Trọng Sinh Chu Chỉ Nhược

Chương 13: Chu phụ cần nữ tứ tương lai



Trong sơn cốc, hai đệ tử của Diệt Tuyệt sư thái đang tìm kiếm DươngBất Hối. Trương Vô Kỵ ôm Dương Bất Hối nấp trong bụi cỏ rậm, thở mạnhcũng không dám, vừa rồi tình hình khiến hắn bị đả kích quá mạnh, nghĩđến Lục sư thúc vốn rất yêu thương mình và Kỷ cô cô tốt bụng bị mụ ni cô kia đuổi giết, thiếu niên vốn trong sáng thiện lương đáy lòng nổi lênnỗi oán hận với Diệt Tuyệt sư thái.

Đinh Mẫn Quân thấy sư phụ muốn nặng tay giết Kỷ Hiểu Phù, trong lòngvừa vui sướng vừa sợ hãi, lại thấy Ân Lục hiệp dù đã biết rõ mọi chuyệnvẫn xả thân cứu giúp, lòng không nhịn được mà hâm mộ. Đinh Mẫn Quân hiện tại cũng đã hai tám hai chín tuổi, là một cô nhi được sư phụ từ nhỏnuôi lớn, không có gia thế hiển hách, hiện tại những gì đang có đều làsư phụ ban cho.

Nếu rời khỏi Nga Mi thì chẳng còn gì, cho nên phải tranh thủ tất cảsự quan tâm của sư phụ, phải kế thừa y bát của sư phụ, học sư phụ tànnhẫn tuyệt tình, ra tay không lưu tình khiến sư phụ cũng có phần yêuthích. Nhưng sau khi Tam sư muội lên núi, sư phụ không còn quan tâm mình như trước nữa, võ nghệ kiếm pháp đều truyền thụ hết cho nàng ta, chonên luôn luôn đố kị, ghen tị với Tam sư muội.

Có được gia thế tốt, dung nhan xinh đẹp, có được sự sủng ái của sưphụ, có được vị hôn phu người người đều hâm mộ, không gì không có, cònmình thì sao? Sư phụ coi mình như không có, không ai quan tâm mình, yêuquý bảo vệ mình, khi đã mười bảy mười tám tuổi cũng không có người nàođến hỏi hôn sự, có lẽ tương lai mình cũng giống như Đại sư tỷ, xuất gialàm ni cô mà thôi!

Chỉ có thể hâm mộ sư muội, lại ghen tỵ nàng được người ngưỡng mộ cũng không quý trọng. Quá mức đố kỵ khiến cho hận càng thêm hận, cho nên đối sư muội không chút lưu tình, chỉ tiếc cho Ân Lục hiệp, người tốt nhưvậy mà khiến cho hắn thương tâm, lại vẫn xả thân cứu. Tam sư muội khônghiểu lương tâm thế nào, nếu chính mình có được phu quân như vậy, chưởngmôn vị còn muốn làm chi, đáng tiếc là chính mình không có.

Đinh Mẫn Quân nghe được sư phụ phân phó, vội mượn trường kiếm của sưmuội Bối Cẩm Nghi đi tìm Dương Bất Hối, vừa đi vừa nghĩ. Bối Cẩm Nghibên cạnh tầm hai mươi hai hai mươi ba tuổi, khi Kỷ Hiểu Phù xuống núilén sinh con nàng mới chỉ mười bốn mười lăm tuổi, ban nãy vừa ở trongnhà nghe Nhị sư tỷ hỏi toạc mọi chuyện ra mới biết chuyện. Nàng bái nhập sư môn sau, nhiều lần được Kỷ Hiểu Phù chiếu cố, chỉ bảo võ công, ĐinhMẫn Quân thường hay ngang ngược bức hiếp người, không quản lễ nghĩa, môn nhân đệ tử thường bị ả ta mắng chửi, nên giao tình với Kỷ Hiểu Phù rấttốt.

Nghe lời giải thích, tuy là bị người ép buộc mới lén sinh con, chínhmình cũng hiểu sư tỷ đối với người nọ động tâm, xem cá tính sư tỷ thì dù bị người vũ nhục cũng sẽ tự sát, càng không nói đến sinh hạ ra một đứacon, không trở về sư môn, trong lòng không rõ Tam sư tỷ sao lại vì mộtngười tuổi đã bốn mươi mà lâm vào tình cảnh như thế, đáng giá hay sao?

Nàng nhìn thấy sư tỷ quỳ gối lắc đầu cự tuyệt sư phụ, sư phụ giận dữmuốn giết, liên lụy đến Ân Lục hiệp bị trọng thương, lại còn nhận lệnhtìm giết đứa bé, không đành lòng, cũng không thật sự tìm kiếm, chỉ vờlục lọi mấy bụi cỏ. Khéo làm sao lại thực sự tìm thấy. Nhìn hai đứa trẻmắt đầy sợ hãi, lớn nhỏ bất quá chỉ trên dưới mười tuổi, chính mình làmsao có thể xuống tay. Vội giúp bọn chúng che lại bụi cỏ, hướng bên cạnhđi mấy bước mới cao giọng nói: “Nhị sư tỷ, đứa nhỏ hình như ban nãy vừachạy ra ngoài thung lũng rồi.”

Đinh Mẫn Quân hung hăng trừng mắt nhìn Bối Cẩm Nghi, bất quá hôm naychính mắt nhìn thấy sư phụ hạ thủ ngoan tuyệt với đệ tử sủng ái nhất,trong lòng khủng hoảng, nếu không hoàn thành việc sư phụ giao phó, nghĩđến hậu quả kia lòng không khỏi run rẩy, liền bất chấp hung hăng nói:“Sao không nói sớm, mau đi tìm!” Trước khi ra khỏi sơn cốc, Bối Cẩm Nghi quay đầu lại nhìn bụi cỏ không thấy gì, mới vội đuổi theo sau.

Trương Vô Kỵ nghe thanh âm, lại thấy tiếng bước chân càng lúc càng xa mới buông Bất Hối ra, kéo tay nó chạy về phía ngôi nhà gỗ. Nguyên làvừa rồi Diệt Tuyệt mang theo Kỷ Hiểu Phù vào nhà, Trương Vô Kỵ ở bênngoài nghe thấy tiếng nói chuyện, nhưng sau khi Diệt Tuyệt sư thái kéoKỷ Hiểu Phù nói riêng thì không nghe được gì nữa.

