Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 384: Rơi Xuống Đáy Cốc



Đình Tấn hầu như không hề còn nghe hay nhìn thấy được bất cứ thứ gì nữa, đầu óc mê muội khiến hắn rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Keng! – Thể chất của ngài hiện tại đang rất suy yếu, hệ thống cưỡng chế giảm xuống mức độ giả thuyết hiện thực xuống 30%. Xin hãy ngừng vận động mạnh hoặc thoát khỏi trò chơi để tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, khôi phục lại sức khỏe.

Đột nhiên, một âm thanh hệ thống vang lên bên tai hắn. Ngay tiếp theo sau đó, Đình Tấn liền cảm giác được những cơn mệt mỏi hay khó chịu trong cơ thể bỗng chốc đã bốc hơi đi một phần lớn.

Duy chỉ còn lại chút ít vấn đề về hô hấp do hai lá phổi vận động quá độ trong một thời gian dài, cùng với từng cơn đau nhức đang truyền đến từ cơ bắp khắp người mà thôi.

Sau vài giây làm quen với tình trạng của cơ thể, Đình Tấn đã hoàn toàn tỉnh táo, lấy lại tinh thần. Đến lúc này, hắn mới có cơ hội nhìn rõ được khung cảnh trước mặt mình.

‘Viu viu viu…’

Đập vào mắt hắn chính là một khoảng hư không đen tối, cùng với tiếng gió rít gào, không ngừng truyền đến hai bên lỗ tai hắn.

Bên cạnh đó còn có cảm giác lạnh lẽo của những cơn gió mạnh đang lướt mạnh qua khắp cơ thể hắn, không khác chi những con dao sắc, muốn cắt da xẻ thịt.

Theo phản xạ tự nhiên của cơ thể khi đang bị rơi tự do, Đình Tấn ngạc nhiên đến trợn mắt lên, hai tay hai chân không ngừng vung vẫy.

Đúng vậy, hắn đang bị rơi tự do xuống một sơn cốc sâu không thấy đáy, bên dưới chỉ toàn là một màu đen ngòm, không nhìn thấy bất cứ thứ gì khác ngoài một tấm màn tối om.

Cảnh tượng này trông chẳng khác nào cái miệng của một con quái vật đang há rộng ra hết cỡ, muốn nuốt chửng mọi thứ vào bên trong đó.

- “Ahhhh… cái gì thế này?!”

Thần sắc hoảng hốt, vì không kìm được nỗi sợ trong lòng, hắn phải mở miệng thét dài một tiếng tràn ngập sự sợ hãi. Những hồi ức đen tối tại thời điểm tận thế, như một dòng nước lũ, không ngừng cuồn cuộn tràn về.

Làm một kẻ lưu dân sống trong tận thế, ai không từng sợ hãi khi phải đối mặt với cảnh tượng bị quái vật nuốt chửng kia chứ. Kể cả một người đã từng sống sót đến tận 10 năm như Đình Tấn cũng không tài nào tránh khỏi được.

Nhưng sau một vài giây cố gắng hít sâu, lại thêm từng cơn gió lạnh quất vào mặt, Đình Tấn đã nhanh chóng lấy lại được chút ít tính táo cho mình.

Mượn nhờ một vài tia sáng mặt trời từ bên trên miệng cốc len lỏi, chiếu rọi xuống, Đình Tấn mới nhìn thấy được hai bên vách đá xung quanh, với những tảng đá lớn nằm lởm chởm, kèm theo đó là một ít dây leo và rêu xanh mọc um tùm khắp nơi.

Đáy cốc này dường như rất sâu, với tốc độ rơi xuống hơn 60 km/h mà càng lúc càng gia tăng thêm do lực hút của trái đất được hệ thống trò chơi giả lập ra, Đình Tấn nhẩm đếm trong đầu, dù đã trôi qua hơn 10 giây rơi tự do rồi mà hắn vẫn chưa thấy có dấu hiệu gì là muốn tiếp đất.

- “Khốn kiếp, hôm nay ra đường quên coi ngày hay sao mà hết chuyện xui xẻo này đến tai họa khác cứ không ngừng kéo tới thế?!”

Đình Tấn âm thầm mắng chửi trong lòng, muốn giải tỏa một chút muộn phiền dồn nén, tích tụ từ thời điểm bắt đầu bị truy sát đến giờ.

