Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 330: Phong ấn mở, bị chặn đường



Theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, những tảng đá kì dị kia càng lúc càng tỏa ra ánh sáng rực rỡ hơn, mà nguồn gốc của mấy đốm sáng đó cũng dần dần hiển lộ rõ ra bộ dạng thật sự của mình. Nó chính là những ký hiệu kì lạ, không rõ ý nghĩa là gì nằm ở bên trên tảng đá.

Nếu Đình Tấn có mặt ở đây, hắn ắt hẳn phải rất ngạc nhiên bởi vì những kí hiệu đó có phần tương đồng rất lớn so với ký hiệu ma pháp mà hắn vẫn thường hay vẽ để triệu hồi kỹ năng.

Cũng biến đổi dần theo bề ngoài của tảng đá, gương mặt bình thản của cô gái trẻ Angela Homles kia nhanh chóng bị sự kích động thay thế. Nàng nhìn thẳng tới tảng đá, không hề nháy mắt dù chỉ là một cái.

‘Ầm…’

Nổ tiếng nổ nhỏ vang lên, cả mặt đất cũng bị run rẩy, chấn động theo âm thanh này, tuy nhiên cường độ cũng rất nhỏ nên khu vực ảnh hưởng cũng không rộng lớn cho lắm.

Ở trên bề mặt của khu đá cứng nằm giữa bốn tảng đá đang phát sáng kia đột ngột xuất hiện một vết nứt lớn, xung quanh vết nứt chợt lóe lên một vòng tròn với những ký hiệu bí ẩn hệt như vòng tròn ma thuật của Đình Tấn vẫn hay vẽ.

Bất quá, chuyện đó cũng không quan trọng vì sau tiếng nổ lớn, ánh sáng phát ra từ cái vòng tròn pháp thuật đó cũng dần tiêu tán đi mất, không hề để lại một dấu vết nào trên mặt đất chứng minh sự tồn tại của nó.

Mà ngược lại, vết nứt thì không ngừng biến đổi, càng lúc càng được mở rộng ra, kéo dài qua hai bên để lộ ra một khoảng không đen ngòm ở bên dưới, tạo thành một cái hố sâu thăm thẳm.

Nương theo ánh sáng mờ ảo, có thể thấy rõ ở bên dưới không gian đen tối của vết nứt đó chính là một con đường dốc đi xuống bên dưới sâu trong lòng đất.

Tuy rằng rất kích động, thế nhưng Angela vẫn không hề có hành động gì khác lạ, chỉ đứng im tại chỗ quan sát. Đang lúc nàng bận rộn chìm đắm trong cơn phấn khích và kích động, đột nhiên gã mập mạp đứng cạnh nàng lúc này lại lên tiếng.

- “Tiểu thư, thuộc hạ của ta báo lại, có người đột nhập.”

Vừa nghe dứt câu này xong, ánh mắt của Angela lập tức chuyển biến thành hình viên đạn, liếc nhìn về phía gã mập mạp này.

Chỉ một cái ánh mắt, tên đàn ông mập mạp dường như cảm giác được mình đã đi sát gần bên biên giới giữa sống và chết. Cả người hắn toát ra từng giọt mồ hôi lạnh, gương mặt tái nhợt đi vì sợ hãi.

- “Là ai…?”

Angela nhìn một lúc liền thu hồi ánh mắt của mình, gằn giọng hỏi lại.

Gã mập mạp như vừa bị rút đi hết sức lực, hai chân mềm nhũn run rẩy, ngực nhấp nhô thở dốc liên hồi, nhưng hắn cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất đáp lại cho cô gái Angela Homles này.

- “Hộc… hộc… là… là một vài người lạ mặt.”

- “Hừ… ngươi dẫn thuộc hạ đi giải quyết bọn chúng đi. Đừng để kẻ nào tới được đây gây rối vào giờ phút thiêng liêng này.”

Angela lại chuyển dời tầm mắt của mình về phía những tảng đá, lạnh lùng ra lệnh cho gã mập mạp.

- “Vâng… vâng, tiểu thư xin yên tâm. Ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”

Gã mập mạp như vừa được đặc xá, không ngừng gật đầu thề thốt.

Bất quá, Angela lại cảm thấy bị làm phiền vì tên mập lắm lời này. Nàng bực tức, vung tay quát lớn một tiếng.

- “Đi!”

Bị tiếng quát làm giật thót tim một cái, tên mập mạp kinh hoảng, ngậm miệng không nói gì nữa, xoay người bỏ của chạy lấy người.