Chỉ thấy Diệt Tuyệt sư thái thế nhưng lại dùng chưởng lực mạnh đánhxuống đỉnh đầu Kỷ cô cô, Trương Vô Kỵ học y hai năm, tự nhiên là biếtđỉnh huyệt nếu bị đòn nặng ắt phải chết không nghi ngờ, là bà ta muốngiết Kỷ cô cô. Thấy ni cô kia hung ác như vậy, ngày trước cũng bắt hắnnói ra tung tích nghĩa phụ giống như bọn người xấu, trong lòng sợ hãi,ngay lúc đó lại gặp Dương Bất Hối tìm hắn chơi đùa, dọa hắn hoảng sợ vội kéo nó nằm xuống nấp vào bụi cỏ, bịt miệng không cho nói.

Sau lại thấy Lục thúc đến mới thở một hơi nhẹ nhõm, biết là Lục thúcđến thăm mình mới đụng phải chuyện như vậy. Lục thúc đến, tiếng ba người nói lại có thể nghe thấy rất rõ ràng, mới biết được Kỷ cô cô thì ra cólỗi rất nhiều với Lục sư thúc, Lục sư thúc vẫn xả thân cứu, trong lòngđối với Lục sư thúc càng thêm kính nể.

Ni cô tàn nhẫn kia đuổi giết Lục thúc mà rời khỏi, thế nhưng còn muốn giết Bất Hối muội muội, hai đứa vội nấp yên lại nơi đó không dám thởmạnh, nhưng vẫn bị tìm được. May mắn người kia tuy là đệ tử của ni côđộc ác nhưng lại là người tốt, tha cho Bất Hối muội muội, còn vội giúpche giấu, dẫn đi mụ hung ác đã hãm hại Kỷ cô cô.

Hắn thấy Dương Bất Hối còn chưa biết chuyện gì, chỉ biết là mẹ bịngười mang đi, lão ni cô kia đã đánh mẹ, trong lòng sợ hãi. Trương Vô Kỵ không chần chừ, trước rời đi là quan trọng nhất, nếu không chờ ba người kia về, Bất Hối sẽ không còn đường sống, chỉ có thể ở trên đường nghĩlại sự tình chân tướng.

Trương Vô Kỵ nghĩ, mình trúng hàn độc sống không được thêm mấy nămnữa, không thể chiếu cố cho Bất Hối muội muội, vừa rồi nghe được Kỷ côcô nói cha Bất Hối tên là Dương Tiêu, giống Thường đại ca và Hồ langtrung là người trong Minh giáo, là cái gì Quang Minh Tả sứ, ở tại TọaVong Phong núi Côn Lôn, không bằng đưa Bất Hối đến đó cho cha nó chiếucố, như vậy Bất Hối muội muội cũng có thể bình an lớn lên.

Chờ đưa Bất Hối đến đó xong thì quay trở lại Võ Đang, tìm được Kỷ côcô nói rõ sự tình cho cô cô khỏi lo lắng, nếu muốn tìm thì còn biết. Hắn lại không biết núi Côn Lôn ở phía Tây cách nơi đây mấy vạn dặm, hắn vàDương Bất Hối hai đứa trẻ con làm sao mà tới được. Thu thập xong hành lý Trương Vô Kỵ liền dắt theo Dương Bất Hối đang mê mang khó hiểu rời khỏi cốc.

Ra cửa sơn cốc, nhìn đến bụi cỏ dính máu tươi, Trương Vô Kỵ nghĩ đếnÂn Lục thúc đang trọng thương, máu này hẳn là của Lục thúc rơi xuống.Lục thúc hiện giờ thế nào, thương rất nặng có sao không? Sư phụ của Kỷcô cô kia có phải đã hại Lục sư thúc, lần thứ hai hắn lo lắng thống hậnmình bạc nhược vô lực không thể bảo vệ người thân.

Nhớ đến cha mẹ chết thảm, Trương Vô Kỵ không khỏi hai mắt rưng rưng,lòng thề nhất định phải vì cha mẹ báo thù, nếu hôm nay Lục sư thúc có gì không hay, chính mình tuyệt đối sẽ không tha cho lão ni cô kia. Kỳ thật Diệt Tuyệt sư thái lúc này bất quá tầm bốn mươi tuổi, không đến nỗi làgià nhưng Trương Vô Kỵ trong lúc giận dữ nói ác ngôn cũng là lẽ thường.

Lại nói đến người Trương Vô Kỵ đang lo lắng, Ân Lê Đình hiện sắc mặtthảm đạm nằm yên lặng trong bụi cây, nếu không có kỳ tích tất yếu sẽmất mạng. Có lẽ đây chính là nguyên do tại sao việc thay đổi số mệnh lại là đại kỵ, nếu Chu Chỉ Nhược biết được sự tình đang nguy hiểm như thếnày, không biết còn có thể muốn thay đổi vận mệnh của Ân Lục hiệp nữahay không?

Bối Cẩm Nghi cùng Nhị sư tỷ chia nhau tìm kiếm, dù đã biết đứa bé sưphụ muốn giết đang ở trong cốc cũng không quay lại, lại đi theo hướng sư phụ vừa truy đuổi, muốn xem có thể giúp Kỷ sư tỷ được gì hay không,cũng không biết xung quanh tại sao lại có rất nhiều Thát tử độc ác hungbạo điều tra tìm kiếm cái gì, biết rằng chính mình hiện nay một thân một mình gặp phải bọn chúng khẳng định sẽ bị nhục nhã, không muốn chạm mặtquan binh liền tránh vào khu rừng bên cạnh.

Vừa nhìn phương hướng xung quanh, thấy phía trước lại có một bụi cây, bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hương thảo dược rất nhẹ, ở trên núi Nga Mi nàng cùng từng học y thuật, hái thảo dược trên núi chữa bệnh miễn phícho dân chúng quanh chân núi, vừa ngửi đã biết ngay đây là dược thảo lâu năm cực kỳ trân quý, trong lòng không khỏi mừng rỡ, nghĩ đến rừng nàycòn có mọc dược thảo quý như vậy.

Vội nén tâm tình vui sướng hướng mùi hương tìm đến, nhưng đi một látliền nhìn thấy, là Ân Lê Đình một thân áo trắng sắc mặt vàng vọt nằm ngã trên đất, hành lý rơi vãi bên cạnh cùng một hộp gỗ nắp đã bị bung raphân nửa, dược hương đúng là truyền ra từ trong hộp này. Bối Cẩm Nghithấy Ân Lục hiệp bị thương không nhẹ, trông như sắp mất mạng vội xemmạch cho hắn.

