Trọng Sinh Chu Chỉ Nhược

Chương 48: Lục phái tề tụ phó Côn Lôn



Thời gian cứ vậy trôi qua, ngày lại ngày, năm lại năm,  chớp mắt đã quá năm năm. Ta không giống như Chu Chỉ Nhược trong nguyên tác lấy lòng Diệt Tuyệt sư thái, theo bà ta đi hành tẩu giang hồ, nhiều lần hạ sơn mà âm thầm ẩn núp trong đám ngoại môn đệ tử, âm thầm luyện tập võ công, cũng không có cơ hội xuống núi.

Ngay cả khi ta muốn về thăm cha cũng phải xin phép, chỉ được một lần vào hai năm trước, hoàn hảo cha có thuốc của ta bồi bổ, thân thể khỏe mạnh không vấn đề gì. Đứa con của Ân Lục hiệp lúc đó được hơn một tuổi, ta liền ở lại Võ Đang, hai tháng thật là vui vẻ. Mỗi ngày lại giống như trước kia, học cùng Thất thúc, chơi đùa cùng Thanh Tiêu, tên con trai Ân Lục hiệp, rất vui vẻ.

Cuộc sống trên Võ Đang thật yên bình, lục hiệp Võ Đang tu luyện Đại Vô Tướng Công thân hình càng thêm phiêu dật, mấy năm không thấy dung nhan chẳng những không thay đổi, ngược lại Tống Viễn Kiều tuổi đã lớn nhưng ngày càng trẻ ra, ngay cả Tam hiệp Du Đại Nham vốn kiện tráng thô khoáng sắc mặt cũng dần trở nên mềm mại trắng trẻo. Ta biết công phu Tiêu Dao phái còn có tác dụng dưỡng nhan sắc, không ngạc nhiên, chỉ là bọn họ có chút không quen.

Trên núi ta cũng gặp qua Tam thẩm mới cưới, sau khi ta lên Nga Mi, Ân Lê Đình và Bối Cẩm Nghi thành thân, ông già đã thành tinh Trương chân nhân cương quyết quyết định hôn sự cho hắn. Võ Đang gia giáo nghiêm khắc, Du Tam hiệp tuy cho rằng tuổi mình đã lớn, không xứng với thế gia thiên kim nhà người ta nữa, hơn nữa mười năm nằm liệt mọi thứ đều phải người khác hầu hạ khiến hắn có chút ám ảnh, nhưng Trương Tam Phong đã ra mệnh lệnh, hắn chỉ còn nước cúi đầu đồng ý.

Tân tam thẩm cũng rất tốt, dung mạo thanh tú, ôn nhu dịu dàng, có tư chất làm vợ của cổ đại, rất nghe lời chồng, tuy là con nhà thế gia nhưng không hoang phí xa xỉ. Tân tam thẩm rất vừa ý với Du Tam thúc, tuy Tam thúc lớn hơn mười lăm mười sáu tuổi nhưng cổ đại chồng già vợ trẻ vốn là bình thường, cũng không có ai nói bọn họ không xứng, thành thân xong vợ chồng cũng ân ái tình cảm, tuy rằng khi ta rời đi Võ Đang chưa thêm được nhân khẩu nào.

Cục cưng Thanh Tiêu mũm mĩm bụ bẫm đáng yêu trở thành minh tinh mới của toàn phái Võ Đang, từ già cả như Trương Tam Phong cho đến đám tiểu đạo đồng lít nhít mới chỉ bảy tám tuổi không ai không yêu cả. Nhóc con lại khoái nghe người khác trò chuyện với nó, tuy chẳng hiểu gì nhưng nhìn cái miệng người ta nói lại ê a cười toe toét, đáng yêu vô cùng, làm cho không ai không muốn ôm nó vào lòng mà hôn hít. Ở Võ Đang thật là vui vẻ, thật muốn vĩnh viễn ở lại đó không về Nga Mi, đáng tiếc thời gian trôi thật nhanh, rồi cũng đến ngày ta phải đi.

Năm năm tiếp theo ta sống bình thản đạm bạc, ở Nga Mi trừ luyện võ còn học nữ công, làm tạp vụ, cùng Lôi Tuyết chơi đùa quanh núi cũng không có chuyện gì khác, chỉ thật là nhớ cha, nhớ Thất thúc, nhớ Võ Đang. Nhưng trong chốn võ lâm cũng không yên tĩnh, sáu đại phái Thiếu Lâm, Nga Mi, Võ Đang, Côn Lôn, Không Động, Hoa Sơn đệ tử hành tẩu trên giang hồ đều bị người tự xưng là Minh giáo tập kích, ám sát, đệ tử sáu đại phái cũng khí phát hiện ra người Minh giáo liền đánh, hiện tại đã thành hai thế nước lửa đối lập.

