Trọng Sinh Chu Chỉ Nhược

Chương 17: Chung bị cầm sơ đề ân đức



Thời gian cứ vậy trôi qua, ngày lại ngày, năm lại năm, chớp mắt đãquá năm năm. Ta không giống như Chu Chỉ Nhược trong nguyên tác lấy lòngDiệt Tuyệt sư thái, theo bà ta đi hành tẩu giang hồ, nhiều lần hạ sơn mà âm thầm ẩn núp trong đám ngoại môn đệ tử, âm thầm luyện tập võ công,cũng không có cơ hội xuống núi.

Ngay cả khi ta muốn về thăm cha cũng phải xin phép, chỉ được một lầnvào hai năm trước, hoàn hảo cha có thuốc của ta bồi bổ, thân thể khỏemạnh không vấn đề gì. Đứa con của Ân Lục hiệp lúc đó được hơn một tuổi,ta liền ở lại Võ Đang, hai tháng thật là vui vẻ. Mỗi ngày lại giống nhưtrước kia, học cùng Thất thúc, chơi đùa cùng Thanh Tiêu, tên con trai Ân Lục hiệp, rất vui vẻ.

Cuộc sống trên Võ Đang thật yên bình, lục hiệp Võ Đang tu luyện ĐạiVô Tướng Công thân hình càng thêm phiêu dật, mấy năm không thấy dungnhan chẳng những không thay đổi, ngược lại Tống Viễn Kiều tuổi đã lớnnhưng ngày càng trẻ ra, ngay cả Tam hiệp Du Đại Nham vốn kiện tráng thôkhoáng sắc mặt cũng dần trở nên mềm mại trắng trẻo. Ta biết công phuTiêu Dao phái còn có tác dụng dưỡng nhan sắc, không ngạc nhiên, chỉ làbọn họ có chút không quen.

Trên núi ta cũng gặp qua Tam thẩm mới cưới, sau khi ta lên Nga Mi, Ân Lê Đình và Bối Cẩm Nghi thành thân, ông già đã thành tinh Trương chânnhân cương quyết quyết định hôn sự cho hắn. Võ Đang gia giáo nghiêmkhắc, Du Tam hiệp tuy cho rằng tuổi mình đã lớn, không xứng với thế giathiên kim nhà người ta nữa, hơn nữa mười năm nằm liệt mọi thứ đều phảingười khác hầu hạ khiến hắn có chút ám ảnh, nhưng Trương Tam Phong đã ra mệnh lệnh, hắn chỉ còn nước cúi đầu đồng ý.

Tân tam thẩm cũng rất tốt, dung mạo thanh tú, ôn nhu dịu dàng, có tưchất làm vợ của cổ đại, rất nghe lời chồng, tuy là con nhà thế gia nhưng không hoang phí xa xỉ. Tân tam thẩm rất vừa ý với Du Tam thúc, tuy Tamthúc lớn hơn mười lăm mười sáu tuổi nhưng cổ đại chồng già vợ trẻ vốn là bình thường, cũng không có ai nói bọn họ không xứng, thành thân xong vợ chồng cũng ân ái tình cảm, tuy rằng khi ta rời đi Võ Đang chưa thêmđược nhân khẩu nào.

Cục cưng Thanh Tiêu mũm mĩm bụ bẫm đáng yêu trở thành minh tinh mớicủa toàn phái Võ Đang, từ già cả như Trương Tam Phong cho đến đám tiểuđạo đồng lít nhít mới chỉ bảy tám tuổi không ai không yêu cả. Nhóc conlại khoái nghe người khác trò chuyện với nó, tuy chẳng hiểu gì nhưngnhìn cái miệng người ta nói lại ê a cười toe toét, đáng yêu vô cùng, làm cho không ai không muốn ôm nó vào lòng mà hôn hít. Ở Võ Đang thật làvui vẻ, thật muốn vĩnh viễn ở lại đó không về Nga Mi, đáng tiếc thờigian trôi thật nhanh, rồi cũng đến ngày ta phải đi.

Năm năm tiếp theo ta sống bình thản đạm bạc, ở Nga Mi trừ luyện võcòn học nữ công, làm tạp vụ, cùng Lôi Tuyết chơi đùa quanh núi cũngkhông có chuyện gì khác, chỉ thật là nhớ cha, nhớ Thất thúc, nhớ VõĐang. Nhưng trong chốn võ lâm cũng không yên tĩnh, sáu đại phái ThiếuLâm, Nga Mi, Võ Đang, Côn Lôn, Không Động, Hoa Sơn đệ tử hành tẩu trêngiang hồ đều bị người tự xưng là Minh giáo tập kích, ám sát, đệ tử sáuđại phái cũng khí phát hiện ra người Minh giáo liền đánh, hiện tại đãthành hai thế nước lửa đối lập.

Trong đó, hai phái Hoa Sơn, Thiếu Lâm là tổn thất nghiêm trọng nhất,mất đi không ít cao thủ, hai bên xung đột phân tranh ngày càng kịchliệt, ta biết ban đầu có thể là người Mông Cổ cùng Thành Côn âm thầmkhơi mào gây hấn giữa sáu đại phái và Minh giáo, nhưng sau hai bên càngngày càng thù hận nặng nề, gặp mặt liền đánh giết, chết không ít người.Phân tranh này đúng là trừ Trương Vô Kỵ huyết thống hỗn tạp cả chínhphái lẫn ma giáo lại võ nghệ cao cường, đối người khoan hậu nhân từ thìkhông còn ai có thể hóa giải.

Ta đứng ngoài, cảm giác chán ghét lẫn mâu thuẫn nhìn kịch tình bắtđầu, chỉ mong đến ngày có thể thoát khỏi vận mệnh vật hi sinh, biết rằng tất cả sẽ bắt đầu khi ta mười tám tuổi. Quả nhiên sau hơn năm năm, sáuđại phái bí mật liên hệ nhau, phái Hoa Sơn Thần Cơ Tử Tiên Vu chưởng môn cùng chưởng môn phái Thiếu Lâm gửi thư mời Võ Đang, Nga Mi, Côn Lôn,Không Động đến bàn bạc cùng liên kết tiêu diệt ma giáo.

Võ Đang đệ tử tuy không nhiều lắm nhưng mỗi người võ thuật tinhthông, làm việc có phong thái nhân nghĩa, trừ Ân Lê Đình và Bối Cẩm Nghi năm đó gặp nạn thì ít khi gặp người Minh giáo, cho dù có gặp được cũngnương tay, tuy mọi người đều hận ma giáo nhưng đối với việc ma giáo tậpkích sáu đại phái vô cùng nghi hoặc, đối với việc sáu đại phái liên minh tiêu diệt Minh giáo không mặn mà gì.

Chưởng môn Hoa Sơn Tiên Vu Thông ti bỉ vô sỉ, hơn nữa lại háo sắc.Năm xưa Tiên Vu Thông ở tại Miêu Cương có tư tình với một cô gái bảnđịa, sau lại ruồng bỏ, cô gái đó liền hạ Kim Tằm trùng độc trên người y. Thế nhưng vì mong y hồi tâm chuyển ý nên liều lượng rất nhẹ để dễ bềgiải cứu, không ngờ hắn lại giết chết cô ta, cướp lấy đôi Kim tằm trốnvề Trung Nguyên.

Tiên Vu Thông đạo đức bại hoại nhưng vận khí lại may mắn, chạy đượckhông lâu thì độc phát, gặp ngay Hồ Thanh Ngưu đang ở Miêu Cương tìmthuốc, bởi vì chưởng môn trước của Hoa Sơn là Nhạc Trường Bỉnh cùng giáo chủ Minh giáo Dương Đỉnh Thiên là bằng hữu thân thiết, lúc ấy sáu đạiphái và ma giáo tuy không cùng đường nhưng cũng không cừu thị, nên HồThanh Ngưu tận sức cứu sống hắn.

Ơn cứu mạng chẳng những không hồi báo, ngược lại lấy oán báo ân, Tiên Vu Thông lừa gạt em gái Hồ Thanh Ngưu là Hồ Thanh Dương khiến cô tamang thai, nhưng hắn tham địa vị chưởng môn Hoa Sơn liền bỏ rơi cô ta để lấy con gái độc nhất của chưởng môn. Hồ Thanh Dương xấu hổ tự tận gâynên thảm cảnh một xác hai mạng người, càng không cần nói thêm hắn đã làm những việc ác khác, ngay cả ác nhân tà đạo cũng không bằng.

Người Minh giáo được Hồ Thanh Ngưu chữa trị không biết bao nhiêu màkể, đối với việc của Hồ Thanh Dương ít nhiều cũng nghe thấy, lúc trướcnể mặt Dương Đỉnh Thiên không so đo, sau lại vì Thành Côn châm ngòi,chính tà thành hai thế chém giết, người Minh giáo tử thủ với Hoa Sơn,tổn thất nghiêm trọng. Hoa Sơn đối Minh giáo hận thấu xương, liền liênkết với Thiếu Lâm cũng đã tổn thất không ít tục gia đệ tử tiêu diệt Minh giáo.