Mạch đập mỏng manh, lúc có lúc không, là triệu chứng trọng thương lâm tử, cũng bất chấp thương là do sư phụ đánh, hay lễ nghi không hợp, vộinâng Ân Lục hiệp dậy, cởi bỏ áo hắn, cẩn thận đặt tay phía sau lưngtruyền nội lực cho hắn. Bối Cẩm Nghi sư phụ là Diệt Tuyệt sư thái, chữatrị thương thế do võ công Nga Mi gây ra rất thành thạo, ứng phó tựnhiên.

Đợi cho Ân Lục hiệp sắc mặt vàng vọt chuyển sang tái nhợt, biết mạngđã bảo trụ nàng mới thở nhẹ, nội lực hao gần hết, đầu đổ đầy mồ hôi. Tay rời ra mới chợt nhớ mình đã làm gì, không khỏi đỏ mặt, tuy nàng đã hơnhai mươi tuổi, ở thời này hẳn đã là tuổi có chồng có con, nhưng hằng năm vẫn ở trên núi Nga Mi, không gặp mối nhân duyên nào, cũng chưa bao giờtiếp xúc thân cận với người khác giới.

Cho dù Nga Mi cũng có đồng môn là sư huynh đệ, nhưng chỗ ở cách xa,bình thường người ngoài không được tiến vào, hiện tại vì cứu người màcởi áo người ta, còn tại trên người người ta đụng chạm, vừa thẹn lại vừa tò mò nhìn lén người hắn, mặc lại áo cho hắn.

Xong xuôi nàng mới chú ý đến, hiện giờ trời đã tối đen, từ phía xatruyền đến tiếng Mông Cổ quát tháo, biết là bọn Thát tử đang tìm kiếm gì đó, nghĩ chính mình nội lực đã hao hết, Ân Lục hiệp lại trọng thươngbất tỉnh, tuyệt đối không phải đối thủ của bọn chúng, huống chi lạinhiều quan binh như vậy, không bằng quay trở lại Hồ Điệp cốc tạm tránhné mấy ngày, chữa cho Âm Lục hiệp tỉnh lại, khôi phụ nội lực rồi hãy rời đi vậy!

Quyết định xong, Bối Cẩm Nghi nhặt lại hành lý của Ân Lê Đình cùngdược thảo rơi vãi buộc lại trên người hắn, cố hết sức cõng hắn lên từngbước hướng Hồ Điệp cốc đi đến. Lúc này nội lực hao hết, khí lực hoàntoàn giống như người bình thường, chỉ trông vào chân lực tập võ luyệnkiếm nhiều năm mà chống đỡ, kiên nhẫn gắng đỡ khối trọng lượng nặng nềtrên lưng cùng kìm nỗi sợ lê bước trong khu rừng tối om.

Một lúc sau trăng lên, trong rừng yên lặng, Bối Cẩm Nghi cảm giácthân thể trên lưng nóng tựa lửa dán sát vào thân mình, hơi thở ấm áp bên tai, trên người mệt mỏi bỗng nhiên biến mất, trong lòng không biết tạisao lại thêm khí lực, cũng không sợ sư phụ vì mình cứu Ân Lục hiệp màtrừng phạt.

Nhưng trong lòng lại nghi hoặc, rõ ràng trước khi ra khỏi Hồ Điệp cốc Ân Lục hiệp thương thế chưa nặng như hiện tại, vì sao liền thành nhưvậy? Sư phụ sư tỷ không thấy bóng ai, ngược lại lại là người vô tộithiếu chút nữa phải chết, nghĩ đến nếu chính mình không qua nơi này, ÂnLục hiệp hẳn là chết cũng không ai biết, bỏ xác trong núi, không khỏimột trận đau lòng. Ân Lục hiệp là người tốt, Kỷ sư tỷ hẳn là không nênnhư vậy, người kia lớn hơn nhiều tuổi so với hắn tốt hơn sao? Nếu làmình tuyệt đối sẽ không bỏ hắn, nghĩ đến đây Bối Cẩm Nghi không khỏi đỏmặt, cảm giác thân thể người kia trên lưng cũng biến thành lửa nóng, tim không khỏi đập mạnh, mà sâu trong lòng lại vì Ân Lê Đình xả thân cứu sư tỷ mà cảm thấy ê ẩm, trống rỗng.

Trong khi Ân Lê Đình đang gặp phải tử kiếp, ta không biết gì hết, cưnhiên rất vui vẻ ở nhà, qua lại trong phái Võ Đang, không biết rằng mình chỉ nghĩ đơn giản là vận mệnh có thể thay đổi lại thiếu chút nữa thìhại chết người. Nếu vận mệnh có thể dễ dàng tùy tiện thay đổi như ý thìlàm sao còn có số phận nhân vật? Đã quên rằng thế giới võ hiệp này tiếntriển theo ý tưởng của tác giả, mà trong truyện mọi hành động của nhânvật muốn thay đổi số mệnh đều là khảo nghiệm sinh tử, hoặc trở thànhnhân vật chính hoặc thành vật hi sinh, có thể thành công cũng có thểthất bại.

Chẳng qua là thay đổi trình tự thời gian, Ân Lê Đình chịu đau đớn tra tấn chẳng qua đẩy lên sớm hơn, tuy không có Dương Bất Hối mà Kim lãoĐại bồi thường cho hắn nữa lại vẫn có nhân duyên khác. Khó khăn để ÂnLục hiệp sớm rõ ràng chuyện Kỷ Hiểu Phù, có lẽ số phận Ân Lê Đình cóđược Bối Cẩm Nghi tính tình khác với các vị trong Nga Mi là người thayđổi.

Bối Cẩm Nghi cõng Ân Lê Đình đang hôn mê lê bước trở về Hồ Điệp cốc,bận rộn chữa thương cho hắn. Nàng tốt bụng, nhiệt tình, nhìn Ân Lê Đìnhđang hôn mê mày vẫn không thể giãn ra, chỉ đành cẩn thận chăm sóc chohắn, chịu khổ sở cùng với hắn. Không ai biết, nàng bình thường đạm mạcít lời, không ham tranh đấu, làm một người thầm lặng đã bị cảm xúc đauthương của hắn mê hoặc, muốn mày hắn được giãn ra, cười vui vẻ. Có lẽ Ân Lê Đình khi đang bị thương là thời điểm sức hấp dẫn của hắn lớn nhất,phải cảm tạ Kim lão đại phú cho hắn cái mị lực Tây Thi bệnh, bất quángười hiện tại ở cạnh hắn bây giờ không phải Dương Bất Hối, mà là ngườicon gái khác, dịu dàng thiện lương, thấu tình đạt lý, xinh đẹp khôngthua kém Kỷ Hiểu phù.

