Trọng Sinh Chu Chỉ Nhược

Chương 15: Cẩm Nghi hồi sơn cố sự đa



Sau khi Mạc Thất hiệp xuống núi, ta đi theo Tĩnh Nghi trở lại Nga Mi phái. Vì Diệt Tuyệt không có ở nhà, Tĩnh Nghi cũng không tiện sắp xếp,đành để ta tạm thời ở lại trong viện của ngoại môn đệ tử, chưa phải họchành gì, mỗi ngày ngoài việc nghe mấy vị ni cô ngoại môn đệ tử giảngkinh thì đi theo bọn họ gánh nước, kiếm củi du ngoạn khắp núi, phongcảnh Nga Mi thật đúng là không tồi.

Tiểu gia hỏa Lôi Tuyết đến Nga Mi thật không khác gì về nhà, trên núi nơi nơi khỉ vượn đều đàn đàn lũ lũ. Nó nhập bọn rất nhanh, không để ýtới mọi người yêu thích mỗi ngày đều theo khỉ vượn trên núi đi chơi, đến tối muộn mới trở về ngủ, thỉnh thoảng mang theo trái cây rừng để lấylòng, không khác gì như ở khách điếm khiến mọi người đều dở khóc dởcười.

Mà dần dần, ta ở Nga Mi sống cùng mọi người rồi cũng trở nên quenthuộc, giao tình cũng tốt hơn. Ta được biết ở Nga Mi Kim đỉnh ngoại mônđệ tử có hơn một trăm người, một số là thiếu nữ chưa chồng, một số làngoại môn đệ tử của những sư phụ cùng thứ bậc với Diệt Tuyệt sư thái vẫn xuất gia ẩn cư ở cuối viện, những người lớn tuổi hơn đều đã lấy chồngra ngoài, hoặc trong nhà sắp xếp, hoặc là được Diệt Tuyệt cử ra ngoài,đều không phải là người trong nhà dân chúng bình thường.

Về phần đệ tử thân truyền của Diệt Tuyệt sư thái còn có bốn người,Đại đệ tử Tĩnh Nghi, Nhị đệ tử Đinh Mẫn Quân, Tam đệ tử Kỷ Hiểu Phù, Tứđệ tử Bối Cẩm Nghi. Diệt Tuyệt sư thái tính tình quái dị, si mê võ học,ít quản công việc, bình thường đều là Đại đệ tử Tĩnh Nghi xử lý nội môn, việc ngoại môn, ký danh đệ tử cũng có quản sự quản lý, trừ những khinghe mệnh lệnh của chưởng môn ra thì vô sự cũng ít khi lui tới.

Vì sao Diệt Tuyệt sư thái không có ở trong phái? Thì ra là mới rồinhận được tin dưới chân núi có dấu hiệu cầu cứu của nội môn đệ tử NgaMi, Diệt Tuyệt có Tam đệ tử Kỷ Hiểu Phù đã mất tích hai năm, mới tự mình mang theo Nhị đệ tử Đinh Mẫn Quân và Tứ đệ tử Bối Cẩm Nghi xuống núitìm hiểu. Ta đoán vì vậy mà họ đến Hồ Điệp cốc, lén hỏi thăm, hóa rathời gian không sai lệch lắm với thời gian Ân Lục hiệp xuống núi, khôngkhỏi đầu toát mồ hôi lạnh, ngàn vạn lần đừng có gặp gỡ đụng chạm gì nhau nha!

Thời gian cũng dần trôi qua, chớp mắt đã hơn hai tháng, ở núi Nga Miban đầu cũng khá thú vị, nhưng khi đã được một thời gian rồi lại thấyphiền chán bởi vì chỗ ở vẫn chưa ổn định. Các đệ tử Nga Mi buổi sáng học võ, buổi chiều ngồi thiền, buổi tối đọc sách, các sự tình đó ta đềukhông được tham dự, để giải buồn ta chỉ có thể xuống phòng bếp giúpviệc, ở đó toàn các đệ tử lớn tuổi, cũng không có ai quản ta, may mắn là trù nghệ của ta không kém có thể giúp đỡ chút ít, bằng không thật đúnglà chết vì chán mất.

Qua mấy tháng, Diệt Tuyệt sư thái rốt cuộc trở về, về theo cùng còncó Đinh Mẫn Quân. Ta biết mình rất nhanh sẽ được sắp xếp cho nên khôngchạy loăng quăng khắp núi nữa, chỉ qua lại giữa hai nơi, phòng ngủ vàphòng bếp. Chính là Diệt Tuyệt sư thái trở về không lâu, khắp nơi trongphái không khí ngưng trọng lên hẳn, tất cả mọi người thần sắc đều thậntrọng, thật thận trọng, không ai dám cười đùa nháo loạn gì nữa.

Mọi người cũng truyền nhau tin tức bí mật, cái gì mà không thể lộ rangoài, ta tò mò, vài lần cẩn thận nghe lén được, thì ra Diệt Tuyệt sưthái đã truyền lệnh giang hồ môn hạ Tam đệ tử cấu kết Ma giáo yêu nhân,đã bị trục xuất khỏi phái Nga Mi, về sau phàm là danh môn chính phái đều có thể tru sát, tuy nhiên vì thanh danh của Nga Mi vẫn là không mangchuyện Kỷ Hiểu Phù có con tư sinh truyền ra.

Ta chỉ nghĩ muốn thay đổi vận mệnh Ân Lục hiệp, cho hắn biết Kỷ HiểuPhù sớm đã không còn là vị hôn thê nguyên vẹn của hắn nữa, không ngờ lại thay đổi vận mệnh của cả Kỷ Hiểu Phù, tuy không chết nhưng thân bạidanh liệt, lại khiến cha mình là Kim Tiên Kỷ lão anh hùng cũng bị ngườihiểu lầm, cho dù thúc thúc nàng ta có là Thiên phu trưởng đương nhiệmdưới tay có mấy ngàn người cũng lực bất tòng tâm.

Ngày đó Diệt Tuyệt truy theo Kỷ Hiểu Phù mà đi, nguyên bản là Kỷ Hiểu Phù có thể thản nhiên đối mặt với trừng phạt của sư phụ, cái chết cũngkhông đáng sợ, nhưng sau khi đã được Ân Lê Đình mấy lần xả thân cứugiúp, dũng khí cũng cạn xuống, sợ chết, càng sợ hơn là để con gái lạimột mình trên đời, cho nên cố hết sức mà trốn.

Kỷ Hiểu Phù qua mấy ngày liền thoát khỏi đuổi giết của Diệt Tuyệt sưthái, nhưng cũng không dám trở về Hồ Điệp cốc xem con gái, chỉ đành hyvọng Trương Vô Kỵ có thể chiếu cố cho Bất Hối. Chính bởi vì trọng thương chưa lành hẳn, tâm tình lại phập phồng lo sợ, ngày đên chạy trốn, vượtnúi trèo đèo, lại mang thêm nỗi áy náy với Ân Lê Đình, càng thêm lo lắng con gái an nguy, rốt cuộc mắc bệnh kẹt lại ở một sơn thôn hẻo lánh. Vềphần Kỷ Hiểu Phù dưỡng bệnh thế nào, khỏi bệnh xong đi tìm con thế nàotạm thời không nói. Còn Diệt Tuyệt sau khi để mất tung tích Kỷ Hiểu Phù, trong lòng uất hận, lại cảm thấy phải có một lời công đạo cho Kỷ gia,cũng không quay lại Hồ Điệp cốc tìm đồ đệ mà đi thẳng đến Kỷ gia.

Nói hết sự tình cho Kỷ lão gia tử, tuy nhiên bà ta không đề cập đếnchuyện muốn giết Kỷ Hiểu Phù, còn nói thêm việc này Ân Lục hiệp cũngbiết, sau khi trở về núi cũng phải đem Kỷ Hiểu Phù trục xuất Nga Mi, Kỷlão gia tử mặt biến sắc, lập tức giận đến mức lâm bệnh nặng, tuyên bốtrục xuất Kỷ Hiểu Phù khỏi Kỷ gia, vĩnh viễn không nhận con nữa, mặtkhác cũng phái một người con đi Võ Đang rút lại hôn sự, cũng chẳng cònmặt mũi nào mà đối mặt với Trương Tam Phong nữa.

Diệt Tuyệt sư thái rời Kỷ gia lại trở về Hồ Điệp cốc cùng hai đệ tửgặp mặt, đáng tiếc khi đó Hồ Điệp cốc đã người không nhà trống, cũngkhông biết phát sinh ra chuyện gì, đành phải lần theo dấu hiệu Nga Mi để lại tìm kiếm, cuối cùng mất nhiều thời gian mới gặp lại Đinh Mẫn Quân,Đinh Mẫn Quân đem sự tình đã trải qua bẩm báo cẩn thận, Diệt Tuyệt sưthái nghe nói Dương Bất Hối chưa chết sắc mặt cũng không có gì thay đổi, chỉ lạnh lùng nói, Kỷ Hiểu Phù từ nay đã không còn là đệ tử Nga Mi nữa, giết hay không giết cũng không có quan hệ gì. Bà ta lưu lại dấu hiệu bí mật của Nga Mi rồi mang theo Đinh Mẫn Quân về trước.

