Trọng Sinh Chu Chỉ Nhược

Chương 21: Vạn An tự nội ngộ cố nhân



“Ranh con mồm mép lanh gớm, thiếu chủ của ta thống lĩnh quần hào,thuộc hạ mỗi người đều là cao thủ, phái Nga Mi chúng bay có thể so sánhsao? Cho dù không cần dùng thủ đoạn cũng có thể bắt gọn toàn bộ cácngươi, chẳng qua thiếu chủ lòng dạ nhân từ, không muốn các ngươi chếtuổng thôi! Nhãi con nhà ngươi đến là may, không ăn đồ ăn thiếu chủ đặcbiệt chuẩn bị cho Nga Mi phái các ngươi.”

Thành Côn vẫn không tháo nón xuống, không nhìn thấy rõ được mặt hắn,nghe thanh âm chỉ thấy hắc ám, chẳng thấy cảm giác gian nịnh gì cả.

Ta thấy Triệu Mẫn đùa đùa cái quạt trong tay, vẻ mặt đắc ý như tất cả đều đã tóm gọn trong lòng bàn tay, cũng không ngăn cản ta đấu võ miệngvới Thành Côn, chỉ đung đưa hai chân, cười cợt nhìn ánh mắt căm tức củaDiệt Tuyệt cùng chúng đệ tử Nga Mi. Đắc ý sớm như vậy, ngươi muốn xemdiễn, ta đây liền diễn cho ngươi xem, ngàn vạn lần đừng có hối hận!

Ta quay đầu lại hướng Thành Côn, mặt tỏ vẻ khinh thường:

“Thực không ngờ một kẻ một tay khơi mào phân tranh giữa sáu đại pháicùng Minh giáo, tiêu diệt Minh giáo Hỗn Nguyên Tích Lịch Thủ Thành Cônbây giờ lại chỉ là một kẻ sai đâu làm đó, chủ nhân đánh rắm không dámchê thối, ta còn tưởng là nhân vật lợi hại thế nào, thực khiến người takhinh thường. Chỉ bằng ngươi, phái Nga Mi ta một đệ tử nho nhỏ cũng cóthể đánh bại ngươi.”

“Hắc hắc! Ranh con miệng lưỡi nói khoác tận trời, có bản lĩnh thì đến đánh bại ta đi, để ta nhìn xem phái Nga Mi các ngươi có cái uy phonggì?”

Thành Côn không hổ là một thế hệ gian hùng, nghe ta châm chọc chửinhư vậy mà vẫn giữ được bình tĩnh, quay đầu chờ Triệu Mẫn ra chỉ thị rồi mới lên tiếng khiêu chiến, để cho nàng ta xem đánh diễn, và cũng làbiểu hiện thủ đoạn cho Triệu Mẫn xem.

Triệu Mẫn phất quạt vài cái rồi thu lại, ngồi thẳng người dậy, đập đập quạt trong lòng bàn tay, cười lanh lảnh:

“Sớm nghe nói Nga Mi nữ tử là trụ cột, mới lập có hơn trăm năm mà đãnổi danh ngang với Thiếu Lâm, ta vẫn thường ngưỡng mộ, hôm nay có thểđược nhìn thấy võ công Nga Mi, thật là hưng phấn.”

“Hừ! Chỉ là một kẻ chỉ biết sử dụng thủ đoạn hạ lưu, phái Nga Mi tacũng không dám phiền cái loại như ngươi phải ngưỡng mộ, ngươi bất quámới học được mấy công phu mèo cào, làm sao dám so sánh với võ công pháiNga Mi ta. Phái Nga Mi dù chỉ là một đệ tử yếu kém nhất so với ngươicũng lợi hại hơn. Sư phụ, đệ tử xin được xuất chiến, lĩnh giáo một chútuy phong của gian tặc Thành Côn.”

Ta ra bộ ngông nghênh tàn khốc, mắng Triệu Mẫn vài câu rồi trở lạixin phép Diệt Tuyệt cho đánh, thừa dịp quay đầu đối mặt với Diệt Tuyệt,dùng nội công truyền âm nhập mật nói với bà ta: “Sư phụ, lát nữa ta sẽlàm cho tất cả hỗn loạn, sư phụ nhân cơ hội thoát thân, giải độc xongrồi tính tiếp.”

Diệt Tuyệt nghe được ta có thể dùng nội lưc truyền âm, biết rằng tatuyệt đối không bình thường như vẫn tỏ vẻ như ngoài mặt. Bà ta tínhtình lãnh ngạo cố chấp, chết cũng không sợ nhưng việc truyền thừa củaNga Mi còn chưa xong, chỉ có thể hơi điểm đầu một chút để người kháckhông nhận thấy, lạnh lùng:

“Chỉ Nhược, nếu người ta muốn kiến thức võ công Nga Mi chúng ta, ngươi liền đánh cho bọn họ kiến thức! Kiến thức!”

“Dạ, sư phụ!”

Ta nhận lệnh, quay người trở lại, đến trước Thành Côn, ôm quyền thản nhiên lạnh lùng nói:

“Chu Chỉ Nhược phái Nga Mi xin dùng kiếm pháp Nga Mi thỉnh giáo Thành Côn đại sư, thỉnh đại sư rút binh khí đi!”

Ta nói xong liền rút trường kiếm ra khỏi vỏ.

Thành Côn không thèm bỏ cái nón che mặt ra, cũng không lấy binh khí, cười lạnh:

“Có ý tứ, có ý tứ, đối phó với kiếm pháp Nga Mi tại hạ không cần dùng binh khí, ngay cả sư phụ ngươi dùng Ỷ Thiên kiếm ra tay thì cũng vậythôi, nhãi con tiến chiêu đi!”

“Cung kính không bằng tuân mệnh, Thành Côn đại sư, xin mời!”

Ta nói xong, vận năm thành công lực truyền vào kiếm phong, khônghoảng sợ hướng Thành Côn đâm tới, Thành Côn tập Hỗn Nguyên Nhất Khí Công cùng một gốc với Cửu Dương Công của Thiếu Lâm, nội công chỉ hơn chứkhông kém ta, trên mỗi chiêu thức hắn lấy võ công chính mình kết hợp võcông Thiếu Lâm hợp làm một thể, cũng không là loại mà ta chỉ dùng võcông Nga Mi có thể so sánh.

Chẳng qua Thành Côn cũng chỉ tùy ý ứng phó, nghĩ muốn bức ta sử ratoàn bộ võ công cho Triệu Mẫn xem, bày ra vô số thủ đoạn để Triệu Mẫnbiết hắn mất đi địa vị ở Thiếu Lâm cũng vẫn không thuộc hạ nào của nàngta có thể bằng được, vậy nên không có ý bắt ta ngay. Ta cũng đoán ra tâm tư của ông ta, liền đem kiếm pháp múa hoa cả mắt, lại không có chút uylực nào, còn để tâm lưu ý phương vị Triệu Mẫn cùng đám thuộc hạ đangđứng.

Thành Côn chỉ lấy chưởng tay không ứng đối với ta, kiếm pháp Nga Mithích hợp cho nữ giới sử dụng, uy lực chân chính ta không đắc truyền,tuy nhiên bộ kiếm pháp ta dùng tuy đơn giản, nhưng kiến thức võ học củata được rèn giũa bằng Cửu Âm chân kinh, không phải đệ tử bình thường của Nga Mi có thể so sánh, ta sớm đem kiếm pháp múa thật nhanh, cho dù cósơ hở cũng không thể nhìn thấy, mấy chiêu sau, Thành Côn thấy chỉ dựavào chưởng chiêu không thì không phá nổi kiếm quang của ta, liền tăngthêm nội lực, bao vây đè ép kiếm quang của ta lại.

