Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 380: Rơi Vào Vòng Vây



- “Vậy chỉ cần ta chủ động vận hành phương pháp tu luyện ở trong trò chơi, không để cho hệ thống tự động điều khiển nữa thì lập tức có thể đồng bộ được với thế giới hiện thực bên ngoài?”

Nghe Đình Tấn giải thích xong mọi chuyện, vẻ mặt chấn kinh của Long chỉ có tăng thêm chứ không hề vơi bớt đi tí nào.

Cũng không có gì phải lấy làm lạ với biểu hiện của Long, khi mà một tin tức quá mức chấn động như vậy lại đến với hắn trong một tình huống mang đầy tính chất bất ngờ thế này.

Khi mới đồng ý gia nhập vào [The Alliance], Long cũng không hề nghĩ rằng, bản thân hắn lại có thể sẽ nhận được một món hời lớn đến thế. Tất cả những gì mà hắn chú ý chỉ là một cái kỹ năng ‘Địa Ngục Môn’ mà Đình Tấn đã hứa hẹn truyền thụ cho mình.

- “Đúng vậy, đối với kỹ năng cũng là thế luôn, duy chỉ có một số trường hợp đặc biệt thì mới không kích hoạt được thôi, ví dụ như kỹ năng kèm theo mấy món trang bị.”

Đình Tấn gật đầu khẳng định thêm một lần nữa.

Không hề có bất kì sự chuẩn bị nào, Long nghe được chính mồm Đình Tấn thừa nhận, cả kỹ năng trong trò chơi cũng có thể sử dụng ở hiện thực thì đã hoàn toàn chết lặng, đến nỗi không thể thốt lên bất cứ lời nào nữa.

Đột ngột, Long cảm thấy bước chân mình có đôi chút phù phiếm, không khác gì đang trong một giấc mộng, cả người giống như đang bay lơ lửng trên mặt đất.

- “A… là thật…”

Thậm chí, Long còn không kìm được đưa tay lên véo má mình một cái thật mạnh, như để kiểm chứng lại đây là hiện thực hay chỉ là một giấc mơ thoáng qua mà thôi.

- “Ngươi bao nhiêu cấp rồi? Mức độ giả thuyết hiện thực đang cài đặt là bao nhiêu phần trăm?”

Trong lúc đang hướng về một bãi quái vật đi đến, theo như thông lệ, Đình Tấn lãnh đạm hỏi thăm Long một vài vấn đề về thông số nhân vật để hắn có thể đưa ra lời khuyên và tính toán một số hướng đi cho Long trong tương lai.

Biểu hiện ngờ nghệch của Long hoàn toàn bị hắn bỏ qua, bởi lẽ Đình Tấn gần như chắc chắn rằng, Long sẽ không thể nào tránh khỏi được biểu hiện như thế khi đối mặt với một bí mật lớn nhất của thế giới Anh Hùng này.

- “Ơ… ừ thì 100%, do ta có kỹ năng ‘Tái Tạo’ của nghề nghiệp Linh Mục cho nên cần thiết lập như vậy để kích hoạt hiệu ứng của nó. Còn đẳng cấp thì chỉ mới 21 cấp thôi. Đây cũng là do lần trước bị các ngươi gài một vố làm ta mất toi 50% kinh nghiệm mới bị tuột cấp thảm như vậy.”

Hồi phục tinh thần, Long gấp giọng đáp lại Đình Tấn, nhưng khi nói đến đẳng cấp của mình, vẻ mặt của hắn không khỏi biến ảo, trở nên nhăn nhó, khó chịu, rất buồn cười.

Hết thảy nguyên do đều bắt nguồn từ cái nghề nghiệp Linh Mục này của hắn. Ngoài khả năng khôi phục HP cùng với một ít khả năng phòng ngự thì những gì mà một tên Linh Mục có thể làm là dùng cây trượng ngắn hoặc chủng loại vũ khí búa, chùy một tay của hắn, nện từng cái công kích bình thường vào quái vật.

Bấy nhiêu đó cũng đủ thấy sức sát thương mà hắn gây ra là rất thấp, nói trắng ra nghề nghiệp Linh Mục trong Anh Hùng, ngoài việc đưa thân ra làm khiên thịt cho quái vật công kích thì không thể gây ra sát thương nhiều được bằng với những chủng loại nghề nghiệp khác.