Trở về Nga Mi, Diệt Tuyệt trước nói việc Kỷ Hiểu Phù cấu kết Ma giáobị trục xuất khỏi Nga Mi cho Tĩnh Nghi truyền xuống. Tĩnh Nghi tuy kinhngạc, nhưng nàng ta đã xuất gia, tâm cảnh bình thản cũng không bận tâmnhiều, đem lời Diệt Tuyệt sư thái muốn phân phó truyền xuống, rồi mớibẩm báo lại mọi chuyện sau khi bà ta xuống núi.

Bẩm báo xong mọi chuyện, Tĩnh Nghi thấy Diệt Tuyệt thần sắc đã mệtmỏi, cũng không nói nhiều trực tiếp đem thư Trương Tam Phong đích thânviết ra trình, bình tĩnh nói: “Sư phụ, là thư của Trương chân nhân, MạcThất hiệp tự mình đưa tới, đồng hành còn có một tiểu cô nương mười haituổi, Mạc Thất hiệp hy vọng ngài có thể nhận tiểu cô nương kia làm đệtử, đồ nhi không dám tự quyết định, đành lưu lại tiểu cô nương kia chờsư phụ trở về rồi quyết định.”

“Ừ, Trương chân nhân cũng viết trong thư, là giao tình với phụ thântiểu cô nương kia không tồi, là con nhà nông phu, tư chất dù tốt thìcũng được đến đâu, làm gì mà phải trịnh trọng như thế, thu làm ký danhđệ tử đi! Ai cũng biết mười năm nay ta chưa từng thu nội môn đệ tử, cũng không tất vì Võ Đang mà phải phá lệ, Trương chân nhân biết nên cũng sẽkhông thể trách tội.” Diệt Tuyệt sư thái nói vậy nhưng trong lòng lạivướng bận việc Ân Lê Đình, cảm thấy cùng Võ Đang có trở ngại, dù là thunhận người Võ Đang tiến cử thì cũng so sánh được hơn việc đánh trọngthương Ân Lê Đình sao? Một tiểu cô nương không có giá trị lớn như vậy.

Tĩnh Nghi không biết sư phụ đã gây ra chuyện gì với Võ Đang, còntưởng rằng sư phụ đánh giá thấp tư chất của tiểu cô nương kia, tuy vậykhông quen phản đối lời sư phụ, chỉ nói: “Sư phụ, Chu gia Tiểu cô nươngkia chẳng những dung mạo không tục, không giống như đứa nhỏ nông giabình thường, thân thể tư chất thật sự rất thích hợp để học võ, nếu đượcdạy dỗ cẩn thận tất có thể rạng danh Nga Mi.”

“Xinh đẹp mà để làm gì, bất quá là hồng nhan họa thủy, tư chất tốt có thể sánh với con nhà võ lâm thế gia sao? Nếu không làm được ngoại mônđệ tử của Nga Mi thì thu làm ký danh đệ tử là đã nể nang mặt mũi Võ Đang rồi, việc này về sau không cần nói đến nữa, đi xuống đi!” Diệt Tuyệtnghe Tĩnh Nghi nói đến dung mạo không tục trong tức giận trong lòng lạidâng lên, Kỷ Hiểu Phù kia lúc đó chẳng phải cũng là xinh đẹp tư chấttốt, kết quả cũng chẳng ra gì, con nhà nông, có năng lực đến đâu cơ chứ.

Tĩnh Nghi không dám kháng lệnh, không nói thêm gì nữa lặng lẽ lui ra, phân phó đệ tử mang nước ấm đến cho sư phụ tẩy rửa phong trần. Đinh Mẫn Quân trừ bỏ được cái gai trong mắt là Kỷ Hiểu Phù, trong lòng vô cùngvui mừng, thấy Tĩnh Nghi đi ra liền bước lên phía trước cười, Đinh MẫnQuân tuy độc địa nhưng lại khá thân cận với vị sư tỷ hơn mình cả chụctuổi từ nhỏ đã chăm sóc chiếu cố cho mình này, không giấu giếm đem mọisự tình ra kể, Tĩnh Nghi mới biết thì ra sư phụ đang băn khoăn đến quanhệ với Võ Đang mà phiền lòng, không chừng cũng có chút hối hận khi đảthương Ân Lục hiệp. Vì việc Ân Lục hiệp nhúng tay vào việc của Nga Mi mà trút giận lên đầu Chu gia tiểu cô nương, chỉ có thể làm ký danh đệ tử,không thể học thực truyền Nga Mi phái, không khỏi ái ngại cho Chỉ Nhượcvận khí quả thật không tốt, vẫn là tự mình an bài cho Chỉ Nhược đi! Đỡphải tuổi còn nhỏ mà bị người bắt nạt, cũng có thể có sư phụ tốt dạy dỗ, không cô phụ phó thác của Võ Đang.

Ta lúc ấy chưa biết đầu cua tai nheo ra làm sao, nghe Tĩnh Nghi nói,mà không, hiện giờ nên gọi là Đại sư tỷ nói, kinh ngạc đến trợn mắt hámồm, không phải là Chu Chỉ Nhược tư chất tốt lắm, Diệt Tuyệt vừa thấyliền vui mừng, nhận ngay là đệ tử sau này kế thừa y bát sao? Tại sao lại là ký danh đệ tử nhỉ? Cũng rất khác so với dự kiến.

Trong lòng ta rối rắm, hướng nơi Đại sư tỷ đã chỉ đi đến. Hiện giờ ta ở lại trong viện Đại sư tỷ, chịu Đại sư tỷ dạy dỗ, may mắn là Đại sư tỷ đối người bình thản, nếu lọt vào tay Đinh Mẫn Quân thì thật đáng sợ.Thật sự là tại sao lại rối rắm như vậy, còn tưởng rằng đến Nga Mi làkinh hỉ, bằng vào thể cách, tư chất người ta nhất định vui mừng mà nhậnmình bái sư, kết quả là không thể, phỏng chừng là người ta xem mặt mũiVõ Đang mới được như thế này, hiện tại không biết vì sao mà thay đổi.

“Chỉ Nhược mau ngồi xuống đi! Đồ đạc đã được mang đến tây sươngphòng, về sau ở muội ở lại đó, sư phụ đã quyết định thu muội làm ký danh đệ tử, trước tiên sẽ được Đại sư phụ truyền thụ nội công tâm pháp cơbản, về sau cần phải chăm chỉ học tập, nếu thiếu cái gì, chịu ủy khuấtgì cứ đến tìm Đại sư tỷ, ta sẽ giúp muội giải quyết.” Đại sư tỷ TĩnhNghi chỉ ta ngồi xuống ghế đối diện rồi ôn hòa nói.

Nhìn Đại sư tỷ dịu dàng ôn hòa, tâm tình ta đang đông cứng mới lơilỏng xuống, không thu thì không thu, ta còn không muốn thiếu nợ nhântình đâu, chỉ cần học được phương pháp nội công vận tức, nội công TiêuDao phái trong tay ta so với Nga Mi đều lợi hại hơn, dù là Cửu Âm chânkinh tốt nhất ở đây cũng không thể so sánh. Nghĩ vậy, tâm tình ta thưthả hơn rất nhiều, cười ngồi xuống: “Cám ơn Đại sư tỷ, tỷ muội trong Nga Mi đều tốt lắm, không ai khi dễ ta, thiếu cái gì nhất định ta sẽ tìmĐại sư tỷ hỗ trợ. Đại sư tỷ, có phải sáng sớm ta liền cùng mọi người tập luyện, học võ gì đó?”

“Đúng vậy! Bất quá cũng không hẳn như vậy, bình thường sư phụ đều ởtrong viện tĩnh tu, bên ngoài các đệ tử cùng các sư muội sẽ phân côngnhau truyền thụ võ nghệ, bài học. Ai ở viện nào thì phụ trách nơi đó.Trước mấy ngày vì các sư muội đều xuống núi nên ta mới dạy tất cả, từngày mai những ai ở trong viện của Nhị sư tỷ đều phải trở về, chờ cho Tứ sư muội trở về, người trong viện đó cũng phải trở về học tại viện Tứ sư muội.” Đại sư tỷ nhìn ta hai mắt tỏa sáng, mặt biểu lộ bộ dáng khaokhát, cười giải thích.

Ta nghe nói không cần phải học cùng Đinh Mẫn Quân độc miệng thấy rấtvui vẻ, cười nói: “Vậy thì thật là tốt, có thể học cùng Đại sư tỷ muộithấy rất vui là mình cũng có thể học võ công, rất vui.”

“Đừng cao hứng quá sớm, trước khi học võ cần phải thuộc lòng môn quycủa Nga Mi, về sau nếu phạm vào nhất định sẽ không được nể tình.” Nóixong đem bản môn quy đưa cho ta. Ta giơ tay tiếp lấy, vừa định lật xem,bỗng nhiên Đại sư tỷ nhíu mày giữ chặt cánh tay ta lại, trên mặt hiệnlên vẻ nghi hoặc.

Thấy Đại sư tỷ lộ ra vẻ như vậy, ta chột dạ, có gì không đúng sao? Là bị phát hiện ra cái gì? Ngoại công? Thể thuật? Trong lòng ta hơi kinhhãi, cũng không dám cầm cuốn sách nữa, cẩn thận hỏi: “Đại sư tỷ sao vậy? Là Chỉ Nhược khiến Đại sư tỷ mất hứng gì sao?”

“Không phải, Đại sư tỷ thấy kỳ lạ thôi, muội đã sắp đến tuổi cập kê,tại sao cánh tay lại không có thủ cung sa?” Đại sư tỷ nghe ta nói, trênmặt thoáng hồng, khó hiểu đáp.

