Trọng Sinh Chu Chỉ Nhược

Chương 42: Ký danh Nga Mi điểm cung sa



Sau khi Mạc Thất hiệp xuống  núi, ta đi theo Tĩnh Nghi trở lại Nga Mi phái. Vì Diệt Tuyệt không có ở nhà, Tĩnh Nghi cũng không tiện sắp xếp, đành để ta tạm thời ở lại trong viện của ngoại môn đệ tử, chưa phải học hành gì, mỗi ngày ngoài việc nghe mấy vị ni cô ngoại môn đệ tử giảng kinh thì đi theo bọn họ gánh nước, kiếm củi du ngoạn khắp núi, phong cảnh Nga Mi thật đúng là không tồi.

Tiểu gia hỏa Lôi Tuyết đến Nga Mi thật không khác gì về nhà, trên núi nơi nơi khỉ vượn đều đàn đàn lũ lũ. Nó nhập bọn rất nhanh, không để ý tới mọi người yêu thích mỗi ngày đều theo khỉ vượn trên núi đi chơi, đến tối muộn mới trở về ngủ, thỉnh thoảng mang theo trái cây rừng để lấy lòng, không khác gì như ở khách điếm khiến mọi người đều dở khóc dở cười.

Mà dần dần, ta ở Nga Mi sống cùng mọi người rồi cũng trở nên quen thuộc, giao tình cũng tốt hơn. Ta được biết ở Nga Mi Kim đỉnh ngoại môn đệ tử có hơn một trăm người, một số là thiếu nữ chưa chồng, một số là ngoại môn đệ tử của những sư phụ cùng thứ bậc với Diệt Tuyệt sư thái vẫn xuất gia ẩn cư ở cuối viện, những người lớn tuổi hơn đều đã lấy chồng ra ngoài, hoặc trong nhà sắp xếp, hoặc là được Diệt Tuyệt cử ra ngoài, đều không phải là người trong nhà dân chúng bình thường.

Về phần đệ tử thân truyền của Diệt Tuyệt sư thái còn có bốn người, Đại đệ tử Tĩnh Nghi, Nhị đệ tử Đinh Mẫn Quân, Tam đệ tử Kỷ Hiểu Phù, Tứ đệ tử Bối Cẩm Nghi. Diệt Tuyệt sư thái tính tình quái dị, si mê võ học, ít quản công việc, bình thường đều là Đại đệ tử Tĩnh Nghi xử lý nội môn, việc ngoại môn, ký danh đệ tử cũng có quản sự quản lý, trừ những khi nghe mệnh lệnh của chưởng môn ra thì vô sự cũng ít khi lui tới.

Vì sao Diệt Tuyệt sư thái không có ở trong phái? Thì ra là mới rồi nhận được tin dưới chân núi có dấu hiệu cầu cứu của nội môn đệ tử Nga Mi, Diệt Tuyệt có Tam đệ tử Kỷ Hiểu Phù đã mất tích hai năm, mới tự mình mang theo Nhị đệ tử Đinh Mẫn Quân và Tứ đệ tử Bối Cẩm Nghi xuống núi tìm hiểu. Ta đoán vì vậy mà họ đến Hồ Điệp cốc, lén hỏi thăm, hóa ra thời gian không sai lệch lắm với thời gian Ân Lục hiệp xuống núi, không khỏi đầu toát mồ hôi lạnh, ngàn vạn lần đừng có gặp gỡ đụng chạm gì nhau nha!

Thời gian cũng dần trôi qua, chớp mắt đã hơn hai tháng, ở núi Nga Mi ban đầu cũng khá thú vị, nhưng khi đã được một thời gian rồi lại thấy phiền chán bởi vì chỗ ở vẫn chưa ổn định. Các đệ tử Nga Mi buổi sáng học võ, buổi chiều ngồi thiền, buổi tối đọc sách, các sự tình đó ta đều không được tham dự, để giải buồn ta chỉ có thể xuống phòng bếp giúp việc, ở đó toàn các đệ tử lớn tuổi, cũng không có ai quản ta, may mắn là trù nghệ của ta không kém có thể giúp đỡ chút ít, bằng không thật đúng là chết vì chán mất.

