Trọng Sinh Chu Chỉ Nhược

Chương 45: Dương Tiêu thương tình tâm nhược toái



“Không rời núi thì không ai dạy, Lục sư thúc sẽ dạy cho họ biết đụng tới chúng ta thì sẽ thế nào, tránh làm người ta nghĩ Võ Đang đệ tử dễ bắt nạt.” Ân Lê Đình nhìn Trương Vô Kỵ mặt sưng vù đã sớm tức nổ phổi, lại nghe được vợ chồng Hà Thái Xung, Ban Thục Nhàn vô sỉ như vậy, sớm không nhịn được rút kiếm hướng Hà Thái Xung mà đánh.

Ân Lê Đình gần ba mươi năm luyện Thuần Dương Vô Cực công, nội công đã sớm thuần hậu, so với Hà Thái Xung ham mê tửu sắc mạnh hơn rất rõ ràng. Hà Thái Xung cũng liền sử Thái Cực kiếm pháp của phái Côn Lôn ra đỡ, ông ta thường ỷ vào kiếm pháp này lên mặt với tiểu bối đệ tử, chứ luận công phu thì còn không bằng cả phu nhân kiêm sư tỷ của mình.

Ân Lê Đình luyện Thần môn thập tam kiếm nhiều năm, luận kiếm pháp hỏa hậu không kém Tống Viễn Kiều, vừa ra tay đã khiến Hà Thái Xung luống cuống tay chân, trong lòng cũng hơi hối hận, sớm biết người Võ Đang có thể đến thì thà liều mạng cãi nhau với sư tỷ một trận cũng không đắc tội với tiểu tử kia, còn tưởng rằng nó chỉ là một đệ tử bình thường của Võ Đang, giết cũng không sao, không ngờ ngay tại địa bàn của phái Côn Lôn mình cũng có người Võ Đang đến bảo vệ cho nó, mà lại còn là đỉnh đỉnh đại danh Võ Đang Lục hiệp.

Côn Lôn kiếm pháp một người thì không có gì đặc biệt, chỉ có Lưỡng Nghi kiếm pháp là lợi hại nhưng lúc này Hà Thái Xung một người đối phó với Ân Lê Đình, Ban Thục Nhàn lại bận tâm e ngại đối đầu với cả hai phái Võ Đang Nga Mi, không cùng chồng ra tay cho nên Hà Thái Xung chỉ có thể dừng ở hạ phong, hơn nữa hắn lại suy nghĩ phân tâm, kiếm trên tay cũng phản ứng chậm chạp, Ân Lê Đình chịu sự dạy dỗ của Trương Tam Phong đã nhiều năm, ánh mắt tinh tường, dĩ nhiên nhìn ra sơ hở, trong nháy mắt đã đánh trúng cổ tay Hà Thái Xung. Hà Thái Xung trúng kiếm, bàn tay mất hết lực đạo, kiếm rơi xuống đất.

“Một là thay sư điệt báo thù, hai là trừng phạt kẻ lấy oán báo ân, ba là vì tội dám độc giết đệ tử Võ Đang!” Ân Lê Đình đánh rơi kiếm của Hà Thái Xung rồi cũng không dừng tay, trở sống kiếm rất nhanh đánh ra ba đòn lên lưng Hà Thái Xung, miệng nói lý do, đánh xong mới thu kiếm lại. Vẫn là hắn còn giữ lại cho danh dự, nếu Ân Lê Đình không khách khí mà đánh thẳng vào mặt, lúc ấy Côn Lôn phái lập tức sẽ không còn thể diện gì nữa.