Nghe Đại sư tỷ nói ta thoáng thở nhẹ, nhưng nghĩ đến cái loại thủcung sa mà ta thường nghe nói, không khỏi rơi lệ. Không phải là cái đóchứ? Trong lòng rối rắm, ta giống như bị từng trận sét đánh xuống, chỉcó thể giả bộ không biết nói: “Thủ cung sa là gì? Vì sao phải có trêncánh tay ạ?”

“Thủ cũng sa là dấu hiệu chứng minh nữ tử còn trong sạch. Nuôi thạchsùng bằng bảy cân chu sa, thạch sùng toàn thân biến thành màu đỏ đậm,đem giã nhuyễn được một chất nước đỏ như son, chấm vết son vào tay, mấyngày không tẩy bỏ sẽ xâm nhập vào sâu trong da, màu sắc cũng không mấtđi, hơn nữa lại càng thêm đỏ, chỉ sau khi thành thân mới mất. Từ sautriều Tống dân gian đều sử dụng, mẫu thân muội sao lại không làm chomuội? Thường là mười tuổi đều đã làm.” Đại sư tỷ vén tay áo xanh lên lộra cánh tay trắng tựa tuyết, chỉ một vết chấm nhỏ màu đỏ giảng cho ta.

Làm nghề y, sao ta không biết thủ cung sa là gì chứ? Chỉ là ghê tởmcái chất dịch từ thạch sùng dùng để chứng minh trong sạch cho người congái, thứ như vậy lại có thể ở mãi trên cơ thể người, cũng thật khó chịu.

Ta dùng ánh mắt sợ hãi ủy khuất nhìn Đại sư tỷ nói: “ Mẹ muội sau khi sinh ra đã mất, cũng không ai nói muội biết. Nhưng là dùng thạch sùngđể làm ra có phải rất ghê tởm không? Muội sợ nhất là xà trùng mềm mềmnhớt nhớt như vậy, không làm có được không ạ?”

“A, xin lỗi Chỉ Nhược, ta không biết mẫu thân muội… Không phải sợ,cũng không ghê tởm, không khác gì so với chu sa đâu, ở nhà kho còn không ít, ta đi lấy đã, muội cứ học môn quy đi.” Ta khóc không ra nước mắtnhìn Tĩnh Nghi mở cửa phòng rời đi.

Ta rối rắm nhìn cuốn sách bìa có chữ thật to: môn quy Nga Mi phái, cố xem kỹ, hiểu rằng muốn ở lại đây được thì môn quy Nga Mi nhất định làphải thuộc. Xem hết quyển, ngoài việc không được ăn thịt, giới tửu thịtlinh tinh gì đó thì phần lớn đều là tôn sư trọng đạo, hành hiệp trượngnghĩa, giữ thân trong sạch, không thể hại đồng môn, không thể dâm tàphóng đãng, phản bội sư môn linh tinh, cũng đều giống với lẽ thường phải làm, không có gì phiền toái như trong tưởng tượng, rất nhanh ta đã xemxong.

Có trí nhớ tốt, ta không xem lại lần thứ hai, đem sách trả lại TĩnhNghi sư tỷ đang ngồi tọa thiền, nhỏ giọng nói: “Đại sư tỷ, môn quy ChỉNhược đã nhớ kỹ, sẽ không quên, cũng sẽ không sai phạm.”

“Được, vậy thì đến đọc ta nghe.” Đại sư tỷ có vẻ như không tin lắm,mặt hơi nghi ngờ, trong lòng nghĩ làm sao nhanh thế được, không phải nói dối chứ! Vẫn là kiểm tra lại cũng tốt, đỡ sai sót.

Ta bắt đầu ngâm nga:”Bổn môn thứ nhất phải tôn sư trọng đạo, thứ haiphải làm việc đoan chính, thứ ba phải giới dâm tà phóng đãng, thứ tư….”Đều đều đọc hết, Đại sư tỷ ngồi cạnh vừa nghe vừa mỉm cười hài lòng. Tađọc xong đã hết thời gian hai nén hương, vừa mệt vừa khô hết cả miệng.

“Nhớ không tồi, không ngờ Chỉ Nhược sư muội lại thông minh như vậy,về sau nhất định học võ tiến triển rất nhanh, đến đây, sư tỷ làm thủcung sa cho. Xem ra muội cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi đi! Đừng quên ngàymai chuông đánh mười hai tiếng thì đến sảnh học bài, cũng đừng quên thủcung sa mấy ngày nay không thể chà lau hay tẩy rửa đấy nhé!” Đại sư tỷkéo tay ta, xắn tay áo lên lộ ra cánh tay, mở chiếc hộp ngọc bên trongcó tỏa ra dược hương chấm một nốt đỏ lên tay ta.

Ta nhìn chiếc hộp kia không có vẻ gì là ghê tởm như tưởng tượng mớithở khẽ một hơi, yên tâm để Đại sư tỷ nhẹ nhàng chấm lên, làm xong mớibuông tay áo, tạm biệt sư tỷ đứng dậy rời đi. Hôm nay nhiều việc gây sốc quá, chấn động hết cả đầu óc ta rồi, vào Nga Mi quả nhiên không có được cuộc sống yên tĩnh.

Ta cứ nghĩ nội công cùng với huyệt vị đoán thể thuật mà ta tự đoán ra lúc trước là không khác biệt lắm, nhưng khi bắt đầu thực sự học tập,vận tức nội công mới biết được hai cái căn bản không phải là một, khiĐại sư tỷ dùng nội lực truyền vào kinh mạch, ta có thể cảm thụ được lộtuyến vận hành cơ bản của nội công, lúc ấy mới biết được nội công khôngđơn giản như ta đã nghĩ.

Huyệt vị đoán thể thuật tuy vận hành khá hiệu quả nhưng so với nộicông chân chính thì có thể nói một cái trên trời một cái dưới đất. Huyệt vị đoán thể thuật chẳng qua chỉ là chuyển động co ép các cơ trong cơthể mà tạo thành, mà nội công như một vật sống trong cơ thể có thểchuyển động khắp các kinh mạch, sinh ra hoặc nóng hoặc lạnh, hoặc âmhoặc dương có thể tạo ra các hiệu quả kỳ lạ.

Ta sau khi hiểu được nguyên lý vận hành nội công, cũng không mê hoặc vào mà chuyên tâm luyện tập, tuy thời hiện đại ta từng đọc Tiếu ngạo giang hồ có tranh chấp giữa hai phái Khí Tông và Kiếm Tông, nhưng để phân biệt rathành hai dạng cũng phải có khác biệt rõ rệt. Trước đây ta từng cảm thấy đoán thể thuật không phải thời gian ngắn có thể tiến bộ đột phá, mà khí tắc cùng phản, hiện tại luyện tập nội công có hiệu quả tốt hơn.

Khi cơ thể ta cảm nhận được nội công ở kinh mạch lưu chuyển, Đại sưtỷ dùng nội lực duy trì vận động kinh mạch toàn thân cho đến khi toàn bộ các đại kinh mạch đều có cảm ứng, ta có thể nhớ rõ vị trí mỗi kinhmạch. Sau đó buổi sáng ta cũng không đi luyện tập thứ kiếm pháp thô giản của Nga Mi, đương nhiên cũng không luyện nội công tâm pháp bình thườngtrong phái, bởi vì tâm pháp này học vừa lâu, tiến lại chậm, uy lực lạikhông đủ, dĩ nhiên với người đã từng xem qua tuyệt học thì xem không thể vào mắt được.

Ta đành phải cẩn thận cân nhắc tổng cương Bất lão Trường xuân công,tiếp tục luyện tập hô hấp pháp, nội lực khi Đại sư tỷ đả thông kinh mạch còn lại cứ tuần tự tùy ý di chuyển, ta chưa từng luyện qua nội công, mà hơn mười năm luyện tập nhiều khiến kinh mạch ta rộng rãi cứng cỏi,không sợ nội lực thâm nhập sâu vào.

Haizz… Thời gian dần trôi, dùng khẩu quyết hô hấp pháp tùy ý vậnchuyển nội lực rốt cuộc cũng được hình thành tự nhiên, vận hành theo quỹ tích nhất định, chẳng những nội lực tiến rất xa, mà tính chất cũnggiống như nắng xuân, bình ổn và ấm áp. Trong lúc đó ta cũng luyện khẩuquyết Bất lão Trường xuân công, nội công thâm hậu chia làm mười haitầng, ta cũng đã vượt qua tầng luyện tập thứ nhất.

Qua nửa năm, trời đã sang thu. Lúc này lá rụng rực rỡ, là thời kì nhà nông bận rộn, trên núi cũng ít người qua lại. Đại sư tỷ thường kiểm tra tiến độ học tập của ta, bởi vì chẳng những kiếm pháp không thuộc, ngaycả nội công trụ cột đều không luyện được căn bản, khiến cho Đại sư tỷvốn coi trọng ta thực thất vọng, tuy rằng ta cũng rất áy náy khi lừa gạt Đại sư tỷ.

Nhưng ta phải duy trì nguyên tắc, phá vỡ vận mệnh vật hi sinh đã bịđịnh sẵn cho mình, vì cuộc sống hạnh phúc chỉ có thể tiếp tục lừa gạt,lặng lẽ tiếp tục thành công tiến vào tầng thứ hai Bất lão Trường xuâncông, có lẽ vì đã nhiều năm luyện tập khẩu quyết hô hấp pháp luyện đếntầng thứ hai mới có thể tiến triển được nhanh như vậy.

