Trọng Sinh Chu Chỉ Nhược

Chương 20: Côn Lôn tiểu trấn trọng sơ trang



“Ngươi là Trương Vô Kỵ, không phải Tăng A Ngưu sao?”

Võ Đang ngũ hiệp đều chấn động, Du Liên Châu phi thân đến nghi hoặc hỏi.

Dương Bất Hối nghe xong hoảng hốt, sao mình lại buột miệng nói ra thân phận Vô Kỵ ca ca chứ, hối hận nhìn Trương Vô Kỵ nói:

“Vô Kỵ ca ca, muội không cố ý đâu!”

“Đại sư bá, Nhị sư bá, Tam sư bá, Tứ sư bá, Thất sư thúc, ông ngoại,Vô Kỵ vừa rồi thật sự vì bất đắc dĩ nên không kịp nói rõ với mọi người,xin năm vị sư bá sư thúc và ông ngoại trách tội.”

Trương Vô Kỵ mỉm cười với Dương Bất Hối tỏ ý không trách, rồi nhìn về Võ Đang ngũ hiệp, trong mắt đã đỏ hoe, nhẹ nhàng đi đến trước Ân ThiênChính và Võ Đang ngũ hiệp quỳ xuống, dập đầu mấy cái.

Ân Thiên Chính cùng Tống Viễn Kiều, Du Liên Châu, Du Đại Nham, Trương Tùng Khê, Mạc Thanh Cốc sáu người lập tức vây quanh, mạnh mẽ nâng hắndậy, Du Đại Nham kích động nhìn Trương Vô Kỵ, nói:

“Ngươi là Vô Kỵ, ngươi là cháu Vô Kỵ, ngươi là thằng cháu con của Ngũ đệ Trương Vô Kỵ!”

Du Đại Nham sau khi Trương Thúy Sơn tự vẫn vẫn luôn tự trách mình,cảm thấy vì mình nên Trương Thúy Sơn mới áy náy, gặp lúc các phái bứcbách gây áp lực liền tự vẫn, Ân Tố Tố cũng chết theo chồng. Trương Vô Kỵ từ nhỏ sống nơi hoang dã, mất cha mất mẹ, ông cũng thật vất vả mới chữa lành thương thế, nhưng Trương Vô Kỵ lại mất tích, sinh tử không rõ,điều này càng khiến Du Đại Nham càng thêm tự trách, thường vẫn nghĩ Ngũđệ thân như ruột thịt vì mình mà chết, Vô Kỵ là giọt máu duy nhất cònlại của Ngũ đệ mình cũng không thể bảo hộ, tương lai sau này làm sao cóthể ở Cửu tuyền đối mặt với Ngũ đệ và Ngũ đệ muội?

Sau ông học xong Đại Vô Tướng Công, thân mình, tứ chi, võ công chẳngnhững khôi phục toàn bộ mà còn tiến thêm một tầng, thậm chí có thể nóitrong phái Võ Đang, luận nội công ông đứng thứ hai chỉ dưới Trương TamPhong, cũng là do Trương Tam Phong cùng các sư huynh đệ khi ông bị liệtđã truyền cho vô số nội lực, khiến cho lượng nội lực tích lũy được trong cơ thể ông còn nhiều hơn cả Trương Vô Kỵ, cho nên chờ sau khi Lục sư đệ Ân Lê Đình thành thân, Du Đại Nham cũng một mình hành tẩu giang hồ,quanh Côn Lôn tra tìm tung tích Trương Vô Kỵ, nhưng trong năm năm tìmkiếm này, trừ Chu Chỉ Nhược ra thì còn ai có thể biết Trương Vô Kỵ mộtmình ẩn cư ở trong sơn cốc hoang vắng nhưng đẹp như thế ngoại đào nguyên kia đâu. Cũng trong năm năm thời gian này, cái tên Du Đại Nham hiệpnghĩa lại một lần truyền bá trong giang hồ, vì thế lần này Du Đại Nhamxuất hiện mới có thể không ai kinh ngạc.

“Bá bá là Du bá bá, thương thế của bá bá đã khỏi hẳn rồi sao? Có phải tìm được Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao phải không ạ? Thật tốt quá, có thể nhìnthấy Du bá bá khỏe mạnh, Vô Kỵ có chết cũng yên tâm.”

Trương Vô Kỵ cảm thụ lực đỡ của Du Đại Nham, khí lực mười phần, thầnthái so với bảy năm trước cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, thân mình cao lớn ổn trọng nhẹ nhàng, ngay cả sắc mặt cũng đã từ xanh trắng chuyển thànhhồng nhuận, không khỏi cao hứng nói cười không thôi.

Du Liên Châu cùng Trương Tùng Khê thấy Trương Vô Kỵ lớn lên trunghậu, nhân nghĩa, lập tức vô cùng yêu thích, lập tức Du Liên Châu vỗ vỗbả vai hắn, vui vẻ nói:

“Đã được sáu năm rồi, Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao là cái gì? Thương thế của Du Tam bá còn phải cảm tạ Chu cô nương tặng thuốc rất nhiều. Mấy nămnay cháu đã ở đâu vậy? Khiến cho mọi người lo lắng mà tìm lại khôngthấy, đến bây giờ còn không dám nói cháu mất tích cho sư phụ biết đâu.”

“Thái sư phụ lão nhân gia có khỏe chứ ạ? Vô Kỵ tiếc là không thể đến trước mặt lão nhân gia dập đầu.”

Trương Vô Kỵ nghe đến Trương Tam Phong, mắt lại đỏ hoe, cái gì cũngbất chấp, kéo tay Du Liên Châu kích động hỏi. Trương Tam Phong trongcuộc đời Trương Vô Kỵ vô cùng quan trọng, sự kính trọng ấy chẳng nhữngđược Trương Thúy Sơn dạy dỗ từ nhỏ, mà sau khi cha mẹ mất đi, thân trúng hàn độc, Trương Tam Phong hai năm nửa bước không rời chiếu cố hắn,chẳng những cách vài ngày lại truyền nội lực cho hắn, thậm chí còn hạmình trước phương trượng Thiếu Lâm hòng cứu mạng hắn, ân tình này hắnvĩnh viễn không quên.

Tống Viễn Kiều vuốt vuốt râu dài, tràn đầy nho nhã phong độ nói: “Sưphụ lão nhân gia vẫn khỏe, trừ nhắc đến cháu thì vẫn thường xuyên ở Trúc viện bế quan, lần này nhìn thấy cháu, lão nhân gia nhất định rất vuivẻ, Vô Kỵ, cháu… Cháu đã lớn như vậy rồi!”

“Đại sư bá, Vô Kỵ thực có lỗi với thái sư phụ, lâu như vậy mà khôngtrở về Võ Đang thăm người, khiến cho Thái sư phụ phải suy nghĩ, thựckhông nên.”

Trương Vô Kỵ tâm tư trung hậu, không nói ra chuyện mình bị nhốt trong sơn cốc, dĩ nhiên không làm được gì, chỉ tự trách mình khiến cho Tháisư phụ sư phụ phải phiền não.

Trương Tùng Khê cơ trí vô song, giỏi về kết giao, nhưng nhìn thấygiọt máu duy nhất của huynh đệ, lại cao hứng nói không nên lời, chỉ cóthể cười:

“Tốt, tốt lắm, sư phụ lão nhân gia nếu nhìn thấy cháu hiện giờ chẳngnhững sống khỏe mạnh mà còn luyện được thân võ nghệ tốt như vậy, nhấtđịnh thực vui vẻ, ha ha! Võ Đang chúng ta hiện giờ có Thanh Thư, có VôKỵ, có Thừa Chí, có đám Cốc Hư Tử, thật là có nhiều nhân tài nốinghiệp.”

“Thanh Thư sư huynh, chính là vị đại ca tuấn dật cơ trí phi thườnglại giỏi bài binh bố trận cháu đã gặp cùng với phái Nga Mi sao? Nghe nói là con trai của Đại sư bá, Vô Kỵ khi ở trên núi chưa được gặp, bất quátrên đường được thấy Thanh Thư sư huynh thể hiện, thật đáng ngưỡng mộ.”Trương Vô Kỵ cười nhìn Tống Thanh Thư đang kinh ngạc đứng sau Võ Đangngũ hiệp.

Tống Thanh Thư mặt đỏ lên, sớm đã nhận ra thiếu niên này là người đãcứu giáo chúng Duệ Kim Kỳ trong tay Diệt Tuyệt sư thái, không ngờ hắnlại là Vô Kỵ sư đệ mà Thái sư phụ, phụ thân và các sư thúc hay nhắc đến, lại nghĩ đến hắn từng trước mặt Diệt Tuyệt sư thái đôi co, không khỏisắc mặt càng thêm xấu hổ. Trong lòng cũng bội phụ Trương Vô Kỵ liều chết cứu người, cảm thấy hắn so với mình dũng cảm hơn nhiều, mình nhìn bộdáng Diệt Tuyệt sư thái tàn nhẫn như vậy đã sợ hãi không còn dũng khíphản đối.

“Đệ bảo ta Thanh Thư là được, ta lớn hơn đệ cũng mấy tuổi thôi.”

“Lúc trước cháu trúng hàn độc, vẫn ở cùng Thái sư phụ ở trong Trúcviện sau núi tu dưỡng, Thanh Thư ở cùng đại tẩu bên ngoài viện nên haiđứa chưa từng gặp nhau, hiện giờ Võ Đang có hai người các cháu, Thấtthúc ta có thể thở phào rồi, không cần nghe Thanh Thư ở sau lưng nói talà cái gì mà ngọc diện Tu La a!” Mạc Thanh Cốc đạm mạc cười, mắt nhìnthấy cốt nhục của Ngũ sư huynh còn sống, thật vô cùng vui mừng, nhưngcũng biết, nơi này hiện giờ là chiến trường, không nên nhiều lời.

Bạch Mi Ưng Vương Ân Thiên Chính biết được vị thiếu hiệp võ công caocường, hành động nhân nghĩa trí tuệ thông minh ứng biến, ân nhân cứumạng này chính là cháu ngoại mình, cao hứng cười lớn, lúc này nghe thấthiệp câu nói đầu tiên chính là đem cháu ngoại ông ta về Võ Đang, tronglòng không phục, nửa thật nửa giả tức giận nói: “Hừ, Vô Kỵ là đồ tôn của Võ Đang các ngươi không sai, nhưng cũng là cháu ngoại của Ân ThiênChính ta, cháu ngoan, cùng ông ngoại trở về Thiên Ưng giáo, gặp thânnhân, có cậu cùng hai biểu huynh của cháu nữa.”

