Trọng Sinh Chi Vườn Trường Nam Thần

Chương 69



Vài người bàn bạc xong quyết định thô bạo sẽ chính là phương pháp cuối cùng, trực tiếp đem đệ đệ đóng gói đưa đến bên người Mặc gia tiểu thư, làm cho hai người sẽ có cơ hội ở chung, sau đó chuyện kế tiếp liền nước chảy thành sông, bọn họ lại biết thời biết thế, kế tiếp tâm nguyện của gia gia cũng đã hoàn thành. Trọng điểm Mặc gia tiểu thư các phương diện đều thực tốt, rất xứng đôi với đệ đệ mình.

Ngoài ra bọn họ cũng không bị gia gia tăng thêm huấn luyện gánh vác, này đúng là một công đôi việc a.

Dương Cảnh Duyên dẫn đầu đi qua, một phen kéo tay Ngôn Thanh Nhiên, Ngôn Thanh Nhiên hoàn toàn bị đần độn, làm gì mà cầm lấy mình... Muốn dẫn mình đi nơi nào? Mình đang ở nơi nào?

Sau đó Dương Cảnh Duyên đem Ngôn Thanh Nhiên trực tiếp đưa đến kế bên Mặc Khuynh Nhiễm, vẻ mặt tươi cười nhìn Mặc Khuynh Nhiễm, "Mặc gia tiểu thư ngươi hảo, ta là Dương Cảnh Duyên, đây là đệ đệ của ta Ngôn Thanh Nhiên, đến, đệ đệ, mau chào hỏi đại tiểu thư" Dương Cảnh Duyên bắt chuyện chào hỏi, tiện thể đem Ngôn Thanh Nhiên đẩy tới bên người Mặc Khuynh Nhiễm.

Ngôn Thanh Nhiên vẻ mặt đờ ra, cô đây là đang bị ca ca của mình bán đi sao? Cô chỉ thấy hiệu trưởng đại nhân vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn chính mình, ánh mắt kia tràn ngập lãnh ý, nhanh chóng phản ứng lại "Ha ha, hiệu trưởng, thật trùng hợp, ngươi như thế nào lại ở chỗ này?" Ngôn Thanh Nhiên nói ra lời này khiến cho hiệu trưởng đại nhân nhìn cô giống như người thiểu năng trí tuệ...

Dương Cảnh Duyên không chút khách khí vạch trần "Đệ đệ, ngươi bị ngốc sao? Đây là nhà nàng, nàng không ở chỗ này thì ở chổ nào? Đúng rồi, các ngươi quen biết sao?" Dương Cảnh Duyên lời này nhượng Ngôn Thanh Nhiên không biết nên trả lời thế nào! Này có phải là ca ca của cô không chứ!

Dương Cảnh Duyên lúc này mới cảm thấy hai người này quen biết nhau! Thật là có duyên a!

"Nếu các ngươi đều quen biết vậy cứ thong thả trò chuyện, ta đi trước" Dương Cảnh Duyên nói xong không đợi Ngôn Thanh Nhiên mở miệng đã chạy đi không thấy thân ảnh! Ngôn Thanh Nhiên há miệng, ai là người nói làm ca ca tốt đâu? Cứ như thế mà vứt bỏ mình?

"Hiệu trưởng, ngươi muốn ăn cái gì, ta giúp ngươi lấy nha?" Ngôn Thanh Nhiên vội vàng mở miệng, cô thật sự sợ bầu không khí ngượng ngùng này, chỉ thấy hiệu trưởng đại nhân nhàn nhạt gật đầu, thở phào nhẹ nhõm bưng cái mâm đi gắp đồ ăn, Mặc Khuynh Nhiễm nhìn theo bóng lưng Ngôn Thanh Nhiên, trong mắt thâm trầm suy nghĩ.

Ngày hôm nay Ngôn Thanh Nhiên không giống như lúc đi học, mà lại có loại đẹp trai thành thục, chỉ là tính tình vẫn cợt nhả như vậy, chỉ là Ngôn Thanh Nhiên càng ngày càng tuấn mỹ, chỉ là nhìn trong một đám người chỉ cảm thấy Ngôn Thanh Nhiên rất nổi bật, giống như xung quanh người Ngôn Thanh Nhiên có đạo ánh sáng nhàn nhạt, cô đi tới nơi nào, ánh sáng liền chiếu tới nơi đó, chói mắt cực kỳ.