Luyện thành công, cảm giác thân thể đã bay lên một cảnh giới khác,không phải ở lực lượng bản thể mà là khi vận hành nội lực trong kinhmạch sinh ra một lực lượng cường đại rất kỳ lạ, tuy rằng ấm áp và điềuhòa, nhưng nếu đem nội lực vận hành ở Thiếu dương tam tiêu kinh, nội lực sẽ sinh ra thuộc tính nhiệt, thời gian vận hành càng lâu, chu kỳ càngnhiều nhiệt tính càng mạnh.

Mà vận hành ở Thái âm phế kinh lại ngược lại, sinh ra thuộc tính âmhàn, vận hành càng lâu lại càng thêm âm lãnh, thậm chí sinh ra khí lạnhnhư băng, bất quá nội lực đánh ra rất uy lực, hiệu quả đủ lớn. Nếu thuhồi lại, nội lực dựa theo khẩu quyết vận hành lại khôi phục ấm áp lạinhư bình thường, khiến ta an tâm hơn rất nhiều, biết rằng ít nhất nộilực không có vấn đề gì, sẽ không vì thuộc tính trái ngược mà xung đột,dễ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma.

Ta thử dùng nội lực phóng ra ám khí, kết quả thức đáng mừng. Dùng nội lực phóng phi châm, dùng huyệt đạo kích phát tiềm lực hiệu quả thật tốt hơn mấy lần, sẽ không vì sức gió hay mưa cản trở mà uy lực giảm đi,mạnh hơn nhiều so với trước đây. Trải qua đủ loại kiểm chứng, ta thửluyện tập những kỹ năng cũ đều không có gì trở ngại, cũng không tẩu hỏanhập ma, tuy rằng ta không biết luyện thành có được hiệu quả của Bất lão Trường xuân công như mong đợi hay không, hay là còn có bí quyết nào tốt hơn, nhưng bất quá ta không cưỡng cầu.

Nội lực đã có tiến triển, chỉ cần chậm rãi luyện tập, từ từ tiến bộ,nói chung cũng có thành tựu, hiện tại còn thiếu kiếm pháp, chưởng phápvận dụng nội lực, ta cũng từng nảy ra ý nghĩ muốn học tập các tiền bốitự nghĩ ra những chiêu thức hay võ công gì đó như xà bàn ưng.. , đángtiếc hóa ra các tiểu thuyết võ hiệp toàn là lừa người cả, võ công khôngdễ mà sáng tạo như vậy, mỗi chiêu mỗi thức đều cần nội lực đặc thù vậnhành, phát lực cũng cần pháp môn, nếu không có pháp môn, chẳng nhữngkhông đánh nổi đến địch nhân mà ngược lại còn tự làm mình bị thương.

Ta từng thử vì tự tập võ công mà tìm bắt không ít chim sẻ, nghĩ muốnhọc Tiểu Long Nữ, Dương Quá tập luyện bằng cách bắt chim sẻ, sáng tạo ra cái gì mà La Võng thức, đáng tiếc mèo vẫn hoàn mèo, nếu võ công dễluyện như vậy cần sư phụ làm cái gì, Nga Mi phái Quách Tương muốn họcDương Quá tự nghĩ ra kiếm pháp, chưởng pháp cũng không nổi. Diệt Tuyệtsư thái võ công luyện lâu như vậy cũng không là đối thủ của Trương Vô Kỵ mới ra đời ít lâu, thật sự là võ công Nga Mi chẳng hy vọng được gìnhiều.

Đôi lúc ta nghĩ, có võ công bí tịch thì tốt rồi, đáng tiếc võ họctrong Tiêu Dao phái mà Kim Dung miêu tả, Thiên Sơn chiết mai thủ, ThiênSơn Lục dương chưởng, Bạch Hồng chưởng tuyệt thế công phu thì tuyệttích, Thái Cực quyền Trương Tam Phong còn chưa có nghĩ ra, ở thời hiệnđại ta cũng chưa từng hứng thú với môn công phu chậm rãi từ từ này, cănbản không giống với mấy người xuyên qua, luyện Thái Cực dễ như ăn cơm.

Hiện tại gần nhất cũng chỉ có Cửu Âm chân kinh giấu trong Ỷ Thiênkiếm trong tay Diệt Tuyệt sư thái, mặc kệ Cửu Âm chân kinh này nội côngpháp môn có tốc thành hay không, đây cũng chính là tuyệt học hàng thậtgiá thật, ngay cả Trương Vô Kỵ, tam tăng Thiếu Lâm võ công đại thừa đốiphó cũng phải luống cuống tay chân, thất bại cũng chỉ vì Chu Chỉ Nhượcnguyên bản luyện tập Cửu Âm chân kinh thời gian quá gấp, công lực cònrất nông cạn.

Nảy ra ý nghĩ này xong, mục tiêu của ta đã định vào Cửu Âm chân kinhgiấu trong Ỷ Thiên kiếm trong tay Diệt Tuyệt sư thái, nghĩ biện pháp cóthể lấy Ỷ Thiên kiếm vào tay, về phần đánh gãy Ỷ Thiên kiếm lấy ra CửuÂm chân kinh thì không có gì khó, trong sách Tiêu Dao phái của mẹ để lại có phương pháp Dung kim hóa ngọc, cho dù là Ỷ Thiên kiếm cũng có thể dễ dàng nung nóng chảy.

Ỷ Thiên kiếm không phải dùng huyền thiết tạo thành mà là từ Quân tửvà Thục nữ kiếm của Tiểu Long Nữ và Dương Quá, chẳng qua là cứng hơn sovới sắt thép bình thường, chỉ cần xuống núi tìm thợ rèn đánh một số dụng cụ, nếu sợ Cửu Âm chân kinh bị hủy mất thì có thể dùng thử nhẫn huyềnthiết của chưởng môn Nga Mi, không có lý gì khi Đồ Long đao có thể chặtgãy Ỷ Thiên kiếm mà nhẫn huyền thiết lại không thể.

Chẳng qua là dùng sức có chút bất đồng, chỉ cần đem nội lực toàn bộtập trung ở nhẫn huyền thiết đánh vào nơi yếu nhất, một lần không đượcthì hai, nhất định có thể mở ra. Đám đồ đệ của Quách Tương quả thậtkhông linh mẫn, bằng không có thể sớm lấy ra Cửu Âm chân kinh, quang đại Nga Mi.

Nửa năm ta chú ý theo dõi, Diệt Tuyệt sư thái luôn luôn ở tại trongviện của mình tĩnh tu, giống hệt Trương Tam Phong không thích quản việcgì, mười ngày nửa tháng cũng không ra khỏi cánh cửa, các đồ đệ mỗi ngàyhai lần mang đồ ăn đến tận cửa phòng, còn dặn thêm là trừ khi Nga Mi xảy ra việc trọng đại, nếu không không được phép quấy rầy.

Có cơ hội rồi. Trong tay ta vừa lúc có công thức một loại mê dược không màu không vị, Thần tiên thất nhật túy, dù nội lực có mạnh đến đâu chỉ cần trúng mê dược, sau ba canh giờ sẽngủ như say rượu, mất bảy ngày mới có thể tỉnh, vì phải chờ dược hiệutrong cơ thể tiêu tan dần, hơn nữa còn có thể thanh lọc cơ thể giải trừđộc tố, sau khi tỉnh lại chẳng những không hề suy yếu đói khát, ngượclại sẽ cảm thấy mạnh mẽ sảng khoái hơn rất nhiều.

Việc tiếp theo phải làm chính là ở trong tư thất trộm Ỷ Thiên kiếm ra ngoài, lấy ra Cửu Âm chân kinh sao chép lại, rồi đem kiếm trả lạinguyên vẹn để Diệt Tuyệt sư thái không phát giác, tuy biết việc này cóvẻ như không hợp đạo đức cho lắm, nhưng ta nghĩ đến cách Diệt Tuyệt đốinhân xử thế, lại thêm tình cảnh hiện tại, vì tương lại, phải bất chấp.

Trải qua suy tính lập kế hoạch kỹ càng, ta lấy cớ xuống núi tìm muavài thứ đồ đạc linh tinh lén đi tìm thợ rèn dựa theo đồ hình tạo ra kìmđồng loại thô nhỏ, lại mua các loại dược liệu để chế ra Thần tiên thất nhật túy, cùng với một than đá, dầu hỏa.., lại ở sau núi Nga Mi tìm một sơn độngbí mật có suối nước chảy qua, sắp xếp chu tất than, củi, lò lửa, nướclạnh.. đầy đủ mọi thứ cần thiết.

Lấy được kìm đồng đã đặt làm ở chỗ thợ rèn xong, lại đến việc tiếptheo là đảm nhận việc mang cơm cho Diệt Tuyệ sư thái, đúng là thời cơtốt để hoàn thành kế hoạch. Nói là ký danh đệ tử hay là ngoại môn đệ tửgì chứ, ở Nga Mi cũng không chỉ có mỗi việc luyện võ là xong, chẳngnhững cơm áo ngủ nghỉ chi phí tự lo, còn phải ra sức cống hiến cho sưmôn, nào là gánh nước, chặt củi, giặt quần áo, nấu cơm, trông coi khobãi, tuần tra bảo vệ trong phái.. Ta ở phòng bếp làm việc, thường giúpmọi người đưa cơm, các công việc cứ đến lượt thì tuần tự mà làm. Cũngkhéo, khi tất cả đã chuẩn bị kỹ lưỡng, cơ hội liền đến.

