Trọng Sinh Chu Chỉ Nhược

Chương 12: Hoàn tín vật mộng đoạn Hiểu Phù



Đi qua đám cây cối hoa cỏ, trước mắt là một con đường nhỏ, Ân Lê Đình đi một lúc, thấy xung quanh bươm bướm ngày càng nhiều, hoặc vàng hoặctrắng, hoặc tím hoặc đen dập dìu bay lượn. Bướm không sợ người, đến gầnđậu cả trên tay trên vai người, Ân Lê Đình thế mới biết tên gọi Hồ Điệpcốc là như vậy, thấy cảnh sắc tươi đẹp vô cùng không khỏi bước chân chậm lại.

Đi một lát, phía trước lại là đường cụt, không biết nên đi về hướngnào, Ân Lê Đình bỗng nghe phía bên phải truyền đến mơ hồ tiếng binh khíchạm nhau, nhớ Thường Ngộ Xuân nói Hồ Điệp cốc chỉ có Y Tiên và Vô Kỵ ởlại, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì, nghĩ đến đây, Ân Lê Đình bất chấpcảnh đẹp, vội vàng vận khinh công theo hướng thanh âm vọt tới.

Ân Lê Đình theo thanh âm đi tới, đến một nơi bốn phía đều là đá núi,cây cối rậm rạp, cách cửa cốc chừng nửa dặm, phong cảnh đơn điệu khôngcó nửa phần nhu mĩ, Ân Lê Đình đến cạnh đó liền dừng lại, ẩn giấu hô hấp hướng nơi giao tranh nhìn đến.

Chỉ thấy đằng xa một cái xe vỡ nát, một con lừa bị đánh chết nằm chìm nửa người trong dòng suối, hai người đàn ông đàn bà tuổi tầm trung niên hoảng sợ nằm lăn dưới đất, bên cạnh đứng một cô bé con mặc hắc y tầmmười hai mười ba tuổi đỡ một bà già còng lưng. Bà già kia cầm quảitrượng, bộ mặt hiền hậu giống như một lão thái thái nhà bình thường.

Ân Lê Đình hít sâu một hơi, nhiều năm hành tẩu trên giang hồ nhìn làbiết lão thái bà này trong giang hồ lai lịch thần bí, võ công cao cường, ra tay tàn nhẫn, quyết không lưu tình, chính là chủ nhân Đông Hải LinhXà đảo, Kim Hoa bà bà. Nhưng trước nay trên giang hồ, nghe đồn trước nay luôn luôn cùng Ngân Diệp tiên sinh đi đâu cũng có đôi có cặp, hôm naytại sao lại một người ở chỗ này khó xử hai kẻ võ nghệ tầm thường, cô bétầm tuổi như Chỉ Nhược kia lại là ai?

Ân Lê Đình xem một màn trước mắt lắp bắp kinh hãi, biết Kim Hoa bà bà võ nghệ cao cường, vội vận nội lực đề phòng, nghĩ muốn trước nhìn xemhai người kia dù đang cực kỳ sợ hãi cũng không cầu xin tha thứ thiện ácthế nào, vạn nhất cứu phải ác nhân thì chẳng những khiến Võ Đang rướclấy cường địch, còn giúp ác nhân phóng túng, mất nhiều hơn được.

Đây cũng là kinh nghiệm Ân Lê Đình bấy lâu hành tẩu giang hồ tích lũy được, biết đôi khi kẻ đánh không nhất định phải là người xấu, đôi khicũng là kẻ bị hại. Lại nói hai người kia, đúng là Hồ Thanh Ngưu và Vương Nạn Cô chạy khỏi cốc tránh nạn. Hơn mười ngày trước Kim Hoa bà bà chạyđến báo thù, lúc ấy bị hai người lừa giả vờ trúng độc, cải trang chạykhỏi Hồ Điệp cốc.

Hồ Thanh Ngưu say mê y thuật không màng thế tục, Vương Nạn Cô lạitinh thông độc thuật, tính tình xảo trá, biết việc mới rồi chỉ lừa đượcnhất thời, đợi đến khi Kim Hoa bà bà cảm thấy không đúng, định tâm quaytrở lại xem xét thì hai người đã chạy xa, cùng Hồ Thanh Ngưu bàn bạc một hồi, quyết định cứ như vậy tạm thời tránh né một phen, đợi cho Kim Hoabà bà trở lại cốc xem xét xong rồi tính.

Giang hồ chỉ biết rằng Hồ Thanh Ngưu ẩn cư ở Hồ Điệp cốc, lại khôngbiết đường ngang ngõ tắt thế nào, mới rồi Ân Lê Đình tìm nửa ngày cũngvẫn chỉ lượn vòng ngoài cốc, nếu Hồ Điệp cốc dễ kiếm như vậy đã sớm bịngười giang hồ nhiễu loạn không ngừng làm sao còn ẩn cư được nữa. VươngNạn Cô và Hồ Thanh Ngưu biết rõ Hồ Điệp cốc như lòng bàn tay, biết sườnnúi bên cạnh cốc có một thạch cốc nhỏ.

Bên trong có rất nhiều thạch động, lại có nhiều dã thú sinh sống,liền đánh xe lừa đến đó tránh né, mỗi ngày đều trốn ngay bên cạnh HồĐiệp cốc, được hơn mười ngày, Kim Hoa bà bà mới nghi ngờ, quay trở lạikiểm tra, hai người thấy Kim Hoa bà bà vào cốc, biết nếu kiểm tra mộcũng tốn một chút thời gian, hơn nữa người vốn không quen thuộc Hồ Điệpcốc, sẽ không nhanh đi khỏi.

Cả hai vội lên xe lừa chạy ra khỏi cốc, không nghĩ có Diệt Tuyệt sưthái đuổi tới, đấu nhau, Kim Hoa bà bà bại trước Ỷ Thiên kiếm, vô cùngtức giận không phục. Thất bại với bà ta là vô cùng sỉ nhục, cũng chỉ cónăm đó bại trước Ngân Diệp tiên sinh, lại yêu ông ta nên mới không trảthù.

