Trọng Sinh Chi Tự Do

Chương 43



Hứa Quan Hạo cười cười, anh không trả lời, chỉ liếc nhìn đồng hồ đeo tay, đã tới giờ Hứa Kiệt tan học.

“Hôm nay đến đây thôi, nên nhớ, tôi sẽ trì hoãn thời gian hợp tác, nhưng không quá hai tháng, phải biết trì hoãn một ngày cũng đã tổn thất của tôi không ít tiền, tôi là thương nhân, sẽ không làm chuyện gì để bị lỗ, lần này là ngoại lệ, ông tốt nhất đừng để tôi bị tổn thất, nếu không..” Hứa Quan Hạo cười lạnh, câu tiếp theo cũng không nói ra, mà lấy lại tập tài liệu trước mặt Nhậm Lịch rồi đứng lên.

Thần sắc có chút trầm mặc, Nhậm Lịch cũng đứng dậy theo.

“Chúc ông thuận lợi.” Hứa Quan Hạo cười nhạt buông một câu, rồi trực tiếp rời đi.

Một ngày sau, Hứa Quan Hạo nghe tin Nhậm Lịch đã quay trở về Mĩ, anh bĩu môi, bộ dạng thế kia mà cũng dám tranh giành Hứa Kiệt với anh.

Cúp điện thoại, Hứa Quan Hạo đi tới phòng sách tìm Hứa Kiệt, gần đây trường có mấy kì thi nhỏ, cho nên lúc ở nhà Hứa Kiệt rất chăm chỉ đọc sách, chỉ sợ thi không tốt.

Hứa Kiệt ngồi trong phòng đọc sách tiếng Anh, cau mày học thuộc từng chữ.

Hứa Quan Hạo dạy Hứa Kiệt học tiếng Anh từ nhỏ, thế nhưng có lẽ cậu không có năng khiếu học ngoại ngữ! Hứa Kiệt từ nhỏ đã không thích môn học này, Hứa Quan Hạo ép cậu vài lần nhưng cũng đành bỏ qua, chủ yếu vì khi đó Hứa Kiệt còn nhỏ, Hứa Quan Hạo nghĩ để trường dạy sẽ tốt hơn! Ai ngờ có mỗi hồi học bảng chữ cái abcd, Hứa Kiệt mới được điểm 80, còn lại mỗi lần thi môn này, đều quanh quẩn ở 60 điểm, cũng chỉ vì môn này mà thành tích của của Hứa Kiệt bị kéo xuống.

“Được rồi, nghỉ chút đi, đừng học thuộc lòng nữa.”

Sách bị lấy đi, Hứa Kiệt cau mày, có chút tức giận nói. “Em còn phải học nốt mấy từ nữa.”

Khiến Hứa Kiệt đau đầu chắc cũng chỉ có môn tiếng Anh, mặc dù biết là không nên, nhưng Hứa Quan Hạo vẫn không nhịn được mà hả hê.

Thấy Hứa Quan Hạo không an ủi mình thì chớ, lại còn cười nhạo cậu, Hứa Kiệt nhất thời bực mình, giật lại sách trong tay Hứa Quan Hạo.

“Rồi rồi, anh không cười nữa, em đã đọc sách cả buổi trưa rồi, tạm nghỉ đi, đi ra vườn chơi với anh! Anh sẽ giúp em học, được chứ?”

Ở phòng đọc sách cả ngày quả thật có chút mệt mỏi, Hứa Kiệt đành đứng dậy theo Hứa Quan Hạo ra khỏi phòng, trong vườn không khí rất trong lành, Hứa Quan Hạo bảo bác Kim chuẩn bị đồ ăn và nước uống, rồi kéo Hứa Kiệt ngồi xuống bên cạnh.

Xế chiều, ánh dương cũng trở nên ôn hòa, lúc này ngồi ngoài trời là thoải mái nhất, Hứa Quan Hạo cầm sách học từ mới của Hứa Kiệt trong tay, giúp Hứa Kiệt nhớ kỹ từng từ.

Vậy mà cũng phải tốn gần hai giờ, Hứa Kiệt mới học thuộc được mấy từ này.

“Được rồi, đi ăn cơm đã.” Hứa Quan Hạo khép sách lại, chủ yếu là vì Hứa Kiệt học thuộc vất vả quá, anh ngồi nhìn cũng thấy mệt người.

“Chỉ một lần mà đã có thể nhớ được rồi sao? Em sợ mai lại quên mất.” Trong lòng vẫn còn lo lắng, Hứa Kiệt lật sách xem qua.

“Được mà, nhất định được.. Lát nữa trước khi đi ngủ anh sẽ giúp em ôn lại một lần nữa, bây giờ đi ăn cơm đi, đói quá.” Hứa Quan Hạo kéo tay Hứa Kiệt vào phòng bếp.

Thấy Hứa Quan Hạo nói vậy, Hứa Kiệt gật đầu đi theo anh.