Ân Thiên Chính có thể gây dựng nên cơ nghiệp Thiên Ưng giáo, cùngDương Tiêu thế lực ngang nhau mà đứng, tài trí dĩ nhiên không kém bọnhọ, hôm nay thấy Trương Vô Kỵ đánh nhau với sáu đại phái, đã là danhdương thiên hạ, với Minh giáo ân trọng như núi, hơn nữa thừa hưởng huyết mạch cả hai bên chính tà hắc bạch là cha ở phái Võ Đang với Thiên Ưnggiáo, đúng là thời cơ tốt để nhất thống Minh giáo, kiến công lập nghiệp, huống chi Trương Vô Kỵ chính là cháu ngoại ruột của mình, ý tứ này tựnhiên là thử xem phái Võ Đang với việc Vô Kỵ ở lại Minh giáo có ý kiếngì.

“Ông ngoại, Vô Kỵ đã sớm nên đi bái kiến ông cùng cậu, nhưng gặp phải biến cố, mấy năm trước vì bệnh nặng nên vẫn chưa đi được, hôm nay cóthể nhìn thấy ông cùng cậu, cháu đã cảm thấy đây là ơn trời ban cho, VôKỵ thật vô cùng vui mừng.”

Trương Vô Kỵ trong mắt ánh lên tình cảm thân thiết, lời nói mang kích động, hiển nhiên trong lòng vô cùng xúc động, nhưng vì Ân Ly trước đãtừng nói hai người anh trai của nàng thường xuyên sỉ nhục nàng và mẹ,trong lòng không thích hai người này lắm, Trương Vô Kỵ vốn trung hậu nhu nhược, khó mà dám buộc tội hai người này không phải, chỉ có thể khôngmuốn gặp bọn họ.

Diệt Tuyệt sư thái xanh mặt, cầm lấy Ỷ Thiên kiếm trong tay ta, lạnh lùng nói:

“Tăng A Ngưu cũng vậy, mà Trương Vô Kỵ cũng thế! Các ngươi nói đủchưa, Dương Tiêu rốt cuộc là có giết hay không? Kẻ này cướp đoạt vợngười khác, cậy vào võ công, giết người vô tội, vô ác bất tác, giết hắntuyệt không phạm vào đạo hiệp nghĩa.”

“Dương tiên sinh đối người chí tình chí nghĩa, tuyệt sẽ không làmnhững việc thương thiên hại lý như vậy, việc này trước đây tôi từng nóiqua, tất cả đều là Thành Côn ác tặc vu oan giá họa cho Minh giáo, xin sư thái hãy đổi một việc khác đi.”

Trương Vô Kỵ vẻ mặt khó xử, chỉ không nghĩ sẽ để Chỉ Nhược vô tộichịu phạt, về sau gặp lại hắn chỉ có thể đối đầu, lại càng không muốngiết cha của Bất Hối muội muội, đừng nói Dương Tiêu có ân cứu mạng vớihắn, hơn nữa hắn cũng không cảm thấy Dương Tiêu kia lại có thể là ácnhân, giờ phút này thật là khó xử vạn phần, so với trước kia đối diệnngũ phái càng thêm lo lắng.

Diệt Tuyệt lạnh lùng quét mắt nhìn Võ Đang ngũ hiệp cùng Ân ThiênChính đang đứng bên cạnh Trương Vô Kỵ, thấy ngũ hiệp đương nhiên là ủnghộ quyết định của Trương Vô Kỵ, hơn nữa Chỉ Nhược cũng xuất thân từ VõĐang, tuy không biết có quan hệ gì nhưng lúc trước bà giả muốn giết ChỉNhược đã khiến mấy người họ vô cùng tức giận, họ biểu tình nhíu mày hayphẫn nộ bà ta đều thấy rất rõ ràng.

Thậm chí Mạc Thanh Cốc vì việc này mà đã động sát khí, nếu không phải vì quy củ giang hồ, mỗi phái đều không thể can thiệp nội bộ phái khác,lại có Du Liên Châu ngăn trở ắt hẳn hắn đã ra tay rồi, đang lúc chính tà lưỡng đạo cùng Nga Mi quyết liệt, việc này thật khó giải quyết. NhưngDiệt Tuyệt sư thái là người nào, luận về cố chấp, quật cường cho dù làtrời so ra còn kém hơn bà ta.

Bà ta nói đen, dù cho bao nhiêu người khác có nói là trắng thì cũngmặc kệ. Bà ta chán ghét tên Trương Vô Kỵ mang dòng máu yêu nữ này, hơnnữa Trương Vô Kỵ rõ ràng giúp cho Minh giáo, lại tỏ ra quan tâm tới ChuChỉ Nhược, lúc nào cũng lưu tình, ánh mắt yêu thích kính mộ kia khiến bà ta vô cùng phẫn nộ, thầm suy tính lợi dụng cảm tình của hắn với Chu Chỉ Nhược ép hắn, không ngờ Trương Vô Kỵ này cũng thật kiên trì ngoài dựkiến bà ta.

Nghĩ đến đây, Diệt Tuyệt sư thái lạnh lùng nhìn Trương Vô Kỵ:

“Bần ni nếu đã nói như vậy tức là cũng đã điều tra rõ ràng ác tíchcủa hắn, ngươi không chịu giết, vậy thì bần ni sẽ ra tay lo liệu, chỉcần ngươi không nhúng tay, bần ni cũng có thể thu hồi lệnh phạt vớinghịch đồ Chu Chỉ Nhược này.”

Trương Vô Kỵ nghe xong Diệt Tuyệt nói, thần sắc vừa động, lại nhìnđến Dương Bất Hối ở một bên năm năm trước tự tay mình đưa nàng đến CônLôn, dùng ánh mắt tín nhiệm nhìn hắn, lại cố kiên trì nói:

“Tôi biết sư thái là vì việc của sư huynh và Kỷ cô cô nên đối vớiDương tiên sinh có hiềm khích, tôi cũng không có khả năng hòa giải ânoán của các người, giang hồ quy củ dùng võ lực phân thắng bại, sư tháiphải cùng Dương tiên sinh một mình giải quyết ân oán hẳn cũng là chínhđáng, nhưng Dương tiên sinh lúc trước bị Thành Côn ám toán trọng thương, không thể cử động, sư thái lúc này khiêu chiến, thật sự là khiến ngườita hiềm nghi rằng thừa dịp người ta gặp nguy mà đánh, không quang minhchính đại, không bằng chờ cho Dương tiên sinh sau khi lành thương haingười ước đấu được không?”

Diệt Tuyệt sư thái nghe Trương Vô Kỵ nhắc tới ân oán ngày trước,người bà ta yêu nhất là sư huynh Cô Hồng Tử, đồ đệ yêu thích nhất cũngđều hủy trong tay Dương Tiêu, về phần Kỷ Hiểu Phù thật lòng yêu DươngTiêu, trong suy nghĩ chấp nhất của Diệt Tuyệt sư thái, đương nhiên lànàng bị Dương Tiêu mê hoặc tâm trí, dù sao bà ta cũng không sai. Có lẽbình thường bà ta vì chính nghĩa mà dừng tay, nhưng bây giờ lại bấtchấp, hừ lạnh:

“Nga Mi hôm nay đến đây là để tiêu diệt ma giáo, cùng yêu nhân nói đạo nghĩa gì chứ, Dương Tiêu còn không ra chịu chết?”

Nói xong rút Ỷ Thiên kiếm ra chĩa vào Dương Tiêu.

“Lão tặc ni, bà xuất gia cái gì chứ, giết không được mẹ ta, đánhkhông lại cha ta, lại thừa dịp cha ta bị thương mà khiêu chiến, bìnhthường sao bà không đến Quang Minh đỉnh báo thù, bây giờ lại trình racái gì uy phong, cho dù bà có dùng Ỷ Thiên kiếm cũng không đánh lại chata. Mẹ ta thích cha thì có gì sai? Bà vì muốn báo thù cho sư huynh CôHồng Tử của mình nên sai mẹ ta giết cha ta, mẹ ta không nghe lời bà nói, suýt chút nữa thì bị bà đánh chết, lại liên lụy đến một thúc thúc cứumẹ ta, ta và Vô Kỵ ca ca tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe được. Thúcthúc cứu mẹ ta kia suýt nữa cũng bị bà đánh chết, bà lại còn sai đồ đệcủa mình, chính là cái bà má cao môi mỏng chua ngoa bên kia giết ta vàVô Kỵ ca ca diệt khẩu, nếu không có Vô Kỵ ca ca bảo vệ ta, trốn thoátkhỏi các người, một đường đưa ta đến núi Côn Lôn, ta và Vô Kỵ ca ca sẽchết trong tay các người. Còn mẹ nữa, mẹ cũng không biết thế nào, cóphải bà đã giết mẹ ta rồi không?”

Dương Bất Hối càng nói càng xúc động, nước mắt theo lời nói ra cứ nghẹn ngào chảy xuống.

Lời này vừa nói ra, mọi người các phái đều dùng ánh mắt khác thườngnhìn phái Nga Mi. Trong số những người ở đây có nhiều người lớn tuổi đều biết chuyện tỷ thí của Dương Tiêu và Cô Hồng Tử năm xưa, cho dù năm đóCô Hồng Tử cũng là nhân vật tuyệt thế mới nổi, trong giang hồ rất códanh tiếng, lúc trước biết Cô Hồng Tử phó ước bảo vệ Ỷ Thiên kiếm chiếnbại, tức giận mà chết, khiến cho Diệt Tuyệt xuất gia, định hạ ra môn quy thấy ma giáo liền giết.

Lần này Minh giáo cái gì khó nghe cũng đều nói tuột ra hết, sáu đạiphái các trưởng bối cũng đều biết, nhưng nể mặt Diệt Tuyệt và phái NgaMi nên không nói ra, không ngờ bà ta còn tàn nhẫn đến vậy, năm nămtrước tiểu cô nương kia còn không đến mười tuổi đi, huống chi trong đócòn có Trương Vô Kỵ một người của phái Võ Đang, Nga Mi và Võ Đang chínhlà quan hệ thông gia cơ đấy.

