Trọng Sinh Chu Chỉ Nhược

Chương 18: Ân Ly vấn tình nan Thất hiệp



Trong khi nghỉ ngơi, ta cân nhắc nên đối xử với Trương Vô Kỵ như thếnào. Ta không thích hắn vì trong nguyên tác hắn ủy khuất Chu Chỉ Nhược,nhưng hiện tại sẽ không xảy ra chuyện như vậy, ta cũng sẽ không vì vừathấy hắn tuấn tú một chút, tốt bụng một chút đã muốn cùng người ta bạchđầu giai lão, cuối cùng sẽ không có chuyện hắn phải thất hứa với ta màtức giận, đọc truyện thì dù sao hắn cũng nói lời giữ lời được duy nhấtvới mình Triệu Mẫn.

Dù hắn đồng ý lấy Ân Ly, Ân Ly lại cô độc trở về cùng cha, không rõkết cục, cũng không khó nghĩ đến xem cá tính Ân Ly thì chỉ có thể vướngbận hắn, không có khả năng chịu đựng ái tình bị chia sẻ. Hắn đáp ứngchiếu cố Tiểu Chiêu, để Tiểu Chiêu mãi mãi ở bên cạnh làm tiểu nha hoàncủa mình, kết cục cuối cùng của Tiểu Chiêu là vĩnh viễn cô đơn, vì cứuhắn mà phải chấp nhận làm thánh cô Minh giáo Ba Tư cô độc cả đời.

Về phần hắn nhận lời Chu Chỉ Nhược giết Triệu Mẫn, cưới nàng, tất cảđều không làm được, có lẽ trong đầu hắn chỉ có ba việc hứa làm cho Triệu Mẫn là không thể quên, thật buồn cười, thật là một người tốt, không hềsuy nghĩ hối hận mảy may chút nào. Tuy hiện tại hắn chưa phạm phải những điều này, nhưng về sau, tính cách hắn như vậy thì có thể thay đổi đượcgì?

May mắn là ta không yêu hắn. Bất quá rốt cuộc thì hắn vẫn là đồ tônyêu quý của Trương Tam Phong, không nên đắc tội hay bạc đãi hắn, về saucoi hắn như một ca ca lăng nhăng mà đối đãi vậy! Quyết định xong ta cảmthấy thoải mái rất nhiều, không cần suy xét Trương Vô Kỵ đúng hay saicho mệt óc. Hắn lăng nhăng, hắn nói mà không giữ lời, hắn bỏ rơi tânnương trong lễ cưới mà đi, hắn sai lầm gì thì cũng không liên quan đếnta. Lúc trước ta từng sợ rằng vì mình trọng sinh thành Chu Chỉ Nhược, sợ chính mình không tự chủ được mà thuận theo diễn biến yêu hắn, thật mayvừa rồi gặp hắn nhưng không có mặt đỏ tim đập, ngượng ngùng xấu hổ, vàcó thể biết rõ lòng mình đang cảm thấy thế nào.

Nghĩ thông suốt, ta nhẹ nhàng đến trước Diệt Tuyệt sư thái, thấy bàta đang ngồi yên điều hòa nội tức, không dám quấy rầy ta liền ngồi chờ,tin rằng nhĩ lực của bà ta hẳn là nghe thấy tiếng ta đi vào. Quả nhiênqua một lát, Diệt Tuyệt sư thái hít sâu một hơi, thu liễm nội lực, mởđối mắt lạnh lùng nói: “Có việc gì mà không thể tìm Đại sư tỷ?”

“Dạ thưa sư phụ, là vì việc hôm nay bắt hai người kia lại, Đại sư tỷkhông có cách xử lý. Đồ nhi vừa đem ít thức ăn cho họ, thấy quả thậtquần áo của họ lam lũ rách rưới rất nhiều, chúng ta đệ tử nhiều, đồ nhisợ người ngoài nhìn thấy lại ảnh hưởng đến danh dự Nga Mi chúng ta, cónên đến thỉnh sư huynh ngoại môn đến bố thí cho hắn mấy bộ quần áo, cũng để người ngoài biết được Nga Mi chúng ta làm việc quang minh lỗi lạc,có sai thì trừng phạt, dù tù binh cùng không thèm bạc đãi phải không ạ?”

Ta nhỏ giọng nói với Diệt Tuyệt sư thái, trong lòng cũng thầm thắcmắc, chẳng phải là muốn trút giận thay đồ đệ sao? Trút giận xong tại sao còn bắt người đến để làm chi, đường đến Quang Minh đỉnh cũng còn xa hơn nửa tháng nữa mới tới.

Diệt Tuyệt sư thái nhìn ta đánh giá, trong mắt mang theo tia tánthưởng, thu lạnh lùng lại thản nhiên nói: “Không ngờ ngươi lại biết lễnghĩa đến thế, đi đi, đến ngoại viện truyền mệnh lệnh như vậy.”

“Dạ!” Ta cúi người lĩnh mệnh, trong lòng âm thầm đắc ý,Chu muội muộinguyên tác làm việc đúng là vẫn còn non nớt lắm, việc gì phải lén lútcàng khiến người ta chú ý, không bằng quang minh chính đại mà mang đến.Ta cầm mấy bộ đồ tục gia lĩnh từ đệ tử ngoại môn đi đến chỗ Trương VôKỵ. Hừ! Quỷ lăng nhăng gặp vận, coi như ta nể mặt mũi Trương chân nhânlấy cho ngươi mấy bộ quần áo, khỏi phải ăn mặc như mấy tên ăn mày màchưng trước mặt sáu đại phái, Minh giáo, xấu cả mặt Võ Đang.

Trong lòng tưởng tượng ra cảnh Trương Vô Kỵ mặc mấy bộ đồ này đạichiến tứ phương, hắn dáng người cao lớn, dung mạo tuấn tú, khi quyếtchiến Quang Minh đỉnh ta nhất định phải nhìn xem thế nào. Bất quá mongrằng hắn cũng đừng hãm hại ta mà đoạt lấy Ỷ Thiên kiếm mới tốt.

“Trương gia tiểu ca, thân thể có tốt không?” Đừng hòng ta gọi ngươi là Vô Kỵ ca ca, nghĩ đã thấy phát kinh.

“Đã tốt hơn nhiều rồi. Thái sư phụ lão nhân gia có khỏe không?”Trương Vô Kỵ thấy ta quang minh chính đại tiến lại, lại thấy ta nhỏgiọng, sợ bại lộ thân phận, vội nhẹ nhàng đáp lại.

Gặp mặt liền hỏi thăm Thái sư phụ, cũng biết hiếu kính, như vậy ta có gọi một tiếng Tiểu ca cũng không oan uổng, hoa tâm thì hoa tâm, cònbiết hiếu kính bề trên thì còn cứu vớt được, nghĩ vậy ta chân thành nói:

“Trương chân nhân vẫn khỏe, anh yên tâm, hai năm trước tôi vừa về VõĐang thăm cha còn gặp lão nhân gia, thân mình còn rất khỏe mạnh. Nhưngsao anh lại bộ dạng như thế này? Hồ tiên sinh không chiếu cố tốt cho anh sao?”

Ta giả vờ thương hại nhìn Trương Vô Kỵ quần áo rách nát, con ngườikhông phải ghét nhất bị người khác thương hại sao? Mau cảm thấy lòng tựtrọng bị tổn thương đi! Mau cảm thấy chán ghét trong lòng đi!

“Vậy sao? Biết sư phụ còn khỏe là ta yên tâm rồi, về phần ta thì thật là khó nói, Hồ Điệp cốc năm năm trước xảy ra biến cố, nhưng cũng khôngcó gì nghiêm trọng cả. Lục thúc có tốt không? Năm đó thật là có lỗi vớithúc ấy.”

Năm năm bỏ đi khỏi Ân Lê Đình và Bối Cẩm Nghi, gặp được Chu Cửu Chân, mối tình đầu tan nát, bên trong còn hỗn loạn âm mưu quỷ kế, thật sựkhiến hắn cảm nhận được lòng người hiểm ác. Trong lòng cũng chất chứa áy náy năm năm liền với Lục sư thúc.

Hắn lúc đó mới hiểu được chỉ có thân nhân của mình mới có thể vô điều kiện vĩnh viễn che chở bảo vệ hắn, yêu thương hắn, nghĩ vậy trước mắtlại hiện lên cảnh Lục sư thúc giận dữ đánh Hà Thái Xung, nếu Thái sư phụ và các thúc thúc bá bá biết hắn bị Chu Vũ Liên Hoàn trang tính kế, nhất định sẽ trút giận cho hắn! Bởi Diệt Tuyệt sư thái không giết được KỷHiểu Phù, cũng không đả thương hắn, Chu Nhi cũng không có gì đáng ngại,Trương Vô Kỵ cũng không quá ghét bà ta như trong nguyên tác.

Gia hỏa thật có tiến bộ, không tồi không tồi: “Sao lại có lỗi với Lục thúc? Ân Lục thúc giờ tốt lăm, thành thân với Bối sư tỷ, sinh một cậunhóc đặt tên là Thanh Tiêu, phải được đến hơn ba tuổi rồi! Ái chà, Nhịsư tỷ trông thấy, nếu vậy thì nguy to. Đây, là quần áo tôi mượn được từmấy sư huynh, anh mau thay đi. Tuyết lớn thế này mà mặc mỏng manh nhưvậy làm sao mà chịu được! Yên tâm, tôi sẽ âm thầm chiếu cố cho Chu Nhitiểu tẩu tử, cũng đừng cố cậy mạnh mà ngang ngạnh, sư phụ rất lợi hạiđó!” Ta nén thanh âm xuống, nhẹ nhàng nói, mấy chuyện của hắn và Ân Lụchiệp đã trải qua ta giả bộ như không biết vẫn tốt hơn.

Nói xong, ta đưa quần áo cho Trương Vô Kỵ rồi xoay người rời đi, bắtđầu thu xếp lại hành lý chuẩn bị sẵn sàng lên đường. Trương Vô Kỵ nhậnlấy mấy bộ đồ, thấy Đinh Mẫn Quân ánh mắt ác ôn đảo qua, mấy lời địnhhỏi thêm cũng nuốt lại, biết được Lục sư thúc còn tốt là hắn yên tâmrồi, từ khi tự ý bỏ đi hắn đã cảm thấy vô cùng có lỗi. Mải suy nghĩ,Trương Vô Kỵ không để ý đến cách ta gọi Ân Ly, đương nhiên cũng khôngđoán ra Triệu Mẫn sắp sửa đến phiền toái, ta chỉ gán cho hắn một vị hônthê danh chính ngôn thuận một chút mà thôi.

Ngày hôm ấy cũng nhanh chóng qua đi, mấy hôm sau ta cũng không đemchuyện Trương Vô Kỵ chân đã lành nói ra. Trương Vô Kỵ âm thầm nối lại cổ tay cho Ân Ly, Diệt Tuyệt sư thái cũng không có ý kiến gì, ta bỏ quatình cảnh đang ở dưới mắt Đinh Mẫn Quân và Diệt Tuyệt sư thái mà chiếucố mang thức ăn cho bọn họ.

Cứ như thế đi đã năm sáu ngày, hôm qua còn giao thủ với người magiáo, ta đương nhiên không tham gia, chỉ hai gã ngoại môn đệ tử ra tay.Phong cách hành sự của Nga Mi vẫn là không tồi, là chính phái, cho dùđối thủ là ma giáo cũng không lấy nhiều đánh ít. Hôm qua giao chiến, tuy để thoát mất mấy thư cầu cứu gửi cho Thiên Ưng giáo, nhưng rốt cuộc thì vẫn coi như là thắng.

Mấy người Minh giáo cũng coi như cương liệt, hoàn thành nhiệm vụ xong bởi vì không muốn rơi vào tay địch thủ liền uống thuốc độc tử tẫn, bốnmạng người mất đi ngay trước mắt, nên trách ai đây? Thành Côn? Nhữ Dương Vương? Hay là Triệu Mẫn chủ mưu gây thù hấn tạo nên đại chiến? Bây giờcũng chưa tính là bắt đầu, chờ đến khi chiến đấu thực sự, Quang Minhđỉnh trừ mấy người chủ lực thì đệ tử bình thường hầu như không còn, đệtử sáu đại phái cũng chết thảm rất nhiều, tính mạng ngàn vạn người cũngchỉ là trò chơi cho mấy nhân vật đầu sỏ.

Không thể coi sự thật này trở thành cảnh diễn như trên phim được, tabỗng nhiên muốn chạy trốn, thoát khỏi nơi tranh đấu hỗn loạn này. Nơiđây đâu có điều gì là vì dân tộc, vì đại nghĩa, chỉ là để chưởng môn bốn phái Hoa Sơn, Côn Lôn, Nga Mi, Thiếu Lâm trút giận, đem bao nhiêu tínhmạng còn đang sống sờ sờ ném vào địa ngục.

Ta chậm chạp đem tiếp thêm củi vào đống lửa, lúc này ta đang cùng vài vị sư tỷ muội phụ trách cảnh giới canh phòng.

