Trọng Sinh Chi Tồn Tại

Chương 13: Yêu cầu hợp tác



Cố Diệp Ninh cũngkhông tiếp tục nắm tay Nam Cung Lãnh Dạ quá lâu liền nhanh chóng rút tay trở về. Trên khuôn mặt cô nhàn nhạt không một ý cười, hàng lông mi cong vút hơi hạ xuống che đi suy nghĩ trong đáy mắt. Rõ ràng là một bộ dángkhông có ý định thân thiết gì thêm với anh. Nam Cung Lãnh Dạ cũng khôngvì thái độ xa cách của cô mà tỏ ra khó chịu gì cả. Là người tinh tế, anh dễ dàng nhìn ra được cô gái trước mặt mình là người rất lạnh nhạt. Nếunhư một người có tính cách như vậy mà lại cố gắng xởi lởi tiếp cận thìanh mới cảm thấy kỳ lạ đấy.

Chỉ là… vốn từ nhỏ tới lớn là một mỹ nam được vạn người mê, người người ngưỡng mộ. Tuy rằng anh khôngthích thú gì đối với việc mỗi ngày đều bị một đám nữ nhân nhìn chằm chằm chảy dãi như sói đói nhìn thấy miếng thịt mỡ. Nhưng đột nhiên xuất hiện một cô gái có ngoại hình lẫn tài năng cực kỳ xuất sắc lại hờ hững không thèm chú ý gì mình, bản thân không khỏi có chút sinh ra cảm giác lạlẫm.

“Cố Diệp Ninh, cô đi một mình sao?” Đúng lúc này từ phía sau Nam Cung Lãnh Dạ, một giọng nói vang lên mang theo chút tò mò.

“…” Cô nâng mắt lên nhìn, liền phát hiện ra người hỏi mình là Mặc Sở Minh.

“À, tôi là Mặc Sở Minh, là bạn của Nam Cung Lãnh Dạ.” Mặc Sở Minh thấy côchuyển mắt về hướng mình không nói gì, chợt nhớ ra cô không biết mình là ai liền mở miệng giới thiệu. Đôi mắt y hơi đảo đảo, khóe miệng congcong lên khiến cho Cố Diệp Ninh không khỏi thầm bĩu môi trong lòng. Tênnày lại định tính kế gì cô đây hả?!

“Em gái, nếu chỉ đi mộtmình, vậy hay là đi chung với bọn tôi đi?” Mục Hoằng vui vẻ bước lên một bước, khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười tươi rói “Hiện tại là mạt thế, khắp nơi đều có tang thi vô cùng đáng sợ và nguy hiểm. Cho dù em có năng lực chiến đấu mạnh nhưng chỉ có một người cũng quá nguy hiểm.”

Không giống Mặc Sở Minh thích tính kế người, những lời Mục Hoằng nói đều xuất phát từ chính suy nghĩ của hắn. Hắn là thực lòng muốn Cố Diệp Ninh gianhập đội ngũ của bọn họ. Tất nhiên là mời cô trở thành thành viên chínhthức đi cùng họ tới thủ đô chứ không phải giống đám người thành viên tạm thời mà ba người họ dẫn vào trong siêu thị.

Mục Hoằng cũngkhông lo lắng Nam Cung Lãnh Dạ sẽ phản đối bởi vì hắn nhìn ra được dường như anh cũng rất có hứng thú với vị ‘ân nhân’ của mình. Mặc Sở Minh thì càng không cần phải nói. Nếu như không dự định lôi kéo Cố Diệp Ninh thì y đã không chủ động mở miệng thăm dò xem cô có phải đi một mình haykhông.

Mời được Cố Diệp Ninh gia nhập chỉ có lợi chứ tuyệtđối không có hại. Thứ nhất, hắn đối với cô rất có thiện cảm bởi vì từ cô toát lên khí chất vô cùng bí ẩn và cuốn hút, mang lại sự tin cậy chongười khác. Thứ hai, hắn đối với cô rất cảm kích bởi vì cô đã cứu giúpNam Cung Lãnh Dạ. Thứ ba, hắn đối với cô khâm phục bởi vì Cố Diệp Ninhchỉ là một cô gái trẻ tuổi nhưng năng lực chiến đấu của cô tuyệt đối cóthể so sánh với ba người bọn họ đã được huấn luyện kĩ càng mọi kĩ năng ở trong quân đội.

