Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 507: Lần Đầu Gặp Mặt



- “Tới rồi, đi vào thôi.”

Katelyn nhìn lên trên màn hình biểu thị bản đồ lộ tuyến mà xe taxi đang chạy, sau đó chậm rãi nói.

Cùng lúc đó, tốc độ của xe cũng từ từ giảm dần xuống, mãi đến khi hoàn toàn ngừng lại trước một khu biệt thự rộng lớn thì cửa xe cũng tự động mở ra.

- “Một mình ở trong căn biệt thự lớn như vậy, giám đốc Uyên này cũng thật biết hưởng thụ.”

Michelle bước xuống xe, nhìn căn biệt thự lớn chẳng hề thua kém với biệt phủ của gia tộc Rockefeller tại Ý lại không khỏi cảm khái một hồi.

Nói đoạn, cả hai người dắt tay nhau chuẩn bị đi tới nhấn chuông cửa, bất quá chưa kịp đến nơi thì bên trong biệt thự đột nhiên xuất hiện một bóng người, dĩ nhiên không ai khác hơn ngoài Lý Uyên.

- “Các ngươi là người của hội [Rockefeller]?”

Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Michelle, Lý Uyên chậm rãi đi tới bên cửa sắt, giọng lạnh nhạt nói.

- “Phải, phải, là chúng ta đây. Mời giám đốc Uyên cho phép chúng ta tiến vào nói chuyện được không?”

Phát hiện ra người này là Lý Uyên, Michelle mừng rỡ vội vàng gật đầu lia lịa đáp.

Nhưng là Lý Uyên không mấy nhiệt tình lắm, cũng chẳng mở cửa ngay mà chỉ hờ hững gật đầu, không nhanh không chậm nói.

- “Lần trước bàn chuyện hợp tác với ta cũng là ngươi có phải không? Lần này đến đây lại có chuyện gì đây?”

Biểu tình của nàng không khỏi khiến cho Michelle ngẩn ngơ, bất chợt xuất hiện một loại dự cảm xấu trong lòng.

- “Sự tình là thế này, lần trước ở cứ điểm của hội [Rockefeller] tại khu vực USA thành, người của chúng ta có xử sự thật không phải phép với Hội Trưởng Đình Tấn, cho nên hôm nay ta mạo muội đến đây, đầu tiên là để xin lỗi Hội Trưởng, tiếp đó là cầu Hội Trưởng bỏ qua, cấp cho chúng ta thêm một cơ hội để đôi bên có thể hợp tác với nhau lần nữa.”

Cố gắng giữ cho giọng nói của mình bình tĩnh nhất có thể, Michelle biểu lộ đầy chân thành giải thích với Lý Uyên.

Còn riêng Katelyn, từ đầu đến cuối đều lẳng lặng đứng im tại phía sau Michelle, chỉ có cặp mắt là vẫn linh hoạt quét nhìn Lý Uyên, cẩn thận ngắm nghía từng điểm trên người của đối phương.

- “Nếu lời xin lỗi của các ngươi có thể làm cho thanh danh của Hội Trưởng chúng ta khôi phục lại như trước, ắt hẳn ta sẽ không ngại để hai bên tiếp tục hợp tác với nhau lần nữa, nhưng đáng tiếc là không thể. Đồng ý hợp tác với các ngươi, danh dự của Hội Trưởng, bộ mặt của [The Alliance] phải bỏ vào đâu bây giờ?”

Cách nhau một song cửa sắt, Lý Uyên mắt lạnh nhìn hai người Michelle, nghiêm giọng nói.

Đương nhiên, nàng không hề hay biết những dự định cũng như các bước sắp xếp trong kế hoạch của Đình Tấn, chứ nếu không thì nàng chẳng cần phải gây khó dễ với đối phương làm gì.

Dù vậy thì bấy nhiêu đó cũng đã đủ làm Michelle cuống quít lên, vội vàng lên tiếng níu kéo lại Lý Uyên đang có ý định rời đi.

- “Khoan… chờ chút đã giám đốc Uyên, cái này đều có nguyên do của nó. Ngài có thể dành chút thời gian để bàn lại được không? Chúng ta nguyện ý sẽ bỏ ra thêm điều kiện hậu đãi, mặc dù không thể bù đắp với những gì mà Hội Trưởng Đình Tấn đang gánh chịu, nhưng ta thật sự hi vọng đôi bên có thể trở thành đồng minh hợp tác thân mật của nhau.”



Lý Uyên nghe xong cũng không khỏi ngừng lại bước chân, ngoảnh mặt nhìn lại Michelle với bộ dáng hốt hoảng trên gương mặt.

Trầm ngâm đôi chút, suy nghĩ giữa lợi và hại, Lý Uyên rốt cuộc cũng gật đầu chấp thuận.