Qua mấy tháng, Diệt Tuyệt sư thái rốt cuộc trở về, về theo cùng còn có Đinh Mẫn Quân. Ta biết mình rất nhanh sẽ được sắp xếp cho nên không chạy loăng quăng khắp núi nữa, chỉ qua lại giữa hai nơi, phòng ngủ và phòng bếp. Chính là Diệt Tuyệt sư thái trở về không lâu, khắp nơi trong phái không khí ngưng trọng lên hẳn, tất cả mọi người thần sắc đều thận trọng, thật thận trọng, không ai dám cười đùa nháo loạn gì nữa.

Mọi người cũng truyền nhau tin tức bí mật, cái gì mà không thể lộ ra ngoài, ta tò mò, vài lần cẩn thận nghe lén được, thì ra Diệt Tuyệt sư thái đã truyền lệnh giang hồ môn hạ Tam đệ tử cấu kết Ma giáo yêu nhân, đã bị trục xuất khỏi phái Nga Mi, về sau phàm là danh môn chính phái đều có thể tru sát, tuy nhiên vì thanh danh của Nga Mi vẫn là không mang chuyện Kỷ Hiểu Phù có con tư sinh truyền ra.

Ta chỉ nghĩ muốn thay đổi vận mệnh Ân Lục hiệp, cho hắn biết Kỷ Hiểu Phù sớm đã không còn là vị hôn thê nguyên vẹn của hắn nữa, không ngờ lại thay đổi vận mệnh của cả Kỷ Hiểu Phù, tuy không chết nhưng thân bại danh liệt, lại khiến cha mình là Kim Tiên Kỷ lão anh hùng cũng bị người hiểu lầm, cho dù thúc thúc nàng ta có là Thiên phu trưởng đương nhiệm dưới tay có mấy ngàn người cũng lực bất tòng tâm.

Ngày đó Diệt Tuyệt truy theo Kỷ Hiểu Phù mà đi, nguyên bản là Kỷ Hiểu Phù có thể thản nhiên đối mặt với trừng phạt của sư phụ, cái chết cũng không đáng sợ, nhưng sau khi đã được Ân Lê Đình mấy lần xả thân cứu giúp, dũng khí cũng cạn xuống, sợ chết, càng sợ hơn là để con gái lại một mình trên đời, cho nên cố hết sức mà trốn.

Kỷ Hiểu Phù qua mấy ngày liền thoát khỏi đuổi giết của Diệt Tuyệt sư thái, nhưng cũng không dám trở về Hồ Điệp cốc xem con gái, chỉ đành hy vọng Trương Vô Kỵ có thể chiếu cố cho Bất Hối. Chính bởi vì trọng thương chưa lành hẳn, tâm tình lại phập phồng lo sợ, ngày đên chạy trốn, vượt núi trèo đèo, lại mang thêm nỗi áy náy với Ân Lê Đình, càng thêm lo lắng con gái an nguy, rốt cuộc mắc bệnh kẹt lại ở một sơn thôn hẻo lánh. Về phần Kỷ Hiểu Phù dưỡng bệnh thế nào, khỏi bệnh xong đi tìm con thế nào tạm thời không nói. Còn Diệt Tuyệt sau khi để mất tung tích Kỷ Hiểu Phù, trong lòng uất hận, lại cảm thấy phải có một lời công đạo cho Kỷ gia, cũng không quay lại Hồ Điệp cốc tìm đồ đệ mà đi thẳng đến Kỷ gia.

Nói hết sự tình cho Kỷ lão gia tử, tuy nhiên bà ta không đề cập đến chuyện muốn giết Kỷ Hiểu Phù, còn nói thêm việc này Ân Lục hiệp cũng biết, sau khi trở về núi cũng phải đem Kỷ Hiểu Phù trục xuất Nga Mi, Kỷ lão gia tử mặt biến sắc, lập tức giận đến mức lâm bệnh nặng, tuyên bố trục xuất Kỷ Hiểu Phù khỏi Kỷ gia, vĩnh viễn không nhận con nữa, mặt khác cũng phái một người con đi Võ Đang rút lại hôn sự, cũng chẳng còn mặt mũi nào mà đối mặt với Trương Tam Phong nữa.