Mọi người xung quanh và Triệu Mẫn thấy Thành Côn không đánh kiểu đùagiỡn nữa, chưởng phong chuyển thành sắc bén, khí áp táp qua mặt, tất cảđều kinh ngạc, không ngờ một đệ tử bình thường của phái Nga Mi lại cóthể khiến Thành Côn giao đấu nghiêm túc và cẩn trọng đến thế, không khỏi đều tập trung tinh thần chú ý vào cuộc chiến. Ta thấy ánh mắt mọi người đều đã dồn đến đây đúng như dự liệu trong kế hoạch, trong lòng mừngthầm.

Cố gắng kháng trụ những đòn tấn công của Thành Côn, không dấu vết màchuyển dời trung tâm trận đấu đến cạnh Diệt Tuyệt sư thái. Bà ta lạikhông hiểu dụng ý của ta, thấy nguy không sợ, đối mặt với chưởng phongsắc bén của Thành Côn cũng không lùi một bước, hoàn toàn khác xa so vớimấy đệ tử khác đã trái núp phải trốn. Cơ hội đã đến, kiếm pháp bìnhthường ta đang dùng đột nhiên biến đổi, vận khởi Loa Ốc Cửu Ảnh thânpháp xoắn quanh Thành Côn một vòng, trường kiếm trong tay múa Bạch Tiênchiêu thức tấn công toàn thân đối thủ.

Một vòng như vậy, khiến cho Thành Côn phòng bị không kịp quần áo bịcắt ra nhiều chỗ, quan trọng nhất là kiếm phong sắc bén đã đánh bay cáinón nan ông ta đội trên đầu thành từng mảnh nhỏ, chớp thời cơ, ta cườinhạo:

“Thành Côn đại sư bất quá phải như vậy, ta còn tưởng nhân vật như thế nào mà không dám lấy bộ mặt thật gặp người, hiện giờ mặt thật của ôngchẳng phải lộ ra rồi sao?”

Lời vừa nói xong, các đệ tử Nga Mi cùng đám thuộc hạ của Triệu Mẫnđều dán mắt về phía Thành Côn, nguyên là Thành Côn làm thuộc hạ của NhữDương Vương nhưng chỉ có ba người Nhữ Dương Vương, Triệu Mẫn và VươngBảo Bảo (anh trai Triệu Mẫn) là được nhìn thấy mặt thật của hắn, còn lại cũng chỉ nghe kỳ danh cùng giọng nói, hiện giờ bộ mặt thật của ThànhCôn lộ ra, ai nấy đều không khỏi tò mò muốn nhìn, cũng là con người thìai cũng có tính hiếu kỳ cả.

Ta không hơi sức đâu mà nhìn mặt lão ta, vừa dứt lời đem sự chú ý của mọi người chuyển dời, vội nhân cơ hội chuyển ra phía sau Diệt Tuyệt sưthái, đem nội lực sớm đã tập trung ở tay trái theo Đại Chuy huyệt saulưng truyền vào cơ thể bà ta, phỏng chừng có thể giúp bà ta bảo trì támthành công lực trong thời gian ngắn, chưởng trái chấn động, đẩy mạnh bàta lên hướng nóc nhà, thấp giọng: “Sư phụ đi, ta cản phía sau!”

Diệt Tuyệt sư thái lúc ta đưa nội lực vào cơ thể đã đoán được tínhtoán của ta, không kịp phản ứng lại, thuận theo chưởng lực của ta xuyênphá nóc nhà phi thân bay đi. Tám tên giả thợ săn phản ứng lại nhanh hơnso với dự kiến, Diệt Tuyệt vừa phá nóc nhà, tám tên cũng vội lắp tên vào cung, theo thứ tự phi thân ra ngoài, xa xa có thể nghe thấy tiếng mũitên nhọn xé gió cũng tiếng kêu rên mơ hồ.

Bọn Triệu Mẫn bị thanh âm mái nhà vỡ vụn vì Diệt Tuyệt xuyên thủnglàm cho tinh thần tỉnh táo lại, Triệu Mẫn sắc mặt giận dữ, lạnh lùng:

“Còn không đuổi theo mau!”

Tiếng nói vừa dứt, ta đã biết không ổn, tiếng kêu rên vừa rồi hiểnnhiên là Diệt Tuyệt bị trúng tên, không biết thương thế ra sao?

Ta nghĩ nên ngăn trở một chút, lấy ra túi châm, vận toàn bộ nội lựcphi thân xuyên qua lỗ thủng thẳng lên nóc nhà, xoay tròn, vô số phi châm theo mười ngón tay ta bắn ra hướng mấy người định đuổi theo, chỉ nghenhiều tiếng kêu rên, còn có tiếng người đổ phịch xuông, phi châm này của ta có mê dược khiến người ta hôn mê.

Phi châm bắn ra, bọn phiên tăng và Huyền Minh nhị lão đều bị ta ngăntrở một lát, bấy nhiêu chắc cũng đủ để bà ta đào thoát, lúc này ta thởphào nhẹ nhõm, trong lòng bỗng nhiên nảy lên, hay là thừa dịp này chạytrốn, trực tiếp trở về Võ Đang, không cần tham gia vào mấy chuyện gianghồ này nữa. Nghĩ vậy ta vội vàng phi thân khỏi nóc nhà.

Lúc này chợt nghe thấy mấy tiếng cười lạnh, hơn mười thân ảnh cũngphá tung nóc nhà mà lên, vừa vặn làm thành một vòng tròn vây ta còn chưa kịp thoát đi vào trong. Tám tên giả thợ săn kia cũng lắp lại cung tên,đứng chỗ cao nhắm xuống. Nhìn mấy mũi tên lóe sáng, còn có hơn mười thân ảnh trong đó có Huyền Minh nhị lão và người của Kim Cương môn, ta bấtđắc dĩ đứng lại, biết rằng thời cơ chạy thoát đã mất.

“Chu cô nương quả nhiên hữu dũng hữu mưu, võ công cũng thật bất phàm, tại hạ bội phục. Thành sư phụ, người rộng lượng một chút vậy, Khổ đạisư mau lên mời Chu cô nương xuống dưới đi!”

Triệu Mẫn không đi lên, ở bên dưới cao giọng, nghe cũng không có vẻ gì là tức giận.

Một người xuất hiện, trên mặt nhằng nhịt đầy vết sẹo, xấu xí đến ghêngười lặng thinh gật gật đầu, mặt vô cảm, lắc mình đến trước ta, ngóntay nhanh như chớp điểm vào huyệt đạo trên người ta, ta biết người nàychính là người mà ta kính phục nhất trong Ỷ Thiên Đồ Long Ký.

Ông ta không giống Dương Tiêu khi chưa gặp Kỷ Hiểu Phù thì phong lưuđa tình, mà rất giữ mình, khi ông ta đã yêu một người thì chính là vôcùng sâu đậm, trong truyện viết ông ta yêu Đại Lệ Ti, dù có khiến Đại Lệ Ti căm hận mình cũng muốn giết chết tình địch. Ông ta vì Minh giáo màcam nguyện hủy đi dung nhan tuyệt mỹ, nhuộm tóc, giả dạng một đầu đà câm từ Tây Vực được cống vào làm thuộc hạ Nhữ Dương Vương phủ.

Làm nội gián lặng lẽ hai mươi năm, từng ấy kiên trì nghị lực không ai có thể sánh bằng, đối với Phạm Dao này, ta vô cùng kính nể, nên cũngkhông phản kháng, mặc cho ông ta điểm huyệt che kín nội lực, đem ta mang xuống, chỉ âm thầm vận pháp môn giải huyệt Cửu Âm chân kinh tự giảihuyệt đạo. Trên mái nhà mười mấy người trừ Phạm Dao và Huyền Minh nhịlão hạ xuống dưới thì tất cả đều phi thân rời đi, có lẽ là muốn đuổitheo Diệt Tuyệt.