Đã canh hai, mọi người đang ngủ say, bỗng nhiên nghe thấy từng đợttiếng chuông lanh canh lanh canh vang lên, dường như là có con lạc đà từ phía xa đi đến, ta cùng mấy sư tỷ muội vội vàng lên tiếng báo động. Mọi người nghe tiếng chuông cũng chạy nhanh ra khỏi lều trại, tiếng chuônglúc đầu từ phía tây nam vọng tới, nhưng chỉ giây lát lại từ phương namvọng về phương bắc, vang đến tận phía tây bắc. Vừa khi đó tiếng chuônglại chạy qua phía đông, dường như xuất hiện ở phía đông bắc. Cứ như thếkhi thì đông, khi thì tây, nghe rất ma quái. Mọi người ai nấy ngạcnhiên, đều nghĩ thầm dù cho con lạc đà kia chạy nhanh cỡ nào, không saocó thể vừa ở bên đông lại chạy ngay sang bên tây, nhưng nghe âm thanhthì không phải là có nhiều người đứng ở bốn phương, trước sau rungchuông. Một lúc sau, tiếng chuông khi xa khi gần, lúc to lúc nhỏ, rồibất ngờ kêu vang động cả phía đông nam tưởng như con lạc đà đó chạynhanh như chim bay vụt qua.

Người trong phái Nga Mi chưa từng đi đến sa mạc, nghe tiếng nhạc ngựa quái dị như thế, ai nấy đều ngầm sợ hãi. Ta dùng nhĩ lực siêu cường của mình mà nghe hiểu được, chẳng phải là ma quỷ gì mà chỉ là một ngườikhinh công cao cường mang theo chuông lạc đà bay vọt quanh đây, khiếncho mọi người không biết trở nên sợ hãi, người kia có lẽ là nhằm vàophái Nga Mi, khẳng định là cao thủ Minh giáo, khinh công đến như vậy chỉ có thể là Thanh Dực Bức Vương Vi Nhất Tiếu.

Trước kia ta đọc đoạn này không kỹ lắm, xem phim cũng không xem đoạnnày, chỉ mang máng nhớ rằng có sư tỷ chết trong tay hắn, hình như là bịhút máu mà chết, không khỏi cảm thấy ghê tởm, vội di chuyển sự chú ý,thấy tất cả mọi người đều rất sợ hãi, ta đến bên cạnh Diệt Tuyệt sư thái lớn tiếng nói: “Sư phụ, có lẽ là cao thủ khinh công cầm chuông đảo xung quanh đây, phỏng chừng là nhằm vào phái Nga Mi chúng ta.” Hi vọng cóthể nhắc nhở mà thay đổi được vận mệnh vị sư tỷ xấu số mà ta không biếttên kia, bị hút máu đến chết rõ ràng rất thê thảm, còn không bằng mộtđao chém chết ở pháp trường.

Mọi người nghe nói tiếng chuông là có người cố ý gây náo loạn đều thở phào, nếu là người thì võ nghệ cao đến đâu cũng không đáng sợ. Trận đại chiến này ai cũng biết là chín phần chết, một phần sống, chết khôngđáng sợ, chỉ đáng sợ là không biết vì sao mà chết, hơn nữa cổ nhân rấtsợ quỷ thần, biết không phải ma quỷ mọi người không sợ hãi nữa. DiệtTuyệt thấy mọi người an tâm trở lại, vừa lòng nhìn rồi lạnh lùng quát:“Là cao thủ phương nào, xin mời hiện thân gặp gỡ, chứ giả thần lộng quỉnhư thế, còn ra thể thống gì nữa?”

Nói vừa xong thì tiếng chuông cũng ngừng lại, tựa hồ như chủ nhân của tiếng chuông sợ hãi Diệt Tuyệt sư thái, không dám đùa giỡn nữa. Cả ngày hôm sau bình an vô sự, đi mãi cũng đến lúc nghỉ ngơi, đường xa vộivàng, lại phải phụ trách củi lửa, mấy ngày liền tuy thân thể ta còn cốtrụ được nhưng tinh thần lại thật mệt mỏi, vừa nằm xuống liền ngủ ngaylập tức.

Ta ngủ thẳng cho đến canh hai, đã quá nửa đêm tiếng chuông lại nổilên, đánh thức tất cả mọi người. Ta đang ngủ say rời giường chậm nhất,sắc mặt có lẽ đã đen hết cả rồi, lúc này chắc hẳn Trương Vô Kỵ đang cùng Ân Ly cười trộm mọi người Nga Mi bị dọa. Tiếng chuông khi xa khi gần,khi đông khi tây khiến cho mỗi người đều cảm thấy đinh tai nhức óc. Diệt Tuyệt sư thái lại lên tiếng trách mắng, nhưng lần này phía bên kiakhông thèm coi vào đâu, lúc thì nghe nhỏ lúc lại vang to, có khi lạitưởng như đang giận dữ phi tới, nhưng tới gần bỗng dưng biến mất tăm.

Trương Vô Kỵ và Ân Ly đang cười thầm vui vẻ, bỗng thấy ta đen mặtgiận dữ từ trong lều chui ra, lạnh lùng trừng mắt nhìn, hai người vộingừng lại không dám giễu cợt nữa. Qua một lúc tiếng chuông cũng khôngngừng lại, Diệt Tuyệt sư thái ra lệnh cho mọi người ngủ tiếp không thèmđể ý đến tiếng chuông kia nữa. Tiếng chuông kia tựa hồ như không camtâm, lại làm đủ trò nữa để mọi người phải chú ý.

Thật sự đến đau đầu mà chết mất, không thể ngủ nổi, ta bực mình, giảbộ như đứng lên ra ngoài đi tiểu, lén đến cồn cát đối diện tháo dây buộc tóc kiểu Nga Mi ra, xõa tóc xuống, đeo một tấm lụa mỏng che mặt, mặc áo dài vào. Trang phục thay đổi đến khi xác định không ai có thể nhận ranữa, ta mới vận khởi khinh công Loa Ốc Cửu Ảnh tìm theo tiếng chuông bay tới.

Giấc ngủ bị quấy rối, ta vô cùng tức giận, lẳng lặng không một tiếngđộng tìm đến cái người có thể là Vi Nhất Tiếu kia, đứng phía sau hắnnhìn lại. Người này thân bọc một cái chăn bẩn thỉu, dáng người gầy nhưgậy trúc, sắc mặt xanh trắng, môi tím tái, không có râu, tầm độ ba mươituổi, bộ dáng không xấu xí thì cũng là quái dị.

Vốn ta còn chờ mong Vi Nhất Tiếu này chút gì đó như kiểu nhân vật hắc mã vương tử, quả nhiên nhân sinh không dựa vào tự kỷ mà sống được, xemhắn cả người bẩn thỉu, khoác cái chăn rách nát kia, người còm nhom nhưcây trúc, mặt như quỷ thế kia, duy chỉ có khinh công đạp cát vô ngân mới là xuất sắc.

Vi Nhất Tiếu còn đang lắc lắc cái chuông, lúc nam, lúc bắc, đang định bay vọt lên, ta bỗng thấy hắn thật là giống một lão trâu cần cù, vì đedọa Nga Mi lui binh mà ở kia bán sức biểu diễn, thật sự là chăm chỉ vôcùng, tuy nhiên ta không quên hắn đã đem giấc ngủ của ta phá phách, nghĩ đến lại nhịn không được lửa giận, ta nắm chặt tay lại, lạnh lùng đứngphía sau hắn hỏi:

“Cười đủ chưa?”

Vi Nhất Tiếu đang lắc lắc cái chuông, bỗng nghe thấy tiếng quát lạnh, thân mình cứng đờ, tiếng chuông rốt cuộc ngừng lại. Ta bỗng như đượcnhìn thấy ngôi sao xanh (đêm sa mạc tuy có thể nhìn thấy rất nhiều sao,nhưng tuyệt đối không có màu xanh), sa mạc rất đẹp (từ xa đến gần đềutoàn là cát), ngay cả không khí cũng thật là thoải mái mới mẻ (không khí trên sa mạc toàn là bụi, buổi đêm lạnh lẽo cũng toàn mùi đất cát), rốtcuộc đã không phải nghe tiếng chuông này nữa, đầu ta sắp bị nó rung chonổ tung rồi.

Vi Nhất Tiếu giống như người máy chậm rãi xoay người, bộ dáng kinhhãi. Ta không biết rằng chính mình mặc toàn màu trắng, tóc xõa tung baylướt phướt, đuổi theo hắn nhưng không lưu lại dấu vết gì, so với Vi Nhất Tiếu còn giống quỷ hơn.

“Cô bé con, không liên quan đến mi.”

Vi Nhất Tiếu nhìn trên mặt ta đã được che lại mới thở ra nhẹ nhõm, khàn giọng nói.

“Đừng rung chuông nữa, Diệt Tuyệt lão ni cô là thứ dữ, dù đồ đệ có bị giết sạch chỉ còn một người thì cũng vẫn đánh Quang Minh đỉnh, ngươi ởđây dù rung ba hay bốn chục lần thì cũng không thay đổi được gì đâu.” Ta kìm chế tức giận trong lòng, khuyên hắn, dù sao về bản chất thì Vi Nhất Tiếu cũng không quá xấu xa, hắn chỉ là muốn bảo vệ Minh giáo mà thôi,về phần hút máu người là vì sinh tồn, chỉ cần không giết những người taquen biết thì cũng cho qua đi.

Trong đêm đen, Vi Nhất Tiếu trừng đôi mắt lạnh như băng, khàn khàncười: “Hắc hắc, cô bé con biết ta sao? Biết ta đang làm gì sao?”

“Thanh Dực Bức Vương Vi Nhất Tiếu đỉnh đỉnh đại danh trong Minh giáoai mà không biết, chỉ cần xem khinh công đã đoán ra rồi, dọa cái gì màdọa, phỏng chừng Diệt Tuyệt lão ni cô cũng đoán ra, đúng là ngốc, sáuđại phái đều sắp đánh lên Quang Minh đỉnh, không mau mau trở về chuẩn bị ứng địch mà còn ở đây làm mấy trò vô dụng.” Ta kiên nhẫn nói.

Vi Nhất Tiếu có chút tức giận, khinh công mà hắn vốn rất tự đắc màlại bị người khác đuổi theo không một tiếng động đến nỗi chẳng biết gì,trong lòng đã sớm không phục, lập tức khàn giọng quát: “Ngươi chẳng phải cũng đang giả thần lộng quỷ hay sao? Che mặt là muốn sợ ai nhìn thấy?Ta muốn nhìn xem ngươi rốt cuộc là ai!”

Nói xong thân mình như cây gậy đã lướt tới, cánh tay gầy còm như chỉcòn mỗi da bọc xương vươn đến định giật khăn che mặt của ta.

Hắn bỗng nhiên tiến đánh trước mặt, ta đang định dùng Tồi Kiên ThầnTrảo đỡ, bỗng nhiên ngửi thấy mùi hôi thối bay ra, nhìn hắn cả người đều bẩn thỉu, trên mặt trên người đều là bùn đất, ta bỗng thấy e ngại, talấy tay không đối địch có phải sẽ dính bẩn vào người không?

Vội lui lại vài bước, rút ra trong tay áo một dải lụa thật dài thaycho roi, đem nội khí nhập vào vận khởi Bạch Mãng tiên pháp lùi ra xangăn Vi Nhất Tiếu cách xa ba thước, mặc cho hắn tung chưởng thật mạnh,ta cứ kiên trì dùng tiên pháp phòng thủ, ứng đối. Chưởng của hắn hàn khí mạnh mà lạnh lẽo, may mắn khi sử dụng thân pháp Loa Ốc Cửu Ảnh, bênngoài cơ thể tự động hình thành một tầng chân khí hộ thể, bằng khôngthật đúng có thể lạnh cóng hết cả thân.

Vi Nhất Tiếu thấy ta chỉ thủ không công, nghĩ bổn sự chỉ có vậy, vộităng thêm công lực, ra đòn hung hiểm hơn về phía ta, không biết rằng tatuy có tuyệt học trong tay, luyện cũng không kém nhưng chưa bao giờ giao thủ với người khác, căn bản là kinh nghiệm quá ít, không biết công kích như thế nào, thậm chí lúc gấp gáp cũng không biết nên dùng chiêu nàocho phải.

Vi Nhất Tiếu công phu cao ở hai môn khinh công và Hàn Băng Miênchưởng, nội lực thâm hậu lại sử dụng thành thạo, không thể coi thường.Hắn tăng thêm công lực, cách ta ba thước thân ảnh không ngừng chuyểnđộng xoay vòng, vô số đạo Hàn Băng chưởng lực đánh ra xuyên thấu quatiên ảnh về phía ta lưu lại vô số ảo ảnh, nếu gặp phải người công lựckém cỏi có lẽ không thể nhìn rõ thân ảnh của hắn.

Ta có chút gấp gáp, khó khăn chống đỡ, hắn tấn công mau lẹ sắc bén,thời gian kéo dài chỉ sợ khó mà phòng thủ được. Cách phòng thủ tốt nhấtchính là tấn công, ta nghĩ đến trước đó còn cảm thấy kinh nghiệm thựcchiến của mình còn quá kém cỏi, mới phát hiện ra chính mình hóa ra cònsợ hãi giao chiến, liền thử gia tăng thêm nội lực. Nãy giờ ta không dámdùng hết sức mình, chỉ dùng năm thành nội lực, không thể sử dụng chiêuthức một cách tự nhiên, hơn nữa binh khí không phải đúng là roi, khôngphát huy được hết uy lực của Bạch Mãng Tiên pháp.