Tình cảnh này Trương Vô Kỵ cũng không biết nói sao cho phải, cũngkhông thể trách Dương Bất Hối nói việc này ra, khi đó Dương Bất Hối cònnhỏ, không biết mẹ nàng nói như vậy là có ý gì, nhưng nàng hiểu DiệtTuyệt muốn giết mẹ nàng, sau này lớn lên liền suy nghĩ cũng hiểu được sự tình trước đó là thế nào, dù sao lúc ấy nàng cũng đã chín tuổi, có thểnhớ rõ mọi việc, càng huống chi từ đó đến nay nàng không được gặp mẹnữa.

Mà Trương Vô Kỵ cùng phái Võ Đang bên cạnh cũng không biết nên làmsao cho phải, lúc trước nghe Ân Lê Đình nói bọn họ đã hiểu ân oán giữaDiệt Tuyệt và Dương Tiêu là có sâu xa, nhưng không biết Diệt Tuyệt cònra lệnh giết Vô Kỵ cùng cô bé kia. Võ Đang ngũ hiệp tuy không hiểu nổiviệc Kỷ Hiểu Phù lén sinh con với người khác, yêu nam nhân khác, làm tổn thương Ân Lê Đình, nhưng tuyệt đối cũng sẽ không vì ân oán của mộtngười mà liên lụy đến một đứa trẻ, cho nên càng không hiểu nổi bà ta,hơn nữa vừa rồi nhìn Diệt Tuyệt xử sự với Chỉ Nhược, thực sự rất khócoi.

Diệt Tuyệt sư thái nghe xung quanh hồ ngôn loạn ngữ, nói bà ta cùngsư huynh lằng nhằng, nói bà ta dựa dẫm vào Ỷ Thiên kiếm, nói bà ta không có tình thầy trò, nói thủ đoạn độc ác, ngay cả trẻ con cũng không tha,ngôn ngữ tràn ngập loạn xạ trong đầu, khiến sắc mặt vốn lạnh lùng vô cảm cũng đỏ rực lên, tự nhiên là vô cùng giận dữ.

Trong đầu Diệt Tuyệt mơ hồ cũng đang hiện lên hình ảnh ngày đó, sưhuynh bị Dương Tiêu tức chết, mình ngày ngày dựa cửa trông ngóng, chờcho đến khi nhìn thấy thân thể ý trung nhân lạnh như băng được mang trởvề, mình ngồi bên cạnh sư huynh rất lâu, cuối cùng tự tay cắt đi mái tóc dài, đổi danh hào Diệt Tuyêt, từ đó đối với ma giáo thượng diệt hạtuyệt, cũng tìm kiếm tung tích của Dương Tiêu, nhưng… Nhớ đến những kẻma giáo chết trong tay, có già có trẻ, nhớ đến mình ra lệnh cho Kỷ HiểuPhù giả vờ thuận ý với Dương Tiêu, sau đó thừa cơ đánh lén, lại bị KỷHiểu Phù cự tuyệt.

Bà ta đuổi theo giết Kỷ Hiểu Phù, lệnh cho đệ tử diệt trừ nghiệt tửcủa nó, trong lòng cũng hiện lên đứa nhỏ kia có đôi mắt sáng giống KỷHiểu Phù, nghe mọi người xung quanh đều trào phúng, có một khắc chợt dao động, có phải mình đã sai? Không! Diệt Tuyệt sư thái toàn thân phát rasát khí lạnh lùng, lướt nhìn tất cả mọi người đang đàm luận, mình khôngsai, nhiều năm như vậy rồi, thù sư huynh còn chưa trả được, gian tặc kia còn chưa giết được, hôm nay quyết phải lấy máu gian tặc kia tế sưhuynh.

Mọi người bị ánh mắt sắc lạnh đầy sát khí lướt qua, ai nấy đều cảmgiác như kiếm Ỷ Thiên sắp hạ xuống cổ, lập tức đều im bặt. Diệt Tuyệt sư thái nắm chặt kiếm trong tay, lạnh lùng:

“Nghiệt chủng, ngươi còn dám nhắc đến nghiệt đồ vô liêm sỉ kia sao?Nó có hôn ước với người ta lại không biết giữ mình, lại cấu kết với mađầu Dương Tiêu, chưa chồng mà chửa, miệng thì nói rằng Dương Tiêu épbuộc, bần ni ra lệnh nó giết dâm đồ ác tặc, báo thù cái nhục thất thân,không ngờ nó dám phản bội sư môn, bất tuân sư mệnh, các vị có biếtnghiệt chủng này tên gọi là gì không?”

“Ta tên Dương Bất Hối. Mẹ ta bảo rằng, chuyện này mẹ không bao giờ hối hận cả.”

Dương Bất Hối chín tuổi lên Quang Minh đỉnh, trên đó ít có nữ quyến,không biết đến lễ giáo nhân gian, không rõ rằng Kỷ Hiểu Phù làm vậy saithế nào, tên của nàng đã khiến cho người ta biết rõ, mẹ nàng cùng namnhân khác có tư tình, còn có con riêng, với lễ giáo cổ đại quả thật làvô cùng sai.

Hôn ước giữa Kỷ Hiểu Phù và Ân Lê Đình mọi người đều biết, mấy nămtrước không hiểu sao Kỷ gia lại giải trừ hôn ước với Võ Đang, sau DiệtTuyệt lại tuyên bố đuổi Kỷ Hiểu Phù ra khỏi Nga Mi, Ân Lục hiệp cũngcưới một đệ tử Nga Mi khác, nếu không phải tin tưởng đức hạnh của VõĐang thất hiệp thì chỉ sợ đã hoài nghi Ân Lục hiệp di tình biệt luyến,thích sư muội của vị hôn thê, hiện giờ đã nhìn thấy cô bé kia tầm mườilăm tuổi, lại biết Diệt Tuyệt hẳn không bịa chuyện, vậy là ngày đó Lụchiệp lấy người khác cũng là có nguyên nhân, lại nhiều năm chịu người tachỉ trích chứ thủy chung chưa từng nói ra chuyện Kỷ Hiểu Phù tư thôngvới người khác sinh hạ nữ nhân, không khỏi càng bội phục ý chí Võ Đanghiệp khách.

Trương Vô Kỵ cũng không biết nhiều về lễ giáo, Dương Bất Hối nói rachẳng những không khiến người ta chán ghét Diệt Tuyệt mà còn làm mọingười nhìn mình với ánh mắt khác thường, nàng bối rối, không biết mìnhnói sai gì, đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Trương Vô Kỵ và Dương Tiêu.

Diệt Tuyệt sư thái đắc ý cười lạnh:

“Dương Bất Hối, mọi người nghe có thể hiểu, nghiệt đồ Kỷ Hiểu Phù kia nói Dương Tiêu ép buộc nó, vậy mà lại đặt tên con gái như vậy, khôngbiết nó không hối hận bị người tư thông, hay là không hối hận cùng mađầu kia sinh nghiệt chủng, lúc trước nếu không phải Ân Lục hiệp thay nócầu tình mà cứu giúp, bần ni đã hận là không thể lập tức giết nó, đỡ phá hoại thanh danh Nga Mi phái.”

Ta nghe mà nhướng mày, Diệt Tuyệt sư thái bà nói chuyện này ra thiênhạ đều biết thì Nga Mi cũng còn thanh danh gì nữa, nữ đệ tử trong pháikhông phải đều bị người ta coi thường sao? Khó trách sau này Chu ChỉNhược bị Trương Vô Kỵ bỏ rơi trong hôn lễ, Minh giáo và võ lâm đều không ai bất bình, không ai ngăn trở, rõ ràng là Diệt Tuyệt nói chuyện xấura mọi người đều biết, mỗi người chỉ nói một câu Nga Mi không tuân lễgiáo, nữ đệ tử Nga Mi cũng đều bị người ta xem thành nữ nhân không đứngđắn.

Chu Chỉ Nhược trong nguyên tác dựa vào Trương Vô Kỵ mà trấn áp phảnđối của sư tỷ muội (Đinh Mẫn Quân cầm đầu một đám) tham gia hôn lễ, sợrằng người Minh giáo còn cảm thấy chưởng môn Nga Mi dựa vào Trương Vô Kỵ để lên ngôi, dùng mỹ sắc gì gì đó, cảm thấy Chu Chỉ Nhược không xứngvới Trương đại giáo chủ của bọn họ đi! Cũng không xem Chu Chỉ Nhược vàomắt, ai nấy đều tưởng nàng nhất định sẽ không rời khỏi tòa núi lớnTrương Vô Kỵ, nên cũng không khuyên can chăng?

Minh giáo nghiệp lớn là tạo phản, cục diện ngày sau ta có thể hiểu,biết rằng sau này thành công, bọn họ đều là khai quốc công thần, mà ngồi ghế giáo chủ dĩ nhiên là sẽ lên ngôi hoàng đế, Minh giáo vốn binh quyền không nắm giữ ở một người, mà hoàng đế lấy thân thích đại thần cũng làbình thường, chỉ sợ mấy người lão luyện như Ân Thiên Chính, Ân Dã Vương, Dương Tiêu càng hy vọng hắn sẽ lấy con gái của đại tướng nắm trọng binh nào đó, một chưởng môn nho nhỏ nắm trong tay mấy trăm nữ đệ tử cũngkhông xong, không có chỗ dựa, không người thân thích, không có tiền tàinhư Chu Chỉ Nhược, khó trách hai vị ông ngoại và cậu này có quyền quangminh chính đại mà phản đối Trương Vô Kỵ rời đi cùng Triệu Mẫn lại khôngcó động tĩnh.

Phạm Dao ẩn thân trong Nhữ Dương Vương phủ nhiều năm, nhìn Triệu Mẫnlớn lên, đối nàng ta dĩ nhiên thân thiết, còn Trương Tam Phong không thể đến, không thể ngăn Trương Vô Kỵ rời đi, hai người này còn tình có khảnguyên, nhưng mấy vị trên Võ Đang tham gia hôn lễ không ngăn lại thì suy nghĩ cái gì, nhiều người như vậy, Trương Vô Kỵ võ công tuy cao nhưngkhông phải không ai ngăn nổi hắn, thế nhưng mọi người lại mặc hắn rờiđi, không ai phản đối, nếu dám nói mọi người không hiểu lễ giáo hay coiphá hôn ước ngay trong lễ bái đường là không nghiêm trọng, đánh chết tacũng không tin.