Ân Lê Đình thực ra cũng có căm phẫn riêng trong lòng, năm ấy thọ yến trăn tuổi của Trương Tam Phong, Lục đại môn phái và kẻ thù Tạ Tốn tìm đến phiền toái, chỉ có Nga Mi là chưa nói gì, còn lại đều là hùa theo, hai phái Thiếu Lâm và Côn Lôn là to tiếng nhất. Thọ yến Trương Tam Phong, Côn Lôn phái sợ cứng nạt mềm, sau lại thấy Trương Tam Phong vì đồ đệ yêu chết thảm mà tức giận cũng không dám gây chuyện nữa, ngược lại đi dây dưa phái Thiếu Lâm. Bất quá Hà Thái Xung hơn Ân Lê Đình mười bảy mười tám tuổi, thân là chưởng môn phái đã năm mươi mấy tuổi mà ngay cả ân Lê Đình chưa đến ba mươi cũng không đánh lại, coi như uổng phí mấy chục năm công phu luyện tập.

Trương Vô Kỵ sùng bái nhìn Ân Lê Đình, nhìn Lục sư thúc giúp hắn trút giận đánh kẻ độc ác vừa rồi bắt nạt hắn và Bất Hối muội muội, trong lòng hả hê. Hắn hả hê nhưng Ban Thục Nhàn thì sắc mặt khó coi nhìn chồng, phân phó đệ tử đến nâng Hà Thái Xung dậy.

Trước đây bà ta đố kỵ ghen ghét, hạ độc, đánh ghen, kỳ thật nhiều lắm cũng chỉ muốn bỏ thuốc độc giết bà năm và tên tiểu tử xen vào việc của người khác kia, chồng mình thì chỉ muốn dọa một chút nhưng dĩ nhiên là sẽ giúp hắn giải độc, người cổ đại dù độc ác cũng không dễ giết chồng, Ban Thục Nhàn lúc nãy thấy chồng mình chịu nhục, không khỏi nổi giận trong lòng oán hận nhìn Ân Lê Đình, hôm nay nếu như không có đệ tử Nga Mi thân truyền của Diệt Tuyệt sư thái ở tại đây thì bà ta đã cùng Hà Thái Xung liên thủ dùng Lưỡng Nghi kiếm pháp đánh lại Ân Lê Đình.

Ban Thục Nhàn ác phụ bá đạo, không chuyện gì không dám làm nhưng cũng có e ngại, chính là Diệt Tuyệt sư thái. Đánh bị thương đệ tử Võ Đang có thể giải thích là ngẫu nhiên thất thủ, người ta chỉ có thể oán mình kĩ không bằng người, nhưng nếu đắc tội đệ tử Nga Mi, dù là đúng hay sai, Diệt Tuyệt sư thái lúc nào cũng bênh đồ đệ dĩ nhiên sẽ không buông tha, chắc chắn sẽ đáp trả gấp mười gấp trăm, lúc đó thì càng mất mặt hơn.

Tính tình Diệt Tuyệt sư thái đã như vậy, trong tay lại có kiếm pháp linh hoạt khắc chế, Ỷ Thiên kiếm sắc bén lợi hại, nếu bà ta mà cố tình làm lớn chuyện, chỉ sợ kiếm trận Côn Lôn còn chưa kịp bày ra thì kiếm trong tay đã bị đánh rơi, lúc này nhìn thấy có người mặc y phục Nga Mi thân truyền đệ tử đi theo bên cạnh Ân Lê Đình, bà ta tưởng đó là Kỷ gia cô nương có hôn ước với hắn, đoán bọn họ có quan hệ hôn ước thân mật, nếu chính mình ra tay nhất định hai người kia cũng đồng thời xông lên. Đến lúc đó, không chỉ là gây hấn với mình phái Võ Đang, ngay cả Nga Mi cũng đắc tội, hôm nay chỉ có thể nhẫn nhịn tức giận, ngày sau sẽ tính toán, bà ta trừng mắt hung dữ nhìn Ân Lê Đình và Trương Vô Kỵ, lại quay đầu bình tĩnh nói với Hà Thái Xung: “Hôm nay là Côn Lôn phái ta nhầm lẫn, Ân Lục hiệp cũng đã đánh, vợ chồng ta trước hết trở về, sau này nhất định tìm Ân Lục hiệp lãnh giáo cao chiêu, đi!” Nói xong liền mang theo ông chồng và môn nhân đệ tử quay trở về núi.