Không ai thể phủ nhận rõ ràng cô gái tên Cố Diệp Ninh này là một thiên tài. Mục Hoằng khẳng định nếu như cô có thểtồn tại được trong mạt thế thì chắc chắn sau này sẽ là một cường giả rất đáng gườm. Viên ngọc quý như vậy nếu đã có duyên gặp trước khi tỏa sáng hoàn toàn sao bọn họ có thể dễ dàng bỏ qua.

Lý do cuốicùng, đương nhiên là vì… ngoại hình của Cố Diệp Ninh thực sự rất cuốnhút. Tuy là Mục Hoằng không có ý định cưa cẩm một cô bé thua mình cảchục tuổi nhưng mà… mỹ nhân ở bên ngắm cũng no mắt mà ~

“Tôikhông đi một mình.” Quay sang Mục Hoằng, cô lắc đầu trả lời. Mặc dùkhông biết được Mặc Sở Minh có ý gì với mình thế nhưng Cố Diệp Ninh cũng không quan tâm. Dù sao cô biết chắc chắn rằng y sẽ không làm hại mìnhbởi vì cô là ‘ân nhân’ của Nam Cung Lãnh Dạ.

“Vậy sao?” Thấy cô nói vậy, Mục Hoằng ngại ngùng gãi gãi cánh mũi. Đúng vậy nha… cô gái này giỏi như vậy nhất định đã tìm được đội ngũ cho mình rồi, đâu cầnchờ tới lượt bọn họ.

“…” Mặc Sở Minh không nói gì nhưng trong mắt cũng lóe lên một tia thất vọng.

“Cô đi cùng ai sao? Có đội ngũ rồi?” Thật không ngờ ngay vào lúc không khígiữa hai bên có chút lúng túng thì Nam Cung Lãnh Dạ lại mở miệng vàngcủa mình ra, đối với Cố Diệp Ninh hỏi.

Ngữ khí của anh nhànnhạt vang lên. Cho dù có đối với cô sinh ra hứng thú thì Nam Cung LãnhDạ không để lộ ra quá rõ ràng. Người khác nhìn vào thì thấy dường nhưchỉ đơn thuần là một câu hỏi tùy ý không mang theo mục đích nhưng Mặc Sở Minh lại ngửi được ra mùi âm mưu nồng đậm. Híp híp mắt quay sang nhìnanh, trong mắt y hiện ra vài tia đánh giá.

Dạ định tính làm cái gì đây?

Ngay cả Mặc Sở Minh có thể coi là rất hiểu anh nhưng lúc này cũng không thểđoán được tên bạn thân của mình đánh chủ ý gì. Nói về phúc hắc và âmhiểm thì Nam Cung Lãnh Dạ cao tay hơn y nhiều lắm. Chẳng qua là bìnhthường tính cách quá mức lạnh nhạt, không có mấy ai có đủ khả năng để có thể lọt vào mắt anh, khiến anh cảm thấy đáng giá để chính mình ra mặtmà thôi.

Nhún nhún vai, Mặc Sở Mình thở dài một cái. Bỏ đi! Y cũng không cần phải quá mức suy nghĩ lo lắng làm gì. Người nào khác thì không biết chứ trong từ điển của Nam Cung Lãnh Dạ thì khi sinh ra tớigiờ chưa từng xuất hiện hai chữ chịu thiệt. Cô gái Cố Diệp Ninh này làmột nhân tài, nếu anh có thể lôi kéo được thì rất tốt.

“Anhrất mạnh!” Không trả lời câu hỏi của anh, ngược lại cô lại giữ im lặng,dường như đang đắn đo việc gì đó. Sau một khoảng thời gian, dường nhưquyết định điều gì đó, cô lần nữa ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh.Một câu kia là khẳng định, không phải là để hỏi.