Aiz! Những chuyện này chắc chắn không thể xảy ra nữa đâu, ta sẽ không gả cho Trương Vô Kỵ, việc này cũng chẳng liên quan đến ta, nào là ôngngoại, rồi cậu, tả hữu hộ pháp, tứ đại pháp vương, ngũ tán nhân, ThườngNgộ Xuân, các sư thúc sư bá nghĩ cho Trương Vô Kỵ, tính toán cho hắn thì có gì là sai, chỉ sợ bọn họ còn không ngờ đến còn một tiểu nhân vật như Chu Nguyên Chương đi.

“Câm mồm, không được làm nhục Hiểu Phù, đánh thì đánh, cho dù DươngTiêu ta hôm nay chỉ còn hai tầng công lực cũng đủ để thắng ngươi.”

Dương Tiêu được Hồ Thanh Ngưu trị liệu một hồi đã miễn cưỡng khôiphục được hai thành công lực, ông ta là người kiêu ngạo, làm sao đểngười ta làm nhục người trong lòng mình được. Vừa rồi đang trị thương,nghe Diệt Tuyệt sư thái làm nhục tình yêu của mình và Hiểu Phù, cơ hồtức muốn hộc máu, bây giờ miễn cưỡng có thể hành động, liền cố đứng dậy, thanh âm khàn khàn suy yếu lại mang theo ngạo khí đến tận trời, mộtthân nho nhã khí độ ngay cả thủ lĩnh sáu phái đều không khỏi ngưỡngvọng, quả là một nam nhi xuất sắc! Ack! Đương nhiên là trừ Diệt Tuyệtra.

Diệt Tuyệt sư thái khinh thường nhìn Dương Tiêu suy yếu đến đứng cũng không vững, bà ta biết người này võ nghệ thông huyền, cho dù không cónội lực nhưng một thân võ nghệ kỹ xảo, vận lực pháp môn thôi cũng có thể đối địch với hảo thủ bình thường, nhưng nghĩ đến thù của sư huynh, lậptức trịnh trọng rút Ỷ Thiên kiếm ra, từng bước từng bước tiến về phíaDương Tiêu.

Trương Vô Kỵ lo lắng nhìn Dương Tiêu, nhìn Dương Bất Hối khóc lócngăn cản lại bị Dương Tiêu đẩy ra, vội đỡ lấy Dương Bất Hối, nói:

“Dương bá bá, bác hiện giờ thân mình chịu thương tổn, công lực tuykhôi phục được hai thành nhưng hàn khí Huyễn Âm Chỉ của Thành Côn có thể phát tác bất cứ lúc nào. Trận đấu này để cháu đến thay đi!”

“Vô Kỵ, cháu là đồ tôn của Võ Đang, cháu ngoại của Ưng Vương, có thểsắp xếp hóa giải mâu thuẫn chính phái và Minh giáo, mọi người đều rấtkính trọng cháu, nhưng hiện giờ Diệt Tuyệt lão ni cô vũ nhục mẹ của congái ta, là một nam nhân ngay cả vợ con cũng bảo hộ không xong, ta DươngTiêu làm gì còn mặt mũi mà sống, trường đấu này Dương Tiêu nhất địnhphải xuất chiến, là trách nhiệm của Dương Tiêu ta.”

Dương Tiêu nói lời này, khí độ hiên ngang, mặt lộ vẻ uy nghiêm, ngheông ta nói mọi người không khỏi bội phục, lại có chút nghi hoặc, DươngTiêu cũng là một thế hệ nhân tài, sao lại thích một nữ đệ tử nho nhỏ đãcó hôn ước của phái Nga Mi?

Dương Tiêu không biết mọi người đối với chuyện của ông ta có baonhiêu tò mò, ông ta nội tâm bình thản, đối với Kỷ Hiểu Phù chân tìnhthật ý, thậm chí một mình ở tại Tọa Vong Phong đau khổ chờ nàng mườinăm, không để ý đến Minh giáo tranh quyền đoạt lợi, ngày ngày lấy rượulàm bạn, một lòng đợi nàng hồi tâm chuyển ý.

Ta nhìn Dương Tiêu từng bước từng bước đi đến giữa quảng trường đốimặt Diệt Tuyệt, trong lòng thực thích tính cách người này, nếu ta có thể trọng sinh sớm hai mươi năm nhất định phải lựa chọn nam nhân như vậy mà yêu! Ông ta biết rõ chính mình hiện giờ không phải đối thủ của DiệtTuyệt, nhưng vì bảo hộ danh dự cho Kỷ Hiểu Phù vẫn liều chết xuất chiến.

Dương Tiêu đang bước từng bước, trên sân một mảnh yên tĩnh, Ỷ Thiênkiếm trên tay Diệt Tuyệt lóe ra, bay nhanh đâm thẳng vào Dương Tiêu.Dương Tiêu tinh thông các loại binh khí, nhưng lần này đối mặt chính là Ỷ Thiên kiếm có thể chém đứt các binh khí khác, biết cho dù cầm binh khícũng vô dụng, chỉ chờ Diệt Tuyệt tấn công, tay không tiếp chiêu. DiệtTuyệt sư thái hận Dương Tiêu thấu xương, sao có thể lưu tình, cũng không quản ông ta có cầm binh khí không, một kiếm chém xuống.

Ngay khi Ỷ Thiên kiếm chém xuống trước mặt Dương Tiêu, kiếm chiêuhung hiểm, Dương Tiêu đang muốn tránh né, đột nhiên một hòn sỏi bay đến, đánh vào thân kiếm khiến thanh kiếm bật ra, lại có tiếng đàn, tiếng sáo văng vẳng đâu đây. Dương Tiêu biến sắc, vẻ mặt quái dị, quần hào xungquanh xôn xao, không biết ai ra tay. Diệt Tuyệt cũng thủ kiếm vận khícao giọng:

“Yêu nhân phương nào? Nếu đã dám giúp Dương Tiêu ma đầu còn không chịu hiện thân, giả thần lộng quỷ?”

Diệt Tuyệt vừa dứt lời, lại có tiếng dao cầm dìu dặt thanh thanh,trong giây lát đã thấy tám cô gái từ trên không trung phiêu phiêu hạxuống, bốn người mặc áo trắng, bốn người mặc áo đen, đều là tơ lụathượng hạng. Bốn cô gái áo trắng mỗi người ôm một cây dao cầm. Nhữngchiếc đàn đó so với thất huyền cầm thông thường chỉ ngắn bằng một nửa,hẹp chỉ bằng một nửa nhưng cũng có đủ bảy dây. Bốn cô gái này nhảy xuống rồi liền chia nhau ra đứng ở bốn hướng. Bốn cô gái áo đen mỗi ngườitrong tay cầm một chiếc trường tiêu màu đen, tiêu này so với tiêu thường dài gấp rưỡi. Bốn thiếu nữ đó cũng chia ra đứng bốn góc, mỗi góc haingười một áo trắng một áo đen xen kẽ nhau. Tám cô gái đứng ổn định rồi,bốn chiếc dao cầm liền bắt đầu tấu nhạc, kế đó động tiêu cũng hợp tấu,tiếng nhạc cực kỳ nhu hòa u nhã. Trương Vô Kỵ không hiểu âm luật, nhưngthấy tiếng nhạc uyển chuyển dễ nghe, tuy đang trong cục diện cực kỳ khẩn bách nhưng cũng vẫn muốn nghe thêm một chút.

Dao cầm

Trong tiếng nhạc dặt dìu, một cô gái mặc áo màu vàng nhạt nhẹ nhàngphi thân bay tới, Cô gái đó tuổi chừng hai bảy hai tám, phong tư thathướt, dung mạo hết sức xinh đẹp, chỉ có điều mặt trắng bệch không cònchút huyết sắc nào, tay trái dắt theo một nữ tử mặc áo xanh, mi mụcthanh tú, chiếc khăn sa che nửa khuôn mặt. Nữ tử áo xanh kia có phần dodự, nhưng bị đã bị cô gái áo vàng đỡ xuống giữa quảng trường.

“Ha ha, ngươi vẫn khoa trương như vậy, ta đã nghĩ động tĩnh lớn thếnày làm sao ngươi có thể không đến.” Dương Tiêu mặt lộ vẻ quái dị, quáithanh quái khí nói.

Ta nhìn cảnh tượng quen thuộc này, không phải giống cảnh hậu nhânDương Quá xuất hiện ở Cái Bang và đại hội Đồ Sư sao? Sao lại xuất hiện ở đây vậy nhỉ? Dương Tiêu ngữ khí có vẻ như quen biết cô gái này, có vẻthực cổ quái. Không biết là thiện hay ác, nhưng hậu nhân Dương Quá lúcnày hiện thân lại đánh bật Ỷ Thiên kiếm của Diệt Tuyệt, dĩ nhiên là muốn giúp Dương Tiêu. Dương Quá, Dương Tiêu, a!! Lòng ta cả kinh, điều nàycó thể sao?

Dương Tiêu lai lịch thế nào? Võ công bác đại, bao la vạn tượng, không ai biết rõ ràng cụ thể, không ai biết sư thừa lai lịch thế nào, nhưnghai mươi tuổi ông ta đã có thể đả bại Cô Hồng Tử danh chấn giang hồ, màthanh Ỷ Thiên kiếm bao người muốn tranh đoạt lại không chút ham muốn,vứt lại trên mặt đất.

Xét cho cùng Dương Tiêu là hộ pháp Minh giáo, lấy phản Nguyên làmtiêu chí, thanh Ỷ Thiên kiếm nổi danh có thể hiệu lệnh võ lâm, không aikhông dám theo đáng lẽ ông ta phải đoạt đến Minh giáo mới phải. Nhưngông ta chẳng kiêng kỵ gì mà vứt trên mặt đất, thật kỳ quái, trừ khi ôngta căn bản là biết bí mật của thanh kiếm. Hậu nhân Dương Quá trợ giúpkháng Nguyên, Dương Tiêu lai lịch thần bí, võ công cao cường coi nhưthêm vào lực lượng phản Nguyên của Minh giáo, cũng họ Dương, lại nhântài xuất chúng, hết thảy đều là trùng hợp sao? Ta cực lực thu liễm nộitức, không muốn cô gái kia nhìn ra sơ hở.

Mỹ nữ áo vàng xoay chuyển ánh mắt, giống như hai luồng điện xẹt quaquảng trường, nhìn đến Diệt Tuyệt sư thái thần tình đang nhìn chằm chằmmấy người các nàng và Dương Tiêu, nhướng mày, giọng lạnh như băng:

“Phái Nga Mi từ khi Quách Tương nữ hiệp lập phái, lịch đại tới nayđều lấy tiêu chỉ đuổi Thát tử làm mục đích, ngươi thân là chưởng môn đời thứ ba, chẳng những không chí tiến thủ mà ngược lại còn lên đây náoloạn, hao tổn mấy chục đệ tử Nga Mi, ngày sau ngươi lấy mặt mũi nào màđi gặp Nga Mi tổ sư nữa?”