Ân Lê Đình nghe Ban Thục Nhàn nói cũng không thèm để ý, chỉ quay đầu nhìn Dương Tiêu một cái rồi bảo Trương Vô Kỵ: “Vô Kỵ, chúng ta đi. Hồ Điệp cốc đã như vậy, cháu cùng Lục thúc quay trở về Võ Đang!”

Trương Vô Kỵ đáp: “Vâng! Mà Lục thúc chờ đã, còn có một chuyện.” Nói rồi kéo tay Dương Bất Hối đến trước mặt Dương Tiêu: “Bá bá là Dương Tiêu Tả sứ giả của Minh giáo, trụ tại Tọa Vong Phong phải không ạ?”

Dương Tiêu đang hổ thẹn với Ân Lê Đình, thấy hắn lãnh đạm ngay cả nói chuyện cũng không nguyện ý, trực giác đoán có lẽ Ân Lê Đình đã biết chuyện của mình và Hiểu Phù, bỗng nhiên thấy thiếu niên hỏi, còn biết nơi ở của mình không khỏi sắc mặt đại biến. Trên đời trừ Ngũ tán nhân trong Minh giáo, mấy người Bạch Mi Ưng Vương thì chỉ còn Kỷ Hiểu Phù là biết điều đó.

Nhưng có Ân Lê Đình tại đó, hắn cũng không tiện hỏi Trương Vô Kỵ tại sao lại biết, chỉ có thể nghiêm mặt gật đầu nói: “Không sai, ta đúng là Quang Minh Tả sứ Dương Tiêu ở tại Tọa Vong Phong, cậu bé có người nhờ tìm ta sao?”

“Không phải, tôi chỉ muốn đưa Bất Hối muội muội đến tìm thôi. Bất Hối muội muội, mau gọi cha đi, đó là cha em đó, chúng ta rốt cuộc tìm thấy ông ấy rồi!” Trương Vô Kỵ chỉ Bất Hối, rồi lại chỉ vào Dương Tiêu nói. Dương Bất Hối mở to đôi mắt đen láy nhìn Dương Tiêu, trong lòng có phần không tin cái người tướng mạo nho nhã, khí độ phi phàm này đúng là cha mình.

Từ nhỏ nó đã được Kỷ Hiểu Phù gửi nuôi ở nhà nông, không có thân nhân, những đứa trẻ cùng tuổi trong thôn đều cười nhạo nó là đứa không cha không mẹ, không phải con ai, nhà người nuôi nó cũng chỉ lo cho nó ăn no mặc ấm, còn lại thì mặc kệ, người ta còn có con của chính mình phải chăm sóc nữa. Đến khi bảy tuổi, khi đã có đôi chút nhận thức hiểu biết, cái người nhận là mẹ nó mỗi tháng hai lần đến thăm mới đến đón đi.

Sơn thôn hẻo lánh, người cũng rất thưa thớt, nó trước nay không có cha mẹ bên cạnh, khi được mẹ đón đi liền không muốn rời ra nữa, hơn nữa mẹ cũng rất thương nó, mấy ngày nay Vô Kỵ ca ca nói không ít chuyện về cha, nhưng nó đã quen không có cha, người kia có phải cha hay không nó cũng không để ý lắm, chỉ hỏi lại Vô Kỵ: “Vô Kỵ ca ca, mẹ đâu rồi? Sao mẹ còn chưa đến đón Bất Hối, mẹ không cần Bất Hối nữa sao?”

“Không phải, Kỷ cô cô, mẹ em không phải không cần, nhưng bây giờ đang rất bận chưa đến được, cho nên gửi em ở với cha một thời gian, rồi mẹ sẽ đến tìm sau.” Trương Vô Kỵ thấy Bất Hối muội muội lại khóc, không khỏi đau đầu đành phải dỗ dành.

“Này cậu bé, ngươi nói cho rõ ràng…. Nó là con ai, mẹ nó là ai?” Dương Tiêu giật mình, xúc động túm lấy đầu vai Trương Vô Kỵ, dùng sức nắm chặt làm xương đầu vai Trương Vô Kỵ kêu lách cách, đau thấu tâm can. Trương Vô Kỵ không chịu hèn cho dù đau đớn nhưng cũng cố nhịn quyết không kêu đau.

