Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 489: Ác Chiến



‘Ầm ầm ầm… phốc’

Bốn đầu nắm đấm thì Đình Tấn đã bị trúng ba, một cái vào vai, một vào sống lưng và cuối cùng thì lại rơi vào bắp đùi.

Lực lượng của đám người này cơ hồ không hề thua kém với tốc độ siêu cường của bọn họ là bao. Ba đòn công kích đánh đến Đình Tấn ói ra mấy ngụm máu tươi, thân thể giống như diều đứt dây, bay thẳng hướng về tấm tường trước mặt mà đập tới.

Lạc Hồng ngồi bệt trên sàn nhà, khuôn mặt nhỏ đã ửng đỏ lên bởi vô số vết thương, giờ lại càng thêm trắng xám vì sợ hãi. Ba tiếng trước đó, nàng vừa mới tìm được một chút hi vọng nắm lấy một con đường sống khi Đình Tấn đồng ý trợ giúp.

Nhưng chưa kịp mừng rỡ được mấy giây thì không biết từ đâu đột ngột xuất hiện một đám người xông vào nhà, lôi nàng tỉnh dậy thoát khỏi trò chơi.

Khổ cực chống cự suốt mấy tiếng đồng hồ, với sức lực của một cô gái như Lạc Hồng thì dù cho có được tu luyện cải tạo qua thể chất cũng không tài nào sánh được bằng lực lượng của hai gã đàn ông trưởng thành.

Trải qua một hồi vật lộn, Lạc Hồng nhận ra đối phương cũng không có lập tức ra tay mà tiếp tục chơi trò mèo vờn chuột với nàng. Điều đó không khỏi làm cho Lạc Hồng càng thêm nghi ngờ, đồng thời cũng càng có thêm một chút hi vọng tìm cơ hội thoát thân.

Bất quá, từng phút từng giờ trôi qua, Lạc Hồng dần dần trở nên tuyệt vọng. Nàng hiểu rõ, đối phương không phải không muốn hạ thủ, tương phản, mục đích thật sự của bọn họ là đem nàng làm thành một miếng mồi nhử cho con cá to lớn hơn cắn câu.

Tại khoảnh khắc Đình Tấn cố nhiên xông vào trong phòng, nàng tức khắc đã hiểu ra toàn bộ sự việc, muốn cảnh báo cho hắn đề phòng, nhưng mà đã quá muộn.

- “Không được để cho hắn có cơ hội ra tay!”

Bốn người thành công đánh lén cũng không mảy may buông tha cho Đình Tấn lấy một giây thở dốc. Chỉ trong nháy mắt, một tên đàn ông ăn mặc áo da đen liền quát lớn một tiếng.

‘Rầm!’

Thanh âm chưa dứt, sàn nhà dưới chân hắn liền bị đôi chân dùng cự lực lấy đà, dẫm đạp nát thành mảnh vụn, thân thể hóa thành bóng mờ, phóng người dẫn đầu đuổi sát theo Đình Tấn.

Ba người còn lại đồng dạng không hề nghĩ ngợi gì nhiều, im lặng vận khí phóng nhanh đuổi theo.

Trong khi đó, Đình Tấn vừa ói ra một ngụm máu tươi xong, tinh thần đã bị đánh gãy không thể tiếp tục sử dụng [Khống Vật Thuật] được nữa. Hắn chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm, điều khiển trọng tâm thân thể dịch chuyển sang một phương hướng lệch sang phải một chút.

Lồng ngực hắn có cảm giác rất áp bách, nội tạng ở bên trong như bị một đoàn hỏa diễm đang thiêu đốt, nóng rát đau đớn kinh khủng.

Nhưng mà bấy nhiêu đó thương thế vẫn chưa đủ để hạ gục Đình Tấn không còn sức chống trả. Với thể chất cơ bản cường đại, không cần trang bị phụ trợ thì cũng đã chạm đến gần 400 điểm, hắn có thể ngạnh kháng lại công kích như vậy cũng là chuyện bình thường.

