Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 533: Trao Đổi



Lam Phúc lái xe chở Đình Tấn đi thẳng một mạch đến khu bệnh viện lớn, tọa lạc ở cách nhà hắn không xa, sau đó tự thân dẫn dắt hắn lên một căn phòng bệnh trên tầng lầu sáu, là khu vực phòng bệnh chuyên dụng đặc biệt cho khách quý.

- “Hắn ở đây, ngươi vào đi. Nhớ cẩn thận, có việc gì cứ gọi ta.”

Tiện tay mở cửa phòng, Lam Phúc nghiêm túc hướng về Đình Tấn nhắc nhở. Hắn cũng không có ý định đi vào cùng Đình Tấn, dù sao tên Lưu Nhất Phong ấy cũng quá nguy hiểm, còn bản thân hắn thì lại rất yếu nhược, hoàn toàn không có bất cứ năng lực gì đặc biệt để bảo vệ mình, lỡ như xảy ra sơ xuất gì thì khó lòng mà phòng bị được.

Đình Tấn không nói gì nhiều, âm thầm gật nhẹ đầu xem như đáp lời rồi nhanh chân cất bước đi vào bên trong phòng.

Đập vào tầm mắt hắn đầu tiên chính là không gian rộng lớn, cùng với một luồng gió mát thanh tân, không hề có trộn lẫn một chút mùi vị của thuốc tẩy trùng nào ở ngoài hành lang.

- “Ngươi tới rồi?”

Đúng lúc này, giọng nói uể oải của Lưu Nhất Phong đột nhiên truyền đến. Đình Tấn ngoảnh mặt nhìn qua liền trông thấy thân ảnh đã gầy gò nay lại càng thêm phần tiều tụy của đối phương, đang nằm trên giường bệnh.

Bộ dáng của Lưu Nhất Phong bây giờ không khác gì một tên bệnh nhân vừa trải qua một cơn bạo bệnh thừa sống thiếu chết.

Đình Tấn phỏng chừng, sử dụng quá nhiều kỹ năng cường đại vượt quá giới hạn chịu đựng của cơ thể đã khiến Lưu Nhất Phong phải nhận lấy phản phệ rất lớn, cơ hồ giống hệt như hắn lần đầu tiên triệu hồi [Địa Ngục Môn].

- “Ta tới thăm ngươi, sẵn tiện hỏi thăm một chút việc.”

Mặc dù trong lòng ngạc nhiên, nhưng ngoài mặt Đình Tấn cũng không có cái biểu hiện gì lạ thường, thần thái bình tĩnh thong dong bước vào ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của Lưu Nhất Phong rồi nói.

- “Ta vẫn tốt, chỉ là bị suy yếu do sử dụng năng lượng quá độ thôi. Còn ngươi muốn hỏi là chuyện gì?” – Lưu Nhất Phong nhướng mày nghiêng đầu nhìn Đình Tấn hỏi.

- “Một số chuyện liên quan đến việc làm sao ngươi biết sử dụng mấy cái kỹ năng đặc biệt đó.”

- “Hừm… thật ra ta cũng không rõ. Chỉ là bọn chúng tự dưng xuất hiện trong trí nhớ của ta, rồi ta cứ sử dụng theo như thói quen, thế thôi.”

Nghe câu hỏi của Đình Tấn, Lưu Nhất Phong cũng không có dấu giếm, gãi gãi đầu vài cái rồi từng chút một kể ra.

Hơi cau lại đôi chân mày, Đình Tấn ngẫm nghĩ đôi chút rồi tiếp tục truy hỏi.

- “Có thể nói cho ta biết từ khi nào mà ngươi bắt đầu sở hữu số ký ức lạ lẫm đó không? Rồi tình huống lúc đó có gì đặc biệt?”

Lưu Nhất Phong nghe đến đấy bỗng dưng ngậm miệng nín bặt đi một lúc, trên gương mặt tiều tụy xuất tức thì như bị rút hết máu, trắng bệch đi thấy rõ.

Không nói thêm lời nào, Đình Tấn chỉ im lặng ngồi đó, quan sát biểu hiện của Lưu Nhất Phong, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của đối phương.

- “…Mọi chuyện bắt đầu từ một buổi chiều mấy hôm trước, lúc đó ta vừa khỏi bệnh ít lâu, trong lúc đang ngủ thì đầu của ta bỗng nhiên đau như bị búa bổ, sau đó ta ngất đi, đến chiều tối thức dậy thì lại đã trở về bình thường.