Bên dưới, Triệu Mẫn cũng không ngồi nữa, đứng bên cạnh Thành Côn,Thành Côn không biết kiếm đâu ra một miếng vải đen che mặt lại, đứnglạnh lùng. Triệu Mẫn cầm quạt, chắp hai tay ra sau lưng, cái quạt đậpnhè nhẹ đằng sau, rảo vòng quanh quan sát ta, bất động thanh sắc đánhgiá một hồi, cười nói:

“Chu cô nương một thân võ công thật khiến cho tại hạ bội phục, tâm kế của cô làm cho tại hạ tự thẹn không bằng, ngay cả Thành sư phụ luônluôn lấy mưu kế mà hành sự cũng mắc mưu của cô, thật là lợi hại, khôngbiết Chu cô nương có muốn theo giúp tại hạ, chỉ cần cô đồng ý, ta lậptức cho người giải huyệt đạo và thả cô đi, về sau vinh hoa phú quý tậnhưởng vô cùng.”

“Vị cô nương này, vẫn nên cách xa ta một chút thì tốt hơn, loại tậnhưởng kiểu phiên bang Hồ Lỗ này ta không quen, cái gì mà mưu mưu kế kế,ta đâu có biết gì đâu. Nga Mi chúng ta mỗi đệ tử đều là người vì hiệpnghĩa mà không quản sống chết, tất nhiên là không cùng một đường với tàma ngoại đạo các ngươi.” Ta cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của ThànhCôn, biết rằng ta làm hắn mất mặt trước Triệu Mẫn, hiện giờ khẳng địnhlà rất khó chịu, thêm vào đó là Triệu Mẫn lại cố nén tức giận, còn ra vẻ cười đùa muốn chiêu mộ ta, khẳng định là chúng còn muốn ở ta điều gìđó, ta trực tiếp lùi lại hai bước, chọc cho nàng ta xấu mặt.

Chúng đệ tử Nga Mi, thấy Diệt Tuyệt đã thoát thân đều nhẹ nhàng thởphào, cũng không ai sợ hãi, nghe ta nói thế đều bật cười, đỡ nhau đếnđứng cùng một chỗ bên cạnh ta. Triệu Mẫn sai mấy võ sĩ vây chúng ta lại, những kẻ còn lại bị phi châm tẩm thuốc mê của ta hạ gục được mấy phiêntăng đỡ dậy, giao cho Huyền Minh nhị lão xem xét.

Triệu Mẫn nghe ta nói vậy, lại nghe các đệ tử Nga Mi cười nhạo, nétcười duyên dáng cố giữ trên mặt nãy giờ không giữ được nữa, khuôn mặttrắng như bạch ngọc cũng biến thành vô cùng khó coi, phụ nữ người MôngCổ tập quán ăn thịt là chính, da thịt thường thô kệch, nhưng Triệu Mẫntừ nhỏ lớn lên ở Trung Nguyên, không giống như người Mông Cổ mà hình thể nhỏ nhắn, dung mạo xinh đẹp còn hơn nhiều cô gái người Hán thật sự.Nàng cũng thường lấy đó làm vui, còn học con gái Hán mang túi thơm, sonphấn, thật không khác gì người Hán bình thường.

Nào biết hôm nay lại bị mỉa mai châm chọc đau như vậy, trong lòngnhất thời khó thở, lạnh lùng liếc mắt nhìn một đệ tử Nga Mi đang cười,giọng thanh thúy:

“Nếu Chu cô nương nhất thời không nghĩ ra, tại hạ liền giữ Chu cônương lại mấy ngày, chờ tới khi nào cô thông suốt thì thôi. Người đâu,mang Chu cô nương đi, các đệ tử Nga Mi này nữa, cũng chẳng có tác dụnggì cả, có điều Diệt Tuyệt chạy rồi, có đồ đệ bà ta ở đây thì sớm muộncũng phải chui đầu vào lưới. Mang hết đi!”

“Vâng!”

Hai bên trái phải đi ra mấy võ sĩ, lấy khăn đen che hết mắt ta và mọi người trong phái Nga Mi lại, mang hướng ra phía ngoài. Ta cố dùng nộilực tự giải huyệt vị bị phong, nhưng thủ pháp của Phạm Dao thật quái dị, lấy Cửu Âm chân kinh bác đại tinh thâm lẽ ra phải giải được ngay, nhưng cứ như vậy nửa ngày rồi mà ta vẫn chẳng làm được gì, vô lực phản kháng.

Chỉ có thể để mặc những kẻ đó đem ta đi, một lúc lâu sau đặt ta lênmột chiếc xe ngựa, tuy rằng mắt bị bịt kín nhưng ta vẫn có thể cảm giácđược, trong xe không có ai, ngoài xe có hai cao thủ ngồi canh chừng, tanhẹ nhàng thở ra. Triệu Mẫn có lẽ là đưa ta đến Vạn An tự rồi. Nhưngkhông biết nàng ta muốn gì ở ta đây? Ta châm chọc nàng như vậy, mà nàngta vẫn cố kiềm chế, không làm gì ta, trong nguyên tác thì nàng ta vì bịChu Chỉ Nhược mắng mấy câu ti bỉ vô sỉ mà tức giận muốn rạch mặt hủydung Chu Chỉ Nhược a!

_________________

Bên trong khách điếm, Huyền Minh nhị lão đã đem mấy phiên tăng trúngphi châm cứu tỉnh lại, Triệu Mẫn mắt nhìn đám đệ tử Nga Mi bị áp tải đi, Thành Côn đứng phía sau, nói:

“Quận chúa sao phải lưu tình cho con nha đầu kia làm gì? Dù cô ta cómồm mép độc địa, quỷ kế đa đoan thì thuộc hạ cũng chắc chắn có thể bắtcô ta giao ra cái gì mà quận chúa muốn.”

“Thành sư phụ không cần nói thêm. Chu Chỉ Nhược ngày đó ở Quang Minhđỉnh có thể giữa các nhân sĩ võ lâm mà ngang nhiên kháng lại lệnh củaDiệt Tuyệt, chắc chắn tính cách vô cùng ương ngạnh cứng rắn. Vừa rồinàng ta còn một phen tính kế, khiến cho Thành sư phụ bị lộ mặt, lại còngiúp cho Diệt Tuyệt tưởng như đã nằm gọn trong tay chúng ta có thể chạythoát, thật không đơn giản.” Triệu Mẫn lắc lắc đầu, giọng thanh thúy hơi trầm xuống nói.

Thành Côn một đời gian hùng, làm sao cam chịu thần phục một tiểu cônương như Triệu Mẫn được, bất quá Triệu Mẫn thông minh xảo trá, hắn biết rõ nên vẫn áp chế sắc bén của mình, nghe xong lời Triệu Mẫn nói cũngkhông tỏ ra tức giận, dùng giọng thành khẩn nói:

“Thì tính sao? Chỉ cần cô ta rơi vào tay quận chúa, cho dù có thế nào cũng phải thần phục thôi, nếu không thuộc hạ sẽ cho cô ta nếm thử chútlợi hại mười tám thủ đoạn tra tấn của Nhữ Dương Vương phủ.”