“…” Anh không trả lời nhưng toàn bộ thần sắc toát lên vẻ tự tin cùng thấu hiểu “Cô muốn nói gì với tôi phải không?”

“Đúng vậy!” Quả nhiên nói chuyện với người thông minh thì tiết kiệm được rấtnhiều thời gian. Cố Diệp Ninh gật mạnh đầu, cũng không che giấu mục đích của mình “Tuy rằng tôi chỉ là tình cờ tiện tay giúp anh, nhưng dù saocũng là cứu anh một mạng. Hiện tại tôi có thể hay không yêu cầu anh mộtviệc hay không?”

Cô nhớ rõ trong kiếp trước có rất nhiều tin đồn thổi về vị Lôi đế có năng lực cực mạnh. Mặc dù có rất nhiều chuyệnchỉ là bịa đặt nhưng cũng có không ít là sự thật. Một trong số có nói về tính cách của Nam Cung Lãnh Dạ.

Có người nói Nam Cung LãnhDạ rất lạnh lùng nhưng không kém phần phúc hắc. Nói về thủ đoạn thì anhtuyệt đối không thua kém Mặc Sở Minh, thậm chí còn cao tay hơn. Chỉ làbình thường anh không thích tự ra mặt. Đầu óc rất thông minh cũng rất lý trí. Mặc dù không phải chính nhân quân tử nhưng tư cách sống thì cũngchưa từng bị phỉ nhổ. Không trêu chọc vào thì tuyệt đối anh sẽ không chủ động động thủ. Làm người có oán tất báo, có ơn tất trả. Hôm nay gặp mặt cô cũng cảm nhận được người này tính cách so với tin đồn kia không sailệch là mấy. Cho nên cô tin tưởng Nam Cung Lãnh Dạ sẽ mà không từ chốiyêu cầu của mình.

“Được, tôi đáp ứng. Cô có yêu cầu gì?”

“Không sợ tôi có ý xấu gì đối với anh và đồng bạn sao?” Dù biết là anh sẽ đápứng nhưng cô thực không ngờ Nam Cung Lãnh Dạ lại có thể sảng khoái nhưvậy. Một giây ngưng lại cũng không thèm suy nghĩ. Điều này làm Cố DiệpNinh không khỏi khẽ cau mày dò hỏi.

“Cô không phải người nhưthế.” Nam Cung Lãnh Dạ hơi nhếch môi. Mặc dù độ cong rất nhỏ nhưng vẫnnhìn ra được ý cười trên mặt anh.

Cố Diệp Ninh nhìn thấy anh cười có chút ngây ra nhưng cũng rất nhanh lại hồi tỉnh. Không nghĩ tớingười này cũng không lạnh lùng quá mức như trong lời đồn mà cô biết. Ítnhất không phải là còn biết nhếch môi cười một cái sao?! Nhưng mà, nụcười cũng quá mức yêu nghiệt. May mà không phải loại người hay cườinhiều, bằng không cũng hại nước hại dân quá đi… ~

Cô khônghiểu rõ hết được tính cách của Nam Cung Lãnh Dạ cho nên cũng không cóphản ứng gì quá mức thế nhưng Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng thì lại khôngthể cách nào thản nhiên cho được. Lúc này cả hai người họ đã trợn tròncả mắt, hình tượng cũng không thèm giữ, bình tĩnh cũng quăng sang mộtbên rồi. Hai người đã bị nụ cười kia của Nam Cung Lãnh Dạ dọa cho sợ tới choáng váng, chút nữa thì ngất xỉu mất rồi.

“Sở Minh, SởMinh… cậu thấy không? Cậu có thấy rõ không?” Bám vào vai của Mặc SởMinh, Mục Hoằng đôi mắt sáng ngời mang theo kinh ngạc không thể tinđược.

