc đến nàng không muốn nghĩ đến cảmgiác tình thân thuận hòa như vậy bị chính trị dơ bẩn làm phá hỏng.

Chu Chỉ Nhược bất an, ưu phiền bị mọingười nhìn thấy, ban đầu ai cũng nghĩ vì mới mang thai nên tâm lý bấtổn, qua một thời gian sẽ tốt hơn. Không ngờ hơn một tháng đã qua, ChỉNhược chẳng những không chuyển biến tốt đẹp, ngược lại càng thêm ưu sầu, cả ngày cau mày, sau khi mang thai chẳng những không béo lên, ngược lại trông càng gầy đi.

Lo lắng của nàng Mạc Thanh Cốc đều nhậnra, nhưng không biết rốt cuộc nàng phiền cái gì, Võ Đang trên dưới đềuyêu quý nàng có thừa, sau khi bọn họ thành thân, nhạc phụ cũng chuyểnvào Võ Đang, cả ngày cùng Tạ lão gia tử bàn luận phật hiệu, đạo kinh.Không phải ủy khuất cũng không phải nhớ người thân, hắn căn bản khônghiểu được Chu Chỉ Nhược lo lắng điều gì, cũng không biết nên khuyên gì,chỉ đành trấn an nàng, để nàng thấy yên tâm mọi chuyện.

Một ngày nọ, giữa trưa, Mạc Thanh Cốc đidạy học cho bọn đệ tử đời thứ ba, thứ tư trở về, cố ý hỏi đạo đồng đưacơm cho Chỉ Nhược, biết được nàng bữa này lại không ăn được mấy, khôngkhỏi càng thêm lo lắng, rốt cuộc nhịn không được nữa, bước vào phòngngủ, nhẹ nhàng từ sau lưng ôm lấy Chỉ Nhược, chua xót hỏi:

“Chỉ Nhược, em đang lo lắng điều gì? Có điều gì khiến em phải bận tâm đến thế, em xem, mình đã gầy đến thế nào rồi!”

“Thất ca, ta… Ta cũng không cách nào nói rõ, chỉ là ta không thể an tâm, thực xin lỗi, để chàng phải lo lắng.”

Chu Chỉ Nhược ngẩng đầu khỏi khung thêu,thả lỏng thân mình dựa vào Mạc Thanh Cốc, khẽ đáp, trong lòng nàng thiên ngôn vạn ngữ đều đến từ trí nhớ kiếp trước, việc này có thể nói ra sao? Nói như thế nào đây? Liệu có bị coi là yêu quái hay không?

Mạc Thanh Cốc mặt tối sầm lại, trong mắt hiện lên đau lòng khổ sở, thấp giọng hỏi:

“Chỉ Nhược, có phải em không thích có con? Nếu em không thích, ta có thể không cần.”

Mạc Thanh Cốc khó khăn nói, những lời này hắn kìm nén đã một tháng, hơn tháng này, hắn không dám hỏi, sợ phảinghe được đáp án mình nghĩ. Hắn thích có con, người nhà của hắn đều đãmất, hắn luôn khát vọng mình có được một gia đình, có Chỉ Nhược làm thêtử, có đứa con ruột thịt của hắn và nàng, nhưng đứa trẻ này xuất hiện mà khiến Chỉ Nhược khổ sở đến vậy, là ngoài dự kiến của hắn.

“Sao có thể? Thất ca chàng sao có thểnghĩ vậy? Có thể có con cùng chàng, chàng không biết ta vui biết baonhiêu đâu, ta ngày đêm đều chờ mong nó ra đời, tưởng tượng xem nó trôngnhư thế nào? Là giống chàng hơn, hay giống ta hơn, sẽ là một đứa contrai hoạt bát hay một bé gái trầm tĩnh… Những suy nghĩ đó khiến mỗi ngày của ta qua rất nhanh, chàng sao lại cho rằng ta không thích con?”

Chu Chỉ Nhược kinh ngạc mở to mắt, tức giận nhìn Mạc Thanh Cốc, nhìn thấy hắn nhẹ nhàng thở phào, có cảm giác thực khó hiểu.