Với những người chơi theo băng nhóm thì không nói gì, nhưng đối với những kẻ luôn độc hành như Long thì điều đó không khác chi địa ngục.

Việc đi theo ăn bám kinh nghiệm như vậy thường hay làm cho rất nhiều người chơi ngán ngẩm với cái nghề nghiệp Linh Mục này. Không ai lại muốn chia sẻ kinh nghiệm quý báu của mình với một con ghẻ kí sinh, không thể làm gì để cống hiến trong tổ đội cả.

Điều đó vô tình khiến cho rất nhiều người chơi lựa chọn nghề nghiệp Linh Mục đã ít vì không thể thiết lập 100% mức độ giả thuyết, thì lại càng thêm ít hơn vì bị người chơi khác ruồng bỏ, xa lánh, đẫn đến việc cày cấp càng thêm khó khăn hơn.

Đã có không ít người chơi Linh Mục chán nản, không thể tiếp tục chịu đựng nổi dày vò đã đi học thêm một nghề nghiệp khác, hoàn toàn vứt bỏ đi nghề nghiệp Linh Mục mà họ từng phải vượt qua thử thách khó khăn cùng điều kiện thiên phú ban đầu rất cao mới học tập được.

Riêng đối với Long, một tên Linh Mục phải chiến đấu với những tên ác quỷ khủng bố thì mọi chuyện hoàn toàn khác. Việc tăng lên thực lực là một điều bức thiết, không thể thiếu đối với hắn.

Mà trong phần giới thiệu kỹ năng của nghề nghiệp linh mục này đã có nói rõ về vấn đề đồng bộ giữa hiện thực với trò chơi, thứ chỉ được kích hoạt khi và chỉ khi người chơi thiết lập mức độ giả thuyết ở hạn mức tối đa.

Lẽ dĩ nhiên, để có thể làm được việc ấy, Long chỉ phải đổi lại một ít đau đớn về mặt thể xác mà thôi, đây có thể nói là một điều kiện cực kì hấp dẫn đối với hắn.

Không hề có chút nào kinh ngạc với chuyện này, Đình Tấn cười mỉm, cao giọng tán thưởng Long.

- “Ừm, khi chúng ta trở thành bạn thì đối thủ đã không còn nữa rồi, ngươi cũng đừng để ý đến chuyện cũ làm gì. Mà ngươi cũng làm ta hơi bị ngạc nhiên đấy, 21 cấp Linh Mục đối chiến với 23 cấp Đạo Tặc mang trang bị cao cấp mà vẫn không rơi vào thế hạ phong, quả thật là có chút khó tin.”

Nói đoạn, Đình Tấn vỗ vỗ bả vai Long, đồng thời cũng không quên khuyên bảo thêm dăm ba câu.

- “Cứ giữ mức độ giả thuyết như thế đi, đừng hạ thấp xuống, chỉ có vậy mới giúp cho ngươi tăng lên thực lực rất nhanh trong tương lai.”

Mải mê nói chuyện với Long, Đình Tấn không hề để ý đến quang cảnh xung quanh càng lúc càng trở nên vắng vẻ, trong khi ở phía sau lưng bọn họ thì lại thấp thoáng vài bóng người.

Đi xa như vậy hết thảy đều là do Đình Tấn muốn đi tới khu vực tập trung của những đàn voi Mammuthus Trogon hoặc Bò Sắt Cuồng Nộ để tranh thủ luyện cấp mà thôi.



Có khả năng là vì Đình Tấn rất tự tin vào những sắp xếp của mình cho việc bảo vệ khu vực phía nam của EL thành này, thế nên hắn không hề có bất cứ lo lắng nào về an nguy của bản thân mình trong thời điểm hiện tại.

Bên cạnh đó, Paal cùng Mephisto từ đầu đến cuối đều là lẽo đẽo đi theo phía sau hai người Đình Tấn và Long, khoảng cách duy trì một mức độ nhất định, nằm trong vòng năm mét không hơn không kém.

- “Hình như có vài con chuột nhắt đang theo dõi chúng ta…”

Với gương mặt của một người đàn ông gầy gò, hai mắt nhỏ hơi xếch lên, trông rất gian tà, Paal nhíu nhíu đôi chân mày, thì thầm nói trong miệng như đang tự kỉ một mình.

Dĩ nhiên, đối tượng mà hắn muốn nói chuyện không phải bản thân mình mà là tên to con đang đi bên cạnh hắn, người ấy không ai khác hơn chính là Mephisto.

