Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 120: Hội nghị



Trưa hôm sau, bên trong một căn phòng hội nghị ở Điện EL, là Trung tâm hội nghị của quốc hội nước Entire Land, có hơn 20 người, cả nam lẫn nữ, đang ngồi xoay quanh một chiếc bàn tròn.

Bọn họ lúc này ánh mắt đều tập trung nhìn về phía một ông lão mặc quân phục, hay nói đúng hơn là màn ảnh tivi phía sau lưng của lão ta.

Trên tivi lúc này đang trình chiếu nhiều đoạnvideo được lồng ghép lại với nhau. Chính là những đoạn chiến đấu của nhóm người Đình Tấn với đám người của Hồng Môn Hội.

Từ tốc độ vượt qua người dujxtyXz thường của David, cho đến việc hóa sói của Louis hay pha triệu hồi Tu La Huyết Chiến Sĩ của Đình Tấn đều làm cho bọn họ kinh ngạc, há hốc mồm không thôi.

- “Thật... quá kinh khủng!”

- “Đây là Người Sói đúng chứ?!”

- “Trời! Tên kia là đang hiến tế linh hồn cho ma quỷ ư?!”

Thậm chí có người còn không nhịn được mở mồm thốt lên.

- “Như các ngươi đã thấy những chàng trai trẻ này chắc chắn đã mở ra bí mật về tu luyện thuật trong Anh Hùng. Tư liệu của họ đều đã được đặt trước mặt quý vị...

Với cái nhìn của ta, nhân phẩm và cách hành xử của họ đều đã thông qua tiêu chuẩn loại tốt. Cho nên ở đây, bây giờ, ta đề nghị rằng, chúng ta sẽ toàn lực bảo vệ, cho bọn họ con đường phát triển tốt nhất để bọn họ có ấn tượng tốt mà ở lại phục vụ cho nước Entire Land. Các vị nghĩ sao?”

Giọng nói trầm ấm, uy nghiêm của ông lão Tướng Quân vang vọng cả phòng họp. Vừa nói hắn vừa chỉ vào xấp tài liệu có đánh dấu ‘Tuyệt mật’ được đặt trước mặt mỗi người.

Sau khi ông lão nói xong, cả đám người không ai lên tiếng mà bắt đầu lật tài liệu ra mà xem lại. Một hồi lâu sau, một người phụ nữ trung niên mới giơ tay lên tiếng.

- “Ta phản đối, bọn họ nên được đưa vào tổ chức của chính phủ. Chúng ta có thể thành lập thêm một tổ chức cho những người siêu năng này, để bọn họ thay chúng ta làm việc.

Những người này nắm giữ sức mạnh vượt qua người bình thường không ai biết bọn họ sẽ làm ra chuyện gì sau này nữa. Bọn họ cần được quản lý chặt chẽ hơn, không thể nào để cho bọn họ tự do, nhởn nhơ bên ngoài như vậy được.”

- “Jenny, ta nghĩ bà quá khắc khe trong việc này rồi. Bà lấy gì để dám chắc rằng bọn họ sẽ tiến vào tổ chức phục vụ cho chính phủ? Rồi khi thực lực tăng cao thì sẽ vẫn tiếp tục làm việc cho chúng ta mà không gây rối sao?”

- “Ta có thể sử dụng biện pháp mạnh. Thậm chí có thể giữ lại người thân bọn họ ở đặc khu được quản lý chặt chẽ.”

Một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi, mặc vest đen ngồi bên cạnh lão tướng quân mới lên tiếng chất vấn người phụ nữ tên Jenny. Đôi bên cãi nhau qua lại liên tục làm cho bầu không khí bắt đầu căng thẳng lên.

- “Chuyện này quả thật rất khó để có thể nhận định ngay lúc này. Ta nghĩ rằng chúng ta nên làm theo lời Tướng Quân nói, tiếp tục giữ vững mối quan hệ tốt với bọn họ.

Nếu lỡ như chúng ta bắt ép bọn họ, để lại ấn tượng xấu thì liệu sau này có thực lực cao bọn họ sẽ có hành động nào gây hại cho chính quyền hay không cũng không ai biết được”

Một ông lão cũng bắt đầu lên tiếng cân nhắc cho nhiều khía cạnh khác nhau. Trong phòng họp cũng bắt đầu ồn ào huyên náo lên.

“Rầm rầm”

Lúc này ông lão Tướng Quân mới vỗ bàn ngăn lại đám người đang tranh luận với nhau.