Hai phái đã như vậy, ở Nga Mi còn có Diệt Tuyệt sư thái cực hận Dương Tiêu, hơn nữa Tiên Vu Thông đề nghị sáu đại phái cùng nhau tấn công lên Quang Minh đỉnh trước giết Dương Tiêu, sau đó tìm giết bốn đại ma vương Tử Bạch Kim Thanh Tử Sam Long Vương, Bạch Mi Ưng Vương, Kim Mao SưVương, Thanh Dực Bức Vương, Ngũ tán nhân, Ngũ hành kì và đám đại chưởngkì. Có thể giết Dương Tiêu Diệt Tuyệt sư thái đương nhiên không phảnđối, cho dù biết rõ việc lần này hiểm ác, đám đệ tử tinh anh của Nga Micũng không biết mấy người có thể trở về.

Phái Không Động vì Tạ Tốn trộm mất Thất Thương quyền phổ, đánh chếtlẫn bị thương vô số môn nhân đệ tử, đối với Tạ Tốn thù sâu như biển, cóthể tiêu diệt cũng không phản đối, phái Côn Lôn bấy lâu nay ở sát bêncạnh, đệ tử bọn họ lại hoành hành bá đạo, làm không ít việc ác, chịugiáo huấn của Minh giáo không ít, lần này có thể xả giận, độc chiếm CônLôn đương nhiên cũng đồng ý.

Võ lâm năm đại phái đã đồng ý, Võ Đang cũng không thể nói gì đượcnhiều, bất quá không muốn đám đệ tử trẻ tuổi thế hệ thứ ba đi đến nơihiểm ác để mất mạng nên trong lúc sáu phái thương nghị xem xuất ra baonhiêu nhân thủ, Tống Viễn Kiều nói ba đại đệ tử võ công thấp kém, Lụchiệp phải chăm sóc sư phụ, chiếu cố vợ con, còn phải quản thúc môn nhânđệ tử, sẽ cử ra năm người là con ông ta cùng mấy sư huynh đệ đi trước.

Thiếu Lâm, Nga Mi, Côn Lôn, Không Động, Hoa Sơn các phái đều nghĩphải xuất động mấy chục cao thủ, thấy Võ Đang như vậy trong lòng có chút không phục, ai chẳng biết Võ Đang ba đại đệ tử mỗi người võ công đềutinh thâm, thấp kém cái gì, ai cũng biết sau việc này nhất định ngườicòn sống mà trở về rất ít, ai cũng không muốn phái mình tổn thất nặng,bất quá Võ Đang thực lực hùng hậu, lại có tông sư võ lâm Trương TamPhong làm chỗ dựa, năm phái dù giận cũng không dám nói, chỉ có thể đápứng.

Sáu phái bàn luận xong, chưởng môn các phái trở về điều động nhânthủ. Diệt Tuyệt sư thái cũng có cân nhắc, biết tinh anh đệ tử phái mìnhnếu tổn thất rất ảnh hưởng đến thực lực của phái. Nga Mi vốn toàn nữ đệtử, thời gian lập phái lại ngắn, thực lực không bằng Thiếu Lâm, Võ Đanghùng hậu, đây đúng là cơ hội tốt để giảm sức mạnh môn phái khác, giữ lại thực lực cho phái mình.

Lập tức phân phó Đại đệ tử Nội môn Tĩnh Nghi, Đại đệ tử Ngoại mônTĩnh Huyền, Tĩnh Trần mang danh sách kiểm tra khảo nghiệm võ nghệ môn hạ đệ tử trong phái đến. Môn hạ Nội môn đệ tử Tĩnh Nghi đều là thế giathiên kim hoặc là ký danh đệ tử, Ngoại môn đại đệ tử Tĩnh Huyền môn hạđều là ni cô đã xuất gia, có tư chất và võ nghệ được bồi dưỡng tốt, cònđứng đầu ngoại môn đệ tử môn hạ Tĩnh Trần đều là đạo nhân, tăng nhân, võ nghệ tuy không kém nhưng không phải là võ công nội môn thân truyền củaNga Mi.

Diệt Tuyệt sư thái nhìn danh sách có ghi chép khảo nghiệm cùng xuấtthân lai lịch của từng người, chọn ra toàn những đệ tử võ nghệ không cao lắm, lại không phải thế gia hay có nơi dựa dẫm để tham gia đại chiếnlần này, Chu Chỉ Nhược lại đúng lúc đáp ứng tất cả các điều kiện, tênchình ình trên danh sách lựa chọn của Diệt Tuyệt sư thái. Nếu biết bởivì không có gia thế, không có nơi dựa dẫm vững chắc, võ nghệ kém cỏikhông đáng giá giữ lại làm thực lực mà được làm vật hi sinh đem đi thamgia đại chiến tiêu diệt Minh giáo, có phải hay không sẽ tức muốn chết!

Quá mấy ngày ta được Tĩnh Nghi sư tỷ thông báo, lúc ấy mới biết đếnviệc sáu đại phái liên thủ tiêu diệt Minh giáo, lại còn phải tham giavào đó nữa. Chỉ có thể nghĩ, mọi việc rốt cuộc đã đến, tuy vậy tronglòng ta lại cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, có lẽ bởi vì trước đó đãtự tạo ra cho mình áp lực quá lớn! Cũng quên không tò mò tại sao mônnhân mấy trăm người lại chọn mấy ký danh đệ tử vô dụng đi tiêu diệt Minh giáo, hơn nữa đi cùng chúng ta còn có những sư tỷ muội khác cũng thuộchàng kém cỏi, chỉ cảm thấy có Chu Chỉ Nhược tham gia vào mới xem nhưbình thường, lúc ấy ta còn không biết chính mình phải đi làm quân tốtthí mạng.

Nhận lệnh chuẩn bị lại hành trang, lãnh vũ khí ở kho xong lại ra võtrường tập hợp. Tất cả đã chuẩn bị xong, biết việc này hiểm ác, ta nhờmột sư tỷ có giao hảo tốt ở lại phái quan tâm chiếu cố Lôi Tuyết rồi mới đuổi theo mọi người ra võ trường. Tất cả đã đến gần hết, ta quan sátthấy trong số đệ tử cũng có rất nhiều ni cô, đạo sĩ, tăng nhân cùng tụcgia đệ tử, có vẻ gì đó hỗn tạp, thầm hoài nghi không biết đến lúc đạichiến thì được bao nhiêu sức lực đây.

Qua buổi trưa ba khắc, mọi người đã tập hợp đầy đủ. Chỉ nghe hai mươi bốn tiếng chuông đồng rền vang, mọi người lập tức xếp hàng theo thứ tựsau Đại sư tỷ, sư huynh, phân thành ba nhóm, ba người đứng đầu là TĩnhNghi, Tĩnh Huyền, Tĩnh Trần. Xếp hàng xong ta mới để ý thấy, các đệ tửthân truyền của Diệt Tuyệt sư thái Đinh Mẫn Quân, Triệu Linh Châu, LíMinh Hà, cùng hai đệ tử mới thu gần đây là Tô Mộng Thanh, Phương BíchLâm cũng xếp ở phía sau Tĩnh Nghi.

Triệu Linh Châu xếp thứ năm trong các đệ tử thân truyền của DiệtTuyệt sư thái, là sư muội kế sau Bối Cẩm Nghi, Lí Minh Hà xếp thứ sáu,Tô Mộng Thanh và Phương Bích Lâm lên núi sau cùng. Sau khi Bối Cẩm Nghixuất giá bà ta mới thu thêm đệ tử thân truyền, Tô Mộng Thanh là đồ đệyêu quý nhất, ngay cả Nga Mi Cửu Dương công đều truyền cho, trở thànhmục tiêu công kích cho Đinh Mẫn Quân ghen tỵ nhằm vào, cũng do Đinh MẫnQuân làm đồ đệ Diệt Tuyệt sư thái đã hơn ba mươi năm mà không được bà ta truyền thụ cho chút Cửu Dương công nào. Một tiểu sư muội mới nhập mônmà lại được sư phụ ưu ái như vậy, Tô Mộng Thanh võ công tiến nhanh, cũng coi như là một Chu Chỉ Nhược như trong nguyên tác, đắc truyền Nga MiCửu Dương công, thực lực hơn hẳn so với chúng sư tỷ muội.

Trong nguyên tác, Chu Chỉ Nhược khiêm tốn có lễ không mếch lòng mọingười, cũng được lòng Diệt Tuyệt sư thái, trong số các đệ tử được bà tayêu thương nhất, nhiều lần biểu hiện trí tuệ thông minh, nhiều lần đượcDiệt Tuyệt sư thái khích lệ trước mặt mọi người. Nếu như không gặpTrương Vô Kỵ, sư phụ không bị Triệu Mẫn ám toán bắt giam, Chu Chỉ Nhượcnguyên bản đã có thể thuận lợi kế thừa làm chưởng môn Nga Mi hoặc là lấy chồng có một cuộc sống gia đình yên ấm.

Thế nhưng lại gặp phải Trương Vô Kỵ tình thánh gặp ai xinh đẹp liềnmềm lòng, lại gặp phải Triệu Mẫn tâm ngoan, thủ đoạn độc ác, trong taycó nhiều cao thủ, lại có gia thế hùng hậu phía sau hỗ trợ làm tình địchkiêm kẻ thù hại chết sư phụ, cuối cùng sa vào kết cục thê thảm. Bất quá, nhân sinh nào có nhiều chữ nếu như vậy.