Chuyển dời đôi mắt không nhìn tới người nọ, trong lòng một trận hoảng hốt, nàng vì cái gì muốn nhìn chằm chằm Ngôn Thanh Nhiên? Chuyển mắt qua lại một lần nữa thì không nhìn bóng dáng Ngôn Thanh Nhiên, cảm thấy vầng ánh sáng đó tựa như không còn nữa, cứ như thể nó chỉ sáng lên vì Ngôn Thanh Nhiên vậy, hay là đại khái là do nàng ảo giác?

Bưng lên chén rượu hơi hơi nhấp một ngụm, đôi môi khiêu gợi đỏ mọng tràn ngập mị hoặc, khiến cho mấy nam nhân xung quanh nhìn mà nuốt nước miếng.

Lúc này Ngôn Thanh Nhiên ở một bên rối rắm đánh không biết nên lựa món nào, phía sau có người chờ không được, nhàn nhạt mở miệng "Tiên sinh, ngươi muốn chọn món gì?" Ngôn Thanh Nhiên nghe nói như thế sau đó xoay người, ngây người, ai tới nói cho cô biết vì sao hội trưởng sẽ ở đây không?

"Ngôn Thanh Nhiên? Ngươi như thế nào lại ở chỗ này?" Cố Tư Huyền nhưng là hoàn toàn không nghĩ tới cư nhiên ở chỗ này gặp phải Ngôn Thanh Nhiên, đây là gọi là duyên phận sao? Yên lặng nghĩ như vậy, cẩn thận nhìn bộ dáng Ngôn Thanh Nhiên.

Không thể không nói ngày hôm nay Ngôn Thanh Nhiên nhìn có vẻ thành thục hơn, khác với hình dạng lúc đi học, tựa như thay đổi thành một người khác, càng thêm tuấn mỹ đẹp trai có mị lực, càng thêm hấp dẫn người, chỉ cần nhìn các nữ nhân xung quanh rục rà rục rịch là cũng thừa biết Ngôn Thanh Nhiên đào hoa như thế nào.

"Ngươi đoán thử xem?" Ngôn Thanh Nhiên thực thiếu lễ độ trợn trắng mắt, hỏi cái gì chứ, cô ở chỗ này rất kỳ quái sao?

"Ngươi rốt cuộc muốn ăn cái gì?" Lời này hoàn toàn bất đồng với bộ dáng lúc nãy hai người mới gặp nhau, lần đầu tiên kia nhưng là nhẹ giọng thầm thì, hiện tại hoàn toàn không hề khách khí! Y như là hai người khác nhau vậy.

"Không phải là ta ăn, là hiệu trưởng ăn" Ngôn Thanh Nhiên lời này vừa ra tới Cố Tư Huyền cảm giác trong lòng có ngọn lửa thiêu đốt một phen, thì ra nãy giờ rối rắm là không biết chọn cho hiệu trưởng ăn gì? Trong lòng không hiểu tại sao có chút chua xót.

"Cái này được rồi." Cố Tư Huyền nhàn nhạt chỉ một món đồ ăn, Ngôn Thanh Nhiên vẻ mặt không xác định nhìn Cố Tư Huyền, Cố Tư Huyền trực tiếp không phản ứng xoay người rời đi, Ngôn Thanh Nhiên buồn bực, đây là làm sao vậy? Một lời không nói liền rời đi? Quên đi, vẫn là nên nhanh chóng chọn món, không thì thật sợ hiệu trưởng sẽ thu thập mình mất.

Bên này Ngôn Thanh Nhiên chọn đồ ăn, bên kia Cố Tư Huyền mới vừa đi khó chịu cực kỳ! Ngôn Thanh Nhiên vương bát đản, cư nhiên lại đi chọn đồ ăn giúp hiệu trưởng! Hảo cho ngươi cái vương bát đản! Cố Tư Huyền lúc này hoàn toàn không biết vì cái gì sẽ tức giận như vậy, chỉ muốn xử tử Ngôn Thanh Nhiên ngay lập tức.