Diệt Tuyệt sư thái rời Kỷ gia lại trở về Hồ Điệp cốc cùng hai đệ tử gặp mặt, đáng tiếc khi đó Hồ Điệp cốc đã người không nhà trống, cũng không biết phát sinh ra chuyện gì, đành phải lần theo dấu hiệu Nga Mi để lại tìm kiếm, cuối cùng mất nhiều thời gian mới gặp lại Đinh Mẫn Quân, Đinh Mẫn Quân đem sự tình đã trải qua bẩm báo cẩn thận, Diệt Tuyệt sư thái nghe nói Dương Bất Hối chưa chết sắc mặt cũng không có gì thay đổi, chỉ lạnh lùng nói, Kỷ Hiểu Phù từ nay đã không còn là đệ tử Nga Mi nữa, giết hay không giết cũng không có quan hệ gì. Bà ta lưu lại dấu hiệu bí mật của Nga Mi rồi mang theo Đinh Mẫn Quân về trước.

Trở về Nga Mi, Diệt Tuyệt trước nói việc Kỷ Hiểu Phù cấu kết Ma giáo bị trục xuất khỏi Nga Mi cho Tĩnh Nghi truyền xuống. Tĩnh Nghi tuy kinh ngạc, nhưng nàng ta đã xuất gia, tâm cảnh bình thản cũng không bận tâm nhiều, đem lời Diệt Tuyệt sư thái muốn phân phó truyền xuống, rồi mới bẩm báo lại mọi chuyện sau khi bà ta xuống núi.

Bẩm báo xong mọi chuyện, Tĩnh Nghi thấy Diệt Tuyệt thần sắc đã mệt mỏi, cũng không nói nhiều trực tiếp đem thư Trương Tam Phong đích thân viết ra trình, bình tĩnh nói: “Sư phụ, là thư của Trương chân nhân, Mạc Thất hiệp tự mình đưa tới, đồng hành còn có một tiểu cô nương mười hai tuổi, Mạc Thất hiệp hy vọng ngài có thể nhận tiểu cô nương kia làm đệ tử, đồ nhi không dám tự quyết định, đành lưu lại tiểu cô nương kia chờ sư phụ trở về rồi quyết định.”

“Ừ, Trương chân nhân cũng viết trong thư, là giao tình với phụ thân tiểu cô nương kia không tồi, là con nhà nông phu, tư chất dù tốt thì cũng được đến đâu, làm gì mà phải trịnh trọng như thế, thu làm ký danh đệ tử đi! Ai cũng biết mười năm nay ta chưa từng thu nội môn đệ tử, cũng không tất vì Võ Đang mà phải phá lệ, Trương chân nhân biết nên cũng sẽ không thể trách tội.” Diệt Tuyệt sư thái nói vậy nhưng trong lòng lại vướng bận việc Ân Lê Đình, cảm thấy cùng Võ Đang có trở ngại, dù là thu nhận người Võ Đang tiến cử thì cũng so sánh được hơn việc đánh trọng thương Ân Lê Đình sao? Một tiểu cô nương không có giá trị lớn như vậy.

Tĩnh Nghi không biết sư phụ đã gây ra chuyện gì với Võ Đang, còn tưởng rằng sư phụ đánh giá thấp tư chất của tiểu cô nương kia, tuy vậy không quen phản đối lời sư phụ, chỉ nói: “Sư phụ, Chu gia Tiểu cô nương kia chẳng những dung mạo không tục, không giống như đứa nhỏ nông gia bình thường, thân thể tư chất thật sự rất thích hợp để học võ, nếu được dạy dỗ cẩn thận tất có thể rạng danh Nga Mi.”