Đinh Mẫn Quân muốn nhắm đến chức chưởng môn Nga Mi, muốn độc chiếmsủng ái của Diệt Tuyệt sư thái không phải mới một hai năm, khó trách sao lúc nào cũng nhằm vào Chu Chỉ Nhược. Bất quá hiện giờ ta thật là tốt,Tô Mộng Thanh lại kiêu ngạo, không giống như Chu Chỉ Nhược trong nguyêntác thông minh che giấu thực lực của mình, Tô Mộng Thanh phô trương đãsớm đem việc luyện thành Cửu Dương công cho cả phái Nga Mi đều biết.

Hai mươi bốn tiếng chuông vừa dứt, Diệt Tuyệt sư thái mới lên lễ đàitrước võ trường, vận khởi nội lực lớn tiếng nói: “Sáu đại môn phái đãbàn bạc, quyết định tiễu trừ Quang Minh đỉnh, dưới chân núi sẽ tập hợpcùng các môn phái khác thảo hồi công đạo, tiêu diệt tà ma, chí ở tấtthắng, lũ tà ma võ công cao cường, thủ đoạn quỷ bí quái độc, sáu đại môn phái lại có gì phải sợ? Nhưng trong khi giao đấu tất sẽ có tổn thương,mọi người phải chuẩn bị trước tinh thần quyết tử, không cần cầu may mắn. Trong lòng đã sợ hãi, khi lâm địch tất sẽ tổn hại đến uy phong Nga Mi.”

Mọi người trong võ trường ai cũng nhiệt huyết bừng bừng, đều giơ caobinh khí cùng ứng tiếng hô to: “Dạ! Đệ tử xin thề quyết tử chiến, khôngsống chung với yêu ma tà đạo.” Giọng thanh giọng trầm hòa vào nhau, biểu thị chiến khí quyết tâm, ta cũng chẳng hiểu vì cái gì mà chiến, mà trận chiến này lại cần ít nhiều máu tươi để mà phụ trợ cho uy phong củaTrương Vô Kỵ.

Diệt Tuyệt sư thái nói tiếp:

“Thiên quan tòng môn xuất,

Kỳ gia hảo hưng vượng.

Tử tồn phụ tiên tử,

Tôn tại tổ nãi táng.

(Nghìn quan tài qua cửa,

Nhà đó hẳn có thời.

Con còn cha mất trước,

Cháu sống ông đi rồi)

Đời có ai không chết đâu? Chỉ cốt sao để lại con cháu huyết mạch, nhà đó dù có chết trăm người, nghìn người, vẫn là hưng vượng. Nếu như cácngươi chết cả rồi, chỉ một mình lão ni sống cô đơn mới thật là đáng sợ.Ha ha, nếu có như thế thật thì cũng có gì đáng hối tiếc đâu? Một trămnăm trước làm gì đã có phái Nga Mi? Chỉ cần tất cả chúng ta oanh oanhliệt liệt sống mái một phen, tiêu diệt ma giáo, dương danh Nga Mi pháimột lần! Xuất phát!”

Diệt Tuyệt sư thái nói xong, đi đầu dẫn chúng đệ tử Nga Mi xuống núi, mọi người lưng đeo hành lý gọn gàng theo sau, chia làm ba hàng đinhanh, cho dù đường xá hiểm trở khó khăn cũng không giảm bớt chút nhiệthuyết nào, lúc này ta mới hiểu đang phải đối mặt với chuyện gì, có lẽtrừ Diệt Tuyệt sư thái cùng mấy đệ tử thân thiết Tĩnh Nghi, Tĩnh Huyền,Tĩnh Trần, Đinh Mẫn Quân, Triệu Linh Châu, Lí Minh Hà thường đi theoDiệt Tuyệt hành tẩu đã lâu, rất nhiều đệ tử đây là lần đầu giết chóc.

Ta cũng có chút do dự, nghĩ đến trong truyện miêu tả cảnh máu chảythành sông, xác chất thành núi, cho dù biết rõ đó không phải là thậtnhưng cũng không rét mà run. Huống chi bây giờ sắp phải đối mặt với chết chóc thật sự, ta đây một người thuộc thế hệ hiện đại, chẳng lẽ không vì lý do gì mà đi giết người được sao? Minh giáo với ta có thù hận gì đâu? Đây là giết người chứ không phải săn thú, không thể không áy náy, sợhãi, biết rằng chính mình không thể hạ thủ.

Không phải ta từ bi, mà là không hận. Nhưng nếu không giết, DiệtTuyệt sư thái có thể bỏ qua cơ hội giết gà dọa khỉ sao? Hiện giờ ta cũng không phải là đệ tử được bà ta sủng ái mà chỉ là một đệ tử ký danh gặpqua một vài lần. Ngay cả thân truyền đệ tử mà bà ta còn hạ thủ được,huống chi là kẻ chẳng có quan hệ gì như ta?

Còn nữa, đến nơi hội họp với phái Võ Đang, Tống Thanh Thư có thể tham gia vào lần này không? Có thể thích Chu Chỉ Nhược như trong nguyên táckhông? Lần trước ta về chơi là khi mười lăm tuổi, tự thấy mình vốn không tồi, tuổi còn nhỏ nhưng dung mạo xinh đẹp không tầm thường, khí chấtnhư lan (tự thừa nhận vậy ngay cả bản thân ta cũng cảm thấy mình rất tựkỷ), cũng không thấy Tống Thanh Thư đối với ta có gì khác, càng đừng nói đến ân cần hay theo đuổi linh tinh gì đó. Hắn chỉ ham tranh nhau LôiTuyết với ta, lúc sắp về Nga Mi Lôi Tuyết còn suýt nữa bị hắn giấu đimất, không tìm thấy mà mang theo.

Ta nhớ đến ánh mắt Thất thúc khi thấy ta trở về, bộ dáng ngây ngốcchẳng giống khí chất như tiên của hắn chút nào, sau ta đòi học cùng nhưngày xưa chẳng hiểu sao lại muốn trốn tránh, ta cũng giận không đượchắn, nhưng thật sự nhớ lại cảm giác quen có hắn bên người, cho dù khôngphải học tập, có hắn bên cạnh cả không gian đều trở nên thật ấm áp, tacòn lén rình trộm xem hắn định làm gì, nghĩ đến Thất thúc bị thầy tròThành Côn tính kế, chết trong tay Tống Thanh Thư, đầu liền đau thêm.

Ở Quang Minh đỉnh sẽ gặp Thành Côn, cái thứ chẳng hay ho gì, còn gặpTrương Vô Kỵ nữa, hắn thần công còn chưa đại thành còn phải thay hắn che giấu trước Diệt Tuyệt sư thái, giúp hắn tránh thoát độc thủ của bà ta,còn đối phó với ám toán của Triệu Mẫn.. đủ loại vấn đề khiến đầu ta muốn nổ tung, bí mật này là kỳ ngộ, cũng là gánh nặng, không ai có thể cùngta gánh vác, chỉ có thể chậm rãi nghĩ cách, từ từ phá giải.

Giết người, ta quyết định là tuyệt đối sẽ không làm, nhiều nhất làliều mạng chạy trốn đi tìm người Võ Đang, các thúc thúc rất yêu quý ta,tuyệt đối sẽ không khó xử, hơn nữa bọn họ luyện Đại Vô Tướng tâm pháp,hiện giờ võ công khẳng định là đã tiến rất xa, bảo hộ một người chắckhông thành vấn đề. Chỉ có điều, giả vờ võ công không tốt nhờ bọn họ bảo vệ, ta có phải là có chút quá đáng không?

Tuy rằng ta đã biết đại khái diễn biến phía trước sẽ thế nào, sẽkhông có vấn đề gì, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có gì đó bất an, cónhiều việc con người không thể không chế được.

Có lẽ là ta đã nghĩ quá nhiều rồi, bình tĩnh lại đi, mọi việc vẫn rất bình thường. Nhiều ngày liền chúng ta hứng gió bụi trên đường, không có ngựa cưỡi, không có xe kiệu, chỉ có thể đi bộ. Ban đầu còn thấy khôngsao, đi đường thủy cũng không vất vả, nhưng lên đến đường bộ, mới biếtđược đại hiệp cũng không phải dễ làm.

Diệt Tuyệt sư thái nội lực thâm hậu, thể chất mạnh mẽ lại có nội công chống đỡ, đi bộ cũng không cảm thấy mệt mỏi. Nhưng ta mỗi ngày phơi mặt hứng cát bụi nắng gió, y phục bụi bặm cũng cảm thấy khó chịu, đừng nóiđến những tỷ muội khác kém hơn, nội công không đủ, chân đã bắt đầu đaunhức không theo kịp đội hình, lại còn bị Diệt Tuyệt sư thái vốn đi rấtnhanh bỏ xa, chật vật không chịu nổi.

Ta thì không đến nỗi như vậy, mỗi ngày phải ghé lên núi đi kiếm củi,vất vả rèn luyện, không để ý đến đường xa cực khổ. Nhưng càng ngày lạicàng thêm chán ghét cuộc sống giang hồ, đây không phải là giang hồ vuivẻ tiêu dao mà là tự mình hành hạ mình. Bày ra việc, tự dưng lại chạy đi mấy vạn dặm, đường xa mệt mỏi, hứng gió hứng bụi, đến nơi lại đánh đánh giết giết, có gì vui chứ.