Buổi tối trước khi ngủ, Hứa Kiệt lôi kéo Hứa Quan Hạo giúp mình ôn lại.

“Không cần sách, anh hỏi em.” Đè Hứa Kiệt đang muốn đứng lên, Hứa Quan Hạo kéo lấy cậu, suy nghĩ một chút rồi bắt đầu hỏi.

“Mê hoặc, mê hoặc.”

“Ừm… Spellbind.”

“Đánh vần từng chữ.”

“S-p-e... Anh đừng động.”

Hứa Quan Hạo đỏ mặt, đưa cánh tay mình ra. “Em đừng viết ở bụng anh nữa, viết lên đây đi.”

Vì đang cố nhớ lại từ, Hứa Kiệt cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp kéo tay Hứa Quan Hạo ra và viết lên.

“Hỏi cái dài hơn, bất lợi.”

Nắm lấy cánh tay Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt cau mày suy nghĩ một chút. “Disadvantage, d-i-s … và vân vân. Không nhớ được, anh nói đi.”

Hứa Quan Hạo híp mắt cười cười, trực tiếp kéo áo ngủ Hứa Kiệt.

“Làm gì?” Hứa Kiệt giữ lấy tay anh.

“Để em nhớ lại, lúc nãy em cũng viết lên bụng anh còn gì.” Không nói nữa, Hứa Quan Hạo kéo tay Hứa Kiệt đang giữ tay mình ra, trực tiếp viết lên bụng cậu.

Cảm nhận mỗi chỗ ngón tay anh lướt qua, da cậu đều run rẩy, Hứa Quan Hạo cười nói. “Ngứa không, em không nhớ thì anh sẽ viết xuống bụng em, vẫn chưa nhớ thì anh lại viết thêm lần nữa.”

Hai tai đỏ hồng, Hứa Kiệt cảm nhận từng con chữ được viết trên bụng mình.

“Không cần, em nhớ rồi.” Đọc nhanh từng từ kia, Hứa Kiệt vội vàng buông áo xuống.

Hứa Quan Hạo cười cười, vẻ mặt rất bất lương. “Xem ra cách này rất hiệu quả, mới viết một lần mà em đã nhớ rồi, hay là anh viết hết mấy từ kia ra, như vậy em có thể nhớ rõ.”

Vẻ mặt có chút tức giận, Hứa Kiệt giữ lấy tay anh. “Đừng làm loạn, Hứa Tráng Tráng.”

Thấy Hứa Kiệt thẹn quá hóa giận, tâm tình Hứa Quan Hạo rất vui, bị gọi là Hứa Tráng Tráng cũng không ngại, ôm Hứa Kiệt cười ha hả.

Chỉ vì môn tiếng Anh mà hôm nay cậu bị Hứa Quan Hạo cười nhạo đến hai lần, cảm tình của Hứa Kiệt với môn này lại càng tụt giảm.

Cười được một lúc, Hứa Quan Hạo thấy Hứa Kiệt đang làm mặt lạnh thì ngưng lại. “Anh hứa sẽ không cười nữa, chúng ta tiếp tục.. Anh sẽ viết trên cánh tay em?”

Nghĩ đến mai phải thi, Hứa Kiệt đành nén giận mà đồng ý.

Thấy Hứa Kiệt miễn cưỡng đồng ý, Hứa Quan Hạo liền thấy nhộn nhạo, nhịn không được hôn lên mặt Hứa Kiệt một cái, đương lúc Hứa Kiệt còn ngẩn ngơ thì vội vàng hỏi.

Mỗi lần được Hứa Quan Hạo hôn, cậu đều cảm thấy ấm áp, Hứa Kiệt định lấy tay cọ cọ, nhưng ngại Hứa Quan Hạo nằm bên cạnh nên không dám động. Gần đây không biết vì sao, mỗi lần được Hứa Quan Hạo hôn cậu đều cảm thấy rất kì quái, trước đây cậu luôn thấy mấy cái này thật bình thường, bất luận là cậu hôn trán Hứa Quan Hạo hay Hứa Quan Hạo hôn mặt cậu. Thực tế, trước giờ Hứa Quan Hạo rất thích hôn cậu, trán hay gò má đều đã được hôn qua, nhưng cảm giác bây giờ khác hẳn những lần trước đó.

Giúp Hứa Kiệt ôn lại từ mới xong, Hứa Quan Hạo thở phào. “Mệt mỏi quá! Tiểu Kiệt, anh cố gắng giúp em như vậy, hôm nay phải hôn ngủ ngon gấp đôi.”

Vươn tay tắt đèn xong, Hứa Kiệt nghe thấy câu này, trong lòng có chút không tự nhiên, vừa nằm xuống đã được Hứa Quan Hạo ôm vào lòng.

Kéo tay Hứa Kiệt đặt lên trán mình, Hứa Quan Hạo đầy mong chờ nói. “Ở đây, mau, hai cái.”

Trong bóng tối, tai Hứa Kiệt dần ửng đỏ, may là vừa rồi cậu đã tắt đèn.