Ân Lê Đình đứng bên nhìn thấy đau lòng, xem không chịu nổi, trực tiếp lấy Thiết tụ công gạt tay Dương Tiêu đẩy Trương Vô Kỵ ra kéo về bên người, truyền nội lực giảm đau cho hắn, lạnh lùng nói: “Làm gì phải khó xử một đứa trẻ, đứa bé kia là con gái Kỷ cô nương phái Nga Mi, nó họ Dương tên Bất Hối, là con gái ruột của ngươi.”

Ân Lê Đình nói ra được mấy lời quả thực giống như mang theo huyết lệ tuôn ra, đau lòng tưởng chừng không nói nổi, ngay cả bàn tay đang đặt trên vai Trương Vô Kỵ cũng run lên khiến cho Trương Vô Kỵ nhìn thấy cảm thấy khó chịu trong lòng, Lục thúc bình thường yêu thương hắn như vậy, các vị sư bá sư thúc thường bận việc, chỉ có Lục thúc không chê hắn nhàm chán ngày ngày chơi đùa giúp hắn đỡ buồn. Từ khi biết Kỷ cô cô sinh con với người khác, hắn còn nhớ Kỷ cô cô khi ở Võ Đang lúc cha mẹ hắn chết từng quan tâm muốn tặng chiếc vòng vàng cho hắn, cảm thấy cô cô vừa ôn nhu vừa kiên cường, có vẻ không thích hợp lắm với Lục thúc tính tình trẻ con chứ không biết là Kỷ cô cô làm sai hay đúng, còn ngàn dặm đưa Bất Hối muội muội đến cho cha nó.

Vừa rồi gặp Dương Tiêu, thấy ông ta thành thục ổn trọng ôn văn tuấn nhã phong độ có vẻ hợp với Kỷ cô cô, cũng không kỳ lạ sao Kỷ cô cô lại coi trọng ông ta, lại quên mất Kỷ cô cô vốn là vị hôn thê của Lục thúc, cùng người khác sinh con mà Lục thúc vẫn chưa biết.

Từ lúc đó hắn vẫn chỉ nhớ Kỷ cô cô thật tốt mà quên mất Ân Lục thúc mới là người yêu thương hắn hơn cả, bây giờ thấy Lục thúc khổ sở, không khỏi hoài nghi chính mình có phải đã làm sai khiến Lục thúc tổn thương, nghĩ vậy lại áy náy cúi đầu xuống, không dám nhìn vào ánh mắt thương tâm của Lục thúc. Ân Lê Đình không biết Trương Vô Kỵ bị đau bao nhiêu, chỉ cảm thấy nói xong ra mấy lời ấy, tuy đau đớn nhưng toàn thân nhẹ nhõm rất nhiều, giống như ngàn cân chất trên vai được buông xuống, nhẹ nhõm.

Dương Tiêu nghe được lời vị hôn phu chính thức của Kỷ Hiểu Phù nói, trong lòng vừa xấu hổ vừa kích động, lại thấy không phải Kỷ Hiểu Phù bên cạnh Ân Lê Đình còn có chút vui mừng, nghĩ mười năm hắn chờ đợi rốt cục khiến nàng hồi tâm chuyển ý, vội cúi người ôm lấy Dương Bất Hối, thấy mặt nó bị Hà Thái Xung đánh cho sưng vù, tuy nhiên đôi mắt vẫn rất giống Kỷ Hiểu Phù: “Nàng.. có con gái sao? Nàng đang ở đâu? Sao không đến tìm ta?”

“Kỷ sư tỷ lén sinh con, bị sư phụ phát hiện, sư phụ vốn định xử theo môn quy, nhưng trùng hợp lúc đó Ân Lục hiệp đến…” Bối Cẩm Nghi không đành lòng, những lời ấy sẽ giống như lấy dao rạch lại vết thương của hắn, nhưng để nói rõ ràng, cuối cùng vẫn đành phải mở miệng đem sự việc ngày ấy nói lại từ đầu đến cuối, và lý do bọn họ đuổi theo Vô Kỵ lý giải rõ ràng.