Mục Hoằng chỉ muốn ngửa cổ lên gào thật to: “Thần thánh, chúa trời ơi!!!” mà thôi. Là mắt hắn bị hoa đúng không? Là ảo giác đúng không? Nam Cungđại thiếu vừa cười kìa!!! Cái khuôn mặt vạn năm đóng băng đó thế nhưnglại biết cười?! Hắn trong phút chốc vô cùng tôn sùng Cố Diệp Ninh. Côgái này xuất hiện chưa được tới chục phút nhưng lại có thể khiến cho vẻbăng sơn bất biến của Nam Cung Lãnh Dạ liên tục thay đổi. Thực làm choMục Hoằng hắn đây bội phục, quá mức bội phục!!!

“Thấy!” Y hít vào một hơi, cố gắng trấn tĩnh trái tim bị kích thích của mình. Tới ycòn không tin được mình vừa nhìn thấy cái tên mặt liệt bẩm sinh Nam Cung Lãnh Dạ kia vừa mỉm cười… với một cô gái quen còn chưa tới nửa tiếngđồng hồ “Hoa mắt rồi, chắc chắn là hoa mắt rồi…”

Bên này CốDiệp Ninh và Nam Cung Lãnh Dạ vẫn tiếp tục bình tĩnh đối thoại, đánh giá trao đổi với nhau. Cả hai hoàn toàn không có ý muốn quan tâm hay có tâm tư chú ý tới hai người Mặc Sở Minh và Mục Hoằng đứng gần vẫn còn đangtrong tình trạng tự trấn tĩnh và thôi miên để bình ổn lại trái tim bịkích thích quá liều của mình.

“Được anh tin tưởng thế quả thực làm tôi sủng thụ nhược kinh.”

“Tôi chỉ nói ra sự thực mà thôi. Mắt nhìn người của tôi trước giờ chưa baogiờ sai.” Nhìn vẻ mặt nghi ngờ của cô, anh cũng không để ý, nhún vaithoải mái hỏi “Vậy yêu cầu của cô là gì?” Nhận ra mình bất giác lại nởnụ cười, anh hơi hơi nhíu mày một chút rồi lập tức thu lại cảm xúc.Trong phút chốc khuôn mặt kia lại trở về vẻ lạnh lùng ban đầu, lần nữalặp lại câu hỏi.

“Anh cũng biết sẽ rất nhanh tang thi sẽ bao vây kín ngoài siêu thị?”

Nam Cung Lãnh Dạ nghe cô hỏi như vậy có chút ngạc nhiên thế nhưng rất nhanh suy nghĩ kĩ một chút thì cũng không cảm thấy chuyện tang thi nhạy cảmvới âm thanh và mùi máu là bí mật có gì đặc biệt. Chỉ cần tinh ý và cónăng lực một chút liền hoàn toàn có thể phát hiện ra. Mà rõ ràng trongấn tượng của anh thì Cố Diệp Ninh hoàn toàn là đủ khả năng quan sát đểnhận ra chi tiết nhỏ này.

“Chấn quyền của Mục Hoằng sẽ kéo tang thi ở khu vực xung quanh tìm tới.” Anh đáp “Sức tàn phá của nó gây động tĩnh quá lớn.”

“Tôi có đủ khả năng chạy thoát khỏi siêu thị này. Thế nhưng đi chung với tôi còn có hai người em trai của tôi nữa.” Nghĩ tới tình huống của Hạ KỳPhong cùng Minh Tu, trong lòng cô không khỏi dâng lên chút lo lắng, hàng lông mày bất giác nhíu vào “Một đứa bị trật chân, một đứa thì đang bịsốt. Tôi hi vọng anh có thể giúp tôi đưa hai đứa nhỏ xông ra ngoài.”

“Cô có kế hoạch như thế nào?”

Anh mang theo một đội ngũ rất nhiều người còn không nắm chắc được có thểđưa tất cả bọn họ ra khỏi đây an toàn hay không huống hồ hiện tại CốDiệp Ninh còn muốn yêu cầu anh trợ giúp đem thêm hai người em trai mangthương tích và không tiện hành động của mình. Cho dù thế nào thì rõ ràng đây là một yêu cầu rất vô lý, người bình thường nhất định sẽ không đápứng. Thế nhưng Nam Cung Lãnh Dạ lại không phải là người bình thường. Hai hàng lông mày cũng không nhíu vào, anh vẫn dùng giọng điệu thản nhiênhỏi ngược lại cô.