- “Tốt rồi, nếu có ý kiến trái chiều ta đề nghị biểu quyết... Ai đồng ý cấp cho bọn họ gia nhập một tổ chức tự do của chính phủ thì xin giơ tay.”

Hắn lên tiếng chấm dứt những cãi vả tranh chấp. Đám người xung quanh bàn họp đưa mắt nhìn nhau, sau đó lục tục giơ tay biểu quyết ý kiến của mình.

Rất nhanh kết quả đã được đưa ra, 11 cánh tay trong số 20 người đã đưa lên, trong đó có cả ông lão Tướng Quân.

- “Tốt, ý kiến được thông qua. Từ hôm nay trở đi, những tài liệu và thông tin về những chàng trai trẻ này và người thân của họ đều sẽ được liệt vào danh sách ‘Bí mật cấp quốc gia’, mời các vị nhanh chóng giao lại tài liệu và không truyền bá bất cứ thông tin nào về nội dung cuộc họp cuộc họp hôm nay ra ngoài. Tan họp!”

Đứng ở trên bục, ông lão Tướng Quân bắt đầu đưa ra quyết định cuối cùng. Sau đó vung tay giải tán, mọi người bắt đầu lục tục đứng dậy thay phiên nhau rời khỏi phòng.

Những xấp tài liệu có mang chữ ‘Tuyệt mật’ được vài tên lính đi ra thu giữ lại sau đó mới kiểm tra có thiếu mất mục nào không. Cuối cùng là được đem đi thiêu hủy.



Vậy là quyết định cấp cho Đình Tấn nhóm người sự bảo vệ an toàn tự do phát triển không bị hạn chế bởi chính phủ, đổi lại bọn họ sẽ phải thực hiện một số nghĩa vụ xem như đáp lại cho những có được.

Những điều này đều được thực hiện một cách bí ẩn nhất, chỉ có những lãnh đạo cấp cao của chính phủ nước Entire Land mới biết được.

Đình Tấn cũng nằm trong số những người không biết chuyện này. Hắn bây giờ đang nằm mê man bất tỉnh trên giường bệnh, xung quanh treo đầy máy móc và thiết bị y tiết cắm vào người.

Nằm phía trong cùng của phòng bệnh, Louis và David đều giống như Đình Tấn. Cả người cắm đầy dây nhợ nằm trên giường bệnh ngủ mê mang.

Đột nhiên cửa phòng bệnh mở ra, một cái đầu nhỏ ló vào trong dòm ngó xung quanh. Sau đó lập tức quay ra ngoài hét lớn.

- “Ở đây nè! Bọn họ ở đây!”

- “Im lặng! La cái gì mà la, ở đây là bệnh viện biết không?! Ngươi muốn bị đuổi ra ngoài à?”

Tiếp theo đó là một giọng nam ồm ồm vang lên như muốn mắng cô gái vừa mới hét lên.

- “Thôi đừng cãi nhau nữa, vào trong xem họ thế nào đi.”

Lại là âm thanh ngọt ngào của một cô gái trẻ phát ra, can ngăn hai người đang cãi nhau.

“Cạch”

Cửa phòng bệnh của Đình Tấn mở ra, sau đó là sáu thân ảnh cao thấp khác nhau thay phiên tiến vào phòng bệnh.

Sáu người này chính là hai cha con Terrell, Lý Uyên, Ameerah và hai đứa em của David, Dendi và Ami.

Bọn họ sau khi nghe tin Đình Tấn, David và Louis thì đã gặp nạn thì lập tức đặt vé máy bay, lặn lội đường xa đến đây.

Lý Uyên hôm nay mặc một bộ váy dài quá gối, bó sát người. Chân mang giày cao gót, nàng bước nhẹ đi đến bên giường của Đình Tấn không để phát ra bất cứ âm thanh nào như sợ đánh thức hắn.

Bàn tay trắng nhỏ đưa ra, vuốt ve gương mặt hốc hác tiều tụy của hắn một hồi lâu. Lý Uyên bờ môi không nhịn được run rẩy, đôi mắt cũng đã bắt đầu đỏ lên.

Mấy hôm nay ở trong game, tâm thần của nàng luôn bồn chồn bất an không tài nào tập trung làm việc được, cũng không hiểu là tại sao. Đến khi nghe được Terrell báo tin, Đình Tấn xảy ra chuyện nàng mới hoảng sợ lo lắng không thôi.

Hôm nay nhìn hắn đang nằm nơi này, trái tim nàng như có bàn tay ai đó bóp chặt. Bây giờ nàng mới nhận ra, có lẽ nàng đã yêu thích người đàn ông này rồi.