Trong đó, hai phái Hoa Sơn, Thiếu Lâm là tổn thất nghiêm trọng nhất, mất đi không ít cao thủ, hai bên xung đột phân tranh ngày càng kịch liệt, ta biết ban đầu có thể là người Mông Cổ cùng Thành Côn âm thầm khơi mào gây hấn giữa sáu đại phái và Minh giáo, nhưng sau hai bên càng ngày càng thù hận nặng nề, gặp mặt liền đánh giết, chết không ít người. Phân tranh này đúng là trừ Trương Vô Kỵ huyết thống hỗn tạp cả chính phái lẫn ma giáo lại võ nghệ cao cường, đối người khoan hậu nhân từ thì không còn ai có thể hóa giải.

Ta đứng ngoài, cảm giác chán ghét lẫn mâu thuẫn nhìn kịch tình bắt đầu, chỉ mong đến ngày có thể thoát khỏi vận mệnh vật hi sinh, biết rằng tất cả sẽ bắt đầu khi ta mười tám tuổi. Quả nhiên sau hơn năm năm, sáu đại phái bí mật liên hệ nhau, phái Hoa Sơn Thần Cơ Tử Tiên Vu chưởng môn cùng chưởng môn phái Thiếu Lâm gửi thư mời Võ Đang, Nga Mi, Côn Lôn, Không Động đến bàn bạc cùng liên kết tiêu diệt ma giáo.

Võ Đang đệ tử tuy không nhiều lắm nhưng mỗi người võ thuật tinh thông, làm việc có phong thái nhân nghĩa, trừ Ân Lê Đình và Bối Cẩm Nghi năm đó gặp nạn thì ít khi gặp người Minh giáo, cho dù có gặp được cũng nương tay, tuy mọi người đều hận ma giáo nhưng đối với việc ma giáo tập kích sáu đại phái vô cùng nghi hoặc, đối với việc sáu đại phái liên minh tiêu diệt Minh giáo không mặn mà gì.

Chưởng môn Hoa Sơn Tiên Vu Thông ti bỉ vô sỉ, hơn nữa lại háo sắc. Năm xưa Tiên Vu Thông ở tại Miêu Cương có tư tình với một cô gái bản địa, sau lại ruồng bỏ, cô gái đó liền hạ Kim Tằm trùng độc trên người y. Thế nhưng vì mong y hồi tâm chuyển ý nên liều lượng rất nhẹ để dễ bề giải cứu, không ngờ hắn lại giết chết cô ta, cướp lấy đôi Kim tằm trốn về Trung Nguyên.

Tiên Vu Thông đạo đức bại hoại nhưng vận khí lại may mắn, chạy được không lâu thì độc phát, gặp ngay Hồ Thanh Ngưu đang ở Miêu Cương tìm thuốc, bởi vì chưởng môn trước của Hoa Sơn là Nhạc Trường Bỉnh cùng giáo chủ Minh giáo Dương Đỉnh Thiên là bằng hữu thân thiết, lúc ấy sáu đại phái và ma giáo tuy không cùng đường nhưng cũng không cừu thị, nên Hồ Thanh Ngưu tận sức cứu sống hắn.

Ơn cứu mạng chẳng những không hồi báo, ngược lại lấy oán báo ân, Tiên Vu Thông lừa gạt em gái Hồ Thanh Ngưu là Hồ Thanh Dương khiến cô ta mang thai, nhưng hắn tham địa vị chưởng môn Hoa Sơn liền bỏ rơi cô ta để lấy con gái độc nhất của chưởng môn. Hồ Thanh Dương xấu hổ tự tận gây nên thảm cảnh một xác hai mạng người, càng không cần nói thêm hắn đã làm những việc ác khác, ngay cả ác nhân tà đạo cũng không  bằng.

