Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 147: Đến nơi, ngủ mơ



Thời gian chậm rãi trôi qua, đến thời điểm đại quân [The Alliance] đặt bước chân đầu tiên của mình đến khu vực doanh trại đóng quân ở dã ngoại thì trời cũng đã bắt đầu sụp tối.

Những tên người chơi thành viên chính thức của [The Alliance] lúc này gương mặt cũng đã tràn đầy vẻ mỏi mệt. Tuy nhiên điều đó cũng không che giấu được sự hưng phấn, vui vẻ lấp đầy trên gương mặt họ.

Tất cả mọi người lần đầu tiên đi đến được doanh trại đóng quân, không kìm chế được sự tò mò, háo hức của mình mà liên tục dáo dác nhòm ngó xung quanh.

- “Hừm, nơi này thật yyr4V7K giống như khu cắm trại của quân đội lúc ta đi nghĩa vụ quân sự quá đi.”

- “Đúng rồi, ta cũng cảm thấy rất quen thuộc mà không nhớ là đã gặp ở đâu. Có ngươi nhắc ta mới để ý, nơi này quả thật rất giống đây…”

- “Ừ… thế này mới giống đi cắm trại dã ngoại chứ, không biết đêm nay có tổ chức hoạt động gì không. Thật muốn làm một buổi party quá, hahaha…”



Nhiều người vừa bước đi, ngắm nhìn xung quanh, lại vừa bàn luận với những tên bạn bè, đồng đội của họ ở bên cạnh.

Sau một buổi chiều chiến đấu, có vẻ mọi người cũng đã dần dần hòa hợp với nhau. Nhiều tên người chơi đơn độc cũng đã bắt đầu tìm được một nhóm hoặc một tổ đội cho riêng mình.

Khoảng thời gian này, cả đội quân được Đình Tấn dẫn dắt đi vòng quanh rất nhiều khu vực các đàn quái vật hay tụ tập, nơi mà hắn và cả chiến đội của mình hay ‘ghé thăm’ để cày cấp.

Mục đích của việc càn quét quái vật này không phải là để tìm kiếm kinh nghiệm thăng cấp. Đình Tấn chính là muốn luyện binh, mài dũa dần dần cho đám ‘gà con’ này, để nhanh chóng thúc đẩy họ trưởng thành. Với hi vọng biến họ trở thành những con hổ báo, có thể quát tháo một phương.

Tuy rằng thời gian rất gấp gáp, chiến đấu cũng đa số là lấy số đông nghiền ép. Nhưng cũng đã bắt đầu có đường lối, bài bản nghiêm chỉnh, không còn xuất hiện tình trạng đánh đấm lộn xộn, không rõ phương thức chiến đấu như lúc ban đầu.

Một số tên có tiềm năng cũng được Đình Tấn để ý đến xếp vào diện đặc biệt quan tâm. Đây là những mầm tốt có thể dốc sức đào tạo, hắn hi vọng sẽ có thể thu hút càng nhiều nhân tài để có thể nhanh chóng giúp [The Alliance] quật khởi.

Ngoài những người đó ra, trong số 600 tên thành viên cũng có không ít người rất đáng khả nghi, thường hay phân tâm, không rất nhiệt tình lắm trong việc chém giết.

Những tên này đều bị Đình Tấn nhớ mặt, làm thành một danh sách. Đến khi trở về thành hắn sẽ giao lại cho Lý Uyên tiếp tục theo dõi rồi đưa ra phương án giải quyết.

Đình Tấn nhanh chóng dẫn dắt cả đại quân trở lại lều trại tư nhân của [The Alliance].

Ngay khi đặt chân đến một túp lều trại, trên đỉnh lều có cắm một lá cờ mang phù hiệu của [The Alliance], những tên thành viên này không khỏi trợn mắt kinh ngạc bởi họ cũng không ngờ đội Lính Đánh Thuê của mình lại sở hữu một trụ sở ở nơi này.

Phải biết cho dù là những đội Lính Đánh Thuê đứng hàng thứ 2 và thứ 3 trên bảng xếp hạng cũng chưa từng nghe nói có chuyện này xảy ra.

- “Ta đệt… đây là… đây là trụ sở tư nhân của chúng ta hả?!” (0_0)

- “Chắc là vậy rồi…” (o.O)

- “Selfie thôi, về khoe với đám bạn của ta bên [The Throne] mới được hahaha. Cho hắn trợn mắt mà nhìn đến hâm mộ mà chết, chừa cái tội dám khinh thường ta.”



Đình Tấn nghe những đám thành viên của mình ở phía sau liền mồm trầm trồ kinh ngạc, trong lòng cũng không khỏi dâng lên một cảm giác thành công. Hắn xoay người, đưa lưng đối diện với căn lều, mặt hướng về đám thành viên đang xếp hàng dài phía trước mà lớn tiếng nói.