Rốt cuộc đến ngày đặt chân đến Côn Lôn, đối mặt với dãy Côn Lôn núinon trùng điệp trải dài mấy ngàn dặm, đỉnh núi chọc trời, màu xanh củarừng cứ liên miên trải dài không dứt. Đi vào trong núi, nghe chim kêuvượn hót, phong tình khác hẳn với Nga Mi và Võ Đang, cho dù có DiệtTuyệt sư thái mặt đen như than kia cũng không khiến ta giảm bớt sự vuithích.

Quả nhiên không hổ sơn danh, bất quá càng đi lại càng cảm thấy dãyCôn Lôn từ vô số những yêu tố đối lập: núi lớn, núi nhỏ, đỉnh cao, đèosâu, suối êm, thác dữ, lạch nhỏ, sông lớn mà tạo thành, nhiều khi lênđến nơi quá cao, lại phải đi bộ bằng chân, áp suất không khí thấp làm hô hấp trở nên khó khăn, thật may phái Côn Lôn không ở tuốt trên đỉnh núi, bằng không mọi người càng thêm vất vả.

Diệt Tuyệt sư thái mang theo chúng đệ tử dựa theo bố trí từ trước,đầu tiên đến Côn Lôn hội họp, bất quá bà ta tính tình quái dị, cao ngạo, dù đang ở Côn Lôn chờ các phái khác cùng đến, cũng không để mọi ngườivào ở nhờ trong phái Côn Lôn mà ở ngoài cạnh đó dựng lều kiếm củi nấucơm, xong xuôi mọi thứ rồi mới mang theo mấy đệ tử thân truyền tiến vàophái Côn Lôn xem xét mọi việc, lúc này các đệ tử khác mới rốt cuộc đượcnghỉ ngơi.

Ta tranh thủ thời gian đi kiếm con suối tắm rửa, thay quần áo sạchsẽ, giặt hết mấy bộ đồ bẩn. Xong xuôi, vừa lúc Diệt Tuyệt sư thái mangbộ mặt đen sì trở về, vào trong lều lớn nhất ở luôn trong đó không thấyđi ra nữa, đến bữa đều là các đệ tử mang cơm vào. Mọi người cũng chẳngbiết tại sao, chỉ có thể thật cẩn thận, nhẹ tay nhẹ chân, không dám làmgì ồn ào có thể kinh động khiến bà ta có thể nổi giận. Bất quá tin tứcsau bữa cơm chiều cũng được Đại sư tỷ Tĩnh Nghi tìm hiểu rõ, vừa rồiDiệt Tuyệt sư thái vào phái Côn Lôn, gặp hai vợ chồng chưởng môn Hà Thái Xung, Ban Thục Nhàn xong mới biết được sáu đại môn phái hiện giờ chỉ có Nga Mi đến, xem ra là chúng ta đã đến sớm.

Việc đó tuy rằng mọi người chẳng cảm thấy có vấn đề gì, cùng lắm thìtốn thêm ít tiền của lương thực, nhưng Diệt Tuyệt sư thái lại khác, cảmthấy các phái khác quá mực coi thường, chính mình đã đến, các môn pháikhác còn gần hơn Nga Mi nhiều nhưng vẫn chưa đến, quá mức ngạo mạn.

Ta với việc này cũng không suy nghĩ gì, chỉ biết nếu Nga Mi đã đếnCôn Lôn, vậy thì Trương Vô Kỵ cùng tiểu nha đầu Ân Ly kia cũng nên xuấthiện, giống như trong nguyên tác Đinh Mẫn Quân cùng vợ chồng chưởng mônCôn Lôn Hà Thái Xung, Ban Thục Nhàn giúp Vệ Bích, Võ Thanh Anh đi trảthù cho Chu Cửu Chân.*

*Đoạn này ở trong nguyên tác: Trương Vô Kỵ học được Cửu Dươngthần công trong sơn cốc trên vách núi, khi ra ngoài bị rơi xuống ngãxuống gãy chân, gặp Ân Ly, tự xưng tên giả là Tăng A Ngưu, kể cho Ân Lynghe việc mình bị cha con Chu Cửu Chân lợi dụng, Ân Ly giúp hắn báo thùgiết Chu Cửu Chân, mấy người kia theo đến đuổi giết. Muốn biết chi tiếthơn thì mọi người tìm truyện đọc nhé.

Đinh Mẫn Quân lợi dụng cơ hội đánh lén Ân Ly bị gãy cổ tay, độc miệng trêu chọc Ân Ly, lãnh Thiên Châu Vạn Độc Thủ*. Bất quá cũng thật là ngu ngốc, đóng vai kẻ xấu, phản diện đều rất thấtbại, đấu với Kỷ Hiểu Phù, chẳng những không thắng được còn bị Bành HòaThượng châm chọc nhục nhã đã đời, đấu với Ân Ly cũng bị đánh bại, đấuvới Chu Chỉ Nhược cũng chưa bao giờ thắng được, công phu không tốt,chồng cũng không kiếm được, chưởng môn cũng không lên nổi, nào có vaingười xấu nào lại thất bại như vậy.

Thiên Châu Vạn Độc Thủ: môn võ công Ân Ly học từ mẹ, dùng độc của nhện để luyện, võ công càng cao, độc càng nhiều, dung mạo càng xấu xí.Ân Ly rất xấu là vì thế.

Ta cũng không ngại chờ sáu đại phái cùng kéo đến, chỉ chờ tin tức Chu Cửu Chân bị giết truyền đến, đó mới là lúc kịch tình thật sự bắt đầu.Mấy ngày nay Diệt Tuyệt sư thái đều ở trong lều nghỉ ngơi không bướcchân ra ngoài. Đinh Mẫn Quân thường xuyên chạy qua chạy lại với phái Côn Lôn, quan hệ với vợ chồng Hà Thái Xung, Ban Thục Nhàn không tồi, cònthường xuyên tham gia yến hội của Côn Lôn nghênh đón các phái khác đến.

Hôm nay, Đinh Mẫn Quân buổi sáng chạy đi Côn Lôn phái, quá giữa trưacòn chưa trở về, mọi người chẳng yêu quý gì vị Nhị sư tỷ này, cũng chẳng ai thèm quan tâm. Vừa lúc Diệt Tuyệt sư thái truyền lệnh muốn gặp, Đạisư tỷ tìm không thấy, hỏi thăm mới biết được nàng ta đã chạy đến pháiCôn Lôn, đành phải sai người gọi trở về. Đáng tiếc phái Côn Lôn nóingười đã sớm đi theo chưởng môn và mấy người khác ra ngoài, còn chưa cótrở về.

Đại sư tỷ rất lo lắng, cũng sợ sư phụ tức giận đành phải gọi mấy kýdanh đệ tử đi tìm, nhanh nhanh kiếm trở về. Mọi người nhận lệnh xongchia ra xung quanh tìm kiếm. Mấy người đi cùng ta đoán có thể sư tỷ đimua gì đó, hoặc là xuống tửu lâu ở thị trấn dưới chân núi cũng nên, liền hướng chân núi đi xuống.

Còn lại một mình ta đi một đường trên núi, lúc này ta mới cảm thấythoải mái nhẹ người, vận khởi khinh công Loa Ốc Cửu Ảnh phi thân đoạtgió mà đi. Khinh công này xuất từ Cửu Âm chân kinh, là khinh công thượng thừa trong võ lâm, khi tập thân pháp, cước pháp, khí tràn cơ thể, trênđất bằng có thể bay xa mấy trượng, địa hình có xấu cũng có thể bôn bavài trăm dặm cũng không mệt nhọc.

Sau khi công phu đại thành, quanh thân thể sinh ra một lớp cương khítự nhiên, có thể hộ thể kiêm phản chấn ngoại địch, cũng có thể biến hóara chín thân ảo ảnh, có vài phần tương tự như Vô Thượng Thần Công CửuĐài Sen của Thiếu Lâm. Môn công phu này phân làm bốn tầng, người thườngkhó mà luyện được. Ta cũng rất vất vả luyện tập, thậm chí còn lợi dụngáp lực ngồi dưới thác nước để tập luyện, bốn tầng tuy đã đại thành nhưng thân ở Nga Mi, chưa bao giờ vận quá ngoài hai tầng công lực, cho nêncũng không rõ ràng lắm công hiệu thế nào.

Lúc này ta đang ở dãy Côn Lôn rộng lớn, bên cạnh cũng không có ngườiNga Mi, đúng là một thời cơ tốt. Ta vui vẻ cười to, toàn lực vận hànhcước pháp, ở trong rừng đạp ngọn cây bay vọt đi, hưởng thụ khoái cảm ngự phong mà chạy, quả nhiên kích thích. Lúc này công lực toàn bộ đều thảlỏng, trong phạm vi mười dặm tất cả động tĩnh đều không lọt khỏi tai,không có động tĩnh của Đinh Mẫn Quân liền thoải mái phóng qua.

Thân pháp cực nhanh, tựa như ảo ảnh, người thường cũng khó mà pháthiện, ta cứ vậy mà qua mấy thôn nhỏ cũng không tìm thấy, đành phải hướng ngọn núi lân cận chạy đến, mỗi bước xa tám chín trượng, cũng không kémmảy may so với Bát Bộ Truy Thiên Công* của Thiếu Lâm tự (cái môn này ta tìm nhưng mà ko thấy ở đâu cả). Cách khỏi thôn một quãng, ta chợt nghe phía xa truyền đến tiếng nói.