Người Minh giáo được Hồ Thanh Ngưu chữa trị không biết bao nhiêu mà kể, đối với việc của Hồ Thanh Dương ít nhiều cũng nghe thấy, lúc trước nể mặt Dương Đỉnh Thiên không so đo, sau lại vì Thành Côn châm ngòi, chính tà thành hai thế chém giết, người Minh giáo tử thủ với Hoa Sơn, tổn thất nghiêm trọng. Hoa Sơn đối Minh giáo hận thấu xương, liền liên kết với Thiếu Lâm cũng đã tổn thất không ít tục gia đệ tử tiêu diệt Minh giáo.

Hai phái đã như vậy, ở Nga Mi còn có Diệt Tuyệt sư thái cực hận Dương Tiêu, hơn nữa Tiên Vu Thông đề nghị sáu đại phái cùng nhau tấn công lên Quang Minh đỉnh trước giết Dương Tiêu, sau đó tìm giết bốn đại ma vương Tử Bạch Kim Thanh Tử Sam Long Vương,  Bạch Mi Ưng Vương, Kim Mao Sư Vương, Thanh Dực Bức Vương, Ngũ tán nhân, Ngũ hành kì và đám đại chưởng kì. Có thể giết Dương Tiêu Diệt Tuyệt sư thái đương nhiên không phản đối, cho dù biết rõ việc lần này hiểm ác, đám đệ tử tinh anh của Nga Mi cũng không biết mấy người có thể trở về.

Phái Không Động vì Tạ Tốn trộm mất Thất Thương quyền phổ, đánh chết lẫn bị thương vô số môn nhân đệ tử, đối với Tạ Tốn thù sâu như biển, có thể tiêu diệt cũng không phản đối, phái Côn Lôn bấy lâu nay ở sát bên cạnh, đệ tử bọn họ lại hoành hành bá đạo, làm không ít việc ác, chịu giáo huấn của Minh giáo không ít, lần này có thể xả giận, độc chiếm Côn Lôn đương nhiên cũng đồng ý.

Võ lâm năm đại phái đã đồng ý, Võ Đang cũng không thể nói gì được nhiều, bất quá không muốn đám đệ tử trẻ tuổi thế hệ thứ ba đi đến nơi hiểm ác để mất mạng nên trong lúc sáu phái thương nghị xem xuất ra bao nhiêu nhân thủ, Tống Viễn Kiều nói ba đại đệ tử võ công thấp kém, Lục hiệp phải chăm sóc sư phụ, chiếu cố vợ con, còn phải quản thúc môn nhân đệ tử, sẽ cử ra năm người là con ông ta cùng mấy sư huynh đệ đi trước.

Thiếu Lâm, Nga Mi, Côn Lôn, Không Động, Hoa Sơn các phái đều nghĩ phải xuất động mấy chục cao thủ, thấy Võ Đang như vậy trong lòng có chút không phục, ai chẳng biết Võ Đang ba đại đệ tử mỗi người võ công đều tinh thâm, thấp kém cái gì, ai cũng biết sau việc này nhất định người còn sống mà trở về rất ít, ai cũng không muốn phái mình tổn thất nặng, bất quá Võ Đang thực lực hùng hậu, lại có tông sư võ lâm Trương Tam Phong làm chỗ dựa, năm phái dù giận cũng không dám nói, chỉ có thể đáp ứng.

Sáu phái bàn luận xong, chưởng môn các phái trở về điều động nhân thủ. Diệt Tuyệt sư thái cũng có cân nhắc, biết tinh anh đệ tử phái mình nếu tổn thất rất ảnh hưởng đến thực lực của phái. Nga Mi vốn toàn nữ đệ tử, thời gian lập phái lại ngắn, thực lực không bằng Thiếu Lâm, Võ Đang hùng hậu, đây đúng là cơ hội tốt để giảm sức mạnh môn phái khác, giữ lại thực lực cho phái mình.

Lập tức phân phó Đại đệ tử Nội môn Tĩnh Nghi, Đại đệ tử Ngoại môn Tĩnh Huyền, Tĩnh Trần mang danh sách kiểm tra khảo nghiệm võ nghệ môn hạ đệ tử trong phái đến. Môn hạ Nội môn đệ tử Tĩnh Nghi đều là thế gia thiên kim hoặc là ký danh đệ tử, Ngoại môn đại đệ tử Tĩnh Huyền môn hạ đều là ni cô đã xuất gia, có tư chất và võ nghệ được bồi dưỡng tốt, còn đứng đầu ngoại môn đệ tử môn hạ Tĩnh Trần đều là đạo nhân, tăng nhân, võ nghệ tuy không kém nhưng không phải là võ công nội môn thân truyền của Nga Mi.