“Không có gì đặc biệt. Không phải là toànbộ đội ngũ của anh chỉ có ba người là trực tiếp chiến đấu với tang thithôi sao.” Ba người ở đây đương nhiên là Nam Cung Lãnh Dạ, Mục Hoằng vàMặc Sở Minh “Còn những người còn lại chỉ phải núp ở sau được các anh bảo vệ.”

“Dạ, rất nguy hiểm…” Mặc Sở Minh có chút lo lắng khôngyên. Thời gian đã không còn nhiều nếu còn phải mang thêm hai cậu em trai không thể cử động của cô nữa thì sẽ rất nguy hiểm. Mặc dù rất biết ơnCố Diệp Ninh nhưng nếu vì vậy mà lại làm ra hành động ngu ngốc đánh đốimạng sống của ba người bọn họ thì y sẽ không đồng ý.

“Chonên?” Nam Cung Lãnh Dạ vươn tay ngăn Mặc Sở Minh, vẫn chăm chú nhìn côkhông rời, không buông tha bất cứ một tia cảm xúc nào trong đôi mắt màubạc kia.

“Để hai người khỏe mạnh trong số bọn họ cõng hai emtrai của tôi. Tôi sẽ gia nhập chiến đấu cùng các anh.” Đôi mắt bạc củaCố Diệp Ninh lóe lên một tia kiên quyết, chỉ về phía những người còn lại trong đội ngũ của Nam Cung Lãnh Dạ nãy giờ vẫn đứng ở một bên.

“Chuyện này…” Mục Hoằng nhíu nhíu mày có chút khó xử.

“Có được hay không?” Cũng không chuyển ánh mắt sang phía Mục Hoằng mà vẫntiếp tục nhìn thẳng vào Nam Cung Lãnh Dạ, cô biết rõ một điều người cóquyền ra lệnh ở đây là anh.

“Được.” Nhướng mi, anh quyết đoán gật đầu.

“Dạ!!!”

“Nam Cung đại thiếu!!!” Cả Mặc Sở Minh và Mục Hoằng không khói nhíu mày nhìn Nam Cung Lãnh Dạ, không thể tin là anh biết rõ nguy hiểm vậy rồi mà lại vẫn đồng ý.

“Không cần lo lắng. Việc này đối với cả chúng ta và cô ấy đều có lợi.” Đối với hai người lắc đầu, anh giải thích “Để cho mấy người kia cõng thêm hai em trai của cô ấy cũng không ảnh hưởng gìtới tốc độ và khả năng chiến đấu của chúng ta. Mà có cô ấy gia nhập cùng thì khả năng thoát khỏi siêu thị càng tăng thêm.”

“Cáinày…” Hắn và y cùng lúc quay qua nhau, thầm trao đổi thông qua ánh mắt. Ý của Nam Cung Lãnh Dạ bọn họ không phải không hiểu. Suy đi tính lại mộtchút, cuối cùng cả hai tuy vẫn còn nghi hoặc và bất an nhưng cũng khôngcòn phản đối nữa.

“Cảm ơn.” Cố Diệp Ninh nhìn vẻ mặt đã ngầmđồng ý thỏa hiệp của Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng, lúc này mới có thể thực sự nhẹ nhàng buông lỏng. Khẽ thở phào một tiếng, đối với Nam Cung LãnhDạ nói “Hai em trai tôi đang ở kho hàng. Chúng ta tới đón chúng đi. Cầntranh thủ thời gian càng nhanh càng tốt.”

Nam Cung Lãnh Dạđương nhiên cũng hiểu hành động càng nhanh thì càng tốt cho nên lập tứcra hiệu cho Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng. Tuy rằng sự việc phát sinh độtngột này làm thay đổi kế hoạch ban đầu khiến cho không ít người trongđội ngũ có ý kiến nhưng cũng chẳng có ai dám thẳng mặt chống đối lại.Phải biết là Nam Cung Lãnh Dạ so với Mặc Sở Minh còn khó thương lượnghơn rất nhiều. Anh nói một thì tuyệt đối sẽ không có hai. Nếu như có aikhông chấp nhận được sự lãnh đạo của anh thì anh cũng không ngại bỏ lạingười đó đâu.