Dương Bất Hối sau khi được Dương Tiêu bế trong lòng, có lẽ là cha con thiên tính, tựa đầu vào ngực Dương Tiêu không khóc nháo nữa. Có lẽ Dương Tiêu vì không có cú sốc Kỷ Hiểu Phù chết nên không giống như nguyên tác ngất đi, mà ôm Dương Bất Hối ngẩng đầu nhìn trời, thở dài: “Bất Hối, Bất Hối. Đúng rồi, Hiểu Phù, năm đó là ta bức nàng, hai ta lưỡng tình tương duyệt nhưng cuối cùng nàng vẫn rời khỏi ta, ta ở Tọa Vong Phong chờ đợi ngày đêm chưa từng rời khỏi Côn Lôn nửa bước, tuy không đợi được nàng nhưng lại tìm được con gái chúng ta. Bất Hối, là nàng không hối hận ở cùng ta hay không hối hận rời khỏi?”

Có lẽ không có cái chết của Kỷ Hiểu Phù để chứng minh, Dương Tiêu khổ sở chờ mười năm, tuy giang hồ thị phi nhưng chỉ cần nàng đồng ý hắn có thể cùng nàng quy ẩn, bất quá Nga Mi Minh giáo chính tà đối lập lại cách nhau rất xa, không có tin tức gì, Dương Tiêu còn tưởng nàng đã sớm thành thân cùng Ân Lục hiệp, không ngờ nàng tuy không tìm đến mình cũng không giải trừ hôn ước mà bỏ nhà ra đi, là vì chính mình hay vì Kỷ gia?

Dương Tiêu thành kẻ bất nghĩa cướp vợ người khác, mười năm không có tin tức gì, nếu nói là lòng không có oán hận gì cũng không phải, nhưng nhìn Bất Hối cùng Hiểu Phù có mấy phần giống nhau lại không oán nổi, chỉ có thể nghĩ ngợi trong lòng, rốt cuộc nàng nghĩ gì? Vì sao không hối hận? Rốt cuộc không hối hận cái gì?

Ân Lê Đình thấy Dương Tiêu thần sắc vốn tuấn nhã bỗng dưng trở nên mê hoặc, thống khổ, bỗng cảm thấy hắn so với mình càng đáng thương, hắn tuy có được tình yêu của nàng nhưng nàng cũng chỉ cho hắn hy vọng mờ mịt, Tiêu Dao hiệp khách đại danh đỉnh đỉnh thế nhưng lại mười năm lạnh lẽo trên đỉnh núi phong sương.

Có con mà không biết, không được tự tay chăm sóc, nuôi nấng, ngày ngày đắm chìm trong quá khứ, lâu ngày mặt mũi cũng trở nên già nua vì đau khổ, so với mình ở Võ Đang, tự do tự tại hành tẩu trên giang hồ, lại vì Diệt Tuyệt giấu việc nàng rời khỏi phái mà vô ưu vô lự, mười năm qua so với hắn sung sướng hơn nhiều.

“Ân Lục hiệp, cậu bé, Dương mỗ kiếp này thâm cảm đại đức hai người. Võ Đang danh gia đại nghiệp, Dương mỗ không  biết lấy gì báo đáp, hai khối Thiết diễm lệnh này xin nhận lấy, về sau có gì cần có thể đem lệnh bài này đến Côn Lôn Quang Minh đỉnh, Dương mỗ cho dù có nhảy vào lửa cũng xin làm hết sức. Hôm nay tạm biệt ở đây, sau này gặp lại.” Dương Tiêu không muốn ai nhìn thấy hắn yếu đuối thống khổ, ôm chặt Dương Bất Hối vào lòng đem hai khối Thiết diễm lệnh ném vào tay hai người, không chờ ai có phản ứng lại đã vận khinh công mang theo Dương Bất Hối phi thân rời đi.