- “Được rồi, đã ngươi có thành ý như vậy, thế thì vào nhà rồi nói. Ta hi vọng ngươi có thể giải thích cho rõ ràng, bởi tình hình của [The Alliance] hiện tại chắc ngươi cũng phải lý giải. Nếu chúng ta dửng dưng khi không lại chấp thuận đề nghị quay lại liên minh với hội [Rockefeller] của các ngươi, những thành viên nơi đó sẽ khó lòng mà chấp thuận được hành động này.”

Coi như chưa thể triệt để cởi ra khúc mắc giữa song phương, nhưng Lý Uyên cũng không hi vọng [The Alliance] lại mất đi một đồng minh mạnh mẽ như hội [Rockefeller].

Được Lý Uyên chấp thuận mở cổng mời vào biệt thự, Michelle nhẹ nhõm thở ra một hơi dài. Nói thật nàng cũng không mong muốn đoạn tuyệt mất mối quan hệ với [The Alliance], vì trong mắt nàng chỉ có [The Alliance] mới có khả năng mang lại cho gia đình nàng khả năng nắm giữ toàn bộ quyền lực trong gia tộc Rockefeller.

Một khi bỏ lỡ cơ hội này, rất có thể nàng sẽ phải hối hận, về sau chỉ còn biết trơ mắt nhìn mấy lão già ở nước Mỹ nắm giữ quyền điều hành tập đoàn Rockefeller, cũng không thể ngăn cản bọn họ tiếp tục chia cắt, làm sụp đổ cả cơ ngơi của gia tộc.

Trong phòng khách, ba người ngồi xuống ghế sa lông, Lý Uyên thuận tiện gọi ra robot phục vụ, châm nước cho hai người Michelle.

- “Nói đi, nguyên nhân gì?”

Chậm rãi bưng lên ly trà nóng uống vào một ngụm, Lý Uyên bắt chéo hai chân, tựa lưng lên ghế, hờ hững nhìn hai người trước mặt rồi hỏi.

- “Sự tình thật ra là thế này, thực chất gia tộc Rockefeller của chúng ta bị chia ra làm hai phe phái, một phân bố ở nước Ý, nơi đó thuộc về gia đình của ta quản lý. Hội [Rockefeller] cũng được thành lập ở tại đấy.

- Một bộ phận khác thì bao trùm khắp cả nước Mỹ như mọi người vẫn biết, tuy nhiên nơi đó có rất nhiều các thành viên lâu năm, thuộc họ hàng của gia đình ta. Bọn họ chia nhau nắm giữ quyền điều hành tập đoàn Rockefeller, khiến gia đình ta không thể hoàn toàn điều động được thế lực của gia tộc…”

Michelle hít sâu lấy một hơi, bình tĩnh lại tâm tình sau đó bắt đầu kể ra toàn bộ sự việc. Mới ban đầu nàng cũng không muốn nói ra cái vấn đề xấu của gia tộc Rockefeller, vì dẫu sao đó cũng là gia tộc của nàng.

Nói xấu nó chẳng khác nào để cho đối tác của nàng có thêm một ý nghĩ xấu về gia tộc, và nếu lỡ như đồn đại ra bên ngoài thì càng có thể ảnh hưởng rất lớn đến hoạt động của tập đoàn Rockefeller.

Lý Uyên đồng dạng cũng không nghĩ đến, gia tộc Rockefeller lại phức tạp như vậy. Trước giờ nàng vẫn luôn nghĩ rằng, đối với một gia tộc được truyền thừa suốt hơn 300 – 400 năm, đáng lẽ ra sức ngưng tụ bọn họ phải thật lớn mới đúng, ai ngờ đâu nó lại tan đàn xẻ nghé, hoàn toàn trái ngược với trong tưởng tượng của nàng.

- “Nói vậy sự tình lần trước gây sự đuổi đi Hội Trưởng của ta là do những người nắm giữ quyền điều hành tập đoàn Rockefeller ở bên nước Mỹ gây ra, nhằm khống chế lại bước tiến xâm chiếm của gia đình ngươi?”

Nheo nheo mí mắt lại, tản mát ra từng tia tinh quang, Lý Uyên nhìn trực diện vào Michelle, lạnh lùng đáp lời, bên trong ngữ khí phảng phất mang theo mùi vị nguy hiểm đáng sợ.

- “Thật xấu hổ, làm giám đốc Uyên chê cười, gia đình của ta thực ra cũng không hoàn toàn nắm giữ được tập đoàn Rockefeller, bất quá nói thẳng với ngài đi. Chúng ta cần sự giúp đỡ của ngài để tiến quân vào thị trường trò chơi Anh Hùng tại nước Mỹ do tập đoàn Rockefeller đang nắm trong tay. Nếu ngài đồng ý hợp tác, ta khẳng định sau này hai bên [The Alliance] và [Rockefeller] sẽ là minh hữu lâu dài của nhau.”

