Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 488: Mồi Nhử



[Tinh Thần Áp Súc] (Giảm 25% tiêu hao kỹ năng)

Tại Đình Tấn nhận được tin nhắn mật của Lý Uyên vừa gửi đến, hắn tức tốc kích hoạt kỹ năng [Tinh Thần Áp Súc], đồng thời thôi động [Khống Vật Thuật] đến mức tối đa, phi người lao ra khỏi ban công biệt thự rồi lao đi nhanh về phương hướng thành phố CLF với tốc độ không tưởng.

Chẳng cần đến một giây gia tốc, tốc độ phi hành của Đình Tấn tức khắc liền kéo lên đến những 90 km/h, dẫn đến tấm khăn trắng đang quấn trên người hắn cũng bị thổi bay phấp phới không yên.



Giữa ánh mặt trời đầu giờ trưa nắng nóng, một nhóm công nhân sau thời gian nghỉ ngơi lại phải tiếp tục cắm đầu vào công việc nặng nhọc tại công trường.

Một gã công nhân xây dựng đang làm việc giữa công trường, vừa mới ngẩng đầu lên lau mồ hôi thì bất thình lình…

‘Vút…’

Hắn trông thấy một cái bóng trắng lướt nhanh qua đầu mình, ngay cả tiếng gió ma sát cũng đều nghe được rất chân thật.

Điều này không khỏi khiến hắn cảm thấy có chút mộng, khẽ đưa tay xoa xoa đôi mắt nhìn lại thì vẫn còn thấy cái bóng kia đang lao nhanh đến phía cuối chân trời.

- “Ey, vừa nãy tao nhìn thấy có cái gì đó vừa bay nhanh qua đây, mày có thấy không?”

Nghĩ rằng đầu óc có chút choáng váng do mệt mỏi vì trời nắng gắt, hắn lắc lắc đầu rồi hướng về một tên đồng nghiệp bên cạnh hỏi dò.

- “Chắc là mày thấy đĩa bay của người ngoài hành tinh phải không? Bớt giỡn, bớt nói nhảm, lo làm việc nhanh đi, tao gánh team từ sáng tới giờ muốn xệ vai luôn rồi đây.”

Gã đồng nghiệp liếc nhìn khinh bỉ lấy người này, trong đầu suy nghĩ đối phương đang muốn viện cớ để lười biếng không làm việc.

Chẳng những ở tại công trường ấy, mà thậm chí xuyên suốt trên đoạn đường Đình Tấn phi hành, tình huống giống như vậy liên tục xảy ra.

Rất may hắn đã thận trọng làm thêm một bước ẩn giấu, bịt kín lại đầu tóc và mặt mũi của mình.

Đình Tấn bay trên không trung ở độ cao tối đa, cách mặt đất 23 mét, coi như người đi đường hoặc có máy ghi hình chụp lại hình ảnh, thì cũng chỉ phát hiện là một cái bóng trắng lướt nhanh qua mà thôi.



CLF cách LODA có hơn mấy trăm cây số đường đi, nếu sử dụng đường bộ chắc phải mất đến một ngày đường là ít, còn đi đường hàng không thì đi chỉ cần tiêu tốn không quá 1 – 2 tiếng ngồi máy bay, còn lại 4 – 5 tiếng là chờ làm thủ tục.

Mà ở đây, Đình Tấn là tự chính mình phi hành đi, thế nên thời gian dĩ nhiên phải ngắn hơn rất nhiều. Không đến 3 giờ sau đó, hắn đã tới được thành phố CLF và đáp xuống tại một con hẻm nhỏ vắng vẻ, cách địa chỉ mà Lạc Hồng đang ẩn náu không xa.

Khuôn mặt Đình Tấn cũng có chút tái nhợt đi, không chỉ là mệt mỏi do đi đường mà còn là bởi vì sức mạnh bị giảm xuống. Trong trò chơi chỉ số thuộc tính tinh thần của hắn đã vượt qua 2300 điểm, nhưng tại hiện thực lúc bấy giờ, nó chỉ bằng một nửa con số đó mà thôi.