Ấy thế nhưng hắn cũng không dễ dàng buông tay chịu trận, để cho cơ thể mình rơi tự do mãi như vậy được.

Ánh mắt lóe lên một tia sắc lạnh, Đình Tấn chắp hai cánh tay vào sát cơ thể, cả người duỗi thẳng ra từ đầu đến chân như một tấm ván gỗ, đồng thời cũng hơi nghiêng mình để mượn nhờ sức gió đưa hắn lướt sang một bên vách đá ở gần mình nhất.

Ý đồ của Đình Tấn rất rõ ràng là muốn mượn nhờ vách đá này để kìm hãm lại tốc độ rơi xuống của hắn.

Bởi lẽ, hắn không biết ở dưới đáy cốc này là cái gì, nếu là đất đá, hay là quái vật gì đó, thì phỏng chừng, với độ cao hơn mấy trăm mét đường bay tự do nãy giờ cũng đủ để biến hắn trở thành một đống thịt vụn, bị tiễn đưa trở về EL thành.

Nếu hắn chết thì điều đó cũng đồng nghĩa với việc mọi cố gắng từ đầu đến giờ của hắn đều bị đổ sông đổ bể đi hết, kéo theo đó là một loạt những sắp xếp trong kế hoạch của hắn cũng bị đổ vỡ. Kẻ địch sẽ vì thế mà có thêm cơ hội để mà chèn ép [The Alliance].

Có được quyết tâm này, Đình Tấn hoàn toàn không còn bất cứ sợ hãi nào nữa. Thao tác bay tự do trên không được hắn thi triển ra cực kì chuẩn xác, rất nhanh thì đã tiếp cận được với mục tiêu.

Trong khoảnh khắc sắp phải va chạm với vách đá cứng nằm lởm chởm ở khắp mọi nơi như vậy, Đình Tấn vung tay lấy từ trong ba lô của hắn ra một thanh vũ khí đại kiếm, chất lượng Đồ Xanh 20 cấp, thứ đã được hắn chuẩn bị sẵn, đề phòng cho bất cứ tình huống nào, kể cả khi bị kẻ địch cận thân chiến đấu.

‘Soạt… Rột rột rột…’

Đình Tấn co người, khom lưng, dồn toàn bộ sức lực của hắn mà vung kiếm, cắm thật sâu vào bề mặt của những tảng đá cứng.



Thanh kiếm sắc bén dễ dàng phá vỡ tảng đá cuội như đâm vào một vũng bùn nhão, cắm thật sâu vào đến khi không còn nhìn thấy lưỡi kiếm đâu nữa thì mới dừng lại.

Nghiến răng nghiến lợi, cố gắng siết tay, nắm thật chặt cán kiếm, hai chân Đình Tấn đồng thời cũng duỗi ra, đạp lên trên mặt đá cứng dốc đứng kia, ý đồ muốn giảm lại tốc độ của mình.

Lưỡi kiếm sắc bén cũng vì thế mà bị hắn kéo lê đi, phá một cái rãnh thật dài và sâu trên bề mặt sần sùi của vách đá.

Cứ như vậy, hắn trượt đi được một đoạn dài đến hơn sáu, bảy mét có thừa, tốc độ rơi xuống cũng giảm đi đáng kể.

- “Không ổn!”

Nhưng chưa để Đình Tấn vui mừng được bao lâu thì bất chợt, hắn đột ngột biến sắc…

‘Ào ào ào…’

Ngay khi Đình Tấn nói ra một câu nói đó thì ở hai bên tai hắn, âm thanh dòng nước chảy xiết được truyền tới càng lúc càng rõ ràng hơn.

Mới đầu tiếng vọng chỉ là văng vẳng bên tai, nhưng theo Đình Tấn trượt xuống về sau thì tiếng ồn nhanh chóng trở nên vang dội thêm.

Đến khi Đình Tấn kịp nhận ra âm thanh đó là thuộc về cái chủng loại gì thì nó đã giống như tiếng trống da, đang dồn dập nện vào trong đầu não của hắn.