*Trong nguyên tác, nhiều năm sau khi Dương Bất Hối đã lớn, khi Ân Lê Đình bị thương rất nặng đã ở bên chăm sóc (coi như đền bù thay chomẹ), lúc đó Dương Bất Hối đã yêu Ân Lê Đình và tình nguyện chăm sóc chohắn suốt đời.

Ân Lục hiệp xuống núi đã hơn nửa tháng mà chưa có tin tức gì, thựckhiến cho người ta lo lắng. Ta ôm Lôi Tuyết ngồi trên một tảng đá trongrừng trúc phía sau núi Võ Đang, ưu phiền mà không dám nháo loạn, ngay cả Lôi Tuyết cũng yên lặng, bởi vì tiểu viện nơi Trương Tam Phong bế quantĩnh tu ở ngay phía sau, sâu trong rừng trúc, thân cành dày đặc, lá xanh rụng đầy trên mặt đất.

Ngày thường thỉnh thoảng cũng nghe thấy tiếng chim, ngoài ra khôngcòn tạp âm nào khác. Hôm nay ta lén đến đây cũng là vì muốn tìm một loại động vật: chuột trúc. Xung quanh Võ Đang cũng chỉ có nơi đây là rừngtrúc, đành bất chấp mà quấy rầy Trương Tam Phong vậy. Cha tuổi đã cao,trước đây mấy năm chèo thuyền trên sông, tuy đều uống thuốc bổ dưỡngthân thể nhưng vẫn mắc phong thấp, chỉ có thể từ từ mà điều dưỡng.

Gần đây cha thường mất ngủ, ban đêm trở mình khẽ đấm lưng bóp chân,lén bắt mạch cho cha, ta biết cha bởi vì trên núi lạnh lẽo ẩm thấp, bệnh phong thấp tái phát, cha lại không chú ý giữ gìn cơ thể, người già đirất nhanh, gần đây tóc bạc đi rất nhiều. Tuy ta theo học Mạc Thất hiệp, y thuật cũng tiến bộ nhiều, nhưng trong các phương thuốc của Tiêu Daophái cần rất nhiều các loại dược liệu quý đặc biệt, ta kiếm không ra.

Suy nghĩ rất nhiều biện pháp, đều không được, sau ta thấy Lôi Tuyếtôm cái măng trúc non mập mới nghĩ đến một cách, chính là chuột trúc.Thịt chuột trúc có thể thúc đẩy sinh ra bạch cầu, dài tóc, tăng cườngchức năng gan, phòng ngừa xơ cứng động mạch, chống lão hóa, nội tạng của chuột trúc cũng rất hữu dụng. Gan giúp mắt sáng, óc minh mẫn, cũng cóthể trị liệu bệnh về mắt và tai, thận chữa bệnh về chân khí, phổi, tim,não chữa chứng hoảng hốt, bệnh về hệ thần kinh, chứng mất ngủ.., xươngngâm rượu trị phong thấp, thật sự toàn thân đều có tác dụng. Giá trịdược liệu của chuột trúc đến thời hiện đại mới được phát hiện và kiểmnghiệm chính xác bằng khoa học kỹ thuật hiện đại, ở cổ đại căn bản chỉcoi nó giống như chuột đồng phá lúa.

Chuột trúc chỉ sinh trưởng trong rừng trúc, ta dù sao cũng không dámnhận mình là người lương thiện, vì cha giết mấy con chuột thì tính làgì, cũng bất chấp Trương Tam Phong trách tội. Hai ngày trước ta đã lénvào đây bố trí mê dược bẫy rập, chỉ có điều đã chú ý tránh xa xa tiểuviện nơi Trương Tam Phong ngụ, đã bắt được không ít. Xử lý sạch sẽ, kếthợp với dược thảo chế thành thuốc viên có thể đủ cho cha dùng cả năm, dù sao thuốc để dưỡng sinh, nhiều thuốc thì dùng được nhiều năm, cứ làmnhiều nhiều nếu không mùa đông sẽ khó bắt.

Hôm nay ta mang theo Lôi Tuyết đi xem các bẫy, lượng chuột trúc đãđược hơn nửa bao, đang muốn đến cái bẫy tiếp theo thì bỗng nhiên nghethấy tiếng sáo truyền đến. Tiếng sáo du dương và mềm mại, bên trong lạiẩn tàng tâm sự thầm kín. Nơi đây là chỗ Trương Tam Phong ở, là ông tathổi sao? Cũng rất có thể chứ!

Chẳng những là võ học tông sư, thư pháp tuyệt đại, trong Ỷ Thiên ĐồLong ký bút họa võ công, hiện giờ tiếng sáo thổi so với âm nhạc trênphim còn hay hơn bội phần, tình cảm và tha thiết, thật là không thể xemthường, còn có cái gì mà ông ta còn không làm được nữa? Nghĩ vậy takhông khỏi nhẹ nhàng tiến đến, muốn xem phong thái Trương Tam Phong thổi sáo.

Ai biết vừa tiến đến gần liền thấy Mạc Thất hiệp một người tịch mịchđứng đó, tay nâng cây sáo bên miệng, ánh mắt nhìn sâu thẳm, trong mắt bi thống đều có thể nhìn rõ, bi thương ngay cả khỉ con cũng cảm giác được. Lôi Tuyết chi chi mấy tiếng, trên vai ta nhảy xuống, chạy lại leo lênvai Mạc Thanh Cốc, thân hình trắng muốt bám bên cạnh mái tóc đen củahắn, quấy nhiễu hắn thổi sáo.

“Chỉ Nhược sao lại đến đây?” Mạc Thanh Cốc ngừng thổi, ánh mắt xa xăm quay lại nhìn ta, khẽ mỉm cười hỏi.

Ta giơ cái túi to, cười chạy đến bên cạnh hắn, thầm nghĩ thử dọa hắnxem sao, liền bướng bỉnh đáp: “Đến trộm bảo vật trong rừng trúc a! Chagần đầy không được khỏe. Cháu đang tìm một loại dược liệu theo đơn thuốc mẹ cháu lưu lại, dược liệu này có thể chữa rất nhiều bệnh tuổi già, cócông hiệu chống nhanh già, bổ sung nguyên khí, khang kiện thân thể.”