Lời nói tràn ngập vẻ trách phạt, giống như trưởng bối dạy hậu bối, mà nữ tử áo xanh bên cạnh đôi mắt lại rưng rưng, nhìn chằm chằm vào DươngTiêu.

“Tiêu diệt ma giáo, trừ hại cho võ lâm là lẽ thường phải làm, yêu nữ nhà ngươi dựa vào đâu mà giáo huấn việc của phái Nga Mi ta?” Diệt Tuyệt sư thái từ khi lên làm chưởng môn, nào có ai dám nói chuyện với bà tanhư thế, coi bà ta như hậu bối mà trách tội.

Dương Tiêu đứng một bên, chỉ cảm thấy nữ tử áo xanh kia, đối mắt lệ ý mênh mông vô cùng quen thuộc, nhưng lại nghĩ không ra, bất giác mà nhìn chằm chằm vào nàng ta, giống như vĩnh viễn nhìn không đủ, chợt nghethấy Diệt Tuyệt cáu kỉnh đáp lại, bật cười ra tiếng, châm chọc nói:

“Ngươi có ý tốt, người ta lại coi thành yêu nữ, ha ha! Thực không nghĩ đến ngươi có ngày hôm nay!”

“Yêu nữ? Sao ngươi lại nhìn ta thành yêu nữ? Ngươi xác định, rằng ta nói sai sao?”

Mỹ nữ áo vàng nghe xong hai người nói, cũng không tức giận, thanh âmlạnh lùng thản nhiên hỏi, mắt lạnh vô ba, giống như trong thiên hạ không gì có thể làm nàng dao động.

Diệt Tuyệt sư thái mặt càng đen lại, nghe nàng ta hô hấp miên dài,lại nghĩ đến tám cô gái phi thân vào, khinh công tuyệt đỉnh, nữ tử nàylại ngang nhiên mặc y phục màu vàng hành tẩu, tuyệt không đơn giản, (ởcổ đại, màu sắc quần áo đôi khi tượng trưng cho giai cấp, màu vàng chỉhoàng gia mới có thể mặc, dù là đại thần cũng không thể dùng màu này)lập tức trấn áp cơn tức giận, nói:

“Ngươi nếu ra tay cứu ma đầu này, tự nhiên là có quan hệ với ma giáo, gọi ngươi là yêu nữ có sai sao?”

“Ta không phải người trong ma giáo, hôm nay đến chẳng qua muốn tặngcho Quanh Minh Tả sứ đại danh đỉnh đỉnh Dương Tiêu một phần lễ vật thôi, vài năm trước đây ta ngẫu nhiên cứu trở về một bệnh phụ, thấy nàng coinhư thanh tú động lòng người, liền mang tới làm lễ vật tặng cho Dương Tả sứ.”

Nàng lúc này nói chuyện mới có nhân khí, không còn vẻ sắc lạnh nữa,nhưng ngữ khí mang vẻ trào phúng, quan tâm mà lại chế nhạo, nói xong tùy tay đẩy một cái, đem nữ tử áo xanh che mặt đẩy ra trước mặt Dương Tiêu.

Dương Tiêu nhìn nữ tử, vẻ mặt không dám tin, không nói gì đáp lại, tay nhẹ nhàng run rẩy tháo khăn trên mặt nàng xuống:

“Hiểu Phù, thật sự là nàng, thật là nàng! Ta rốt cuộc lại được nhìnthấy nàng, nàng thế nào? Có bị thương không? Bất Hối sau khi đến đây, ta sai giáo chúng đi tìm rất nhiều nơi cũng không tìm thấy nàng.”

Khăn che mặt hạ xuống, hé ra khuôn mặt thanh tú của thiếu phụ tầm hai tám hai chín tuổi, mọi người nghe Dương Tiêu nói xong, ai còn khôngbiết người này là ai, muốn bàn tán nhưng lại ngại mỹ nữ áo vàng lai lịch thần bí thân thủ khó lường kia, các thị nữ của nàng cũng đã không đơngiản, đành không dám nhiều lới. Dương Bất Hối nhìn thấy gương mặt thiếuphụ, đôi mắt đỏ hoe, kích động chạy lại ôm chầm lấy nàng, khóc òa:

“Mẹ, mẹ đừng rời khỏi Bất Hối, Bất Hối nghe lời mẹ, nghe lời cha,không bướng bỉnh, không ham chơi, mẹ đừng rời khỏi Bất Hối!” Dương BấtHối vừa khóc vừa nói, nước mắt ròng ròng khiến cho không ít người cũngđỏ hoe mắt, nhất là mấy sư tỷ muội đồng môn trước đây từng thân thiếtvới Kỷ Hiểu Phù như Tĩnh Nghi, Tĩnh Huyền. Đinh Mẫn Quân tỏ vẻ khinhthường, bĩu môi châm chọc vài câu.

Kỷ Hiểu Phù ôm lấy mặt Dương Bất Hối, cẩn thận quan sát, nhìn thấy có phần giống nàng khi còn nhỏ, hai người tựa như tỷ muội, trong mắt lệrốt cuộc không nhịn được rơi xuống, ôn nhu nói:

“Lần này mẹ sẽ không rời khỏi cha và con nữa, mặc kệ người ta nói gì, xem thường thế nào mẹ cũng không bỏ đi.”

“Được, chúng ta một nhà ba người vĩnh viễn ở cùng một chỗ, mãi mãikhông chia lìa.” Dương Tiêu nghe Kỷ Hiểu Phù nói xong, mới thở dài nhẹnhõm một hơi, đem Kỷ Hiểu Phù và Dương Bất Hối ôm vào lòng, thỏa mãnnói, tuấn nhan thường nhíu lại đau khổ lúc này mới giãn ra.

Kỷ Hiểu Phù cảm thận được ánh mắt rực lửa căm hận của Diệt Tuyệt phía sau, mắt hiện lên vẻ buồn bã, không muốn quay đầu lại nhìn sư phụ đangtức đến phát cuồng kia, gắt gao ôm chặt Dương Tiêu và con gái, ôn nhu mà buồn bã nói:

“Mười sáu năm không gặp chàng, trước kia ta tưởng rằng không muốn sưphụ thương tâm, không để Ân Lục hiệp tổn thương, không tổn thương chàng, không thể làm mất mặt Kỷ gia, vì chính tà hai đường khác nhau, vì đạinghĩa sư môn, mình có chịu khổ cũng không sao, nhưng rốt cuộc vẫn làm sư phụ thương tâm, làm Ân Lục hiệp thương tâm, càng làm chàng thương tâm,khiến cho con gái phải chịu khổ. Sau khi suýt chết, ta mới hiểu khôngphải mọi việc lúc nào cũng được thập toàn thập mĩ, đời người dù sao cũng phải chịu ít nhiều thua thiệt mất mát, muốn có hạnh phúc cũng phải trảgiá, mất đi cái này thì mới được cái kia.”

“Nghiệt đồ, trước mặt mọi người mà dám cùng ma đầu ôm ôm ấp ấp, thậtvô liêm sỉ. Được được được, bần ni hôm nay liền đại khai sát giới, diệttrừ phản đồ Nga Mi phái, cho các ngươi cả nhà xuống suối vàng đoàn tụ.”

Diệt Tuyệt hận Dương Tiêu thấu xương, sư huynh của mình thân đã hóatro bụi, Dương Tiêu lại có thể một nhà ba người đoàn tụ, còn muốn sốnghạnh phúc, nói chuyện tình cảm trước mặt mọi người, ông trời thật vôcùng bất công.

Lập tức khí giận bạo khiêu, bộ mặt vặn vẹo, sát khí bức lên, khôngnghĩ đến Dương Tiêu và Cô Hồng Tử là luận võ công bằng, Cô Hồng Tử thua, khí lực hao tổn, lại thêm giận quá mà bệnh ốm chết, có quan hệ gì vớiDương Tiêu đâu. Diệt Tuyệt không nghĩ ra, lại nghĩ trời cao bạc đãimình, hậu đãi cừu địch, bất chấp mỹ nữ thần bí kia vẫn ở đó, giơ kiếmđịnh chém ba người, tuy nhiên cảm xúc quá mạnh, hận quá sâu,lại thêm KỷHiểu Phù xuất hiện, cùng kẻ thù yêu thương tình tứ, chịu đả kích lớn,phương tấc đã loạn.

Vô chiêu vô thức, kiếm đã hạ xuống, mỹ nữ áo vàng đứng bên nhướngmày, thân hình khinh phiêu, chợt lóe lên cạnh Diệt Tuyệt rồi lại quayvề, mà thân hình Diệt Tuyệt đang đà xông tới bỗng nhiên nháy mắt cứnglại,rồi thu kiếm trở về, sắc mặt xanh mét cổ quái. Mỹ nữ áo vàng khôngtức giận, chỉ lạnh lùng nói:

“Năm đó Ỷ Thiên kiếm Quách Tương nữ hiệp truyền xuống là để cho ngươi chém giết lung tung sao? Ngươi quả thật mệnh khổ, bất đắc dĩ thiên ýtrêu ngươi, sinh tử luân hồi người ngoài có quan hệ gì đâu, ngươi lại cố chấp như vậy, tất sẽ rời xa chính đạo, lâm vào sát chướng, trở về ngẫmnghĩ lại đi! Cố chấp chỉ hại người hại mình.”

Diệt Tuyệt sư thái xanh mặt, không nói được một lời, vung tay lên,mang theo chúng đệ tử Nga Mi đi ra khỏi cửa, chuẩn bị xuống núi. Mỹ nữáo vàng kia cũng không nói gì thêm, ta ngưng thần chế khí, cúi đầu bướcnhanh theo mọi người, tin đập thình thịch, nghĩ lại cảnh ban nãy, mỹ nữáo vàng đó lấy thân pháp cực nhanh đến sát cạnh Diệt Tuyệt, tùy tiệndùng một lóng tay điểm huyệt bà ta, vẫn là nàng xuống tay lưu tình, Diệt Tuyệt sư thái cứng người một lát rồi khôi phục lại như cũ.