Thử đem nội lực tăng lên tám phần, lại vận khởi chiêu thức tấn công.Cửu Âm Chân kinh chiêu thức quỷ dị khó lường, huyền ảo tuyệt luân khiếncho người ta không phân rõ được đâu là giả đâu là thật, quả thật làm cho Vi Nhất Tiếu luống cuống tay chân. Tuy vậy ta chưa có kinh nghiệm đốiđịch, chỉ biết dùng Bạch Mãng tiên pháp liên tiếp đánh ra chứ chưa phảilà căn cứ vào chiêu thức của kẻ địch mà có công kích ứng đối hợp lý,thật sự đáng tiếc cho một thân nội lực thâm hậu cùng võ công tuyệt thế,chỉ có thể làm cho người ta luống cuống tay chân mà chưa phải chế ngựchiến thắng được địch thủ.

Ta biết vấn đề của mình, nhưng trước đây chỉ tự mình khổ luyện, không có ai để cùng tập, cũng không có kinh nghiệm thực chiến, may mắn hômnay kẻ địch chỉ có một người, nếu như bị nhiều kẻ cùng vây hãm, dù võcông cao đến mấy cũng vô dụng. Nghĩ ra hai mắt ta không khỏi tỏa sángnhìn Vi Nhất Tiếu, trước mắt đúng là khó có thể kiếm được kẻ nào để tậpluyện mà khinh công tốt, nội lực cao, lại đủ sức tiếp được đại bộ phậnvõ công của Cửu Âm chân kinh như thế.

Nghĩ vậy, ta cũng không ngại hắn người ngợm bẩn thỉu nữa, thu dải lụa lại, sử dụng Tồi Kiên Thần trảo, lấy trảo tiếp chưởng, thực sự giaochiến với hắn. Luyện Tồi Kiên Thần trảo bằng tay, ta trước còn tưởnggiống như trong phim, vận trảo pháp ngón tay sẽ biến dạng, luyện xongmới biết được, Tồi Kiên Thần trảo không phải là luyện cho ngón tay cứngnhọn hoặc dựa vào ngoại lực mà tập luyện trảo lực.

Sự thật Tồi Kiên Thần trảo dựa vào nội lực mà luyện từ trong kinhmạch của tay, nội công khi được vận hành, năm ngón tay sẽ được bao phủtoàn bộ bằng một tầng nội lực bén nhọn để đối địch, là trảo pháp, thậtra trong võ lâm cũng có nhiều công pháp dùng ngoại lực để luyện ngón tay khiến cho ngón tay biến hình móng vuốt, ví dụ như giáo chủ Thiên Ưnggiáo Ân Thiên Chính dùng Ưng Trảo công, chính là loại này.

Phương pháp luyện Cửu Âm Bạch Cốt trảo trong Cửu Âm chân kinh ta đãxem qua, cần nhiều độc vật ngày đêm phơi sương hứng nắng, dùng nội lựcđem độc khí bức đến đầu ngón tay, khi vận công đối địch ngón tay sẽchuyển thành màu xanh tái, luyện công phu này lâu ngày có thể khiến đầungón tay biến đen, là do độc tố tích lũy nhiều, khi vận công độc tố phát ra là loại độc có thể vỡ đá xuyên kim (xuyên thủng cả kim loại), tuy tiến triển nhanh nhưng rất dễ tẩu hỏa nhập ma, không phải là võ công chính phái.

Tồi Kiên Thần Trảo là do Hoàng Thường (người đã sáng tạo ra bộ Cửu Âm Chân Kinh (trong truyện Anh Hùng Xạ Điêu)) mất mấy chục năm sáng tạo ra, chuyên dùng để phá giải võ công Cửu ÂmBạch Cốt trảo. Hoàng Thường dựa vào võ học đạo gia mà tự sáng tạo ra võcông, Tồi Kiên Thần trảo nhu hòa tự nhiên, chính khí vững vàng, sau khiluyện thành ngón tay cũng không biến dạng không giống người, chẳng qualà sẽ dài thêm ra một chút, cử động càng thêm tinh tế hoàn mỹ, mỗi lầnvận khởi trảo pháp cả bàn tay càng thêm đẹp như minh ngọc, ngón tay càng trắng muốt thon thả.

Suy xét ưu nhược của trảo pháp, cách ứng đối với chưởng pháp của ViNhất Tiếu, hắn khinh công trác tuyệt không kém hơn Loa Ốc Cửu Ảnh, lạicó hàn chưởng trợ lực, uy lực mạnh mẽ, không phải hạng tầm thường. Tabắt đầu dùng trảo pháp tấn công phòng thủ, tuy mới chỉ ra ước chừngtừng chiêu một, chưa phải đã đảo ngược tình thế, nhưng dần dần cảm thấydùng trảo pháp đỡ chưởng pháp thật thích hợp.

Không còn bị vây ở thế yếu phòng thủ nữa, ngược lại thỉnh thoảng còncó thể ngoài dự kiến của hắn đánh ra một vài chiêu thức tinh diệu khiếnhắn luống cuống, chờ đến khi hắn hồi thủ lại rút về trạng thái phòngthủ, qua lại hóa giải ba bốn trăm chiêu, dần dần rốt cục thông tườngtoàn bộ Tồi Kiên Thần trảo, sử dụng hoàn toàn thành thạo. Sử ra khôngphải theo quy tắc cứng nhắc mà dùng trảo pháp huyền diệu kết hợp ăn ývới thân pháp Loa Ốc Cửu Ảnh, quả nhiên uy lực tăng nhiều, đã có thểđánh ngang tay với Vi Nhất Tiếu.

Ta đang hưng phấn, còn muốn tiếp theo sử dụng Tồi Tâm chưởng, khôngngờ Vi Nhất Tiếu đang đấu bỗng nhiên sắc mặt đại biến, chuyển thành xanh mét, quay đầu muốn chạy về phía Nga Mi đang hạ trại. Tuy ta không rõhắn có chủ ý gì, nhưng tuyệt đối không thể để hắn đến chỗ phái Nga Miquấy phá được.

Lúc này, ta hoàn toàn đổi vị thế cho Vi Nhất Tiếu, vây chặt không cho hắn rời đi. Vi Nhất Tiếu đánh ra mấy sát chiêu nguy hiểm đều bị ta tiếp được, sắc mặt ngày càng đen, giọng khàn khàn hung tợn nói: “Nhóc conrốt cuộc muốn làm gì? Đánh nhiều như vậy rồi ngươi không mệt ta cũngmệt, mau dừng tay.”

Vi Nhất Tiếu muốn kêu khổ cũng không được, hắn nhận được tin tức sáuđại phái vây đánh Quang Minh đỉnh liền lập tức ruổi ngựa từ Trung Nguyên chạy đến, vừa lúc đụng phải phái Nga Mi, muốn dùng thủ đoạn đó để dọađệ tử Nga Mi. Hắn nghĩ đệ tử Nga Mi đông đảo nhưng gan cũng chẳng lớnhơn ai, qua mấy lần đe dọa không đuổi được Nga Mi, cũng không khiến sĩkhí giảm bớt, đang muốn nghĩ xem dọa tiếp thế nào, không ngờ mới lần thứ hai xuất thủ liền đụng phải quái nhân.

Khinh công không thấp hơn hắn, nội lực so với hắn còn hùng hậu hơn,ít nhất cũng phải mấy chục năm nội công, nhưng nghe giọng nói vừa rồilại cảm thấy chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi. Lúc mới bắt đầu liền chỉphòng thủ, chiêu thức tuy tinh diệu nhưng ra tay không đủ thuần thục, dù là tuyệt thế võ công cũng sơ hở vô số, Vi Nhất Tiếu đắc ý muốn bắt lấytra hỏi lai lịch, không ngờ ra ngoài trăm chiêu nàng ta lại sử dụng mộtloại trảo pháp tuyệt đỉnh.

Mỗi chiêu thức đều chứa sát khí bức người khiến cho hắn không thểkhông toàn lực ứng đối, quên mất rằng mỗi lần ra tay toàn lực liền dẫnkhởi chí hàn âm độc trong kinh mạch, chỉ cần hắn toàn lực xuất nội lực,hàn độc sẽ phát tác, nếu không hút máu tươi giải độc thì mạch máu toànthân sẽ đóng băng. Đợi đến khi hắn phát hiện ra thì hàn độc đã sắp pháttác.

Quanh đây chỉ có kẻ quái dị này cùng đệ tử phái Nga Mi, kẻ này hắnkhông bắt nổi, bất quá đệ tử bình thường của Nga Mi hẳn sẽ dễ hơn. Không ngờ hắn vừa định chạy thoát đi bắt đệ tử Nga Mi giải độc lại bị kẻ nàychặn lại. Trước mắt độc đã sắp phát, Vi Nhất Tiếu thật sự không nghĩrằng mình không chết trong tay địch thủ mà lại chết bởi hàn độc, tựnhiên trở nên vô cùng căm giận kẻ gián tiếp hại chết mình, không khỏigầm lên.

“Ai bảo ngươi chẳng làm việc gì tốt, nửa đêm đến quấy phá không chongười ta ngủ. Ta không được nghỉ ngơi tốt thì không thể để ngươi được dễ chịu.”

Chỉ là dọa ngoài miệng mà thôi, Vi Nhất Tiếu trong thời gian ngắncũng chẳng thể làm ra được chuyện gì nữa. Ta đi đã khá lâu, không trở về sợ người ta sẽ phát hiện, ai ngờ vừa định thu chiêu lại, Vi Nhất Tiếubỗng ngã lăn xuống đất, toàn thân cứng đờ, toát ra mồ hôi lạnh, vừathoát ra khỏi cơ thể liền lập tức biến thành hơi nước màu trắng, Vi Nhất Tiếu ngay cả nói cũng không được thêm lời nào nữa.

Ta chợt nhớ đến trong truyện từng đọc qua, Vi Nhất Tiếu tu luyện HànBăng Miên Chưởng chí âm chí hàn bị tẩu hỏa nhập ma, ba mạch âm bị tổnthương, mỗi khi sử dụng toàn bộ nội lực liền phát phải uống máu mới cóthể giải độc, bây giờ là hắn đang bị độc phát sao? Ta tiến đến xem mạchcho hắn, vài năm nay ngoại trừ võ công tiến bộ thì kiến thức y thuậtcũng tăng thêm đáng kể.

Ngón tay đặt vào mạch môn, một luồng hàn khí còn lạnh hơn cả hànchưởng của hắn theo tiếp giáp ngón tay mà tấn công vào cơ thể, ta vậncông bức lui hàn khí, ngưng thần xem mạch, mạch của hắn đập chậm chạp,suy yếu vô lực, không khỏi nói khẽ: “Quả nhiên là ba mạch âm bị tổnthương, hàn độc phát tác.” Tuy ta có cách chữa khỏi cho hắn nhưng ta sẽkhông làm. Nếu muốn chữa khỏi hoàn toàn phái mất đến nửa tháng, hao phíthời gian như vậy, thân ở Nga Mi làm sao có thể làm được, thứ hai độchàn băng vẫn để Trương Vô Kỵ hóa giải thì tốt hơn, có thể để cho Vi Nhất Tiếu nợ một ân tình, để hắn tình nguyện trung thành với Trương Vô Kỵ.Trương Vô Kỵ tuy không muốn tranh đấu nhưng Vi Nhất Tiếu có dũng có mưu, làm một trợ thủ hiếm có, không có Vi Nhất Tiếu tương trợ mà bằng vàoTrương Vô Kỵ nhu nhược kia thì đừng hòng đấu lại được với Triệu Mẫn nham hiểm cứu ra sáu đại phái.

Đáng tiếc cho Minh giáo, nhiều cao thủ như vậy lại không có ai lênlàm giáo chủ, Trương Vô Kỵ sau này rời đi, những người trong Minh giáocùng hắn đồng sinh cộng tử sau khi triều Minh thành lập lại phải chịu bị Chu Nguyên Chương giết hại oan uổng. Trừ Võ Đang và Thiếu Lâm hai pháikhông bị diệt thì có mấy người còn lại có kết cục tốt? Ta chỉ có thểnghĩ trong lòng mà không thể nói.

Ta truyền nội lực vào ba mạch âm của Vi Nhất Tiếu, giúp hắn kiềm chế hàn độc phát tác, không cần phải uống máu người mới có thể giải trừ độc phát, chờ cho hắn đã khá hơn nhiều mới phi thân rời đi. Tuy nhiên talại không biết sau khi Vi Nhất Tiếu được giải độc, thần trí đã tỉnh táolại, tuy nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích nhưng lại thấy rõ ràngngười vừa rời đi chỉ là một cô gái trẻ.