Mạc Thanh Cốc nghe xong đáp án của nàng,căng thẳng toàn thân đều biến mất, thiếu chút té ngã, vô lực dựa vào Chỉ Nhược, cười khổ nói:

“Từ khi em có thai, cả ngày đều mặt màynhăn nhó, dần dần gầy yếu, ta cứ tưởng em không thích có con, thì rakhông phải. Chỉ Nhược, chẳng lẽ không thể nói cho ta, rốt cuộc em phiềnnão điều gì sao?”

“Ta không phải vì con mà ưu phiền, ta còn yêu con hơn so với chàng ấy chứ. Nhưng thực sự là nó đến không đúnglúc. Thất ca, ta đọc sách, viết chữ đều do chàng dạy, chàng cũng đọchiểu trăm thư, biết nhiều đạo lý, ta hỏi chàng, chàng nghĩ hiện giờ đạithế thiên hạ như thế nào?”

Chu Chỉ Nhược không ngờ lo lắng của nànglại bị Mạc Thanh Cốc tưởng tượng phiêu đi cả vạn dặm, nghĩ đến hắn vừarồi thống khổ hạ quyết định, trong lòng hối hận mình không sớm nói rõ ra một chút, hại hắn lo lắng cho mình.

Mạc Thanh Cốc ngẩn người, không ngờ vấnđề đứa con thôi lại liên quan đến cả quốc gia đại sự rồi, nhưng hắn biết Chỉ Nhược không phải người hồ ngôn loạn ngữ, nàng biết rõ ý mình địnhnói, nhưng hiện giờ nàng đang có bầu, không nên cố hao tâm tốn sức. Nghĩ vậy, Mạc Thanh Cốc đỡ lấy khung thêu của Chỉ Nhược đặt lên giường, cònmình thì ngồi xuống cạnh nàng nói:

“Em có thai, đừng đụng kim chỉ, quần áocho con sẽ có các sư tẩu chuẩn bị, em cần phải nghỉ ngơi, quốc gia đạisự đều có người quan tâm, không cần em hao tâm tốn sức.”

“Thất thúc! Thất thúc!! Ta có nội lực hộ thể, không làm sao đâu, thúc mau mau nói đi!” Chỉ Nhược kéo kéo áo Mạc Thanh Cốc.

Mạc Thanh Cốc nhìn Chỉ Nhược đã gầy đinhiều, vẻ mặt có chút ưu sầu, hai mắt trong suốt tỏa sáng, bộ dáng làmnũng khó thấy. Từ sau khi thành thân, Chỉ Nhược học các sư huynh sư tẩugọi hắn là Thất ca, chỉ có khi làm nũng mới kêu hắn Thất thúc, cách gọinày khiến hắn lúc đó thống khổ vì khoảng cách giữa hai người, hiện giờlại thành ngọt ngào khi nhớ lại.

Mạc Thanh Cốc mỉm cười, nghiêng người ôm Chỉ Nhược đang làm nũng vào trong lòng nói:

“Được được, ta nói, em không cần gọi tớigọi lui, khiến xương cốt ta đều mềm hết cả ra rồi, mà giờ lại không thểgiúp ta tiêu hỏa. Ta tuy không để ý đến tình thế thiên hạ lắm, nhưngcũng biết cho dù Vô Kỵ thoái ẩn, Minh giáo vẫn thế mạnh như cũ, mà MôngCổ Thát tử ham hưởng lạc, binh suy quốc hủ, sắp đến tận cùng. Hiện naychẳng những có các lộ phản quân của Minh giáo, còn có Trần Hữu Lượng,Trương Sĩ Thành, Phương Quốc Trân, Trần Hữu… người người đều có thànhtựu. Nhưng nếu muốn nói đến có khả năng nhất không ngoài hai lộ quân của Chu Nguyên Chương và Trần Hữu Lượng, Phương Quốc Trân, Trần Hữu chỉ cốthủ cát cứ tại một vị trí, Trương Sĩ Thành lại có phần lưỡng lự vớiNguyên triều, mà hai cánh của Chu Nguyên Chương và Trần Hữu Lượng cũnglà mạnh nhất, đều chiếm được nơi yếu hại, tương lai nhất định là haingười đấu nhau.”