Ân Lê Đình không kịp phản ứng, nhìn Thiết diễm lệnh trong tay muốn trả lại nhưng người đã không thấy, muốn hắn ngày sau tìm Dương Tiêu nhờ giúp đỡ lại càng không thể nào, không muốn giữ nhưng cũng không biết làm sao, không khỏi nhíu mày. Bối Cẩm Nghi đứng sát bên, thấy hắn thần sắc khó xử liền tiến lên cầm lấy Thiết diễm lệnh, cười nói: “Vật này huynh không thích, cũng vô dụng, vứt đi cũng phiền toái, vậy để ta giữ ngày sau đem cho ai đó cũng được.”

Ân Lê Đình thấy có người tiếp nhận lấy không chần chừ vội gật đầu, Trương Vô Kỵ đang cầm cái kia thấy Bối Cẩm Nghi đem Thiết Diễm lệnh cất đi cũng làm theo cất vào ngực, tay chợt sờ thấy viên hắc châu, trong lòng thầm ít nhiều cảm tạ Chỉ Nhược muội muội đã tặng viên châu này.

Nếu Y Tiên không nhận ra đây là kỳ bảo có thể hút độc ra khỏi cơ thể, hắn đã sớm cùng Bất Hối muội muội bỏ mình trong phái Côn Lôn, làm sao còn chờ Lục thúc đến cứu kịp, đáng tiếc hàn độc đã thâm nhập sâu vào tạng phủ kinh mạch, nếu là khi mới bị trúng mà có hạt châu này, mọi chất độc đều có thể khỏi, hiện giờ hàn độc đã hòa lẫn trong máu, đã không thể giải, cùng Lục thúc trở về Võ Đang cũng bất quá chỉ làm Thái sư phụ và mọi người thương tâm, còn không bằng tìm đến một nơi nào đó tự sinh tự diệt.

Ân Lê Đình đưa Trương Vô Kỵ và Bối Cẩm Nghi rời khỏi, đến chỗ mấy con ngựa đỡ Vô Kỵ lên ngồi còn mình thì dắt ngựa, Bối Cẩm Nghi trên đường đem cao dược chữa bầm tím tốt nhất của Nga Mi bôi cho hắn, sợ hắn độc trong cơ thể chưa giải hết lại cho hắn ăn thêm hai viên thuốc giải độc, đi đường cũng từ từ chậm chạp, sợ nhanh quá hắn khí huyết vận hành lại càng thêm trọng thương.

Ba người đi suốt một ngày, Bối Cẩm Nghi không biết suy nghĩ của Trương Vô Kỵ, trên đường chỉ tìm cách an ủi hắn, đến khi trời tối vẫn chưa ra khỏi núi Côn Lôn, đành tìm một hang động khô ráo kín gió kiếm củi nhóm lửa, Ân Lê Đình lại đi săn một con thú nào đấy, Bối Cẩm Nghi buộc ngựa, lấy lương khô đem nướng nóng, làm sạch con mồi Ân Lê Đình mang về.

Trương Vô Kỵ nhìn Lục thúc và Bối cô cô tình cảm chan hòa chăm sóc mình, trong lòng ấm áp. Là Lục thúc của hắn, cho dù rời Võ Đang đã hơn  hai năm, các thúc thúc bá bá cũng không quên hắn, Lục thúc lại vì tìm hắn mà đem thân thể trọng thương phiêu bạt ngàn dặm đến Côn Lôn, hắn chẳng những không báo đáp được gì, còn giúp Kỷ cô cô, không biết Lục thúc đau lòng đến thế nào.

Khi hắn còn ở Võ Đang, năm thúc thúc bá bá cùng thái sư phụ sáu người luân phiên nhau truyền thuần dương nội lực cho hắn để chống đỡ hàn độc, hiện giờ hắn biết mình chẳng sống thêm được bao lâu nữa, sao còn phải để thái sư phụ tuổi đã lớn như vậy phải mệt nhọc quan tâm chăm sóc hắn rồi cuối cùng vẫn thống khổ kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, không bằng thuận theo số mệnh, miễn cho những người yêu thương hắn thương tâm.