- “Mọi người phân công, chia nhau ra chuẩn bị thức ăn và nhóm lửa trại. Đêm nay ta xuất tiền, chúng ta làm một cái party lớn, chiêu đãi anh em để kỷ niệm cho ngày đầu tiên gặp mặt, cũng là lần đầu tiên chiến đấu cùng nhau. Hi vọng sau này chúng ta có thể tiếp tục kề vai sát cánh cùng nhau.”

- “Á á… đội trưởng muôn năm...”

- “Đội trưởng vô địch… ta yêu ngươi nhất”

- “Đêm nay không say không ngủ nha các anh em…”

Hắn vung tay, giọng nói tràn đầy hào khí mà nói làm cho những tên thành viên không khỏi hưng phấn, kích động gào thét liên tục.

Chiến đấu máu tanh dồn nén làm cho bọn họ đầu óc cũng không khỏi một trận nặng nề, tù túng khó chịu. Việc mở tiệc lớn và cắm trại dã ngoại thế này cũng là một trong những cách tốt nhất để giải tỏa stress và buồn bực trong lòng.

Đình Tấn nhìn đám người chơi đang hưng phấn, theo sự chỉ đạo của 4 tên đồng đội của mình mà chia nhau ra chạy tới chạy lui làm việc. Trong lòng cũng là thở phào ra một hơi, hắn hôm nay cũng là mệt mỏi đến rã rời.

Liên tục cường độ cao chiến đấu, đầu óc của hắn cũng phải vận động ở hiệu suất gấp 2 - 3 lần lúc bình thường, cho dù tinh thần có cao đến mấy cũng không tránh khỏi có lúc sẽ mệt mỏi. Phải biết tiêu hao vì vận động tinh thần cần tiêu tốn năng lượng gấp nhiều lần so với tiêu hao về vận động cơ bắp.

Tuy nhiên, bởi vì bản thân là một tên đội trưởng, Đình Tấn phải làm gương cho đám người này. Nếu bản thân mình lại tỏ ra uể oải, không còn sức sống thì hỏi làm sao đám thuộc hạ có thể yên tâm mà chiến đấu.

Chậm rãi tựa lưng vào một góc của túp lều, Đình Tấn từ từ nhắm mắt lại, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi hồi phục lại một chút thể lực.

Dần dần, tâm trí của hắn trở nên mông lung rơi vào giấc mộng lúc nào không hay. Đình Tấn giống như đang bơi trong một dòng nước, hình ảnh mà hắn nhìn thấy trở nên mờ ảo không nhìn rõ được cảnh vật xung quanh.

Hắn dường như trông thấy mình và rất nhiều tên đồng đội, có những gương mặt quen thuộc, có một số thì lạ lẫm hoặc không nhìn rõ được gương mặt. Cả đội đang chiến đấu cùng một con quái vật to lớn hình rắn đang chui ra từ một hố đen dựng đứng trên mặt đất.

Xung quanh bầu trời u ám, gió mạnh nổi lên bốn phía như sắp có bão lớn. Mặt đất khô cằn đầy cát đá bị gió thổi bay, khói bụi mịt mù càng làm tầm nhìn của Đình Tấn bị giảm xuống.

Thế nhưng thân ảnh con quái vật kia vẫn bị hắn nhìn rõ được. Chỉ một cái đầu đã to lớn bằng cả một con tàu chở hàng, lại thêm một nửa thân mình lộ ra từ hố đen đứng thẳng lên càng làm nó trông không khác gì một toàn nhà cao ốc hiện đại.

Cả thân thể của Đình Tấn như đang bị đánh thuốc mê, tay chân vô lực làm hắn không thể động đậy dù chỉ là một ngón tay. Hắn chỉ có thể đứng một chỗ, trơ mắt nhìn con quái vật đang vùng vẫy cắn giết, phun ra lửa thiêu trụi mọi thứ xung quanh.

Tận mắt chứng kiến từng người, từng người đồng đội của mình ngã xuống, cảm xúc phẫn nộ, bất lực tràn ngập trong tâm trí Đình Tấn làm cả thân thể bên ngoài của hắn run lên bần bật, nắm tay cũng không tự chủ mà siết chặt lại.

Ngay khi nhìn thấy thân ảnh quen thuộc của David đang vung vẩy thanh hai dao ngắn chém giết với con quái vật, rồi bị một quả cầu lửa phát ra từ miệng nó đánh trúng hóa thành tro bụi.

Đình Tấn trong lòng đột nhiên như có cái gì đó vỡ tung ra thành từng mảnh nhỏ. Hắn muốn mở miệng gào thét nhưng lại không phát ra âm thanh nào, muốn đứng dậy chạy đến nơi chiến trường kia để chém giết cùng con quái vật nhưng tay chân lại vô lực không thể cử động.

Bỗng nhiên ngay lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai của Đình Tấn.

- “Đội trưởng… đội trưởng ơi…”

Hắn cảm giác tựa như có một bàn tay của ai đó đang lay chuyển bờ vai mình. Mí mắt cũng dần dần mở ra, đập vào mắt hắn chính là bầu trời đen ngòm và gương mặt của một tên thiếu niên da đen, trẻ tuổi.