“Trong rừng trúc có loại dược liệu như vậy sao? Sao ta không biếtnhỉ? Mở ra nhìn xem, là loại dược liệu bảo bối gì, nếu dễ tìm lại tốtnhư cháu nói, cần phải tìm cho sư phụ, sư phụ năm nay tuổi đã cao, cầnbồi bổ thân thể thật tốt.” Mạc Thanh Cốc tò mò rồi lại muốn mở ra nhìnxem.

Ta lặng lẽ cười trộm, muốn xem thì xem đi! Dù sao đừng bỏ chạy hayhôn mê là được. Ta cởi túi ra, đưa cho hắn, nhịn cười nói: “Thúc cứ xemđi, trong rừng trúc vẫn còn nhiều mà, bắt lại là được.” Rồi cố ý lôitrong túi ra mấy con, đặt vào tay hắn.

“Là chuột, có thể dùng chữa bệnh, kéo dài tuổi thọ, chậm già?” MạcThanh Cốc nhìn cái túi to toàn chuột là chuột, còn bị ta cố ý thả rơixuống chân hắn, khóe miệng khẽ run rẩy, trán nhăn lại, nhìn rõ ràngtrong mắt là cố kìm nén, khắc chế tay chân rụt lại, nhíu mi hỏi.

Nhìn thấy tay hắn lông tơ đã dựng đứng, biết hắn không giống như biểu hiện không thèm để ý bên ngoài, ta trộm cười, cố ý chậm rãi nói: “Thấtthúc cũng nghe nói sao? Nhưng đây cũng không phải chuột thường, ở trongsách gọi là chuột trúc, có rất nhiều tác dụng, đầu tiên là da của nó rất mềm mại, so sánh có thể tựa như nhung, da nó khi đã xử lý tốt, có màuxám, là vật liệu tốt để may áo lạnh, thịt của nó có thể giúp tóc đen,dài, bổ sung máu trong cơ thể….”

Nói từng câu từng câu giải thích công hiệu thần kỳ của chuột trúc,thẳng cho đến khi gương mặt như bạch ngọc của hắn dần có chút tái xanh,ta mới kết thúc đề tài, thấy kết quả thu được mỹ mãn, giả bộ không nhìnthấy sắc mặt hắn khó coi đưa tay lấy lại con chuột trúc nhỏ trên tay hắn bỏ lại vào trong bao, buộc chặt miệng túi lại.

Mạc Thanh Cốc thấy rốt cục vật ghê sợ kia đã được cất đi, vội tránhsang bên cạnh mới thở ra một hơi: “Không ngờ thứ như vậy lại là một loại dược liệu tốt, thật sự là không ngờ, bất quá dược liệu tốt như vậy vẫnđem cho cha cháu đi! Sư phụ lão nhân gia công lực thâm hậu, không cầnbồi bổ.” Trong miệng nói như vậy, lòng lại nghĩ, nếu như đem cho sư phụdùng thật, các sư huynh mà biết đem thịt chuột cho sư phụ dùng, cònkhông tức giận mà mắng ta hay sao, nghĩ vậy nên vội vàng cự tuyệt.

“Aa! Thất thúc không phải là sợ chuột chứ? Sợ thì thôi, có sao đâu.Từng này con chỉ đủ cho cha cháu dùng trong năm nay thôi, làm sao còn có mà đem cho người khác dùng nữa ạ! Có muốn cháu cũng không cho đâu.” Tacố ý cười nói, vờ như không chú ý đến Mạc Thanh Cốc nghe xong, sắc mặtbiến thành đỏ bừng, biểu tình dị thường xấu hổ.

Mạc Thanh Cốc bất đắc dĩ nhìn tiểu nha đầu trước mắt cười đắc chígiống như con chuột nhỏ, không biết thế có phải tốt hay không nữa,.Trước đây khi mới lên núi mới chỉ cao ngang thắt lưng mình, hiện giờ đãcao ngang ngực, còn khiến mình trước kia tưởng rằng chỉ là một nha đầurụt rè lễ phép, qua hai năm mới biết được, thì ra nha đầu tưởng như chín chắn trước mặt không hề ít lời.

Khi yên lặng, giống như hoa lan, tuy không thu hút mọi người chú ýnhưng không thể xem thường, khi cười rộ lên giống như ánh trăng, xinhđẹp mà không chói mắt, làm cho người ta muốn nhìn không chớp, muốn vĩnhviễn khiến nàng cười, khiến nàng vui vẻ, bị mấy con chuột dọa cũng không sao, tuy nhiên, không thể để nàng đắc ý mãi được: “Còn cười sao, lỡ như sư phụ nghe được, xem sư phụ xử phạt thế nào.”

“Hừ, lão đạo trưởng sẽ không đâu, vừa rồi thúc thổi sáo sao không sợ, bây giờ mới nói, Thất thúc nói chẳng hợp lý chút nào.” Ta vờ giận,chống tay ngang eo, không thèm nhìn hắn nữa.

Mạc Thanh Cốc nghe, tay đặt xuống sáo trúc cài bên hông, tịch mịchnói: “Trước kia hàng năm, vào ngày này các sư huynh đệ đều sẽ đến đâychúc mừng sinh nhật Ngũ sư ca, bởi vì Ngũ sư ca thích nhất là trúc, quêhuynh ấy rất nhiều trúc, trúc lại là loài văn tĩnh, cao nhã, thà gãy chứ không cong, không sợ phong sương lạnh lẽo, là quân tử trong quân tử.Khi đó Đại sư huynh tặng bức họa chính tay huynh ấy vẽ, Nhị sư ca tựmình chuẩn bị tiệc khánh sinh, Tam sư ca cùng đấu kiếm, Tứ sư ca nghĩcâu đố tài tử, Lục sư ca nghĩ ra một trò chơi mọi người cùng vui vẻ, màta thì mỗi lần đều thổi sáo tặng huynh ấy một khúc nhạc mừng. Sau khiNgũ sư ca qua đời, tất cả mọi người đều như trước đây mà bái tế huynhấy, cảm thấy được hẳn là càng vui vẻ, cho nên hàng năm đều đến nơi đâymừng sinh nhật Ngũ sư ca, sư phụ cũng biết nên không trách tội.”