“Thành sư phụ là muốn trút giận sao? Sẽ được, nhưng phải nghe theolời của bản cung. Ngươi cũng biết chúng ta lần này hành động là để khiến cho võ lâm Trung Nguyên tan rã, thu phục các đại môn phái, biến nhữngthế lực giang hồ này thành của mình, thứ hai là diệt trừ Minh giáo đạinghịch bất đạo cầm đầu tạo phản, thứ ba là muốn học tuyệt học của cácchư gia môn phái, để ta có thể nhanh chóng trở thành cao thủ, về sau cóthể cùng phụ vương chinh chiến sa trường. Ngươi cũng từng nói rằng chiêu thức dù học được nhiều nhưng nếu nội lực không đủ, thực lực cũng chỉxếp hàng nhị lưu trên giang hồ. Chu Chỉ Nhược kia không lớn hơn ta làmấy, vậy mà nội lực cũng có thể giao thủ cùng Thành sư phụ, tuổi còn nhỏ mà tài năng luyện thành nội công thâm hậu như thế, nhất định là có mộtmôn võ công tuyệt đỉnh tinh diệu.”

Triệu Mẫn mắt lộ tinh quang, ngữ khí mềm mại đem những lời có thể khiến võ lâm khiếp sợ như vậy nói ra một cách nhẹ nhàng.

Thành Côn nghe xong cũng thấy chấn động, giọng nói mang vẻ bất tư nghị:

“Điều này sao có thể, từ ngày đó biết tin Chu Chỉ Nhược phát hiện raviệc dịch dung, thuộc hạ liền điều tra lai lịch của cô ta, nguyên chỉ là con gái một nhà chèo thuyền trên sông Hán Thủy, sau một nhà theo Trương Tam Phong lên núi Võ Đang ở, cũng không học võ công, năm năm trước được Trương Tam Phong đưa đến làm môn hạ Diệt Tuyệt, Diệt Tuyệt cũng khôngthu làm đệ tử thân truyền, ngắn ngủi có năm năm, cô ta làm sao có thểluyện thành nội lực thâm hậu mà bình thường người ta phải khổ tu mấychục năm mới được? Cho dù là Cửu Dương công của Thiếu Lâm cũng khôngthể. Nga Mi phái trừ có Ỷ Thiên kiếm ta thì chẳng có gì đáng để nhắcđến, này…”

Thành Côn ánh mắt nghi vấn nhìn Triệu Mẫn.

“Chính vì vậy nên mới khả nghi, ngẫm lại Diệt Tuyệt ấn tuổi tác cònkém hơn cả Tống Viễn Kiều của Võ Đang, nhưng uy danh lại cao hơn TốngViễn Kiều rất nhiều, điều này cũng thật kỳ lạ, Nga Mi chắc chắc là có bí mật mà chúng ta chưa điều tra được. Chu Chỉ Nhược này, trên danh nghĩalà ký danh đệ tử của Diệt Tuyệt, nhưng trên thực tế có rất nhiều điểmkhông đúng, càng huống chi ngày đó trên Quang Minh đỉnh đột nhiên lạixuất hiện một Trương Vô Kỵ có thể đánh bại cả Diệt Tuyệt, lại vì Chu Chỉ Nhược mà đồng ý làm cho Diệt Tuyệt một việc, Chu Chỉ Nhược này, khôngđơn giản.”

Triệu Mẫn thông minh tuyệt đỉnh, nàng ta cảm giác được trong chuyện này có nhiều điều bí ẩn.

Thành Côn vốn là cao thủ về mưu kế, chỉ nghe qua liền hiểu ý của Triệu Mẫn:

“Quận chúa muốn lấy lễ dụ dỗ, lấy thế uy hiếp, Chu Chỉ Nhược kia cóthông minh thì cũng chỉ là con gái nhà thuyền gia, làm gì có chuyện dámđối địch với triều đình, tất nhiên là sẽ phải thần phục, nói ra bí ẩntrong đó. Cô ta có thể giúp quận chúa võ công đại thành, nếu không ít ra cũng có thể dùng để chế trụ Trương Vô Kỵ và phái Nga Mi.”

Triệu Mẫn không yên lòng gật đầu, lẩm bẩm nho nhỏ: “Núi Nga Mi địathế hiểm yếu, phái Nga Mi lại ở tít trên đỉnh, nhân mã của chúng takhông thể đánh lên đó được, dù sao thì nơi đó cũng toàn nhược chất nữlưu, không đủ sức gây uy hiếp. Hiện tại còn lại hai phái Thiếu Lâm và Võ Đang, chúng ta trước tru Thiếu Lâm, sau diệt Võ Đang, đem việc đó giáhọa cho Minh giáo, tất nhiên làm cho mấy phái còn lại tàn sát với bọnchúng. Nhưng bản cung cảm thấy sự việc tiến triển sẽ không được thuậnlợi như vậy. Thiếu Lâm có ông mấy năm nay vào làm nội ứng, bắt bọn hòathượng này thì đơn giản, nhưng Võ Đang thì lại khó giải quyết, chẳngnhững có Ân Lê Đình ở đó bảo vệ, còn có một Trương Tam Phong võ công cao khôn lường. Ai! Các nhân vật như vậy sao không sinh ra trong triềuđình, bằng không chúng ta cũng không phải làm những việc khó khăn nhưvậy. Lộc tiên sinh, Ân Lê Đình kia võ công như thế nào?”

“Bẩm quận chúa, năm năm trước tại hạ từng thử quá một lần, nếu đơn đả độc đấu thì có thể đánh ngang tay, nếu là sư huynh đệ tại hạ liên thủthì quá trăm chiêu hắn không phải đối thủ, bất quá nếu muốn dụ hắn hàng, rất khó.” Lộc Trượng Khách có chút xấu hổ nói.

Thành Côn không thèm để ý đến, nói:

“Quận chúa không phải khó xử, bọn danh môn chính phái này võ công tuy không tồi nhưng người lại rất vu hủ, bằng thực lực của chúng ta, chỉcần bắt được hai kẻ chủ lực Trương Tam Phong và Ân Lê Đình thì những kẻcòn lại không thành vấn đề, sớm muộn cũng lọt vào tay ta thôi.”

“Trương Tam Phong kia nghe nói đã một trăm mười mấy tuổi, võ công đãđến cảnh giới tông sư, không dễ tính kế nha!” Triệu Mẫn cầm quạt bạchngọc gõ gõ trán, bỗng nhiên cao hứng quay đầu lại, giọng thanh thúy:

“Có rồi! Mọi người chuẩn bị xuất phát, bản cung đã có kế sách!”

“Dạ!” Bọn người xung quanh đồng thanh hô lĩnh mệnh.

……………….

Ta đang ở trong xe ngựa tìm cách giải huyệt cũng không biết những suy đoán của Triệu Mẫn về mình, chỉ biết là thế giới Ỷ Thiên đã có chútthay đổi nhỏ, thay đổi này tạo ra hậu quả gì? Ta không có khả năng đoántrước được. Ta nghĩ vậy thì cứ ở Vạn An tự chờ Trương Vô Kỵ đến cứu viện thôi, sau đó cùng Thất thúc và mọi người trở về Võ Đang, mặc kệ chuyệnchốn giang hồ.

Ngựa xe lóc cóc, một đường xóc nảy phong trần, ngày đêm chạy khôngngừng nghỉ. Ngày đó ta bị đưa lên xe ngựa, không kịp giải hết huyệt vịbị điểm, Triệu Mẫn đã sai Phạm Dao cho ta uống Thập Hương Nhuyễn Cân Tán rồi mới giải huyệt đạo cho ta. Sau một lúc lâu ta liền được hưởng thụdược hiệu của Thập Hương Nhuyễn Cân Tán.

Thuốc độc này không giống như ta tưởng tượng rằng chỉ cấm trụ võcông, mà dược hiệu còn khiến cho toàn thân uể oải không còn chút sứclực, không khác lắm so với tác dụng của Bi Tô Thanh Phong, khó trách mấy người đệ tử Nga Mi ngay cả kiếm cũng không cầm nổi. Tuy nội công của ta có thể hóa giải dược hiệu của Bi Tô Thanh Phong nhưng lại không có tácdụng gì với Thập Hương Nhuyễn Cân Tán, nội lực của ta còn quá ít để sửdụng, chỉ có thể mỗi ngày bức ra một chút độc tính, hóa giải độc dược,cố gắng miễn cưỡng để có thể lực tự bảo.