Bại nhưng phải ngậm đắng mà đi, trên đường rời khỏi cốc lại nghe cótiếng xe cộ, vội mang theo Ân Li đuổi tới, vừa thấy đúng là hai vợ chồng Hồ Thanh Ngưu, trước vì không chịu chữa cho Ngân Diệp tiên sinh khiếnông ta bị chết, mấy ngày trước lại lừa mình, thù mới hận cũ nhất thờibốc lên trong lòng, cũng không muốn để bọn họ dễ dàng chạy thoát nhưvậy.

Một chưởng đánh vỡ xe ngựa, trọng thương con lừa, bắt vợ chồng HồThanh Ngưu ra trước mặt, vô tình lại không giống như trong nguyên táchai vợ chồng đều chết thảm trong tay Kim Hoa bà bà. Không biết có phảido Chỉ Nhược mà tạo ra hiệu ứng cánh bướm, khiến cho Ân Lê Đình chạmmặt, có thêm một phần sinh cơ.

Kim Hoa bà bà lạnh lùng nhìn hai kẻ trước mặt dù đang rất sợ hãinhưng cũng gan lì không chịu mở miệng cầu xin tha thứ, trong lòng hậnđến phát điên, ngày đó nếu không phải Hồ Thanh Ngưu chỉ chấp nhận chữacho đệ tử Minh giáo, người ngoài không màng đến, cự tuyệt chữa trị chophu quân cũng sẽ không làm hắn chết sớm như vậy, hiện giờ thù này cũngnên báo, nghĩ đến đây, lạnh lùng nói: “Hồ Thanh Ngưu, mười ngày trướcngươi nghĩ giả trúng độc chết có thể lừa được ta mà thoát chết hay sao?”

“Aa, chết là thôi, muốn giết thì giết, đừng nhiều lời, ngày đó việcta không cứu Ngân Diệp tiên sinh, Hồ Thanh Ngưu quyết không hối hận.” Hồ Thanh Ngưu nói xong thâm tình nhìn Vương Nạn Cô, ánh mắt an ủi Nạn Côđừng sợ, trên mặt hoàn toàn không để tâm đến sống chết, trong lòng lạinghĩ ngươi làm sao mà hiểu được ta, Hồ Thanh Ngưu này vì sư muội chếtcũng không sợ, chỉ cần nàng vui vẻ thì mười Ngân Diệp, trăm Ngân Diệphắn cũng không cứu, hiện giờ có thể cùng sư muội cùng chết thì chẳng còn gì phải hối tiếc.

Hắn không sợ chết, nhưng lại đem Ân Lê Đình đứng nấp bên kia dọa chochoáng váng. Người Kim Hoa bà bà muốn giết chính là Hồ Thanh Ngưu, Ân Lê Đình biết việc này không thể không quản, cho dù Hồ Thanh Ngưu có là đại ác nhân, vì Vô Kỵ vẫn là phải cứu hắn, rồi lại nghe nói hứng độc thủ là vì không chịu chữa bệnh cho Ngân Diệp tiên sinh mới nhẹ nhàng thở ra.

Lúc này Kim Hoa bà bà đang tức đến nghẹn thở cũng không muốn nhiềulời, chung quy chính mình cũng không bức hắn phải phá lời thề, nhưng thù vẫn phải báo, nghĩ ngợi trong giây lát, lấy ra hai đóa kim hoa hướngđầu hai người phóng tới, lúc này Ân Lê Đình bất chấp phải ẩn giấu, phóng người ra đỡ một chưởng đánh hai đóa kim hoa rơi xuống, miệng nói: “Linh Xà đảo chủ phu nhân thỉnh lưu tình.”

“Ngươi là người nào, dám phá hỏng việc của lão thân?” Kim Hoa bà bàvừa rồi không nghe thấy động tĩnh gì, lại thấy người tới, chỉ một chưởng đã đánh rơi kim hoa, nội lực bất phàm, nếu như bình thường đã có thểđấu một trận thống khoái, nhưng mới rồi vừa cùng Diệt Tuyệt sư thái đấumột trận bị thương, không thể ra tay toàn lực, hơn nữa người này lailịch còn chưa rõ, vậy không đơn giản, cho nên lên tiếng hỏi, hy vọngngười này không phải đến phá hoại.

Ân Lê Đình xoay người đáp xuống đất, chắn trước mặt vợ chồng Hồ Thanh Ngưu: “Tại hạ Ân Lê Đình phái Võ Đang thỉnh phu nhân xuống tay lưutình.”

“Ngươi là vì sư điệt thân mắc hàn băng âm độc mà cứu hắn sao? Đángtiếc y thuật hắn còn chưa đủ để chữa cho thằng bé, bất quá chỉ kéo lạiđược vài năm tính mạng mà thôi.” Kim Hoa bà bà nhớ lại việc bên trongcốc, thiếu niên kia tự xưng Trương Vô Kỵ, thấy người này liền hiểu ra sự việc, dùng thanh âm già nua đáp lại.

Ân Lê Đình cũng biết bệnh tình Vô Kỵ, nhưng có thể sống một ngày cũng không thể bỏ qua, lập tức cười khổ nói: “Tại hạ cũng biết thân thể VôKỵ chịu không được quá mấy năm nữa, nhưng Vô Kỵ là con trai Ngũ sư huynh tại hạ, biện pháp dù khó ngàn khó vạn cũng là biện pháp, có thể sốnglâu thêm một năm cũng là một năm, cho nên Y Tiên cũng không thể để chongươi đả thương được.”

“Nói như vậy Võ Đang các ngươi nhất quyết phải khó xử lão thân sao?Chẳng lẽ thù oán riêng của lão thân với người này ngươi cũng phải candự?” Kin Hoa bà bà lửa giận bừng bừng trong lòng, trên mặt lại lạnh lùng như băng, từ khi Ngân Diệp tiên sinh chết, bà ta tâm không còn gì lưuluyến, nếu không phải lo cho con gái, hận không được chết cùng phu quân, đành tìm người báo thù cho hả giận.