‘Phịch…’

Không hề có bất cứ điểm do dự nào, Đình Tấn đạp chân lên vách đá, búng người lộn ngược trở ra phía bên ngoài. Kể cả thanh đại kiếm Đồ Xanh 20 cấp, đang cắm lút cán vào trong vách cũng bị hắn bỏ mặc tại nơi đó.

‘Ầm ầm ầm…’

Rất rõ ràng, tiếng nước chảy xiết mà Đình Tấn nghe ra được, bây giờ đã trở thành tiếng thác nước đổ xuống ầm ầm. Âm thanh vang dội hơn cả tiếng động của mấy cái trống da hợp lại như vậy chứng tỏ cả về độ cao và lưu lượng nước đổ xuống chắc chắn sẽ không thể nào ít được.

- “Ạch… ọc ọc…”

Tuy rằng đã phản ứng rất nhanh nhưng Đình Tấn vẫn là chậm trễ một bước, chỉ mới bay ngược trở ra được hai, ba mét khỏi vách đá dốc đứng thì hắn lại bị một dòng nước đổ ập tới, nhấn chìm vào trong đó.

Dòng nước chảy xiết cuồn cuộn, không ngừng quấn lên người Đình Tấn chẳng khác gì một con trăn lớn, khiến hắn hoàn toàn bị mất đi khống chế với cơ thể mình.

Đình Tấn cố gắng vùng vẫy, muốn thoát ra khỏi dòng nước đầy kinh khủng này, ấy vậy mà cơ thể hắn không thể nhích ra khỏi dòng nước lớn được một tí nào.

Không có điểm tựa để mượn lực, không thể hành động thuận tiện, cả người Đình Tấn cứ liên tục bị lực lượng mạnh mẽ từ thủy lưu đảo lộn, xoay vòng vòng tương tự như một con quay.

Nước lớn thổi tung ra vô số bọt nước trắng xóa, hoàn toàn che khuất đi tầm nhìn của Đình Tấn. Lại thêm thân thể không ngừng xoay vòng tròn giữa dòng nước, làm cho Đình Tấn hoàn toàn mất đi khả năng định hướng về cả thời gian lẫn không gian.

‘Ùm…’

Mãi không biết trải qua bao lâu, bất chợt Đình Tấn cảm thấy trên lưng mình truyền tới một trận đau rát, nhưng không quá lớn.

Kèm theo đó xung quanh thân thể hắn cũng nhanh chóng cảm giác được từng cơn áp lực truyền tới, giống như đã bị ném rơi vào trong một mặt hồ rộng lớn, chứa đầy nước lạnh.

Tại khoảnh khắc ấy, hắn lập tức nhận ra rằng, mình đã va chạm với mặt nước ở đáy cốc rồi. Và cũng cho đến thời điểm này, hắn mới có thể mở to mắt ra, quan sát vị trí hiện tại của mình.

Bất quá, những gì mà hắn nhìn thấy được chỉ là một màu đen kịt tăm tối.

‘Ầm ầm ầm…’

Cảm giác trên đầu mình không ngừng truyền đến từng trận va chạm của dòng nước, cùng với âm thanh chấn động của thác nước đổ không ngừng đập vào trong màn nhĩ, Đình Tấn liền biết rõ, bản thân hắn vẫn còn đang nằm trong khu vực ảnh hưởng của thác nước đổ.

Không hề chần chờ chút nào, Đình Tấn nhanh chóng dựa theo cảm giác của mình, bơi lội về một phương hướng mà hắn nghĩ là nó là hướng có thể rời xa khỏi khu vực của dòng thác nước này.

Xung quanh không hề có bất cứ tia sáng nào, kể cả năm ngón tay của mình, Đình Tấn cũng không thể nhìn rõ được. Những gì mà hắn cảm nhận được ngay lúc này, giống như bị vứt vào bên trong một hồ nước ngầm tăm tối.

Bơi lội một hồi, Đình Tấn cảm giác được áp lực dòng nước chảy càng lúc càng giảm xuống, chỉ còn lại đôi chút ít gợn sóng mặt nước vỗ lên người hắn mà thôi.

Cả tiếng ồn cũng đã giảm đi rất nhiều, gần như đã bị bỏ lại phía sau lưng hắn một đoạn khá xa.

Coi như là vậy thì khung cảnh xung quanh Đình Tấn vẫn không hề có bất cứ sự thay đổi nào, tất cả vẫn chỉ là một tấm màn đen, tăm tối.