Trở lại cồn cát thay đổi quần áo, ta không chút hoang mang trở vềhướng lều trại, đến gần mới thấy rìa ngoài trại đống lửa vẫn cháy sáng,là Trương Vô Kỵ cũng không ngủ được, ánh mắt sáng ngời nhìn đống lửanghĩ ngợi. Nhìn khuôn mặt hắn nghiêng nghiêng tuấn mỹ, khinh bỉ tronglòng chợt giảm đi nhiều.

Một thiếu niên tuấn tú một mình lớn lên trong hang sâu núi hẻm, nămnăm, không có ai ở bên dạy dỗ hắn, tuy bề ngoài đã hai mươi tuổi nhưngtâm lý bất quá mới chỉ mười lăm mười sáu, vô tình mà phạm phải sai lầmcũng khó có thể trách hắn được, có lẽ là con người yêu cái đẹp đi! Nếuhắn lớn lên thành đồ xấu xí thì ai thèm ngó đến hắn làm gì.

Trong lòng tự giễu, ta đến chỗ để hành lý lấy ra lương khô thịt khôgói lại, cầm đến bên cạnh Trương Vô Kỵ, lặng lẽ đưa cho hắn thấp giọngnói: “Trương tiểu ca, chân anh bị thương chắc đã khá hơn rồi! Mấy ngàynày mọi người đi nhanh, anh mau tìm cơ hội đưa tiểu tẩu tử (chị dâu nhỏ) rời đi, đừng để sư phụ giam giữ mãi. Ở đây đã rất gần Quang Minh đỉnhrồi, đến Quang Minh đỉnh mấy bên giao chiến đều rất nguy hiểm, khi hỗnloạn sẽ không ai chú ý bảo vệ hai người đâu!”

Trương Vô Kỵ phục hồi tinh thần lại, nhận lấy gói lương thực, gật đầu khẽ nói: “Ta sẽ tìm cơ hội mang Chu Nhi rời đi, nhưng không phải… Đừnggọi loạn, cám ơnChucô nương!”

Ta nhìn hắn, lắc lắc đầu, giả bộ như nghe không hiểu, khẽ cười, quayngười trở về lều của mình, trong lòng thầm nghĩ không cần cám ơn, ta đối tốt với ngươi cũng vì mọi người trên Võ Đang đều đối tốt với cha conta, không thể vì những điều chưa xảy ra mà đem thành lý do mà đối xử tệvới hắn được, dù sao mọi người ở Võ Đang có thể không để ý đến Chu giacũng không cần tiếp nhận, nhưng là đồ tôn của Trương chân nhân, sư điệtcủa mấy thúc thúc, phải cảm tạ Kim lão gia đã ban cho hắn một phụ thântốt được mọi người yêu quý.

Buổi sáng, mọi người trong phái Nga Mi trở dậy thu thập lều trại,trong sa mạc nguồn nước rất ít cũng không thể kiếm ra nơi nào để tắmrửa. Đoàn người lại tiến nhanh theo hướng tây, ta cũng không hiểu thựcsự là không có cơ hội hay là Trương Vô Kỵ không muốn đi, mấy ngày quahắn vẫn không có mang Ân Ly trốn đi, có lẽ là vận mệnh rồi! Trương Vô Kỵ đúng là vẫn còn phải hoàn thành sứ mệnh của mình.

Lại đi tiếp hai ngày, đã giữa trưa, mặt trời đỏ rực chói lọi trênđầu, tuy trời mùa đông nhưng đi đường cũng nóng bức vô cùng, mọi ngườiđang yên lặng tập trung di chuyển, bỗng nhiên phía tây bắc chợt truyềnđến mơ hồ tiếng binh khí va chạm, mọi người không đợi Đại sư tỷ và sưhuynh ra lệnh đều tăng nhanh cước bộ, đội ngũ chỉnh tề chạy nhanh vềphía đó.

Không lâu sau, phía trước xuất hiện mấy bóng người đang múa may giaođấu, đuổi tới gần thì thấy rõ hơn, là ba đạo nhân mặc áo bào trắng taycầm binh khí vây đánh một người tuổi tầm hai bảy hai tám tuổi, mặt nhưbạch ngọc, tóc đen dài quá thắt lưng, đầu mang huyền vũ ngọc quan, càitrâm thanh ngọc, mặc y phục màu lam, cầm trong tay trường kiếm dài bathước, kiếm quang múa lấp lánh.

Giao chiến cùng hiệp khách áo lam là ba đạo nhân mặc áo bào trắng,bên tay áo phía trái đều có thêu một đốm lửa đang cháy màu đỏ, hiểnnhiên là người trong ma giáo. Hiệp khách áo lam lấy một địch ba nhưngkhông rơi vào thế hạ phong chút nào, ngược lại mấy lần tránh không đâmvào nơi yếu hại, hiển nhiên là xuống tay lưu tình. Kiếm pháp tinh diệutuyệt luân như vậy các đệ tử Nga Mi đứng xem đều không khỏi trầm trồ tán thưởng.

Ta vốn chẳng thích cảnh tranh đấu nhưng đang đứng ở phía sau ngắmcảnh sa mạc nghe thấy vậy cũng phải ngước mắt nhìn lại xem, không ngờlại là người quen, chính là sư phụ dạy văn cổ cho ta, Mạc Thanh Cốc. Tanhìn Mạc Thanh Cốc ra tay, không khỏi hưng phấn tiến lên, đã nhiều nămkhông xem Thất thúc biểu diễn kiếm pháp phiêu dật nhu cùng như tiên múathế này. Xem Thất thúc ra tay chính là một loại hưởng thụ, giống nhưđược xem tiên nhân múa kiếm, vừa đẹp vừa huyền ảo như không thể có đượcngười thứ hai trên đời như vậy.

Ta nhìn thấy Thất thúc, cũng không núp phía sau nữa, cao hứng chạyđến đội hình phía trước ngắm, Diệt Tuyệt sư thái và Đại sư tỷ Tĩnh Nghi, Nhị sư tỷ Đinh Mẫn Quân cũng đang đứng đó xem, biết xuất thân của tacũng không ngăn trở, cứ để ta đứng đó như đệ tử nội môn bên cạnh DiệtTuyệt sư thái, có lẽ là nể mặt Thất thúc để mặt mũi cho Võ Đang đi!

Nghĩ đến Võ Đang, ta không khỏi quay đầu lại nhìn Trương Vô Kỵ, cáikẻ đang ngồi gần cuối kia cũng đang kích động nhìn Mạc Thất thúc ứngđịch, trong mắt thế nhưng lại xuất hiện lệ quang, aiz! Hắn hiện tại tâmtrí cũng chỉ như một đứa trẻ mười lăm mười sáu tuổi, dù sao không có ai ở cùng lâu dài, cũng không được trưởng bối dạy dỗ. Mạc Thanh Cốc bên kianghe thấy tiếng Nga Mi rầm rầm hoan hô, không muốn dây dưa lâu trước mặt nhiều người, ra một hư chiêu, thêm một chiêu thuận thủy thôi chu (đẩy thuyền theo dòng), đánh cho ba đạo nhân Minh giáo cánh tay đều hứng một nhát kiếm.

Mọi người trong Nga Mi kể cả Diệt Tuyệt sư thái đều không khỏi hítsâu thán phục, ba đạo nhân kia, mỗi người đều bị thương ở đúng vị trí,đúng lực đạo để binh khí đều rơi cả xuống đất. Bọn họ lúc này mới biếtngười trước mắt võ công cao hơn cả ba, vừa rồi ra tay lại lưu tình, từđầu đến cuối chưa từng hạ sát thủ, ba người vừa giận vừa xấu hổ, nhặtlấy binh khí rồi phi thân rời đi.

Mạc Thanh Cốc không đuổi theo, quay trở lại thấy Diệt Tuyệt sư tháitrên mặt có vẻ tán thưởng, cũng không kiêu ngạo đi đến trước mặt bà ta,bởi vì Lục hiệp cưới đồ đệ của Diệt Tuyệt nên Mạc Thanh Cốc cũng theobối phận của Ân Lê Đình mà hành lễ, nói: “Đại sư huynh của tệ phái dẫntheo các sư đệ cùng đệ tử đời thứ ba, cả thảy ba mươi hai người đã đếnđịa giới nơi hội họp, Lục sư huynh ở lại trấn giữ Võ Đang, vãn bối phụng mệnh đại sư huynh đi trước nghênh đón quí phái.”

“Hay lắm, thế ra phái Võ Đương đã đến trước rồi. Quí phái đã giaochiến cùng yêu nhân trận nào chưa?” Diệt Tuyệt sư thái nhìn Mạc ThanhCốc một trang nhân tài, mới đấu xong mà hành tẩu chân không gấp khôngmệt, hiển nhiên là nội công đã đại thành, lại còn chính là đệ tử nhỏnhất của đời thứ hai Võ Đang, lại nhớ đến Ân Lê Đình cũng xuất chúng như vậy, mấy người còn lại chỉ sợ cũng không kém hơn. Trong lòng nghĩ đếnphái Võ Đang nhiều nhân tài như vậy nhưng Nga Mi lại không kiếm đượctruyền nhân như ý, thật đáng buồn đáng tiếc.

Mạc Thanh Cốc cười đạm mạc, nhẹ giọng nói: “Chúng tôi đã đụng độ balần với hai kỳ Mộc, Hỏa của ma giáo, đánh thương vài tên, không tổnthương gì, thế nhưng trên đường đến đây có mấy lần phát hiện ra có caothủ thần bí theo sau, cũng không biết là có mưu đồ gì, lại có quan phủđịa phương phối hợp che giấu nên không tra ra hành tung, không biết quýphái có chút manh mối nào không?”

Nguyên là từ khi Võ Đang lục hiệp luyện Đại Vô Tướng công, năm nămliền nội lực tiến nhanh, trên đường đi liên tiếp phát hiện ra phía saucó kẻ theo dõi, bí mật điều tra lại phát hiện ra, người trong ma giáo đi thám thính tin tức đều bị mấy kẻ thần bí kia giết sạch, khiến cho đường đi trở nên vô cùng thuận lợi, muốn tìm ra thân phận những kẻ đó thì lại giống như giọt nước rơi vào trong biển, không một dấu tích, lại có quan phủ quấy nhiễu nên không tra ra được gì.

Tuy nhiên Tống Viễn Kiều trấn giữ Võ Đang đã nhiều năm khi Trương Tam Phong phải bế quan, lại phát triển Võ Đang lên thành ngang hàng vớiThiếu Lâm đã hàng ngàn năm tuổi thì không phải là hạng người dễ dãi nông cạn, liên tưởng đến việc lần này sáu đại phái cùng khởi sự tiêu diệt ma giáo, cẩn thận suy nghĩ lại phát hiện ra chỗ quái dị, lập tức bàn bạcvới các sư huynh đệ.

Trương Tùng Khê cơ trí xem tình huống đệ tử Võ Đang không bị tổnthương gì, khi đánh nhau với ma giáo chỉ nên đánh thương chứ không giết, thuận theo tự nhiên để xem kẻ đứng phía sau màn kịch này rốt cuộc có ýđồ gì, như vậy hôm nay mới có chiến tích Mạc Thanh Cốc chỉ đánh thươngchứ không giết mấy người kia. Diệt Tuyệt sư thái tuy không rõ ràngnguyên do lắm, nhưng võ công người Võ Đang cao như vậy lại chỉ đánh bịthương mấy tên yêu nhân cũng là quá mức nương tay. Đối với kẻ theo dõiphía sau thì bà ta cũng nghĩ rằng đó là yêu nhân ma giáo giở trò, dù sao người ma giáo hành tung quỷ dị, trừ người trong ma giáo ra thì cũngkhông thể nghĩ ra thêm được ai khác nữa.

“Chúng ta từng có vài lần trừ yêu nhân quấy nhiều nhưng không có gìkhả nghi, có lẽ đó cũng chỉ là thủ đoạn của ma giáo mà thôi! Vậy quýphái đã tìm hiểu thực lực trên Quang Minh đỉnh ra sao chưa?” Diệt Tuyệtsư thái không để ý đến nghi vấn của Mạc Thanh Cốc, hỏi thẳng vào thựclực của ma giáo.

Mạc Thanh Cốc thấy Diệt Tuyệt vẻ mặt không đồng tình lắm, biết bà tatính quái dị cố chấp, hiện giờ chỉ muốn tiêu diệt ma giáo nên nghechuyện khác không vào tai, cũng không nói thêm gì về chuyện này nữa. Hắn nhìn lướt qua đám đệ tử Nga Mi đông đảo, nhìn thấy Chỉ Nhược đứng gầnchỗ Diệt Tuyệt sư thái, không khỏi sững sờ, sắc mặt càng lãnh đạm hơn,lạnh lùng thong thả nói: “Nghe nói Thiên Ưng giáo là chi phái của magiáo đã đem đại lực lượng lên tăng viện cho Quang Minh đỉnh, còn nghe có tin rằng Tử Sam Long Vương và Thanh Dực Bức Vương cũng đã tới nơi,nhưng còn chưa biết là đúng hay không.”