Diệt Tuyệt nhất định là biết thân phận của nàng, mỹ nữ áo vàng kiachiêu số giống như ta từng thấy khi bà ta dùng để bắt giáo chúng Duệ Kim Kỳ, chẳng qua là Diệt Tuyệt sử ra không được tinh diệu bằng, có lẽ làmỹ nữ áo vàng dùng mới chính là Lan Hoa Phất Huyệt Chỉ chính thống củaDương Quá học được từ Hoàng Dược Sư.

Diệt Tuyệt sư thái xanh mặt, không nói gì dẫn theo hơn mười đệ tử còn lại xuống núi, ngày đi đêm nghỉ, vội vàng hành tẩu nhưng cũng phải mấtmấy ngày mới ra đến phụ cận vùng núi Côn Lôn. Nhiều ngày đó cũng đủ thời gian để bà ta bình tĩnh lại, sắc mặt không còn quá khó coi, nhưng vẫnhiếm khi mở miệng ra nói chuyện, ngay đến ta khi ở Quang Minh đỉnh khiến bà ta phật lòng đến thế nhưng cũng không thấy bà ta có động chạm gì.Lần này, ngoài Tĩnh Nghi đại sư tỷ ra, tất cả mọi người đều đối với tarất lạnh lùng, Diệt Tuyệt đối với các nàng mà nói, chính là trời, làthần thánh không thể làm trái mệnh, ta không tuân theo lệnh bà ta, cũngkhông khác gì so với tội phản bội Nga Mi, tuy Diệt Tuyệt còn chưa trừngphạt nhưng đến khi đả kích do hậu nhân Dương Quá gây ra cho bà ta lắngxuống hẳn sẽ tìm ta tính sổ.

Bởi vì phái Nga Mi xuống núi đầu tiên trong sáu phái, lại đi rấtnhanh nên không nhìn thấy nhân mã các phái khác. Ngày mai ra khỏi núiCôn Lôn, nghĩ đến những chuyện sắp phải đối mặt khiến ta mâu thuẫn không thôi, chỉ sợ vừa rời khỏi Côn Lôn, nghênh đón trước mặt sẽ là mai phụccủa Triệu Mẫn. Ta còn nhớ rõ tình tiết trong truyện, phái Côn Lôn phầnlớn đệ tử chết trên đường trở về, còn mấy phái khác cũng bị trúng kế ámtoán mới sa vào phục kích.

Ta không biết nghênh đón Nga Mi là mai phục hay là ám toán bằng ThậpHương Nhuyễn Cân Tán, nếu là Thập Hương Nhuyễn Cân Tán, ta có thể cảnhbáo Diệt Tuyệt sư thái, nếu Triệu Mẫn mang theo người ngựa phục kích, ta cứ giả làm nhu nhược, chờ Trương Vô Kỵ tới cứu cũng được. Dưới tayTriệu Mẫn là mấy chục phiên tăng cao thủ, ít nhất có ba gã của Kim Cương môn cũng là nhất lưu cao thủ, còn có Huyền Minh nhị lão, cho dù ta vàDiệt Tuyệt có liên thủ cũng không phải đối thủ của bọn chúng.

Huống chi Cửu Âm chân kinh ta học được tuy lai lịch kín đáo, nhưngnhững người còn sống trên đời này ít nhất có hậu nhân Dương Quá và DiệtTuyệt là có thể nhận ra, còn nhớ trong nguyên tác có một đoạn ở Vạn Antự Diệt Tuyệt từng kể cho Chu Chỉ Nhược nghe cách nào luyện tốc thànhCửu Âm chân kinh, sau khi đuổi xong quân Mông Cổ rồi phải luyện lại tâmpháp chân chính, hiển nhiên là do Quách Tương đem chuyện này truyền lạicho Phong Lăng sư thái, sau khi Diệt Tuyệt kế thừa chưởng môn vị cũngđược biết.

Còn có Dương Tiêu lai lịch thần bí, phỏng chừng ông ta cũng từng nghe nói đến Cửu Âm chân kinh, trước mặt ông ta cũng phải cẩn thận, chiêuthức Cửu Âm chân kinh ta học được nếu không sử dụng mà chỉ dựa vào kiếmpháp Nga Mi sơ cấp ta học, lại thêm thiếu sót kinh nghiệm đối địch thìlàm sao có thể thắng được. Thôi quên đi, không nghĩ nhiều nữa, cùng lắmthì bị Triệu Mẫn giam giữ ba tháng, bất quá lần này không thể để DiệtTuyệt chết. Trải qua trường chém giết này, nhìn thấy nhiều người chếtnhư vậy, giang hồ võ lâm đối với ta đã không còn chút hấp dẫn nào nữa.

Ta chính là một người hiện đại bình thường, ta không muốn giết ngườinhưng cũng không muốn bị giết, đối với Nga Mi không có cảm tình gì, takhông phải Chu Chỉ Nhược của nguyên bản trừ Nga Mi thì không còn gì, tacó một người cha yêu thương ta, còn có một thân võ công miễn cưỡng cóthể tự bảo vệ mình, cho dù rời khỏi Nga Mi ta vẫn có thể sống tốt, giang hồ này vẫn là để Diệt Tuyệt sư thái, Trương Vô Kỵ, Triệu Mẫn đấu đánhau đi. Ta muốn làm người bình thường, được sống những ngày tháng bìnhthường, nên phải nghĩ cách nào đó rời khỏi phái Nga Mi thôi.

Suy nghĩ gần hết một đêm, ta mới mơ màng ngủ được đôi chút. Ngày thứhai, trời tờ mờ sáng mọi người đã bắt đầu xuất phát, còn nhớ rìa địaphận Côn Lôn có một trấn nhỏ, mấy ngày nay ăn gió uống sương, lại cóhuyết khí trên người, thêm vào là gió cát sa mạc cứ triền miên thổi, tất cả mọi người đều phong trần bụi bặm, trên người đã vô cùng khó chịu,chỉ mong sớm tìm được một quán trọ để tắm rửa. Ước chừng cuối ngày cóthể đến được thị trấn, tắm rửa nghỉ ngơi, ai nấy đều hưng phấn, ngay cảbi thương do các sư huynh muội đã chết cũng phần nào giảm bớt.

Trong địa phận Côn Lôn, đúng lúc giữa đông, thời tiết giá lạnh vôcùng, trời cũng nhanh tối, chờ đến được thị trấn thì sắc trời đã đensầm. Tất cả mọi người đều là người luyện võ, không ai sợ hãi, Tĩnh Huyền sư tỷ đốt một cây đuốc đi trước dẫn đường, đến quán trọ duy nhất củatrấn. Cửa quán trọ đã đóng, bên ngoài treo mấy ngọn đèn lồng tỏa ra mộtlàn ánh sáng tù mù mông lung. Tĩnh Huyền sư tỷ phất tay, hai gã nam đệtử đi lên trước gõ cửa, bên trong truyền đến tiếng người gác đêm, nóivọng ra:

“Ai đến giờ này vậy? Nhỏ tiếng chút, trời đã tối, khách nhân đều đã nghỉ ngơi cả.”

“Mở cửa, có muốn kiếm tiền nữa hay không?”Namđệ tử bên trái nôn nóng.

Bên trong quán trọ truyền đến tiếng bước chân lẹt xẹt, nghe đã biếtlà không phải người luyện võ. Cửa cạch một tiếng mở ra, một tiểu nhị ước chừng hai mươi mấy tuổi thò đầu ra, nhìn bên ngoài cầm đuốc, giật mình, rụt rè nói:

“Thì ra là các vị nữ hiệp, đại hiệp đã trở lại, xin mời vào.” Nói xong nhanh nhảu mở to cửa ra, chạy trước dẫn đường.

Tĩnh Huyền sư tỷ lấy ra một đĩnh bạc to đưa cho tiểu nhị:

“Còn có bao nhiêu phòng chúng ta đều thuê hết, phiền chủ quán đun mấy thùng nước ấm rồi đưa đến các phòng, thuận tiện chuẩn bị chút đồ ăn đơn giản, đặt ở đại sảnh, chúng ta còn chưa kịp ăn uống gì. Đây! Tiền nàythừa bao nhiêu đều thưởng cho các ngươi, làm phiền chủ quán.”

Tiểu nhị cười cười, tay đỡ lấy đĩnh bạc, hài lòng nói:

“Bẩm sư thái, thực ngại quá, phòng trọ chỉ còn chín gian loại tốt,chỉ sợ không đủ cho mỗi người một gian, thỉnh sư thái tha lỗi.”

“Vậy nam đệ tử hai người một phòng cũng được, mọi người tranh thủthời gian nhanh chóng tắm rửa một chút, rồi xuống ăn cơm.” Tĩnh Huyền sư tỷ cũng không lúng túng sắp xếp luôn.

“Dạ!” Mọi người đều đồng thanh nghe lệnh, cũng không chờ tiểu nhị dẫn đường, Tĩnh Huyền sư tỷ dẫn Diệt Tuyệt sư thái vào phòng chữ Thiên tốtnhất, còn lại mọi người đều tự tìm phòng vào ở. Cũng khó trách ai nấyđều thuộc đường thuộc lối, trấn này chỉ có một quán trọ, phòng khách chỉ có hơn mười gian loại sang, còn có mấy gian loại bình thường, lần trước qua đây đã ở quán trọ này nghỉ ngơi, bây giờ trở lại đương nhiên khôngxa lạ gì. Tiểu nhị kia cũng không thắc mắc gì nữa, bỏ bạc vào túi rồichạy ra phía sau gọi người vội vàng làm việc.

Ta nhìn chủ quán và tiểu nhị quen thuộc, đúng là mấy người đã từnggặp, yên lòng, vậy là Triệu Mẫn đợi chúng ta vào Trung Nguyên mới độngthủ chăng? Aiz! Đường đi lúc nào cũng phải lo lắng, Kim lão đại à, chodù diễn viên chính có là Trương Vô Kỵ thì ông cũng nên nói rõ xem pháiNga Mi bị bắt như thế nào chứ! Ông không nói, ta liền mấy ngày cứ mơmàng lo lắng đên bây giờ không hết, mỗi ngày đều lo lắng chỉ sợ tóc bạchết mất.

Ta vừa oán trách vừa đi tìm một phòng, nhưng không ngờ chín gian đềuđã có người. Có nhiều hơn mười người, cho dù nam đệ tử có hai người ởchung một gian nhưng nữ đệ tử vẫn thiếu một gian cơ mà. Nghĩ đến thái độ coi thường mọi người dọc trên đường vẫn thể hiện ra, xem ra vẫn là quên đi, không nói nhau với các nàng cho mệt, đợi một lát bảo tiểu nhị sắpxếp một gian phòng bình thường hoặc phòng tạp vụ cũng được.