Diệt Tuyệt sư thái nhìn danh sách có ghi chép khảo nghiệm cùng xuất thân lai lịch của từng người, chọn ra toàn những đệ tử võ nghệ không cao lắm, lại không phải thế gia hay có nơi dựa dẫm để tham gia đại chiến lần này, Chu Chỉ Nhược lại đúng lúc đáp ứng tất cả các điều kiện, tên chình ình trên danh sách lựa chọn của Diệt Tuyệt sư thái. Nếu biết bởi vì không có gia thế, không có nơi dựa dẫm vững chắc, võ nghệ kém cỏi không đáng giá giữ lại làm thực lực mà được làm vật hi sinh đem đi tham gia đại chiến tiêu diệt Minh giáo, có phải hay không sẽ tức muốn chết!

 

 

Quá mấy ngày ta được Tĩnh Nghi sư tỷ thông báo, lúc ấy mới biết đến việc sáu đại phái liên thủ tiêu diệt Minh giáo, lại còn phải tham gia vào đó nữa. Chỉ có thể nghĩ, mọi việc rốt cuộc đã đến, tuy vậy trong lòng ta lại cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, có lẽ bởi vì trước đó đã tự tạo ra cho mình áp lực quá lớn! Cũng quên không tò mò tại sao môn nhân mấy trăm người lại chọn mấy ký danh đệ tử vô dụng đi tiêu diệt Minh giáo, hơn nữa đi cùng chúng ta còn có những sư tỷ muội khác cũng thuộc hàng kém cỏi, chỉ cảm thấy có Chu Chỉ Nhược tham gia vào mới xem như bình thường, lúc ấy ta còn không biết chính mình phải đi làm quân tốt thí mạng.

Nhận lệnh chuẩn bị lại hành trang, lãnh vũ khí ở kho xong lại ra võ trường tập hợp. Tất cả đã chuẩn bị xong, biết việc này hiểm ác, ta nhờ một sư tỷ có giao hảo tốt ở lại phái quan tâm chiếu cố Lôi Tuyết rồi mới đuổi theo mọi người ra võ trường. Tất cả đã đến gần hết, ta quan sát thấy trong số đệ tử cũng có rất nhiều ni cô, đạo sĩ, tăng nhân cùng tục gia đệ tử, có vẻ gì đó hỗn tạp, thầm hoài nghi không biết đến lúc đại chiến thì được bao nhiêu sức lực đây.

Qua buổi trưa ba khắc, mọi người đã tập hợp đầy đủ. Chỉ nghe hai mươi bốn tiếng chuông đồng rền vang, mọi người lập tức xếp hàng theo thứ tự sau Đại sư tỷ, sư huynh, phân thành ba nhóm, ba người đứng đầu là Tĩnh Nghi, Tĩnh Huyền, Tĩnh Trần. Xếp hàng xong ta mới để ý thấy, các đệ tử thân truyền của Diệt Tuyệt sư thái Đinh Mẫn Quân, Triệu Linh Châu, Lí Minh Hà, cùng hai đệ tử mới thu gần đây là Tô Mộng Thanh, Phương Bích Lâm cũng xếp ở phía sau Tĩnh Nghi.

Triệu Linh Châu xếp thứ năm trong các đệ tử thân truyền của Diệt Tuyệt sư thái, là sư muội kế sau Bối Cẩm Nghi, Lí Minh Hà xếp thứ sáu, Tô Mộng Thanh và Phương Bích Lâm lên núi sau cùng. Sau khi Bối Cẩm Nghi xuất giá bà ta mới thu thêm đệ tử thân truyền, Tô Mộng Thanh là đồ đệ yêu quý nhất, ngay cả Nga Mi Cửu Dương công đều truyền cho, trở thành mục tiêu công kích cho Đinh Mẫn Quân ghen tỵ nhằm vào, cũng do Đinh Mẫn Quân làm đồ đệ Diệt Tuyệt sư thái đã hơn ba mươi năm mà không được bà ta truyền thụ cho chút Cửu Dương công nào. Một tiểu sư muội mới nhập môn mà lại được sư phụ ưu ái như vậy, Tô Mộng Thanh võ công tiến nhanh, cũng coi như là một Chu Chỉ Nhược như trong nguyên tác, đắc truyền Nga Mi Cửu Dương công, thực lực hơn hẳn so với chúng sư tỷ muội.

