Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 192: Cuộc hẹn



Cũng trong lúc Henry đang phải nằm viện, gã Trần Cận Hùng cùng với hai tên thuộc hạ thân tín của hắn đang tụ tập trong một căn phòng lớn ngoài hiện thực để cùng nhau bàn tính.

- “Đường chủ. Đã liên lạc thằng nhóc William đó được chưa?”

Lúc này, một tên thân tín, là gã thích khách dẫn đội trước đó đã bị Louis tiễn đưa về thành đầu tiên, mới mở lời hỏi thăm.

Ngồi ở phía sau một chiếc bàn làm việc đối diện tên thuộc hạ kia, gã Trần Cận Hùng không nói một lời, gương mặt trầm trọng lắc nhẹ đầu.

- “Con mẹ nó thật a! Đã chờ từ lúc 6 giờ sáng đến bây giờ đã là gần 6 giờ tối mà vẫn không có liên lạc được. Chẳng lẽ thằng nhóc đó nghĩ chúng ta không dám đụng tới nó chắc?!”

Tên thân tín còn lại của hắn mở miệng, phẫn nộ nói.

Gã Trần Cận Hùng là không biết rằng Henry đã nhập viện vì lên cơn đau tim, nên sau khi nhiều lần liên hệ mà không có tin tức phản hồi, hắn đang lo lắng lại sẽ nhận phải nhận thêm một quả hố nữa.

Nếu như là trước đây thì chuyện nhỏ này cũng không đáng để hắn phải lo lắng nhiều như vậy.

Nhưng sau vụ thất bại trong sự kiện bắt cóc anh em nhà David lần trước, do tên thân tín của hắn là gã Chu Quốc Tường gây ra, đã có vài gã đầu to ở tổng bộ đã bắt đầu hướng ánh mắt của bọn họ về phía phân đường của hắn.

Hơn nữa trong khoảng thời gian vừa qua, sau khi game online Anh Hùng dần dần được quảng cáo và mở rộng quy mô, số người chơi càng lúc càng gia tăng. Nhất là những công ty văn phòng đã hoàn toàn chuyển dời trụ sở vào trong game.

Lại thêm những game online đình đám với hàng chục triệu người chơi trực tuyến mỗi ngày cũng chết dần chết mòn vì lượng người chơi đã chuyển dần sang gia nhập vào thế giới Anh Hùng.

Cả tổ chức Thiên Địa Hội của hắn lúc này mới tập trung vào mở rộng sức ảnh hưởng thế lực trong game Anh Hùng và nhận ra một điều là: “Tiềm năng phát triển ở trong game cũng là rất lớn, không hề thua kém hiện thực”.

Nhờ có game Anh Hùng, bọn họ đã thu nhận thêm được rất nhiều thành viên mới có tiềm năng, đồng thời cũng có được một khoản thu nhập kha khá không hề thua kém những hoạt động kinh doanh ‘chìm’ và ‘nổi’ đang làm ở hiện thực.

Chính vì thế, tổng bộ Thiên Địa Hội ở Trung Quốc đã phát ra mệnh lệnh cho các phân đường ở trên toàn thế giới tập trung phát triển thế lực ở trong game.

Tên Trần Cận Hùng đã liều lĩnh đi ngược lại với mệnh lệnh tổng bộ để thực hiện cuộc giao dịch đổi lấy một nguồn tài nguyên to lớn của Henry.

Nếu chuyện hôm nay lại tiếp tục thất bại thì có thể sẽ ảnh hưởng khá nhiều đến uy tín của hắn trong hội.

Dù cho gia tộc của hắn ở trong Thiên Địa Hội có sức ảnh hưởng lớn đến thế nào đi chăng nữa thì vị trí mà hắn đang ngồi cũng đều có nguy cơ sẽ bị người khác chen chân vào.

Đã quen nắm trong tay quyền lực, lại thêm sống ở một thế giới ngầm với quy tắc cá lớn nuốt cá bé này, bị xô ngã là đồng nghĩa với tử vong. Chính vì thế mà tên Trần Cận Hùng và những tên thuộc hạ thân tín của mình mới lo lắng như vậy.

Bầu không khí yên tĩnh, trầm lặng đến nỗi làm cho người không thở được này đã kéo dài một hồi lâu. Gã Trần Cận Hùng tâm trạng càng lúc càng bất an.

Hắn bắt đầu tính đến chuyện dẫn người đi vạch mặt với đám người của Henry để đòi lại phần tài sản của mình. Thậm chí đã xuất hiện ý nghĩ bắt cóc tống tiền trong đầu hắn.

Nhưng ngay khi gã định mở miệng nói chuyện thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại của hắn lại réo lên.

“Tít tít tít…”

Hơi nhíu mày một chút, hắn đưa tay lên ngang ngực rồi nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay.

