Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 379: Rời Thành



- “Cô gái kia có phải là đội trưởng của đội Lính Đánh Thuê [Shine] không?”

Đình Tấn bị Lý Uyên lôi đi vài bước, đến khi khuất bóng khỏi tầm mắt của Lạc Hồng cùng với những người đội viên khác thì mới nhỏ giọng hỏi thăm Rose.

- “Ừm, đúng rồi, còn cô gái bên cạnh nàng ta gọi là Mia, phó đội trưởng của [Shine]. Dạo trước kia, mấy đội Lính Đánh Thuê khác lần lượt thay phiên nhau rời khỏi liên minh, chỉ có [Shine] là vẫn kiên trì ở lại bên chúng ta mà thôi.

Hơn nữa, ta còn nghe nói Lạc Hồng cùng với Mia đã liên hệ mấy người đội trưởng của mấy đội Lính Đánh Thuê khác và khuyên bảo bọn họ tiếp tục lưu lại liên minh.

Tuy là có rất ít khả năng lưu giữ thành công, nhưng thái độ của đối phương nhiệt tình như vậy thì cũng đáng mừng rồi. Lần này, theo ta nghĩ, chắc là do tuyên bố trước đó của tên Henry đã làm bọn họ bị chấn kinh nhiều quá nên mới tìm đến chúng ta để hỏi chuyện cho yên tâm mà thôi.”

Lý Uyên thả chậm lại bước chân, gật nhẹ đầu bình thản giải thích cho câu hỏi của Đình Tấn. Phỏng chừng, thái độ của nàng đối với Lạc Hồng là rất tin tưởng nên thái độ khi nói chuyện hoàn toàn nồng nặc mùi vị tâng bốc.

Nói đoạn, chợt như nghĩ đến điều gì đó đã bỏ sót, Lý Uyên vội vàng bổ sung thêm.

- “Thời gian vừa qua tranh đấu giữa chúng ta với [The Throne] và [Hồng Môn Hội] càng lúc càng trở nên gay gắt hơn. Ta thì lại quá bận rộn cho công việc kinh doanh của tập đoàn cho nên hiện tại, mấy đội Lính Đánh Thuê trong liên minh của chúng ta đều được ta bàn giao cho Lạc Hồng quản lý.

Ta nghĩ với một người nghiêm túc, có trách nhiệm cao như cô ta thì không cần phải quá lo lắng gì đâu. Phỏng chừng, lần sắp tới chúng ta phòng thủ cứ điểm còn phải nhờ vào nàng ta liên hệ với các đội Lính Đánh Thuê khác nữa đấy.”

Nghe Lý Uyên nói xong, Đình Tấn im lặng hồi lâu không nói gì.

- “Vậy sao…”

Vẻ mặt hắn như đang suy nghĩ điều gì đó mà không ngừng biến ảo, miệng thì nhàn nhạt giả vờ trầm trồ một tiếng, nhưng lại không hề bày tỏ ý kiến hay quan điểm gì với hành động bàn giao công việc của Lý Uyên cho người khác.

Thấy hắn dường như không có hứng thú gì với chuyện này, Lý Uyên cũng không muốn nói thêm gì nữa. Cả ba người cứ như vậy nối bước theo nhau đi đến [The Alliance Khách Sạn].

- “Ngươi thấy ta có quá độc tài, độc đoán hay không?”

Bất thình lình, khi về đến đại sảnh, Đình Tấn chợt lên tiếng hỏi Lý Uyên. Điều đó không khỏi khiến nàng ngẩn người một giây.

‘Phì…”

- “Sao ngươi lại nghĩ như vậy?”

Bất quá, ngay sau đó, nàng liền phì cười một tiếng, âu yếm quàng hai tay lên vai hắn, dịu dàng hỏi lại.

- “Ta cũng không rõ, sau chuyện lúc nãy thì bỗng nhiên cảm thấy mình quá mức độc đoán với mọi người.”

Đình Tấn lắc lắc đầu, thần sắc đầy phức tạp nói. Phỏng chừng, việc đưa ra quyết định không đăng ký phòng thủ cứ điểm để thành lập công hội của hắn chính là nguyên nhân gây ra điều đó.



Nghe hắn nói, Lý Uyên có chút đau xót, đưa tay vuốt ve má hắn, nhỏ giọng thì thào an ủi.

- “Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, mặc dù từ trước đến nay, cái gì độc tài, độc đoán thì đều không thể nào phát triển tốt được. Nhưng với một người lãnh đạo sáng suốt như ngươi thì lại khác.

Hơn nữa, [The Alliance] cũng là của ngươi, mọi người dù cho muốn ý kiến thì đó cũng chỉ có thể xem là góp ý xây dựng mà thôi. Quyết định sau cùng tất nhiên phải thuộc về ngươi rồi.”

Đình Tấn thất thần, ngẫm nghĩ lại đạo lý trong lời nói của Lý Uyên. Rất nhanh sau đó, hắn tựa như đã được khai thông đầu óc, vẻ mặt dần dần hiện lên nét tươi cười.

- “Ta biết rồi. Thôi, ngươi làm việc đi, ta với Long đi ra ngoài một chút, có dăm ba việc cần phải làm. Trong thời gian này ngươi cẩn thận xem xét những người xung quanh mình. Binh bất yếm trá, trên chiến trường cũng như thương trường không có kẻ nào là đồng minh cả, chỉ có lợi ích mới là tất cả mà thôi.”

Nhìn thẳng vào mắt Lý Uyên, Đình Tấn không nhanh không chậm mà nói, hai tay cũng đồng thời đưa lên gỡ tay của Lý Uyên đang nằm ở trên vai và cổ hắn.