Mạc Thanh Cốc nói đến đây, ngừng lại rồi nhíu mày nói tiếp: “Sư thái, Chỉ Nhược học võ chưa lâu, sư phụ đưa đến Nga Mi học nghệ bất quá chỉmuốn thân thể được khỏe mạnh, có thể tự bảo vệ mình. Chỉ Nhược khôngphải xuất thân con nhà võ, về sau cũng không phải hành tẩu giang hồ,cũng chưa từng lây dính huyết tinh sao có thể đem theo đến tham gia đạichiến lần này? Nếu có bị thương gì sư phụ cùng phụ thân nhất định rấtđau lòng.”

Mạc Thanh Cốc đã sớm nghe được rằng Chỉ Nhược không được Diệt Tuyệtsư thái thu làm thân truyền đệ tử, đại chiến lần này hắn làm sao cònkhông rõ, lại thấy Diệt Tuyệt thế nhưng lại đem Chỉ Nhược đến làm quântốt thí mạng, tiết kiệm hảo thủ cho Nga Mi, trong lòng đối với Nga Mivốn xưa nay thân cận không khỏi lạnh đi mấy phần.

“Tử Sam Long Vương và Thanh Dực Bức Vương cũng đã đến rồi ư?” DiệtTuyệt sư thái nghe tin tức Mạc Thanh Cốc nói, đăm chiêu lẩm bẩm, lạinghe đến câu sau trách hỏi, mặt liền trầm xuống. Từ khi có đồ đệ cưới Ân Lê Đình, bà ta cũng tự coi như là trưởng bối của Võ Đang lục hiệp,trừng mắt lạnh nhìn ta. Ta nghe Mạc Thanh Cốc nói vậy, vội cúi đầu giấuđi vẻ mặt kinh ngạc, không dám nói gì.

Diệt Tuyệt thấy vậy mới vừa ý, nói: “Là đệ tử của Nga Mi thì phải lấy tôn chỉ trừ ma vệ đạo ghi khắc trong lòng. Hiện giờ thời cơ diệt trừyêu ma đã đến, há có thể vì tình cảm riêng tư mà làm trở ngại đại sự của cả sáu phái được. Nếu ngày sau truyền ra giang hồ rằng đệ tử Nga Mi lại có kẻ ngại đánh, sợ chết, bần ni nhất định phải rửa sạch môn hộ.”

“Diệt Tuyệt sư thái quả nhiên nghiêm khắc, nhưng Chỉ Nhược chỉ là một đệ tử bình thường, sau này đại chiến mong rằng quý phái chiếu cố nhiềuhơn, tránh để cho cha già lo lắng thương tâm.” Mạc Thanh Cốc thấy DiệtTuyệt lý lẽ đường hoàng, nhưng vừa rồi hắn đã quan sát, ngoại trừ mấythân truyền đệ tử cùng hai ngoại môn đệ tử võ công còn có chút khá khẩm, còn lại thì đều là hạng công phu thô thiển tầm thường, mang theo chỉ để làm tốt thí, tiêu hao cho đại chiến, đành chỉ cố nói thêm, mong DiệtTuyệt sư thái bảo đảm an toàn cho Chỉ Nhược.

Ta đứng gần đó nghe, mặt đầy hắc tuyến, còn cần người khác chiếu cốsao? Tuy đó là ý tốt của Thất thúc, nhưng như vậy không phải sẽ khiến bà ta chú ý đến ta sao? Ta không thích, cũng không cần phải chiếu cố, càng nghe càng thấy xấu hổ, không muốn nghe bọn họ nói nữa, ta chậm rãi lùivề phía sau, tránh xa hai người, lẩn vào trong đám đệ tử Nga Mi đi xatít phía sau, không dám nghe họ nói chuyện nữa.

Hai người nói xong, Mạc Thanh Cốc giơ tay từ biệt định đi liên lạcvới phái Hoa Sơn. Nội môn đệ tử Tô Mộng Thanh chợt nói: “Mạc Thất hiệpqua lại bôn ba nhiều, chắc cũng đã đói rồi, xin mời dùng chút điểm tâmrồi hãy đi.”

“Nếu thế thì làm phiền quí vị vậy.” Mạc Thanh Cốc nghĩ định dặn dòChỉ Nhược mấy câu, còn muốn hỏi xem Chỉ Nhược ở Nga Mi thế nào, vừa rồithấy Diệt Tuyệt sư thái ý tứ đối với sinh tử của Chỉ Nhược chẳng quantâm chút nào, không biết Chỉ Nhược lớn lên ra sao, trong lòng vô cùng lo lắng, nhất định phải nhìn xem, nếu thật sự mà không tốt liền mang ChỉNhược trở về Võ Đang, sẽ được bảo vệ tốt hơn.

Tô Mộng Thanh thấy Mạc Thanh Cốc đáp ứng, khẽ mỉm cười mang theochúng đệ tử Nga Mi lập tức lấy lương khô ra, có người đắp đất làm lò,đem nồi chảo ra đun mì. Mọi người ăn uống vốn đơn giản, nhưng mấy vị sưtỷ khoản đãi Mạc Thanh Cốc thập phần ân cần chu đáo, theo ta quan sátthì cũng chẳng phải vì nể mặt mũi của sư tỷ Bối Cẩm Nghi mà làm. (BốiCẩm Nghi hiện giờ là chị dâu của Mạc Thanh Cốc)

Ta tránh gần đó cười trộm, thấy mấy vị sư tỷ đối với Thất thúc vôcùng dịu dàng ân cần, trong lòng cũng hiểu Mạc Thanh Cốc hiện giờ là đệtử còn độc thân duy nhất trong thế hệ thứ hai của Võ Đang, chẳng nhữngtrời sinh ấm áp dịu dàng như ngọc, tao nhã như lan, tuấn mỹ phiêu dật,vừa rồi thân công phu đã được mọi người chiêm ngưỡng, quả thật là đốitượng đắt giá để người ta đem lòng ái mộ. Đệ tử tục gia của Nga Mi tuynhiều nhưng đáng tiếc gia thế kém xa so với Võ Đang, nếu muốn sánh đôivới Thất thúc thì chỉ mấy nội môn đệ tử của Diệt Tuyệt sư thái là cóthể.

Nghĩ vậy, không biết tại sao lại thấy mấy người Tô Mộng Thanh, TriệuLinh Châu, Lí Minh Hà, Phương Bích Lâm đang tỏ ra ân cần kia thật khôngvừa mắt. Luận thân thế, xuất thân và tuổi tác nếu muốn xứng đôi với MạcThất hiệp thì chỉ có bốn người này thích hợp. Mấy người lớn nhất cũngchỉ hai bốn hai lăm tuổi, cùng với Mạc Thất hiệp đã ba mươi tư là hợpnhất, thật không hiểu Thất thúc làm gì mà sắp đến ‘đầu bốn’ rồi còn chưa chịu thành thân.

“Mạc Thất hiệp, tôi muốn hỏi thăm một người liệu có được không?” ÂnLy đang ở ngoài thờ ơ quan sát, lúc này đột nhiên nói. Ta vừa nghe đãbiết nàng ta định hỏi cái gì, thật không ngờ, hiện giờ người đến đóntiếp Diệt Tuyệt không phải là Ân Lục hiệp mà đã đổi thành Mạc Thất hiệp. Kịch tình như vậy mà vẫn có thể thuận lợi tiếp tục.

Mạc Thanh Cốc cười khổ không nổi, tay đang cầm bát mì, trước mắt haiđĩa thức ăn lớn, buồn bực nhìn phía xa xa Chỉ Nhược đang cười trộm, bêncạnh mấy đệ tử Nga Mi cứ liên tục tiếp đồ ăn khiến hắn muốn ăn cũngkhông nổi, vừa lúc này có người hỏi đến, như được giải thoát, vội quayđầu nói: “Vị tiểu sư muội này xin hỏi tôn tính đại danh? Không biết muốn hỏi chuyện gì? Nếu ta biết được ắt xin phụng cáo.” Thần thái khiêm hòa, đối với bộ dáng xấu xí của Ân Ly không hề tỏ ra chán ghét.

“Tôi không phải người trong phái Nga Mi. Tôi là bị họ bắt đi.” Ân Lysảng khoái nói thẳng. Ta biết diễn biến kịch tính sắp bắt đầu, aiz! Chờxem sao.

Quả nhiên Mạc Thanh Cốc ngạc nhiên, nhìn sang Diệt Tuyệt sư tháinhưng bà ta không nói gì, xem chúng đệ tử Nga Mi xung quanh cũng khôngkinh ngạc, biết tiểu cô nương thẳng thắn, vì muốn tôn trọng chủ nhân nên đưa mắt nhìn Tĩnh Huyền, xin nàng ta cho biết ý kiến. Tĩnh Huyền chủ sự nhiều việc trong phái đã lâu, thường lo việc giao hảo với các đại mônphái, không phản đối gì hỏi: “Ngươi định hỏi Mạc Thất hiệp chuyện gì?”

“Tôi muốn hỏi, lệnh sư huynh Trương Thúy Sơn Trương ngũ hiệp có đếnNhất Tuyến Hiệp hội họp không?” Quả nhiên Ân Ly vừa nói câu này ramiệng, Mạc Thanh Cốc và Trương Vô Kỵ ở bên cạnh đều giật mình kinh hãi.

Mạc Thanh Cốc nghĩ đến vợ chồng Ngũ sư ca đã tạ thế được mười năm, cô gái này lúc đó cũng chỉ tầm vài tuổi, không biết có quan hệ gì với Ngũsư huynh đây, lập tức hỏi: “Không biết cô nương muốn hỏi thăm Ngũ sư cacủa ta có chuyện gì?”

“Tôi muốn biết công tử của ông ta là Trương Vô Kỵ, có đến hay không?”

Ta nghe Ân Ly giọng nhăn nhó, bộ dáng ngượng ngùng, quả thật buồnbực, không hiểu Ân Ly đầu óc làm bằng gì, người ta mới cắn cho một cáiliền yêu luôn, còn nói ra rõ nhiều, khiến cho tiểu tử Trương Vô Kỵ kiađắc ý, về sau thấy cô nương xinh đẹp nào liền nghĩ người ta thích hắn,ta nhìn Trương Vô Kỵ sắc mặt đại biến, nghĩ.

Mạc Thanh Cốc nghe hỏi đến Trương Vô Kỵ, sắc mặt không khỏi ảm đạm,mất mát nói: “ Cô nương không biết sao? Trương Ngũ ca đã qua đời đượchơn mười năm, cây đã mọc xanh trên mộ. Cô nương chẳng lẽ quen biết cháuVô Kỵ của chúng ta sao?”

“A! Hóa ra Trương ngũ hiệp đã chết từ lâu, hóa ra … hắn … hắn đã sớmmồ côi, năm năm trước, tôi từng ở tại nhà Điệp Cốc Y Tiên Hồ Thanh Ngưugặp hắn một lần, không biết bây giờ hắn ở đâu?” Ân Ly nghe nói, kinhhãi, ngữ khí đồng cảm, đối với Trương Vô Kỵ thật là quan tâm. Trương VôKỵ bên cạnh lộ ra vẻ giật mình hiểu ra, chỉ sợ đến giờ hắn mới nhớ đếncô bé xinh đẹp tại Hồ Điệp cốc kia, cũng chẳng thể ngờ cô bé xinh đẹpngày đó bây giờ lại thành ra thế này.

Mạc Thanh Cốc vẫn tỏ ra lạnh nhạt, không tỏ ý kiến gì, nhưng nghetrong giọng Ân Ly thì rất có thành ý, biết đúng là cô ta đã từng gặpTrương Vô Kỵ, lập tức buồn bã nói: “Năm năm trước Hồ Điệp cốc có biếncố, sư điệt tự biết thời gian sống không còn nhiều, một mình lưu lạctrong núi Côn Lôn, không có tin tức gì. Mà sao cô nương quan tâm đến nónhư vậy? Vô Kị cháu ta có ân oán gì với cô?” Có Diệt Tuyệt ở đây, cũngkhông tiện nhắc đến chuyện của Kỷ Hiểu Phù và Dương Bất Hối, chỉ muốnhỏi rõ ràng sự tình nguyên nhân.

“Tôi muốn hắn đi với tôi đến đảo Linh Xà … Hắn đã không chịu, lại còn đánh tôi, mắng tôi, cắn tay tôi máu chảy đầm đìa … Có điều … có điều …tôi vẫn không quên được hắn. Tôi đâu có ý muốn hại hắn, tôi muốn dẫn hắn lên đảo Linh Xà, bà bà sẽ dạy võ công, tìm cách trị cho hắn khỏi âm độc của Huyền Minh thần chưởng. Nào ngờ hắn hung dữ quá, đâu biết tôi cólòng tốt, lại tưởng có bụng dạ hại hắn.” Ân Ly lẩm bẩm, vừa nói vừa lấytay trái xoa xoa lưng bàn tay phải, tinh thần dường như hoảng loạn, lạinhớ đến năm năm trước, ở Hồ Điệp cốc lần đầu nhìn thấy thiếu niên kiêncường ấy.