Qua mấy ngày, ta lại phát hiện dược hiệu Thập Hương Nhuyễn Cân Tánbắt đầu có chuyển biến, toàn thân tứ chi uể oải bắt đầu cảm giác có khílực, trừ nội lực chưa thể sử dụng thì còn lại đều giống như người bìnhthường. Lòng ta kinh hỉ, như vậy cho dù trong khoảng thời gian ngắn takhông sử dụng được nội lực, có thể dùng phương pháp kích phát tiềm lựcthân thể tác động vào huyệt vị, tuy không thể sớm sử dụng được võ côngnhưng miễn cưỡng có thể tự bảo, huống chi thể chất của ta hơn xa so vớingười học võ bình thường.

Lại qua hai ngày, buổi sáng, mắt ta tuy bị bịt kín nhưng tai vẫn nghe được, thấy đội ngũ người ngựa bên ngoài có thay đổi, Triệu Mẫn mangtheo tám tên giả thợ săn lợi hại, cao thủ Kim Cương môn, Huyền Minh nhịlão, Phạm Dao và hơn mười phiên tăng võ công cao cường đột nhiên rời đi, để lại một số phiên tăng và Nguyên binh áp tải chúng ta đi. Đến chiềutrước sau lại hội tụ thêm ba nhóm khác, xe ngựa tổng cộng có đến ba mươi mấy cái, trừ Nga Mi ta còn có thể nghe ngóng được mới đến có không ítcác tù binh phái khác.

Hai vợ chồng Hà Thái Xung phái Côn Lôn, Tiên Vu Thông ti bỉ vô sỉphái Hoa Sơn cũng gặp may chưa chết, bị Triệu Mẫn bắt cùng Hoa Sơn nhịlão, năm trưởng lão Không Động cũng rơi vào tay Triệu Mẫn. Ta cẩn thậnlắng nghe mấy ngày mới nghe được mấy tiếng than thở ảm đạm, rằng cácphái tiến công lên Quang Minh đỉnh lần này đều bị Triệu Mẫn phục kích,các đệ tử bình thường đều bị giết, bị áp tải về bằng xe ngựa chỉ có cácchưởng môn, trưởng lão cùng nội môn, thân truyền đệ tử. Phái Nga Mi tính ra coi như may mắn, không ai chết trong tay Triệu Mẫn.

Trong nguyên tác có viết Trương Vô Kỵ trong sa mạc phát hiện ra haimươi mấy xác chết của các đệ tử phái Côn Lôn, khi đó còn mơ hồ khôngbiết chuyện gì. Phạm Dao từng nói qua, lúc ấy sáu đại phái bị Triệu Mẫndùng Thập Hương Nhuyễn Cân Tán hạ độc, chỉ có phái Thiếu Lâm Không Tínhđại sư phát hiện ra sơ hở, cuối cùng động thủ, Không Tính bị A Tam củaKim Cương môn giết, những người còn lại không địch nổi Huyền Minh nhịlão, tám tên thần tiễn giả thợ săn và đám A Đại, A Nhị, A Tam, chết hơnmười người, còn lại đều bị bắt. Triệu Mẫn bởi vì cảm thấy Thiếu Lâm thực lực quá mạnh, muốn diệt Thiếu Lâm nhưng lại sợ không đủ người, cho nênmới truyền tin cao thủ đều bảo vệ Nhữ Dương Vương, không ai biết rằng kế hoạch của Triệu Mẫn có Phạm Dao dẫn theo một đám phiên tăng đến trợgiúp.

Phái Côn Lôn không phát hiện ra điều gì nhưng lại chết rất nhiềungười, nguyên là Triệu Mẫn cảm thấy các đệ tử tầm thường này võ côngkém, không có giá trị lợi dụng, bắt theo chỉ mất công nên đem giết hết.Nhưng khi Phạm Dao dẫn theo cao thủ phục kích chúng ta, phái Thiếu Lâmtrên đường về hẳn là đều bị bắt rồi, vì sao nơi này chỉ có người bốnphái Nga Mi, Không Động, Hoa Sơn, Côn Lôn, không thấy người phái ThiếuLâm, còn có Thất thúc cùng mấy người của Võ Đang thế nào rồi? Các đệ tửbình thường hẳn là không sao chứ? Thật khiến cho người ta lo lắng, tahướng trời xanh khẩn cầu, chỉ mong Thất thúc bọn họ có thể thoát mộtkiếp này. Triệu Mẫn quả nhiên khiến cho người ta không thể coi thường.Nếu nàng ta không có tình yêu với Trương Vô Kỵ kiềm chế thì quả thựcchính là một con mãnh hổ hung ác, sói già xảo trá, mưu sâu kế hiểm củanàng ta không phải là loại người thường có thể tưởng tượng ra.

Một đường này Triệu Mẫn không trở về đội xe, người của bốn phái bịbắt lại đã bị áp giải qua mười ngày, lúc nào cũng bị bịt mắt, nhân buổiđêm tiến vào trong thành, ta chỉ có thể nghe tiếng dân cư buôn bán bênngoài mà đoán ra địa điểm. Hết ở trên xe ngựa xóc nảy chán chê, ta cùngnhững người khác lần lượt bị đưa lên Vạn An tự đỉnh đỉnh đại danh. Tuyrằng hai mắt bị che kín không nhìn thấy gì nhưng tính toán theo các bậcthang, ta phỏng đoán nơi mình tiến vào đúng là bảo tháp mười tầng caotrên trăm thước của Vạn An tự.

Tiến vào trong tháp, mọi người đều được tháo vải đen che mắt xuống.Cổ đại không được như thời hiện đại, đương nhiên không dùng thủy tinhtrong suốt, cửa sổ đều bằng gỗ kín mít nên trong tháp rất tối tăm, dùdọc lối đi đều có treo đèn, thắp nến nhưng vẫn thực u ám. Ta cảm giácđược nơi này canh gác đặc biệt thâm nghiêm, lúc mới vào tháp còn cóphiên tăng đứng gác dùng tiếng Mông Cổ để tra hỏi, hai ba người áp giảitrình bày một hồi, xong xuôi bọn canh gác cũng không khách khí, thô lỗđẩy mọi người đi hướng lên tháp.

Dọc theo lối đi, mỗi tầng đều có phiên tăng hoặc võ sĩ qua lại tuầntra, mỗi tầng có tám người canh giữ, tầng sáu trở xuống là nơi nhốt cácnội môn đệ tử các môn phái, ba người bị nhốt chung một phòng kín. Mà talại được Triệu Mẫn đặc biệt ưu đãi, không bị nhốt cùng mọi người pháiNga Mi mà bị dồn lên tầng thứ bảy cùng các chưởng môn, trưởng lão cácphái. Một tầng này các trưởng lão bị giữ lại, mỗi người bị nhốt riêngmột phòng.

Ta tiếp tục bị đưa đi, lên tận tầng thứ tám, lúc này cùng chưởng mônbốn phái bị tách ra áp giải riêng, mỗi người một phòng giam. Ta chẳnglòng dạ nào để ý đến người khác nữa, vào phòng giam, chỉ thấy nội thấttuy không hoàn toàn sang quý nhưng cũng không quá thô sơ, giường gỗ khắc hoa, màn lụa mỏng màu xanh, đồ ăn còn mới, bàn trà, chén trà, nến thắp, giấy và bút mực, sách, mỗi thứ đều có đầy đủ, thậm chí cả nơi vệ sinhsạch sẽ cũng có, trong hòm còn có mấy bộ y phục thanh nhã, ta cười khổmột chút, thầm nghĩ Vạn An tự chỗ nào cũng như thế này hay là ta đượcTriệu Mẫn đặc biệt hậu đãi đây? Ta thật là may mắn nha, bị bắt giam còncó đãi ngộ thật tốt, không biết mấy tầng dưới thì có bộ dáng gì đây?