Lại thêm không có 60% giảm thiểu tiêu hao từ trang bị quyển sách nguyền rủa, phỏng chừng, khi Đình Tấn vận dụng [Khống Vật Thuật] trong suốt hơn 3 giờ, lượng tiêu hao MP đã xấp xỉ với thời điểm hắn toàn lực triệu hồi ra đại quân vong linh.

- “Hi vọng còn kịp.”

Đình Tấn lẩm bẩm thì thào trong miệng, trong khi tiếp tục dời bước đi ra bên ngoài đường lớn, tìm tới nơi ẩn náu của Lạc Hồng. Tình huống bây giờ đang rất gấp, không có quá nhiều thời gian cho hắn ngồi nghỉ ngơi hồi sức.

Địa chỉ mà Lạc Hồng giao phó cho Lý Uyên là một tòa chung cư rộng lớn, nhưng đã xập xệ xuống cấp theo thời gian dài ăn mòn, tọa lạc giữa một khu ổ chuột dành cho người nghèo.

Dưới ánh nắng chiều tà đỏ rực của mặt trời sắp khuất bóng, những tấm tường nhà như được đổ lên một màu đỏ, làm cho khung cảnh xung quanh càng có vẻ hoang tàn, chẳng khác gì một khu đô thị trải qua một hồi chiến tranh thảm liệt.

Tới được nơi đây, Đình Tấn cũng không có cởi ra khăn che mặt hay tấm vải trùm bên ngoài cơ thể mình. Hắn rất thản nhiên bước đi mà không hề có bất kì lo nghĩ nào về chuyện, sẽ có người dùng cặp mắt quái dị để nhìn hắn.

- “Quái lạ…”

Tại thời điểm Đình Tấn tới được dưới cổng vào khu chung cư, đôi chân mày hắn không tự chủ cau chặt lại, trong miệng lẩm bẩm thì thào một tiếng.



Trên đường đi tới nơi này, Đình Tấn hoàn toàn không thấy bất cứ bóng dáng của một người dân nào sinh sống ở nơi này.

Mà tương phản với tình cảnh đó, một vài khung cửa sổ của khu chung cư, hay một vài căn nhà xụp xệ ở đây lại rất sạch sẽ. Cây cỏ được trồng trước cổng nhà cũng được dọn dẹp gọn gàng, không mọc um tùm như mấy khu nhà khác, rất rõ ràng chứng minh một việc, chính là đang có người sinh sống ở nơi đây.

Cho dù đây có là một khu dân nghèo, nhà cửa sụp đổ có không ít đã bị bỏ hoang một thời gian dài, đường xá cũng hư hỏng thì ít nhất cũng phải có dấu hiệu của người đang sinh sống, ví như có người đi qua lại trong nhà hoặc trên đường lớn chẳng hạn.

Thế nhưng mà ở đây thì lại hoàn toàn trái ngược với tình huống mà Đình Tấn suy diễn trong đầu quá nhiều, dẫn đến trong lòng hắn không khỏi dâng lên một trận nghi ngờ đề phòng.

Hắn không sợ Lạc Hồng sẽ gài bẫy mình thêm một lần nữa, bởi lẽ trải qua một hồi thẩm vấn, hắn tin tưởng vào quá trình điều tra của Lý Uyên, cũng như cặp mắt nhìn người của mình, rằng Lạc Hồng chắc chắn sẽ không nói dối bịa chuyện.

Mà cho dù Lạc Hồng có lừa gạt hắn đi chăng nữa, hắn cũng không ngại làm thêm một lần hành quyết tập thể, hệt như đã từng làm với [Hồng Môn Hội] cách đây không lâu.

Mặt không đổi sắc, Đình Tấn nhìn chằm chằm vào tòa nhà chung cư, cao hơn 10 tầng trước mặt, ánh mắt khẽ híp lại thành một tuyến nhỏ, tản mát ra nguy hiểm quang mang.

Cùng lúc đó, sóng tinh thần nhanh chóng được Đình Tấn phóng ra ngoài, tìm kiếm khắp nơi xung quanh, trong vòng bán kính 100 mét tối đa mà hắn có thể bao trùm tới.