“Tất cả cừu oán Ân Lê Đình một mình gánh vác, vừa rồi nghe theo lờicủa phu nhân và Y Tiên thì, vấn đề là chịu chữa hay không chữa, cũng đều cần tự nguyện, thật sự thì không nên gây cừu hận, phu nhân vẫn nên rộng lòng mà tìm lương y khác.” Ân Lê Đình năm nay ở trên núi Võ Đang chưaxuống núi, lại chưa từng nghe tới việc Ngân Diệp tiên sinh đã chết.

Kim Hoa bà bà thê lương cười lạnh, trong lòng vạn phần đau đớn, phuquân làm sao còn có cơ hội tìm kiếm lương y, việc đó đã qua được mấynăm, mấy năm cơ hồ tìm kiếm bao nhiêu danh y, lại không người nào có thể chữa, nếu sớm biết vậy, năm đó còn có thể chính mình kiêu ngạo khôngchịu cầu Hồ Thanh Ngưu sao? Ý nghĩ trong đầu chợt lóe.

Nhưng nhân sinh không có chữ nếu, Kim Hoa bà bà dừng suy nghĩ lại,giọng căm hận: “Được được được, Võ Đang nhà ngươi cơ nghiệp lớn, Trươngchân nhân võ đạo tông sư, lão thân không đắc tội nổi, chờ đến ngàyTrương Vô Kỵ chết lão thân sẽ đến lấy mạng Hồ Thanh Ngưu vậy.” Ý nói VõĐang thế lớn khinh người, nói xong dắt Ân Li bỏ đi.

Ân Lê Đình cười khổ nâng vợ chồng Hồ Thanh Ngưu chật vật đứng dậy,chắp tay một lễ: “Đa tạ hai vị hai năm nay chiếu cố cho Vô Kỵ, tại hạthấy nơi này đã không còn an toàn, không biết hai vị còn nơi nào khác,nếu không không bằng cùng tại hạ về núi Võ Đang an cư?” Ân Lê Đình lolắng Kim Hoa bà bà tìm đến, nói thẳng.

“Đa tạ Ân Lục hiệp cứu mạng, đi Võ Đang không cần thiết, tại hạ cùngsư muội đã quyết định đến tổng đàn Minh giáo ở Côn Lôn đỉnh Quang Minhđịnh cư, ngoại nhân không thể đi lên, cũng không sợ bà ta tìm đến. Vô Kỵ công tử hai năm này đã học hết y thuật của tại hạ, chỉ thiếu kinhnghiệm hỏa hậu mà thôi, thương thế của hắn tại hạ cũng vô năng, hắn tựmình cũng có thể tiếp tục sống vài năm, nhưng nếu muốn chữa khỏi hoàntoàn thì chỉ có tìm dược tài chí nhiệt chí dương mới có thể hữu hiệu.”Hồ Thanh Ngưu thật tâm thật ý cảm tạ Ân Lê Đình ân tình cứu mạng, nóithât.

“Vậy tại hạ cũng không miễn cưỡng, hai vị thỉnh tự nhiên, tại hạ sẽđưa Vô Kỵ trở về núi.” Nghe Hồ Thanh Ngưu nói xong, thấy hắn ánh mắtthản nhiên không có gì giả dối, Ân Lê Đình không khỏi tâm tro ý lạnh,chắp tay cáo từ mà đi, chỉ cảm thấy lòng đang tràn đầy chờ đợi bỗng hóathành bọt nước, thương tâm không thôi, trong lòng vô cùng bi thống.

Ân Lê Đình lòng nặng tâm sự rời đi, hai vợ chồng Hồ Thanh Ngưu bụngđầy áy náy thu thập hành trang, cải trang xong lại yên lặng li khai.Trên đường bướm vui cảnh đẹp vẫn còn đó nhưng Ân Lê Đình chẳng còn lòngdạ nào mà nhìn ngắm nữa, trở lại đi theo một đường khác, lần này thìđúng là đường đi vào trong cốc. Ân Lê Đình vừa đi vừa chú ý, quá một lát phía xa xa một ngôi nhà gỗ xuất hiện trước mắt.

Biết đây chính là nơi Hồ Thanh Ngưu ẩn cư, Vô Kỵ hiện giờ một mình ởlại, nhớ thằng bé mới chỉ hơn mười tuổi, lại bệnh tật dày vò, hiện giờmột tia hy vọng chữa khỏi cũng không có, Ân Lê Đình lại đau lòng khôngthôi. Ngay khi hắn vừa định tiến đến gần ngôi nhà gỗ lại nghe thấy bốnphía có tiếng người nói chuyện, trong lòng kỳ quái tại sao nơi này còncó người nữa? Khi ngẩng đầu lên hướng nơi thanh âm nhìn liền thấy cóngười mặc trang phục của phái Nga My.

Hơn nữa, người này mình cũng biết, chính là nhị đệ tử của Diệt Tuyệtsư thái Đinh Mẫn Quân, Ân Lê Đình không ngờ lại nhìn thấy ở đây, biểuhiện lại rất lạ lùng, răng nghiến chặt gương mặt lộ ra vẻ hung dữ thùhận, nhưng lại đứng có một mình. Bỗng nhiên, ánh mắt bỗng biến thànhkinh ngạc vô cùng, Ân Lê Đình nhìn theo ánh mắt cô ta, thấy một cảnhkhiến cho hắn kinh ngạc đến tột cùng.

Ở bên trái ngôi nhà là một khoảng sườn núi trống trải, Diệt Tuyệt sưthái đứng thẳng, bàn tay giơ cao toàn lực đánh xuống đỉnh đầu một ngườiđang quỳ gối trước mặt. Người kia tuy mặc y phục màu xanh rất tầmthường, mái tóc dài lộ ra nửa khuôn mặt, chính là Kỷ Hiểu Phù cô nương,người đã đính hôn với mình hơn mười năm nay, tuy sau khi đính hôn chỉgặp qua vài lần nhưng Ân Lê Đình tuyệt đối không quên.