Trong nguyên tác, Chu Chỉ Nhược khiêm tốn có lễ không mếch lòng mọi người, cũng được lòng Diệt Tuyệt sư thái, trong số các đệ tử được bà ta yêu thương nhất, nhiều lần biểu hiện trí tuệ thông minh, nhiều lần được Diệt Tuyệt sư thái khích lệ trước mặt mọi người. Nếu như không gặp Trương Vô Kỵ, sư phụ không bị Triệu Mẫn ám toán bắt giam, Chu Chỉ Nhược nguyên bản đã có thể thuận lợi kế thừa làm chưởng môn Nga Mi hoặc là lấy chồng có một cuộc sống gia đình yên ấm.

Thế nhưng lại gặp phải Trương Vô Kỵ tình thánh gặp ai xinh đẹp liền mềm lòng, lại gặp phải Triệu Mẫn tâm ngoan, thủ đoạn độc ác, trong tay có nhiều cao thủ, lại có gia thế hùng hậu phía sau hỗ trợ làm tình địch kiêm kẻ thù hại chết sư phụ, cuối cùng sa vào kết cục thê thảm. Bất quá, nhân sinh nào có nhiều chữ nếu như vậy.

Đinh Mẫn Quân muốn nhắm đến chức chưởng môn Nga Mi, muốn độc chiếm sủng ái của Diệt Tuyệt sư thái không phải mới một hai năm, khó trách sao lúc nào cũng nhằm vào Chu Chỉ Nhược. Bất quá hiện giờ ta thật là tốt, Tô Mộng Thanh lại kiêu ngạo, không giống như Chu Chỉ Nhược trong nguyên tác thông minh che giấu thực lực của mình, Tô Mộng Thanh phô trương đã sớm đem việc luyện thành Cửu Dương công  cho cả phái Nga Mi đều biết.

Hai mươi bốn tiếng chuông vừa dứt, Diệt Tuyệt sư thái mới lên lễ đài trước võ trường, vận khởi nội lực lớn tiếng nói: “Sáu đại môn phái đã bàn bạc, quyết định tiễu trừ Quang Minh đỉnh, dưới chân núi sẽ tập hợp cùng các môn phái khác thảo hồi công đạo, tiêu diệt tà ma, chí ở tất thắng, lũ tà ma võ công cao cường, thủ đoạn quỷ bí quái độc, sáu đại môn phái lại có gì phải sợ? Nhưng trong khi giao đấu tất sẽ có tổn thương, mọi người phải chuẩn bị trước tinh thần quyết tử, không cần cầu may mắn. Trong lòng đã sợ hãi, khi lâm địch tất sẽ tổn hại đến uy phong Nga Mi.”

Mọi người trong võ trường ai cũng nhiệt huyết bừng bừng, đều giơ cao binh khí cùng ứng tiếng hô to: “Dạ! Đệ tử xin thề quyết tử chiến, không sống chung với yêu ma tà đạo.” Giọng thanh giọng trầm hòa vào nhau, biểu thị chiến khí quyết tâm, ta cũng chẳng hiểu vì cái gì mà chiến, mà trận chiến này lại cần ít nhiều máu tươi để mà phụ trợ cho uy phong của Trương Vô Kỵ.

Diệt Tuyệt sư thái nói tiếp:

“Thiên quan tòng môn xuất,

Kỳ gia hảo hưng vượng.

Tử tồn phụ tiên tử,

Tôn tại tổ nãi táng.

(Nghìn quan tài qua cửa,

Nhà đó hẳn có thời.

Con còn cha mất trước,

Cháu sống ông đi rồi)

Đời có ai không chết đâu? Chỉ cốt sao để lại con cháu huyết mạch, nhà đó dù có chết trăm người, nghìn người, vẫn là hưng vượng. Nếu như các ngươi chết cả rồi, chỉ một mình lão ni sống cô đơn mới thật là đáng sợ. Ha ha, nếu có như thế thật thì cũng có gì đáng hối tiếc đâu? Một trăm năm trước làm gì đã có phái Nga Mi? Chỉ cần tất cả chúng ta oanh oanh liệt liệt sống mái một phen, tiêu diệt ma giáo, dương danh Nga Mi phái một lần! Xuất phát!”