Buổi sáng như mọi ngày, ta mang đồ ăn chay phòng bếp chuẩn bị choDiệt Tuyệt sư thái đến cửa phòng, nhẹ nhàng nói: “Sư phụ, đồ ăn chay đãchuẩn bị xong, thỉnh sư phụ dùng cơm.” Nói xong tim cũng căng thẳng màđập thình thịch, ta cũng không dám ở lại nhìn vội xoay người rời đi, bởi vì trong đồ ăn kia ta đã bỏ vào Thần thiên thất nhật túy. Kiếp trước kiếp này tính cả hai kiếp thì đây là lần đầu tiên ta làm việc lén lút thế này, chẳng những trong lòng bối rối, có cảm giác phạm tội, bàntay cũng khẩn trương phát run, nhớp nháp mồ hôi.

Ta hơi có chút hối hận, trong lòng thề từ nay về sau tuyệt sẽ khônglàm chuyện gì lén lút như vậy nữa, cảm giác phạm tội thật khó thở, chẳng trách Chu Chỉ Nhược trong nguyên bản cuối cùng thành ra điên loạn nhưvậy, đúng là làm chuyện trái lương tâm, trong lòng cũng bức bách muốnphát điên. Về sau mặc kệ có việc gì khó, ta cũng tuyệt sẽ không dùng thủ đoạn nữa, dùng cách quang minh chính đại mà làm.

Quá nửa canh giờ, ta mới kìm chế được tâm tình bình tĩnh lại, từngbước từng bước đi lại cửa phòng Diệt Tuyệt sư thái, nhìn thấy khay đồ ăn đã được ăn hết mới lén thở phào, vội thu thập hộp cơm xoay người rờiđi. Diệt Tuyệt sư thái ở trong phòng ngồi xuống như mọi khi, bỗng nhiênnhíu mày, lẩm bẩm tự hỏi: “Sao lại như vậy? Cước bộ loạng choạng, hô hấp cũng dồn dập, ta bị sao nhỉ?” Nhưng cũng không đứng dậy, chỉ định đếngiờ cơm chiều thì hỏi lại, lại không nghĩ rằng khi tỉnh lại cũng đã quabảy ngày.

Đến bữa chiều, ta lại mang đồ ăn đến, trong lòng đấu tranh tư tưởnghồi lâu, rồi lớn mật đẩy cửa viện ra, nhẹ nhàng tiến từng bước từngbước, thẳng đến phòng Diệt Tuyệt sư thái, thấy bà ta quả nhiên là đanghôn mê, lúc này ta mới thực sự thở phào, ta biết, xem tính cách của Diệt Tuyệt thì tuyệt đối sẽ không giả bộ để lừa người.

Ta yên tâm lớn mật bước qua, nhìn thấy Ỷ Thiên kiếm danh truyền võlâm đang đặt bên người Diệt Tuyệt sư thái. Ta cầm lấy, cố kìm chế xúcđộng trong lòng, nhẹ nhàng rút ra, chỉ thấy ánh sáng lóe ra, hàn quangsắc lạnh. “Phác! Phác!” Bỗng nhiên có mấy tiếng vang nhỏ, vô số kimchâm của ta tự động bay ra, dính vào thân Ỷ Thiên kiếm, khiến ta hú hồnkinh sợ một phen.

Lúc này ta mới chợt nhớ, trong nguyên tác có viết Ỷ Thiên kiếm có từ tính mạnh (tính hút kim loại như nam châm), hút được ám khí bằng kim loại, không khỏi cười khổ, thế mà mình lại bịdọa cho sợ gần chết, quả nhiên là có tật giật mình a! Than thầm tronglòng, tâm tình kích động cũng bình tĩnh lại, ta thu hết kim châm trên ỶThiên kiếm cất kỹ, đem Ỷ Thiên kiếm đặt lên trên thư án, bước đến cạnhDiệt Tuyệt sư thái.

Bà ta bất quá bộ dáng mới chỉ trung niên, dung mạo xinh đẹp thoáttục, chỉ có điều hai hàng lông mày lại xiên xiên đổ xuống, khiến khuônmặt biến thành sắc bén quỷ dị. Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy, lạiphải xưng hô là sư phụ, cảm giác thực phức tạp, cũng chẳng rõ là phảiđối đãi như thế nào nữa, có lẽ chung quy ta không phải là Chu Chỉ Nhượcnguyên bản cho nên cũng chẳng thể kính hay yêu.

Tư thế hôn mê thật vô cùng buồn cười, khiến ta hơi cảm thấy có lỗi,vội đỡ bà ta nằm xuống, rồi mới rút từ trên ngón tay cái bà ta ra chiếcnhẫn huyền thiết, đi đến trước án thư, tay trái giữ kiếm, tay phải cầmnhẫn, nội lực tập trung toàn bộ vào tay phải, toàn lực bắn chiếc nhẫnvào giữa đầu kiếm.

“Đinh”. Một tiếng ngân chói tai vang lên, ta nhặt lại nhẫn huyềnthiết bị phản chấn bay ra, Ỷ Thiên kiếm không có gì khác thường, ta cũng không thắc mắc, dĩ nhiên, nếu Ỷ Thiên kiếm mà dễ gãy thì không gọi là Ỷ Thiên kiếm. Lần thứ hai, lần thứ ba… Một lần lại một lần, ta cứ tiếptục vận nội lực đem nhẫn huyền thiết bắn vào Ỷ Thiên kiếm, rốt cuộc đãmệt đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, nội lực sắp hao hết.

“Đinh đinh” hai tiếng. Là tiếng mũi kiến Ỷ Thiên và nhẫn huyền thiếtcùng rơi trên mặt đất. Ta thở phào, cũng không quan tâm đến nhẫn huyềnthiết, vội kích động cầm thanh kiếm đã gãy thành hai mảnh, xem trong lõi mũi kiếm, quả nhiên bên trong có thể nhìn thấy mơ hồ thứ gì đó màutrăng trắng. Ta cầm kiếm run run tay dùng sức hắt hắt vài cái, một cuộnvải lụa mỏng màu trắng văng ra ngoài.

Kích động cầm tấm lụa, nhẹ nhàng mở ra, nhìn cả cuộn có vẻ nhỏ, nhưng mở ra lại dài đến hai thước, chi chít những chữ nho nhỏ như đầu ruồi,mở đầu quả nhiên là bốn chữ to: Cửu Âm chân kinh. Thở phào, rốt cuộc thì cũng vào tay, ta vội giấu kỹ tấm lụa vào trong người.

Lại cầm lấy nhẫn huyền thiết đeo lại vào tay Diệt Tuyệt sư thái, taquay trở lại nhặt hai mảnh gãy của thanh kiếm giấu vào trong hộp cơm,mang ra ngoài. Ai mà biết vừa cầm chuôi kiếm, bỗng nhiên lại một cuốnlụa trắng nữa văng ra. Ta kinh ngạc, vội cầm lên xem, cũng vẫn là chữnhỏ như đầu ruồi, nhưng mở đầu là mấy chữ to: Tinh nghĩa võ học HồngThất công.

Ta đầu nổi đầy hắc tuyến, lại là của bản mới. Ta còn nhớ rõ trước đây từng đọc báo, trong báo nói rõ là Ỷ Thiên Đồ Long ký bản mới chỉnh sửa, trong Ỷ Thiên kiếm chẳng những có Cửu Âm chân kinhHoàng Dược Sư đã chỉnh sửa lại, còn có thêm võ học tinh nghĩa Bắc Cái.Về phần Cửu Âm chân kinh là do Hoàng Dược Sư thương tâm Trần Huyền Phong và Mai Siêu Phong, đem Cửu Âm chân kinh võ học tốc thành chỉnh sửa lại, thương tổn khi tập luyện cũng không nặng nề như cũ.

Aizz! Thật là mệt. Đem ta trọng sinh đến thế hệ sau của thế giới Thiên Long bát bộ bản mới, sống trong chiến tranh loạn lạc căng thẳng cũng không tính, nhưng còn bản mới của Ỷ thiên Đồ long ký ta còn chưa có đọc, nhớ được vài thứ thì đều là đọc được trên báo, không biết thật giả thế nào nữa.

Nếu như bản mới diễn biến không như bản cũ thì làm sao bây giờ? Bằngvào vận mạt của Chu Chỉ Nhược thì đừng nghĩ đến được sung sướng, nhấtđịnh là chẳng thể ngồi yên mà nhìn được rồi! Kim lão gia tử thật là..Tuổi đã lớn mà còn không chịu sống yên ổn nhàn nhã, suốt ngày đem truyện sửa đi sửa lại, hại ta không biết bản mới sửa như thế nào, giờ phút này cũng không vì lấy được Cửu Âm chân kinh mà vui mừng nữa.

Máy móc đem Bắc Cái võ học tinh nghĩa cất giấu vào người, máy móc đem hai mảnh kiếm gãy giấu vào trong hộp cơm, máy móc xóa sạch dấu vết, máy móc trở lại phòng, máy móc sao chép lại bí tịch, máy móc đi về phía sau núi, máy móc đốt lò rèn, máy móc đem bí tịch cất lại vào trong lõi ỶThiên kiếm, đem thanh kiếm nối lại hoàn chỉnh nguyên vẹn như cũ.