Cả hai người bọn chúng bọn chúng đều là những con ác quỷ đến từ địa ngục, lại có cùng chung số phận với nhau, bị giam cầm và bắt ép làm thuộc hạ cho một tên loài người, thế nên sau một hồi kinh ngạc gặp mặt lúc sáng thì hiện tại, bọn chúng đã quen thuộc với nhau hơn nhiều rồi.

Tuy rằng Mephisto còn có đôi chút ngạo mạn, khinh thường nói chuyện với một con ác quỷ không đồng cấp độ như Paal, nhưng mà nếu gặp phải một vấn đề khiến hắn cảm thấy hứng thú, Mephisto vẫn sẽ mở miệng nói chuyện bình thường.

- “Mặc kệ bọn chúng, để chúng giết chết hai tên thầy tu kia thì càng tốt. Đây cũng là cơ hội tốt để thử xem, ràng buộc của chúng ta có được giải thoát khi bọn chúng tử vong hay không.”

Nghe được những lời nói lạnh lùng của Mephisto, không khác gì đang nói với một tên thuộc hạ, Paal cũng không hề có bất kì phản ứng nào, bởi vì chính hắn cũng tự biết thân, biết phận của mình.

Dù sao đi nữa, việc phân chia cấp bậc trong thế giới Địa Ngục rất rõ ràng. Mephisto là một con Vua Quỷ, đồng cấp độ với lãnh đạo của Paal mà trong khi đó, Paal chỉ là một con ác quỷ hơi cao cấp hơn loài ác quỷ bình thường đôi chút mà thôi.

Lại nói thêm, cách sống luồn cúi bên dưới những cái bóng lớn đã khiến Paal quá quen thuộc với điều này rồi, không việc gì hắn phải phản ứng, làm quá với một người có khả năng hủy diệt mình chỉ bằng một ngón tay như Mephisto.

Ngoài ra, còn có một lý do nữa khiến Paal cũng không dám ý kiến nhiều, mà chỉ biết cam chịu tình cảnh như vậy. Đó chính là do nỗi sợ hãi khi đối mặt với ngọn lửa màu đen kia của Paal.

Nhớ tới cái cảm giác đau đớn tột cùng, khi linh hồn bị ngọn lửa đó gậm nhấm khiến Paal không hề còn chút can đảm nào để hó hé, bày tỏ ý kiến lại với đối phương.

Nghe xong lời của Mephisto, Paal cũng hiểu ý và tất nhiên hắn đã có dự định giống như vậy trong đầu. Bất quá, trong lòng vẫn còn hơi bâng khuâng, Paal trầm giọng hỏi thêm.

- “Lỡ như bọn chúng bắt hai ta phải can thiệp vào chuyện này thì sao? Dù sao bây giờ sức mạnh của ta cũng bị phong ấn lại rất nhiều rồi, hơn nữa nếu cãi lại mệnh lệnh thì có thể nào hai ta sẽ bị bọn chúng xóa sổ không?”

Ý nghĩ này của Paal vô tình khiến cho Mephisto rơi vào vẻ trầm tư. Quả thật, hắn cũng bị giật thót cả tim, khi nghe tới việc đối phương có thể làm gì đó với linh hồn bị giam cầm ở ngoài thế giới hiện thực của mình.

Đây cũng không khác gì với việc Mephisto đang cầm lưỡi dao, còn Đình Tấn thì đang cầm cán dao và bất cứ lúc nào cũng có thể đâm tới một nhát chí mạng. Ấy thế nhưng khi nghĩ đến khả năng có thể tìm lại được tự do cho mình, ánh mắt Mephisto thoáng hiện lên vẻ tàn nhẫn.

- “Cứ mặc kệ bọn chúng, liều mới ăn được nhiều. Sợ sệt mãi thì vĩnh viễn chỉ có thể nai lưng ra làm người hầu cho bọn chúng mà thôi.”

Mephisto giọng nói tràn ngập ý lạnh, gương mặt như muốn đông lại thành một tảng băng. Hàm ý sẵn sàng phản bội lại Đình Tấn trong lời nói của hắn rất rõ ràng, không hề có điểm nào muốn che giấu.

Điều đó vô tình góp thêm một phần quyết tâm cho Paal, khiến hắn gạt bỏ mọi lo lắng, tiếp tục giữ im lặng không báo cho Đình Tấn và Long biết những gì đang xảy ra xung quanh.