Lý Uyên cũng không tức giận gì về hành động phũ phàng của Đình Tấn nàng chỉ gật đầu mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại.

- “Ừm, ta biết rồi.”

‘Chut…’

Nhưng đột nhiên, ngay khi vừa nói xong, nàng liền bất ngờ nhón chân hôn lên môi Đình Tấn, mặc kệ vị trí đang đứng của bọn họ là ở trung tâm của đại sảnh [The Alliance Khách Sạn].

Đình Tấn cũng bị giật mình vì hành động đột xuất này của Lý Uyên, coi như là vậy thì hắn cũng không thể chấp nhận việc âu yếm giữa chốn đông người như vậy được.

- “Được rồi. Ngươi đi đi, đừng làm chậm trễ thời gian.”

Tuy nhiên, đúng vào thời điểm Đình Tấn muốn đưa tay lên đẩy Lý Uyên ra thì nàng đã chủ động tách ra trước, mặt cười gian xảo như đã thực hiện được ý cổ của mình rồi ra lệnh trục xuất hắn, không cho hắn có cơ hội kịp phân bua.

- “Được rồi, vậy ta đi đây. Long, đi thôi.”

Lắc đầu cười khổ, người thông minh quả thật khó đối phó, Đình Tấn chào tạm biệt Lý Uyên rồi lại hướng về Long đang đứng gần đó mà kêu gọi lên một tiếng.

Không hề chậm trễ thời gian, Long đuổi bước chạy nhanh theo Đình Tấn với bộ mặt hưng phấn thấy rõ, không hề che giấu chút nào.

Hai người cứ như vậy nhanh chóng bước đi hướng về phía cổng phía nam của EL thành. Trên đường đi, Đình Tấn nhàn nhạt hướng về Long hỏi vu vơ.

- “Ngươi có biết vì sao chúng ta không có dị năng nhưng vẫn chiến đấu được mạnh mẽ như vậy không?”

- “Làm sao?”

Long thắc mắc hỏi dò lại, đôi chân mày nhíu chặt, tạo ra hình thù một chữ ‘V’ ngay giữa vầng trán của hắn.

- “Là bởi vì chúng ta có thể tu luyện để nâng cao sức mạnh chiến đấu.”

Đình Tấn thuận tiện giới thiệu cho Long biết về bí mật động trời mà mình và cả đội vẫn luôn giấu kín, không gì khác hơn chính là phương pháp cơ bản về tu luyện và đồng bộ trong trò chơi.

- “Chúng ta đã phát hiện ra được một cách có thể tăng cường thực lực bằng cách tu luyện trong trò chơi.”

Vẫn giữ vẻ mặt bình thản, Đình Tấn nói ra một bí mật kinh thiên nhưng lại không khác gì đang nói đến một tin tức lá cải, không có giá trị.

Tuy nhiên, khi rơi vào tai Long thì lại khác.

- “Cái gì?! Ngươi có thể đồng bộ tu luyện giữa hiện thực và trò chơi.”

Long trợn mắt há mồm, tràn đầy kinh ngạc hỏi lại Đình Tấn.

Không hề ngại ngùng gì, Đình Tấn gật đầu khẳng định lại một lần nữa cho Long.

- “Đúng vậy, ‘Địa Ngục Môn’ cũng là một loại kỹ năng triệu hồi xuất hiện trong trò chơi và được ta đem ra ngoài ứng dụng.”

- “Nói vậy là…”

Ánh mắt càng lúc càng sáng, Long lẩm bẩm, thì thào trong miệng liên hồi, tựa như hắn đang suy diễn ra những khả năng có thể xảy ra nhiều nhất, kh mà hắn có thể vừa tnăg thực lực trong trò chơi ra bên ngoài.

Không quan tâm lắm để vẻ mặt ngờ nghệch của Long, Đình Tấn tiếp tục với câu chuyện đang dang dở của mình.

- “Khi sử dụng kỹ năng, chúng ta sẽ phải toàn lực tập trung, truyền sóng tinh thần trong đầu vào trong một loại vật dẫn. Và để cho vật dẫn đó có thể chậm chạp hình thành lên vòng tròn ma pháp của những kỹ năng là thành công…”

Trong khi đang bước đi ra khỏi thành, Đình Tấn không ngừng quơ tay múa chân chỉ dẫn Long từng li từng tí một. Còn đối với Long thì không khác gì được Đình Tấn mở ra một chân trời mới. Hắn tập trung đến nỗi hoàn toàn không để ý xung quanh đang có người chơi đi lướt qua bên cạnh mình.

Vì quá mải mê tập trung vào truyền thụ kinh nghiệm cho Long, Đình Tấn đã không để ý đến ở bên trong một góc đường, ngay sát bên cạnh cổng thành, đang có một tên người chơi đứng tựa lưng vào vách tường, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm về phía mình, không khác gì đã chờ đợi từ rất lâu.

Đúng vào thời điểm vừa bắt gặp thân ảnh của Đình Tấn và Long, ánh mắt tên người chơi này lập tức lóe lên một tia tinh quang, không chần chờ dù chỉ là một giây, vội vàng kích hoạt trang thiết bị liên lạc nói vài câu với người ở đầu dây bên kia.

- “Chó săn báo cáo, đã phát hiện đối tượng đang đi ra cổng phía nam, ta sẽ tiếp tục theo dõi ở phía sau, đề nghị đội mãng xà chuẩn bị sẵn sàng..”

Nói đoạn, tên người chơi này bật người, tách rời tấm lưng của hắn ra khỏi vách tường, chậm rãi cất bước đi sát theo phía sau hai người, Đình Tấn và Long.