- Cũng là từ giây phút ấy, ta bắt đầu nhìn thấy một số điều kỳ lạ, chắc ngươi cũng giống ta như vậy, đều thấy mấy linh hồn vất vưởng lang thang trên đường rồi phải không?”

Nói đến đây, Lưu Nhất Phong nhìn sang Đình Tấn với vẻ mặt đầy đồng tình.

- “Không sai, ta đã thấy, nhưng mà ta nghĩ đó cũng không đủ đáng sợ để trở thành nguyên nhân chính biến ngươi thành một con người như bây giờ đúng chứ?”

Không có gì đáng để dấu giếm, Đình Tấn dứt khoát gật đầu khẳng định, sau đó giọng trầm trầm hỏi ngược lại Lưu Nhất Phong.

- “Đúng thế, ngoài những chuyện đó ra, ta còn nhớ được những đoạn ký ức ngắt quãng rất kinh khủng. Nó rất chân thật, giống hệt như ta đã từng sống trong một thời kỳ loạn lạc ấy, nơi mà quái vật khủng bố đâu đâu cũng có, còn con người thì càng là không còn pháp luật chế tài, vô số kẻ xưng vương xưng bá, giết chóc vô tội vạ rất ghê tởm...”



Nuốt lấy một ngụm nước vào cuống họng khô khan của mình, Lưu Nhất Phong từ từ kể lại từng chút một cuộc sống trong chuỗi ngày kinh hoàng vừa qua.

- “Tốt rồi, đừng nghĩ ngợi nhiều những chuyện đó, cho dù chúng có là thật hay giả đi chăng nữa thì ngươi cũng nên lựa chọn đối mặt chứ không phải là tìm cách trốn tránh như vậy. Bởi nếu ngươi đã không ưa đoạn ký ức đó, vậy tại sao không tranh thủ tìm cách sửa đổi chúng lại một khi tình huống ấy thực sự xảy ra?”

Trông thấy trạng thái của Lưu Nhất Phong càng lúc càng không ổn, Đình Tấn tức tốc đưa tay vỗ vỗ tấm lưng gầy, nhẹ giọng trấn an đối phương.

Thân thể Lưu Nhất Phong đang run lên bần bật, bỗng nghe Đình Tấn nói xong câu đó xong liền đình chỉ, trong suy nghĩ rối bời, phủ kín bởi hắc ám của hắn bất chợt lóe lên một tia ánh sáng.

Đúng vậy, sự việc nếu có thể trở thành hiện thực, sao hắn lại không đi tìm cách sửa đổi. Còn một khi là giả, vậy thì không cần phải suy nghĩ nhiều nữa, đây chẳng phải điều mà hắn vẫn luôn tự thuyết phục mình hay sao?

Hiểu rõ ra được vấn đề, tâm trạng Lưu Nhất Phong thoáng chốc đã biến hóa một cách vi diệu, mà Đình Tấn ngồi gần bên hắn có thể cảm giác ra được rõ ràng, khí tức bên ngoài của hắn đã không còn hỗn loạn, u ám như trước.

- “Ta hiểu rồi, cảm ơn ngươi.”

Lưu Nhất Phong lần đầu tiên lộ ra một vẻ mỉm cười hài hòa trên gương mặt hốc hác của mình, hướng về Đình Tấn chân thành nói lời cảm tạ. Bất quá, nói giữa chừng hắn lại sực nhớ ra một chuyện, bản thân từ đầu đến giờ vẫn chưa biết tên người này.

- “Mà… ngươi tên gọi là gì ấy nhỉ? Ta gọi Lưu Nhất Phong, 18 tuổi.”

- “Đình Tấn, 24 tuổi.”

Đình Tấn cùng Lưu Nhất Phong đồng thời trao đổi một cái bắt tay, rồi tự giới thiệu bản thân cho đối phương.

Biết đến tuổi tác của Lưu Nhất Phong, Đình Tấn không khỏi kinh ngạc đôi chút. Đối phương vậy mà còn quá trẻ, chỉ lớn hơn Ameerah cùng Louis một chút mà thôi, thế mà đã nắm giữ một lực lượng cường đại đến độ này, quả thật là khó tin.

Tuy nhiên khi nghĩ kỹ lại, Đình Tấn quả đoán hiểu ra, rất có thể nguyên nhân khởi điểm từ tâm trí còn chưa trưởng thành, dẫn đến việc Lưu Nhất Phong tiếp nhận một luồng thông tin hoặc năng lượng quá lớn mà gây ra rối loạn thần trí như vậy.