Nghe Ân Ly nói, Trương Vô Kỵ ở bên rõ ràng vô cùng xúc động, ta cóthể rất rõ vẻ mặt hỗn loạn của hắn nhìn Ân Ly dịu dàng nhỏ nhẹ nói, nhìn đôi mắt nàng trong vắt như nước hồ thu, dần dần chuyển thành thươngtiếc. Mạc Thanh Cốc nghe những lời hỗn loạn đó cũng đại khái hiểu được ý tứ, không khỏi xấu hổ, không muốn tiếp tục để tài tình yêu của tiểu bối nữa, chuyển giọng nghi hoặc hỏi: “Đảo Linh Xà? Kim Hoa bà bà và NgânDiệp tiên sinh là gì của cô?”

“Sư phụ của nó là Kim Hoa bà bà nghe nói cũng có dây mơ rễ má gì đóvới ma giáo. Mụ ta cũng chẳng phải chính nhân nhưng lúc này bọn ta chưamuốn gây thù chuốc oán nên chỉ tạm giữ nó.” Diệt Tuyệt sư thái nghe hỏichuyện về Trương Thúy Sơn và Trương Vô Kỵ đã sớm đầy bụng hỏa, trong suy nghĩ của bà ta thì Trương Thúy Sơn lấy Ân Tố Tố đã sớm không xứng đượcxưng là hiệp, cũng không còn là người chính đạo nữa.

Mạc Thanh Cốc lại không cho thái độ của bà ta là đúng, đường đườnglà chưởng môn một chính phái lại đi khó dễ một đứa trẻ mười mấy tuổi,thấy Ân Ly vẻ mặt hoảng hốt, ánh mắt mơ hồ, không đành lòng nói: “Khôngbiết cô nương xưng hô như thế nào?” Ân Ly lắc đầu không trả lời, nét mặt ngẩn ngơ lệ rơi lã chã.

“Cô nương cũng đừng quá đau lòng. Cháu Vô Kỵ của ta nhất định khôngphải là kẻ đoản mệnh bạc phúc, nó đã học được y thuật của Y Tiên, có lẽđã sớm đem hàn độc chữa khỏi rồi.” Mạc Thanh Cốc thấy Ân Ly thương tâmliền an ủi, trong mắt hiện vẻ buồn rầu, lòng cũng cố nuôi tia hy vọng,hy vọng có ngày Vô Kỵ có thể trở về nói với mọi người rằng hắn còn sống.

Ta nhìn Mạc Thanh Cốc và Ân Ly trước mặt Trương Vô Kỵ vì hắn mà đềuthương tâm, rõ ràng hắn còn sống mà không thể nhận, có lẽ giống nhưtrong truyện đã nói, rằng hắn vì sợ lộ tung tích của Tạ Tốn nên khôngdám để lộ ra, nhưng sau này thì làm thế nào? Diệt Tuyệt sư thái thấy hai người đều thương tâm, lại nhìn Ân Ly khóc lóc, không cho là đúng lạnhlùng nói: “Tên nghiệt chủng Trương Vô Kỵ kia, chết sớm cũng là may, nếu không cũng trở thành cái mầm họa làm hại nhân gian thôi.”

Ân Ly nổi giận, lớn tiếng chửi:

“Lão tặc ni, bà nói láo nói lếu gì thế?”

Mạc Thanh Cốc nghe Diệt Tuyệt nói lời này, trong lòng nổi giận, hắnkhông phải là Ân Lê Đình yếu đuối, nghe Diệt Tuyệt làm nhục Ngũ sư ca,vì nể tình Kỷ Hiểu Phù mà không dám nói gì. Bọn họ bảy người cảm tìnhsâu nặng, làm sao Diệt Tuyệt có thể hiểu được, bà ta ngay trước mặt mình mà dám sỉ nhục đệ tử Võ Đang, cực kỳ bất mãn, lập tức hừ lạnh, buôngbát trong tay không ăn nữa, lạnh lùng đứng dậy trừng mắt, nhưng chưa kịp nói gì thì lời tức giận của Ân Ly đã phát ra. Lão tặc ni! Nghe thật làsướng tai.

Mấy đệ tử thân truyền của Diệt Tuyệt thấy Ân Ly dám lên tiếng nhục mạ sư tôn, lập tức rút phăng trường kiếm, chỉ ngay vào tử huyệt cô gái, Ân Ly không sợ hãi chút nào, vẫn tiếp tục: “Lão tặc ni, phụ thân củaTrương Vô Kỵ xuất thân Võ Đang, là đệ tử của đại tông sư Trương chânnhân, hiệp danh vang động thiên hạ, ta ở hoang đảo cũng thường xuyênnghe thấy, có gì là không phải? Cho dù là chưởng môn Nga Mi như bà cũngchưa từng nghe có cái gì hiệp nghĩa được như thế!”

“Ngươi nói đã hết chưa? Cha của Trương Vô Kỵ quả thật đệ tử danh mônchính phái, còn mẹ hắn thì sao? Ma giáo yêu nữ sinh con, không phảinghiệt chủng họa thai thì là gì?”

Tĩnh Huyền thấy Diệt Tuyệt sư thái cười khẩy không trả lời, lại để ýthấy Mạc Thanh Cốc mặt lạnh như băng, lập tức suy nghĩ trong lòng rồinói ra mấy lời cẩn thận, không đụng chạm đến Trương Thúy Sơn, chỉ nóiTrương Vô Kỵ và mẹ hắn, nghĩ rằng Mạc Thanh Cốc sẽ không vì Trương Vô Kỵ một sư điệt nhỏ mà trở mặt với Nga Mi, càng huống chi có quan hệ thânnhân của Bối Cẩm Nghi vào đó nữa.

Ân Ly hỏi:

“Vậy mẹ của Trương Vô Kỵ là ai? Sao lại là ma giáo yêu nữ?”

Dứt lời, các đệ tử phái Nga Mi đều cười rộ lên, Diệt Tuyệt sư tháilạnh lùng không nói. Ta lạnh mắt nhìn Trương Vô Kỵ mặt đỏ tía tai, nướcmắt doanh tròng, đến như vậy rồi mà hắn còn y nhiên không chịu nói rathân thế, nhận Mạc Thanh Cốc và Ân Ly, biện bạch cho mẹ của hắn.

Ngoại môn Nhị đệ tử Tĩnh Hư là người trung hậu, nói với Ân Ly: “Vợcủa Trương ngũ hiệp là con gái của giáo chủ Thiên Ưng giáo Ân ThiênChính, tên là Ân Tố Tố.”

Đinh Mẫn Quân cũng nhanh mồm nhanh miệng, biết sư phụ hận nhất là magiáo, muốn lấy lòng Diệt Tuyệt liền nói tiếp lời Tĩnh Hư: “Trương ngũhiệp vì lấy phải con yêu nữ này, đến nỗi thân bại danh liệt, phải tự vẫn trên núi Võ Đang. Việc đó cả thiên hạ ai ai cũng biết, chẳng lẽ ngươilại không nghe thấy?” Đinh Mẫn Quân nói xong, Nga Mi lại cười to mộttrận, tất cả đều mang vẻ trào phúng.

“”Hừ! Không ngờ là Ngũ tẩu của chúng ta mà chúng hiệp của Nga Mi cũng dám chế nhạo như vậy! Được lắm, được lắm! Quý phái môn phong thật tốt,lời Nga Mi nói hôm nay, sau khi trở về Võ Đang tại hạ sẽ nói lại nguyênvăn cho sư phụ, để sư phụ cùng cười một phen!” Mạc Thanh Cốc nghe mọingười Nga Mi cười nhạo, lạnh lùng nhìn bốn phía, chúng đệ tử Nga Mi đềuthái độ nhạo báng, Diệt Tuyệt sư thái lại còn có vẻ đắc ý, không hề kiềm chế, chỉ có Chỉ Nhược là cúi đầu không nói, trên mặt tỏ vẻ áy náy khiến tức giận trong lòng hắn cũng được an ủi nhiều, lạnh lùng nói.

Chúng đệ tử Nga Mi nghe xong nhất thời yên lặng, mỗi người trên mặtđều hiện vẻ xấu hổ, Diệt Tuyệt sư thái mặt lạnh lại, trầm mặc không nói. Bà ta có thể huênh hoang trước mặt Mạc Thanh Cốc, nhưng thật ra thì sobối phận Võ Đang thất hiệp đều cao hơn bà ta, dù Trương Thúy Sơn có thếnào thì xét phương diện tôn sư kính hữu, bà ta không có tư cách để đàmluận.

Tổ sư khai phái của Nga Mi là Quách Tương ngang hàng với Trương TamPhong, cùng đắc truyền y bát của Giác Viễn, giao tình rất tốt, QuáchTương chết truyền chức chưởng môn cho đời sau là Phong Trì sư thái, làsư phụ của Diệt Tuyệt, tính đúng ra thì Diệt Tuyệt bất quá chỉ nganghàng với Trương Vô Kỵ và Tống Thanh Thư, trước đây Tống Viễn Kiều vìkính trọng bà ta là thân phận chưởng môn một phái nên xưng hô một tiếngsư thái, sau lại vì chuyện Ân Lê Đình và Kỷ Hiểu Phù đính hôn, bối phậnrối loạn đành phải xưng hô tùy tiện.

Nói bối phận rõ ràng ra, Diệt Tuyệt sư thái dù ghét ác như cừu cũnglà nói quá đáng, xét quan hệ Trương Tam Phong và Quách Tương, TrươngThúy Sơn tính là sư thúc của Diệt Tuyệt, Trương Thúy Sơn thế nào đều cóTrương Tam Phong xử trí, bà ta là vãn bối thì có tư cách gì, khó tráchMạc Thanh Cốc nổi giận, Diệt Tuyệt cũng không thể nói thêm lời nào.

Trương Vô Kỵ, Ân Ly không rõ đạo lý trong đó, chỉ thấy Mạc Thanh Cốctức giận, ngay cả Diệt Tuyệt sư thái hung ác như vậy cũng không nói lạiđược lời nào, Trương Vô Kỵ chỉ thiếu nước nhảy lên tung hô, ánh mắt sùng bái nhìn Thất sư thúc, trong lòng càng thêm kính nể các vị sư thúc bá,cảm kích Thất sư thúc thừa nhận mẹ hắn, bảo vệ mẹ hắn, lại thêm chánghét Diệt Tuyệt sư thái.

Ân Ly lại giật mình, bất chấp mọi người nói nhiều như vậy, kinh nghinói: “Tôi … tôi ở trên đảo Linh Xà, những việc của võ lâm Trung Nguyên,không biết gì cả. Không biết Ân Tố Tố ra sao? Bà ấy bây giờ ở đâu?”

Mọi người Nga Mi thấy Mạc Thanh Cốc mặt lạnh lùng cũng không ai dámra mặt trả lời, chỉ có Tĩnh Hư trung hậu thật thà, thấy Ân Ly thần tìnhcầu khẩn hỏi, như có vẻ câu trả lời rất quan trọng, đành nói: “Bà tacũng tự vẫn cùng một lượt với Trương ngũ hiệp rồi. Ngày đó năm đại mônphái tập kích Võ Đang, cũng có không ít những người trên giang hồ.”

Ân Ly thân mình lại giật bắn lên, nói: “Ân Tố Tố … cũng chết rồi ư?”

Mạc Thanh Cốc nheo mắt nhìn Ân Ly thần sắc bi thương, lạnh lùng nói:“Cô nương biết Ngũ tẩu? Hừ! Ngày đó nếu không phải mọi người tham lam Đồ Long đao, ép hỏi Ngũ sư ca, Ngũ sư ca không đành lòng khó xử sư môn, vì tình nghĩa huynh đệ mới bị người ta ép phải tự vẫn, Ngũ tẩu thâm tìnhcũng tự vẫn tuẫn táng, hiện giờ lại đem tội danh bức tử Ngũ sư ca đổ cho Ngũ tẩu.”

Về phần Trương Thúy Sơn vì việc Ân Tố Tố đả thương Du Đại Nham mà tâm sinh áy náy, lại đối mặt với bức bách của năm phái mới tự vẫn thì chỉcó Trương Tam Phong, Võ Đang lục hiệp và Trương Vô Kỵ biết. Mạc ThanhCốc nói, Trương Vô Kỵ thần tình kích động, cảm kích, Diệt Tuyệt sư tháihơi đỏ mặt, ngày đó ép hỏi trên Võ Đang bà ta cũng tham dự, dù sao ĐồLong đao với Nga Mi cũng trọng yếu, để có thể chiếm được Đồ Long đao,mười năm liền đã phái không ít đệ tử đi tìm tung tích Tạ Tốn, Kỷ HiểuPhù cũng vì đi tra tìm mà gặp được Dương Tiêu. Đối với Diệt Tuyệt, ĐồLong đao đáng giá hơn hết thảy.

Không đợi Ân Ly kịp trả lời, từ phía đông bắc một ngọn lửa xanh bayvọt lên tận mây. Mạc Thanh Cốc nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Chưởng môn Diệt Tuyệt , là tín hiệu cầu cứu của Võ Đang, có lẽ là Tống Thanh Thư cháuta bị vây rồi, tại hạ xin cáo từ.” Nói xong xoay người ôm quyền hành lễchào mọi người rồi chạy về hướng ngọn lửa.