Bên kia Dương Cảnh Duyên dương dương tự đắc kể cho các huynh đệ làm sao mình bán đệ đệ đi.

Chọn xong đồ ăn Ngôn Thanh Nhiên chạy như điên bưng mâm đồ ăn tới trước mặt hiệu trưởng, buông cái mâm xuống lại thấy hiệu trưởng đại nhân nhìn chằm chằm mình, cảm giác cái ánh mắt này có chút không thích hợp?

Trong lòng không khỏi có chút nhút nhát, cô cái gì cũng không có chọc tới hiệu trưởng đại nhân a, dùng cái ánh mắt quái quỷ này nhìn cô làm gì?

Trong lúc Ngôn Thanh Nhiên thấp thỏm, hiệu trưởng đại nhân vẫy vẫy tay, tỏ ý kêu cô xích lại gần đây, Ngôn Thanh Nhiên nghe lời ghé mặt qua, mới phát hiện mặt hiệu trưởng đại nhân có chút hồng.

Thời điểm Mặc Khuynh Nhiễm nhìn Ngôn Thanh Nhiên cứ ngơ ngơ ngác ngác nhìn nàng, kiên nhẫn không đợi được, trực tiếp vươn tay kéo cái cổ Ngôn Thanh Nhiên. Ngôn Thanh Nhiên mất thăng bằng trực tiếp nhảo tới phía trước suýt nữa là là đè lên người hiệu trưởng! Hiệu trưởng ánh mắt mông lung nhìn Ngôn Thanh Nhiên, môi nhẹ mân mê, nhàn nhạt nói "Ân, Ngôn Thanh Nhiên." Loại âm thanh này mang theo điểm cấm dục, nhượng Ngôn Thanh Nhiên nghe xong trong lòng ngứa ngứa, quan trọng nhất là trong thanh âm có một loại làm nũng?

Ngôn Thanh Nhiên có chút đần độn, hiệu trưởng đại nhân có phải uống nhiều hay không?

Lúc này hiệu trưởng đại nhân đã có chút hôn mê, nàng không nghĩ tới số rượu kia sẽ làm nàng say! Nàng cho tới bây giờ trên bàn xã giao không ít, uống rượu trên cơ bản đều là rượu vang đỏ. Được xưng 'Ngàn ly không say' Mặc Khuynh Nhiễm lúc này đã say!

"Sao không nói lời nào?" Lúc này thanh âm Mặc Khuynh Nhiễm trong trẻo nhưng lạnh lùng tồn tại tức giận, nàng kêu Ngôn Thanh Nhiên nửa ngày, nhưng Ngôn Thanh Nhiên vẫn luôn ở đờ ra, không biết là do rượu hay sao mà hiệu trưởng đại nhân làm ra một sự kiện đặc biệt kinh ngạc.

Chỉ thấy nàng chậm rãi vươn tay, nắm lấy cằm Ngôn Thanh Nhiên cố sức nhấc lên, khóe miệng lộ ra một mạt cười xấu xa, hành động cực kì lưu loát, trong đầu đột nhiên nhảy hình ảnh hôm ngày kỷ niệm thành lập trường mà Ngôn Thanh Nhiên lúc đó đã vòng qua ôm thắt lưng nàng, khi đó nàng liền nhìn chằm chằm vào đôi mắt kia lại cảm thấy thật đặc biệt, ánh mắt Ngôn Thanh Nhiên rất dễ nhìn, giống như khi Ngôn Thanh Nhiên cười quyến rũ mê hoặc lòng người vậy.

Tay thả lỏng cằm chuyển qua tới lông mi, nhẹ nhàng vuốt ấn đường của Ngôn Thanh Nhiên, cảm thán Ngôn Thanh Nhiên mi thực thanh tú.