Không tới một cái hô hấp, Đình Tấn đang trong tư thế bay chồm chụp ếch thì đã thay đổi được trọng tâm, chuyển người bay song song với sàn nhà, đưa hai chân đạp lên mặt tường trước mặt.

Ngay khi chân hắn vừa chạm tường, đầu ngẩng lên nhìn lại phía sau, tức khắc đã phát hiện ra bốn cái bóng ảnh đang lao nhanh về phía mình.

Không có thời gian để chần chờ, Đình Tấn dồn lực xuống chân, đạp mạnh lên tường một cái, nhảy vọt lên trên trần nhà, ý đồ muốn tránh thoát khỏi ba người ngày để thôi động [Khống Vật Thuật] hạ sát bọn họ.

‘Rầm!’

Đúng vào thời điểm Đình Tấn vừa rời khỏi vách tường chưa được vài mét, một trong bốn cái bóng người dường như đã đoán biết trước được Đình Tấn chắc chắn sẽ làm như vậy, nên tức thì tách ra khỏi nhóm, nhảy tới đón đầu.

Bắp chân thô to của gã này chẳng khác nào một cái chùy, đập thẳng tới đầu Đình Tấn, âm thanh vun vút xé gió Đình Tấn có thể nghe rõ thanh thanh sở sở bên tai.

Không hề có bất kì nghi ngờ gì, Đình Tấn bị tập kích bất ngờ đã rơi vào thế hạ phong.

Hơn thế nữa, đối phương còn chiếm lợi thế về số đông, cùng với thực lực mạnh mẽ, phối hợp nhuần nhuyễn với nhau không cho Đình Tấn có cơ hội thở dốc.

Một cước này giáng xuống, Đình Tấn triệt để không có cơ hội chống cự nói chi là phản kích. Điều duy nhất hắn có thể làm là hai tay ôm đầu, tránh cho mình bị đánh trúng vào bộ vị hiểm yếu, có khả năng gây choáng tạm thời.

‘Ầm’



Thân thể Đình Tấn nặng nề bị đánh bay ngược trở lại, đập mạnh lên sàn nhà. Gạch bê tông bên dưới cũng không thể chịu đựng được lực lượng từ cú va đập này, tức khắc bị chấn vỡ ra một cái hố rõ to.

Dù đã nghiêng đầu né tránh, cú đá kia vẫn kịp thời đánh lên bờ vai Đình Tấn, khiến hắn cảm thấy xương cốt trên bả vai mình như muốn gãy nát ra, khắp ở phía sau lưng đồng dạng đều đau nhức đến đáng sợ.

Ấy thế nhưng, hắn không thể dừng lại!

Tại Đình Tấn vừa chạm đất trong nháy mắt đó, tay cùng chân của hắn tức khắc đã đạp mạnh lên sàn nhà, đẩy thân thể trượt về phía sau một đoạn dài.

‘Đùng đùng…’

Mỗi nơi Đình Tấn trượt qua lại có một bàn chân nện xuống, lực đạo mạnh mẽ chấn lún vào sàn nhà bê tông đến cả tấc, tất cả đều là do ba gã còn lại truy kích tới nơi gây ra.

Bọn họ tranh thủ lợi dụng lúc Đình Tấn vừa bị đồng bạn của mình đánh lùi mà tiến hành đuổi giết, hoàn toàn không chừa cho Đình Tấn lấy một cơ hội phản công hay thậm chí là một giây thở ra.

Dường như đối với Đình Tấn, bọn họ biết rất rõ, đối phương này có một loại dị năng quỷ dị, nếu để hắn có một giây rảnh rỗi, tất nhiên người chết sẽ là bốn người bọn họ.

Lại nói, sau khi tránh thoát được chuỗi công kích dồn dập này, Đình Tấn cũng đã trượt đến tận sát vách tường gần cửa chính của căn phòng.

Bất thình lình, không hề có bất kì dấu hiệu nào báo trước, Đình Tấn chưa kịp bật người đứng dậy thì từ trên không đột nhiên xuất hiện thân ảnh của gã đàn ông vừa đá hắn một cước vừa nãy.