Nhìn vị hôn thê đang nguy cấp, bất chấp người ra tay là chưởng mônphái Nga My, là sư phụ Kỷ Hiểu Phù, Ân Lê Đình lập tức vận khinh công Võ Đang Thê Vân Túng, xuất ra một chưởng hướng Diệt Tuyệt sư thái đánhtới, miệng lớn tiếng: “Sư thái lưu tình, có gì hiểu lầm xin hãy nói rõràng, đừng xuống tay quá nặng!” Vừa nói vừa nhảy xuống trước mặt haingười kịp thời tiếp được sát chưởng của Diệt Tuyệt sư thái.

Ân Lê Đình từ xa phóng tới, lại ra tay vội vàng không tập trung đượctoàn bộ nội lực, bị chưởng của Diệt Tuyệt sư thái chấn lui về phía sauhai bước, khóe miệng chảy máu, nội tạng đã bị tổn thương, cố nén đau đớn đứng chắn trước mặt Kỷ Hiểu Phù ngăn trở Diệt Tuyệt sư thái. Kỷ HiểuPhù đang đứng phía sau nguyên bản đang nhắm mắt chờ chết, không ngờ lạinghe thấy tiếng Ân Lục hiệp, lại còn cứu chính mình, sắc mặt lập tứctrắng bệch, vừa xấu hổ vừa quẫn bách.

Nguyên là khi Kim Hoa bà bà rời đi rồi, Diệt Tuyệt sư thái và Nhị sưtỷ trách tội mình bảo vệ cho Bành hòa thượng, đắc tội với sư tỉ, dối trá sư phụ, lén nuôi con tư sinh, còn khiến cho Bành hòa thượng giết mấtmấy cao tăng Thiếu Lâm và người của chính phái.

Nguyên bản mình nói có nỗi khổ, là bị người ép buộc, lấy yêu thươngcủa sư phụ với mình trên mặt đã hiện ra vẻ thương tiếc thông cảm, nhưngkhi đang vui mừng có lẽ được sư phụ tha thứ, tránh được một kiếp, khôngngờ sau khi nói ra thân phận cha Bất Hối, sư phụ lại đột nhiên giận dữ,không chịu lưu tình, nghe sư phụ nói thì ra chàng chính là kẻ đã làm Đại sư bá Cô Hồng Tử tức giận mà chết.

Lúc ấy bản thân vừa sợ hãi lại vừa mơ hồ cảm thấy một chút kiêu ngạo, Đại sư bá Cô Hồng Tử năm xưa cũng là cao thủ danh chấn thiên hạ, lại cư nhiên bị chàng khiến cho tức mà chết, chàng có bản lĩnh như vậy, lạinghĩ đến tình cảnh trước mắt của chính mình, nghĩ đến con gái còn đangchơi đùa ngoài kia, Kỷ Hiểu Phù lại thấy bối rối trong lòng, muốn đứngdậy.

Nghĩ đến thân phận mình là Tam đệ tử, lại được sự sủng ái của sư phụcòn hơn cả Đại sư tỷ và Nhị sư tỷ, được coi như người thừa kế chứcchưởng môn phái Nga My không phải là không có nguyên nhân, trừ kiếm pháp tàn nhẫn giống sư phụ thì còn có tính tình tinh tế mẫn cảm có thể hiểuđược tình cảm của sư phụ.

Ở trong Nga My, người hiểu sư phụ nhất cũng là mình, sư phụ tuy bảovệ đồ đệ trước người ngoài, đối với đệ tử Nga My ngoài mặt với mọi người đều như nhau, nhưng trong lòng thật ra chẳng yêu mến gì, nguyên nhântuy không rõ ràng lắm, trong phái Nga My cũng chỉ có mấy người là đệ tửchân chính, còn lại thì đều là ký danh đệ tử tầm thường, sư phụ tuyệtđối không có cảm tình gì.

Nhưng vừa rồi, sư phụ nghe thấy tên chàng, gương mặt vô tình mười mấy năm đều lạnh như băng thế nhưng lại thoắt biến giận dữ, trong ánh mắtsắc bén đều là thù hận, cho nên mình mới bạo gan hỏi sư phụ chàng cóphải kẻ thù của phái Nga My hay không, thật ra là muốn hỏi sư phụ vớichàng có hận thù gì, không nghĩ rằng thì ra chính là Đại sư bá Cô HồngTử năm xưa danh chấn thiên hạ, nhân tài xuất chúng, với sư phụ có giaotình không đơn giản bị chàng khiến cho tức chết, nghe nói năm đó sư phụvì Đại sư bá chết mới xuất gia, danh hào Diệt Tuyệt, thủ tự thượng diệthạ tuyệt, ý là thề muốn giết hết người Minh giáo.

Không ngờ lại là như vậy, hôm nay mình như vậy là đã không còn đườngsống, tính sư phụ lạnh lùng vô tình, ra tay với mình tuyệt đối không mềm lòng, còn có con gái trong mình mang dòng máu của chàng, sư phụ cũng sẽ tuyệt đối không buông tha. Quả nhiên sư phụ đưa mình cách xa sư tỷ, lại nói chính mình phải lấy sắc dụ Dương Tiêu, giết được chàng mới tha tội, còn lấy chức chưởng môn Nga My cùng võ lâm chí bảo Ỷ Thiên kiếm ra dụdỗ.

Là sư phụ của mình đây sao? Vì tình yêu, vì tư thù, phái Nga My vàkiếm Ỷ Thiên tất cả đều thành vật trao đổi để báo thù, đã đem phái NgaMy thành cái gì? Chính mình đã phải trốn tránh để bảo toàn danh dự chomôn phái, thế nhưng sư phụ lại như vậy, thật sự khiến mình thương tâm,nên quả quyết cự tuyệt.