“Thực xin lỗi Thất thúc.” Nghe hắn nói thực thương tâm, bảy sư huynhđệ, cảm tình có với huynh đệ ruột thịt còn tốt hơn, “Lão đạo trưởng hàng năm bế quan, đều là mấy thúc thúc tự chiếu cố nhau phải không ạ? Sưhuynh cảm tình như phụ thân cùng huynh trưởng, cho nên Trương Ngũ thúcrời đi thực đau lòng.”

Cũng không ngờ hôm nay chính là sinh nhật Trương Thúy Sơn, nghĩ đếncảnh tượng Mạc Thanh Cốc miêu tả vừa rồi, bảy thanh niên tuấn mỹ cùngnhau chơi đùa, vẽ tranh thổi sáo, quân tử phiên phiên, vui vẻ náo nhiệt, môn phái khác sư huynh đệ đều đấu tranh nhau kịch liệt, bọn họ cảm tình còn thân thiết hơn ruột thịt, có lẽ khi Ân Tố Tố cướp Đồ Long đao trong tay Du Tam hiệp liền đánh vỡ cuộc sống bình yên vui vẻ của mấy sư huynh đệ.

Mạc Thanh Cốc nhìn ta sắc mặt hiện vẻ áy náy, cười khẽ, nhẹ nhàng xoa đầu, kéo tay ta, nhấc cái túi trên đất lên, cũng không ngăn Lôi Tuyếtnghịch cây sáo của hắn, bước chân rời khỏi rừng trúc, vừa đi vừa nói:“Quá khứ cũng đã qua, không thể trở lại, tình cảm huynh đệ cũng không vì ai rời đi mà suy giảm, nha đầu không cần xin lỗi, trở về đi, bằng không sư phụ sẽ mắng.”

….

Chỉ Nhược cùng Mạc Thanh Cốc vừa đi, rừng trúc liền xuất hiện một lão đạo trưởng mặc đạo bào, râu tóc bạc trắng, đúng là Trương Tam Phong,mắt nhìn theo bóng dáng hai người dắt nhau rời khỏi, ưu tư nghĩ. Mạc Nhi a Mạc Nhi, cũng đã lớn lên, không còn là đứa nhỏ nghịch ngợm như trướcnữa, đáng tiếc vẫn là… Ai! Chu gia tiểu cô nương, bộ dáng tốt, tư chấtcũng tốt, không học võ thật lãng phí, đứa nhỏ như vậy như thế nào lại là con của nhà thuyền phu bình thường?

Đứa nhỏ tâm địa cũng tốt, duyên phận với Võ Đang cũng sâu, chỉ sợ Mạc Nhi cũng chưa biết! Tình cảm quan tâm của hắn đến Thúy Sơn ngay cả vớicác sư huynh cũng chưa nói, lại nói cho một tiểu nha đầu, chỉ sợ Mạc Nhi đối với tiểu nha đầu không chỉ đơn giản như trưởng bối với vãn bối bình thường. Nhưng mấy đồ đệ kia đều thực vu hủ, nếu cứ để như vậy, chỉ sợchờ đến mười năm Mạc Nhi cũng sẽ không phát hiện ra tình cảm này. Thóiquen thực đáng sợ, ai! Vẫn là để lão đạo tính toán cho bọn họ đi!

Chờ thêm năm sáu ngày cũng không thấy Ân Lục hiệp trở về, ta vô cùnglo lắng sợ hãi, sợ Ân Lục hiệp chịu đả kích quá lớn mà xảy ra chuyện,tuy xem tính cách Ân Lục hiệp thì không có khả năng, nhưng khi thươngtâm thì chuyện gì cũng có thể xảy ra, thực khiến cho người ta không yênlòng. Ân Lục hiệp nếu xảy ra chuyện gì chẳng phải là ta đã hại hắn haysao? Cứ tưởng có thể thay đổi kịch tình, ai ngờ được là lại có chuyện.

Lòng lo lắng Ân Lục hiệp nhưng ta vẫn quan tâm đến cha hết sức chuđáo, dùng chuột trúc làm thuốc cho cha ăn mấy ngày, thân thể quả nhiênđỡ đau hơn hẳn, sắc mặt cha cũng hồng nhuận sáng sủa hơn rất nhiều, cóthể thấy hiệu quả không tồi, ta liền đem chỗ chuột trúc còn lại chếthuốc, ước chừng có thể đủ uống trong hơn một năm, tin rằng quá một nămthân thể cha sẽ tốt hơn rất nhiều.

Còn rất nhiều bộ da lông chuột trúc cũng không thể để lãng phí, tuytrong hai năm săn thú ta kiếm được không ít da tốt, nhưng da lông chuộttrúc so với những bộ da bình thường vừa đẹp vừa mềm mại hơn, có thể dùng làm áo rét cũng không tồi. Nghĩ vậy, ta liền đem những tấm da nhỏ đó xử lý sạch sẽ, tiêu chế, phơi khô, chuẩn bị đến mùa thu là có thể may làmáo lạnh dùng.

Trong nhà mọi việc đều rất tốt, nhưng hôm nay cha lại có vẻ không vui chút nào, hình như là từ khi lên Võ Đang trở về, là Võ Đang có ngườichọc cha giận hay sao? Nhưng mọi người vốn đều rất tốt, ta nghi hoặc khó hiểu, nhưng cũng không buồn lòng, cha nuôi ta mười hai năm, có điều gìchưa từng xảy ra chứ.

Nghĩ lại, ta vào nhà rót một chén trà ấm, lấy một chút bánh điểm tâmđặt lên khay cẩn thận bưng ra sân. Cha đang nằm trên võng dưới bóng câyvờ ngủ, mày nhăn đến khổ, ta đem chén trà đặt lên chiếc bàn bằng đá bêncạnh, nói: “Cha, đừng ngủ, nếm thử xem loại bánh con mới làm có hợp khẩu vị không, nếu ăn không ngon con đi làm lại.”

“Muốn hỏi ý kiến hả? Nha đầu nhà ta làm gì cũng ngon, cha chưa baogiờ thấy ăn không ngon cả.” Cha quả nhiên không có ngủ, nghe ta nói liền ngồi dậy, cầm lấy chén trà uống hai ngụm, nhưng không đụng đến chútbánh nào.

Xem ra cha đang không có khẩu vị, ta cũng không miễn cưỡng, nhưng tỏvẻ nghi hoặc hỏi: “Cha hôm nay làm sao vậy? Không vui chút nào, mày nhíu sắp siết chết cả muỗi rồi, có việc gì có thể nói với con, cha con tacùng nhau nghĩ biện pháp.”