Máy móc đem thanh kiếm giấu vào trong bó củi mang trở về trong phái,máy móc đem kiếm trả lại trong phòng Diệt Tuyệt, máy móc cho Diệt Tuyệtăn giải dược, máy móc nhận ra Diệt Tuyệt mới hôn mê được có hai ngày,máy móc trốn trở về trong phòng làm một việc gì đó, máy móc thấy DiệtTuyệt tưởng rằng bản thân võ công tiến nhanh, máy móc nhìn Diệt Tuyệtkhông thèm để ý hai ngày liền đã không ăn không uống.

Máy móc nhìn nguyên bản Cửu Âm Bạch cốt trảo biến thành thiết chưởngcủa Cừu gia*, máy móc nhìn Cửu Âm thần trảo biến thành Tồi Kiên thầntrảo chuyên phá trảo pháp, máy móc nhìn Tồi Tâm chưởng biến thành chưởng khác của Cừu gia, máy móc nhìn Cửu Âm chân kinh đã khác xa rất nhiều so với nguyên bản mà ta từng đọc, máy móc nhìn các loại pháp môn kỳ lạ,máy móc lén luyện tập võ công Cửu Âm chân kinh.

*Cừu gia: mấy anh em họ Cừu trong Anh Hùng Xạ Điêu và Thần Điêu Đại Hiệp: Cừu Thiên Nhận, Cừu Thiên Trượng và Cừu Thiên Xích.

Máy móc nhìn Bắc Cái võ học tinh nghĩa, máy móc nghĩ có nên đem giaocho Cái Bang bang chủ Sử Hỏa Long, máy móc nhìn võ công Hồng Thất Côngcó trong tay mà không thể luyện, máy móc thẳng cho đến tháng sau Bối Cẩm Nghi sư tỷ trở về núi mới từ từ mờ mịt khôi phục lại như bình thường,bởi vì đồng hành với Bối Cẩm Nghi, cùng về còn có người đáng yêu nhất Võ Đang Ân Lục Hiệp.

Hơn nữa, Bối Cẩm Nghi sư tỷ tuy có chịu nội thương, Ân Lục hiệp cũnggầy yếu đi rất nhiều, nhưng thần thái tinh thần sảng khoái bay bổng, chỉ nhìn là có thể nhận ra hai người có ám muội. Bối Cẩm Nghi sư tỷ trở vềgiống như khuấy động khiến cho đầm nước lặng Nga Mi trở nên náo nhiệt,ngay cả Diệt Tuyệt sư thái đang bế quan cũng phải đi ra tiếp đón Ân Lụchiệp.

Ân Lục hiệp nghe Đại sư tỷ nói ta đang ở Nga Mi vội đến thăm, thấy ta không gầy không ốm cũng yên tâm, nhưng việc hắn đến thăm đã gây sự chú ý của Diệt Tuyệt sư thái. Không biết có phải vì việc của Kỷ Hiểu Phù màDiệt Tuyệt có thành kiến với Võ Đang hay không, nhưng mấy lần ta bị bàta khảo giáo võ công, lần nào cũng bị mắng cho tơi bời.

Cũng không tính là mắng sai, bởi vì sự thật ta cũng không luyện võcông Nga Mi, hầu hết thời gian đều dành luyện tập Cửu Âm chân kinh, tuycác chiêu thức Nga Mi ta cũng từng nhìn và nhớ khá rõ, và có thể biểudiễn cho bà ta xem được, bất quá ta cũng không mong muốn được bà ta chúý, ảnh hưởng đến việc tập luyện võ công Cửu Âm chân kinh. Hơn nữa toànbộ sự tập trung bây giờ của ta đều dồn về Ân Lục hiệp, thầm nghĩ nhấtđịnh phải bắt hắn kể lại chuyện sau khi xuống núi là như thế nào.

Nguyên lai ngày ấy khi Ân Lục hiệp tỉnh lại, ở Hồ Điệp cốc dưỡngthương mấy ngày trong khi Bối Cẩm Nghi tìm cách chữa trị cho hắn. Nộithương Nga Mi phái, cũng chỉ có thể đệ tử Nga Mi như nàng mới dễ dànghóa giải. Nhưng khi chữa trị Ân Lê Đình phải để mình trần, Bối Cẩm Nghiđặt tay trên người hắn điều tiết nội lực, tình cảnh có thể thấy thậpphần ái muội.

Vài lần chữa thương, Ân Lê Đình vừa thẹn vừa xấu hổ, cũng không nghĩnhiều đến nỗi đau đớn Kỷ Hiểu Phù thương tổn hắn nữa, chỉ cố tìm cáchtránh né Bối Cẩm Nghi, không dám nhìn thẳng vào mắt người ta, mỗi lầngặp mặt nếu không phải cảm tạ thì đều là luôn miệng giải thích mình thất lễ, khiến cho Bối Cẩm Nghi vốn đang ngượng ngùng yên lòng trở lại, nghĩ người đã lớn như vậy rồi mà so với mình còn thẹn thùng hơn, lời nào cóthể giải thích được, trong lòng lại càng thấy ở chung với hắn thật thúvị.

Hai người cũng ăn ý không ai nhắc đến Kỷ Hiểu Phù và Diệt Tuyệt sưthái. Qua mấy ngày, khi Ân lê Đình hồi phục lại một chút, đã có thể hành tẩu như bình thường, hai người cùng rời cốc, tránh né Thát tử, lại hỏithăm xung quanh hao phí rất nhiều thời gian mới hỏi thăm ra được hai đứa trẻ một là thiếu niên tuổi tương đương Vô Kỵ mang theo một cô bé kháctầm tám chín tuổi đi về hướng tây.

Hai người mấy ngày liền vội vàng đuổi theo, vừa đi vừa thăm dò, nhưng vẫn là không đuổi kịp. Sau Bối Cẩm Nghi nhớ đến Kỷ sư tỷ từng nói ở HồĐiệp cốc, rằng cha Dương Bất Hối ẩn cư ở Toạ Vong Phong núi Côn Lôn, ngờ rằng hai đứa trẻ muốn tìm đến đó. Trong lòng lại thầm lo Ân Lục hiệpbiết lại nghĩ ngợi thương tâm, vốn đã thật vất vả mới thanh thản lên một chút, bây giờ phải làm thế nào mới được?

Tuy nhiên, Ân Lê Đình tuy tính tình hơi đa sầu đa cảm một chút, nhưng hắn cũng là một thành viên đầy nhiệt huyết của Võ Đang thất hiệp, làngười có tình có nghĩa, hiện giờ trong lòng hắn, Bối Cẩm Nghi là ngườikhông để ý đến danh dự mà ra tay cứu mạng hắn, không khỏi đem Bối CẩmNghi thành người thân trong lòng mà bảo hộ như người một nhà. Bối CẩmNghi có chuyện gì, dĩ nhiên hắn cảm nhận thấy.

Mấy lần nàng muốn nói lại thôi, bồn chồn không yên, Ân Lê Đình đã sớm chú ý đến. Vốn hắn còn nghĩ để tùy ý nàng, nếu không tiện hắn cũngkhông miễn cưỡng nàng phải nói, nhưng qua vài ngày, Bối Cẩm Nghi chẳngnhững không thoải mái hơn, mà ngược lại thần sắc lại có chút tiều tụy,trong lòng thật sự lo lắng.

Trên đường đi hai người ăn gió nằm sương, qua rất nhiều thành trấnhoang phế không người, thậm chí có nơi còn xảy ra thảm kịch đói khát đến ăn thịt lẫn nhau, Ân Lê Đình trọng thương không được điều dưỡng tốttoàn là do Bối Cẩm Nghi cẩn thận chăm sóc, chữa khỏi nội thương cho hắnxong nàng cũng gầy yếu đi rất nhiều. Đến một hôm, hai người dừng lạinghỉ tại một bìa rừng vắng vẻ không một bóng người, đành phải dựng mộtcái lều thô sơ, thả cho ngựa ăn cỏ rồi nhóm lửa. Bối Cẩm Nghi cẩn thậnnướng thịt thú rừng vừa bắt được, Ân Lê Đình nhìn gương mặt nàng có chút tiều tụy, rốt cục nhịn không được hỏi: “Bối sư muội có chuyện gì phiềnmuộn sao? Không biết có thể nói cho tại hạ, Lê Đình tuy vô dụng nhưngcũng muốn giúp sư muội phân ưu!”

“…Ta thật sự không biết nói thế nào, sư phụ khi tra hỏi sư tỷ, Vô Kỵvà con gái sư tỷ nấp ngay gần đó, ta nghĩ có lẽ hai đứa trẻ nghe thấyđược. Hiện giờ chúng ta đang đuổi theo bọn chúng về phía tây, ngày đó sư tỷ từng nói, Dương Tiêu ẩn cư tại Tọa Vong Phong ở núi Côn Lôn, ta đoán hai đứa trẻ có lẽ là đi tìm Dương Tiêu cũng nên.”

Bối Cẩm Nghi khi nhìn ánh mắt quan tâm của Ân Lê Đình, không do dựnữa liền nói ra, nhưng vẫn thật cẩn thận tránh nói thẳng ra tên Kỷ HiểuPhù và Dương Bất Hối, đỡ cho Ân Lục hiệp thương tâm thống khổ chút nàohay chút ấy.