Một giọng nữ còn trẻ thanh thúy nói: “Ngươi nhìn cái gì?”

“Mẹ ta thường cười cha là người tốt quá mức, một thư sinh cả tinngười. Khi mẹ ta nói chuyện, cung cách mồm miệng, chẳng khác gì cô.” Một thanh âm khác đáp lại.

Nghe đến là vui vẻ, thú vị, ta không khỏi ngừng lại cước bộ, ghé vàocăn nhà gỗ xem thử, chỉ thấy hai người cũng là cực phẩm. Một cô gái ănmặc kiểu nông thôn, quần áo rách rưới, da chẳng những đen đúa mà trênmặt lại còn sưng u từng cục, vô cùng xấu xí, phỏng chừng là một thôn nữ ở gần đây. Anh chàng kia lại càng đặc biệt, đầu tóc dài bù xù lũ lượt,lại còn thêm râu ria xồm xoàm che kín hết gần mặt, tuy trên khuôn mặt ấy lại xuất hiện một đôi mắt phượng dài tràn đầy phong thái. Nếu khôngnhìn thấy ánh mắt và nghe giọng nói mà chỉ nhìn thoáng qua thể nào cũngtưởng lầm rằng hắn đã ba bốn mươi tuổi.

Nghe giọng nói tuổi cũng không lớn, nhìn hắn quần áo lam lũ, trên đùi còn nẹp bằng mấy khúc cây, mơ hồ còn thoảng mùi cây lá, có lẽ là bị gãy chân gì đó, còn có mùi hương thảo dược, ta đoán đây không phải tên ănmày thì cũng là thôn dân quanh đây. Ăn mày tin tức thường rất linhthông, không bằng hỏi thăm từ hắn xem sao.

Ta đang định tiến lên hỏi thứ, đã thấy cô gái xấu xí kia đỏ mặt, nũng nịu nói: “Hứ, lại định ăn gian, nói ta giống mẹ ngươi, còn ngươi thìgiống cha ngươi phải không?” Nghe giọng nói trách móc nhưng ánh mắt lạiẩn ý cười, giống như mắng yêu, khiến ta cảm thấy ngại ngần không tiệnhỏi, chỉ đành đứng ngoài.

“Thề với ông trời, nếu ta có bụng lợi dụng cô thì trời tru đất diệt.” Tên ăn mày kia xem ra cũng lợi hại, miệng ba hoa không khác gì mấy anhchàng lăng nhăng tán gái ở thời hiện đại, đã chiếm tiện nghi lại còn thề thốt với trời cái gì mà tình yêu chân thành, trời làm gì có sức đâu màquản các người? Đúng là xưa nay vẫn vậy, chỉ dựa vào lời nói thì khôngthể nào mà tin được, dù cô gái kia xấu xí nhưng vẫn là lừa người, nóivậy thì có thật là sẽ cưới người ta hay không? Ta không khỏi hoài nghitên ăn mày.

Có vẻ như cô gái xấu xí kia rất tin, vội nói: “Nói hơn nhau một câu,có đáng gì mà phải thề thốt ghê thế?” Cổ nhân đã thề là rất tin tưởng,chỉ cần yêu đơn giản là sẽ tin, cô nương cổ đại cũng thật là dễ lừa, tanghĩ không khỏi buồn cười, vừa thở mạnh chợt nhớ ra, vội vàng kiềm chế,ngừng hô hấp.

Tên ăn mày kia lỗ tai cũng thật là thính, ta vừa suýt bật cười đã bịhắn nghe thấy, đôi mắt phượng dài nhìn ra phía ta đang núp. Cô gái xấuxí kia thấy hắn ánh mắt di chuyển cũng quay đầu lại nhìn, hai người ánhmắt trở nên cảnh giác, cô gái lại có chút địch ý. Ta đành bước ra, xấuhổ cười, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, ta cũng không phải cố ý nghe trộm, chỉ muốn hỏi thăm một người thôi, muốn hỏi hai người một chút có đượckhông?”

“Không biết cô nương muốn hỏi người nào? Mặt mũi bộ dáng ra sao?” Côgái xấu nghe ta nói, địch ý cũng giảm bớt, ta cũng không hiểu vì saotiểu tử kia ánh mắt nhìn có vẻ hơi ngơ ngẩn, cô gái xấu kia hơi đụng hắn một chút, hắn mới phục hồi tinh thần lại, ánh mắt sáng ngời trong bóngtối mờ mờ, ôn hòa hỏi, giọng nói phảng phất một chút cô đơn.

Hắn nhìn ta như vậy, chẳng lẽ từng gặp qua ta sao? Không thể nào, tachưa từng đến Côn Lôn, đây lại chỉ là lần thứ hai xuống núi, chưa từngnhận thức người ngoài, vừa nghĩ vừa đáp: “Người đó là sư tỷ ta, chừnghơn ba mươi tuổi, y phục không khác lắm so với ta, chỉ có điều là màuxanh, mới và đẹp hơn, dáng người dong dỏng cao, gò má hơi cao, môi mỏng, xin hỏi có gặp qua không?” Ta hỏi vội, chỉ muốn sớm tìm được người, làm xong việc còn về ăn cơm chiều, không muốn vì việc này mà quá mất giờcơm.

“Có thấy, vừa mới qua đây không lâu, đi về phía tây, đi cùng còn cómột ông già, một bà già cùng mấy người tuổi còn trẻ nữa.” Ta vừa hỏi,hai người kinh ngạc, tiểu tử kia định nói gì nhưng cô gái xấu xí mắtmang theo giận dữ giành nói trước.

Ta nhìn cô gái đang giận dữ kia, không biết vì sao lại nổi giận, lạinghe cô ta nói có gặp sư tỷ, có cả Hà Thái Xung, Ban Thục Nhàn hai vợchồng, không khỏi ngạc nhiên, tuy ta chưa từng gặp hai người kia, nhưngthân là chưởng môn phái lại có mấy chục năm nội công, hẳn là dung nhankhông đến nỗi nào, sao lại bị cô ta nói thành ông già bà già nhỉ? Tronglòng tuy buồn cười, nhưng trên mặt ta vẫn biểu hiện bình tĩnh, nói: “Đatạ hai vị đã chỉ giúp, tôi đi tìm bọn họ đây.”

Đang định rời đi, nhưng nhìn cô thôn nữ xấu xí cùng tiểu tử giống như ăn mày kia, chân lại còn bị gãy, ta không đành lòng, núi sâu rừng giàchữa bệnh không tiện, nếu không có thuốc chữa trị hẳn là đôi chân sẽphải tàn phế, tiểu tử tuổi còn trẻ, tàn phế thật đáng tiếc, nếu như lờivừa rồi của hắn là chân thành, hai người này hẳn là sẽ có được một kếtquả tốt cũng nên!

“Hai bình thuốc cùng số bạc này tặng hai người, cám ơn hai người đãgiúp tôi chỉ đường, bình trắng là cao dược nối xương rất tốt, bình xanhlà thuốc giải độc, dưỡng nhan, vết thương lành rồi cũng cần phải trị cho khỏi hẳn.” Ta đem thuốc và ngân lượng ném cho hai người, dùng bộ phápNga Mi bình thường đi về hướng tây, vào sâu trong rừng mới vận Loa ỐcCửu Ảnh đi tiếp, tiếc là đi nhanh quá không nhận thấy hai người sau lưng thần sắc phức tạp.

Đuổi theo hướng tây, chỉ thấy dấu chân cũng không thấy bóng người,quá một lúc lâu nữa mới nhìn thấy Đinh Mẫn Quân cả người đầy bụi đất,tóc tai tán loạn chật vật, ngay cả kiếm cũng đâu mất, ta không khỏi bấtngờ, sao lại thành ra như vậy, cũng không nghe đến Chu Cửu Chân chết a!Không thể nào đụng phải Trương Vô Kỵ và Ân Ly chứ!

Bỗng nghĩ đến hai người vừa rồi mới gặp, một râu dài tóc dài, haichân bị gãy, một khuôn mặt xấu xí, chẳng phải là trong truyện đã miêutả, chính là bộ dáng của Trương Vô Kỵ và Ân Ly sao? Ta cứ tưởng tượng ra Trương Vô Kỵ và Ân Ly từa tựa giống như trong phim, thật không ngờ bộdáng lại giống như dã nhân trên núi vậy, Ân Ly cũng chỉ nghĩ sắc mặt đen và có sẹo thôi, không ngờ lại xấu tới vậy, làm ta tưởng bọn họ chỉ làngười bình thường trên núi.

Lại còn ngốc nghếch đem thuốc tốt vất vả làm ra cho hắn, thật sự làngốc, sao lại không nghĩ ra nhỉ. Tuy vậy, dù biết thì cũng làm gì đượcđâu, dù sao mười ngày nửa tháng nữa bọn họ cũng bị Diệt Tuyệt lão ni côbắt lại mà thôi. Nghĩ vậy ta chuyển cước bộ khinh công phi thân đến, giả bộ như mệt mỏi vì phải leo núi, hướng đến chỗ Đinh Mẫn Quân vờ như đếngần mới tình cờ nhìn thấy: “Nhị sư tỷ, cuối cùng cũng tìm được sư tỷ, sư phụ tìm sư tỷ đó. Sư tỷ đi đâu vậy? Bao nhiêu sư tỷ muội phải đi tìm.A! Nhị sư tỷ sao lại bị thương vậy? Có nặng hay không?” Ta vờ như mớiphát hiện ra, vội vàng hỏi.