“Cha còn gì phải lo chứ, ở đây cơm áo không lo, không cần lo lắngthuế má, cũng không sợ Thát tử khi dễ, nhiều năm qua chưa bao giờ chađược sống tốt như hai năm nay, chỉ là cha nghĩ năm nay con đã mười haituổi rồi, thời gian trôi thật nhanh a!” Cha lại nhấp thêm ngụm trà, cảmthán nói.

Thấy cha tuy nói như vậy nhưng vẻ rầu rĩ trên mặt vẫn không hết, tabiết đó không phải lời thật trong lòng ông, trong lòng thắc mắc, giảgiọng tiểu hài tử hỏi: “Con mười hai tuổi thì sao ạ? Không phải càng lớn thì càng giúp được cha làm nhiều việc, hiếu kính cha được tốt hơn haysao? Chẳng lẽ cha không muốn con mau lớn ạ?”

“Đâu phải vậy, Chỉ Nhược lớn lên cha vui mừng còn không kịp đâu, chachỉ nghĩ sau khi con lớn lên sẽ như thế nào? Cùng cha ở mãi trên núicũng không tốt, con theo Thất hiệp đọc sách, cũng nghe bọn Thanh Thư kểkhông ít chuyện, chẳng lẽ không tò mò thế giới dưới kia như thế nào,không muốn theo chân bọn họ phiêu lưu giang hồ sao? “ Cha vỗ vỗ đầu tahỏi.

Lòng ta thầm xem thường nghĩ, chẳng lẽ quan tâm ta nên không phải làmuốn ta xuống núi học bước chân vào giang hồ đấy chứ? Không thể được, ta không nghĩ muốn xuống núi, dưới chân núi loạn như vậy, làm sao có cuộcsống nhàn nhã thoải mái như trên này được. “Cha không cần vỗ đầu, sẽkhông lớn được. Kể chuyện là kể chuyện, cuộc sống là cuộc sống, khichúng ta còn ở Hán Thủy con đã không cảm thấy được cuộc sống tốt đẹp gì. Cha cũng đừng nghe người khác khoác lác, nghe nói giang hồ hở chút làlại đánh đánh giết giết, chết người đó, con không nghĩ xuống núi tìmphiền toái, ở trên núi vui vẻ hơn bao nhiêu!”

“Trên núi có cái gì tốt, ngoài ở cùng cha cấy cày làm ruộng thì còncó thể làm gì? Đáng tiếc Võ Đang không thu đệ tử, bằng không có thể họcđược bản sự, cùng bọn Thanh Thư đi kinh lịch nhiều nơi.” Cha cảm thánnói.

Trong lòng ta khẽ giật mình, cha hôm nay làm sao vậy, sao lại nói đến chuyện xuống núi, không phải là muốn ta xuống núi chứ? Nghĩ đến đây tabồn chồn hỏi: “Cha, hôm nay cha làm sao vậy? Xuống núi là sao ạ, khôngphải bắt con xuống núi đấy chứ? Dưới chân núi có gì tốt, Thát tử xungquanh hoành hành ngang ngược, áp bức giết hại dân chúng, có cái gì tốt?”

“Ai! Nếu là bình thường cha cũng không muốn con rời khỏi mắt cha đâu, nhưng con cũng đã mười hai tuổi rồi, hiện giờ thiên hạ đều loạn, nếukhông có bản sự gì làm sao có thể sống tốt được. Cha đã già rồi, chẳngcòn sống được mấy năm nữa, chúng ta có thể dựa vào Võ Đang che chở sốngđược vài năm nhưng chẳng lẽ có thể dựa vào người ta cả đời được sao?”Cha vẻ mặt chua xót nói, chén trà trên tay run run.

Thấy cha vẻ mặt xúc động, sợ cha nóng nẩy hại thân thể, ta không dámnói thẳng nữa, nhỏ giọng mềm mại nói: “Cha, sao cha tự nhiên lại nóichuyện này, có phải nghe trên Võ Đang có ai nói bàn tán gì nên giận sao? Hay cha cảm thấy cuộc sống ở đây buồn bã khổ cực? Là con lo lắng khôngchu đáo, không nghĩ đến suy nghĩ của cha.”

“Cha có cái gì buồn khổ đâu, phái Võ Đang mỗi người đều khiêm cung có lễ, làm sao có chuyện bàn tán linh tinh gì, chỉ là hôm trước nói chuyện cùng Trương chân nhân cha mới nghĩ đến, cha chẳng nghĩ được gì cho con. Mẹ con là người thế gia lớn, con lại rất giống mẹ, khác với người làmnông như cha, hiện giờ con cũng đã mười hai tuổi, đã gần lớn rồi, so với mẹ còn xinh đẹp hơn vài phần. Từ xưa có câu hồng nhan bạc mệnh, nếu con có dáng vẻ bình thường giống như dân chúng bình thường thì cha đã chẳng phải lo, nhưng lại… Ai!” Cha lại thở dài.

Trương Tam Phong thân là Bắc Đẩu võ lâm, là người đại độ chính nghĩa, đã một trăm mười mấy tuổi, tuyệt đối sẽ không làm việc gì tiểu nhân,lại càng sẽ không bao giờ nói lời tổn thương người. Ta biết kiếp này của mình cũng không kém, hẳn là xinh đẹp hơn nhiều so với kiếp trước, lạithêm trường kỳ tự tu luyện, tập Yoga mà hình thành khí chất tự nhiên,kiếp trước rõ ràng không thể nào so sánh được.

Hồng nhan bạc mệnh ta cũng biết, đều là bởi vì xinh đẹp mà không thểtự bảo vệ mình, hoặc là tự mình gây họa, chẳng qua ta vẫn đem chính mình đặt ở góc độ người bình thường như kiếp trước mà suy nghĩ mọi việc,quên rằng kiếp này mình chính là nhân vật phụ Kim lão đại viết ra làm nữ phụ kiêm luôn cái nền để nổi bật trí tuệ siêu việt của Triệu Mẫn, vậthy sinh thật tốt, có thể làm tình địch của nữ chính, bộ dạng dĩ nhiên sẽ không kém cỏi.

Trương chân nhân không phải nói lung tung với cha, tự nhiên là cuộcsống ông ta đã có kinh nghiệm cả trăm năm, quả thật không có năng lực tự bảo vệ liền chỉ có thể tùy cho người khác xếp đặt cuộc sống của mình,càng đừng nói muốn thay đổi vận mệnh chính mình, nhưng Trương chân nhânnói vậy là có ý gì, ông ta muốn bố trí điều gì sao?