Sư phụ tức giận, muốn tự tay giết mình, rồi lại dừng tay, mình nguyên còn tưởng sư phụ còn nhớ đến thầy trò tình thâm, không ngờ sư phụ vẫncòn muốn dụ dỗ, dùng mạng Bât Hối uy hiếp, nhưng mình yêu chàng, làm sao có thể giết chàng được, Hối Nhi, mẹ xin lỗi, tha thứ cho mẹ.

Chính mình không nói gì, chỉ quỳ xuống lắc đầu, cầu xin sư phụ thamạng cho Bất Hối, biết sư phụ hiểu ý, nhưng lại dùng ánh mắt đầy hận ýđáp lại, tay toàn lực đánh xuống, mình không dám phản kháng, mà dù cómuốn cũng phản kháng không nổi, võ công đều do sư phụ dạy, mình làm saocó thể chống lại, chỉ mong khi mình thuận theo có thể đổi được mạng củaBất Hối.

Nhưng không ngờ mạng mình chung quy vẫn còn, chưởng kia hạ xuốngnhưng lại khiến cho người mình vĩnh viễn không muốn gặp ra tay cứu giúp, cứu mình thoát chết, cũng không muốn đối mặt với hắn, nhìn thấy hắn sẽnhớ đến thân phận là vợ chưa cưới của hắn.

Sinh Hối Nhi là do mình tự nguyện, Hối Nhi đã chín tuổi, còn mình thì bắt hắn chờ mười năm, không thư tín, không giải thích, chính mình khiến hắn mất hết mặt mũi, chính mình nợ hắn cho dù kiếp sau làm trâu làmngựa trả lại cũng chưa đủ. Nhưng mình thật sự yêu Dương Tiêu, Dương Tiêu so với hắn hoàn toàn bất đồng, Dương Tiêu võ công cao hơn hắn, nóichuyện dỗ dành vui vẻ hơn hắn, Dương Tiêu vĩnh viễn như vậy, kiêu ngạovà mạnh mẽ.

Sẽ không giống như Ân Lục hiệp yếu đuối như vậy, nhìn người khác chịu khổ hắn đã đỏ hoe mắt, chính mình không thể yêu hắn, nhưng hôn sự dophụ thân và sư phụ làm chủ, nếu mình lui hôn, giang hồ sẽ nhìn Kim TiênKỷ gia cùng phái Nga My như thế nào? Con cái trong nhà không chịu học võ công, đại ca chỉ chuyên tâm ruộng đất cũng đã đủ, nếu mình còn gâychuyện phụ thân nhất định không đồng ý.

Dương Tiêu vĩnh viễn phong lưu tiêu sái như vậy, cử chỉ hành độngtràn ngập phong thái, khi mới gặp mình coi chàng là yêu nhân Ma giáo,coi chàng là người xấu, đối với chàng thật hung dữ chàng cũng khônggiận, còn đối xử với mình thật tốt, khiến cho mình động tâm theo chàng,không nói cho chàng biết mình là vị hôn thê của Ân Lục hiệp, cho đến khi mình ngẫu nhiên nghe được người đến tìm chàng nói chuyện, Ân Dã vương,mới biết được một mặt khác của chàng: phong lưu tự phụ.

Chính mình và chàng thì ra lại có khác biệt nhiều như vậy, mình là đệ tử Nga My, vĩnh viễn không có khả năng gả cho chàng, chàng còn có thểthích mình được bao lâu? Hiện giờ chàng muốn cưới mình, nhưng sau nàythì sao? Chàng còn có thể yêu mình mãi sao? Bản thân mình đột nhiênkhông muốn ở bên cạnh càng nữa, sợ nhìn thấy chàng động tâm với ngườikhác, cho nên trực tiếp nói cho chàng biết mình có hôn ước, phải trở vềcùng Ân Lục hiệp thành thân.

Còn nhớ rõ trong mắt chàng lúc ấy có bao nhiêu kinh ngạc, không biếtcó phải hối hận hay không? Sau đó chàng mới chua xót bảo mình ở lại,phải cùng chàng thành thân, nhưng mình yêu chàng, chàng là người kiêungạo tự phụ như vậy, làm sao có thể làm ra chuyện cướp vợ người khácđược? Chàng dù giữ mình lại, việc này cũng sẽ trở thành nỗi ô nhục.

Nghĩ đến chàng đau đớn, chàng hối hận, cho nên mình lắc đầu, kiênquyết rời đi, tuy chính mình là người yêu cầu rời khỏi, thế nhưng chànglại đem Thiết Diễm lệnh bài của Minh giáo tặng cho mình, còn nói sẽ vĩnh viễn ở Tọa Vong Phong chờ mình. Nhưng mình không thể lưu lại, có nhiềulý do không nói ra được. Hôm nay hai người mình sợ phải đối mặt nhất đều tìm đến, mình phải đối mặt như thế nào? Là người mình không muốn nhìnthấy nhất!

—————

“Hiểu lầm, Ân Lục hiệp đừng nhúng tay vào, biết so với chết còn đauhơn, làm chuyện tốt, hừ!” Diệt Tuyệt sư thái cũng giật mình khi Ân LêĐình đột ngột xuất hiện, nhưng Nga My và Võ Đang vốn thân cận, hơn nữaluận theo bối phận thì Ân Lê Đình ngang hàng với sư phụ, nên chỉ có thểkiềm chế tức giận.

Ân Lê Đình kinh nghi nhìn lại Kỷ Hiểu Phù, thấy Kỷ Hiểu Phù sắc mặttái nhợt, trong mắt vừa hổ thẹn lại vừa quẫn bách không dám nhìn mình,hắn biết Diệt Tuyệt sư thái tuy lạnh lùng vô tình nhưng tuyệt đối khôngphải người bỗng dưng làm chuyện vô lý, hơn nữa Hiểu Phù cũng có dáng vẻlàm sai chuyện, nhưng chính mình là tướng công sau này của nàng, có saicũng nên chính mình gánh vác: “Sư thái, Kỷ cô nương là vị hôn thê củatại hạ, tuy không biết sai ở đâu nhưng cũng xin ngài đừng quá giận, nếuphạm sai lầm tại hạ nguyện gánh vác, thỉnh sư thái thứ lỗi cho Kỷ cônương.”