Quay trở về bầu không khí yên tĩnh trước đó, Angela lại tiếp tục chìm đắm vào màn ánh sáng tím mờ ảo của những tảng đá lớn kia. Trong lúc thẫn thờ, nàng đột nhiên nổi hứng, lên tiếng hỏi.

- “T.O.A, ngươi đoán thử xem, khi có được sức mạnh đó, ta sẽ làm điều gì đầu tiên?”

Lời vừa dứt, từ phía sau lưng cách nàng không đến 3 mét, không gian đột ngột trở nên vặn vẹo không rõ nguyên do. Tiếp theo sau đó, ngay tại vị trí không gian vặn vẹo dần dần xuất hiện một bóng người cao ráo.

- “Chắc chắn là thống trị thế giới này rồi phải không, thưa tiểu thư?”

Không ai khác, bóng dáng quen thuộc của T.O.A bất ngờ hiển lộ ra rõ ràng hơn. Hắn vẫn luôn sử dụng năng lực ẩn hình trong không gian, để theo bảo vệ Angela từ lúc rời khỏi khu nghĩa trang đến hiện tại. Giọng hắn mang theo một chút vẻ nịnh bợ, đáp lại lời của nàng.

Mặc dù biết rằng T.O.A đang nịnh bợ mình nhưng Angela cũng không tức giận, mà ngược lại nàng còn cười lớn một cách thích thú.

- “Há há há… Huyết Tộc, Lycan Tộc, cả chính phủ thế giới này, tiếp theo đó là cả địa ngục giới… tất cả rồi sẽ quỳ dưới chân ta.”

Vừa cười, Angela vừa siết chặt nắm tay, mắt lấp lóe quang mang mà nói. Gương mặt xinh đẹp hiền dịu như một thiên thần của nàng cũng lập tức biến đổi, trở nên kinh khủng hơn bao giờ hết.

T.O.A và Angela hai người cứ như vậy đứng cạnh nhau tiếp tục chờ đợi cho thời gian trôi qua.

Cho đến một hồi lâu sau, quần sáng xung quanh những ký hiệu kỳ bí trên bốn tảng đá lớn dần dần yếu bớt đi cho đến khi nó hoàn toàn tắt ngóm thì cũng là lúc nàng không kìm chế được nữa, hưng phấn quát lớn một tiếng.

- “Mang theo vật hiến tế, cùng xuống dưới hầm với ta!”

Nói đoạn, nàng bước nhanh đi tới miệng hố sâu ở giữa bốn tảng đá. Còn T.O.A thì chớp nhoáng biến mất sau đó lại xuất hiện ở vị trí cũ, nhưng lúc này trong tay hắn đã có thêm năm đứa trẻ đang vùng vẫy, ú ớ khóc thét vì sợ d5LTRpeZ hãi.

Tiếp bước đuổi nhanh theo Angela, T.O.A mang theo năm đứa trẻ đi thẳng xuống hố đen nằm giữa những tảng đá lớn.



Trong khi đó, ở bên ngoài tòa nhà, nhóm người Đình Tấn sau khi phân chia ra làm hai nhóm thì đã lên đường đi một vòng xung quanh ngôi nhà, dò xét tình hình địa lý của như dò xét có kẻ địch mai phục hay không.

Bất quá, những gì mà bọn họ tìm thấy chỉ có cây cỏ cùng với một tòa lâu đài biệt thự phủ đầy bụi vì bị bỏ hoang lâu năm.

Tưởng chừng như sẽ phải mất thêm rất nhiều thời gian để phân tán ra xung quanh tìm kiếm thì đột nhiên, ngay tại thời điểm mà khe nứt cùng với vòng tròn ma pháp xuất hiện ở nơi của bốn trụ đá, Long bất thình lình hét lên một tiếng.

- “Tới rồi!!! Bọn chúng mở được rồi…”

Giọng nói hắn mang theo tràn ngập sự hoảng loạn cùng sợ hãi. Thân thể chuyển hướng, mắt nhìn về phía một khu rừng cây thông rậm rạp ở ngay phía sau tòa lâu đài biệt thự.

- “Đi! Đi nhanh lên! Bọn chúng mở được cửa vào nơi phong ấn ‘Mắt Trái Của Chúa’ rồi.”

Long sau một hồi hốt hoảng thì mới nhớ lại những người bên cạnh mình. Hắn vồ lấy Đình Tấn, lôi kéo chạy đi về phía rừng cây trước mặt.

- “Khoan đã, làm sao ngươi biết được? Có thể kẻ địch chỉ là đánh lạc hướng chúng ta mà thôi.”

Rose không hiểu lên tiếng hỏi lại, ngăn không cho Long tự ý hành động làm bại lộ hành tung của bọn họ vào trong mắt của kẻ địch.