Từ chiếc đồng hồ phát ra một luồng ánh sáng, chiếu lên da thịt của hắn làm thành một hình chiếu cho màn ảnh giao diện điện thoại.

Trông thấy cái tên ‘Lão Tim’ xuất hiện trên màn ảnh chiếu, trái tim của hắn đột nhiên đập nhanh lên liên hồi. Hắn không chần chừ gì nữa mà đưa bàn tay lên áp sát trên má, cố gắng giữ cho mình thật bình tĩnh mà lạnh giọng nói.

- “Làm sao lâu như vậy mới liên lạc với ta?!”

Bên kia truyền lại âm thanh trầm thấp, mệt mỏi của ông lão quản gia Tim.

- “Thiếu gia nhà ta phải nhập viện, sự việc quá nguy cấp nên không có thời gian rảnh để liên lạc với ngươi. Hiện tại hắn cũng vừa xuất viện trở về, mọi chuyện đã ổn nên ta gọi đến để thông báo cho ngươi, nhanh chóng sắp xếp công việc rồi đến gặp chúng ta để bàn chuyện.

Mọi chuyện cứ như trước kia đã thỏa thuận, chúng ta sẽ sớm làm hợp đồng chuyển nhượng cổ phần của công ty bất động sản HW cho ngươi nên không cần phải lo lắng, gấp gáp như vậy.”

Nghe ông lão quản gia Tim nói trúng tim đen của mình, gã Trần Cận Hùng cũng không có quá nhiều bất ngờ. Hắn là biết lão ta cũng cáo già không kém gì mình cho nên việc ông lão nhận ra tâm trạng lo lắng của mình cũng là quá bình thường.

Điều quan trọng với hắn là đối phương không nuốt lời như trước. Tảng đá đang đè nặng trong lòng hắn cũng lập tức bị đánh vỡ.

Trần Cận Hùng thở phào một hơi thật dài tắt điện thoại rồi hướng về hai tên thân tín của mình nói.

- “A Phong, A Lôi, gọi người tập họp đi. Chúng ta đi nhận hàng.”

Hai gã Phong, Lôi nghe trong giọng nói của tên Trần Cận Hùng có chút hưng phấn không còn quá thâm trầm như trước thì lập tức hiểu ra mọi chuyện đã ổn.

‘Dạ, Đường Chủ’

Bọn họ cũng không lề mề, kính cẩn hô lên một tiếng rồi xoay người bước đi ra ngoài.



Đúng 6 giờ tối, sau hơn 2 giờ đi máy bay, Trần Cận Hùng lúc này đang ngồi trên chiếc xe không người lái, chậm chạp tiến vào một căn biệt thự to lớn, mà phía sau là hai chiếc xe khác chở đám thuộc hạ đi theo bảo vệ hắn.

Làm một tên sống trong thế giới ngầm, hắn phải hiểu rõ không có nơi nào an toàn kể cả trên địa bàn của mình. Chính về thế lần này rời đi khỏi CLF đến thành phố FLY này, hắn phải dẫn theo thêm 9 tên đàn em để đề phòng Henry có thể sẽ giở trò.

Xe dừng lại ở trước cửa căn biệt thự, gã Trần Cận Hùng chậm rãi bước ra đi tới trước mặt một ông lão khoảng 70 - 80 tuổi đã đứng đó cùng với 5 tên bảo vệ chờ sẵn.

- “Thiếu gia ở bên trong, xin mời đi theo ta. Tiện thể, xin để lại vũ khí ở bên ngoài. Chúng ta không cho phép người lạ mang vũ khí vào trong nhà.”

Ông lão quản gia Tim từ tốn mà nói.

Tên Trần Cận Hùng liếc mắt nhìn lão ta một lúc rồi mới hướng về phía đám đàn em của mình gật nhẹ đầu ra hiệu cho họ làm theo như lời đối phương đã nói.

9 tên thuộc hạ của hắn thay phiên nhau rút ra vũ khí mà chúng giấu trên người rồi đưa cho những tên bảo vệ đang đứng chờ bên cạnh.

Trông thấy 18 khẩu súng ngắn, trong đó có 2 khẩu súng năng lượng và hai quả bom EMP (Bom xung điện từ - Phá hủy hoặc làm tê liệt mọi máy móc và thiết bị chạy bằng điện) nằm ngay ngắn trên trong chiếc hộp chứa của tên bảo vệ, ông lão quản gia Tim cũng không có quá nhiều kinh ngạc.

Lão ta dù sao cũng đã quá quen thuộc đối với đám người sống ở thế giới không có pháp luật này rồi.

Khóe miệng mỉm cười hài lòng, lão Tim nghiêng người sang một bên để lộ đường đi vào bên trong biệt thự, tay đưa ra làm tư thế mời.

