Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 354: Không Thể Phản Kháng



Một thân thể khổng lồ, sừng sững đứng trước mặt Paal, với thân cao xấp xỉ 10 mét, kích cỡ chênh lệch gần như gấp đôi so với Paal. Bấy nhiêu đó thôi cũng đã đủ làm hắn cảm thấy hoang mang sợ hãi không ngớt rồi, chứ đừng nói chi là những người đồng đội của Đình Tấn.

- “Thứ này… là do người triệu hồi ra sao hả Tấn?”

Long trợn mắt ngoác mồm, không thể tin vào mắt mình, lắp bắp hỏi Đình Tấn. Dù cho có là ở trong sách cổ của gia tộc Kaiser thì hắn vẫn chưa từng đọc qua được thứ gì khủng khiếp như vậy chứ đừng nói chi là tận mắt chứng kiến, đối mặt và cảm nhận uy áp của nó.

Ấy thế mà cả người của Mephisto lại còn phủ kín áo giáp kim loại thuần túy một màu đen, đôi bàn tay và chân đều bị xích lại bởi vô số những sợi gông xiềng bằng kim loại, càng làm hắn trông có vẻ nguy hiểm, khủng bố hơn rất nhiều.

Mắt, mũi, miệng, lồng ngực và đôi cánh tạo nên bởi những thanh xương cốt sau lưng, là những vị trí trên cơ thể của Mephisto đang tuôn trào ra một dòng chất lỏng đặc sệt, sáng chói và tỏa nhiệt, y chang như kim loại khi bị nung chảy.

Đó còn là chưa kể đến việc, trên cơ thể của gã khổng lồ này đang tản mát ra một loại uy thế kinh khủng của một con Vua Quỷ, khiến Paal không tài nào giữ được bình tĩnh nữa.

- “Ng… ngươi… ngươi là… là… kẻ nào…?”

Paal nói trong cơn run rẩy, chưa bao giờ hắn từng cảm thấy lạnh lẽo hơn lúc này đây, cảm giác cứ như bị bỏ vào trong hầm băng đang hoạt động hết công suất.

Trong đầu Paal hiện giờ chỉ có một ý nghĩ là phải lập tức bỏ chạy, dùng tốc độ nhanh nhất rời đi nơi này, thoát khỏi tầm mắt của cái tên kinh khủng trước mặt mình.

Thế nhưng mà không hiểu sao, khi cứ nhìn vào bóng dáng khổng lồ trước mặt mình, đôi chân hắn gần như đã cứng đờ đi, không còn nghe theo sự điều khiển của hắn nữa.

Còn đối với Đình Tấn, kể từ thời điểm trong đầu truyền đến cảm giác trống rỗng sau khi hoàn thành triệu hồi kỹ năng, hắn đang phải vật lộn chống chịu với từng cơn đau đớn truyền đến.

Mỗi khi viên đá Bjorketorp trong tay hắn lóe lên ánh sáng màu đỏ chói mắt thì cơn đau đớn giống như càng tăng cường độ lên thêm gấp nhiều lần.

Cảm giác như cả thân thể mình từ đầu đến chân đang bị ai đó xé ra thành từng mảnh nhỏ, Đình Tấn dù cho có ý chí sắt đá đến đâu đi chăng nữa thì cũng không có khả năng chịu đựng cơn đau kinh khủng này.

- “AAAA…”

‘Phịch ầm ầm…’

Hắn điên cuồng gào thét lên, đầu không ngừng dập mạnh lên mặt đất, mặc kệ cho máu tươi đang không ngừng tuôn trào ra bên ngoài, hắn vẫn tiếp tục hành xác mình, tựa như muốn dùng cơn đau thể xác để làm giảm bớt nỗi đau trong linh hồn của hắn.

- “Hội trưởng!”

- “Tấn!”

- “Ngươi bị làm sao vậy?”



Nghe tiếng hét thảm của Đình Tấn, cả đám người xung quanh cũng bị đánh động, có kinh ngạc, có lo lắng mà vây xung quanh Đình Tấn hỏi thăm.

Không một ai trong bọn họ chú ý đến, cơ thể của Đình Tấn đang héo rút lại một cách chậm chạp.

- “G…iết… giết con quỷ đó cho ta!”

Đình Tấn quỳ trên mặt đất, hai tay ôm đầu mình cố gắng chống chịu với từng cơn thống khổ kéo dài, thế nhưng hắn vẫn cố gắng dồn hết hơi sức của mình, khàn giọng gào lên.

Những người đồng đội của hắn vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì ở bên kia, Paal cùng Mephisto đã bắt đầu xuất hiện dị động.