“Không nhìn thấy gì sao? Hai cổ tay đều bị chấn thương, còn không lại đây đỡ, sư phụ tìm ta có chuyện gì?” Đinh Mẫn Quân đau đớn, sắc mặttrắng bệch, tuy thế vẫn đủ sức mắng người không nhỏ, xem ra không chịunội thương.

Ta bước lên đỡ để nàng ta dựa lên người ta bước đi, lại vờ như tứcgiận nói: “Ta không rõ lắm. Nhị sư tỷ, là ai đả thương sư tỷ vậy? Chúngta đi tìm bọn họ báo thù!”

“Chúng ta ngay cả hai vợ chồng chưởng môn phái Côn Lôn liên thủ lạicũng không đánh nổi quỷ nha đầu kia, bằng công phu mèo cào của ngươi cómà xách giày cho nó cũng không xứng, còn đòi báo thù.” Đinh Mẫn Quânđang tức giận, nói ra lời đều là đâm chọc mỉa mai.

Khẩu khí này ta đã nghe được năm năm, sớm đã quen, mà ta cũng coi như một trong số ít mấy người được nàng ta chỉ bảo võ công, bất quá côngphu ngoài miệng thì rõ là hơn nhiều so với thực lực. “Hai vợ chồngchưởng môn cũng không phải đối thủ sao? Người nọ cũng lợi hại thật, Nhịsư tỷ sao lại đánh nhau với cô ta vậy?” Ta giả bộ giật mình, kinh ngạchỏi.

“Cũng chẳng có gì hay ho, ta vốn định tìm Chiêm Xuân tán gẫu mộtchút, ai biết được họ Vệ thiếu trang chủ sơn trang nào đó trên núi CônLôn đến tìm chưởng môn giúp đỡ, biểu muội của hắn bị người ta giết, nhờngười hỗ trợ bắt hung thủ, chưởng phái Côn Lôn mời ta đi cùng xem, takhông tiện từ chối đành đi theo, quỷ nha đầu kia cũng thật giảo hoạt, ai biết bắt được rồi, quỷ nha đầu kia còn đòi đi gặp một người, xem xongmới chịu nhận tội.” Đinh Mẫn Quân ngừng nói, liếm môi tỏ vẻ khát nước.

Ta vội lấy túi nước trên người cho nàng ta uống, trong lòng chắc chắn nàng ta chẳng qua muốn đi xem náo nhiệt, lại muốn ra vẻ uy phong mới đi theo, người ta là chưởng môn phái Côn Lôn, cấp bậc cao như thế làm saomà lại hạ mình kêu nàng ta trợ giúp chứ. “Nhị sư tỷ uống nước, mau kểxem, mọi người không phải bắt được cô ta rồi sao? Sao lại bị thương nhưvậy?”

“Chưởng môn phái Côn Lôn tốt bụng, nguyện vọng kia cũng không phảikhông được, bèn áp giải đến, ai mà ngờ đến đó cô ta buông lời ngon tiếng ngọt với dã tiểu tử kia mấy câu, dã tiểu tử liền đồng ý lấy cô ta,chúng ta định bắt lại, nhưng không hiểu sao cô ta lại trở nên vô cùnglợi hại, chưởng đánh xuống gặp phản chấn liền khiến cho xương cổ tay bịgãy, ngay cả hai vợ chồng chưởng môn phái Côn Lôn cũng đại bại, chật vật thối lui, thật cổ quái.”

Đinh Mẫn Quân kể chuyện sự chú ý bị phân tán, tay cũng đỡ đau hơn, kể tiếp.

Hà Thái Xung kia cái gì mà tốt bụng chứ, ta còn nhớ rõ trong Ỷ Thiên Đồ Long ký, chưởng môn bại hoại nhất là Tiên Vu Thông của phái Hoa Sơn, sau đó làHà Thái Xung của Côn Lôn, phỏng chừng là muốn đùa giỡn Ân Ly cho vuithôi, giống như mèo giỡn chuột trước khi xơi tái, chưa đùa đã thì chưaăn, đáng tiếc là bọn họ không may gặp phải Trương Vô Kỵ, kết quả thảmbại.

Trương Vô Kỵ nếu không phải gặp ai thích người đó, lại thêm việc nước việc nhà không phân rõ được, tình cảm nhu nhược, thì luận võ công haytâm địa cũng đều tốt, ngay cả thù cha mẹ cũng có thể không báo, tâm địacũng thật nhân từ, nếu đổi là người khác có võ công, thù giết cha mẹ hẳn là nhất định phải báo, dù là người hiện đại sau này cũng không đạt đếnloại trình độ như vậy.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Đinh Mẫn Quân trở về tố cáo kể khổ với Diệt Tuyệt sư thái, nói rằng do quỷ nha đầu kia võ công lộ số quái dị,chiêu thức kỳ lạ mới bị thương, quả nhiên làm do Diệt Tuyệt vô cùng tứcgiận. Diệt Tuyệt rất bảo vệ đồ đệ, lại nghe vợ chồng Hà Thái Xung cũngbị thương, lập tức xếp Ân Ly lên hàng cao thủ ngang tầm sáu đại chưởngmôn, không biết rằng tất cả đều nhờ Trương Vô Kỵ âm thầm hỗ trợ mớithắng được.

Diệt Tuyệt bất chấp mấy phái khác còn chưa đến, quyết định xuất phátđi trước. Mang theo tất cả đệ tử phái Nga Mi đi đến tận nơi điều tra,theo dấu vết hai vệt gỗ kéo từ căn nhà tranh ra ngoài bảy tám dặm, đếnbờ vực thì mất dấu.

Mọi người đều nghĩ hai người kia đã ngã chết dưới vực, Diệt Tuyệt lại cười lạnh hai tiếng, nói: “Bọn chúng chắc chắn chưa chết, quả nhiên làgiảo hoạt.” Lập tức tìm xung quanh dấu chân còn lại, tuy nhiên mấy hômnay tuyết rơi lớn, nơi nơi đều trắng xóa, không thấy một chút dấu vếtnào, Diệt Tuyệt sư thái tức giận, lại nói: “Hai kẻ kia thân mang tàntật, đi lại không dễ, cho nên tuyệt đối chưa đi xa, các ngươi mau tìmkiếm xung quanh!”

Mọi người nhận lệnh, đi theo Diệt Tuyệt sư thái tìm khắp nơi xungquanh. Hai người thật không may, Ân Ly tính tình như vậy, rơi vào tayDiệt Tuyệt sư thái sợ là chịu nhiều đau khổ, Đinh Mẫn Quân lại là kẻ thù dai, bắt được bọn họ rồi trên đường đến Quang Minh đỉnh tuyệt đối sẽkhông buông tha hai người.

Trương Vô Kỵ chịu khổ, cho hắn biết thêm lòng người hiểm ác, có nhậnthức về ân oán thù hận cũng tốt, bất quá hắn có Cửu Dương thần công hộthể cũng không sao, ta chỉ thương tiếc cho Ân Ly, tuổi nhỏ vì cha lấy vợ lẽ, mẹ ruột mất đi mà tự trách, muốn bảo vệ mẹ, cho dù có kích động một chút thì có gì là sai, cha nàng làm một người phụ thân, một trượng phumà để cho vợ lẽ cưỡi lên đầu vợ cả, ngay cả con vợ lẽ cũng có thể tùy ýkhi dễ mẹ con nàng, thân ở hoàn cảnh như vậy, Ân Ly tuổi nhỏ chưa hiểuchuyện, làm vậy là không đúng, mà Ân Dã Vương, đại ca Ân Tố Tố lại không sai sao? Ân Ly tuổi nhỏ đã mất mẹ, mà người mẹ lại vì nàng mà bị chínhcha mình cùng hai người anh khác mẹ bức tự sát, nếu không phải Kim Hoabà bà cần nàng thay thế Tiểu Chiêu mà cứu thoát, có lẽ cũng sẽ chếttrong tay chính cha ruột cùng hai người anh đó của mình.

Nàng luyện Thiên Châu Vạn Độc Thủ, hủy dung diệt nhan, chung tình với Trương Vô Kỵ trong tưởng tượng, một cô gái đáng thương như vậy, chântình như vậy, vận mệnh cũng thật thê thảm. Ta chỉ có thể cảm thán nhưvậy, quá mười ngày, mọi người cũng tìm ra dấu vế hai người.

Lập tức Diệt Tuyệt không nói không rằng, nghiêm mặt dẫn các đệ tử Nga Mi đi đến đó, mọi người không dám nhiều lời, lặng lẽ đi theo, Đinh MẫnQuân đắc ý dương dương vênh mặt đứa ý cười nhìn Tô Mộng Thanh, xem đi,nàng ta vẫn là đồ đệ được sư phụ yêu thương nhất. Tô Mộng Thanh lạnhlùng khinh thường nhìn lại.