“Xinh đẹp mà để làm gì, bất quá là hồng nhan họa thủy, tư chất tốt có thể sánh với con nhà võ lâm thế gia sao? Nếu không làm được ngoại môn đệ tử của Nga Mi thì thu làm ký danh đệ tử là đã nể nang mặt mũi Võ Đang rồi, việc này về sau không cần nói đến nữa, đi xuống đi!” Diệt Tuyệt nghe Tĩnh Nghi nói đến dung mạo không tục trong tức giận trong lòng lại dâng lên, Kỷ Hiểu Phù kia lúc đó chẳng phải cũng là xinh đẹp tư chất tốt, kết quả cũng chẳng ra gì, con nhà nông, có năng lực đến đâu cơ chứ.

Tĩnh Nghi không dám kháng lệnh, không nói thêm gì nữa lặng lẽ lui ra, phân phó đệ tử mang nước ấm đến cho sư phụ tẩy rửa phong trần. Đinh Mẫn Quân trừ bỏ được cái gai trong mắt là Kỷ Hiểu Phù, trong lòng vô cùng vui mừng, thấy Tĩnh Nghi đi ra liền bước lên phía trước cười, Đinh Mẫn Quân tuy độc địa nhưng lại khá thân cận với vị sư tỷ hơn mình cả chục tuổi từ nhỏ đã chăm sóc chiếu cố cho mình này, không giấu giếm đem mọi sự tình ra kể, Tĩnh Nghi mới biết thì ra sư phụ đang băn khoăn đến quan hệ với Võ Đang mà phiền lòng, không chừng cũng có chút hối hận khi đả thương Ân Lục hiệp. Vì việc Ân Lục hiệp nhúng tay vào việc của Nga Mi mà trút giận lên đầu Chu gia tiểu cô nương, chỉ có thể làm ký danh đệ tử, không thể học thực truyền Nga Mi phái, không khỏi ái ngại cho Chỉ Nhược vận khí quả thật không tốt, vẫn là tự mình an bài cho Chỉ Nhược đi! Đỡ phải tuổi còn nhỏ mà bị người bắt nạt, cũng có thể có sư phụ tốt dạy dỗ, không cô phụ phó thác của Võ Đang.

Ta lúc ấy chưa biết đầu cua tai nheo ra làm sao, nghe Tĩnh Nghi nói, mà không, hiện giờ nên gọi là Đại sư tỷ nói, kinh ngạc đến trợn mắt há mồm, không phải là Chu Chỉ Nhược tư chất tốt lắm, Diệt Tuyệt vừa thấy liền vui mừng, nhận ngay là đệ tử sau này kế thừa y bát sao? Tại sao lại là ký danh đệ tử nhỉ? Cũng rất khác so với dự kiến.

Trong lòng ta rối rắm, hướng nơi Đại sư tỷ đã chỉ đi đến. Hiện giờ ta ở lại trong viện Đại sư tỷ, chịu Đại sư tỷ dạy dỗ, may mắn là Đại sư tỷ đối người bình thản, nếu lọt vào tay Đinh Mẫn Quân thì thật đáng sợ. Thật sự là tại sao lại rối rắm như vậy, còn tưởng rằng đến Nga Mi là kinh hỉ, bằng vào thể cách, tư chất người ta nhất định vui mừng mà nhận mình bái sư, kết quả là không thể, phỏng chừng là người ta xem mặt mũi Võ Đang mới được như thế này, hiện tại không biết vì sao mà thay đổi.

“Chỉ Nhược mau ngồi xuống đi! Đồ đạc đã được mang đến tây sương phòng, về sau ở muội ở lại đó, sư phụ đã quyết định thu muội làm ký danh đệ tử, trước tiên sẽ được Đại sư phụ truyền thụ nội công tâm pháp cơ bản, về sau cần phải chăm chỉ học tập, nếu thiếu cái gì, chịu ủy khuất gì cứ đến tìm Đại sư tỷ, ta sẽ giúp muội giải quyết.” Đại sư tỷ Tĩnh Nghi chỉ ta ngồi xuống ghế đối diện rồi ôn hòa nói.