“Thất ca quả nhiên hiểu rõ, Chu NguyênChương lòng lang dạ thú, tuy rằng võ công không cao nhưng mưu trí hơnngười, xuất thân nghèo khổ mà có chí, lúc trước bất quá chỉ một tướnglãnh nho nhỏ lại dám giăng bẫy cả Minh giáo giáo chủ võ công hơn người,bức Vô Kỵ từ bỏ vị trí giáo chủ bỏ đi, có thể thấy hắn nhất định phải có được Minh giáo. Nhưng trên dưới trong Minh giáo tuy nhiều người, tuyrằng coi trọng đạo nghĩa giang hồ, lại không ai đủ năng lực đảm đươngthống soái. Ta dám khẳng định, chờ hắn hoàn toàn nắm giữ binh quyềntrong Minh giáo rồi, sẽ đến lúc những người đứng đầu trong Minh giáodiệt vong, lại nói đến Trần Hữu Lượng, hắn còn có thân phận khác, chínhlà đồ đệ của Thành Côn, lúc trước ở phân đà Cái Bang chính hắn giăng bẫy chúng ta.” Chu Chỉ Nhược mắt sáng ngời bình tĩnh nhìn Mạc Thanh Cốc.

Mạc Thanh Cốc ánh mắt ngưng lại, nghĩ đến lần đó Chỉ Nhược vì hắn mà phải chịu đau đớn khổ sở, lúc này biết được thủ phạm, trong lòng sát khí nổi lên, muốn lập tức trả thù cho nàng,nhưng nhìn đến Chỉ Nhược bộ dáng tựa tiếu phi tiếu, vội thở phào nhẹnhõm, giống như vừa nghe một câu chuyện cười thoáng qua nói:

“Vậy theo ý của phu nhân, Phạm Hữu sứ sẽkhông nắm giữ được Chu Nguyên Chương, tương lai có thể đuổi Thát tử,thống trị Trung Nguyên cũng chỉ có hai người Chu Nguyên Chương và TrầnHữu Lượng đủ tư cách?”

“Phạm Hữu sứ nếu muốn giết một người ChuNguyên Chương thì rất dễ, nhưng hậu quả gây ra lại cực kỳ lớn, Trần HữuLượng sẽ một mình tung hoành, mà khi Trần Hữu Lượng lớn mạnh rồi sẽkhông còn Minh giáo, Võ Đang và các phái cũng sẽ không được yên.” ChuChỉ Nhược mặt nhàn nhạt nói.

Mạc Thanh Cốc vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nghiêm trang hỏi:

“Nếu Chu Nguyên Chương không chết?”

“Nếu Chu Nguyên Chương không chết, khôngquá năm năm, những người đứng đầu trong Minh giáo có thể còn được mấyngười ta cũng không đoán được. Về phần võ lâm cùng các đại phái, khảnăng uy hiếp cũng tương đương như Trần Hữu Lượng. Hai người họ đều lấythân phận giang hồ mà khởi binh, chờ đến khi hình thành triều đình vữngchắc, nhất định sẽ nghĩ cách làm lực lượng võ lâm suy yếu đi, đươngnhiên không phải công khai mọi người đều nhìn rõ, có lẽ dùng cách thứccũng không khác lắm so với thủ đoạn của Triệu Mẫn.” Chỉ Nhược hơi châmchọc nói.

Mạc Thanh Cốc đứng lên, qua lại mấy bước trong phòng, quay trở lại nói với Chỉ Nhược:

“Em đang lo lắng việc này sao?”

“Đúng vậy! Từ khi chúng ta gặp nạn, ta đã thề cuộc đời này sẽ không bao giờ trải qua sinh ly tử biệt với chàngnữa, cho nên luôn luôn chú ý đến những chuyện này. Từ sự kiện đại hội Đồ Sư, rồi Vô Kỵ thoái ẩn, Chu Nguyên Chương nắm giữ hơn phân nửa binhquyền Minh giáo, các loại biến cố, âm mưu ta đều quan sát, cũng đã suynghĩ rất lâu, rốt cuộc nghĩ ra một biện pháp, đang muốn xuống núi đilàm, không ngờ lại bị nhóc con này chặn ngang.” Chỉ Nhược vuốt ve bụngbầu còn chưa nổi rõ của mình.

Mạc Thanh Cốc nhẹ nhàng đứng lại, cười nhìn Chỉ Nhược hỏi:

“Không biết phu nhân nghĩ ra diệu kế gì, có thể nói cùng vi phu không?”