- “Hừ… ta cũng không ngờ, ngoài mình ra còn có người từ nơi đó đến được đây, hơn nữa lại chỉ là một tên tôm tép vô danh. Bất quá, hôm nay ngươi nhất định phải chết!”

Mephisto vũ động đôi cánh lửa khổng lồ sau lưng mình, nhẹ nhàng nâng cơ thể khổng lồ của hắn lơ lửng lên khỏi mặt đất, chậm chạp tiến đến gần bên cạnh Paal.

Thực chất, mệnh lệnh lúc nãy mà Đình Tấn đưa ra chính là dành cho Mephisto. Tiếp nhận quá trình triệu hồi thông qua Địa Ngục Môn, Mephisto không thể nào cãi lại lời của đối phương bởi vì đang có một lực lượng vô hình ép buộc hắn phải làm điều đó.

Bất quá, với tính cách gian xảo của một con quỷ, Mephisto dĩ nhiên không thể nào đơn giản mà chấp nhận buông tay chịu trói như vậy. Ngay khi vừa được triệu hồi ra, hắn đã mưu đồ để thoát khỏi ràng buộc, tìm kiếm tự do cho mình.

Thế nhưng, ngay tại thời điểm hắn xuất hiện ý nghĩ làm trái mệnh lệnh của Đình Tấn, thì trong lòng hắn đột ngột dâng lên một trận cảm giác nguy hiểm cùng cực. Giống như có một thứ gì đó đang ồ ạt kéo đến đây để lấy mạng hắn.

Tuy rằng không biết chuyện gì sẽ xảy đến với mình nếu như vẫn tiếp tục làm như vậy, nhưng với giác quan thứ sáu có khả năng cảm nhận được nguy hiểm, Mephisto biết điều sắp sửa xảy ra này hoàn toàn dư sức để tru diệt hắn.

Điều đó khiến một tên Vua Quỷ như Mephisto cũng phải rùng mình, kinh hãi không ngớt.

- “Không…. Không… ngươi không thể làm vậy! Ta là phụng mệnh Baal mà đến, ngươi dám giết ta thì nhất định ngài Baal sẽ không tha cho ngươi!”

Paal hốt hoảng, không ngừng kêu gào, mượn hơi người khác mà hù dọa kẻ địch kinh khủng trước mặt mình.

Theo khoảng cách đôi bên đang được rút ngắn dần, uy áp mạnh mẽ từ Mephisto không ngừng tăng lên. Áp lực dồn ép lên lồng ngực của Paal khiến hắn không dám làm ra hành động gì quá lố.

Mephisto nghe nhắc đến cái tên Baal thì giống như bị chạm đến điều cấm kị của mình.



- “Thì ra người là cùng phe với thằng Baal. Tiếc là ta không thể thả ngươi về, nếu không thì chắc có lẽ ta sẽ cần nhờ ngươi chuyển cho hắn chút lời nhắn. Rằng ta sẽ sớm trở về lấy lại cả vốn lẫn lãi những thứ mà hắn còn nợ ta...”

Biểu cảm của Mephisto dần thay đổi, đã không còn bình tĩnh như trước nữa. Đôi hốc mắt đang bốc cháy hừng hực của hắn nhìn chằm chằm vào Paal, tựa như đang nhìn một kẻ đã chết.

Sát khí tản mát ra xung quanh, như muốn làm cho không khí cô đặc lại rất nhiều. Paal bị nhìn như vậy cũng lạnh hết cả người.

- “Hỏa Ngục!”

Bất thình lình, không có dấu hiệu nào báo trước, Paal đột ngột cắm cây đinh ba xuống mặt đất. Những cây cột lửa quen thuộc nhanh chóng phóng thẳng lên bầu trời và Mephisto cũng nằm bên trong vùng bao phủ của kỹ năng này.

Còn Paal, sau khi thi triển ra kỹ năng thì lập tức làm ra hành động. Không chần chờ dù chỉ là một giây, hắn nhanh chóng vác hai chân lên cổ, đôi cánh sau lưng không ngừng vũ động, nâng đỡ cơ thể hắn phóng vọt lên trời, ý đồ rất rõ ràng là muốn trốn thoát khỏi đây.

Mephisto đứng giữa biển lửa vô biên, từ tốn nhấc một cánh tay của mình lên, bàn tay hướng về phía bóng lưng của Paal rồi siết chặt nắm tay lại như đang nắm lấy một thứ gì đó trong hư không.

- “Ma Ngục!”

Cùng lúc đó, âm thanh khàn khàn, kèm theo một chút lạnh lẽo và lười nhác từ trong miệng hắn thốt ra.