Nhìn Đại sư tỷ dịu dàng ôn hòa, tâm tình ta đang đông cứng mới lơi lỏng xuống, không thu thì không thu, ta còn không  muốn thiếu nợ nhân tình đâu, chỉ cần học được phương pháp nội công vận tức, nội công Tiêu Dao phái trong tay ta so với Nga Mi đều lợi hại hơn, dù là Cửu Âm chân kinh tốt nhất ở đây cũng không thể so sánh. Nghĩ vậy, tâm tình ta thư thả hơn rất nhiều, cười ngồi xuống: “Cám ơn Đại sư tỷ, tỷ muội trong Nga Mi đều tốt lắm, không ai khi dễ ta, thiếu cái gì nhất định ta sẽ tìm Đại sư tỷ hỗ trợ. Đại sư tỷ, có phải sáng sớm ta liền cùng mọi người tập luyện, học võ gì đó?”

“Đúng vậy! Bất quá cũng không hẳn như vậy, bình thường sư phụ đều ở trong viện tĩnh tu, bên ngoài các đệ tử cùng các sư muội sẽ phân công nhau truyền thụ võ nghệ, bài học. Ai ở viện nào thì phụ trách nơi đó. Trước mấy ngày vì các sư muội đều xuống núi nên ta mới dạy tất cả, từ ngày mai những ai ở trong viện của Nhị sư tỷ đều phải trở về, chờ cho Tứ sư muội trở về, người trong viện đó cũng phải trở về học tại viện Tứ sư muội.” Đại sư tỷ nhìn ta hai mắt tỏa sáng, mặt biểu lộ bộ dáng khao khát, cười giải thích.

Ta nghe nói không cần phải học cùng Đinh Mẫn Quân độc miệng thấy rất vui vẻ, cười nói: “Vậy thì thật là tốt, có thể học cùng Đại sư tỷ muội thấy rất vui là mình cũng có thể học võ công, rất vui.”

“Đừng cao hứng quá sớm, trước khi học võ cần phải thuộc lòng môn quy của Nga Mi, về sau nếu phạm vào nhất định sẽ không được nể tình.” Nói xong đem bản môn quy đưa cho ta. Ta giơ tay tiếp lấy, vừa định lật xem, bỗng nhiên Đại sư tỷ nhíu mày giữ chặt cánh tay ta lại, trên mặt hiện lên vẻ nghi hoặc.

Thấy Đại sư tỷ lộ ra vẻ như vậy, ta chột dạ, có gì không đúng sao? Là bị phát hiện ra cái gì? Ngoại công? Thể thuật? Trong lòng ta hơi kinh hãi, cũng không dám cầm cuốn sách nữa, cẩn thận hỏi: “Đại sư tỷ sao vậy? Là Chỉ Nhược khiến Đại sư tỷ mất hứng gì sao?”

“Không phải, Đại sư tỷ thấy kỳ lạ thôi, muội đã sắp đến tuổi cập kê, tại sao cánh tay lại không có thủ cung sa?” Đại sư tỷ nghe ta nói, trên mặt thoáng hồng, khó hiểu đáp.

Nghe Đại sư tỷ nói ta thoáng thở nhẹ, nhưng nghĩ đến cái loại thủ cung sa mà ta thường nghe nói, không khỏi rơi lệ. Không phải là cái đó chứ? Trong lòng rối rắm, ta giống như bị từng trận sét đánh xuống, chỉ có thể giả bộ không biết nói: “Thủ cung sa là gì? Vì sao phải có trên cánh tay ạ?”

“Thủ cũng sa là dấu hiệu chứng minh nữ tử còn trong sạch. Nuôi thạch sùng bằng bảy cân chu sa, thạch sùng toàn thân biến thành màu đỏ đậm, đem giã nhuyễn được một chất nước đỏ như son, chấm vết son vào tay, mấy ngày không tẩy bỏ sẽ xâm nhập vào sâu trong da, màu sắc cũng không mất đi, hơn nữa lại càng thêm đỏ, chỉ sau khi thành thân mới mất. Từ sau triều Tống dân gian đều sử dụng, mẫu thân muội sao lại không làm cho muội? Thường là mười tuổi đều đã làm.” Đại sư tỷ vén tay áo xanh lên lộ ra cánh tay trắng tựa tuyết, chỉ một vết chấm nhỏ màu đỏ giảng cho ta.