Trước giờ không ai ngăn cản được hắn, lại thêm kỹ năng phản trinh sát trong tiềm thức của đối phương quá mạnh mẽ, khiến bên phía cảnh sát khó lòng truy tra ra được ngọn nguồn, nên mới gây ra tình trạng điên cuồng kéo dài, mãi đến tận thời điểm bị Đình Tấn mạnh mẽ hạ gục, đối phương mới khôi phục trở lại bình tĩnh để suy nghĩ.

- “Tốt rồi, bỏ qua chuyện không vui đó đi, nói một chút về mấy kỹ năng của ngươi đã. Trước đó ta thấy ngươi tung kỹ năng hoàn toàn là thuấn phát, không có bất kỳ hình thức triệu hồi nào, phải chăng ở đây có bí mật gì, có thể chia sẻ cùng ta không?”

Cười xòa một tiếng, Đình Tấn vừa nói vừa làm ra một cái ôm cặp kè bên cạnh Lưu Nhất Phong, bộ dạng trông như hai người bạn thân thực sự, không có một điểm nào như hai kẻ vừa chiến đấu sinh tử với nhau.

Lưu Nhất Phong sửng sốt một chút, khuôn mặt đang tươi cười chớp mắt đã thu hồi lại, hai mắt khẽ đảo một vòng, không biết đang suy nghĩ gì đó trong đầu.

Thấy vậy, trong lòng Đình Tấn cũng là có chột dạ không ít, nhưng mà biểu lộ trên mặt vẫn duy trì bất biến, không có dấu hiệu gì lạ thường.

Hết thảy đều vì suy nghĩ của Đình Tấn đều đặt ở tương lai tận thế, việc hỏi một người về bí mật tu luyện cũng như kỹ năng của đối phương là một điều cấm kỵ.

Đình Tấn sợ rằng có khả năng hắn đã khơi gợi ý nghĩ đó trong đầu Lưu Nhất Phong, làm cho đối phương sinh ra lòng cảnh giác với mình.

- “Cái này ta cũng không rõ ràng lắm, nó giống như ta đã từng sử dụng qua nhiều lần lắm rồi vậy, chỉ cần trong đầu xuất hiện một ý niệm muốn sử dụng kỹ năng nào thì thân thể sẽ tự động làm ra phản ứng tương tự thôi.”

Được một lúc lâu, Đình Tấn càng sốt sắng không yên thì Lưu Nhất Phong đã lên tiếng giải thích.

Đến đó, Đình Tấn mới âm thầm thở phào ra một hơi nhẹ nhõm trong bụng, không còn sợ Lưu Nhất Phong sẽ nghi kỵ mình cái gì nữa, nhưng chưa kịp để hắn lên tiếng thì thanh âm của Lưu Nhất Phong lại tiếp tục truyền đến.

- “…Nói thế nào đây, kiểu như trong đầu ta có một vài dòng nước, sử dụng dòng nước ấy khắc họa một cái vòng tròn ma thuật, sau đó liền có thể tung ra kỹ năng theo chỉ định.”

- “Nghĩa là việc triệu hồi thì sẽ hoàn thành bên trong, còn khi ngươi vung tay để chỉ định nơi kỹ năng sẽ đánh tới?”

Nhanh chóng trấn tĩnh tâm thần của mình, Đình Tấn chậm hồi tưởng lại những lời Lưu Nhất Phong vừa nói, sau đó mới đặt vấn đề.

Dù không biết rõ Lưu Nhất Phong đạt được đến tầm đẳng cấp nào trong ký ức tương lai ấy, nhưng Đình Tấn dám chắc rằng, đối phương sẽ không thể nào thấp hơn hắn, cơ hồ có thể so sánh với một người chơi 60 cấp trong trò chơi.

Không cần chứng thực rõ ràng, chỉ cần nhìn qua kỹ năng [Cấm Ma Địa Vực] của hắn thôi thì Đình Tấn đã dám khẳng định như vậy rồi. Thử hỏi một kỹ năng khủng bố như thế, làm sao có thể là từ trong tay một gã binh lính quèn xuất ra được.

- “Vung tay bất quá chỉ là một cái hành động vô thức của ta thôi, trước đây thường thấy trên phim ảnh các Pháp Sư vẫn thường làm như thế, trông rất bá, rất oách nên ta cứ bắt chước làm theo.”