“Cái gì mà phu nhân, vi phu, đến là cổhủ, chàng là đại hiệp vang danh thiên hạ, không sợ người ta cười cho ư?Về phần diệu kế thì chưa thể nói rõ, chỉ là noi theo tiền nhân, tìm mộtnơi yên bình tiên cảnh bí mật kiến tạo, khi có biến thì đưa Võ Đang ẩncư, rời xa triều đình, võ lâm phân tranh, các biện pháp khác ta nghĩkhông ra, cũng không thể bắt Võ Đang chúng ta phải ra tay giết ChuNguyên Chương, Trần Hữu Lượng, tự mình thống lĩnh nghĩa quân, đuổi Tháttử, tự làm hoàng đế được. Ta không nhìn ra vị sư huynh nào có thể chịukhó như vậy. Hay là Mạc đại hiệp có ý tưởng muốn xây dựng hậu cung bangàn mỹ nhân, đến nói ta nghe xem?” Chỉ Nhược đùa giỡn.

Mạc Thanh Cốc lại ngồi ôm lấy Chỉ Nhược,ánh mắt luôn đạm mạc cương trực của hắn bỗng nhiên nghịch ngợm chớp mấycái, giọng đau khổ:

“Ý tưởng hậu cung mỹ nhân thật sự khiếnngười ta chảy nước miếng, đáng tiếc nhà có cọp mẹ giương nanh múa vuốt,tiểu nhân cũng không có lá gan lớn như vậy.”

“Mạc Thanh Cốc, ngươi mới là cọp mẹ,ngươi mới giương nanh múa vuốt, Mạc Thanh Cốc, chán ghét ngươi!” Chu Chỉ Nhược tức giận quay lưng, không thèm để ý đến hắn nữa.

Mạc Thanh Cốc lại cười đạm mạc, ôm lấyChỉ Nhược, dỗ dành một hồi lâu, khuyên nàng không cần lo lắng, mọi sựđều có mọi người cùng lo, tất nhiên phải bảo vệ an nguy trên dưới VõĐang. Chu Chỉ Nhược biết tính tình Mạc Thanh Cốc, cũng biết hắn sẽ không nói dối, liền nói ra tính toán của mình là tìm kiếm Thiên Sơn Linh Thứu cung và đảo Đào Hoa, xây dựng một nơi ẩn cư yên ổn, không có chiếnloạn, báo thù. Mạc Thanh Cốc gật đầu đáp ứng, nói việc này phải do sưphụ và các sư huynh cùng quyết định nữa, nàng cứ yên tâm là tốt rồi.

Mãi cho đến khi sắc trời dần tối, MạcThanh Cốc đợi cho Chỉ Nhược đã ngủ say, lúc này mới sắc mặt trầm trọngđi ra, sai đạo đồng mời mấy sư huynh, Tạ lão gia tử, đám Tống Thanh Thưđến Trúc viện sau núi nơi Trương Tam Phong bế quan bàn bạc. Những cuộchội họp bàn bạc về việc hệ trọng, trừ những người tham dự thì không aiđược biết.

Đến ngày thứ hai, Võ Đang liền bắt đầurút về những đệ tử đang hành tẩu bên ngoài, phân tán các đệ tử đến ĐôngHải, Thiên Sơn, Vân Nam, tìm hiểu quanh những vùng hẻo lánh dân phongthuần phác, tìm kiếm gì đó. Tống Thanh Thư, Ân Ly lại nghiêm túc cùngChu Chỉ Nhược học tập y thuật, dịch dung… Học thành rồi, hai người biếnmất vô tung, có người từng mấy lần lo lắng dò hỏi, trên dưới Võ Đang,Nga Mi đều kín như bưng, cười mà không đáp. Khi có ai đó ham muốn thếlực của Nga Mi muốn xâm chiếm đều gặp phải Nga Mi Võ Đang liên thủ phảnkích. Nga Mi sau đó do Tĩnh Nghi làm Đại chưởng môn.

Cho đến khi sau khi Minh triều thành lậpCẩm Y Vệ, phái người lẻn vào Nga Mi do thám, chỉ thấy từ chưởng môn đếncác đồ tử đồ tôn đều không có võ công, mà toàn là ni cô tu hành, khôngkhỏi vạn phần kinh ngạc. Kẻ đứng đầu không tin, tăng nhân thủ tìm kiếm, tra xét những nữ hiệp nổi danh cuối triều Nguyên của Nga Mi thì thấy,trừ những người đã lấy chồng, lập gia đình thì còn lại đều biến mất vôtung.