‘Hự…’

Paal đang điên cuồng cắm đầu chạy thì bất thình lình liền khựng lại, đứng cứng ngắt tại một chỗ như bị đóng băng. Trong ánh mắt hoảng sợ của hắn, từng đám khói đen cô đặc lại y hệt những cái xúc tua bạch tuộc, đang cấp tốc quấn quanh thân thể hắn.

Chính là một luồng lực lượng mạnh mẽ truyền từ những cái xúc tua đó, khóa chặt lại người của Paal, đã khiến hắn không thể nào làm ra hành động gì.

- “Muốn chạy cũng không dễ như vậy đâu. Ta đã nói hôm nay ngươi phải chết là phải chết. Dù có là tên Baal kia đến đây thì cũng không thể thay đổi được kết cục của ngươi.”

Mephisto nhàn nhạt lên tiếng, đôi cánh vẫn đều đặn giữ vững một nhịp điệu nhất định, bay lướt qua giữa những cây cột lửa đang không ngừng bốc lên.

- “BẤT TỬ HỎA! GIẾT CHO TA!”

Dường như không hề để ý đến những lời Mephisto nói, Paal chờ cho đối phương đi đến cách mình chỉ còn 4 – 5 mét thì bất ngờ gào lên một tiếng.

Vừa dứt câu, từ trong người hắn đột ngột bộc phát ra một vòng tròn, được tạo nên bởi ngọn lửa màu đỏ, trông rất kinh khủng.

Những cái xúc tua khói đen đang quấn quanh người Paal không hề có sức chống cự nào với ngọn lửa đỏ này. Nó lập tức bị đốt cháy không còn lại dù chỉ là một vết tích nhỏ.

Paal cũng nhờ vậy mà được giải phóng khỏi sự giam cầm, còn quả cầu lửa màu đỏ kia vẫn tiếp tục mở rộng ra nhanh chóng nuốt chửng Mephisto vào bên trong.

- “Hahaha… ngươi tưởng mình mạnh lắm sao?! Nếm thử ngọn lửa hủy diệt Bất Tử Hỏa của ta xem tư vị sẽ thế nào đi… hahaha”

Như đã thực hiện được mưu đồ, Paal điên cuồng cười, thần sắc kinh động như điên như dại.

- “Cái này mà ngươi cũng dám mệnh danh là Bất Tử Hỏa?! Trước mặt Mephisto Đại Đế ta lại dám sử dụng hỏa pháp, ngươi thật đúng là liều mạng hết chỗ nói.”

Nhưng chớp mắt sau đó, Paal liền cứng họng lại ngay vì từ trong ngọn lửa đỏ kia đột nhiên lại tiếp tục truyền đến giọng nói đặc quện vào nhau của Mephisto.

Mephisto vẫn lơ lửng trên không, chậm chạp vượt ra khỏi tấm màn lửa đỏ trước mặt Paal.

- “Để ta cho ngươi biết, tại sao ta lại được mệnh danh là Mephisto Đại Đế và tư vị khi linh hồn bị ngọn lửa mạnh nhất trong địa ngục giới gặm nhấm…”

Hai cánh tay hắn lúc này đã không còn buông lỏng hai bên như trước nữa, mà đã dang rộng ngang vai, đôi mắt hắn đang nhìn vào Paal một cách lạnh lùng và tàn nhẫn, rồi vô cảm gọi lên một câu mà Paal không rõ ý nghĩa là gì.

- “Hỏa Pháp Tối Thượng – Địa Ngục Hỏa Long, NUỐT!”

Tuy vậy thì cũng không mất quá lâu để Paal nhận ra Mephisto là đang muốn làm gì. Bởi vì ngay sau khi Mephisto lớn giọng gọi lên một từ ‘Nuốt’ thì đôi cánh tay của hắn cũng chập lại với nhau rồi đưa ra trước mặt.

Và bỗng chốc một ngọn lửa màu đen đột nhiên phóng xuất ra khỏi cánh tay Mephisto. Ngọn lửa cuộn trào thành một quả cầu, sau đó dần dần định hình, tạo thành một con rồng với đôi cánh rộng khổng lồ, gần như gấp rưỡi kích thước của Paal.

- “Không tốt! Vệ Bích!”

Paal trợn mắt lên, nhìn cái đầu rồng đang phóng tới mình mà sợ hãi vung đinh ba trong tay cắm xuống đất.

Ngọn lửa màu đen chỉ vừa xuất hiện thì Paal đã cảm thấy một hơi nóng kinh khủng kéo tới, kèm theo đó là một cảm giác nguy hiểm cùng cực ẩn giấu sâu bên trong ngọn lửa.

Cho dù có kháng tính khá cao với hỏa hệ phép thuật nhưng khi đối mặt với ngọn lửa này, Paal đã không kìm được dâng lên một trận kinh hãi đến từ sâu bên trong linh hồn.