Mặc dù thời gian gặp mặt không lâu nhưng bóng hình hắn lại cứ lẫn quẫn trong tâm trí nàng.

Nhất là câu nói "Chỉ có ta mới hiểu được ngươi" như được khắc vào trong não của nàng rồi. Có lẽ đây là cái mà người ta gọi là ‘Tình yêu sét đánh’.

Ameerah nhìn Lý Uyên có hành động như vậy cũng không nhịn được tiến lên đứng cạnh nàng bắt đầu chen lấn, tay cũng đưa ra sờ sờ Đình Tấn.

Lý Uyên đang cảm xúc dâng trào, lại bị Ameerah phá rối thì giật mình nhận ra bên cạnh vẫn còn có người. Nàng mới hốt hoảng, nhanh đưa tay lau nước mắt đang muốn tràn ra khóe mi, đồng thời lùi bước về sau.

Hai cha con Terrell tiến đến bên cạnh Đình Tấn xem một chút, sau đó lại quay qua nhìn Louis một chút. Hai đứa trẻ Ami và Dendi dĩ nhiên là đến bên cạnh giường bệnh của David, ánh mắt lo lắng mà nhìn lấy anh ruột của chúng.

Bỗng dưng lúc này Louis có dị động. Hắn ngón tay bắt đầu giật giật một chút, mí mắt cũng run run, sau một hồi mắt hắn mới từ từ mở ra.

Ánh sáng trắng trong phòng làm hắn có hơi không thích ứng. Louis híp mắt một hồi, đợi cho mắt quen dần với ánh đèn thì mới hoàn toàn mở ra quan sát xung quanh.

Nhìn thấy những gương mặt quen thuộc kia, hắn khóe miệng không nhịn được mỉm cười hạnh phúc. Một cảm xúc ấm áp lập tức dâng trào, lấp đầy lấy trái tim của Louis.

- “Louis ngươi tỉnh rồi à? Có sao không? Còn đau không?”

Ameerah nhanh mắt, lập tức phát hiện Louis đã tỉnh. Lập tức nàng chạy qua nắm tay hắn ân cần hỏi thăm. Những người khác cũng nhanh chóng bu lại nhìn xem hắn thế nào.

Louis có hơi kinh ngạc khi nhìn thấy Ameerah. Ngay khi bị nàng nắm tay mình, hắn cảm giác trái tim đập càng nhanh hơn lúc hắn đã biến hình nữa. Gương mặt cũng từ từ đỏ lên, miệng lắp bắp nói,

- “Khô..ng sao. Không đa…u”

Ameerah nghe thấy Louis nói chuyện lắp bắp, mặt cũng đỏ lên. Nàng mới lo lắng đưa tay đặt lên trán hắn, sau đó kinh ngạc thốt lên.

- “Ôi trời! Ngươi bị sốt rồi nè, còn nói là không sao nữa. Thôi, để ta đi gọi bác sĩ.”

Nói xong nàng lập tức xoay người rời đi. Đứng ở bên cạnh, hai cha con Terrell và Lý Uyên đều không nhịn được cười, cố bịt miệng không để phát ra tiếng động lớn ảnh hưởng đến Đình Tấn và David đang nghỉ ngơi.

Một lúc sau Ameerah trở về đồng thời cũng mang theo một tên bác sĩ. Hắn gương mặt hốt hoảng, lo lắng, vừa chạy vào phòng liền gấp rút lấy ra dụng cụ đo đạt kiểm tra cho Louis.

Đây là đối tượng được người của chính phủ yêu cầu đặc biệt chăm sóc, nếu có chuyện gì xảy ra hắn chắc phải lãnh đủ từ a tới z.

Tuy nhiên, sau một hồi kiểm tra, bác sĩ mới thở dài một hơi, gương mặt khó hiểu nhìn qua Ameerah hỏi.

- “Hắn rất bình thường nha. Có phải ngươi là nhìn nhầm không cô bé?”

Nghe bác sĩ nói Ameerah lúng túng không biết phải trả lời thế nào, xung quanh đám người đều không nhịn được nữa cười rộ lên. Lý Uyên mới nhanh chân chạy lên thay nàng giải vây.

Tên bác sĩ nghe xong giải thích mới hiểu ý mà rời đi. Mọi chuyện êm xuôi, Lý Uyên lúc này gương mặt đột nhiên trở nên lạnh lẽo, đầy phẫn nộ mà gằn từng chữ hỏi Louis.

- “Là ai làm chuyện này?!”