“Kỷ cô nương, vẫn còn là cô nương sao? Không phải là muốn Võ Đang mất mặt, nhưng con riêng của người ta đều đã tám chín tuổi, còn muốn gánhvác sao?” Diệt Tuyệt sư thái lạnh lùng chỉ vào Kỷ Hiểu Phù mặt đỏ bừngnói.

Câu nói của Diệt Tuyệt sư thái giống như một đạo thiên lôi đem Ân LêĐình đánh ngốc, hắn không dám tin nhìn lại Kỷ Hiểu Phù, hy vọng nàng cóthể nói cho mình rằng không phải. Nhưng Kỷ Hiểu Phù không nói gì, sắcmặt tái nhợt, trong mắt lại hiện lên kiên định: “Ân Lục gia, sư phụ nóikhông sai, là Hiểu Phù có lỗi, hôm nay Hiểu Phù cầu được chết.” Nói xong liền dập đầu một cái trước Ân Lục hiệp.

Ân Lê Đình bị lời Kỷ Hiểu Phù đánh vỡ tia hy vọng cuối cùng, khôngthể thừa nhận, thân mình lay động, cảm xúc đau thương kịch liệt kíchthích thân thể lúc trước đã bị Diệt Tuyệt sư thái đả thương khiến thương thế càng nặng, ứ huyết phun ra, kéo Kỷ Hiểu Phù đang quỳ rạp trên mặtđất, trong mắt thống khổ hỏi: “Không phải sự thât, nói cho ta đó khôngphải sự thật, có phải là bị tặc nhân ép buộc, nói cho ta đó là bị tặcnhân ép buộc, sẽ không sao, ta sẽ coi đứa nhỏ như con mình.”

“Ân Lục gia, thực xin lỗi, tuy là chàng bắt buộc Hiểu Phù trước nhưng Hiểu Phù không hận chàng, cũng không hối hận, ngàn sai vạn sai đều doHiểu Phù, Ân Lục gia muốn đánh muốn giết Hiểu Phù tuyệt không một lờioán hận.” Kỷ Hiểu Phù bộ dáng không quản sống chết, nói ra lời khiếnDiệt Tuyệt sư thái cười lạnh không thôi, cũng không nói gì chờ Ân Lụchiệp xử trí, theo lễ mà nói, vị hôn thê không giữ đức hạnh, gian díu với người khác, xử phạt thế nào hắn có quyền quyết định, nếu có giết thì Kỷ gia và Nga Mi cũng không có quyền ngăn cản.

Ân Lục hiệp thấy Kỷ Hiểu Phù biểu tình quyết liệt, lời nói chắc chắnnhư đao chém xuống, đau lòng đến chết lặng. Hắn tuy tính tình mềm yếunhưng không phải đồ ngốc, lời Kỷ Hiểu Phù hắn hiểu, là nói cho mình biết nàng yêu người kia, nghĩ đến Diệt Tuyệt nói đứa nhỏ đã tám chín tuổi,Ân Lê Đình phát điên: “Hắn ép buộc, cũng không hận hắn, có con với hắnđã lớn đến tám chín tuổi, tại sao? Tại sao không nói ra? Hoặc là từ hônrõ ràng? Tại sao? Tại sao làm cho ta đợi nhiều năm như vậy, tình thâmnhư vậy, nếu như hôm nay ta không đến đây, có phải vĩnh viễn sẽ khôngbiết sự thật?”

“Ân Lục hiệp có biết đó là người nào không? Chính là Quang Minh đỉnhTả sứ Ma giáo Dương Tiêu, còn biết đặt tên gì cho con gái không? DươngBất Hối. Từ hôn? Còn có mặt mũi nào mà từ hôn? Dám vì ma giáo mà đốiđịch với Võ Đang sao? Vốn nghĩ hôm nay giết nghịch đồ giữ mặt mũi với Võ Đang và Kỷ gia, đáng tiếc! Hôm nay Ân Lục hiệp nếu đã biết, sinh tử của nghịch đồ dĩ nhiên có thể tùy ý quyết định, dù đánh hay giết bần niquyết không tức giận không ngăn trở.” Diệt Tuyệt sư thái nhìn mặt KỷHiểu Phù lại không khỏi giận dữ.

Ân Lê Đình vẫn không nói gì, chỉ chờ Kỷ Hiểu Phù nói cho hắn một lờigiải thích, muốn nghe nàng chính miệng nói cho mình tại sao. Kỷ Hiểu Phù nghe Diệt Tuyệt sư thái lạnh lùng nói mỉa, trong lời nói lại mơ hồkhông rõ mình định làm gì, không khỏi sắc mặt trắng bệch, thương thếtrong người mới được Trương Vô Kỵ chữa khỏi lại có chút lung lay, sắcmặt vừa đỏ vừa trắng, không có vẻ gì là phủ nhận, chỉ có đau lòng và hổthẹn.

Nhìn thấy Kỷ Hiểu Phù bộ dáng cam chịu, Ân Lê Đình trong lòng điêncuồng muốn cười lớn, muốn thuyết phục mình đây không phải là sự thật, từ khi đính hôn đến nay, chính mình khi hành tẩu giang hồ lời nói hànhđộng đều thủ lễ, có nhiều nữ hiệp tuyệt sắc âm thầm khuynh tâm, cũng cónhiều tiểu gia bích ngọc hay thiên kim khuê tú chịu hắn ân huệ muốn lấythân báo đáp, chính mình đều cố tình vờ như không biết hoặc uyển chuyểncự tuyệt, đơn giản vì mình đã có thê tử sắp cưới.