Nghĩ vậy, ta hỏi cha: “Cha, Trương chân nhân làm sao lại nhắc đến con vậy ạ? Con cũng biết loạn thế cuộc sống không dễ dàng, con có thể đicầu Trương chân nhân hoặc Tống Đại thúc truyền thụ ngoại môn công phutập luyện cũng có thể tự bảo vệ mình, cũng không cần phải xuống núi a!”

“Tự bảo vệ mình? Nhưng tương lai phải làm sao? Qua hai năm nữa con đã đến tuổi có thể lấy chồng, ở trên núi Võ Đang này, trừ đạo sĩ ra chínhlà người trong danh môn đại phái, dân chúng bình thường như chúng tacũng không với nổi cao, dưới chân núi tuy có nhiều người bình thường,nhưng con được đọc nhiều sách, chẳng lẽ nguyện ý gả cho một người chỉbiết cắm đầu cày cuốc hay sao?” Cha thấy ta vẫn không muốn xuống núi, bộ dáng đánh chết không chịu, ngữ khí không khỏi biến dồn dập.

Ta nghe cha nói mười bốn tuổi đến tuổi cập kê, có thể thành gia,không khỏi lạnh gáy, mười bốn tuổi, tuổi thực là mười ba a! Còn chưa kịp dậy thì, nghĩ mà muốn đổ mồ hôi lạnh, lại còn thời cổ đại bây giờ, anhem nông dân mặt chữ to cũng chẳng nhận ra được một cái, thực đúng làkhông dám nghĩ đến, cho dù chỉ là muốn sống một cuộc sống bình thường,qua những ngày tháng bình thường.

Cuộc sống cổ đại thực khó khăn, tương lai cũng khó tìm được ngườichính mình yêu thương, ta muốn thế nào cũng phải là người ta có thể hòahợp trao đổi, không thể là anh nông dân chỉ biết cắm đầu vào trồng trọtđâu a! Ta không khỏi ngậm miệng không nói gì, mười hai tuổi chẳng lẽ đãphải lo lắng chung thân đại sự hay sao? Vẫn còn vấn đề xuống núi đó, cổđại thật sự là muốn giết người, đã hại không biết bao nhiêu đóa hoa của tổ quốc!

“Hôm qua nói chuyện phiếm, Trương chân nhân hỏi ý cha, nếu nguyện ýthay đổi, Trương chân nhân sẽ tìm cho một môn phái tốt, sư phụ tốt đểhọc tập võ nghệ. Cha hiện giờ thân thể rất tốt, con đi rồi cũng có thểtự mình chăm sóc, nếu bên ngoài cảm thấy không tốt, có điều gì chịu ủykhuất vẫn có thể trở về a! Tương lai cho dù cha không giúp gì tốt chocon được, cũng sẽ có môn phái, sư phụ quan tâm đến con.” Cha thấy takhông nói gì, nghĩ là ta thẹn thùng, không muốn đàm luận nhân sinh đạisự nữa, lại nghĩ đến lời Trương Tam Phong đã nói, trong mắt hiện lêntương lai ngập tràn hy vọng.

Ta nhìn ánh mắt cha, không biết như vậy có tốt hay không nữa, làm sao có thể đánh vỡ kỳ vọng của cha được, cha không bắt ta phải có cuộc sống phú quý vinh hoa, chỉ hy vọng cuộc sống sau này của ta được tốt đẹphơn, nhưng liệu có thể không? Nếu như Trương Tam Phong làm cho ta vàophải phái Nga Mi, bái nhập phải bà ni cô ghê gớm mà phần lớn đệ tử đềukhông có kết cục tốt đẹp kia thì biết làm sao?

Rất có thể phải bái cái kẻ tuyệt tình là Diệt Tuyệt sư thái làm sưphụ, không phải có thể mà là nhất định rồi, là diễn biến truyện nhấtđịnh phải như vậy a! Tuy ta học y nhưng cũng biết định luật của thế giới võ hiệp thực đáng sợ, nếu đúng như vậy, khẳng định sẽ bị túm lên Nga Mi sơn, sau đó bái kẻ biến thái kia làm sư phụ, làm cái tai họa đồ đệ thứhai, thanh danh thực là vang vọng, làm sao mà đi được.

Nếu đi nhất định phải tiếp xúc với các nhân vật trong cái thế giới võ hiệp này, ta không muốn thành đối tượng của Đinh Mẫn Quân điêu ngoa độc miệng, không muốn làm đệ tử sủng ái của Diệt Tuyệt sư thái, làm côngcụ, vũ khí để báo thù hay hưng vượng Nga Mi, tương lai còn cùng ba cônàng khác tranh đoạt một người, cuối cùng bi thương nhục nhã bị TriệuMẫn đánh bại, ở hôn lễ bị sỉ nhục, trở thành khí phụ lòng đầy thù hận,lại lôi thêm cả Tống Thanh Thư vào nữa.

Nghĩ đến hậu quả có thể xảy ra nếu như đồng ý, ta chảy mồ hôi lạnh,gần như khóc nói với cha: “Cha, không đi, không xuống núi, gả cho nôngdân thì sao, cha cũng là nông dân chẳng phải mẹ cũng gả sao? Con khôngmuốn xuống núi, không muốn học bổn sự, cũng không muốn đi môn phái nào,bái cái gì sư phụ, cha từ chối ý tốt của lão đạo trưởng đi!”

“Không đi không được, như thế nào có thể phụ ý tốt của Trương chânnhân được, người ta cũng là muốn tốt. Trương chân nhân nói con tư chấtrất tốt, rất thích hợp để học võ, nếu học võ tương lai thành tựu tuyệtsẽ không thấp hơn các đồ đệ của ông ấy, cha nhiều năm nay chưa bao giờyêu cầu con điều gì, lần này nhất định con phải đáp ứng cha.” Cha thấyta đôi mắt đã đỏ hoe, nắm chặt tay áo cha không buông, nghĩ rằng takhông nỡ rời khỏi ông nên mới từ chối.

Trong lòng cao hứng, vì tương lai của con cũng chỉ có thể kiên quyết không nhìn đến bộ dáng sắp khóc của ta, dùng ân dưỡng dục bức ta phảiđồng ý. Cha trong lòng nghĩ đến mẹ lại càng thêm kiên định, trước kiabởi vì nhà không có điều kiện, hiện giờ có cơ hội làm sao còn có thể đểcho ta làm một người bình dân tầm thường nữa.