Còn Minh giáo sau khi nhận được thư củaTạ lão gia tử, hơn một tháng lặng yên không động tĩnh, sau đó Phạm Daođem quyền thống lĩnh Minh giáo thu nạp nghĩa quân trong dân gian giaocho Chu Nguyên Chương, âm thầm đem Ngũ Hành Kỳ cùng nhân mã tinh nhuệsắp xếp lại, số người chinh chiến dần dần biến mất, thậm chí khi ChuNguyên Chương và Trần Hữu Lượng đang thế ngang ngửa, số lượng binh línhcủa Ngũ Hành Kỳ vì quá thiếu mà tuyên bố giải tán.

Thiên Ưng giáo lại càng triệt để, sau khi đuổi Thát tử về đại mạc, Ân gia lấy cớ trách nhiệm đuổi Thát tử đã xong liền trở về giang hồ, chỉ để lại những binh tốt bình thường trong giáocho Chu Nguyên Chương, mà tinh anh được Ân Dã Vương đem trở về, từ đóTổng đàn Thiên Ưng giáo chuyển về Vân Nam, trong quá trình di chuyểnkhông ngừng đem nhân thủ dung nhập dân bản xứ, chỉ âm thầm giữ liên hệtrong bí mật, không còn công khai đi lại trên giang hồ nữa. Cũng từ đây, VânNamngoài mặt thần phục triều đình nhưng không trong khống chế củahoàng đế. Vùng Trung Nguyên đều nhiều năm tương truyền vùng Vân Nam lạnh khủng khiếp, là nơi hoang vắng lại không người kiểm chứng, những quanviên đến đây mỗi nhiệm kỳ đều tiền đồ kham ưu, việc này cũng không nóithêm nhiều.

Lại nói Tống Thanh Thư và Ân Ly xuống núi mất tích không bao lâu, bên cạnh Chu Nguyên Chương xuất hiện một quânsư trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, y bặc tinh tượng, binh phápchiến trận không gì không biết, danh Lưu Cơ, tự là Bá Ôn. Người này tàinăng kinh thiên động địa, sau khi sẵn sàng góp sức cho Chu Nguyên Chương thì liên tiếp lập công lớn, được Chu Nguyên Chương coi là phụ tá đắclực, địa vị không dưới đám Thường Ngộ Xuân.

Hắn ở trong nghĩa quân trợ giúp ChuNguyên Chương thắng lợi khắp nơi, đuổi Thát lỗ, được coi là tay chân tâm phúc. Người này trừ việc yêu thích sắc đẹp thì có thể nói là hoàn mỹ vô khuyết, dân gian đồn đại nữ tử bên cạnh Lưu Bá Ôn chưa bao giờ giốngnhau, đều nói người này thay nữ nhân như thay quần áo, lại chưa bao giờcưới thê tử, cũng không thích người khác đưa tặng, chỉ thích tự mình tìm lấy, xấu rồi lại đẹp đổi tới đổi lui liên tục, khiến người ta khó lònglý giải.

Sau khi Chu Nguyên Chương lập quốc, Cẩm Y Vệ được thành lập, Lưu Bá Ôn bỗng dưng mất tích, có người nói hắn thành tiên, có người nói hắn trúng độc thủ của Chu Nguyên Chương, lại có kẻnói hắn xuất gia quy ẩn, nhiều lời đồn không giống nhau, sau này lạisinh ra thêm vô số những câu chuyện thần bí huyền huyễn về Lưu Bá Ôn, mà không ai biết được tung tích thực sự của hắn.

“Ly Nhi, Ly Nhi yêu quý! Con chúng ta đều đã lớn như vậy, có phải nên quay về đảo Đào Hoa thành thân hay không?Lâu như vậy không về, muội không nhớ con sao?”

Tống Thanh Thư hai mắt tinh sáng, làm radáng vẻ đáng yêu cầu xin, lại quên lúc này hắn đang cải trang thành mộtngười trung niên có bộ râu dài, làm ra bộ dạng ấy khiến người ta phảibật cười.

Ân Ly ngồi trên lưng ngựa, nhìn TốngThanh Thư lải nhải, tựa tiếu phi tiếu nói: “Hiện thời giang hồ đềutruyền Lưu Bá Ôn không thích giang sơn, là kẻ thích chưng diện, mỗi ngày đổi một nữ nhân, không hôm nào giống nhau. Ta bộ dáng xấu thế này, làmsao dám gả huynh, đi nhanh đi. Ta còn phải đi thăm con!”