Ngày thường nhàn hạ, chính mình cũng âm thầm tưởng tượng ra cuộc sống hạnh phúc sau này, lời nói đến cũng toàn là hạnh phúc tốt đẹp, bất tribất giác cũng đã mơ mộng tơ tưởng ngày nhớ đêm mong hết hơn mười năm,giờ phút này trong lòng khổ sở muốn phát cuồng, nhìn dáng vẻ run rẩy kia lại không thể nói ra lời ác độc, nhưng trong lòng đau đớn quá. “Được!Không có gì giải thích sao? Kỷ nữ hiệp thỉnh đi đi! Hôn ước này xóa bỏ,cùng Ân Lê Đình từ nay không còn quan hệ.” Móc ra trong lòng một miếngngọc bội, là Kỷ gia đưa đến Võ Đang làm tín vật đính hôn đặt vào tay KỷHiểu Phù, mạnh mẽ xoay người, cũng không nhanh rời đi, trong lòng khôngphải không còn chờ đợi, hy vọng nàng có thể gọi lại mình, hy vọng nàngcó thể phản đối giải trừ hôn ước.

Kỷ Hiểu Phù nhìn tín vật đính hôn trong tay, từ khi sinh ra Bất Hốiđến nay, hôn ước giống như một quả núi lớn đè nặng trên đầu, hiện giờrốt cuộc đã được nhẹ nhõm, cho dù chết cũng không còn bị coi như ngườicủa Ân gia nữa. Thì ra giải trừ hôn ước với Ân Lục hiệp không hề khókhăn, thì ra tâm địa hắn rất thiện lương, cho dù có lỗi với hắn rấtnhiều nhưng hắn cũng không có lãnh ngôn ác ngữ gì, ngược lại thống khoái để mình rời đi, nàng thực sự nợ hắn nhiều lắm, mười năm hôn ước, mườinăm chờ đợi, còn có ân cứu mạng vừa rồi, đều là hắn làm cho nàng, chínhnàng lại không thể báo đáp hắn, là nàng nợ hắn. Kiếp sau báo đáp.

Trong lòng nghĩ như vậy, tín vật trong tay lại như thanh thép nungnóng đỏ đốt cháy lòng bàn tay đau đớn, cảm giác thật mâu thuẫn, có vuisướng, nhưng sao lại có chút cảm giác mất mát? Kỷ Hiểu Phù quỳ xuống dập đầu mấy cái trước Diệt Tuyệt sư thái và Ân Lê Đình, vừa nghĩ vừa đứngdậy mờ mịt xoay người định rời đi.

“Nghịch đồ, Ân Lục hiệp dù tha tội dâm tà phóng đãng, nhưng vi sư tathì không chấp nhận bất cứ ai cấu kết ma giáo, phản bội sư môn, còn muốn sống mà đi sao?” Diệt Tuyệt sư thái nổi giận, khuôn mặt đứng tuổi vặnvẹo cực kỳ quỷ dị, hai hàng lông mày xếch ngược giống như quỷ dữ.

Kỷ Hiểu Phù nhìn sư phụ, buồn bã cười quay trở lại hai bước, quỳ rạpxuống trước mặt Diệt Tuyệt sư thái, lòng âm thầm chua xót, mình làm saocó thể nghĩ đến việc sư phụ buông tha cho được, tuy trước đây cực kỳ bảo vệ nhưng nếu đã không còn là người một nhà, thủ đoạn tuyệt đối sẽ lãnhkhốc vô tình. Sư phụ đối với Dương Tiêu thù oán sâu nặng, tuyệt đối sẽkhông buông ta hai mẹ con nàng, chỉ hy vọng ông trời phù hộ cho Hối Nhitránh được một kiếp: “Sư phụ, đệ tử cam tâm lĩnh phạt.”

“Tiện lắm.” Diệt Tuyệt sư thái thấy Kỷ Hiểu Phù thuận theo cũng không chút động dung, bàn tay không chút lưu tình hướng đầu Kỳ Hiểu Phù đánhxuống. Ân Lê Đình vốn đã không còn hy vọng, thống khổ chậm rãi dời đi,thấy Diệt Tuyệt sư thái căn bản không chịu buông tha Kỷ Hiểu Phù, cònchưa kịp suy nghĩ xem nên ứng phó thế nào, bàn tay đã giơ ra đỡ lấy sátchưởng, lại vì bất ngờ nên thương càng thêm nặng, lui về phía sau mấybước, mới dùng Võ Đang tâm pháp điều hòa sức ép chưởng lực dữ dằn củaDiệt Tuyệt sư thái.

Diệt Tuyệt sư thái thấy Ân Lê Đình ra tay ngăn cản không khỏi giậndữ, nguyên mình vì giao tình với Võ Đang mà tha cho hành vi ban nãy củahắn, không nghĩ rằng hắn lại tiếp tục ngăn cản: “Ân Lục hiệp, bần nikính ngươi là người của Võ Đang nên không kể vừa rồi thất lễ, bần nitrừng phạt phản đồ bổn phái, Lục hiệp đừng quản nhiều thì tốt hơn, bằngkhông bần ni tuyệt sẽ không lưu tình.” Nói xong lại đánh ra một chưởng.

“Sư thái xin hãy lưu tình, Kỷ cô nương tuy có sai nhưng tội khôngđáng chết, xin hãy nhẹ tay.” Thân mình tuy trọng thương nhưng vẫn cốchống đỡ, Ân Lê Đình cũng biết trong giang hồ, sư phụ với đồ đệ có quyền sinh sát, huống chi vẫn là Kỷ Hiểu Phù phạm sai trước, không thể tráchđược Diệt Tuyệt cái gì. Nhưng chính mình có thể trơ mắt nhìn nàng chếthay sao? Ân Le Đình vừa cố gắng chống đỡ vừa tự hỏi, đáp án đã có sẵntrong lòng: không thể.

“Nga Mi không có loại phản đồ khi sư diệt tổ, vô liêm sỉ như vậy.Loại người này sống chỉ phá hoại thanh danh của Nga My, tuyệt không thểdung tha, không giết không được. Ân Lục hiệp xen vào việc của người khác đừng trách bần ni không nể mặt mũi Võ Đang.” Diệt Tuyệt sư thái cũngđáp trả, ra chiêu sát khí đánh về phía Kỷ Hiểu Phù, lại bị Ân Lê Đình ra tay ngăn trở.