Cả nhóm người lần lượt đi vào bên trong căn biệt thự to lớn dưới sự dẫn đường của ông lão quản gia Tim.

Quanh co một lúc lâu, bọn họ cuối cùng cũng tới trước căn phòng lớn. Lão Tim tiến tới trước cửa gõ nhẹ một cái rồi nói.

- “Thiếu gia, Hồng Môn Hội đến.”

- “Vào đi.”

Bên trong lập tức truyền lại giọng nói yếu ớt của Henry.

Lão Tim lúc này mới mở cửa cho tên Trần Cận Hùng, sau đó nối bước theo chân hắn đi vào trong rồi đóng cửa lại.

Còn lại những tên đàn em của gã Trần Cận Hùng đều biết điều, không ai tiến vào mà đứng làm thành một hàng chờ đợi ở bên ngoài.

Đứng đối diện với Henry đang nằm trên giường, gã Trần Cận Hùng chỉ nhìn hắn mà không hề nói gì nhiều. Ánh mắt chăm chăm như một con sói nhìn lấy con mồi của mình.

Trên người cắm đầy dây nhợ từ các thiết bị y tế, Henry lúc này lại đang lưng tựa vào thành giường, cúi đầu đọc sách. Trông hắn bây giờ rất nhàn nhã, không hề có một dấu hiệu nào của sự phẫn nộ và tức giận.

Cảm thấy có người đang nhìn mình, gương mặt tái nhợt của Henry từ từ ngước lên, đôi mắt hờ hững nhìn lấy tên Trần Cận Hùng, bàn tay cũng nhẹ nhàng gấp sách lại cất sang một bên.

- “Nói thật, ta rất không hài lòng với kiểu làm việc bết bát của Hồng Môn Hội các ngươi. Dường như cái giá mà ta phải trả có chút cao hơn so với thứ mà ta đã nhận được.”

Henry giọng nói thản nhiên, có chút chế nhạo mà phê phán cách làm việc của tên Trần Cận Hùng.

Ngay tức khắc, tên Trần Cận Hùng liền sừng sỏ lên, gắt giọng hỏi lại.

- “Ý ngươi là sao?! Đừng quên hiệp ước giao dịch của chúng ta!”

- “Ấy ấy ấy… Bình tĩnh, ta không có nói là sẽ không trả hay cắt xén những gì trong hiệp ước đã ghi. Ý ta là, nếu ngươi muốn nhận đúng những gì mà mình cần thì phải làm thêm một chuyện.”

Trông thấy gã Trần Cận Hùng đã bắt đầu có dấu hiệu muốn nổi đóa, Henry nhếch miệng cười, xua tay mà nói.

Nghe đối phương lại muốn ra thêm điều kiện, gã Trần Cận Hùng không khỏi nhíu chặt đôi chân mày lạnh giọng hỏi.

- “Chuyện gì?”

- “Hồng Môn Hội phải liên minh với [The Throne]”

Henry bình thản mà đáp lại, làm tên Trần Cận Hùng không khỏi có chút ngạc nhiên, nghi ngờ hỏi lại.

- “Chỉ có như vậy?”

- “Đúng! Đôi bên trợ giúp lẫn nhau cùng phát triển. Cảm thấy thế nào?”

Nhận được câu trả lời khẳng định và lý lẽ thuyết phục của Henry, tên Trần Cận Hùng không khỏi rơi vào trong phân vân, lưỡng lự.

Hắn đứng trầm ngâm, suy nghĩ một hồi lâu, Henry cũng không nói một lời nào mà vẫn tiếp tục nhìn hắn, chờ đợi kết quả.

Một lúc lâu sau, đã có quyết định cuối cùng, tên Trần Cận Hùng ngẩng đầu nhìn thẳng vào Henry rồi khẳng định.

- “Được! Chúng ta có thể liên minh, nhưng ngươi cũng không thể can thiệp vào chuyện nội bộ của Hồng Môn Hội. Đây là điều kiện tiên quyết!”

- “Tốt! Chú Tim, lấy hợp đồng. Chúng ta ký kết thỏa thuận.”

Dường như đã đoán trước được chuyện này sẽ xảy ra, Henry lập tức hướng về phía ông lão quản gia Tim ra lệnh.

Lão ta nhanh chóng lấy từ trên bàn làm việc bên cạnh ra một xấp giấy, mà nội dung chính là điều kiện mà đôi bên đã thỏa thuận nãy giờ.

Trần Cận Hùng có chút ngạc nhiên khi xem xét sơ qua phần điều kiện trong tờ giấy hợp đồng đang cầm trong tay.

Hắn không ngờ đối phương lại có thể đoán trước được điều kiện của mình đã nêu ra lúc nãy rồi ghi sẵn vào bên trong hợp đồng.