.

.

.

Cả đám ngườitheo sau cô chạy về hướng của nhà kho. Trên đường đi cũng gặp tang thithế nhưng ngay cả Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng cũng không phải ra tay bởivì khả năng chiến đấu của Nam Cung Lãnh Dạ và Cố Diệp Ninh quá kinhkhủng. Tang thi trên đường hoàn toàn bị hai người bọn họ diệt gọn. Nănglực dị năng hệ lôi của Lôi đế tương lai đương nhiên không có gì để bàncãi, tuy nhiên Cố Diệp Ninh chỉ bằng một thanh kiếm nhưng giết tang thicòn nhanh và nhiều hơn cả anh. Điều này làm cho sự hứng thú của mọingười giành cho cô mỗi lúc một nhiều hơn.

“Hoằng, anh nghĩxem cô gái kia rốt cuộc có thân phận gì?” Mặc Sở Minh chạy ở sau nhìn Cố Diệp Ninh xoay một vòng trên không, lưỡi kiếm chém đứt đầu một con tang thi đang muốn lén tấn công Nam Cung Lãnh Dạ, không khỏi thấp giọng thìthầm với Mục Hoằng đi bên cạnh.

“Không rõ nhưng quả thực năng lực rất mạnh. Không thua gì mấy tên ngày trước trong đội đặc chủng màanh quen.” Mục Hoằng cũng đoán không ra nổi. Nếu không phải mạt thế tớikhiến cho cô gái kia bắt buộc phải bộc lộ tài năng thì còn lâu bọn họmới biết được có người có năng lực như vậy ẩn tàng ở thành phố D.

“Haiz ~ không biết có phải ảo giác không nhưng tôi cứ có cảm giác dường như đã gặp cô gái này ở đâu rồi…”

“Vậy sao? Hay là cậu nghĩ quá nhiều?” Với ngoại hình nổi bần bật kia của CốDiệp Ninh thì người bình thường nhìn thấy một lần liền ấn tượng khắc sâu huống hồ Mặc Sở Minh đầu óc thông minh trí nhớ cực tốt kia. Cho nên Mục Hoằng cảm thấy nếu từng gặp qua rồi chắc chắn không thể nào có chuyện y quên mất được.

“Không biết nữa. Chỉ là cảm thấy rất quen…” Y cũng cảm thấy vấn đề này thật hết sức kì lạ. Trước giờ chưa từng nghingờ trí nhớ của mình vậy mà hiện tại đã gặp qua cô hay chưa y cũng không xác định được.

“Ở đây.” Giọng nói của Cố Diệp Ninh cắt ngang nghi hoặc của cả hai người. Mọi người nhận ra, hóa ra là đã tới trướccửa nhà kho rồi.

Nam Cung Lãnh Dạ luôn đi song song với CốDiệp Ninh nhanh chóng bước tới giúp cô đẩy ra cánh cửa nặng trịch, trong lòng lại không thể không ngầm khen cô rất thông minh. Để hai người emtrai trốn trong này quả thực rất an toàn, không sợ bị tang thi tập kíchhay tấn công bởi vì chẳng có con tang thi nào đủ khả năng xông vào bêntrong hết.

Cố Diệp Ninh cũng không cự tuyệt sự giúp đỡ củaanh. Vì cửa khá nặng lại không muốn tiêu hao nhiều sức cho nên hai người chỉ mở ra một khoảng rộng đủ cho ba người cùng đi vào mà thôi. Cô nhanh chóng vọt vào trong trước tiên. Mục Hoằng nháy mắt một cái ra hiệu vớiMặc Sở Minh rồi cũng cùng Nam Cung Lãnh Dạ theo sát đi vào. Mặc Sở Minhhiểu ý cho nên chỉ đứng ở ngoài chờ cùng những người khác.