Ân Lê Đình nghe Bối Cẩm Nghi nói xong, quả thật lại nghĩ đến gươngmặt Kỷ Hiểu Phù sợ hãi, kiên định rồi quyết tuyệt. Trong lòng lại tổnthương, mấy ngày nay hắn trốn tránh không nhắc đến tên nàng, nghĩ nhưvậy sẽ tránh được đau lòng, ai biết được vừa nhắc đến lại cư nhiên đauthấu tâm can, con gái nàng đã đến mười tuổi, nhưng chưa bao giờ nàng nói sự thật cho hắn biết.

Dương Bất Hối, không hối hận, Tả sứ Ma giáo kia, hắn tuổi không hơnkém bao nhiêu so với Đại sư huynh, đã gần năm mươi tuổi nhưng lại khiếnnàng có thể dối thầy bỏ nghĩa, chưa gả mà sinh, thậm chí vì sợ Võ Đangvì chuyện này mà gây bất lợi cho kẻ kia, để cho hắn chờ đằng đẵng mườinăm trời. Nếu có thể sớm nói rõ ràng hẳn là sẽ không thống khổ như thếnày.

Tốt nhất là vĩnh viễn không cần nhắc tới, dù đã biết người kia làngười trong Ma giáo mà Kỷ Hiểu Phù vẫn đặt tên con là Bất Hối, đủ biếtnàng là cam tâm tình nguyện, hắn không nghĩ gây thù oán với Dương Tiêumà chỉ muốn vĩnh viễn không cần nhìn thấy hai người đó nữa, kết quả VôKỵ lại đi tìm Dương Tiêu, khiến Ân Lê Đình không thể không đi gặp cáingười mà mình không muốn nhìn thấy nhất trong đời.

Hắn ngẩng đầu cười chua xót, nghĩ ngợi một lát, nhìn lại đã thấy BốiCẩm Nghi nét mặt đau lòng, lo lắng nhìn hắn, miệng đã toan nói lời bithán lại ngậm lại, nghĩ đến nàng một người lúc nào cũng âm thầm nhưkhông tồn tại, nhưng vì sợ mình thương tâm mà không nói ra điều này,khiến cho bản thân đêm đêm khó ngủ, tiều tụy không thôi.

“Bối sư muội đừng lo, không việc gì. Chuyện ta và Kỷ… Dương phu nhânđã vậy rồi, sẽ không vì thế mà ưu phiền nữa, Dương gia tiểu cô nương có thể trở về bên cạnh cha cũng tốt, đỡ phải còn nhỏ mà chịu khổ, hiện giờ chủ yếu nhất là đem Vô Kỵ tìm trở về, hàn độc trong người nó tuy thếnhưng trở về Võ Đang có lẽ có thể sống thêm được vài năm, có thể về sausẽ tìm ra được cách nào chữa khỏi cũng nên.”

“Dạ, vậy nghe sư huynh nói, giờ chúng ta cũng không cần hỏi thăm nữa, đi thẳng đến Tọa Vong Phong núi Côn Lôn đi, có lẽ có thể đến trước bọnchúng cũng nên.” Bối Cẩm Nghi tâm tư kín đáo, biết lúc này nói cái gìcũng không thích hợp, chỉ làm cho hắn nhớ lại chuyện cũ mà thôi, cònkhông bằng đổi chủ đề. Quả nhiên Ân Lê Đình nghe nàng nói, từ đó chỉ bàn xem đường đi như thế nào, đại khái là đường nào nhanh, đường nào chậm.. Hai người vừa nói chuyện vừa ăn, xong rồi mới nghỉ ngơi.

Đêm ngủ yên, hôm sau hai người khởi hành từ sớm, trực tiếp chạy theocon đường hôm qua đã bàn hướng núi Côn Lôn phía tây mà đi, bắt đầu tiếnvào Hà Nam. Mà An Huy và Hà Nam cũng không có gì khác nhau, nơi nơi đềuhoang tàn, đói rách. Hai người phóng ngựa mà đi, khi nào đói thì săn thú rừng, mỗi lần nghỉ ngơi hai ba canh giờ rồi đi tiếp.

Hai người đến một thành trấn không bị nạn đói mới dừng lại tắm rửa,đổi ngựa. Đường dài không đến mười vạn tám ngàn dặm, nhưng cũng khôngkém hơn là bao, bọn họ ngày đêm vội vàng, mất gần một tháng mới đến được Côn Lôn. Trên đường hai người một bước không rời, cùng ăn cùng ở, cũngđã khá hiểu nhau cho nên cũng không còn khách khí nhau nữa, cử chỉ hànhđộng cũng thân thiết rất nhiều.

Bọn họ tưởng rằng đến được núi Côn Lôn liền có thể tìm được Tọa VongPhong, nhưng không ngờ dãy Côn Lôn trải dài ngàn dặm, núi non trùngđiệp, một Tọa Vong Phong nho nhỏ không dễ tìm, qua mấy ngày hỏi thăm sơn dân quanh vùng người ta cũng chỉ biết nơi phái Côn Lôn đóng, cũng hỏithăm được Tổng đàn Minh giáo Quang Minh đỉnh cách phái Côn Lôn không xalắm.

Cách phái Côn Lôn chừng vài trăm dặm chính là Quang Minh đỉnh, cũngmay Minh giáo phòng ngừa hàng xóm đốt nhà mình, xung quanh phát triểnrất nhiều giáo dân, bốn phía rõ ràng, hơn nữa đối người cũng chẳng có gì tà khí, ngược lại nhiệt tình giúp người, vô cùng thân thiện, nghe haingười đến Côn Lôn tìm trẻ lạc, liền nhiệt tình chỉ đường đến phái CônLôn thật rõ ràng, tuy hai người không tìm thấy Vô Kỵ nhưng quan điểm vềMinh giáo lại thay đổi khá nhiều.

Hai người nghĩ Dương Tiêu thân là Tả sứ Ma giáo, nơi ở hẳn là cáchtổng đàn không xa, nhưng giáo dân không có khả năng chỉ ra chính xác nơi Quang Minh đỉnh tọa, có lẽ là vì phái Côn Lôn ngay bên cạnh không đượcthân thiện cho lắm. Nhưng hai người cũng không dừng lại, dọc theo sơnđạo hiểm trở hướng phái Côn Lôn chạy đến, mất bốn năm ngày mới gần đếnnơi.

Sơn đạo hiểm trở, cưỡi ngựa không đi nổi nữa, hai người đành phảixuống dắt ngựa đi vào Côn Lôn phái, ngay khi vừa bước chân vào địa phận, bỗng nhiên nghe thấy phía trước truyền đến tiếng trẻ con gào khóc thêlương, còn có thanh âm khàn khàn hét lên, một giọng nói già nua tràophúng châm chọc, hai người nhìn nhau, lập tức buông ngựa vận khinh côngchạy đến.

Đến gần, phía trước chỉ thấy một người thư sinh chừng hơn bốn mươituổi, tướng mạo tuấn nhã, mặc trường bào trắng bằng vải thô, phía saucòn có một thiếu niên quần áo rách rưới, mặt mũi bầm tím, còn có một đứa trẻ con oa oa khóc lớn. Đứng bên cạnh là Hà Thái Xung, Ban Thục Nhàn Ân Lê Đình từng gặp qua vài lần, cùng mấy đệ tử phái Côn Lôn, Hà Thái Xung có vẻ gì đó chật vật hèn mọn, cũng không ai chú ý thấy hai người vừabước đến. Hà Thái Xung ho khan hỏi: “Các hạ là ai? Tại sao lại nhúng tay vào việc người khác, can dự vào việc của phái Côn Lôn?

“Hai vị là Thiết Cầm tiên sinh cùng Hà phu nhân chăng? Tại hạ Dương Tiêu.”

“A!” Lời này nói ra, không hẹn mà gặp, Hà Thái Xung, Ban Thục Nhàn,Ân Lê Đình, Bối Cẩm Nghi, Trương Vô Kỵ năm người đều đồng thanh hô lên,có người sợ hãi, có người vui sướng, Ân Lê Đình, Bối Cẩm Nghi thì phầnlớn là kinh ngạc, hai người cẩn thận đánh giá bộ dáng Dương Tiêu, chỉthấy Dương Tiêu diện mạo bất quá trên dưới bốn mươi, tướng mạo cũng làtuấn nhã, chỉ là có điều hai hàng lông mày hơi xuôi xuống, hai bên miệng có mấy ngấn sâu, không khỏi có tướng buồn rầu khổ sở.

Bối Cẩm Nghi hơi hơi nhíu mày, còn tưởng người có thể làm cho sư tỷthành ra như thế, đến tôn sư cha mẹ cũng không màng, thậm chí chết cũngkhông hối hận là như thế nào, đáng tiếc kém quá xa so với nàng dự kiến!Tuy khí chất phong độ đều không tồi, nếu là tuổi trẻ hẳn là rất tuấn tú, đáng tiếc… Bối Cẩm Nghi nghĩ đến đây, lại nhìn sang Ân Lê Đình cũngđang vẻ kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ, vẫn là Ân Lục hiệp rất tốt, sưtỷ lại không nhìn thấy.

Tình nhân trong mắt là Tây Thi, Kỷ Hiểu Phù thích kiểu đại thúc thành thục, Bối Cẩm Nghi lại thích kiểu có chút trẻ con, đáng yêu lại hơi ubuồn, mỗi người một sở thích, không thể miễn cưỡng.