Tuy mười ngày này ta đã đem Thập Hương Nhuyễn Cân Tán bức ra ba phần, nhưng nội công cũng không khôi phục lại bao nhiêu, loại thuốc này thậtkỳ quái, chỉ cần còn lại một chút xíu trong cơ thể cũng vẫn có tác dụngphong bế nội lực người ta, mấy ngày liền gân cốt rã rời mềm oặt liềngiống như người thường không có võ công, nếu muốn khôi phục lại, trừcách ăn giải dược thì chỉ có đem toàn bộ nội lực bức ra hết mới được.Đáng tiếc thứ thuốc duy nhất có thể làm giảm bớt dược tính ta đã đưa hết cho Diệt Tuyệt, mà giải dược của Bi Tô Thanh Phong lại không dùng được, thật là phiền a!

Phòng không có cửa sổ, cửa ra vào đã khóa chặt, trong phòng tối tăm u ám, ta liền cầm lấy hỏa chiết tử trên bàn thắp một ngọn nến, tìm ấmtrà, bên trong có nước còn ấm, liền tự rót cho mình một chén, uống mấyngụm, cầm một cuốn sách lên xem. Ban đêm, ta nằm trên chiếc giường xalạ, nghĩ ngợi. Ta phải ở lại đây qua ba tháng, không có tự do, khôngthấy ánh mặt trời, không gặp ai quen biết, không thể làm gì, chỉ có thểchờ đợi.

Bỗng nhiên ta thấy cả kinh, lỗ tai dỏng lên lắng nghe. Vách tường cógiường kê sát ngay bên cạnh phía sau hình như có phòng giam khác, cóngười đang gõ nhẹ mấy tiếng, lòng ta thoắt nhiên mừng rỡ, bên đó cóngười. Bị nhốt ở tầng tám đều là chưởng môn các phái, nhưng vừa rồi bốnphái chưởng môn đều bị dẫn đi phương hướng khác, vậy người bên kia làai? Không Tính phái Thiếu Lâm đã chết, xét thời gian thì Triệu Mẫn giờnày hẳn là ở tại Lục Liễu sơn trang bày kế mai phục Trương Vô Kỵ. Cho dù có ta tham dự vào, thay đổi diễn biến đi ít nhiều, nhưng vô luận xét lộ trình hay thực lực thì chưởng môn Thiếu Lâm không thể nào bị bắt đếnđây trước ta được.

Vậy sáu đại phái chỉ còn lại Võ Đang. Người phái Võ Đang cũng bị bắt, vậy người bên kia là ai? Tống đại bá sao? Nghĩ đến đây ta phủ thêm áochoàng, nhẹ nhàng ngồi sát đến vách tường đang phát ra tiếng gõ lốc cốc, cũng gõ đáp lại mấy tiếng. Bên kia yên lặng một chút, một tiếng nóitrầm ấm thấp giọng vang lên:

“Tại hạ Mạc Thanh Cốc phái Võ Đang, xin được thỉnh giáo các hạ là cao nhân phái nào?”

“Thất thúc, Thất thúc, là cháu, Chỉ Nhược đây!”

Ta nghe được giọng nói quen thuộc kia, kích động thiếu chút nữa thìkhóc òa, là Thất thúc! Ta vội nén lại kích động trong lòng, thấp giọngtrả lời. Lúc này bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng bước chân tuần trađang tiến lại, ta và Thất thúc vội bế khí ngừng thở, không dám phát ratiếng động nào.

Cảm giác như một hồi rất lâu, tiếng bước chân kia đã đi xa, Mạc Thanh Cốc mới lo lắng hỏi:

“Chỉ Nhược, phái Nga Mi cũng bị những kẻ thần bí này bắt đi sao? Cháu thế nào rồi? Không bị thương chứ? Bọn chúng có làm gì cháu không?”Thanh âm càng đến cuối càng có chút cao giọng kích động, hiển nhiên làgiận dữ khó có thể kiềm chế.

“Thất thúc nói nhỏ thôi, chẳng những Nga Mi gặp độc thủ, theo cháuthì còn có cả Hoa Sơn, Không Động, Côn Lôn ba phái, cả chưởng môn lẫncác đệ tử thân truyền của bọn họ nữa.” Ta có cảm giác như muốn khóc, áplực hơn mười ngày ảm đạm khiến cho cho ta xúc động nói thêm: “Nghe bọnchúng nói chuyện, các đệ tử bình thường của ba phái đều bị giết hết.Trước mấy ngày bọn họ vừa mới giết nhiều người Minh giáo như vậy, đảomắt lại lại chính mình bị giết, thật không hiểu qua mấy ngày nữa bọnphiên tăng này cùng mấy nhân vật thần bí kia có thể hay không cũng bịngười ta giết? Thất thúc, giang hồ là phải vậy sao? Ngươi giết ta, tagiết ngươi, thậm chí ngay cả ngày nào đó mình bị giết, chết thế nào cũng không biết.” Ta nói, toàn thân vô lực ngả người dựa hẳn vào tường.

Mạc Thanh Cốc trầm mặc một lát, giọng nói thanh lãng cố nén xuống, thấp giọng:

“Giang hồ vốn chính là thế. Ta từ nhỏ lưu lạc giang hồ, được sư phụthu lưu, truyền cho võ nghệ, dạy cho ta hiểu được thế nào là đạo lý đốinhân xử thế, sau lớn lên lại đi theo các sư huynh hành tẩu giang hồ, vìhiệp nghĩa mà trợ giúp người ta đánh đánh giết giết, mới bắt đầu cũngkhông quen nhưng sau cũng dần trở thành bình thường. Nếu muốn sống thìphải giết người, chứ không để người ta giết mình, ngươi chết ta sống,đơn giản vậy thôi. Cháu quả thực là không hợp với giang hồ.”

Mạc Thanh Cốc nói xong, cười mấy tiếng, nhẹ nhàng mà tịch mịch.

“Thất thúc, cháu xin lỗi, sau này cháu sẽ không than vãn như vậy nữa. Kỳ thật thúc cũng không muốn sống những ngày tháng như vậy phải không?” Ta tựa trán vào vách tường, nhỏ giọng giải thích.

Mạc Thanh Cốc cười khẽ hai tiếng:

“Nha đầu cần gì đúng hay không đúng, ta đã quen như vậy rồi, không có gì áy náy cả, cháu không cần xin lỗi, những ngày này ở đây, ta vẫnkhông thể quen được. Đúng rồi, phái Nga Mi làm sao lại trúng phục kích?Không có gì tổn thất chứ?”

“Tất cả mọi người bị hạ một loại thuốc phong bế hết nội lực, ngay cảkiếm cũng không cầm nổi, chỉ có Diệt… à, sư phụ trốn thoát, may mắn mọingười đều không việc gì, bị nhốt ở tầng sáu cùng với các đệ tử ba phái.Thất thúc, sao thúc cũng ở trong này? Tống bá bá, Du Nhị thúc và mọingười đâu? Cũng không sao chứ ạ?”

Ta nhất thời nói nhanh, suýt nữa buột miệng gọi thẳng ra tên DiệtTuyệt sư thái, vội nói sang chuyện khác, hy vọng Thất thúc không chú ýđến điểm không cung kính nho nhỏ này.