Diệt Tuyệt sư thái nói xong, đi đầu dẫn chúng đệ tử Nga Mi xuống núi, mọi người lưng đeo hành lý gọn gàng theo sau, chia làm ba hàng đi nhanh, cho dù đường xá hiểm trở khó khăn cũng không giảm bớt chút nhiệt huyết nào, lúc này ta mới hiểu đang phải đối mặt với chuyện gì, có lẽ trừ Diệt Tuyệt sư thái cùng mấy đệ tử thân thiết Tĩnh Nghi, Tĩnh Huyền, Tĩnh Trần, Đinh Mẫn Quân, Triệu Linh Châu, Lí Minh Hà thường đi theo Diệt Tuyệt hành tẩu đã lâu, rất nhiều đệ tử đây là lần đầu giết chóc.

Ta cũng có chút do dự, nghĩ đến trong truyện miêu tả cảnh máu chảy thành sông, xác chất thành núi, cho dù biết rõ đó không phải là thật nhưng cũng không rét mà run. Huống chi bây giờ sắp phải đối mặt với chết chóc thật sự, ta đây một người thuộc thế hệ hiện đại, chẳng lẽ không vì lý do gì mà đi giết người được sao? Minh giáo với ta có thù hận gì đâu? Đây là giết người chứ không phải săn thú, không thể không áy náy, sợ hãi, biết rằng chính mình không thể hạ thủ.

Không phải ta từ bi, mà là không hận. Nhưng nếu không giết, Diệt Tuyệt sư thái có thể bỏ qua cơ hội giết gà dọa khỉ sao? Hiện giờ ta cũng không phải là đệ tử được bà ta sủng ái mà chỉ là một đệ tử ký danh gặp qua một vài lần. Ngay cả thân truyền đệ tử mà bà ta còn hạ thủ được, huống chi là kẻ chẳng có quan hệ gì như ta?

Còn nữa, đến nơi hội họp với phái Võ Đang, Tống Thanh Thư có thể tham gia vào lần này không? Có thể thích Chu Chỉ Nhược như trong nguyên tác không? Lần trước ta về chơi là khi mười lăm tuổi, tự thấy mình vốn không tồi, tuổi còn nhỏ nhưng dung mạo xinh đẹp không tầm thường, khí chất như lan (tự thừa nhận vậy ngay cả bản thân ta cũng cảm thấy mình rất tự kỷ), cũng không thấy Tống Thanh Thư đối với ta có gì khác, càng đừng nói đến ân cần hay theo đuổi linh tinh gì đó. Hắn chỉ ham tranh nhau Lôi Tuyết với ta, lúc sắp về Nga Mi Lôi Tuyết còn suýt nữa bị hắn giấu đi mất, không tìm thấy mà mang theo.

Ta nhớ đến ánh mắt Thất thúc khi thấy ta trở về, bộ dáng ngây ngốc chẳng giống khí chất như tiên của hắn chút nào, sau ta đòi học cùng như ngày xưa chẳng hiểu sao lại muốn trốn tránh, ta cũng giận không được hắn, nhưng thật sự nhớ lại cảm giác quen có hắn bên người, cho dù không phải học tập, có hắn bên cạnh cả không gian đều trở nên thật ấm áp, ta còn lén rình trộm xem hắn định làm gì, nghĩ đến Thất thúc bị thầy trò Thành Côn tính kế, chết trong tay Tống Thanh Thư, đầu liền đau thêm.

Ở Quang Minh đỉnh sẽ gặp Thành Côn, cái thứ chẳng hay ho gì, còn gặp Trương Vô Kỵ nữa, hắn thần công còn chưa đại thành còn phải thay hắn che giấu trước Diệt Tuyệt sư thái, giúp hắn tránh thoát độc thủ của bà ta, còn đối phó với ám toán của Triệu Mẫn.. đủ loại vấn đề khiến đầu ta muốn nổ tung, bí mật này là kỳ ngộ, cũng là gánh nặng, không ai có thể cùng ta gánh vác, chỉ có thể chậm rãi nghĩ cách, từ từ phá giải.

Giết người, ta quyết định là tuyệt đối sẽ không làm, nhiều nhất là liều mạng chạy trốn đi tìm người Võ Đang, các thúc thúc rất yêu quý ta, tuyệt đối sẽ không khó xử, hơn nữa bọn họ luyện Đại Vô Tướng tâm pháp, hiện giờ võ công khẳng định là đã tiến rất xa, bảo hộ một người chắc không thành vấn đề. Chỉ có điều, giả vờ võ công không tốt nhờ bọn họ bảo vệ, ta có phải là có chút quá đáng không?