Ta chẳng lòng dạ nào xem bọn họ tranh đấu, trên đường đi đã xem không ít rồi, thật ra lo lắng cho Ân Ly hơn. Bọn họ ẩn thân chắc cũng khôngxa nơi đây, mọi người đi nhanh, phía xa xa đã nhìn thấy một túp lềutranh nhỏ sơ sài núp kín như một đống tuyết.

Diệt Tuyệt sư thái dẫn đầu, nhìn thấy túp lều mới bước chậm lại, thản nhiên đi đến. Cách tầm ba mươi trượng, liền mơ hồ nghe thấy tiếng nóichuyện trong đó, Diệt Tuyệt không khỏi dừng bước, nhíu mày, mọi ngườicũng dừng lại theo. Không có tiếng bước châm làm ổn, có thể nghe thấy rõ ràng.

Chỉ nghe trong lều, một giọng nam run run nói: “Cô hãy quên cái gãbạc hạnh kia đi. Ta sẽ lấy cô làm vợ, sẽ tử tế với cô suốt đời.”

“Không, không đâu. Ta không quên hắn được đâu. Ngươi mà còn nói taquên hắn đi, ta sẽ không thèm nhìn ngươi nữa.” Giọng nữ lớn tiếng đáplại. Ta không khỏi đầu đầy hắc tuyến, không phải là Trương Vô Kỵ và ÂnLy sao? Cũng rất tình tứ nha, im lìm một lúc, Diệt Tuyệt đang định lêntiếng, bỗng nghe Ân Ly nói: “A Ngưu ca, ngươi giận sao?”

“Không giận. Chỉ là giận chính mình, giá đừng nói với cô câu đó thì hơn.” Trương Vô Kỵ não nề đáp.

Ân Ly kia tình tình cũng quái dị, chẳng ngượng ngùng như con gái nhàngười ta, lại nói: “Không, không. Ngươi nói ngươi bằng lòng lấy ta làmvợ, một đời đối đãi tử tế với ta, ta nghe thật là vui lòng. Ngươi nóilại một lần nữa đi.” Hai người nói chuyện tình yêu khiến cho Diệt Tuyệtsư thái sắc mặt biến hồng, chúng đệ tử cũng thần tình xấu hổ, thật không biết nên đánh động bọn họ hay tiếp tục nghe.

“Cô không quên được gã kia, ta còn nói làm gì?” Trương Vô Kỵ rốt cụcnổi giận, trong giọng còn mang theo vẻ xấu hổ ghen tỵ, quả nhiên khichưa ngồi lên ngôi vị giáo chủ thì vẫn phải xấu hổ, ngay cả Ân Ly xấu xí như vậy cũng không muốn gả cho hắn, nếu ngày sau Triệu Mẫn phải bỏ nhàbỏ nước, dùng hết tâm cơ mới đoạt được tên lang quân đã từng cầu hôn một cô nàng xấu như ma mà người ta còn không chịu mà biết được, không biếtsắc mặt thế nào.

Ân Ly lại nhỏ nhẹ nói chậm rãi: “A Ngưu ca, ngươi đừng giận, ta xinlỗi, là ta không phải. Nếu ngươi thực sự lấy ta làm vợ, ta sẽ đâm mù mắt ngươi, rồi giết ngươi luôn.”

“Cái gì?” Trương Vô Kỵ kinh hãi, bên ngoài Diệt Tuyệt cùng đám đệ tử cũng kinh ngạc.

Ân Ly lẳng lặng nghiêm túc nói: “Mắt ngươi mù rồi, ngươi sẽ không còn nhìn thấy hình dáng xấu xí của ta nữa, cũng không đến được Nga Mi tìmĐinh Mẫn Quân xinh đẹp kia nữa. Nếu ngươi vẫn không quên được, ta sẽ đâm ngươi một ngón tay cho ngươi chết, đâm chết luôn cả Đinh cô nương kiacủa phái Nga Mi, rồi tự mình đâm mình chết luôn.”

Nghe bọn họ nói chuyện, ta đầu nổi hắc tuyến, tìm Đinh Mẫn Quân cônương xinh đẹp sao? Làm mọi người cũng thấy ái ngại. Nói chuyện tình yêu gì chứ, nhìn Diệt Tuyệt sư thái và Đinh Mẫn Quân mặt đen sì, trong lòng cảm thán thật không may, gặp được hai người bọn họ sẽ không có chuyệntốt, bất quá Trương Vô Kỵ ba hoa thế kia làm sao lại hiểu được lời Ân Ly có ý nghĩa như thế nào. Ân Ly thích ai, trong lòng đều chỉ có người đó, không sợ hắn xấu, không sợ hắn không tốt, chỉ sợ hắn chê mình xấu xí,không lọt vào mắt hắn. Trương Vô Kỵ thì vừa nhìn thấy ai xinh đẹp đãxiêu lòng, làm sao có thể hiểu được tâm ý ấy, cho dù Ân Ly có nói độc ác như vậy, hắn cũng không vì thế mà thay đổi.

Thế giới tương lai cũng thế, liệu có người nào, không quan tâm đếnxinh đẹp hay không, dịu dàng hay không, có tiền hay không, có quyền haykhông, mà đơn giản chỉ là yêu thôi, có hay không? Ở thế giới hiện đạicoi trọng vật chất, ta cho tới bây giờ cũng chưa từng yêu đương, cho dùtrong trường đại học có nhiều người theo đuổi, cũng có người rất xuấtsắc, nhưng ta lại không hề có cảm giác, bọn họ như thế nào, ta cũngkhông phải là ngốc, tại sao toàn chỉ là những người xem trọng đồng tiềnhơn là chân tình thực sự?

Loại người như vậy, chỉ cần gặp chuyện liền bỏ rơi mình mà chạy. Ở cổ đại này, nhân tình thuần phác nhưng ta liệu có thể tìm được tình cảmcủa mình không? Sẽ không phải người giống như Trương Vô Kỵ, dù lấy Triệu Mẫn nhưng trong lòng lại tơ tưởng đến Ân Ly, Tiểu Chiêu, Chu Chỉ Nhược. Tình yêu như vậy, ta không cần.

“Cô nương của phái Nga Mi thì làm gì các ngươi?” Trong khi cả hai còn đang ngẩn ngơ, Diệt Tuyệt sư thái phi thân đến gần, cao giọng hỏi.

Trong túp lều tranh, hai người giật nảy mình, Ân Ly sợ hãi nói: “Là Diệt Tuyệt sư thái.”

“Đúng vậy, Diệt Tuyệt sư thái đây.” Diệt Tuyệt sư thái lạnh lùng, câu trước còn ở bên ngoài cách xa ba mươi trượng, câu sau đã đứng cách túplều chỉ có hai trượng, khinh công tuyệt diệu hiếm thấy khiến cho chúngđệ tử mở rộng tầm mắt, mọi người vội vàng chạy theo.

Trong túp lều, Ân Ly và Trương Vô Kỵ không kịp bỏ chạy. chỉ có thểnúp bên trong nín thở lặng thinh. Diệt Tuyệt sư thái tính tình khôngtốt, vừa rồi bọn họ nói đụng đến đệ tử của bà ta, hơn nữa tuổi trẻ bànchuyện tình yêu khiến bà ta từ sau khi Cô Hồng Tử chết đã trở thành nỗi đau trở nên vô cùng tức giận. Chúng đệ tử cũng đều đã nghe được hết,sớm đã đầy bụng giận dữ, bây giờ có cơ hội phát tác làm sao có thể buông tha, lập tức lạnh lùng quát: “Đi ra, còn muốn trốn sao?”

Qua một lát, cửa lều mở, Ân Ly nắm tay Trương Vô Kỵ bước ra ngoài,hai người lo lắng đề phòng đi đến trước Diệt Tuyệt sư thái, không dámnói gì. Ta đứng cùng mọi người hai bên phía sau, vừa lúc nhìn được toàncảnh, lần trước không biết hai người chính là Ân Ly và Trương Vô Kỵ nênkhông nhìn kỹ, lần này rốt cục có thể thoải mái đánh giá.

Ân Ly vẫn là bộ dáng ấy, tuy rằng mặt càng đen đúa xấu xí hơn so vớimười ngày trước, Trương Vô Kỵ đã được cạo sạch râu, tóc cũng được búigọn dùng một cành cây đã được gọt nhẵn để cài, khuôn mặt quả nhiên rấttuấn tú, hai mắt anh khí, sắc mặt trắng trẻo, trông khá hơn nhiều so với lần trước nếu không phải quần áo rách rưới vừa ngắn vừa nhỏ không vừangười, có lẽ là năm năm liền hắn chưa từng đổi bộ đồ khác.

Trương Vô Kỵ đã chịu nhiều khổ cực như vậy, một mình trong sơn cốcnăm năm, cô độc đau khổ, chẳng lẽ còn không hiểu lòng người hiểm ác haysao? Chỉ biết tình trường, mới ra khỏi cốc mấy ngày mà chỉ cần người đối với mình tốt một chút đã đồng ý lấy người ta, thật buồn cười, ta vừanhìn vừa nghĩ.

Diệt Tuyệt sư thái cũng đánh giá bọn họ, hừ lạnh, bất kể sự tình xảyra ai đúng ai sai, quay đầu hỏi Đinh Mẫn Quân bên cạnh: “Có phải con bénày không?”