Tốc độ của đối phương quá nhanh, gần như đã tương đương với David cùng Ameerah, tức sở hữu một lượng thuộc tính nhanh nhẹn cơ bản ít nhất cũng phải có 400 – 500 điểm có thừa.

Nếu như chiến đấu trong điều kiện bình thường, song phương đối mặt nhau trực diện chiến đấu, Đình Tấn chắc chắn có thể lợi dụng kỹ năng cận thân chiến đấu của mình để giết chết bốn người bọn họ mà không cần phải chật vật thế này.

Nhưng bây giờ thì mọi chuyện đã khác, đối phương hầu như đã biết rõ những thông tin về hắn, sau đó làm ra một cái bẫy mai phục quá mức tinh vi, đánh đến hắn không kịp trở tay.

Cứ như thế, Đình Tấn lại một phải đón nhận một cước của đối phương. Chỉ là lần này, hắn đang vẫn trong tư thế ngồi trượt trên sàn nhà, còn không có kịp phòng thủ, cho nên một cái chân của đối phương trọn vẹn rơi vào giữa ngực Đình Tấn.

‘Phịch… rắc rắc… rầm!’

Bộ ngực Đình Tấn phút chốc liền lún xuống, thanh âm xương cốt gãy vỡ vang lên, mà bức tượng mục nát ở phía sau cũng không chịu đựng nổi, vỡ ra một cái lỗ to. Thân thể Đình Tấn cũng theo đó mà bay ra ngoài hành lang của khu chung cư.

‘Phụt… ọc’

Đình Tấn ngã sấp mặt trên hành lang, đầu óc quay cuồng, lồng ngực đau đớn khiến hắn không nhịn được ói ra một ngụm máu từ miệng đến lỗ mũi, hô hấp cũng vì vậy mà trở nên khó khăn hơn.

Hiển nhiên, xương lồng ngực gãy vỡ đã đâm vào phổi của hắn, khiến máu tươi tràn vào bên trong cuốn phổi, nếu không kịp chạy chữa, hắn rất có khả năng phải chết.

Đây dù sao cũng là hiện thực, không phải trong trò chơi chỉ mất một điểm HP rồi chờ khôi phục thì xong.

Bất quá, xem như đau đớn cách mấy, khó chịu thế nào đi chăng nữa, Đình Tấn cũng không có khả năng nằm gục tại đó chờ chết.

Ngay khi vừa rơi xuống hành lang, Đình Tấn biết rằng đây là cơ hội duy nhất để trở mình.

[Lôi Xích]

Không hề có bất kì do dự, hắn giơ lên thủ chưởng hướng về phía lỗ hổng trên vách tường, trong đầu mặc niệm triệu hồi kỹ năng.

Trong tình huống này, hắn không thể sử dụng [Khống Vật Thuật], bởi lẽ món kỹ năng này Đình Tấn chỉ sử dụng để đối phó với những người có thực lực yếu và đứng im hoặc di động với tốc độ tương đối mà thôi.

Ở đây, đám người này lại toàn là cao thủ, không chỉ lực lượng mạnh mẽ có thể chấn vỡ cả gạch đã, mà lại còn liên tục di động với tốc độ cao, một khi làm không tốt, Đình Tấn có thể sẽ phải rơi vào tình cảnh bị đánh hội đồng tiếp.

‘Xoẹt!’

Chỉ có hai giây ngắn ngủi, nhưng tại thời khắc sinh tử, Đình Tấn đã phát huy ra khả năng vượt qua cực hạn của mình. Từ trong thủ chưởng của của hắn tức khắc phóng xuất ra một tia lôi điện, phóng tới lỗ thủng trên vách tường trước mặt.

Tại nơi đó đang có một tên đàn ông truy tới, ý đồ muốn vượt qua vách tường đuổi giết Đình Tấn.

