Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 342: Ám Toán



Thấy Rose không nói gì, Đình Tấn càng thêm nghi hoặc hỏi lại.

- “Rose! Ngươi nghe ta nói không?”

Bất quá, lần này hắn không còn nhỏ nhẹ như trước nữa mà giọng điệu đã có phần gay gắt hơn.

Thông qua máy liên lạc, những người khác trong nhóm cũng phát hiện được sự khác thường này. Nhưng bởi vì ảo cảnh buộc bọn họ phải nhắm mắt để không bị ảnh hưởng bởi thị giác đánh lừa, nên lúc này đây, bọn họ cũng không thấy được thứ gì khác ngoài một tấm màn đen.

Tưởng chừng như Rose sẽ giống như trước mà không trả lời mình, Đình Tấn đang định đứng dậy, điều động sóng tinh thần để cẩn thận dò xét tình hình thì bỗng nhiên Rose cất tiếng nói.

- “Tấn… hình như ảo cảnh đã không tác dụng tới ta nữa rồi. Ta đang nhìn thấy được ngươi rõ mồn một đây.”

Lời nói của Rose không khỏi làm Đình Tấn ngạc nhiên đôi chút. Cho đến thời điểm hiện tại, hắn vẫn còn đang nhắm tịt mắt và cảm nhận mọi thứ xung quanh hoàn toàn bằng sóng tinh thần.

Có chút nghi hoặc, Đình Tấn thử mở mắt ra, nhìn xem tình huống xung quanh thế nào.Và thật bất ngờ, quả đúng như Rose đã nói, thị giác của hắn đã trở lại như cũ.

Hiện giờ, mọi thứ xung quanh không còn là biển máu vô bờ nữa mà đã trở lại với hang động tăm tối trước đó rồi. Chuyện kì lạ này không khỏi khiến hắn bị kinh ngạc đôi chút.

- “Thật sự? Đây là số mấy?”

Đình Tấn có đôi chút ngờ vực đưa hai ngón tay ra trước mặt Rose như muốn dò xét lại thêm một lần nữa cho chắc chắn.

Rose liếc nhìn hắn bằng nửa con mắt, chỉ giơ lên hai ngón tay xem như là đáp lại.

- “Mọi người, mau chuẩn bị chiến đấu, ảo cảnh đã bị phá vỡ rồi.”

Nhưng bấy nhiêu đó cũng đã quá đủ cho Đình Tấn.

Hắn mang theo một chút hớn hở và vui mừng trong lòng, vội vàng kêu gọi những người trong đội. Bây giờ, số lượng quân đoàn vong linh của đối phương bên kia giống như đang không ngừng tăng lên theo thời gian.

Và đa phần bọn chúng đều tập trung vây xung quanh ba tên trùm áo choàng. Nếu như không ra tay ngăn chặn bọn chúng lại thì sẽ khiến cho đám Bộ Xương Cung Thủ của hắn không thể nào thi triển công kích quấy rối đối phương được.

Nhưng khi có được sự giúp đỡ từ những người đồng đội thì ắt hẳn mọi chuyện sẽ khác đi rất nhiều.

Phỏng chừng, với thực lực của bọn họ kết hợp cùng đội Bộ Xương Cung Thủ thì việc phá vỡ đội hình phòng thủ của bầy vong linh kia là chuyện nắm giữ trong lòng bàn tay.



Sau khi nhận được lời thông tri từ Đình Tấn, những người còn lại trong nhóm mới chậm chạp tách rời mí mắt của mình ra. Cảm nhận được mọi thứ đã trở lại bình thường, gương mặt của bọn họ không khỏi lộ ra một vẻ thở phào nhẹ nhõm.

Quả thật không phải cũng có một tinh thần thép không biết sợ hãi như Đình Tấn hoặc mang theo nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực tâm linh như Long.

Bởi lẽ dù cho bọn họ có là quân nhân được huấn luyện nhiều đến thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể so sánh với một người được dạy dỗ từ nhỏ để chống lại thứ ảo cảnh này, cũng như đối với một người từ thời đại tận thế trùng sinh quay lại.

- “Thế này thì tốt rồi, để xem đám này còn có thể làm được cái gì nữa.”

Terrell vung vẫy hai cánh tay lực lưỡng của mình, hung hăng mà nói.

Trước đó, hắn cũng nhìn thấy được thứ mà mình vẫn luôn sợ hãi, đó là ông già Marc của hắn. Tuy rằng vẫn biết đó chỉ là ảo giác do kẻ địch tạo ra nhưng Terrell cũng có một phần sợ hãi cũng như chùn tay với đối phương.

Bây giờ đã được giải thoát, hắn quyết tâm, dù thế nào cũng phải giải tỏa áp lực trong lòng ra ngoài, mà cách tốt nhất để làm việc đó chính là đập cho lũ vong linh trước mặt một trận lên bờ xuống ruộng.

Những người khác chắc có lẽ cũng không khác Terrell là mấy. Từng người trong số bọn họ đều đã nhấc lên bước chân, mang theo tâm tình hậm hực của mình, rời khỏi hàng ngũ phòng thủ để chuẩn bị xông vào đám vong linh, đang bị hai tên Bộ Xương Chiến Sĩ tàn sát ở trước mặt.

Cách đó không lâu, có hơn vài trăm tên vong linh thì bọn họ còn có thể hơi ngán ngẩm một chút, thế nhưng bây giờ số lượng của bọn chúng chỉ còn lại chưa đến trăm tên thì đã không có thứ gì để bọn họ phải lo lắng, sợ hãi thêm nữa.