- “Ngươi không thấy sao?! Dải cực quang là đại diện cho không khí từ cõi chết bị tràn ra nhân giới quá dày đặc mà bị cô đặc lại đó.”

Long gần như gào thét lên, tay chỉ về phía trên không trung trước mặt mình.

Hướng ánh mắt nhìn về phía khu rừng cây, Đình Tấn liền phát hiện được ở phía trên khoảng không bầu trời tại nơi đó đang lượn lờ từng dải cực quang lung linh, đầy màu sắc, rất xinh đẹp cũng rất hấp dẫn.

- “Đi!”

Không hề có bất cứ sự do dự gì nữa, Đình Tấn ngay tức khắc hướng về phía những người đồng đội của mình ra lệnh một tiếng, bước chân cấp tốc đuổi về phía khu rừng cây.

Hắn cũng từng nghe đồn đại khi còn sống tại thời điểm tận thế trước khi trùng sinh về, rằng những nơi sau khi đại chiến giữa người và quái vật ngoại không gian xảy ra thường sẽ có xuất hiện những dải cực quang giống như thế này.

Thật không thể nào ngờ tới, sự thật ẩn dấu đằng sau những dải cực quang đó lại chính là sự tử vong.

Rose thấy vậy cũng hiểu rằng, mọi chuyện sự thật có thể giống như những gì mà Long đã nói. Nàng kéo tay áp lên má, giọng khẩn trương ra lệnh.

- “Toàn đội nghe lệnh, toàn đội nghe lệnh, di chuyển tới khu vực rừng cây phía sau tòa lâu đài biệt thự. Huy Cường cho xe phá cổng chạy vào bên trong biệt thự, chờ đợi chuẩn bị rút lui khẩn cấp khi cần. Hung, Cuong, hai người các ngươi phân chi ra, tìm vị trí an toàn ẩn nấp trong biệt thự canh gác, đồng thời lục soát bên trong có vật phẩm nhiệm vụ hay không. Lập tức nhanh chóng hành động!”

Một tràn những mệnh lệnh sắp đặt vị trí được Rose liên thanh nói ra cùng một lúc, rất bài bản, rất ngăn nắp, đâu ra đó rõ ràng.

Vừa nói nàng cũng vừa tăng tốc bước chân đuổi theo cả nhóm Đình Tấn đang đi cùng với Long.

Thế nhưng, chưa đi được mấy bước thì bất ngờ dị biến lại tiếp tục xảy ra…

“A hú… gào gào…”

Vô số những con chó hoang đột ngột lao nhanh từ trong khu rừng thông ra bên ngoài, xông thẳng về phía nhóm người Đình Tấn.

Bề ngoài của bọn chúng trông hệt như loài quái vật chó Dingo trong trò chơi, chỉ có đôi mắt màu đỏ và bộ lông một màu đen tuyền là điểm khác biệt duy nhất giữa hai bên.

Sự xuất hiện của những con chó hoang này làm cho Đình Tấn và cả nhóm bị bất ngờ, có chút trở tay không kịp.

- “Terrell, Louis, Ameerah lập vòng vây yểm trợ ta, không cần sử dụng kỹ năng. Rose, Long, hai người các ngươi đứng sát bên cạnh ta!”

Đình Tấn chỉ trong chớp mắt đã lấy lại bình tĩnh, liên tục ra lệnh phân công cho đồng đội mình.

- “Giết!”

Terrell hống lên một tiếng, một tay vòng ra sau lưng lấy một thanh búa tạ to lớn, trọng lượng ít nhất trăm ký, được làm hoàn toàn bằng thép. Thân thể nghiêng về phía trước, xông thẳng tới đàn chó hoang đang ùa đến.

Louis, Ameerah phân chia ra hai bên trái phải, lao vào giữa đàn chó hoang chém giết. Hai người, một mang theo năng lực tự chữa lành siêu cường, một mang theo thân pháp lanh lẹ và sức sát thương nội khí kinh khủng nên không hề có bất cứ sự lo lắng hay sợ hãi nào.

- “Các ngươi làm gì vậy?! Mau lùi lại, đây là chó địa ngục đó! Bị chúng cắn trúng một cái thì không bị điên cũng trở thành kẻ dại.”

Long sợ hãi khàn giọng rống lên. Hắn tuy rằng đoán biết sức chiến đấu của đám người Đình Tấn rất mạnh mẽ, nhưng với một đàn hơn trăm con chó hoang thì hắn vẫn không nghĩ rằng đối phương có thể chống lại được.