Michelle bỗng dưng khôi phục lại bộ dáng tự tin như trước, nghiêm túc ngồi thẳng nói chuyện với Lý Uyên.

- “Chuyện này ta không làm chủ được, có lẽ là cần phải có sự đồng ý của Hội Trưởng.”

Trong lòng đã có ý động, nhưng mà Lý Uyên cũng không có tức khắc đồng ý hay bàn chuyện điều kiện với đối phương. Thay vào đó, nàng lại nghĩ đến Đình Tấn, người đứng sau màn. Dầu gì đi nữa, lần này biến cố hoàn toàn do hắn mà ra, lỡ như Lý Uyên tự tiện làm bậy, khả năng có thể sẽ khiến cho hắn tức giận cũng nên.

- “Hả? Ừ… ta… ta nghĩ, nếu được thì mong ngài cho chúng ta được hẹn gặp với Hội Trưởng Đình Tấn một lần. Ta muốn đích thân đến xin lỗi hắn vì sự việc không vui vừa qua.”

Nhắc đến Đình Tấn một cách bất tử khiến Michelle không kịp trở tay, vô thức kinh hô ra một tiếng nhỏ, sau đó lắp bắp đưa ra đề nghị với Lý Uyên.

- “Muốn gặp Hội Trưởng cũng không dễ vậy đâu…”

Bất quá, đáp lại lời đề nghị của Michelle cũng không phải đến từ Lý Uyên, mà là giọng nói thuộc về một cô gái trẻ tuổi hơn.

- “Ồ, Ameerah? David?... sao các ngươi lại xuống đây?”

Lý Uyên cũng bị làm cho giật mình, tức thì ngoảnh mặt nhìn lại phía sau, nơi lối cầu thang đi lên lầu thì phát hiện ra, năm người David, Terrell, Ameerah, Louis và Long đều không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở đó.

- “Chị Lý Uyên, lúc nãy ta nghe chị gọi với Ba Đậu Đậu nói có người của hội [Rockefeller] tới đây nên nghĩ sẽ ra xem bọn họ đang muốn làm gì. Ngươi cũng đừng giận nha.”

Ameerah thay đổi nhanh đến chóng mặt, vừa rồi còn mới kiêu ngạo nói chuyện với Michelle, thì hiện giờ đã biến đổi thành một vẻ tươi cười, chồm tới ngồi cạnh Lý Uyên, ôm tay của đối phương mà làm nũng.

- “Tốt, tốt rồi… đừng lắc, không có gì đâu. Bọn họ cũng có nỗi khổ riêng của mình mà.”

Vỗ vỗ lên cánh tay đang đong đưa như đẩy xích đu của Ameerah, Lý Uyên cười khổ, nhẹ giọng trấn an.

Đối với Ameerah, mới ban đầu Lý Uyên cũng không có cách nào tiếp cận được với nàng ta. Nhưng kể từ sau lần rời đi Thụy Điển làm nhiệm vụ trở về ấy, hai người bỗng trở nên thân thiết hơn rất nhiều, chẳng khác chị em ruột thịt là mấy.

Thế nên mặc dù vừa rồi Ameerah có một chút lỗ mãng, Lý Uyên cũng không đành lòng răn đe.

Ấy thế nhưng, sự tình cũng không đơn giản giống như Lý Uyên nghĩ vậy. Vẫn im lặng ngồi nghe ngóng nãy giờ, Katelyn ngay khi nghe được lời của Ameerah nói thì đột nhiên đã lên tiếng.

- “Muốn gặp hắn thì rất khó sao?”

Thanh âm của nàng trong trẻo, nhưng lại không hề mang theo một loại cảm xúc nào, nhưng đến khi rơi vào tai của đám người Lý Uyên thì nó lại khiến bọn họ có cảm giác, đối phương đang có thái độ cao cao tại thượng nhìn xuống bọn họ vậy.

Sắc mặt của Lý Uyên cũng như mấy người David thoáng chốc liền trầm xuống, bầu không khí vừa mới được làm dịu xuống đôi chút, nháy mắt lại bị một câu nói này kéo căng lên.

Michelle ngồi bên cạnh cũng cảm nhận được sự thay đổi này, nội tâm vô pháp giữ được bình tĩnh nữa, nắm tay siết chặt vội vàng cười gượng nói.

- “Không sao, không sao… cái này, nếu không gặp được vậy để có cơ hội lần sau cũng được. Chỉ hi vọng giám đốc Uyên cho chúng ta một cơ hội, hẹn gặp mặt với Hội Trưởng của các ngươi là được rồi.”

Có câu nói này của Michelle mấy người David, Lý Uyên mới cảm thấy dịu xuống bớt.

Bất quá, đúng vào lúc này, Katelyn bất thình lình đứng bật dậy khỏi ghế sa lông, đôi ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm đám người Lý Uyên, hệt như một con chim ưng phát hiện thấy con mồi.