Cùng lúc ấy, Đình Tấn vẫn đang không ngừng huyên thuyên đọc và giải thích từng câu chú ngữ cho Long, còn đôi cánh tay của hắn thì đang nhiệt tình quơ tay loạn xạ, phát họa ra từng cái ký hiệu ma pháp phức tạp để Long có thể dễ hiểu hơn.

- “…cuối cùng là thế này, đoạn này phải đọc cao lên mới đúng. Ngươi hiểu chưa?”

Đọc ra một câu chú ngữ cuối cùng, Đình Tấn hướng về Long hỏi dò.

- “Ừm, ta hiểu rồi.”

Thần sắc nghiêm nghị, Long gật đầu khẳng định. Từ đầu đến giờ, hắn vẫn luôn chăm chú nghe theo sự hướng dẫn của Đình Tấn, không hề bỏ sót bất cứ một chi tiết nào.

Cho nên rất nhanh hắn đã nắm giữ toàn bộ yếu quyết để triệu hồi ‘Địa Ngục Môn’, nhưng đúng vào lúc này, như chợt nghĩ đến điều gì đó, Long liền mở giọng thắc mắc hỏi dò Đình Tấn.

- “Tấn… à không, hội trưởng, ngươi đã từng thử triệu hồi ra ‘Địa Ngục Môn’ trong trò chơi chưa?”

Nhận ra có đôi chút sơ sót trong cách xưng hô của mình, hắn vội vàng thay đổi lại ngay tức khắc.

Nhập gia thì phải tùy tục, trước khi vào trò chơi, Long đã từng trò chuyện với mọi người và hiểu rõ được một điều. Dù rằng bọn họ có thể gọi thẳng tên của Đình Tấn, thế nhưng vì để bày tỏ sự kính trọng của mình, mọi người đều lựa chọn gọi hắn bằng ‘Hội Trưởng’.

Bởi lẽ những người trong tiểu đội này, ai không từng nhận được sự giúp đỡ của Đình Tấn kia chứ. Người thì có công ăn việc làm, người thì có một mái nhà nho nhỏ ấm áp, điều đó khiến cái nhìn của bọn họ đối với Đình Tấn sẽ cao hơn một người đồng lứa tuổi rất nhiều.

Giữa ‘Tôn trọng’ và ‘Kính trọng’ chỉ khác nhau bởi một chữ, thế nhưng mức độ nặng nhẹ giữa đôi bên lại chênh lệch nhau rất rất nhiều. Mà Đình Tấn chính là thuộc về trường hợp ‘Kính trọng’ này.

Còn đối với Long, cái nhìn của hắn dành cho Đình Tấn mới thoạt đầu chỉ là có chút hảo cảm, bắt nguồn từ việc Đình Tấn sẵn sàng giúp đỡ người khác trong thời điểm hoạn nạn khó khăn mà thôi.

Thế nhưng khi nhận được những chia sẻ về bí mật kinh thiên động địa vừa qua, cái nhìn của hắn đã hoàn toàn bị đảo lộn. Sự rộng lượng của Đình Tấn khiến Long càng bị thuyết phục thêm và trở nên kính trọng không thua kém gì những người khác trong nhóm.

Đình Tấn chắc cũng sẽ không thể nào nghĩ tới, chỉ một hành động tất yếu, muốn chia sẻ bí mật với người mà hắn đã xem là thành viên trong gia đình [The Alliance], đã vô tình giúp cho hắn có thêm một tên đội viên đáng tin cậy.

Ngay vào thời điểm này, hắn vẫn còn đang chìm đắm trong câu hỏi mà Long vừa nêu ra.

- “Chưa… lần trước ngươi nhìn thấy ta triệu hồi ra Mephisto cũng là lần đầu tiên ta sử dụng kỹ năng này. Ta cũng không rõ liệu trong trò chơi có thể triệu hồi ra hắn hay không nữa, có lẽ ta nên thử một chút.”

Trầm tư một hồi, Đình Tấn lắc lắc cái đầu, giọng ngập ngừng, không hề có tí gì chắc chắn mà nói. Hắn cũng rất tò mò muốn biết, khi sử dụng kỹ năng triệu hồi ‘Địa Ngục Môn’ trong trò chơi thì sẽ xảy ra cái hiện tượng gì nữa.