Hứa Kiệt tiến tới, nhẹ hôn xuống trán anh hai lần, điều này khiến Hứa Quan Hạo vô cùng thỏa mãn, mà Hứa Kiệt lại không tự nhiên nằm quay lưng lại.

Hứa Kiệt nằm quay lưng lại với mình, Hứa Quan Hạo liền không vui. “Quay lại đi, không được nằm quay lưng với anh.”

Đưa lưng về phía Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt lấy tay sờ sờ đôi môi mình. “Nằm như này thoải mái.”

“Trước đây chưa từng như vậy.”

“Em muốn ngủ, mai còn phải đi thi.” Hứa Kiệt vội vàng nói một câu, sau đó nhắm nghiền hai mắt lại.

Hứa Quan Hạo bất mãn nhíu mày, đành ôm cậu từ phía sau.

Thi xong được nghỉ một ngày, Hứa Quan Hạo định rủ Hứa Kiệt ra ngoài ăn, thế nhưng lại bị Hứa Kiệt từ chối, nói là hôm nay phải đưa Vương Vọng đi gặp đạo diễn.

“Nhất định phải là hôm nay sao? Anh đã đặt bàn ở nhà hàng kia lâu rồi.”

Cất ví tiền và chìa khóa vào ba lô, Hứa Kiệt nhìn qua tờ giấy ở trên bàn.

Nhà hàng cao cấp Italy, hôm nay có một đầu bếp cấp cao từ nước này đến.

Nhà hàng được bày trí rất ấm áp, khăn trải bàn màu đỏ, bên trên còn có hoa tươi và ánh nến.

Vẻ mặt có chút kỳ quái, Hứa Kiệt buông tờ giấy ra. Vừa nghĩ cùng Hứa Quan Hạo ngồi trong không gian thế kia, cậu liền thấy không được tự nhiên, còn không bằng cùng Vương Vọng đi gặp đạo diễn.

“Để lần sau đi! Em đã hứa với Vương Vọng rồi.” Ngày hôm nay có hơi nắng, Hứa Kiệt đội lấy mũ lưỡi trai.

Hứa Quan Hạo ngồi trên sô pha, rầu rĩ nhìn Hứa Kiệt.

“Em đi đây.” Chuẩn bị xong xuôi, Hứa Kiệt chào một câu, không nhìn Hứa Quan Hạo mà mở cửa phòng đi luôn.

Hứa Kiệt vừa đi, Hứa Quan Hạo liền nhận được điện thoại của Ngụy Tử Tân.

“Hứa Quan Hạo, rủ Hứa Kiệt nhà cậu đi cưỡi ngựa đi! Hôm nay ông chủ Thiên gọi điện cho tôi, nói là có mấy con ngựa thuần chủng mới.”

Vẻ mặt càng buồn bực, Hứa Quan Hạo tức giận nói. “Cưỡi cái gì mà cưỡi, em ấy còn không chịu cùng tôi đi ăn, nói gì đến cưỡi ngựa.”

Nghe giọng Hứa Quan Hạo có vẻ không vui, Ngụy Tử Tân ngạc nhiên một chút, nghe rõ sự tình xong thì chẳng biết nói gì.

“Cậu xem cuộc sống cậu lúc nào cũng xoay quanh người ta, còn bắt Hứa Kiệt cũng phải như vậy, thằng bé đâu phải là cậu.. Nếu nó không rảnh thì cậu tới đây đi! Tôi nhớ cậu từng nói có nuôi vài con ngựa ở đây, không cưỡi nó sẽ mau già đó.”

Hứa Quan Hạo thở dài, chẳng có vẻ hứng thú gì. “Tôi không đi đâu, cậu rủ mấy người khác đi.”

“Này, buồn bã gì chứ, ngày nào cũng Hứa Kiệt Hứa Kiệt, cậu không mệt nhưng Hứa Kiệt cũng sẽ mệt, tới đây đi.. Tôi cho cậu ba mươi phút, nếu cậu không đi tôi sẽ tới công ty cậu gào to “Hứa Tráng Tráng!” Ngụy Tử Tân nói xong liền cúp máy.

Hứa Quan Hạo tức giận đứng dậy, từ sô pha đứng lên, nhìn qua ảnh chụp nhà hàng, anh vẫn còn muốn cùng Hứa Kiệt đi ăn, nhưng xem ra không thể rồi.

Thất vọng thở dài, Hứa Quan Hạo lên lầu thay trang phục cưỡi ngựa.

Hứa Kiệt và Vương Vọng hẹn nhau ở phim trường, phim đã bấm máy được mười ngày, vai của Vương Vọng chỉ là một vai nhỏ, đạo diễn cũng không chú ý lắm, nhưng vì là người Hứa Quan Hạo giới thiệu, nên mới đồng ý gặp qua.

Vương Vọng vốn đang khẩn trương, nhưng vừa thấy Hứa Kiệt thì giống như nhận lệnh đặc xá, Hứa Kiệt thấy vậy liền cảm thấy buồn cười.