Quá chủ quan, không hề có bất kì sự phòng bị nào với Đình Tấn, kẻ xui xẻo này vừa trông thấy Đình Tấn đưa tay hướng tới mình, liền biết có chuyện không ổn sẽ xảy ra.

- “Cẩn thận!”

‘Phốc!’

Hắn không kịp hành động gì nhiều, chỉ mở miệng kinh hô lên một tiếng, cảnh báo cho đồng bạn của mình xong thì tức khắc đã bị lôi điện đánh lên người.

Thế nhưng, tình huống sau đó lại càng làm Đình Tấn trợn tròn mắt lên, gã đàn ông bị [Lôi Xích] đánh trúng chỉ lùi về sau một đoạn, thân thể trong phút chốc bỗng cảm thấy tê dại không thể hành động gì được. Phỏng chừng do lôi điện quá mạnh mẽ nên vật liệu chống điện cũng không thể cản được hết.

Áo da màu đen bên ngoài của hắn bị lôi điện thiêu cháy rụi, để lộ một bộ áo bó sát bên trong, đồng dạng cũng bị cháy đen không ít và quan trọng hơn hết là nó được làm bằng vật liệu không dẫn điện.

- “Bảo vệ đầu, tiếp tục xông!”

Ba tên đàn ông còn lại, nghe được tiếng kinh hô liền không nghĩ ngợi gì nhiều, tức thì đưa hai tay lên ôm lấy đầu của mình rồi dùng vai ủi thẳng tới vách tường, ý đồ muốn cường ngạnh phá tường xông qua đuổi tới Đình Tấn.

Phản ứng của bọn họ thật sự nằm ngoài sự dự liệu của Đình Tấn, mục đích của đối phương rất rõ ràng, dĩ nhiên muốn dùng lực lượng của bản thân để phản kháng lại lực tác động từ [Khống Vật Thuật] của Đình Tấn lên phần đầu cổ bọn họ.

Nghĩ đến điều này, khuôn mặt tái nhợt của Đình Tấn không khỏi trầm xuống, nó nói lên rằng đồ phương đã điều tra cặn kẽ về hắn, thậm chí ngay cả năng lực của hắn, bọn họ cũng biết.

Tuy nhiên, có một điều bọn họ không thể nào ngờ tới, chính là [Lôi Xích] cũng không yếu như bọn họ nghĩ.

Thoáng cái, ba người đàn ông còn lại muốn va chạm với bức tường thì bất ngờ bị [Lôi Xích] tiếp tục chuyển hướng công kích, đánh lên thân thể bọn họ.

Ánh mắt bọn họ tràn đầy vẻ khó tin, dường như tình huống trong dự đoán của bọn họ cũng không phải là thế này.

- “Cơ hội tới!”

Trong đầu Đình Tấn lóe lên một tia tinh quang, không chậm trễ một giây quý giá nào, lập tức làm ra hành động ngay.

[Khống Vật Thuật]

Lợi dụng một giây ngắn ngủi bọn họ bị đánh lùi đó, Đình Tấn phát tán sóng tinh thần khóa chặt lấy đối phương, rồi vận dụng [Khống Vật Thuật] tập trung vào hai chân của bọn họ.

‘Rắc rắc rắc…’

Từng âm thanh xương cốt bị bẻ gãy vang lên, mà bốn người đàn ông đồng loạt mất thăng bằng, ngã ngửa ra đất. Hai chân của bọn họ bị cường lực vặn ngược ra trước, trông cực kì ghê rợn.

‘Ọc…’

Đình Tấn một hơi làm xong liền không thể kìm được, lại phun ra một ngụm máu tụ.

Lạc Hồng từ đầu đến giờ vẫn ẩn nấp ở trong góc phòng, dùng ánh mắt hoảng sợ quan chiến.

Hiện tại, trông thấy bốn người đàn ông sát thủ này đã bị đánh hạ, nàng mới động đậy đứng bật dậy, không quan tâm đến thân thể lõa lồ của mình mà chạy đến bên cạnh Đình Tấn, trong tay còn cầm theo một mảnh vỡ thủy tinh sắc bén.