Nếu như để một người bình thường rơi vào tình huống của Đình Tấn ngay lúc này, phỏng chừng bọn họ chắc chắn sẽ trở nên rất hoảng loạn, thậm chí có thể không nhịn được hoang mang trong lòng mà bơi lội khắp nơi tìm kiếm ánh sáng, để rồi bị đuối nước và chết vì kiệt sức.

Một không gian tăm tối rất kinh khủng, áp lực hơn cả cái chết rất nhiều lần chứ không phải chuyện đùa. Dù rằng, Đình Tấn đã trải qua quá trình thí luyện đi trong màn đêm vô tận hư không khi chuyển chức sang nghề nghiệp Vong Linh Pháp Sư, nhưng bị buộc rơi vào tình huống như thế này, Đình Tấn cũng không hề muốn chút nào.

Chợt, Đình Tấn để ý thấy được một vài tia sáng mờ ảo, đang không ngừng lưu chuyển, tạo thành hình dạng của một quả cầu bao vây xung quanh người của hắn.

Điều đó chứng tỏ rằng, vòng hộ thuẫn từ món vật phẩm đặc biệt ‘Hình Nhân Thế Thân’ của hắn vẫn còn duy trì cho đến tận bây giờ. Tuy nhiên, ánh sáng ấy thì lại rất mờ ảo, hầu như không chú ý thì sẽ không thể nào thấy rõ được.

- “Thôi… có thì vẫn còn tốt hơn là không…”

Đình Tấn âm thầm thở dài một hơi, tự an ủi bản thân mình. Dựa vào được một tí ánh sáng như vậy cũng có thể giúp giảm bớt đi đôi chút áp lực trong lòng.

Như vậy thì vẫn còn tốt hơn rất nhiều so với việc một thân một mình, mang theo tâm tình trầm trọng bơi lội khắp nơi.

Đột nhiên, đang trong lúc Đình Tấn căng mắt ra cố gắng quan sát xung quanh để tìm lối thoát thì một tiếng nổ lớn bất thình lình truyền đến bên tai hắn.

‘Ầm… xoẹt xoẹt xoẹt…’

Kèm theo đó là một nguồn ánh sáng chói mắt lóe lên, xé rách cả màn đêm tăm tối ở nơi đáy cốc này…

Dị biến xảy ra quá mức bất ngờ khiến Đình Tấn cũng không kịp trở tay. Đến khi hắn kịp phục hồi tinh thần trở lại thì mới nhận ra rằng, ánh sáng ấy phát ra từ hiệu ứng của kỹ năng ‘Bão Điện Từ’ trên vòng phòng hộ của mình.

Điều đó nói rõ, vòng phòng hộ của hắn đang bị công kích nên kỹ năng bị động ấy đã được kích hoạt.

-370

-200 -200 -200…

Nhưng mọi chuyện cũng không ngừng lại tại đó, mượn nhờ ánh sáng chói mắt từ những tia lôi điện, Đình Tấn thấy được một con số sát thương nổi lên trên quả cầu phòng hộ.

- “Trời! Piragon.”

Và hơn thế nữa, khi phát hiện ra xung quanh mình lúc này đây đã xuất hiện vô số những con cá bề ngoài cực kì xấu xí và dữ tợn, với kích cỡ lớn bằng cả bắp chân mình, Đình Tấn không khỏi kinh hãi thét lên, ngữ khí tràn ngập sự sợ hãi.

Piragon

Level: 27

HP: 4.000/4.000

Kỹ năng: Gia Tốc, Cắn Xé

Piragon (Tinh Anh)

Level: 29

HP: 4.400/4.400

Kỹ năng: Gia Tốc, Cắn Xé, Hút Máu

Không chần chừ chút nào, tranh thủ thời gian 3 giây đàn cá đang bị ảnh hưởng bởi hiệu ứng "Tê Liệt" của kỹ năng "Bão Điện Từ", Đình Tấn cấp tốc sử dụng chức năng dò xét của hệ thống, sau đó sải cánh tay, đạp chân, dùng toàn lực bơi về phía một cái động trên vách đá, nơi mà hắn vừa nhìn thấy nhờ vào ánh sáng phát ra từ những tia lôi điện lúc nãy.