Lưu Nhất Phong ngượng ngùng gãi ót đáp lời, dù sao tâm tính vẫn còn trẻ con, hắn cũng khó mà tránh khỏi bị ảnh hưởng bởi vẻ bề ngoài hấp dẫn, mà việc tạo phong cách, thu hút sự chú ý của người khác đúng là một trong số đó.

Nhận được lời giải đáp, trên trán Đình Tấn liền nổi đến ba đường rãnh đen, nội tâm thì âm thầm cảm thấy may mắn vì Lưu Nhất Phong còn sử dụng cái hành động vô dụng ấy.

Đáng lý ra, Đình Tấn cũng không thể nào dễ dàng tránh né được công kích chớp nhoáng của Lưu Nhất Phong, nhưng cũng nhờ vào cái hành động tạo dáng bá đạo ấy, hắn mới có thể dự phán được đòn công kích sắp đến, đồng thời chuẩn bị làm ra hành động tránh né kịp thời.

Nếu như Lưu Nhất Phong có được ký ức hoàn mỹ, lưu giữ được toàn bộ kinh nghiệm cũng như kỹ xảo chiến đấu của hắn ở tương lai, Đình Tấn dám chắc rằng, công kích của đối phương sẽ trở nên rất sắc xảo, cực kì khó đề phòng.

Thử tưởng tượng một cái [Lưỡi Đao Gió] vô thanh vô thức xuất hiện ở một góc chết nào đó trong lúc chiến đấu, công kích về phía mình, Đình Tấn đã cảm thấy lạnh cả sống lưng.

- “Ừm… ta hiểu rồi, theo ta thấy ngươi vẫn còn thiếu sót rất nhiều.”

Hắng giọng một cái, Đình Tấn lấy lại quyền chủ động chuyển đổi đề tài.

Ngay tức thì, Lưu Nhất Phong đã tỉnh táo tinh thần, khuôn mặt chăm chú lắng nghe mấy lời Đình Tấn sắp nói tiếp.

- “Một chút nữa ta sẽ cấp cho ngươi một ít phương pháp rèn luyện thân thể, ngươi quá yếu, chưa đủ sức để điều động mấy kỹ năng khủng của mình, đó chính là lý do vì sao ngươi vẫn còn suy yếu và nằm ở đây để dưỡng thương. Chỉ cần tăng lên tiềm năng bản thân, ngươi liền có thể tự do sử dụng sức mạnh của mình mà không lo lắng gì đến hậu quả nữa.”

- “Ta hiểu rồi, ta sẽ chăm chỉ tập luyện.”

- “Rất tốt, ngoài những kỹ năng ngươi đã dùng để đánh với ta, ngươi còn có kỹ năng nào khác hay không?”

- “Còn thì còn nhưng chúng quá phức tạp, ta nghĩ đến liền đau đầu, không theo kịp được.”



Hai người không nhanh không chậm trao đổi từng vấn đề, mà phần lớn đều là Đình Tấn hỏi còn Lưu Nhất Phong thì trả lời.

Đối với Lưu Nhất Phong, hắn không có khái niệm gì về việc tu luyện, thỉnh giáo Đình Tấn một chút liền đã nhận được vô số lời chỉ bảo tường tận, trong lòng vui sướng không ngớt.

Hiển nhiên, Đình Tấn không có ý định cấp cho Lưu Nhất Phong bí mật về trò chơi, đồng bộ hóa việc tu luyện. Hắn chỉ là muốn cho Lưu Nhất Phong phương pháp tập luyện tăng cường thể chất của mình ở thời điểm trước khi đổ bộ vào trò chơi mà thôi.

Đấy là Đình Tấn đề phòng, hắn vẫn còn chưa tin tưởng được Lưu Nhất Phong, muốn cấp cho đối phương thêm một thời gian để giám sát nữa.

Hai người nhìn bề ngoài giống như là đang đồng giá trao đổi phương pháp cùng tâm đắc tu luyện, cũng như kỹ năng chiến đấu. Thế nhưng thực chất, người thu lợi ở đây không phải Lưu Nhất Phong, mà ngược lại, chính Đình Tấn mới là kẻ được lợi nhiều nhất.

Chỉ một vài gợi ý nho nhỏ của Lưu Nhất Phong, hắn liền phát hiện ra có một chút tương đồng với quá trình triệu hồi kỹ năng [Lôi Xích], [Phán Quyết], [Khống Vật Thuật]…

Mường tượng ra trong đầu tình cảnh triệu hồi mấy kỹ năng ấy, Đình Tấn đánh bạo xuất hiện một cái ý tưởng, thử thực dụng phương pháp ấy để triệu hồi vong linh.