Lúc này Ngôn Thanh Nhiên trực tiếp ngốc, có ai nói cho cô biết là chuyện gì đang xảy ra được không? Ngôn Thanh Nhiên đây là lần đầu tiên bị người khác nắm cằm, cư nhiên còn sờ lông mi mình. Ánh mắt nhìn hiệu trưởng đại nhân lúc này, trong mắt nàng tồn tại cảm giác mông lung, khóe miệng hơi hơi giơ lên, tóc dài rối tung mang theo một loại quyến rũ, trước giờ chưa từng thấy cảm giác này trên người hiệu trưởng đại nhân a.

Nhíu nhíu mày, nhàn nhạt nói, "Hiệu trưởng, ngươi say" Một câu nói rất trong trẻo nhưng lạnh lùng, phù hợp với Ngôn Thanh Nhiên. Trong giọng nói tồn tại bất đắc dĩ, nhẹ nhàng cầm tay hiệu trưởng đại nhân chuẩn bị dời đi.

"Kêu ta Tô Tô." Những lời này nói ra khiến cho Ngôn Thanh Nhiên trực tiếp choáng váng, hiệu trưởng đại nhân ngươi thật sự say! Hơn nữa người này uống rượu gì đây? Uy lực mạnh như thế? Tay cầm lấy chén rượu của hiệu trưởng bưng lên mũi ngửi, hít hít, một vị cồn cổ đặc xông vào mũi, uống cái quỷ này không say mới là lạ, lắc lắc đầu, sao rượu này và rượu của cô uống lại không giống nhau.

Trong mắt thâm ý làm sâu sắc, đầu nhanh chóng tự hỏi.

Mặc Khuynh Nhiễm đợi nửa ngày cũng không được nghe giọng nói mình muốn, bạo tính lại nổi lên, hai tay thò ra lôi kéo tay Ngôn Thanh Nhiên, tay Ngôn Thanh Nhiên thực ấm áp cũng thực thon dài, khớp xương rõ ràng, cúi đầu nhìn tay nắm trong tay thế này, trong lòng có loại cảm giác đặc biệt.

Ngôn Thanh Nhiên hoàn toàn nghĩ không ra hiệu trưởng đại nhân uống say là như thế này, bất đắc dĩ cầm hai tay nàng, cúi lưng xuống liền nhìn đôi mắt Mặc Khuynh Nhiễm.

"Kêu ta Tô Tô." Âm thanh Mặc Khuynh Nhiễm mang theo uy nghiêm nhượng Ngôn Thanh Nhiên chấn động, vì sao nhất định muốn cô gọi là Tô Tô chứ. Lần trước kêu như thế hiệu trưởng đại nhân còn đỏ mặt, lần này còn muốn cô gọi? Đôi mắt nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Mặc Khuynh Nhiễm, tựa như một quả táo chín mê người, nhịn không được rút ra một tay mò lên mặt Mặc Khuynh Nhiễm.

Dưới tay mất đi ấm áp khiến Mặc Khuynh Nhiễm nhíu nhíu mày. Ngôn Thanh Nhiên mang tay rời đi khiến tâm Mặc Khuynh Nhiễm run rẩy, nàng không nghĩ tới hai bàn tay này sẽ rời khỏi, nàng muốn giữ lấy ấm áp này.

"Tô Tô, ngươi uống say." Ngôn Thanh Nhiên âm thanh dẫn theo điểm khàn khàn, nhẹ nhàng nói, chỉ sợ chọc tới nữ nhân uống say này.

"Ai nói? Ân?" Mặc Khuynh Nhiễm buông lỏng hai tay, liền đặt ở trên mặt Ngôn Thanh Nhiên, hơi hơi ngẩng đầu, hai người tức khắc cách nhau rất gần rất gần, gần đến nỗi tim người kia đập nhanh cũng đều có thể cảm nhận được.

Lúc này cách đó không xa, mấy huynh đệ vẫn luôn âm thầm quan sát một màn này, nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho gia gia, tích tích nửa ngày cuối cùng bên kia cũng nghe máy "Uy! Tiểu tử thối, tại sao lại gọi điện thoại cho ta?" Âm thanh trung khí mười phần nhượng Dương Cảnh Duyên run run, nhanh chóng bẩm báo đầu đuôi câu chuyện, hắn cũng thật hy vọng chuyện này sẽ thành công.