“Tiểu Phong!”

“Diệp tỷ tỷ…” Hạ Kỳ Phong thấy cửa bị mở ra thì giật mình hoảng hốt. Vốn cậucòn đang luống cuống muốn nâng Minh Tu dậy để trốn vào sau những thùnghàng nhưng vừa nhìn thấy người tới là Cố Diệp Ninh thì vội vàng vui vẻgọi một tiếng.

“Ừ. Minh Tu sao rồi?” Gật gật đầu đối với cậu để trấn an, cô nhìn Minh Tu được Hạ Kỳ Phong đỡ trong lòng khẽ hỏi.

“Thuốc chị cho nhóc này uống rất hiệu nghiệm, đã đỡ sốt hơn không ít rồi.”

“Vậy thì tốt.” Nhớ tới lúc đầu mình chạm vào người của Minh Tu, nhiệt độnóng kinh người khiến cho cô không khỏi hoảng sợ. May mắn là thuốc kiađã có hiệu quả rồi “Tiểu Phong, chúng ta cần phải nhanh rời khỏi siêuthị.”

“A… thế balo đâu rồi chị? Không phải chị bảo chị đi thu gom thêm đồ sao?” Nhìn sau lưng của Cố Diệp Ninh trống trơn chẳng cócái balo nào hết, Hạ Kỳ Phông không khỏi ngơ ngác. Cậu nhớ rõ lúc trướccô cầm balo của mình chạy ra ngoài bảo là đi thu thêm đồ mà. Sao giờ trở về thì lại một thân trống trơn?!

“Việc này không cần quan tâm. Tóm lại cậu cứ biết là đồ đã được thu đủ là tốt rồi.”

Ban nãy vì kịp thời cứu Nam Cung Lãnh Dạ cho nên cô đã thu balo vào trongkhông gian để tránh vướng víu lúc chiến đấu. Tất nhiên, chuyện khônggian dự trữ cô cũng không thể nói ra cho nên chỉ còn cách lấp liếm qualoa. Rất may là Hạ Kỳ Phong đối với Cố Diệp Ninh là trăm thuận nghe theo nên cũng không tò mò hỏi thêm.

“Diệp tỷ tỷ, có người!!!”Lúc cậu nhìn thấy hai người Nam Cung Lãnh Dạ và Mục Hoằng từ phía saulưng cô bước vào thì hai mắt lóe lên một tia cảnh giác pha lẫn kinhngạc. Bất chấp chân đang bị thương muốn đứng dậy, rút ra gậy sắt bênngười rồi hô to cảnh báo với cô.

“Không cần lo lắng. Đây làngười tới giúp chúng ta.” Một tay đè lại vai của Hạ Kỳ Phong không chocậu cử động, Cố Diệp Ninh nhắc nhở “Không cần cử động mạnh, cẩn thận vết thương.”

“A, vâng…” Thấy cô nói vậy Hạ Kỳ Phong lập tức thả lỏng cơ thể.

Mục Hoằng đưa mắt đánh giá hai đứa trẻ một chút, cũng không có ý kiến hayphản cảm gì đối với việc Hạ Kỳ Phong cảnh giác đề phòng hai người bọnhọ. Chứng kiến cảnh tượng cậu nhóc Hạ Kỳ Phong vốn như con mèo xù lôngmuốn xông lên cắn người lại nhanh chóng được Cố Diệp Ninh trấn an thìkhông khỏi cảm thán… cậu em trai này cũng thực ngoan ngoãn và biết nghelời chị gái.

Nam Cung Lãnh Dạ vẫn một vẻ lạnh băng thấy CốDiệp Ninh đang khom người sửa soạn lại chiếc balo du lịch được đặt mộtbên thì anh liền đoán ra đây chính là đồ cô gom được trong siêu thị. Anh cũng không làm phiền cô bận rộn mà quay đầu nhìn Mục Hoằng đang đứng ởsau mình. Vươn ngón tay chỉ về Minh Tu và Hạ Kỳ Phong, anh đối với hắnra lệnh.