Thực lòng mà nói, nếu là trước đây, Đình Tấn chắc sẽ còn có chút lo lắng khi một thân một mình đi làm việc mạo hiểm, hoặc ít nhất cũng phải lên kế hoạch đầy đủ trước khi hành động.

Nhưng bây giờ thì đã khác, thực lực của hắn chẳng những đã tăng lên một cách đáng kể, mà theo [The Alliance] tiến quân thành công đến [Chiến Trường Thế Giới] và [The Alliance Y Dược] cường thế chiếm đoạt thị trường dược phẩm thần tốc, thân phận của hắn cũng được nước lên thuyền, trở thành một nhân vật tầm cỡ tại đất nước Entire Land nhỏ bé.

Nếu như chính quyền không phải là kẻ ngu ngốc mà nói, bọn họ chắc chắn phải tìm cách tạo mối quan hệ tốt với hắn, để [The Alliance] mới có thể tiếp tục lưu lại phát triển ở Entire Land. Có như vậy, đất nước này mới nắm lấy được một cơ hội lớn mạnh, cả về kinh tế lẫn quân sự.

- “Khốn nạn!!”

Sau một hồi cẩn thận điều tra kỹ lưỡng, cặp mắt Đình Tấn chợt trừng lớn ra, gân đỏ nổi lên vì tức giận, miệng không kìm được nghiến răng nghiến lợi gằn giọng thốt ra một chữ.

[Khống Vật Thuật]

Không có một chút do dự nào, Đình Tấn điều động [Khống Vật Thuật], phóng người bay lên, thẳng hướng cửa sổ một căn phòng ở lầu 6 của tòa chung cư.

"Xoảng!’

Chẳng cần tới hai cái hô hấp, thân ảnh Đình Tấn đã rơi vào trong một căn phòng, mà cửa sổ làm bằng thủy tinh không thể chịu đựng nổi lực va chạm của hắn, vỡ vụn ra thành từng mảnh nhỏ.

- “Buông ta ra! Đồ chó…”

Tại giữa căn phòng, còn có ba cái người khác cũng bị hành động của Đình Tấn làm cho giật thót cả tim, ánh mắt kinh ngạc nhìn qua.

Một trong số ba người đó lại là một cô gái trẻ đang kinh hoảng gào thét lên, người ấy không ai khác hơn Lạc Hồng.

Bất quá, tình cảnh của nàng có chút chật vật, cơ thể cân đối cả ba vòng lõa lồ giữa không khí, trên người còn vương vãi lại một ít mảnh vải đã bị cường lực xé rách.

Da thịt trắng nõn như một con cừu non, nhưng lại sở hữu vô số vết sẹo lồi lõm một cách ghê rợn. Chẳng những vậy, tại những bộ vị trước ngực, tay chân, mặt mũi nàng đều còn lưu lại rất nhiều vệt máu ứ đọng.

Mà hung thủ khẳng định là hai gã đàn ông cao to lực lưỡng còn lại trước mặt Đình Tấn, nửa thân trên để trần của bọn họ đồng dạng đều có rất nhiều dấu vết đỏ tím khác nhau.

Nửa phần thân dưới chỉ có một cái quần dài, mà thắt lưng cũng đã bị cởi ra, mỗi người nắm lấy trong tay một cái chân của Lạc Hồng, hiển nhiên là đang chuẩn bị ‘hành sự’.

Kết hợp những điểm chi tiết này, lại thêm khắp nơi trên sàn nhà đều có mảnh vỡ linh kiện của mũ trò chơi Anh Hùng, Đình Tấn liền hiểu rõ, tại đây vừa diễn ra một trận xô xát rất lớn.

Tuy nhiên, theo Đình Tấn dùng sóng tinh thần dò xét, đồng thời bây giờ lại được tận mắt quan sát, hai gã đàn ông kia cơ hồ vẫn chưa làm ăn được gì. Phỏng chừng là bị Lạc Hồng chống cự quá quyết liệt, vật lộn kéo dài đến tận bây giờ, khi Lạc Hồng đã kiệt sức mới khống chế được nàng.