‘Vệ Bích’

Kỹ năng phòng vệ được Paal thi triển ra, một khối bức tường đá cao hơn chục mét, độ dày cũng không kém làm bao, chớp mắt đã được dựng lên, chắn trước mặt Paal.

‘Hống…’

Đầu rồng được tạo nên bởi ngọn lửa màu đen của Mephisto vẫn tiếp tục xông tới, miệng há rộng gào lên không hề ngại ngùng đâm thẳng vào bức tường ‘Vệ Bích’ trước mặt nó.

‘Ầm…’

Bức tường mềm yếu hệt như được tạo nên từ bùn đất chứ không còn là đá cứng nữa. Nó dễ dàng bị con rồng lửa đục khoét một cái động lớn, vồ thẳng tới Paal.

Bị bức tường che chắn, Paal nào có biết được chuyện gì sẽ xảy ra trước mặt. Đến khi con rồng lửa đã xuyên qua bức tường, hướng về phía hắn mà vồ tới thì hết thảy mọi chuyện đã quá muộn.

- “Không! Tha… Á á á…”

Paal hét thảm một tiếng trong nỗi kinh hãi, tuyệt vọng của mình. Hắn muốn lên tiếng cầu xin sự tha thứ từ Mephisto nhưng ngọn lửa đen này lại quá mức kinh khủng.

Chỉ trong chớp mắt, ngọn lửa đen đã bao trùm, bắt đầu cắn nuốt và đốt cháy Paal như một cây đuốc. Quá đau đớn, một cơn thống khổ từ linh hồn truyền tới khiến Paal nào có thể nói được gì nữa. Hắn chỉ còn biết rống lên trong nỗi sợ hãi cùng tuyệt vọng.

Nhưng cũng ngay tại thời điểm này, khi mà ngọn lửa chỉ duy trì được vài giây thì Mephisto đột nhiên cảm nhận được một lực hút đang truyền tới cơ thể mình.

- “Chuyện… cái gì thế này?!”

Lực hút càng ngày càng lớn mạnh, mà Mephisto lại hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Đến khi xoay lưng nhìn về phía sau lưng, cũng chính là nơi lực hút đang truyền tới, Mephisto mới phát hiện ra, cánh cửa khổng lồ mà hắn đã bước ra trước đó đang mở rộng và những biển khói đen vô bờ đang không ngừng tuôn trào vào bên trong cánh cửa.

- “Khoan! Khoan đã, vẫn chưa…”

Mephisto kinh hãi rống lên, đôi cánh không ngừng vũ động, đập mạnh đến nổi gió lớn ồ ạt phát tán ra xung quanh, đủ để thổi ngã một loạt những cái cây to.

Hắn vẫn còn chưa tìm ra cách để thoát khỏi sự khống chế thì làm sao mà cam tâm tình nguyện quay trở lại nơi bị phong ấn chứ.

Thế nhưng lực hút từ cánh cửa theo thời gian trôi qua thì càng mạnh hơn, như một hố đen vũ trụ cắn nuốt mọi thứ xung quanh và không có thứ gì có thể thoát khỏi cái miệng không đáy của nó cả.

- “KHÔNGGG…”

Mephisto gào lên một tiếng cuối cùng, hắn đã bị hút vào bên trong cánh cửa nửa mình, đôi tay hắn vẫn còn đang cố gắng níu kéo hai tấm cửa lớn như muốn chống lại lực hút.

Nhưng sức hút lớn mạnh không hề có bất cứ dấu hiệu nào muốn ngừng lại dù chỉ một giây.

Và rồi…

‘Rầm…’

Mephisto không kịp hô hào tiếng cuối cùng thì cánh cửa đã đóng sầm lại, sau đó bóng ảnh của nó mờ ảo dần, cuối cùng là hoàn toàn biến mất tăm tích, giống như chưa hề tồn tại qua.

- “Ư…”

‘Phịch’

Trong khi đó, ngay khi cánh cửa vừa biến mất thì cũng là lúc Đình Tấn như đã đạt đến giới hạn của mình. Rên rỉ một tiếng rồi ngã gục ra đất, hai mắt nhắm nghiền lại.

- “Hội trưởng!”

- “Tấn!”



Một loạt tiếng kêu gọi vang lên, mọi người xúm vào vây quanh Đình Tấn, vẻ mặt hốt hoảng, tràn ngập lo lắng hiện rõ trên gương mặt họ.

‘Rầm…’

Chưa kịp để mọi người tìm hiểu tình trạng của Đình Tấn ra sao thì bất thình lình một vật thể khổng lồ từ trên không rơi xuống, nặng nề nện lên trên mặt đất.