“Nhưng đó đều là muội mà! Nữ nhân khác ta không cần, Ly Nhi yêu quý, trách nhiệm vất vả của chúng ta đã xong,muội sẽ không hoàn thành điều hối tiếc cuối cùng này của vi phu sao?”Tống Thanh Thư vẻ mặt đau khổ, dường như chịu ủy khuất lớn bằng trời.

Ân Ly nhẹ nhàng cười, vung roi ngựa, trong lòng thầm nói với mẫu thân: “Mẹ! Con gái tuy không thể bắt cha đến trước mộ mẹ nhận tội, nhưng lại khiến ông ta phải ngày đêm hối hận, hối hận vì đã đối xử với mẹ như vậy, con gái không nhận ông ta, bắt ông ta còn sống mà áy náy không yên. Cònnữa, con gái cũng đã tìm được một nam nhân yêu thương mình, hắn so vớicha còn mạnh hơn gấp trăm lần, cũng không hoa tâm, toàn tâm toàn ý yêucon, vì con mà làm rất nhiều việc, còn cứu thoát ông nội và cha khỏi âmmưu của Chu Nguyên Chương, như vậy con gái có thể khiến mẹ an tâm chưa?”

Lại nói đến Võ Đang, khác với các mônphái khác, bọn họ tuyển nhận đệ tử mấy ngàn người, nhưng Võ Đang thì chỉ còn mấy người, các thế hệ sau cùng Thất hiệp chỉ trừ đệ tử Trương TùngKhê kế thừa chưởng môn thì đều ẩn cư hết. Trương Tam Phong, Tạ Tốn đãsớm rời Võ Đang, mật thám của Chu Nguyên Chương lại càng không tra ratung tích nơi Trương Tam Phong ở, cũng không nghe thấy tin tức gì củaTrương Tam Phong còn sống hay chết.

Chu Nguyên Chương kiêng kỵ chỉ còn có lão thần tiên xưng là Trương Tam Phong, đến cuối đời cũng không dám động võ mảy may, còn đem gần hai ngàn mẫu ruộng tốt quanh vùng núi Võ Đang bancho Võ Đang làm đàn tràng, liên tiếp xây dựng đàn tràng trên núi VõĐang, tứ phong cho người của Võ Đang. Mà sau khi Chu Nguyên Chương lênngôi, triều đình lấy cớ dẹp Phiên mà giương tên bốn phía giết hại ngườigiang hồ, dẹp các phiên vương, thậm chí cũng rục rịch có ý tấn công VõĐang.

Nhưng đúng lúc này, Trương Tam Phong tính tuổi đã quá một trăm năm mươi mà mọi người đã cho rằng đã sớm mất đilại thần kỳ xuất hiện tại Yến vương phủ, trợ giúp Yến vương phủ qua mấylần nguy nan xong, lưu lại mấy tên đồ tôn để bảo hộ, lúc này mới phithân rời đi. Từ lúc đó, tin Trương Tam Phong còn sống truyền đi xa,không ai còn dám nói Võ Đang nửa câu bất kính.

Trong khi các phái khác kể cả Thiếu Lâmđều chịu sự phá hoại châm ngòi của Cẩm Y Vệ, bị triều đình làm khó dễ đủ đường, Võ Đang chẳng những hằng năm được phong thưởng, lại liên tiếpđược hoàng đế đích thân tới, thỉnh giáo phương pháp trường sinh, cho dùngôi vị hoàng đế có thay đổi cũng vẫn vậy, đến cuối đời Minh, đầu nhàThanh, phái Võ Đang biến mất trên núi Võ Đang, trên núi chỉ có những đạo sĩ, người luyện đan, mà dân gian cũng chỉ còn vài ngoại môn đệ tử củaTrương Tùng Khê đem Thái Cực Quyền ngoại công giữ lại lưu truyền.

Đảo Đào Hoa, dưới tàng hoa đào, một thiếu phụ trông còn trẻ như ngoài hai mươi tuổi cùng một nam nhân tuấn mỹ đạm mạc tầm hơn ba mươi tuổi đứng cạnh nhau. Thiếu phụ dịu dàng nhìn namnhân, tay đỡ lấy cánh hoa đào từ trên cành rớt xuống, nhẹ giọng nói:

“Thất ca, chàng yên tâm để Thanh Hạo náoloạn lên như vậy sao? Nó bất quá mới hai mươi tuổi, lại cải trang thànhsư phụ lão nhân gia đến Yến vương phủ, thật khiến người khác phải lolắng.”