Sau khi kiểm tra xong toàn bộ điều kiện thỏa thuận ghi bên trong hợp đồng giao dịch này, ngoài những điều kiện lặt vặt như không đánh nhau, không chèn ép nhau, hỗ trợ lẫn nhau v.v… thì tên Trần Cận Hùng cũng không có phát hiện điều gì bất thường.

Hắn là có chút nghi ngờ mình có thể lại rơi vào bẫy của đối phương nữa.

Thế nhưng tình cảnh hiện tại cũng không cho phép hắn có quá nhiều lựa chọn, không nhận được nhóm cổ phần kia, hắn cũng sẽ chết, mà rơi vào bẫy này hắn cũng có thể sẽ không yên.

Trong lòng nghĩ thầm: ‘Mặc kệ, tới đâu thì tính tới đó!’, gã Trần Cận Hùng cắn răng cầm bút ký thẳng vào phần hợp đồng trên tay.

Henry khóe miệng nhếch lên một nụ cười sau đó vui vẻ nói.

- “Hợp tác vui vẻ. Cảm tạ. Mọi chuyện đã xong, để chú Tim gọi người tiễn ngươi đi.”

Lão Tim hiểu ý, nhanh chóng bấm vào vòng tay điện thoại gọi người.

Còn tên Trần Cận Hùng lúc này thì vẫn đang nhìn chăm chăm lấy gương mặt của Henry mà không nói gì, tựa như muốn nhìn ra xem đối phương có âm mưu gì hay không.

Thế nhưng đáng tiếc hắn không tìm ra bất cứ biểu hiện lạ nào ngoài nụ cười mỉm vô hại của đối phương.

"Cạch"

Ngay lúc này, cửa mở ra và một tên bảo vệ liền tiến tới mời hắn đi.

Căn phòng nhanh chóng trở nên yên tĩnh lại, chỉ còn lại lão Tim và Henry.

Lúc này Henry mới mở lời, nhẹ giọng nói với lão quản gia Tim.

- “Chú Tim, xin lỗi ngươi. Trong thời gian vừa qua ta đã quá ngạo mạn mà không nghe lời khuyên của ngươi. Lần này ăn phải quả đắng làm ta nhận ra được rất nhiều điều. Sau này ta sẽ cố gắng sửa chữa, thay đổi.”

Ông lão Tim nghe vậy thì không khỏi giật mình kinh ngạc vì biểu hiện lạ lẫm của Henry. Lão ta cảm giác như Henry mà hắn biết đã đột ngột thay đổi, như trở thành một con người khác vậy.

Liền, lão ta lập tức vui mừng, an ủi lại Henry.

- “Ta hiểu mà, xin thiếu gia không phải bận tâm quá nhiều về chuyện này. Dù sao đây chỉ là một thất bại nho nhỏ mà thôi. Ông bà chủ và đại thiếu gia ở nhà, nếu thấy được ngài có tiến bộ như vậy nhất định sẽ rất vui mừng.”

Henry nhếch miệng cười mỉm, bình thản mà phân tích.

- “Ừm… Ta nhận ra sai lầm của mình là ở chỗ đánh giá thấp đối phương, lại lựa chọn lĩnh vực thế mạnh của họ mà đối đầu, làm cho bọn có cơ hội mà lợi dụng sơ hở của ta. Về sau, ta nhất định sẽ không để chuyện đó xảy ra nữa.

Lần này xem như bỏ chút ít tiền ra, lợi dụng đám cho Hồng Môn Hội này đi cắn lộn với đám người [The Alliance] để chúng ta có thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức một chút.

Chờ đến khi thực lực vượt qua bọn chúng, lại làm một đòn nhất kích tất sát, đánh cho đám [The Alliance] trở tay không kịp, trả mối hận ngày hôm nay của ta. Tiện thể thâu tóm toàn bộ thị trường trong game của Nước Entire Land này luôn.”

Dù sao Henry vẫn là còn quá trẻ, lại thêm được nuông chiều từ bé nên tính cách của hắn dĩ nhiên là không tránh khỏi có chút bốc đồng.

Bất quá sau thất bại lần này, hắn sẽ trưởng thành hơn, suy nghĩ cũng sẽ chững chạc hơn. Tương lai của Henry càng sáng thì địa vị của lão Tim cũng sẽ được nước lên thuyền, dâng cao hơn.

Chính vì vậy mà lão ta liên tục gật đầu hài lòng, khóe miệng cũng không kìm được nụ cười vui vẻ.

Thế nhưng ngay sau đó, đột nhiên một câu hỏi của Henry làm lão ta không khỏi giật mình.

- “À, ta nghe nói là bọn [The Alliance] đang mở công ty kinh doanh ở hiện thực phải không chú Tim?”

Một câu hỏi gợi lên rất nhiều chủ đề. Cứ như thế, ông lão quản gia cùng với Henry liền trò chuyện đến tận đêm khuya.