Dù sao Lạc Hồng cũng là người chơi Anh Hùng, trong lúc vô tình phát hiện ra được cách đồng bộ hóa kỹ năng ở hiện thực. Việc nàng tu luyện đồng bộ hóa tăng cường thực lực cùng khả năng chiến đấu cũng không có gì phải lấy làm lạ.

- “Mày…”

Mọi chuyện nói thì chậm nhưng thực chất lại diễn ra trong thời gian chỉ một cái nháy mắt cũng chưa tới. Hai gã đàn ông vừa phát hiện ra dị biến thì không khỏi chấn kinh, mở miệng ra nói.

Thế nhưng, ngay tại khoảnh khắc Đình Tấn đáp người lên mặt đất, [Khống Vật Thuật] của hắn cũng đã bao trùm lấy cái đầu của hai gã đàn ông.

Không hề có một tia do dự hay chần chờ nào, Đình Tấn thôi động [Khống Vật Thuật] đến cực hạn, để cho lời nói còn chưa ra được đến miệng của đối phương tức khắc bị chặn ngang.

‘Rắc rắc! Phịch phịch…’

Hai tiếng động xương cốt bị vặn gãy liền vang lên, đầu của hai gã đàn ông lập tức bị vặn ngược ra sau lưng, thân thể ngã xuống đất như hai khúc gỗ mục, đã chết đến không thể chết lại.

Bỗng nhiên…

- “Cẩn thận! Có bẫy!”

Lạc Hồng không hề quan tâm đến hai chân của mình đã được buông lỏng giải thoát, vừa trông thấy có người xông vào phòng, nàng đột ngột hướng về phía đối phương hét lên một tiếng rõ to.

‘Xoạt xoạt xoạt xoạt!’

Không kịp để cho Đình Tấn có thời gian phản ứng lại với lời cảnh báo của Lạc Hồng, bốn âm thanh như vải da bị xé rách đồng loạt vang lên.

‘Rầm rầm…’

Từ phía sau lưng Đình Tấn, hai cái tủ gỗ dùng để chứa đựng quần áo bất ngờ bị chấn vỡ cửa ngoài, từ bên trong lao ra bốn bóng người mặc quần áo bằng da đen.

- “Chết đi!”

Đúng ngay tại thời điểm gã đàn ông thứ hai bị Đình Tấn kết liễu, bốn người đã đồng loạt hét lên phóng tới Đình Tấn, ngữ khí lạnh lẽo mang đầy sát khí.

Tốc độ của bọn họ quá nhanh, nhanh đến mức thân xác của hai tên bị vặn gãy đầu kia còn chưa kịp ngã xuống đất thì đám người này đã tiếp cận được Đình Tấn.

Bốn cái nắm tay đồng loạt hướng về những bộ vị hiểm yếu lưng, đầu, eo và chân của Đình Tấn mà đánh tới.

Sắc mặt Đình Tấn đại biến!

[Lưu Thủy Gia Tốc]

[Khống Vật Thuật]

Nhưng khi hắn phát hiện ra thì đã quá muộn, chỉ có thể thôi động kỹ năng gia tốc cùng với [Khống Vật Thuật], nhảy chồm về phía trước mặt, tránh né thế công của đối phương.

Dù vậy, Đình Tấn cũng không thể thoát được, đối phương quá nhanh vượt qua tốc độ của thường nhân, ngay cả Lính Đánh Thuê hay quân nhân đặc nhiệm cũng không thể nhanh đến như vậy.

Đình Tấn chỉ cảm thấy một cơn gió mạnh đang lùa tới mình, rồi sau đó trên lưng hắn đột nhiên truyền đến một hồi chấn động.

Đau đớn ập tới, mà hơn thế nữa còn có một loại cảm giác như có cái gì đó vừa xâm nhập vào trong cơ thể của hắn, phá hủy từng lớp tế bào da bên ngoài, đồng thời đốt cháy cả cơ bắp ở bên trong.

- “Nội khí?!”

Tại giây khắc đó, trong đầu Đình Tấn duy nhất liền hiện lên cái tên này.