Mạc Thanh Cốc chẳng có vẻ gì là buồn bực hay suy sụp , ngữ khí bình thản nói:

“Ta cùng các sư huynh khi ở một nhà nông gia trong núi Côn Lôn nghỉchân trúng phải ám toán, cũng là loại độc dược có thể phong bế nội lực,vô sắc vô vị này. Trước khi trúng độc dù dùng châm bạc để thử cũng không có tác dụng, ta cùng mấy sư huynh còn phải cảm tạ cháu, không ngờ bộtâm pháp cháu tặng trước kia lại có hiệu lực kháng lại loại độc này.”

“A! Không thể nào!” Ta kinh ngạc, nội công Tiêu Dao phái tuy thần kỳnhưng không ngờ lại lợi hại như vậy, Đại Vô Tướng Công có thể trợ giúpthân thể kháng độc, nội lực của ta có thể chống đỡ lại một chút độc tố,ta còn tưởng là tác dụng của Bất lão Trường xuân công như thế đã là kỳdiệu rồi, không ngờ Đại Vô Tướng Công còn lợi hại hơn.

Mạc Thanh Cốc lại thấp giọng nói tiếp:

“Chúng ta năm người nội lực chỉ còn đến năm sáu thành, cao thủ trongbọn chúng cũng không ít, chừng ba mươi mấy người, nhưng ba mươi mấy đệtử cùng với Thanh Thư toàn bộ không đứng dậy nổi, ta cùng Tam sư huynh,Tứ sư huynh đấu với bọn chúng, Đại sư huynh, Nhị sư huynh âm thầm lấythuốc giải độc đặc biệt do sư phụ điều chế cho bọn Thanh Thư uống, tuyđộc không giải được hết nhưng đã có thể đứng lên đi lại được như ngườithường, Đại sư huynh dặn chúng ta chặn sau, chờ cho các đệ tử lui hết,sau này dựa theo ám hiệu của phái Võ Đang tụ họp lại cùng trở về. Khôngngờ trong khi giao thủ, Tam sư huynh lại phát hiện ra trong số đốiphương có người năm đó đánh trọng thương huynh ấy, chúng ta âm thầmtruyền âm thương nghị, quyết định giả bại, xem rốt cuộc bọn chúng là ai? Điều tra rõ ràng năm đó ai sai khiến bọn chúng cướp Đồ Long đao, khiếncho Tam sư huynh phải chịu trăm ngàn tra tấn.”

“A! Vậy là mọi người không phải bị bắt vào, Tống bá bá, bọn Thanh Thư cũng không sao rồi. Thất thúc, mọi người sao lại mạo hiểm như vậy, nơinày ba bước một người gác, năm bước một kẻ tuần tra, nơi nơi đều là caothủ, chẳng khác gì so với đầm rồng hang hổ, mọi người tiến vào thì dễdàng nhưng muốn ra lại vô cùng khó đó!”

Ta nghe rõ sự tình chân tướng, lần này điều đầu tiên hiện ra trongđầu ta không phải là kịch tình lại biến đổi thế nào, mà ngược lại, vìThất thúc cùng mọi người xông vào mạo hiểm mà phát giận.

“Không sao đâu, mấy ngày nay ta đã bức toàn bộ độc hết ra ngoài rồi,nội lực đã khôi phục, cho dù có nguy hiểm nhưng lấy khinh công của VõĐang ta muốn thoát đi thì không ai có thể giữ ba huynh đệ chúng ta lại.” Mạc Thanh Cốc hiếm khi không giữ khiêm tốn, ngạo nghễ nói.

Đêm nay ta đã sợ hãi đủ, tuy không đoán ra được việc Thất thúc khôi phục nội lực, nhưng cũng không cảm thấy bất ngờ:

“Mọi người thật là lợi hại a! Cháu thì lại không được, hơn mười ngàynay mới bức ra được một chút, muốn bức hết độc ra ngoài không biết mấtbao nhiêu thời gian nữa a!”

Lúc này, ta cũng không che giấu sự thật về võ công của mình, thóiquen đang có nội lực bỗng dưng mất đi thực khiến người ta thấy mất mátkhó chịu.

“Nếu không có bức tường này, ta có thể giúp cháu bức nội lực ra, đáng tiếc khi chúng ta vờ thua, vũ khí đều bị thu hết, bằng không một bứctường bằng đất đá mỏng thế này chẳng làm khó được ta.” Mạc Thanh Cốc với chuyện võ công của ta cũng không giật mình, bởi vì không thể giúp đượcta mà thanh âm có chút trầm xuống.

Ta khó hiểu:

“Thất thúc, Miên chưởng của Võ Đang ra chiêu ngưng trọng thong thả,yên tĩnh không tiếng động, muốn phá bức tường này cũng đâu có khó?”

“Cháu cũng biết chúng ta đang ở nơi cao nhất trong tháp, mặt tườngnày bên trong dùng đá tạp để xây nên, dùng hồ vữa cực dính, đá và hồ đều dung hợp, nếu ta đánh ra một chưởng chỉ có thể chấn vỡ cả bốn phíaquanh lòng bàn tay, bên ngoài canh gác dĩ nhiên sẽ nghe thấy và biếtviệc võ công ta đã khôi phục. Nếu có kiếm ở đây, Nhu kình của Võ Đang ta có thể không tiếng động mà cắt bức tường ra mấy mảnh nhỏ.” Mạc ThanhCốc thấp giọng giải thích.

Nghe đến đó, ta bỗng nhớ tới Cửu Âm chân kinh từng nói: năm ngón tayphát kình, vô kiên không phá, tồi địch thủ lãnh, như xuyên bùn nhão,trong lòng bỗng nhiên nghĩ, nếu để Thất thúc dùng Tồi Kiên Thần Trảocũng có thể coi vách tường cứng như thế này xuyên qua như đất bùn, lạinghĩ đến cảnh nhiều nhất là một tháng ta đã có thể đem độc bức ra hết,chờ Thất thúc luyện thành Tồi Kiên Thần Trảo thì độc của ta cũng đã sớmbức ra. Thêm nữa là Cửu Âm chân kinh lai lịch không tường, nếu để Thấtthúc luyện sợ rằng sau này biết được thúc ấy có giận không nhỉ?

Bất quá hiện giờ diễn biến đã có chút thay đổi nhỏ, nhưng dựa theokịch tình như trong truyện thì Thất thúc vẫn còn một tử kiếp, nếu muốnthoát khỏi bẫy của Thành Côn và Trần Hữu Lượng giăng ra, Thất thúc vẫnnên tăng cường thực lực của mình, tốt nhất là thủ đoạn người ta khôngthể tra ra được. Dù sao bị nhốt trong này không biết bao lâu, không biết lần này không có Du Tam hiệp, Ân Lục hiệp lại ở lại phái, Trương Vô Kỵkhông biết bao lâu nữa mới tới, lại không biết Triệu Mẫn thông minh nhưvậy không có cơ hội tặng thuốc cho người tình, làm thế nào để Trương VôKỵ đáp ứng ba điều kiện của nàng đây?

Nhiều sự phiền quá, ta ngồi tựa lưng vào tường, giống như hồi xưa đihọc ở bên cạnh Thất thúc, nghe hắn giải thích ý nghĩa của câu chữ trongsách. Trầm mặc một lát, ta thấp giọng:

“Thất thúc, sao thúc không hỏi cháu vì sao lại có võ công tâm phápnhư vậy? Trong chốn giang hồ võ công bí tịch mà có thể khiến người tatranh đoạt ác liệt cũng hiếm có mà!”

“Ta biết cháu không muốn nói là do có khó xử của mình, ta nhìn cháulớn lên từ nhỏ, biết cháu tuyệt đối không có ác ý cho nên không cầnhỏi.” Mạc Thanh Cốc nói không do dự.