“Hoằng, anh tới bế đứa nhỏ bị sốt. Tôi sẽ nâng cậu bé bị thương ở chân.”

“OK!” Mục Hoằng ngay lập tức nghe lệnh bước tới bế xốc Minh Tu đang nằm trong lòng Hạ Kỳ Phong “Đứa nhỏ này không chỉ sốt mà còn từng bị thương rấtnặng nữa.” Bàn tay chỉ chạm vào một cái, hắn liền cảm nhận được dưới lớp áo sờn cũ của Minh Tu có rất nhiều vết thương và vết sẹo lồi. Hắn không khỏi quay qua nhìn Cố Diệp Ninh, hai mắt lóe lên một tia tức giận.

Rốt cục thì đứa nhỏ này đã trải qua chuyện gì mà thân thể lại bị thương nhiều như vậy?!

“Đừng có nhìn chị ấy như vậy. Vết thương trên người của nhóc đó cũng khôngphải do chị ấy gây ra.” Hạ Kỳ Phong được Nam Cung Lãnh Dạ đỡ đứng dậythấy ánh mắt mang theo tức giận và trách cứ của Mục Hoằng thì không khỏi hừ một tiếng.

“…”

“Lúc chúng tôi gặp thì pháthiện nhóc đó sốt rất cao. Nếu không phải Diệp tỷ tỷ có thuốc hạ sốt thìkhông biết có qua khỏi được không nữa ấy.” Đối với việc Mục Hoằng tráchoan Diệp tỷ tỷ, Hạ Kỳ Phong rất bức xúc và bực mình.

“Không phải các cậu là em trai của Cố Diệp Ninh sao?” Mục Hoằng ngạc nhiên.

“Không có. Là chị ấy cứu giúp và thu nhận bọn tôi.” Cắn cắn môi, trên khuônmặt của cậu hiện lên một tia sùng bái “Diệp tỷ tỷ rất giỏi…” Đúng thế,rất giỏi, khiến cho cậu vô cùng vô cùng ngưỡng mộ “Nhất định sau này tôi sẽ phải cố gắng để có thể mạnh được như chị ấy.” Nắm chặt tay, cậu hấtcằm tràn ngập quyết tâm.

Cố Diệp Ninh nghe thấy cậu và hắnbàn luận rồi khen ngợi về mình cảm liền thấy rất bất đắc dĩ. Vỗ vỗ cáibalo đã được cột chặt, cô đeo lên vai, quay đầu lại tính trừng mắt vớiHạ Kỳ Phong nhưng không ngờ lại bắt gặp ánh mắt của Nam Cung Lãnh Dạđang nhìn mình. Trong một thoáng, Cố Diệp Ninh bắt được một tia hứng thú mang theo ý cười trêu chọc vừa lướt qua trong đôi mắt màu café sâu thẳm ấy.

Cô không khỏi sững sờ, cố tự nhủ với mình rằng chắcchắn mắt mình bị hoa rồi nhưng lý trí lại không chút nào lưu tình phủnhận. Bên tai hơi đỏ lên, không rõ vì sao đột nhiên lại cảm thấy có chút xấu hổ và lúng túng. Mặc dù bình thường có thể thoải mái đối mặt vớianh nhưng cũng có đôi lúc Nam Cung Lãnh Dạ vẫn khiến cho cô có cảm giácnhư bị nhìn thấu vậy, rất áp lực và không được tự nhiên.

“Được rồi, Hạ Kỳ Phong cậu đừng có nói nhảm nữa!!! Nói nữa tôi cốc đầu cậubây giờ!!!” Ngại quá hóa giận lại không thể trút giận vào kẻ gây ra, vìvậy rốt cuộc Hạ Kỳ Phong xui xẻo lại là người phải gánh chịu cơn gắtgỏng của cô một cách oan uổng.

“…” Cậu vốn chẳng hiểu sao tự nhiên lại bị mắng nhưng thấy sắc mặt u ám của cô thì vô cùng thông minh ngậm miệng lại không dám nói gì thêm. Diệp tỷ tỷ giận lên… thực đáng sợ và vô lý…