Thế nên trong lúc đáp lời Long, Đình Tấn chậm rãi đặt tay mình lên trên sách ma thuật, chuẩn bị triệu hồi thử kỹ năng ‘Địa Ngục Môn’ xem thế nào.

Theo suy đoán của Đình Tấn, với mức độ kinh khủng của Mephisto ở hiện thực thì bây giờ ở trong trò chơi, nó nhất định cũng không thể nào thua kém quá nhiều được. Nếu có thì họa chăng cũng chỉ bị suy giảm đi chút ít mà thôi.

Nhưng Đình Tấn còn nghĩ tới một vấn đề rất lớn ở đây, chính là liệu kỹ năng đó có được các nhà khoa học và các lập trình viên của tương lai đưa vào trò chơi hay không?

Mặc dù trong tương lai tận thế trước khi trùng sinh, Đình Tấn cũng đã cống hiến quyển bí kíp vong linh pháp thuật của mình cho việc nghiên cứu và phát triển của trò chơi này.

Tuy nhiên, ngay cả chính bản thân hắn còn chưa biết rõ về tác dụng hay điều kiện sử dụng của kỹ năng ‘Địa Ngục Môn’ là như thế nào nữa thì làm sao những nhà khoa học hay những lập trình viên của trò chơi có thể hiểu được kia chứ.

Nếu không phải được Mephisto đưa ra gợi ý trong khoảnh khắc nguy hiểm đó thì phỏng chừng, Đình Tấn mãi mãi cũng không thể nào biết tới, kỹ năng ‘Địa Ngục Môn’ sẽ được dùng để triệu hồi những linh hồn ác quỷ bị phong ấn.

Trên con đường vắng vẻ, giữa khu rừng rậm nhiệt đới, dẫn đến doanh trại đóng quân dã ngoại ở phía nam EL thành, Đình Tấn cúi đầu đăm chiêu, tập trung vào việc triệu hồi kỹ năng ‘Địa Ngục Môn’.

Hắn hoàn toàn không hề phát hiện ra rằng, ở trước mặt mình đột ngột có sự xuất hiện của một nhóm khá đông người, đang đi ngược hướng với nhóm của hắn và khoảng cách của đôi bên càng lúc càng được rút ngắn, chỉ còn cách nhau không đến 30 mét là chạm mặt.

Đình Tấn vẫn giữ vững cước bộ của mình, còn Long thì lại không hề nghi ngờ gì về đám người này. Ngày hôm nay, hắn chỉ có một việc cần phải làm cho xong là học được kỹ năng ‘Địa Ngục Môn’ của Đình Tấn.

Đối với một người mới gia nhập tổ chức như Long, những chuyện thế lực tranh đấu rắc rối, phức tạp trong [The Alliance] có thể nói là ngoài tầm hiểu biết của hắn.

Thế nên mặc kệ Đình Tấn cứ cắm đầu vừa đi vừa suy nghĩ, Long tiếp tục giữ im lặng, không hề cảnh báo gì về nhóm người đang cấp tốc tiếp cận mình này.

20 mét…

10 mét…

Khoảng cách càng lúc càng rút ngắn lại. Vòng tròn ma thuật đang được Đình Tấn vẽ lên trên quyển sách chậm chạp tiến vào giai đoạn hoàn thiện sau cùng.

Trong khi đó, Long cũng đã bắt đầu để ý tới đám người trước mặt mình. Hắn nhìn ra trong đội hình của đối phương có một điểm khá đặc biệt.

Bọn người lạ mặt này với quân số trên dưới 30 người nhưng lại không hề có bất cứ nghề nghiệp viễn trình nào, chỉ toàn là nghề nghiệp cận chiến loại hình tốc độ, bao gồm Thích Khách, Đạo Tặc Và Võ Sư mà thôi.

Ngoài ra, trên người của bọn họ cũng không hề có bất cứ tấm phù hiệu của đội Lính Đánh Thuê nào. Đó cũng là một điều khá lạ lùng, bởi vì hầu như 90% những đội Lính Đánh Thuê khi đã thành lập thì dù xấu hay đẹp cũng sẽ phải có một tấm phù hiệu riêng của mình.

Chợt, đến khi chỉ còn cách Đình Tấn không đến 8 mét, đối phương đột nhiên có động tĩnh…

- “Lên!”

Một tên dẫn đầu nhóm người nhìn chằm chằm vào Đình Tấn và Long, lạnh giọng quát lớn một tiếng.