Ta ngồi ở đại sảnh, nhìn mấy tiểu nhị trong quán cứ lần lượt đưa nước nóng hết phòng này lại phòng khác, rồi lại đem nước bẩn trở ra, bận rộn tíu tít hơn một canh giờ, Đại sư tỷ Tĩnh Nghi mới mặc một bộ đồ mớisạch sẽ đi đến, áo xám tăng lữ, sạch sẽ ôn hòa, nhìn ta vẫn người đầybụi bặm, chỉ mặt mũi tay chân được rửa qua một chút, bối rối, lại nhìncác cửa phòng đã đóng kín, cười khổ một chút, nói vẻ bất đắc dĩ:

“Chỉ Nhược, ủy khuất cho muội rồi, đến phòng ta tắm rửa một chút,buổi tối nghỉ cùng phòng với Đại sư tỷ vậy.” Nói xong đẩy ta vào trongphòng của nàng.

“Đại sư tỷ, cám ơn tỷ.” Ta có chút nghẹn ngào nói, ta chưa bao giờchịu loại ủy khuất thế này, trước đây, thầy cô giáo, bạn bè, cha mẹ kiếp trước, còn có cha kiếp này, mọi người đều yêu thương ta, chưa bao giờgiống như những ngày này, bị người coi thường sai bảo, bình thường không để phần đồ ăn cho ta, đêm bắt ta thức canh chừng, ngay cả bồn nước tắmcũng không có phần cho ta, nơi ta nghỉ ngơi cũng mặc kệ, tự thân lo lấy, chỉ có Đại sư tỷ Tĩnh Nghi là khác, đối xử với ta thật tốt.

Đại sư tỷ nhẹ nhàng thở dài:

“Tĩnh Huyền các nàng cũng vô tâm thôi, muội đừng để ý nhé, ta đi bảotiểu nhị đun nước ấm cho muội, mau vào chuẩn bị quần áo để tắm đi.”

Ta gật gật đầu, đi vào trong. Trong phòng có có hơi nước ẩm, hiểnnhiên là Đại sư tỷ vừa tắm rửa xong, ngay cả bồn tắm cũng chưa chuyểnđi. Ta đóng cửa phòng lại, lấy ra một bộ y phục màu xanh lục nhạt, mộttấm áo khoác vải bông đồng màu cùng khăn quàng và mũ bằng lông sói màutrắng như tuyết. Mấy thứ đồ này ta mang từ Võ Đang đến, trên đường sợdây bẩn nên không dám mặc, nhưng trên đường về, hai bộ đồ kia đều bẩncả, chỉ còn mấy thứ đồ này để mặc.

Ta chuẩn bị xong, bên ngoài tiểu nhị đã gõ cửa, ta biết hắn đến đưanước, liền mở cửa ra, không để hắn vào phòng, tự mình xách nước đổ vàobồn tắm, đổ bốn lần mới đầy quá nửa, ta phỏng chừng đã đủ, liền bảo tiểu nhị không cần mang thêm nước lên nữa, đóng chặt cửa phòng lại, bỏ quaphấn sáp dùng để tắm thô sài của quán trọ, lấy trong bọc ra một bìnhnhỏ, là loại tinh dầu thơm ta tự mình chế tạo hòa vào trong bồn nước ấm.

Một làn hương hoa quế dịu ngọt nhẹ nhàng lan tỏa ra khắp phòng. Talại đặt một bình tinh dầu hương hoa quế khác dùng để tắm bên cạnh, lúcnày mới cởi bỏ quần áo bẩn, ngâm mình vào làn nước, một lúc sau cuốicùng cũng tẩy rửa sạch sẽ bụi bặm trên người, lau khô người, thay bộ đồsạch vào, vấn lại mái tóc còn ẩm ướt kiểu Nga Mi, cài một chiếc trâmbạch ngọc, xong xuôi mới cảm thấy thư thái đi nhiều, quả nhiên quần áosạch sẽ có thể giúp người ta thoải mái.

Ta mặc đồ xong, vẫn cảm thấy có chút lạnh. Mùa đông giá rét, ta lạivừa tắm gội xong, cũng chẳng phải cao thủ để có thể dùng nội công sấykhô tóc, đành phải mặc thêm vào tấm áo khoác dài, choàng lên đầu chiếcmũ lông sói tuyết rồi mới mở cửa phòng theo hành lang tiến vào sảnh.Không có gì bất ngờ, mọi người như thường lệ, không chờ ta mà ăn cơmtrước.

Mọi người nghe được tiếng bước chân, đều quay lại. Nhìn thấy ta, mấytên nam đệ tử tục gia chợt ngẩn ngơ, bọn Tô Mộng Thanh là thân truyền đệ tử của Diệt Tuyệt sư thái nhìn vẻ khinh thường nhưng cũng không nói gì. Diệt Tuyệt sư thái một mình một bàn, chỉ ngẩng đầu lạnh lùng liếc tamột cái rồi lại ăn cơm chay tiếp, không nói lời nào. Những người còn lại thấy Diệt Tuyệt sư thái không mở miệng cũng không dám nói gì, chỉ cóĐinh Mẫn Quân cười lạnh vẻ chế nhạo:

“Đây là thiên kim nhà ai, làm sao lại chạy đến bàn ăn của phái Nga Mi chúng ta thế này? Hừ, chỉ là con nhà nông dân mà ăn mặc giống nhưthiên kim tiểu thư, cho ai nhìn vậy?”

“Nhị sư tỷ, trời rất lạnh. Quần áo này cũng làm từ vải thường thôi,ta không cố ý thế nào cả.” Ta cố nén tức giận, thấp giọng giải thích,Đinh Mẫn Quân này mà ghét ai, mồm mép tuyệt sẽ không lưu tình, một câucó thể khiến người ta tức mà chết. Ả vừa nói ra câu này, tất cả mọingười liền dùng ánh mắt khác thường nhìn ta.

Đinh Mẫn Quân cười lạnh một tiếng, giọng khinh thường:

“Mũ trên đầu ngươi là vải thường? Thắt lưng của ngươi màu sắc bìnhthường? Coi mọi người không có mắt hay sao? Còn học đòi người ta giả bộthiên kim tiểu thư khoác áo choàng, không tự soi gương mà nhìn mình xem, trang cái này, diện cái kia, ăn mặc như vậy còn giống với một đệ tử Nga Mi sao? Thực mất mặt phái Nga Mi, phái Nga Mi ta cũng không xứng vớithiên kim đại tiểu thư nhà ngươi.”

Lời này vừa nói xong, lập tức các bàn bên cạnh các sư tỷ sôi nổi nhỏgiọng bàn tác, nhưng lại cố tình đủ để cho người ta nghe được, cái gì mà chỉ là một đứa con nhà nông gia, không biết làm sao nhờ được phái VõĐang tiến cử mới có phúc phận vào Nga Mi phái, nào là ta kháng lệnh sưphụ, khiến Nga Mi mất mặt trước sáu đại phái… , mỗi người đều ra vẻ vôcùng bất mãn.

“Mũ và quần áo đều là ta mang từ nhà đến, y phục Nga Mi của ta đều bẩn nên ta mới thay đồ này…”

Ta còn chưa nói xong, Đinh Mẫn Quân lại cướp giọng, nói khinh bỉ:

“Ai cho ngươi nói ở đây, Nga Mi phái chúng ta không có thứ…”

“Mẫn Quân câm mồm, có người làm sư tỷ như ngươi sao? Ăn cơm đi, nói gì mà nói!”

Tĩnh Nghi ngồi bàn bên thấy Đinh Mẫn Quân càng nói càng quá đáng, cóchút tức giận, mở miệng ra ngắt lời ả ta, mắng thêm hai câu ổn định lạitrật tự, rồi nói với ta:

“Chỉ Nhược mau lại đây ngồi xuống ăn cơm! Nhị sư tỷ tính tình tuệch toạc, muội đừng để ý.”

Ta nhìn tất cả mọi người đều cúi đầu không nói, Diệt Tuyệt đối vớiĐinh Mẫn Quân nói năng thô lỗ này không để ý cũng không ngăn cản. Ta hít sâu, tự nói với mình, nơi này không phải là thời hiện đại, cũng khôngphải ở ngôi nhà chỉ có cha con ta, không phải ở phái Võ Đang mọi ngườiđều yêu thương ta, nơi đây là phái Nga Mi, lạnh băng, vô tình. Một bêntự nhủ, một bên ta ngồi xuống bên cạnh Tĩnh Nghi, đưa tay nhận lấy bánhcùng cháo Tĩnh Nghi đưa cho, thấp giọng:

“Cám ơn Đại sư tỷ!”

Đại sư tỷ Tĩnh Nghi cười ôn hòa, không nói gì, tiếp tục cúi đầu ăncháo. Ta cầm lấy bát canh, định đưa lên miệng uống, bỗng nhiên tronglòng vừa động, cẩn thận nghe ngóng, một mặt buông bát canh, tiến vội đến cạnh Diệt Tuyệt, thấy bà ta đã ăn hết hơn nửa bát cháo. Diệt Tuyệt thấy ta đột nhiên chạy đến bên cạnh, vẫn không để ý đến ta, tiếp tục ăn. Tathấy tất cả mọi người đều đã ăn không ít, trong lòng lo lắng, bất chấpDiệt Tuyệt nghi ngờ, cúi sát bên tai bà ta, nhỏ giọng:

“Sư phụ, đừng ăn nữa, trong đồ ăn có độc, ngài mau thử vận công mộtchút xem có được không. Đừng lộ ra vẻ gì, chúng ta trúng mai phục.”

Diệt Tuyệt sư thái mặt vẫn thản nhiên, chỉ có bàn tay đang cầm thìahơi run run, thìa cháo kia không đưa lên miệng, sau một lúc bỗng nhiênsắc mặt bà ta chuyển thành trắng bệch, đầu đổ mồ hôi, lòng ta cũng thấylạnh, vội lấy trong túi ra một bình giải độc đan ta điều chế cho mìnhtrước khi xuất phát, đưa cho Diệt Tuyệt, nói:

“Sư phụ, thử một chút thuốc này xem có tác dụng không, đừng tỏ thái độ gì.”