“Chỉ Nhược, Hạo Nhi đã hơn hai mươi tuổi, đã là người lớn rồi, sao có thể coi nó mãi như trẻ con được, nhất là cá tính nó như vậy, cứ ở đây làm loạn, chỉ sợ sư phụ, nhạc phụ cùng Tạtiền bối đều rời đảo. Thằng bé này thật là bướng bỉnh không giống vẻngoài, tính tình nó chẳng giống chúng ta chút nào.”Namtử tuấn mỹ ra vẻbất đắc dĩ nói, ánh mắt lại hiện lên vẻ đắc ý.

Thiếu phụ không để ý, vẫn như cũ thổi bay cánh hoa, nhíu mày:

“Nào có ai nói con trai mình như thế,Thanh Hạo bất quá chỉ bướng bỉnh một chút thôi, sư phụ, cha và Tạ lãogia tử vẫn rất thích nó mà, tuy rằng tính tình hoạt bát của nó thựckhông thích hợp ở yên trên đảo. Nhưng đến Yến vương phủ cũng quá mạohiểm, theo như tin tức chúng ta nhận được, Yến vương thúc thúc này không hề yêu quý đứa cháu của hắn, mà Yến vương đó cũng không đơn giản.”

“Trẻ con lớn lên phải qua trải nghiệm,lịch lãm, thế hệ sau của Võ Đang chúng ta cũng không thể làm phế vật.Lại nói Hạo Nhi học được võ học của cả hai nhà chúng ta, lại có sư phụtự mình dạy, võ công không thể kém hơn người ta. Hơn nữa đã có ám trang, hiệu buôn của chúng ta trên khắp cả nước, nàng còn lo lắng cái gì nữa.Nếu dưới tình thế tốt như vậy mà Hạo Nhi cũng lo không xong cho bảnthân, vậy thì thật sự là đồ ngốc.”

Mạc Thanh Cốc đối với việc thê tử quantâm con trai hơn quan tâm đến mình mà bất mãn, có thể ở bên thê tử đảkích hạ thấp hình tượng con trai, thực cảm thấy rất vui vẻ.

Chu Chỉ Nhược nhìn Mạc Thanh Cốc cười đắc ý, nuốt xuống lời phản bác, từ sau khi thành thân rồi sinh ra ThanhHạo, Mạc Thanh Cốc nói nàng thương con hơn thương hắn, không chịu chonàng sinh đứa tiếp theo, thậm chí sau khi chuyện phòng the được khôiphục, mỗi lần đều khống chế mình không để nàng mang thai. Hắn kiên trì,Chu Chỉ Nhược lại cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, không đành lòng nhìn hắnthống khổ như vậy, đành tự mình bốc thuốc uống. Mạc Thanh Cốc lại sợnàng hại thân thể, đòi tự mình uống, Chu Chỉ Nhược khuyên bảo khôngxong, đành thỏa hiệp.

Nàng luôn cho rằng Mạc Thanh Cốc nóithật, những ngày sau này cố gắng đối xử công bằng với cả hai cha con,đến khi Thanh Hạo được năm tuổi, năm đó mọi người đều khuyên bọn họ sinh thêm đứa nữa. Mạc Thanh Cốc lại kiên quyết không chịu, Chỉ Nhược còncho rằng hắn không thích trẻ con, cho đến lần đó không cẩn thận ngheđược Mạc Thanh Cốc nói chuyện với Ân Lê Đình. Lúc đó mới biết, khi nàngsinh con, Mạc Thanh Cốc bị dọa, không thể chịu nổi để nàng phải khổ vìsinh con lần nữa, lần đó có lẽ là con đầu lòng nên sinh rất đau đớn, chỉ hận không chết ngay lập tức, sau một đêm gian nan sáng sớm hôm sau mớisinh ra. Loại thống khổ đó quả thật không muốn phải trải qua lần thứhai, hơn nữa lại ở cổ đại, y thuật lạc hậu, đau đớn khi sinh sản võ công cao cường cũng không còn tác dụng, nhưng Mạc Thanh Cốc vì nàng mà làmvậy, khiến nàng….