Đinh Mẫn Quân đáp: “Chính nó.” Dứt lời, chỉ nghe lách lách hai tiếng, Ân Ly hự lên, thân hình đã văng ra xa hơn ba trượng, hai cổ tay bị gãy, nằm ngất lịm trên mặt tuyết. Ta thầm bất mãn, Diệt Tuyệt cũng thật đủđộc, một cô bé mới chỉ mười sáu mười bảy tuổi mà cũng có thể ra tay độcác như vậy, nếu ngày sau mà phát hiện ra bí mật của ta, lúc ấy khôngbiết ra sao.

Vừa rồi ta tận mắt thấy bà ta sử dụng thân pháp nhanh như chớp baytới bên cạnh Ân Ly, dùng thủ pháp nhanh nhẹn tuyệt luân đánh gãy hai cổtay rồi ném cô ta ra xa, rồi lại dùng thân pháp mau lẹ vô cùng quay trởvề chỗ cũ. Chưa bao giờ ta nhìn thấy bà ta ra tay trực tiếp như vậy, mới nghĩ ra công lực, chiêu thức dù không thể kém, nhưng khi chiến đấu trực tiếp, ra tay tuyệt đối sẽ khó mà được như đúng thực lực, bởi vì khôngcó kinh nghiệm đối địch, chiêu thức sẽ cứng nhắc khó ứng phó kịp thời,mỗi chiêu thức muốn được tự nhiên thoải mái thu phóng cũng rất khó.

Trương Vô Kỵ hiện giờ nội công tuy bất phàm nhưng vừa rồi nhìn cảnhDiệt Tuyệt sư thái ra tay bị thủ pháp kinh người đó trấn nhiếp đứng trơtrơ, đâm ra mất hết khả năng phản ứng, không dám phản kháng. Diệt Tuyệtsư thái vừa rồi ra tay, cảm thấy con bé kia tuyệt đối không đủ sức đánhthương mấy người vợ chồng Hà Thái Xung, Đinh Mẫn Quân, Vệ Bích.. cho nên chỉ dùng chiêu thức chứ chưa phải ra tay thực sự.

“Đi ra!” Diệt Tuyệt sư thái trừng mắt quát Trương Vô Kỵ đang đứng ngập ngừng ở cửa.

Đinh Mẫn Quân thấy sư phụ giúp mình báo thù, trong lòng đắc ý, tuykhông dám huênh hoang trước mặt sư phụ nhưng nghe sư phụ quát thiếu niên kia, trong lòng kỳ quái, tiểu tử thối kia mấy ngày không thấy, chỉnhtrang lại lại có vẻ khá là tuấn tú, thấy hắn vẫn ngồi yên, lập tức bướcra khỏi hàng khom người tâu: “Sư phụ, tiểu tử này gãy hai chân, không đi lại được.”

“Làm hai cái xe trượt, kéo chúng nó đi.” Diệt Tuyệt nhếch mép, lạnh lùng nói.

“Dạ!” Mọi người tuy không biết tại sao lại phải mang theo bọn họ,nhưng không dám hỏi nhiều, đồng thanh tuân lệnh. Hơn mười nam đệ tử chân tay nhanh nhẹn làm ngay hai cái xe trượt. Hai nữ đệ tử nâng Ân Ly, hainam đệ tử nâng Trương Vô Kỵ đặt vào cáng tuyết, chia ra kéo theo sauDiệt Tuyệt sư thái đi về hướng tây.

Giờ phút này ta vô cùng vui mừng khi mình là ký danh đệ tử của DiệtTuyệt mà không phải ngoại môn đệ tử, không cần giống như chó vùng cựcnai lưng ra kéo xe trượt cho hai người kia, ta còn phải vận khinh côngmà đi, vì có nội công hộ thể nên dù chỉ được mặc áo mỏng thế này cũngvẫn không bị lạnh, không hiểu Diệt Tuyệt nghĩ thế nào mà nhất định lạiphải mang theo hai người lên Quang Minh đỉnh làm gì.

Chẳng lẽ chỉ là do diễn biến phải thế hay sao? Diệt Tuyệt lão ni côcũng vì diễn biến phải như vậy, vì không để Minh giáo bị diệt nên mangtheo hắn gây trở ngại cho chính mình, không có khả năng, ai! Thần kịchbản mạnh mẽ quá, tất cả vĩ đại hào quang ngài đều dồn hết vào cho Trương Vô Kỵ a!

Trương Vô Kỵ đúng là gặp vận, đến Quang Minh đỉnh còn có đệ tử Nga Mi kéo xe cho hắn, quả nhiên là hậu đãi diễn viên chính mà, người ta đếnQuang Minh đỉnh đánh nhau sống chết, hắn thì kiếm được Càn Khôn Đại NaDi cùng cả cái Minh giáo trở về, qua lại còn có đưa rước tử tế.

Đi khoảng một dặm, mới nghe được trên xe kéo Ân Ly rên lên một tiếngnhỏ. Trương Vô Kỵ đang lo lắng nghe thấy, vội lớn tiếng hỏi: “Châu Nhi,bị thương ra sao? Có bị nội thương không?”

“Hai cổ tay ta bị gãy rồi, nhưng bụng ngực hình như không tổnthương.” Ân Ly tỉnh lại, chỉ cảm thấy hai cổ tay đau đớn, nghe tiếngTrương Vô Kỵ quan tâm, trong lòng cảm kích, nhịn đau vận nội lực nói.

Trương Vô Kỵ nghe xong mới yên lòng, biết Diệt Tuyệt còn xuống taylưu tình, không giận bà ta nữa. Hắn học được hết y thuật của Hồ ThanhNgưu, lập tức nói: “Nếu nội tạng không bị gì thì không sao cả. Cô lấycùi chỏ tay trái thúc chỗ ba tấc năm phân bên dưới khuỷu tay phải, sauđó lại dùng cùi chỏ tay phải thúc vào chỗ ba tấc năm phân dưới khuỷu tay trái, sẽ bớt đau.”

“Tiểu tử này quả tinh thông y lý, tên ngươi là gì?” Ân Ly còn chưakịp trả lời, Diệt Tuyệt sư thái nghe thấy tiếng hắn nói, quay đầu lạitrừng mắt hỏi, thật ra cũng không phải vì hắn chỉ cho Ân Ly mà bất mãn.

Cứ như vậy, giống như trong nguyên tác Diệt Tuyệt sư thái hỏi têntuổi, sư phụ của Trương Vô Kỵ, Trương Vô Kỵ đáp hắn họ Tăng, tên A Ngưu, không có danh sư. Diệt Tuyệt nghe xong, hừ một tiếng, không thèm hỏinữa. Mọi người đi đến sáng mới dừng nghỉ lại, lấy lương khô ra ăn.

Ta từng làm tạp vụ ở nhà bếp, dừng chân lại giúp mọi người phân phátlương khô cũng là đương nhiên. Ngoại môn đệ tử đều có phòng bếp riêngcủa bọn họ lo liệu. Cũng nhóm lửa, đun nước, lấy trong bao ra bánhnguội, thịt khô, đồ ăn nhạt, biết Diệt Tuyệt và Đại sư tỷ ăn chay, talấy nước nóng, bánh, đồ ăn cho mọi người rồi sau đó mang cho Diệt Tuyệtvà bốn tục gia đệ tử, Đinh Mẫn Quân còn tức giận việc hôm qua, chỉ nhậnlấy đồ ăn, hừ lạnh không nói gì. Ta không để ý, chỉ thấy buồn cười, mặckệ nàng ta.

Lại đem thêm đồ ăn đến cho mấy sư tỷ muội ký danh đệ tử không có giathế giống như ta, xong rồi mới mang đến cho Trương Vô Kỵ và Ân Ly, bấtquá đồ ăn cho hai người thì không có thịt, nước nóng mà chỉ có mấy cáibánh nguội, chợt thấy hắn nhẹ nhàng lấy trong ngực ra viên hắc châu,giọng kích động nói nhỏ: “Ơn đức đút cơm cho ăn trên sông Hán Thủy, vĩnh viễn không quên.”

Ta nghe xong, thân mình phát run, hảo tiểu tử, ta còn nghĩ nhìn chằmchằm ta để làm chi, hóa ra là đã nhận ra ta, lại còn muốn ôn chuyện cũ.Cái gì mà ơn đút cơm, vĩnh viễn không quên, khi trong hôn lễ* lúc TriệuMẫn tìm đến thì sao? Quên sạch sẽ. Lúc đó sao không còn nhớ gì hết vậy?Hiện giờ đang nằm trong tay Diệt Tuyệt sư thái, cần đến ta giúp thì lạinói chuyện ân đức.

Mà Chu Chỉ Nhược thì sao? Dù chưa biết hắn là Trương Vô Kỵ vẫn luônđối với Ân Ly lưu tình**, bởi vì trong lòng không nỡ mà liên tiếp mạohiểm đắc tội Đinh Mẫn Quân, giúp bọn họ cầu tình, cuối cùng thì được hắn báo đáp như thế nào? Đẩy nàng vào vạn kiếp bất phục. Ta bất bình choChu Chỉ Nhược, sợ trên mặt lộ ra tức giận, chỉ có thể liếc qua mắt hắnmột cái, rồi nhanh chóng xoay người rời đi.