Không những thế, ngoài số lượng kẻ địch ít lại thì bây giờ, bọn họ còn có nhóm Bộ Xương Cung Thủ của Đình Tấn bảo kê. Tổng hợp những yếu tốt này lại thì mấy ai lại lo ngại những tên vong linh yếu đuối trước mặt mình chứ.

- “Cuồng Nộ! Xung Phong!”

- “Thạch Hóa”

Terrell cùng Trần Hạo vẫn luôn là người dẫn đầu, cả hai đồng loạt kích hoạt kỹ năng và dị năng của mình, không hề ngần ngại dùng tốc độ nhanh nhất lao thẳng về phía nhóm vong linh thưa thớt bên kia.

Những người còn lại cũng lập tức nhanh chân đuổi theo sau hai người bọn họ, xông vào cận chiến với mấy con vong linh. Riêng chỉ có Đình Tấn, Vansy cùng với Rose thì vẫn lưu lại tại vị trí cũ, do bọn họ không thuộc về loại hình cận chiến.

Long nhìn những con người lạ lẫm mà hắn chỉ gặp mặt giao lưu chưa quá 24 tiếng này, đang nhiệt tình chiến đấu với kẻ địch của mình, trong lòng hắn không tránh khỏi cuộn trào lên từng cơn sóng lớn mãnh liệt.

Hắn rút ra vũ khí của mình, cất bước chậm, hướng thẳng tới nơi mà đám vong linh tập trung đông nhất mà đi tới, đó cũng chính là nơi nhóm người trùm áo khoác đang vây quanh hồ máu để thực hiện nghi thức triệu hồi cánh cổng.

- “Cẩn thận.”

Bất quá, ngay khi đi lướt sang bên cạnh Đình Tấn, Long bỗng mở miệng nhắc nhở một tiếng không đầu không đuôi, cụt ngũn. Hơn thế nữa, ánh mắt của Long không biết vô tình hay cố ý mà liếc nhìn về phía sau lưng của Đình Tấn.

Không chờ cho đối phương kịp phản ứng, Long bỏ lại một câu nói này cùng với Đình Tấn đang mang gương mặt ngạc nhiên mà dứt khoát xoay người, cất bước nhanh chân gia tốc chạy đi.

Trong khi Rose và Vansy đã bắt đầu hành động, người thì cầm súng không ngừng ngắm bắn, người lại tập trung sử dụng dị năng để chiến đấu, Đình Tấn vẫn đứng nơi đó, đôi chân mày cau chặt, mắt đảo quanh nhiều vòng như đang suy nghĩ hàm ý trong lời nói của Long.

Sau một lúc, dường như đã suy nghĩ xong thấu đáo mọi chuyện, Đình Tấn mới phục hồi tinh thần lại, đưa mắt quan sát chiến trường. Trông thấy mọi người đều rời đi và đang hăng hái chiến đấu như vậy, hắn không chần chờ nữa, nhanh tay cắt máu chuẩn bị triệu hồi kỹ năng.



Đúng vào lúc Đình Tấn điều động đội Bộ Xương Cung Thủ bắt đầu phát ra công kích thì ở phía trên trần của hang động, Angela bất thình lình nở một nụ cười tà nửa miệng, trên gương mặt già nua và trắng xám của mình.

- “Để xem các ngươi còn nhảy nhót được bao lâu. GIẾT...!”

Nàng nhỏ giọng thì thào, lẩm bẩm một câu trong miệng, sát khí lạnh lẽo trong lời nói như muốn làm đông lại cả bầu không khí xung quanh. Bên trong đôi mắt trắng đục của Angela dường như cũng đang không ngừng lóe lên một tia sáng màu trắng xám.

Ngay sau khi Angela vừa nói hai từ này ra khỏi miệng, thì bất chợt, trong mắt của gã thanh niên đứng bên cạnh Đình Tấn đột ngột lóe lên một tia ánh sáng trắng xám, giống hệt thứ đã xuất hiện trong mắt nàng trước đó. Và người này không phải ai khác, chính là Vansy.

Đang trong lúc hắn tập trung để sử dụng dị năng của mình thì bỗng nhiên, trong đầu hắn vang lên một giọng nói trầm bổng khác thường. Nó giống như một hồi chuông, không ngừng vang vọng, đánh vào trong linh hồn của hắn.

Chỉ trong giây lát, giọng nói đó đã khiến cho ý thức của hắn hoàn toàn trở nên trống rỗng, không còn nhận biết mình là ai, cũng không còn cảm giác được mọi thứ ở xung quanh.

Vansy không khác gì một kẻ mất hồn, cứ đứng sững sờ ra đó một lúc mà không hề có bất cứ hành động nào. Cho đến một hồi lâu sau đó, hắn mới chuyển hướng ánh mắt vô thần của mình về phía Đình Tấn, người đang cặm cụi, tập trung say sửa vẽ vòng tròn ma pháp trên mặt đất.

Không hề có bất cứ dấu hiệu báo trước nào, Vansy hờ hững vung ngang cánh tay như đang chém vào trong không khí. Chớp mắt ngay sau đó, một cây thương nhọn hoắt hai đầu, được đúc kết toàn bộ từ băng liền xuất hiện trong tay hắn.

Nắm trong tay mũi thương, Vansy nhắm thẳng vào vị trí trái tim từ sau lưng Đình Tấn, dùng toàn lực, mạnh mẽ cắm thẳng xuống, không hề có một chút sự do dự hay nao núng.

‘Soạt…’

‘Rắc rắc…’

Mũi thương theo lực tay của Vansy mạnh mẽ đâm xuống một cách chớp nhoáng, kèm theo sau đó là một tiếng xương cốt gãy vỡ vang lên.