Mà quan trọng hơn nữa là thông qua đôi mắt đỏ lòm của chúng, Long đã nhận ra đây là giống chó địa ngục, một loại chó giữ cửa có khả năng làm cho người khác bị điên dại, rất được đám ác quỷ ưa chuộng, triệu hồi từ địa ngục lên nhân giới để sử dụng.

Bất quá, tiếng hét của hắn như hạt nước mưa chìm vào giữa biển rộng. Bốn người trong đội của Đình Tấn không hề chùn lại bước chân dù bọn họ đã nghe được Long nhắc nhở giống loài của đám chó hoang này.

- “Xung Phong!”

Terrell hét lớn một tiếng, kích hoạt kỹ năng xung phong, tay cầm búa ủi thẳng vào bốn, năm con chó đang dẫn đầu cả đàn chạy tới trước mặt mình.

‘Ầm…’

‘Ẳng ẳng…’

Không hề có bất cứ sự chống cự nào, năm con chó đồng loạt bị Terrell ủi bay lên trời, miệng rên rỉ một tiếng rồi nghẹo đầu sang một bên. Quần sáng màu đỏ quanh mắt chúng cũng nhanh chóng tắt ngóm đi, chứng minh cho việc bọn chúng đã bị chết đến không thể chết lại.

- “Hahaha… sản khoái! Chết hết đi cho ta!”

Một cú va chạm đánh bay kẻ địch làm cho Terrell trở nên hưng phấn như uống phải máu gà. Hắn vừa lớn tiếng cười vừa vung vẩy cây búa tạ trong tay mình đánh tới những con chó hoang đang ùa tới, muốn bao vây xung quanh mình.

Louis và Ameerah cũng không chịu yếu thế, thân thể linh hoạt lướt đi qua lại giữa bầy chó hoang đông đúc.

Cũng ở thời điểm hiện tại, Đình Tấn rung giọng, rống lên.

- “Gahhh… "Vận Phong Thuật" - "Bộc Lôi Thuật", kích hoạt cho ta!”

Ngay sau lời nói của hắn vừa thốt ra, từng cơn gió mạnh thổi tới cùng với những tia sấm sét ùn ùn kéo đến, đánh lên người rồi quấn quanh đôi bàn tay của hắn.

Chỉ trong chớp mắt, không đến 5 giây, những cơn gió và tia sét này theo sợi dây liên kết tinh thần vô hình mà chạy đến sáp nhập vào cơ thể của sáu người có mặt ở khu vực này.

Đồng thời hắn cũng lấy ra con dao găm quân dụng cắt tay mình, dùng máu tươi nhỏ giọt vẽ lên trên mặt đất trống trải trước mặt.

Còn Long thì trợn mắt, há hốc mồm vẻ mặt không thể tin tưởng.

- “Đây là… đây là… thần thuật?!”

Hắn đưa hai bàn tay ra trước mặt, nhìn những tia sẽ như những con rồng nhỏ đang lượn lờ xung quanh, miệng lắp bắp, thì thào nói trong vô thức.

Rose cũng đã quen thuộc với cảm giác này rồi nên không bị kinh ngạc là bao với khả năng của Đình Tấn. Nàng cầm trong tay súng laser liên thanh, nhắm chuẩn ngay đầu một con chó hoang rồi bóp cò.

Viên đạn năng lượng với tốc độ ánh sáng bay lướt ra khỏi nòng súng, đánh chuẩn vào ngay vị trí giữa đầu của con chó, thổi bay bộ não nhỏ của nó ra ngoài, kết liễu sinh mạng trong chớp mắt, không để đối phương kêu rên một tiếng nào.

Cũng tại thời điểm này, ở trong khu rừng cây thông rậm rạp, một bóng người mập mạp đứng ẩn nấp ở phía sau một gốc cây to, đầu hơi nghiêng để đưa mắt nhìn ra khu đất trống bên ngoài mà quan sát.

- “Không ngờ bọn thầy tu càng lúc càng tệ, đào tạo ra thế hệ sau cũng chỉ tới được bấy nhiêu đây sức lực sao?! Thật làm ta thất vọng quá…”

Hắn nhìn ba người Terrell, Ameerah và Louis đang chiến đấu, cùng với Rose đang không ngừng bắn tỉa thì miệng tắc lưỡi, không kìm lòng được cảm thán nói một câu chê bai.

Nhưng mấy ai để ý tới được lúc hắn nói xong câu nói này, vẻ mặt của hắn dường như trở nên tàn nhẫn hơn rất nhiều. Chiếc lưỡi đen ngòm của hắn cũng vòng ra bên ngoài liếm lên bờ môi béo mập của hắn, để cho gương mặt lộ ra một vẻ xảo trá, gian tà.