Ân Lê Đình biết Diệt Tuyệt sư thái mỗi chiêu đều rất mạnh, Võ Đang và Nga My võ học cùng một gốc, càng chiêu sau lại càng mạnh, mà Diệt Tuyệt sư thái không xuất Ỷ Thiên kiếm đã là lưu tình, nhưng xem tình thếtuyệt đối sẽ không tha cho Kỷ Hiểu Phù, hiện giờ chính mình đã bị trọngthương cũng không chống đỡ thêm được mấy chiêu, chỉ sợ lát sau ngay cảkhí lực chống đỡ cũng hết.

Không được, không thể để Diệt Tuyệt sư thái giết người. Ân Lê Đìnhhôm nay chịu đả kích lớn, người mang trọng thương, hơn nữa vì việc củaKỷ Hiểu Phù mà sớm khiến hắn điên cuồng, lúc này hắn đã hoàn toàn khôngcòn suy tính gì nữa, thân mang trọng thương thần trí mơ hồ, Ân Lê Đìnhchỉ còn duy trì tất cả bằng ý nghĩ không thể để Diệt Tuyệt sư thái giếtKỷ Hiểu Phù mà cố gắng chống trả không ngã xuống.

Ngay khi cảm giác toàn thân khí lực đã không còn, Ân Lê Đình chỉ còncách dùng khinh công độc môn của Võ Đang Thê Vân Túng mang theo Kỷ HiểuPhù bay vọt ra ngoài, Diệt Tuyệt sư thái giận dữ đuổi theo, biết rằnghắn sẽ nhanh chóng tiêu hao hết nội lực, đến lúc đó là có thể giết chếtphản đồ kia, bỗng nhiên lại nhớ ra nghiệt chủng của Dương Tiêu, vội dừng lại nửa chừng bảo Nhị đệ tử Đinh Mẫn Quân và Tứ đệ tử Bối Cẩm Nghi đang đứng phía cửa ngôi nhà: “Đi giết chết nghiệt chủng kia, đừng lưu lạimầm họa!” rồi tiếp tục đuổi theo hướng Ân Lê Đình chạy.

Ân Lê Đình thân mang trọng thương vận khinh công, cho dù khinh côngVõ Đang nổi tiếng trong giang hồ nhưng cũng rất nhanh bị Diệt Tuyệt sưthái võ công cao cường tiếp cận, cảm giác phía sau tiếng Diệt Tuyệt sưthái đuổi theo, hắn nhớ ngoài cửa cốc có buộc ngựa của mình ở đó, chỉcần lên ngựa, Diệt Tuyệt sư thái nhất định đuổi không kịp.

Nghĩ vậy Ân Lê Đình tinh thần vững lại, khinh công vì thế nhanh hơnvài phần hướng cửa Hồ Điệp cốc vọt tới, đem theo Kỷ Hiểu Phù đang ngạcnhiên tột độ mà đi, Diệt Tuyệt sư thái dung nhan vẫn lạnh như băng cũngtheo sát không buông tha. Ân Lê Đình mắt vừa nhìn thấy con ngựa buộcngoài cốc khẩu liền vung tay, từ xa dùng chỉ lực đánh đứt cương ngựa,miệng hô lên, con ngựa theo tiếng liền chạy lại.

Ngay khi Diệt Tuyệt sư thái phát ra chưởng lực giận dữ đánh tới sátKỷ Hiểu Phù, Ân Lê Đình nghe chưởng phong không suy tính gì liền đỡ lấy. Chưởng lực kia vô cùng mạnh mẽ liền khiến Ân Lê Đình vốn đang trọngthương ngã bay về phía sau, miệng phun máu tươi, không phải là ứ huyếtvừa nãy mà đỏ tươi, là do ngũ tạng lục phủ bị chấn thương chảy máu.

Ân Lê Đình không để ý an nguy của mình, nương theo chưởng lực lui vềphía sau, vài lần xoay người tránh được mấy chưởng lực khác nữa, cuốicùng cũng nhảy lên được ngựa chạy đi. Diệt Tuyệt sư thái thấy Ân Lê Đình tránh được hết chưởng của mình mà chạy thoát vô cùng tức giận, nghĩkhông thể để nghiệt đồ phá hoại thanh danh Nga Mi phái, vội theo sát sau ngựa cố đuổi giết.

Ân Lê Đình lên ngựa dần chìm vào mê mang, sắc mặt biến vàng, Kỷ HiểuPhù nhìn Ân Lục hiệp trọng thương sắp mất mạng, quay đầu lại thấy sư phụ đang theo sát, nghĩ đến Hối Nhi đang đợi trong cốc, trong mắt hiện lênkiên quyết, lòng thầm nghĩ xin lỗi Ân Lục hiệp! Nợ kiếp này Hiểu Phùvĩnh viễn không thể trả, vì có thể cho Hối Nhi một con đường sống, HiểuPhù chỉ có thể dẫn sư phụ rời đi, càng xa càng tốt.

“Giá!” Kỷ Hiểu Phù chạy hơn mười dặm mà Diệt Tuyệt sư thái vẫn theosát phía sau, biết ngựa vì mang hai người chạy sẽ không được nhanh, nênlàm sao bây giờ? Ngẩng đầu nhìn phía trước, có một bụi cây ven đường,vội phóng ngựa đến đem Ân Lê Đình cùng hành lý của hắn giấu trong đó rồi lại phi thân lên ngựa chạy tiếp. Sức nặng giảm ngựa chạy càng lúc càngnhanh hơn, rất nhanh liền thoát khỏi Diệt Tuyệt sư thái.

Không biết Kỷ Hiểu Phù có hiểu hay không, giờ phút này Ân Lê Đình nếu không được ai cứu chữa thương thì chắc chắn sẽ chết, hơn nữa nơi nàycách nơi Ân Lê Đình diệt Thát tử lúc trước hơn mười dặm, lúc này, Ân LêĐình rơi vào nguy hiểm mà không ai biết.