Bên kia mấy người đang tranh chấp, bỗng nhiên nghe thấy có tiếngngười khác không khỏi kinh ngạc nhìn qua, mọi người chưa ai nói gì,nhưng thiếu niên bị đánh cho bầm dập kia lại lớn tiếng hô: “Lục sư thúc, mau đến cứu Vô Kỵ!” Nói xong muốn tránh khỏi tay Dương Tiêu chạy tớichỗ Ân Lê Đình, thì ra thiếu niên kia chính là Trương Vô Kỵ.

Dương Tiêu nghe thấy lời Trương Vô Kỵ mà kinh ngạc, nhìn đến đánh giá cái người mà hắn không muốn nhìn thấy chút nào, chỉ thấy Ân Lê Đình một thân áo xanh, đầu búi tóc bằng một sợi dây lụa xanh, diện như mĩ ngọc,thân hình cao gầy, ánh mắt mang vẻ u buồn, giống như mang trong đó mộttia sáng màu lam buồn bã thu hút khiến người ta không thể rời mắt, lạithêm khí chất thanh xuân tuổi trẻ mà mình không thể có lại.

Có lẽ là bệnh chung của tình địch đi! Bọn họ có lẽ vẫn tính là tìnhđịch, gặp nhau lại đánh giá lẫn nhau, đều không khỏi than thầm, cũngkhông ai chán ghét đối phương, ngược lại có đôi chút muốn kết giao, nếunhư đổi đi thời gian, nhân vật, không có Kỷ Hiểu Phù đứng giữa có lẽ hai người có thể trở thành bằng hữu.

“Vô Kỵ? A, Lục thúc rốt cuộc cũng tìm được cháu. Cháu sao thế này? Là ai nhẫn tâm? Chẳng lẽ không biết cháu là đệ tử của phái Võ Đang haysao?”

Ân Lê Đình đang đánh giá Dương Tiêu, bỗng nhiên nghe tiếng thiếu niên nói, trong lòng kinh ngạc vội nhìn lại, thấy cậu ta tuy khuôn mặt sưngđỏ nhưng cũng vẫn có nét tương tự như khuôn mặt Vô Kỵ khi còn nhỏ. Tuynhiên mặt bị sưng vù lên, giọng nói cũng khàn đi, Ân Lê Đình nhìn Vô Kỵbộ dáng chật vật, áy náy đau lòng hét to một tiếng, căm tức nhìn DươngTiêu. Tội nghiệp hắn không biết, còn tưởng rằng Trương Vô Kỵ bị DươngTiêu đánh.

Dương Tiêu không hiểu gì nhìn Ân Lê Đình căm tức nhìn mình, thầm nghĩ vừa rồi hắn còn bình tĩnh, giờ sao lại thay đổi. Hay là hắn không biếtviệc Hiểu Phù, nhưng sao mắt lại trừng lên thế kia, chờ đến khi nghe câu cuối hỏi rằng ai đánh Vô Kỵ, mới hiểu ra, thì ra là bị hiểu lầm rằnghắn đánh đứa nhỏ, không khỏi cười khổ, buông tay Trương Vô Kỵ ra, cũngkhông nói chính mình vừa cứu mạng Trương Vô Kỵ.

Dương Tiêu vừa buông tay, Trương Vô Kỵ vội kéo Dương Bất Hối chạy vềbên cạnh Ân Lê Đình. Trải qua nhiều nguy hiểm như vậy, vẫn là người nhàan toàn nhất. Đến bên cạnh Ân Lê Đình, thấy hắn trừng mắt giận dữ nhìnDương Tiêu, Trương Vô Kỵ mới hiểu ra Lục sư thúc đã hiểu lầm: “Lục sưthúc, không phải là Dương bá bá đánh Vô Kỵ đâu, là hai kẻ vô sỉ kia, VôKỵ hảo tâm giải độc cho ngũ phu nhân của chưởng môn phái Côn Lôn, khôngngờ bọn họ bởi vì ghen tức hãm hại nhau, lấy oán báo đức định hạ độcchết chúng cháu, chúng cháu chạy trốn bọn họ đánh mắng đuổi giết, vừarồi cháu suýt nữa bị bọn họ ném ngã chết, may mắn được Dương bá bá cứu.” Lúc này Trương Vô Kỵ tuổi còn nhỏ bồng bột, có oán báo oán, có thù báothù, còn chưa nhu nhược vu hủ như sau này.

Dương Tiêu nghe Trương Vô Kỵ giải thích, sắc mặt hòa hoãn lại, lúcnày hắn cực kỳ không muốn bị tình địch hiểu lầm là vô sỉ ti bỉ ngay cảđứa trẻ nhỏ cũng không tha. Dương Tiêu thở phào, nhưng Hà Thái Xung, Ban Thục Nhàn lại mặt mày hết trắng bệch lại tái xanh, thần tình hoảng sợ,nhìn thấy Ân Lê Đình sắc mặt giận dữ biết là không tốt, Hà Thái Xung vội nói: “Đều là hiểu lầm, hiểu lầm a!”

“Hiểu lầm? Vô Kỵ đã nói nó là người phái Võ Đang, cho dù các ngườikhông phải là chưởng môn mà hành động như vậy, ti bỉ vô sỉ, đuổi tậngiết tuyệt, thật sự còn đâu mặt mũi chính phái nữa, tại hạ thật xấu hổkhi cùng các người cùng xưng là lục đại môn phái.” Ân Lê Đình lạnh lùngnói, trong mắt đều là khinh bỉ.

Cũng là bọn họ không may, hôm nay lại gặp phải ngay Ân Lê Đình tínhtình chính trực, thị ác như cừu, bên cạnh vị Nga Mi nữ hiệp vẫn là mặckệ hắn không khuyên can, nếu đổi là người khác trong Võ Đang có thể tình hình sẽ không căng thẳng đến như vậy, không chừng còn nể mặt mũi mà lưu lại cho họ chút thể diện.

Trương Vô Kỵ vẻ mặt chán ghét giận dữ ghê tởm nói: “Bọn họ đều biếthết, chính bà già kia hạ độc bà năm, rồi lại bắt cháu uống rượu độc, may mắn lúc ấy cháu có viên hắc châu trước đây Chỉ Nhược tặng mới có thểđem độc tố trong cơ thể ép ra ngoài, đả thông huyệt đạo chạy thoát.”

Ngày đó, Trương Vô Kỵ đưa Dương Bất Hối rời khỏi Hồ Điệp cốc, khônggiống trong nguyên tác gặp được xác hai vợ chồng Hồ Thanh Ngưu mà ở bênsườn núi bên ngoài cốc nhặt được độc kinh của Vương Nạn Cô, trên đó cóđề là báo đáp ân công. Trương Vô Kỵ nghĩ vì mình giúp bà ta giải độcsống lại nên mới xưng hô là ân công, đem sách tặng cho hắn, cũng khôngkhách khí mà nhận lấy.

Chỉ có điều hắn không biết Vương Nạn Cô ghét nhất chính là người khác giải được độc của mình, nếu như không phải Trương Vô Kỵ đã cứu Hồ Thanh Ngưu thì còn so đo hơn thiệt với hắn đến cùng, nhất định phải tỷ thícông phu y độc đánh bại hắn mới thôi. Độc kinh kia là muốn tặng cho ÂnLê Đình ngày đó cứu giúp hai vợ chồng khỏi tay Kim Hoa bà bà, lại bịTrương Vô Kỵ vô tình lấy đi.

Trên đường dù có vàng bạc Chỉ Nhược tặng trước đó nhưng vẫn gian khổvô cùng, nơi không người thì có tiền cũng vô dụng, hơn nữa Dương Bất Hối lại khóc nháo đòi mẹ làm cho hắn mệt gần chết, lại không may trên đường gặp phải hai tên ăn thịt người. Bất quá diễn viên chính vẫn là vô địch, đã có hoàng đế tương lai Chu Nguyên Chương và Đại tướng quân tương laiTừ Đạt cứu hắn.

Cùng bọn họ chia tay, Trương Vô Kỵ mang theo Dương Bất Hối tiếp tụcđi, trên người có tiền lại có chút công phu phòng thân, không đến nỗigian khổ như trong nguyên bản giống ăn mày phải săn thú để lấy thức ăn,lúc cần xe thì thuê xe, lúc cần ngựa thì mua ngựa, đường đi cũng thuậnlợi, thẳng đến An Huy hơn mười ngày lại bị cuốn vào kịch tình gay cấn.

Thánh mẫu tâm, không, hẳn là thánh phụ tâm phát tác cứu giúp haingười đánh nhau lưỡng bại câu thương sắp chết là Chiêm Xuân, đệ tử pháiCôn Lôn và Tô Tập Chi, người không may nhìn phải cảnh Hà Thái Xung luyện kiếm, còn không cẩn thận nhìn cảnh hai người âu yếm cho nhau cảm động,yên tâm đi theo bọn họ đến phái Côn Lôn cũng không sợ mình bị lừa bán.

Đến phái Côn Lôn, trùng hợp vợ năm của Hà Thái Xung sinh bệnh nặng,vì thế vị thánh phụ này lại cứu giúp giải độc cho người ta, sau đó ở bữa tiệc chúc mừng bị Ban Thục Nhàn bắt uống rượu độc, còn suýt nữa bị némchết, may mắn Dương Tiêu có mặt kịp thời ra tay cứu, nếu không hẳn làngười đã nát như tương.