Thuốc này ta dựa theo hiểu biết về Thập Hương Nhuyễn Cân Tán mà chế,nhưng sự thật ta căn bản không biết Thập Hương Nhuyễn Cân Tán được điềuchế từ những loại thuốc nào, cũng không biết quá trình chế thuốc ra sao, giải dược kia ta cũng không biết có hiệu quả không. Vừa rồi nếu khôngphải bát canh đặt trước mắt khiến thị lực của ta vốn tinh gấp nhiều lầnngười thường phát hiện ra bên trong có chút cặn vụn rất nhỏ chưa tan hết thì cũng không nhìn ra được. Quả nhiên không hổ là Thập Hương NhuyễnCân Tán vô sắc vô vị, nếu không phải thuốc chưa hoàn toàn tan hết thìchỉ sợ ta cũng trúng chiêu. Diệt Tuyệt sư thái cầm lấy bình thuốc, cẩnnhận liếc nhìn ta một cái, hít sâu một hơi, hạ quyết tâm lấy ra mộtviên, nuốt xuống.

Qua mấy hơi, Diệt Tuyệt lại lấy ra một viên nữa định nuốt tiếp, ta vội đưa tay dưới bàn ngăn lại, thấp giọng:

“Thuốc này dược tính rất mạnh, mỗi lần chỉ có thể dùng một viên, lầntiếp theo phải đợi ba ngày sau. Thuốc này ăn vào, sư phụ thấy sao?”

“Khôi phục chưa đến hai tầng công lực, ngươi đem cho mấy sư tỷ…”

Diệt Tuyệt còn chưa nói hết, cửa chính quán trọ cùng với mấy gianphòng loại thường bỗng nhiên mở tung, ba mươi mấy kẻ phi thân vào đạisảnh, có phiên tăng, có kiếm khách, có võ sĩ, có tám gã giả dạng thợsăn, còn có hai lão già, một đầu đà, một người gầy gò mặc áo màu tro đội nón nan tre rộng vành có một tầng sa đen mỏng che kín khuôn mặt, dầndần vây quanh thành một vòng tròn dồn mọi người phái Nga Mi vào trong.

Ta nhìn trận thế này, chỉ sợ rằng tất cả cao thủ dưới trướng của NhữDương Vương đều đến đây cả, trong lòng kinh hãi vội lén đem bình thuốcnhét vào tay Diệt Tuyệt bên trong áo bào, nhỏ giọng:

“Sư phụ, ngài giữ lấy thuốc này, không cần lo cho bọn ta, tranh thủthời cơ tìm đường phá vây, sau khi giải độc thì đi tìm Trương chân nhânnói lại, những phiên tăng kia ta cùng với Trương chân nhân từng nhìnthấy, là bọn cẩu Thát tử Mông Cổ từng đuổi giết người Minh giáo, lúc ấyta cũng ngẫu nhiên được Trương chân nhân cứu giúp, những phiên tăng này y phục không khác gì so với bọn phiên tăng ngày đó.”

Diệt Tuyệt sư thái vừa nghe, tay đã chạm vào chuôi Ỷ Thiên kiếm,những người trong phái Nga Mi còn lại thấy có biến, cũng vội vàng cầmbinh khí nhưng vừa đứng lên chân tay đã vô lực, binh khí rơi xuống lengkeng, còn không được như cả người bình thường. Ta vội rút ra trường kiếm bình thường vẫn để đó như vật trang sức, chuẩn bị chớp thời cơ trợ giúp Diệt Tuyệt phá vây chạy thoát. Bị nhốt ở Vạn An tự, ta tin chính mìnhcó thể tự bảo vệ mình bình an, nhưng nếu cùng bị nhốt với Diệt Tuyêt,chỉ sợ ta không chết bởi tay giặc Nguyên mà chết trong tay Diệt Tuyệt.

Diệt Tuyệt lúc này mới liếc mắt nhìn ta một cái, lại nhìn các nam nữđệ tử đều đã chân tay vô lực đứng cũng không nổi, lai đánh giá những kẻđang bao vây, vừa nhìn liền chấn động. Những kẻ này hô hấp vững vàng,huyệt Thái Dương gân mạch nổi cuồn cuộn, mắt lộ tinh quang, chân đứngvững vàng, hiển nhiên là nhất lưu cao thủ.

Còn có mấy người ánh mắt giống hệt người bình thường, nhưng lại khiến Diệt Tuyệt kinh hãi trong lòng, mấy kẻ này bề ngoài bình thường nhưngso với những tên nhất lưu cao thủ kia còn lợi hại gấp bội. Diệt Tuyệthít sâu một hơi, nắm chặt chuôi kiếm Ỷ Thiên để có thể tùy ý ra tay,lạnh lùng:

“Là kẻ nào cầm đầu? Dám dùng thủ đoạn hạ lưu với phái Nga Mi ta, thật vô sỉ!”

“Ta còn tưởng rằng phái Nga Mi có thể tổn hại mặt mũi sư phụ ta có gì đặc biệt, không ngờ lại chẳng có gì khác so với lũ gà rừng chó núi CônLôn cả, dễ dàng đắc thủ như vậy, thực khiến cho ta quá thất vọng, uổngphí ta còn tự mình chạy đến đây một chuyến. Thủ đoạn dù là hạ lưu nhưngkhông phải đem Nga Mi các ngươi tóm gọn hay sao?”

Lúc này ở cửa sau quán trọ, một công tử trẻ tuổi đi vào, thanh âm mềm mại và thanh thúy. Chẳng lẽ là Triệu Mẫn? Ta muốn nhìn xem cô nàng xuất thân cao quý, thông minh tàn nhẫn, đánh bại mấy tình địch giành đượcTrương Vô Kỵ này có bộ dạng thế nào, chỉ thấy nàng ta một thân y phụcnam trang, áo lụa màu lam quý giá, tướng mạo vô cùng minh đẹp, đôi mắttrắng đen rõ ràng, lấp loáng hữu thần, cái quạt trong tay cán làm bằngbạch ngọc, bàn tay cầm quạt cũng trắng không khác gì cán quạt. Búi tóctrên đỉnh đầu mang hai viên minh châu lớn tỏa ra ánh sáng trong suốtdưới ánh sáng đèn tù mù, thắt lưng có khóa bằng vàng, khí độ ung dungdáng vẻ hoa quý, cười cợt thản nhiên trước những ánh mắt trợn lên củaDiệt Tuyệt sư thái và các đệ tử Nga Mi.

Diệt Tuyệt trừng mắt nhìn Triệu Mẫn cười hì hì tiến vào đại sảnh,ngồi xuống vị trí chủ vị, Huyền Minh nhị lão đứng hai bên tả hữu chechở, tuy rằng nàng hô hấp vững vàng nhưng bước chân không nhẹ hơn baonhiêu so với người bình thường, có thể thấy nàng ta võ công bình thường, nhưng có nhiều cao thủ hộ vệ như vậy đều cùng một bộ dáng nghe lệnh làm việc, hiển nhiên là thân phận rất đặc biệt, Diệt Tuyệt sư thái nén lửagiận, lạnh lùng:

“Bần ni không biết phái Nga Mi chúng ta đắc tội gì với cô nương, khiến cô nương phải bày ra độc kế như vậy?”

Trong lòng cũng hiểu được, qua khẩu khí của nàng ta ban nãy, phái Côn Lôn hẳn cũng đã rơi vào tay nàng.

“Ngoại trừ Diệt Tuyệt sư thái từng lẻn vào nhà ta ăn cắp đồ thì pháiNga Mi cũng không đắc tội gì ta cả, ta vốn chỉ muốn mời các vị đến nhàta làm khách thôi, trong số các người có người đắc tội Thành sư phụ nha! Là Thành sư phụ muốn tìm các người tính ấy mà.”

Triệu Mẫn nửa nằm nửa ngồi trong chiếc ghế rộng ở vị trí chủ thượng,đánh mắt ra hiệu cho người mặc áo màu tro che mặt, hai chân nàng ta gáclên tay ghế, đôi chân mang giày đoạn màu lam có thêu kín những họa tiếttinh mĩ văn tú, đầu giày có đính một hạt minh châu. Cách ăn diện thựcxinh đẹp nhưng vô cùng xa hoa, ở cổ đại người ta nghĩ nàng gia cảnh phúquý, nếu là thời hiện đại, có lẽ phải dùng đến từ “bùng nổ”.

Diệt Tuyệt sư thái nghe xong, mặt vẫn vô cảm xúc, thản nhiên nói:

“Bần ni cả đời trừ ma vệ đạo, chưa bao giờ làm nửa việc trái vớilương tâm, phái Nga Mi ta tuy không giàu nhưng cũng không thiếu tiềnthiếu bạc, đừng nói đến việc đến nhà ngươi ăn trộm.”

“Diệt Tuyệt sư thái có trộm hay không cũng không cần giải thích,thiếu chủ ta nói ngươi trộm thì chính là ngươi trộm. Ta chỉ muốn biết vị nào là Chu cô nương của phái Nga Mi? Có thể nhận ra tại hạ dùng thuậtdịch dung cũng thật không đơn giản!”

Người mặc áo màu tro che mặt nói, gương mặt che một tầng sa đen nhìnlướt qua phái Nga Mi một vòng, cuối cùng dừng lại trên người ta.

Lòng ta chợt lạnh, hắn chính là đại boss phe phản diện của thế giới Ỷ Thiên Đồ Long Ký, hắn bởi vì ta mà đến, Triệu Mẫn bày ra trận thế lớnnhư thế này là do ta thay đổi kịch tình trước đó, lột mặt nạ Thành Côn,bằng không nàng ta sẽ không để nhiều cao thủ đến vây chúng ta như vậy,huống chi lại còn tự mình đích thân đến. Kịch tình quả nhiên không thểtùy tiện thay đổi , nếu chỉ bị hạ Nhuyễn Cân Tán, ta có tám phần làthoát khỏi cảnh bị nhốt vào Vạn An tự, nhưng với trận thế như thế này,ta nhìn mọi người trong Nga Mi trừng mắt nhìn ta oán giận, cắn răng,đứng dậy nói:

“Hừ! Bất quá chỉ là dùng thủ đoạn bỉ ổi vô sỉ để ám toán chúng tathôi, các ngươi biết rằng dùng cách quang minh chính đại thì không đánhlại sư phụ và Nga Mi bọn ta. Thành sư phụ? Hừ! Ta xem là Thành Côn mớiđúng! Hiện giờ thiên hạ đều biết việc xấu của ngươi, còn dám lấy mông mà che mặt sao?”