Một buổi nghênh đón đang vui vẻ như vậy, bị Ân Ly làm cho không vuimà tan, khiến cho quan hệ với Võ Đang lại gợn sóng, Diệt Tuyệt lạnh lùng liếc Ân Ly, Đinh Mẫn Quân, lại vẫy Tĩnh Hư, Tĩnh Huyền tiếp tục tiếnlên. Chúng đệ tử Nga Mi đi theo tiến đến, ta biết phía trước nhất địnhlà có chém giết, cố tình ở lại nhóm sau, thu thập hành lý lương khô cácloại tạp vật, cố ý đi chậm muốn tránh né nhìn phải cảnh giết chóc.

Thu dọn xong mọi thứ, rồi cũng đuổi theo đến đó, lúc này giao chiếnđã xong, quả nhiên giống như trong nguyên tác Tống Thanh Thư gặp phải ba nô bộc dưới tay Ân Thiên Chính là Ân Vô Phúc, Ân Vô Lộc, Ân Vô Thọ, ÂnVô Thọ bị Ân Ly đâm một chiêu Thiên Châu Vạn Độc Thủ đuổi chạy, bị DiệtTuyệt sư thái suýt nữa chém đứt ngón tay, may là ngón tay cô ta mang bao thép, mà không khí xấu hổ ban nãy giữa hai bên cũng trở lại, Mạc ThanhCốc không nói gì, để mặc cho Tống Thanh Thư phát huy trình giao tiếp.

Ta đeo nhiều hành lý nặng nề đi đến, cũng may mà có mấy đệ tử chạyđến đỡ giùm, thấy Mạc Thanh Cốc đứng bên ngoài, Tống Thanh thư đang tiếp đón mọi người phái Nga Mi, tiêu sái tự nhiên, Trương Vô Kỵ thì đang cầm tay Ân Ly xem vết thương, cẩn thận xem xét che chở cũng không chú ý đến bên này. Ta cũng không để ý, chỉ chăm chú đánh giá Tống Thanh Thư đãhai năm không gặp.

Chỉ thấy hắn đã giấu hết vẻ nghịch ngợm ương bướng hồi còn ở Võ Đang, y phục màu nguyệt bạch, đầu cột tóc bằng một sợi dây lụa, mi thanh mụctú, phong thái tiêu sái tự nhiên. Nhìn bộ dáng hắn trang ra trước mặtDiệt Tuyệt sư thái, ta không khỏi nhếch miệng đến bên cạnh Mạc ThanhCốc, kéo tay áo hắn, nói: “Thất thúc, tên kia chính là con khỉ nghịchngợm ở trên núi Võ Đang sao? Sao chẳng giống chút nào!”

“À! Đúng là con khỉ hư đó, nhưng hắn mặc quần áo người vào, đi rangoài đóng giả người ta!” Mạc Thanh Cốc thấy ta đến bên cạnh, trên mặtvẻ giận dữ cùng lạnh lùng đều tan biến, nghe ta nói xấu Tống Thanh Thưcũng hiểu ý, biết chúng ta khi đi học thường trêu đùa nhau, từ đó đếngiờ khó có được cơ hội trêu ghẹo hắn.

Ta đứng bên Mạc Thanh Cốc, mới phát hiện ra ta đã mười bảy tuổi, đãgần trưởng thành, tuy cao một mét sáu mấy nhưng vẫn không đến cằm MạcThanh Cốc, cố ý tỏ vẻ ai oán nhìn hắn, khiến cho hắn xem đến trong lòngsợ hãi khó hiểu, mới hỏi giọng làm nũng: “Thất thúc thúc, vì sao cháu so với thúc lại thấp hơn nhiều vậy? Hai năm trước người ta rõ ràng cao đến vai thúc rồi, sao hai năm rồi mà vẫn thấp mãi không cao nổi a!”

“Đúng rồi, hai năm trước Chỉ Nhược đứng trước cọc đòi so chiều caovới Thất thúc, lại còn làm nũng, mau nghiêm túc lại đi, lớn rồi không sợ người ta cười sao?” Mạc Thanh Cốc khẽ cúi đầu, bị câu nói của ta làmcho sợ hãi, vội nói cứng, che giấu xấu hổ trong lòng.

Ta buồn cười nhìn bộ dáng Mạc Thanh Cốc, Võ Đang thất hiệp mỗi ngườiđều thực tốt, cũng rất chính nhân quân tử. Hiện tại rất thú vị nha,trước kia cả ngày ta chọc cười đùa nghịch mọi người cũng sẽ không mởmiệng nói gì. Không hiểu Tống Thanh Thư giống ai, nhớ đến vừa rồi hơnmười cô nàng Nga Mi xinh đẹp đến tiếp đón hắn, bộ dáng cực kỳ dịu dàngân cần, ta nhỏ giọng ghé vào tai Thất thúc nói thầm: “Thất thúc, vừa rồi các mỹ nhân hiến nghệ thúc thấy thế nào? Không biết thúc thấy cơm củavị sư tỷ nào ăn ngon nhất? Thúc vừa ý ai nhất?” Ta nói xong mới ý thứcđược chính mình đang làm gì, hắn cũng không phải bạn bè thời hiện đại có thể tùy tiện nói đùa, mà là chính nhân quân tử, là đại hiệp, đệ tử đạidiện của Võ Đang, cũng không phải là kẻ vãn bối nào để mà đùa cợt.

“Chu Chỉ Nhược, ở Nga Mi học lộn xộn những gì vậy? Những lời này một cô nương làm sao có thể nói ra được?”

Mạc Thanh Cốc không dám tin những gì nghe thấy, nổi giận ngay cả họta cũng kêu ra, bất quá nếu mặt hắn không đỏ, tim không đập tăng tốcthình thình thì ta cũng tưởng là giận thật, ta nhìn Mạc Thanh Cốc bộdáng tức giận, trộm nghĩ.

Không khỏi thầm than mình thật là ngốc, vội cầm tay Mạc Thanh Cốc,nhỏ giọng giải thích: “Cháu xin lỗi, Thất thúc, chỉ là thuận miệng nóira thôi, lần sau tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa. Bất quá vừa rồi đúnglà có mấy vị sư tỷ thực không tồi a, như Triệu Linh Châu sư tỷ chẳnghạn, rất dịu dàng nha!” Ta nhỏ giọng nói, nhưng làm sao lại chuyển thành trêu ghẹo hắn rồi, thực là, tính tình bộc phát không tốt chút nào.

Mạc Thanh Cốc thế nhưng lại không biết Chỉ Nhược đang nói gì, chỉ cảm thấy bàn tay đang nắm lấy tay hắn kia, mát dịu như ngọc, mềm mại nhưnhung, khiến cho hắn đã chạm vào liền không muốn buông tay, cho nên cũng không biết vừa rồi chủ nhân của bàn tay ấy đang nói cái gì. Nhìn đôimắt trong như nước hồ thu mà sáng ngời tinh nghịch kia, hắn bỗng nhiên ý thức được, Chỉ Nhược đã lớn lên rồi, trong lòng chợt thấy mất mát, nghĩ về mình lại không khỏi tự giễu, đã sắp bốn mươi rồi, già nhanh vậy sao?

Mạc Thanh Cốc nghĩ đến đó, lập tức ỉu xìu, tâm loạn như ma, cũngkhông biết mình muốn gì nữa, tay tự động thoát khỏi tay Chỉ Nhược, gọiTống Thanh Thư đang say sưa đàm chính luận bên kia: “Thanh Thư, chúng ta đi thôi!”

“Phái Không Động dự định hôm nay giữa trưa thì đến, nhưng bây giờ còn chưa thấy đâu, chỉ sợ có chuyện. Thất sư thúc, không bằng chúng ta tiện đường cùng đồng hành với các tiền bối phái Nga Mi đi luôn!” Tống ThanhThư thấy Mạc Thanh Cốc sắc mặt lãnh đạm, đối Nga Mi thực xa cách, biếtrằng có chuyện hiềm khích, giờ phút này lại thấy Mạc sư thúc bộ dáng bối rối thất thố, một cảnh hiếm thấy.

Hắn kém Mạc Thanh Cốc hơn mười tuổi, cảm tình như cha anh, Mạc ThanhCốc trừ lúc Ngũ sư thúc ra đi mới lộ ra vẻ bối rối, bi thương, còn lạithường ngày hết thảy đều trấn tĩnh tự nhiên, lạnh nhạt tự tại, hiếm cóđiều gì khiến hắn trở nên thất hồn lạc phách như vậy. Không biết vừa rồi nghênh đón Nga Mi đã xảy ra chuyện gì, thần sắc của Diệt Tuyệt sư tháicũng không tốt lắm, hắn nhất định phải tìm hiểu chuyện gì xảy ra, chonên tìm cớ để lưu lại tìm hiểu rõ ràng.

Mạc Thanh Cốc đứng bên cạnh Chỉ Nhược không nói gì, nghĩ đến trườngsinh tử đại chiến sắp tới. Hắn mâu thuẫn với Diệt Tuyệt, bà ta tất nhiên sẽ không chịu bỏ hết sức để bảo vệ Chỉ Nhược, có lẽ nên tạm thời lưulại chiếu cố Chỉ Nhược một chút. Với võ công của các sư huynh thì cũngkhó có đối thủ, ma giáo cũng chỉ có Tả Hữu hộ pháp, Tứ Đại pháp vương có thể sánh cùng, Mạc Thanh Cốc tự tin về điều này.

Diệt Tuyệt sư thái cùng đám đệ tử Nga Mi, Trương Vô Kỵ và Ân Ly thấyMạc Thanh Cốc nghe theo Tống Thanh Thư như vậy, bất giác đều nghĩ hắnnhất định được chọn kế thừa phái Võ Đang. Theo sát bên cạnh Mạc ThanhCốc, đang đi theo hướng tây, Tống Thanh Thư bỗng bước nhanh lên đỉnh đồi cát cao nhất. Tĩnh Huyền ngạc nhiên, vội phất tay trái, hai gã đệ tửngoại môn của Nga Mi cũng vội chạy theo, tỏ ra không chịu thua kém.

Mấy người trèo lên đỉnh, không khỏi cùng hô lên kinh ngạc, chỉ thấysườn phía tây đồi cát, hơn ba mươi xác chết nằm la liệt. Mọi người thấyba người kinh hoàng đều vội vã chạy lên đồi cát, biết nơi đó nhất địnhcó thảm trạng. Mạc Thanh Cốc thấy ta tay nắm chặt vạt áo, cúi đầu khôngnói cũng không tiến lên, trong đầu suy nghĩ liền hiểu được sao ta lạinhư vậy, xoa đầu ta cũng không ép ta phải đi cùng, xoay người trèo lênđồi.

Mạc Thanh Cốc hành tẩu giang hồ đã lâu, lục hiệp cũng từng nhiều lầngặp mai phục của ma giáo, biết rõ nhiều thủ đoạn của bọn họ, đám ngườichết này già có trẻ có, không bị vỡ đầu thì cũng lõm ngực, tưởng chừngnhư bị đánh bằng những cây gậy thật lớn, nhíu mày nói: “Là Phiên Dươngbang ở Giang Tây bị chết bởi thủ đoạn của Cự Mộc Kỳ của ma giáo.”

“Phiên Dương bang đến đây làm gì? Quí phái gọi họ đến chăng?” DiệtTuyệt sư thái nhíu mày hỏi, lời nói có chiều không vui. Trong võ lâm,các danh môn chính phái đối với các bang hội có chiều rẻ rúng, DiệtTuyệt sư thái kiêu ngạo không muốn cùng chung với họ thành một phe.

Mạc Thanh Cốc vì tranh luận ban nãy, vốn đã không muốn trả lời DiệtTuyệt, thấy trong lời bà ta có ý trách Võ Đang cũng không thèm nói. Tống Thanh Thư biết Thất sư thúc tính tình thẳng thắn, hắn không trả lờinhất định là có điều tức giận Diệt Tuyệt, lập tức giải vây nói: “Khôngai mời Phiên Dương bang cả, có điều Lưu bang chủ của Phiên Dương bang là đệ tử ký danh của phái Không Động, chắc là họ nghe thấy lục môn phái vi tiễu Quang Minh Đính, nên tự nguyện đến giúp, vì sư môn góp một tay.”

Diệt Tuyệt sư thái hừ một tiếng, không nói thêm nữa. Đợi cho mọingười đem thi thể bang chúng bang Phiên Dương đem chôn cất xong xuôi, ta mới từ dưới chân đồi chạy lại, theo mọi người chuẩn bị tiếp tục đi. Đột nhiên đột nhiên ngôi mộ tận cùng phía tây vỡ ra, trong đám cát bụi mùmịt một người nhảy ra, chộp ngay một nam đệ tử đứng cạnh đó vụt chạy đi.

Ai nấy đều kinh ngạc đến ngây người, bảy tám nữ đệ tử phái Nga Mi kêu lên thất thanh. Diệt Tuyệt sư thái, Mạc Thanh Cốc, Tống Thanh Thư, Tĩnh Nghi, Tĩnh Huyền, Tĩnh Trần sáu người đều vọt lên đuổi theo. Ta đứngtrong đám người, thấy rõ ràng đó chính là Thanh Dực Bức Vương ma giáo,hắn đã quăng cái chăn rách kia đi, mặc giả y phục bang chúng Phiên Dương bang, nằm lẫn trong đám xác người, nín thở giả chết, tuy nhiên khôngthể gạt được ánh mắt của ta.