"Thật sự? Ngươi nói là thật?" Lão gia tử nghe xong sau đó đôi mắt trừng lớn, âm thanh kích động từ trong điện thoại truyền tới, hắn thật sự không thể tin được cháu ngoại cư nhiên nghe lời như vậy? Thật sự làm theo lời hắn đem Mặc gia tiểu nha đầu kia nắm tới trong tay?

"Thật sự, gia gia, chúng ta lúc này đều đang theo dõi đây, đệ đệ cùng Mặc gia tiểu thư rất thân thiết! Gia gia chúng ta làm như vậy có ổn không..." Dương Cảnh Duyên nửa câu đầu nói nhưng là vỗ ngực bảo chứng, nửa câu sau hắn thì có điểm áy náy, dù sao thì cũng chính là đệ đệ của mình...

"Ngươi thì biết cái gì! Vì hạnh phúc của Nhiên nhi! Các ngươi tốt nhất nhanh chóng suy nghĩ biện pháp đem hai người bọn họ thu phục!" Lão gia tử không muốn cháu dâu chạy mất, cho nên phải dặn dò cho tốt, cô nương tốt như vậy mà cháu trai mình bỏ lỡ thật không tốt chút nào, hiện tại mấy cái thiên kim tiểu thư gì đó được nuông chiều từ bé trở nên có tính tình đại tiểu thư, hắn cho rằng những người như vậy không xứng với cháu trai của mình a.

Lão gia tử nói xong sau đó cúp điện thoại, bên này huynh đệ Dương Cảnh Duyên ánh mắt nhìn nhau, việc này bọn họ nên xử lý thế nào đây...

"Gia gia nói làm là phải làm, dù sao Mặc gia tiểu thư xác thực không sai"

"Ta cũng hiểu được, rất xứng với đệ đệ"

"Chúng ta hiện tại chính là máy bay yểm trợ đệ đệ!"

Sau một hồi công phu mọi người đã quyết định đem Ngôn Thanh Nhiên đóng gói bán ra ngoài, bắt đầu nghĩ đủ các loại phương pháp.

Bên này Ngôn Thanh Nhiên cùng Mặc Khuynh Nhiễm hai người đứng đối diện, Mặc Khuynh Nhiễm tay bưng lấy mặt Ngôn Thanh Nhiên, Ngôn Thanh Nhiên nhịn không được muốn dời hai tay nàng ra. Mặc Khuynh Nhiễm liền trừng mắt với cô, trầm luân, trong lòng nàng lúc này dấy lên một cảm giác nồng đậm đó chính là muốn hôn đôi mắt này.

Mặc Khuynh Nhiễm do rượu sai khiến nên lập tức kéo ngắn khoảng cách với Ngôn thanh Nhiên, Ngôn Thanh Nhiên tim đập nhanh bùm bùm, động tác đều bị đình chỉ! Vẻ mặt khẩn trương không biết nên làm thế nào cho phải, hiệu trưởng uống say sức lực hù chết người, mắt thấy nàng càng ngày càng gần, còn có trên người hiệu trưởng đại nhân toả ra mùi thơm ngát khiến cô hoảng hốt.

Lúc này môi mềm của hiệu trưởng đại nhân dừng ở trên mí mắt Ngôn Thanh Nhiên, mái tóc như thế quanh quẫn chóp mũi cô, mang theo mùi thơm ngát trầm mê, còn có trên người Mặc Khuynh Nhiễm mang theo hương rượu thuần, liền như thế mà hôn Ngôn Thanh Nhiên, lông mi thật dài hơi hơi rung động, Mặc Khuynh Nhiễm nhắm hai mắt lại chỉ cảm thấy thỏa mãn tới rồi.

Hai người tim đập nhanh bùm bùm nhảy, Mặc Khuynh Nhiễm mặt cũng càng ngày càng hồng.

Lúc này ngọn đèn có chút u ám, mấy huynh đệ đối diện nhìn hai bọn họ đến ngây người, bởi vì theo tầm nhìn của bọn họ thì hai người chính là hôn môi...