Có lẽ đêm tối khiến người ta dễ dàng mở rộng lòng mình, tưởng tượngra Thất thúc cũng như ta cùng ngồi trên giường, cùng dựa vào tường, tamỉm cười, trong lòng thầm nói với mình, có gì phải do dự? Võ Đang thấthiệp là người thế nào ngươi không phải sớm đã rõ hay sao? Ngươi cònkhông tin tưởng bọn họ như tin tưởng chính mình? Hơn nữa lại là Thấtthúc thương ngươi nhất nữa. Nghĩ vậy, ta lặng lẽ nói:

“Thất thúc, phụ thân cháu hiện giờ không phải là cha ruột của cháu,ông ấy vì báo đáp ân đức của cha mẹ cháu trước đây mới thu dưỡng cháu.Cha ruột cháu họ Tiết, tổ tiên cháu thời Tống Triết Tông từng nổi danhtrong giang hồ, là thần y Diêm Vương Địch Tiết Mộ Hoa. Tổ tiên cháu khiđó bái sư làm môn hạ một môn phái lánh đời, phái Tiêu Dao, một thân ythuật không ai không kính ngưỡng. Trong di thư mẹ cháu để lại có nói,phái Tiêu Dao mỗi người đều là kỳ tài không xuất thế, thiên văn địa lý, y bặc tinh tượng, cầm kỳ thư họa không gì không biết. Thuốc mà cháu chếra cho Du Tam thúc cũng là từ trong y thư tổ tiên lưu lại, có thể thấyđược bọn họ khi đó thành tựu rực rỡ vô cùng. Nhất là võ công của TiêuDao môn, bác đại tinh thâm võ lâm hiện giờ không gì có thể sánh bằng.Trong di thư mẹ cháu để lại có nói cho cháu biết: Bắc Minh Thần Công cóthể hấp thu nội lực của người khác cho mình, Tiểu Vô Tướng Công có thểbắt chước chiêu thức võ học khắp thiên hạ, Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công có thể khiến người ta phản lão hoàn đồng, vĩnh viễn thanhxuân… và hơn mười môn tuyệt học nữa, tâm pháp cháu đưa cho Thất thúcchính là Đại Vô Tướng Công. Thất thúc, thúc có hiểu được hai chữ TiêuDao có hàm nghĩa sao không?”

Mạc Thanh Cốc nghe tiết lộ của Chỉ Nhược, vô cùng kinh sợ, rất nhiềuđiều đã vượt quá sức tưởng tượng của hắn, nghe vấn đề Chỉ Nhược hỏi, vôthức gật đầu, chợt nhớ ra nàng nhìn không được, mới hồi phục tinh thầnlại, thở dài:

“Là thiên thứ nhất trong ba mươi ba thiên trong sách Trang Tử, Tiêu Dao Du sao?”

“Đúng vậy! Thuận theo tự nhiên, hoàn toàn tự do, hướng tới tự tại, ba vị sư tổ rời xa chốn thị phi giang hồ, có người ẩn cư giấu mình bêncạnh núi Vô Lượng nước Đại Lý, có người trú thân ở Linh Thứu cung trênThiên Sơn Phiêu Miểu, nhưng như thế nào, vẫn không thoát khỏi cừu hận ân oán của bản thân. Năm đó phái Tiêu Dao có bốn đệ tử: Vô Nhai Tử, Lý Thu Thủy, Vu Hành Vân, Tề Ngự Phong.. Tiêu Dao môn có người làm thống lĩnhLinh Thứu cung cùng ba mươi sáu động bảy mươi hai đảo mấy ngàn người,giết người không tốn quá hai chiêu, nhưng y thuật cũng vô cùng cao minh, không người có thể so sánh. Môn phái cường thịnh như vậy, nhưng khônghiểu sao lại xuống dốc, hậu nhân Mộ Hoa công về sau cũng mai danh ẩntích, trở thành thế gia họ Tiết trong thành Tương Dương, bởi vì giặcNguyên tham tàn, nhà tan cửa nát, chỉ có mẹ cháu được cha nuôi cứuthoát, lưu lại di thư cùng một ít di vật còn lại của Tiêu Dao phái, cònmuốn cháu cẩn thận lưu ý chuyện tai họa năm xưa bị kẻ thù đuổi giết, duy nhất một thứ giống như võ công chính là Bất lão Trường xuân công mà tổtiên ngày xưa phái Tiêu Dao cũng không phá giải nổi. Như lúc trước cháunói mấy môn công phu chính là tâm pháp do các tổ sư sáng tạo ra, Đại VôTướng Công cũng vậy, đây cũng chỉ là tâm pháp nhưng không có chiêu thức, pháp môn vận dụng. Thất thúc, thực xin lỗi, cháu đã giấu nhiều chuyệnnhư vậy, những điều này ngay cả cha cháu cũng không biết đâu.”

Ta một hơi đem hết mọi chuyện nói ra, thật thoải mái, cảm giác áp lực đè nặng rốt cuộc biến mất.

Mạc Thanh Cốc nghe ta nói, tưởng tượng khi đó phái Tiêu Dao thần bí sóng gió nổi lên, cảm thán:

“Tiêu Dao môn, nhưng không được Tiêu Dao! Chỉ Nhược, cháu vẫn làm một Chỉ Nhược không có gì đặc biệt thì tốt hơn. Chuyện cũ này cháu khôngnên đeo nặng trên mình mãi, ta chỉ hy vọng cháu có thể vĩnh viễn đượcgiống như khi ở Võ Đang, ngày ngày sống vui vẻ yên bình, cho dù khôngcần sống ẩn dật kham khổ cũng vẫn có thể có một cuộc sống tiêu dao vuivẻ.”

“Thất thúc, cám ơn thúc!” Ta nói ra những điều bí mật này, trong lòng thấy tĩnh lặng, tưởng chừng muốn nói ra rất nhiều nhưng rốt cuộc mộtcâu cũng không nên lời.

Mạc Thanh Cốc thấp giọng:

“Không cần nói cám ơn, việc này cũng đừng nói cho người khác nghe, sợ rằng hiện giờ vẫn còn hậu nhân kẻ thù thì không hay.”

“Hẳn là không đâu. Mẹ cháu nói trong di thư rằng từ khi ẩn cư ở Tương Dương liền không gặp ai đuổi giết, hiện giờ đã hơn một trăm hai mươimấy năm, oán thù gì hẳn cũng có thể tiêu tán.” Ta nói từ hy vọng củachính mình.

“Nha đầu ngốc, đôi khi có những việc cha truyền con, con truyền cháu… đời đời không dứt, cháu vẫn cẩn thận thì tốt hơn.” Mạc Thanh Cốc ngheta nói một đoạn chuyện xưa kinh thiên, trong lòng cũng bất giác gợn sóng phập phồng.

“Dạ!” Ta cảm thụ đêm tối tĩnh lặng nhưng yên ả vô cùng, bởi vì bêncạnh có Thất thúc, cho nên không cần lo lắng, không cần sợ hãi.

Mạc Thanh Cốc cầm chiếc sáo trúc cài bên hông, thấp giọng:

“Chỉ Nhược, không còn sớm nữa, mau ngủ đi! Thất thúc thổi sáo cho cháu nghe.”

Nói xong, không chờ ta trả lời, cũng không quan tâm đến bọn phiêntăng đang canh gác tuần tra bên ngoài chú ý, nhẹ nhàng thổi lên một khúc nhạc dịu dàng. Ta ôm chăn ngồi dựa tường chìm vào giấc ngủ say lúc nàokhông biết, thanh âm trong vắt êm đềm vẫn lượn quanh hai gian phòng,theo cả vào giấc mơ.