Thấy mấy người đứng đầu đều đã đuổi theo, ta lo còn có kẻ khác ẩnnúp, vội đến chỗ Đinh Mẫn Quân nói: “Xin Nhị sư tỷ ra lệnh đuổi theo,quanh đây chỉ sợ còn có cao thủ ma giáo ẩn núp.”

“Đi!” Đinh Mẫn Quân quả nhiên không ngoài ý định của ta, đắc ý dươngdương phất tay ra lệnh. Tô Mộng Thanh, Phương Bích Lâm tuy mặt khôngphục nhưng cũng biết lúc này không phải thời điểm tranh quyền, mỗi lúcđều có thể có cao thủ ma giáo tấn công, không có Diệt Tuyệt sư thái, Mạc Thanh Cốc ở đây, cả đám còn lại này chỉ có thể cẩn thận đề phòng.

Mọi người còn lại nhanh chóng đuổi theo, xa xa có thể nhìn thấy sáungười chạy song song đuổi theo Vi Nhất Tiếu. Vi Nhất Tiếu cắp theo người bị đuổi luẩn quẩn quanh đồi cát, chạy độ hơn nửa vòng liền biến thànhhai trước hai giữa hai sau, Mạc Thanh Cốc và Diệt Tuyệt ở phía trước,Tống Thanh Thư cùng Tĩnh Nghi ở giữa, Tĩnh Huyền và Tĩnh Trần chạy saucùng.

Tuy nhiên Thanh Dực Bức Vương khinh công cao, đúng là thế thượng vôsong, tuy trong tay ôm thêm một người đàn ông, nhưng vẫn nhanh vô cùng,Mạc Thanh Cốc, Diệt Tuyệt sư thái nội lực tuy cao, khinh công Võ ĐangThê Vân Túng tuy khó có ai bì kịp nhưng chạy khoảng cách ngắn nên khôngphải đối thủ của Vi Nhất Tiếu, nếu là chạy đường trường thì ngược lại,Vi Nhất Tiếu lại không thể so sánh.

Trong thời gian ngắn làm sao đuổi kịp đây? Vòng thứ hai gần hết, Tống Thanh Thư liền đứng lại, kêu lên: “Triệu Linh Châu sư thúc, Phương Bích Lâm sư thúc, xin đến tại Ly vị ngăn đường. Đinh Mẫn Quân sư thúc, LýMinh Hà sư thúc, xin đứng ở Chấn vị chặn lại…” Hắn thuận mồm kêu lên, ra lệnh cho hơn ba mươi đệ tử phái Nga Mi chia ra chiếm giữa các phương vị bát quái. Chúng đệ tử Nga Mi đang chẳng khác nào rắn mất đầu, nghe hắnra lệnh đầy vẻ uy nghiêm, ai nấy lập tức tuân theo.

Trong tình thế đó, Thanh Dực Bức Vương Vi Nhất Tiếu không còn cáchnào có thể chạy vòng tròn được nữa, cất tiếng phá lên cười, cầm ngườiđang cắp trong tay tung lên không, rồi bỏ chạy mất. Diệt Tuyệt sư tháiđưa tay đón lấy người đệ tử từ trên không rơi xuống, chỉ nghe tiếng củaVi Nhất Tiếu từ xa vọng lại: “Phái Nga Mi có được nhân tài như thế, Diệt Tuyện lão ni quả thật không vừa.”

Câu đó rõ ràng khen ngợi Tống Thanh Thư. Diệt Tuyệt sư thái mặt sầmxuống, nhìn lại người đệ tử, thấy cổ họng hắn máu me đầm đìa, lộ ra haihàng vết răng, hiển nhiên đã chết rồi. Tuy ta không phải lần đầu nhìnthấy người chết, nhưng nhìn thấy cảnh này, tay bất giác nắm chặt lại, cổ họng muốn nôn, một người ban nãy còn sống sờ sờ khỏe mạnh, hiện giờ đãlìa khỏi cõi đời.

Ta cố nén lại cảm giác muốn nôn, tự an ủi mình không cần thương tâm,không cần giận dữ, Nga Mi hôm nay có người chết, nhưng người Minh giáochết trong tay Diệt Tuyệt sư thái cũng quá mười người, nghĩ đến mấyngười Minh giáo đã thả bồ câu gửi thư đi cầu cứu, khẳng khái tự sát,đúng là không ai có tư cách cướp đoạt mạng sống người khác, còn lấy cáicớ giúp người mà báo tư thù, giết hại người khác.

Diệt Tuyệt sư thái không biết ta đang nghĩ gì, nếu không chỉ sợ muốnđánh chết ta luôn. Mọi người vây quanh bà ta, lặng yên không ai nói mộtlời. Một lúc lâu sau, Mạc Thanh Cốc nói: “Vừa rồi chính là Thanh Dực Bức Vương Vi Nhất Tiếu, nghe nói rằng, Thanh Dực Bức Vương này mỗi khi thitriển võ công, thì phải uống máu nóng của một người sống, lời đó quảthật không giả. Chỉ tiếc rằng vị này … ai …”

Diệt Tuyệt sư thái vừa xấu hổ vừa căm giận. Từ khi bà ta tiếp nhiệmchưởng môn đến nay, phái Nga Mi chưa từng bị bẽ bàng như thế bao giờ, đệ tử bị địch nhân hút máu chết, thế nhưng mặt mũi kẻ địch ra sao cũngchưa nhìn rõ.

Bà ta đứng thẫn thờ một hồi rồi trừng mắt hỏi Tống Thanh Thư: “Tên tuổi của bao nhiêu môn hạ đệ tử của ta, sao ngươi biết được?”

“Lúc nãy Tĩnh Huyền sư thúc có đưa đệ tử đến chào hỏi qua.” TốngThanh Thư biết Diệt Tuyệt sư thái tâm tình không tốt, nhẹ giọng đáp.

Diệt Tuyệt sư thái lạnh lùng nói: “Hừ, nhập nhĩ bất vong (nghe vào tai thì không quên)! Phái Nga Mi ta làm sao có được nhân tài như thế?”

Mạc Thanh Cốc và Tống Thanh Thư đều ngứa mắt mà không nói được gì,lão ni cô thẹn quá hóa giận, mà lại trút lên người Tống Thanh Thư vừa ra tay giúp đỡ Nga Mi như vậy. Trương Vô Kỵ và Ân Ly đang thờ ơ xem chiếncũng thần tình không thể tin lại có hạng người vô lý như thế.

“Hừ, cao thủ ma giáo trừ giáo chủ ra, trên có Tả Hữu hộ pháp, tứ đạipháp vương, Ngũ Hành kỳ cùng Ngũ tán nhân, giáo chủ ma giáo là DươngĐỉnh Thiên mất tích không rõ, không đủ gây sức uy hiếp, Tả Hữu hộ phápTiêu Dao nhị tiên, Tả sứ Dương Tiêu, Hữu sứ Phạm Dao võ công tuyệt không dưới Đại sư huynh bổn môn…” Mạc Thanh Cốc thấy mọi người bị Thanh DựcBức Vương Vi Nhất Tiếu chọc phá, thấp giọng phân tích.

Diệt Tuyệt sư thái chỉ biết tức giận, ngay cả chút kế hoạch sách lược đều không có, xem tình hình vừa rồi, đám đông đệ tử ngay cả vây đánhđịch nhân cũng luống cuống, không phải để các đệ tử tự tìm chết hay sao? Lập hướng về phía mọi người nói qua về các cao thủ Minh giáo.

Đêm đó hạ trại nghỉ ngơi, ta giúp mọi người lấy lương khô thức ăn raphân phát, đến bên cạnh Mạc Thanh Cốc, thấy hắn tâm tình rất thấp, lạnhlùng không nói gì, trong lòng vô cùng không thích bộ dáng hắn như vậy.Ta lắc lắc tay hắn, ngồi xuống bên cạnh ghé sát vào tai hắn nói: “Thấtthúc, mau xem, tiểu tử Thanh Thư thông minh, lại có trò gì kìa!”

Mạc Thanh Cốc sắc mặt phiếm hồng, khẽ nhích người, thấy ta ôm cánhtay hắn, trộm chỉ vào Thanh Thư cho hắn nhìn, Mạc Thanh Cốc thuận mắtnhìn lại, thấy Tống Thanh Thư cung kính đến chỗ Diệt Tuyệt sư thái, hành lễ, vẻ mặt thật là cung kính nói cái gì đó, Diệt Tuyệt sư thái mặt vẫn lạnh tanh không nói gì.

Tống Thanh Thư không để tâm, đến cạnh mấy đệ tử Nga Mi nói gì đó,khiến cho các đệ tử đều chú ý đến, ngay cả Đinh Mẫn Quân và Tô MộngThanh kiêu ngạo đều không thoát nổi lực hấp dẫn. Ta xem mà cười thầm,tất cả mọi người đều bị gương mặt tuấn tú của hắn đánh lừa, tên kia láulỉnh lắm! Cẩn thận không biết mình bị bán còn cống thêm tiền cho hắn.

“Hừ! Hắn nịnh nọt lấy lòng, có cái gì mà xem!”

Mạc Thanh Cốc cũng biết rõ tính tình sư điệt hắn, thấy mọi người náonhiệt vây quanh tên kia, khóe miệng cũng không tự giác nhếch lên, ẩn ýcười. Quả nhiên Tống Thanh Thư ở bên kia gây chú ý, rồi rút ra một thanh trường kiếm múa mấy chiêu, sử ra chiêu kinh điển “Khinh La Tiểu Phiến”, còn cố ý tỏ vẻ nhăn nhó, chẳng những không khiến mọi người thấy phảncảm mà ai cũng cười to vui vẻ.

Ngay cả ghê gớm như Đinh Mẫn Quân cũng bị hắn lừa, thấy hắn tỏ rakhông thành thạo còn đứng dậy nhịn đau diễn cho hắn xem. Tống Thanh Thưtâng kiếm pháp Diệt Tuyệt sư thái lên hàng thứ hai thiên hạ, ngoại trừTrương Tam Phong thì không ai có thể so sánh, quả nhiên Diệt Tuyệt sưthái đang tức giận không thèm nói gì cùng đổi sắc mặt đi đến, biểu diễnkiếm pháp tinh diệu, ngay cả tay kiếm kiếm pháp xuất sắc nhất của VõĐang Mạc Thanh Cốc cũng tán thưởng không thôi. Tống Thanh Thư đang từlấy lòng cũng biến thành thật tâm thỉnh giáo, Diệt Tuyệt sư thái cũngquái dị, khi không tức giận, Tống Thanh Thư hỏi cái gì cũng đều chỉ bảorõ ràng, so với truyền thụ cho đồ đệ của mình còn tận tâm hơn.

Tống Thanh Thư tuy không luyện Đại Vô Tướng công nhưng vận hắn kháhơn mấy người cha chú thế hệ trước, từ nhỏ đã được luyện tập Thuần Dương Vô Cực công, Tống đại hiệp và mấy người huynh đệ đều sau mười tuổi mớiđược học. Tống Thanh Thư tu vi hiện tại đã rất tốt, cũng rất thông minh, câu nào cũng hỏi toàn những chỗ hiểm hóc. Chúng đệ tử phái Nga Mi vâyquanh hai người, thấy sư phụ thi triển mỗi chiêu mỗi thế, không chiêunào không tinh ảo, cực kỳ cao siêu, có người bái sư đã trên mười năm,nhưng cũng chưa từng thấy bà ta biểu lộ thần kỹ như thế bao giờ.

“Sao cháu không nhìn mà học hỏi xem? Diệt Tuyệt sư thái kiếm pháp quả thật tinh diệu.” Mạc Thanh Cốc thấy ta ngồi bên cạnh chỉ lo tiếp thêmcủi vào đống lửa mà không để tâm đến mọi người đang đông vui đằng kia,khó hiểu hỏi.

Xem Mạc Thanh Cốc vẻ mặt khó hiểu, ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắthắn: “Cháu chỉ là con nhà nông gia bình thường, không muốn làm đại hiệp, không muốn trên giang hồ uy phong, dùng máu và sinh mạng của người khác để dựng nên danh tiếng cho mình. Cháu chỉ muốn một điều, là cùng chasống một cuộc sống yên bình, không có chém giết, đã chết bao nhiêu người rồi, bọn họ chẳng lẽ mắc tội không thể tha? So với quan binh Mông Cổtra tấn chém giết người Hán chúng ta còn đáng chết hơn sao?”

Mạc Thanh Cốc nhìn ta hỏi, im lặng không nói gì. Đống lửa cháy tothực nóng, xua tan khí lạnh mùa đông. Mạc Thanh Cốc không biết, có mộtkẻ khác đang nằm phía xa xa trên tuyết cũng đang lắng nghe, hai mắt từtừ khép lại tựa như đang ngủ. Trương Vô Kỵ hơi nghênh tai, con ngươichuyển động, ngực nhẹ nhàng phập phồng, trên mặt hiện rõ vẻ nghi vấn.