Làm nghề y, sao ta không biết thủ cung sa là gì chứ? Chỉ là ghê tởm cái chất dịch từ thạch sùng dùng để chứng minh trong sạch cho người con gái, thứ như vậy lại có thể ở mãi trên cơ thể người, cũng thật khó chịu.

Ta dùng ánh mắt sợ hãi ủy khuất nhìn Đại sư tỷ nói: “ Mẹ muội sau khi sinh ra đã mất, cũng không ai nói muội biết. Nhưng là dùng thạch sùng để làm ra có phải rất ghê tởm không? Muội sợ nhất là xà trùng mềm mềm nhớt nhớt như vậy, không làm có được không ạ?”

“A, xin lỗi Chỉ Nhược, ta không biết mẫu thân muội… Không phải sợ, cũng không ghê tởm, không khác gì so với chu sa đâu, ở nhà kho còn không ít, ta đi lấy đã, muội cứ học môn quy đi.” Ta khóc không ra nước mắt nhìn Tĩnh Nghi mở cửa phòng rời đi.

Ta rối rắm nhìn cuốn sách bìa có chữ thật to: môn quy Nga Mi phái, cố xem kỹ, hiểu rằng muốn ở lại đây được thì môn quy Nga Mi nhất định là phải thuộc. Xem hết quyển, ngoài việc không được ăn thịt, giới tửu thịt linh tinh gì đó thì phần lớn đều là tôn sư trọng đạo, hành hiệp trượng nghĩa, giữ thân trong sạch, không thể hại đồng môn, không thể dâm tà phóng đãng, phản bội sư môn linh tinh, cũng đều giống với lẽ thường phải làm, không có gì phiền toái như trong tưởng tượng, rất nhanh ta đã xem xong.

Có trí nhớ tốt, ta không xem lại lần thứ hai, đem sách trả lại Tĩnh Nghi sư tỷ đang ngồi tọa thiền, nhỏ giọng nói: “Đại sư tỷ, môn quy Chỉ Nhược đã nhớ kỹ, sẽ không quên, cũng sẽ không sai phạm.”

“Được, vậy thì đến đọc ta nghe.” Đại sư tỷ có vẻ như không tin lắm, mặt hơi nghi ngờ, trong lòng nghĩ làm sao nhanh thế được, không phải nói dối chứ! Vẫn là kiểm tra lại cũng tốt, đỡ sai sót.

Ta bắt đầu ngâm nga:”Bổn môn thứ nhất phải tôn sư trọng đạo, thứ hai phải làm việc đoan chính, thứ ba phải giới dâm tà phóng đãng, thứ tư….” Đều đều đọc hết, Đại sư tỷ ngồi cạnh vừa nghe vừa mỉm cười hài lòng. Ta đọc xong đã hết thời gian hai nén hương, vừa mệt vừa khô hết cả miệng.

“Nhớ không tồi, không ngờ Chỉ Nhược sư muội lại thông minh như vậy, về sau nhất định học võ tiến triển rất nhanh, đến đây, sư tỷ làm thủ cung sa cho. Xem ra muội cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi đi! Đừng quên ngày mai chuông đánh mười hai tiếng thì đến sảnh học bài, cũng đừng quên thủ cung sa mấy ngày nay không thể chà lau hay tẩy rửa đấy nhé!” Đại sư tỷ kéo tay ta, xắn tay áo lên lộ ra cánh tay, mở chiếc hộp ngọc bên trong có tỏa ra dược hương chấm một nốt đỏ lên tay ta.

Ta nhìn chiếc hộp kia không có vẻ gì là ghê tởm như tưởng tượng mới thở khẽ một hơi, yên tâm để Đại sư tỷ nhẹ nhàng chấm lên, làm xong mới buông tay áo, tạm biệt sư tỷ đứng dậy rời đi. Hôm nay nhiều việc gây sốc quá, chấn động hết cả đầu óc ta rồi, vào Nga Mi quả nhiên không có được cuộc sống yên tĩnh.

**He he, Mạc ca sợ chuột, còn Chỉ Nhược sợ rắn + thạch sùng. ^^)