Trọng Sinh Chi Tôi Lười, Anh Lại Đây

Chương 23



Hoắc Hành Nhiễm là một tên bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa hỗn đản!

Trần Dục Nhiên nhìn từng chồng từng chồng báo cáo tài vụ đủ để chôn vùi cậu kia, đột nhiên sâu sắc nhận ra sự thật này.

Đây là ngày đầu tiên Trần Dục Nhiên làm thực tập sinh ở Á Thánh. Làm một người mới, thời gian thực tập an nhàn bình tĩnh của cậu chỉ duy trì một buổi sáng.

Nghe nói trợ lý tổng tài trên tầng 38 đột nhiên ra một mệnh lệnh, bộ tin tức phải sửa sang lại báo cáo tài vụ trong vòng năm năm kể từ ngày thành lập Tập đoàn Á Thánh. Mệnh lệnh này rất là mạc danh kỳ diệu. Từ ngày Á Thánh được thành lập, các phương diện về chế độ quản lý vẫn chưa được hoàn thiện, nhưng bởi vì là công ty được thành lập ở nước ngoài nên ở phương diện tài vụ vẫn là tương đối hoàn thiện. Đây là thời kỳ công nghệ kỹ thuật phát triển, máy tính hiện đại, số liệu tài vụ của Á Thánh được duy trì bảo vệ khá là tốt. Nếu trợ lý tổng tài thật sự muốn thuyên chuyển số liệu tài vụ, thì trực tiếp hỏi xin tổng tài Hoắc Hành Nhiễm là được rồi. Tại sao còn cần sửa sang lại một lần nữa?

Giám đốc của bộ phận tin tức tự mình cùng trợ lý tổng tài câu thông, ra kết luận là chỉ thị này không vội, để thực tập sinh hoàn thành là được, sẽ không gia tăng lượng công việc cho nhân viên chính thức của bộ phận tin tức. Đi theo giám đốc bộ phận tin tức xuống dưới còn có từng chồng từng chồng báo cáo tài vụ cổ xưa được bảo tồn rất chỉnh tề.

Giám đốc bộ phận tin tức là một người chuyên kỹ thuật quá cứng nhắc, nhưng lại rất hiền lành chính trực, tuyệt không tự cao tự đại, vỗ vỗ đầu vai Trần Dục Nhiên mới đến: “Vất vả cho cậu. Bởi vì có một đối tác của công ty muốn tìm xem báo cáo tài vụ của chúng ta, nhưng lại lo lắng trong khoảng thời gian ngắn không xem hết được, nên chúng ta phải sửa sang lại một phần, để cho bọn họ vừa xem là hiểu ngay. Cậu cẩn thận sửa sang lại một chút, nhập số liệu vào là được.”

Nói xong nhăn mi lại, càu nhàu: “…… Bọn họ như thế thực rảnh……”

Trần Dục Nhiên cơ hồ vừa nghe là biết ai đang quấy rối. Khẳng định là Trần Ngọc Dung nhờ có Trần gia hợp tác với Á Thánh mà yêu cầu Hoắc Hành Nhiễm. Cô ta thật là thông minh! Số liệu tài vụ của một công ty là cơ mật, như thế nào có thể tùy tiện để cho một người ngoài xem? Nhưng Trần Ngọc Dung là đại diện cho Trần gia mà đến, cô ta muốn hiểu biết thêm về Á Thánh, yêu cầu này cũng không quá phận. Cô ta lại chỉ nhắc tới là muốn xem số liệu tài vụ trong vòng năm năm từ ngày Á Thánh thành lập, là bản gốc, chứ không phải là số liệu điện tử được sửa sang đã sớm được nhập vào máy tính. Tự cô ta lật xem, tin tức có được rất hạn chế. Hoắc Hành Nhiễm không cự tuyệt yêu cầu này của cô ta, cũng không kỳ quái.

Nhưng Trần Ngọc Dung cơ hồ lập tức đem việc sửa sang lại những số liệu này sai khiến Trần Dục Nhiên!

Từng chồng từng chồng báo cáo được đưa đến một phòng trống của bộ phận tin tức. Một xấp báo cáo nhỏ cuối cùng là do Trần Ngọc Dung tự mình đem đến.

Cô ta ưỡn ngực thẳng lưng, tự nhiên đi vào văn phòng, tùy tay đóng cửa lại, đứng trước mặt Trần Dục Nhiên, đập thật mạnh xấp báo cáo lên trên bàn của cậu, trên mặt mang theo nụ cười khoái trá: “Trần Dục Nhiên, tao nói với Hoắc đại ca, tao cần một trợ lý giúp tao hiểu biết thêm về cách vận hành của Á Thánh. Tao chọn mày.”

Trần Dục Nhiên ngồi ở trên ghế, xoay xoay cái bút trong tay, mặt không chút thay đổi.

“Tao nói với Hoắc đại ca, mày, Trần Dục Nhiên, tuy rằng là thực tập sinh của Á Thánh, nhưng vẫn là mang họ Trần. Có mày trợ giúp tao, tao yên tâm. Hoắc đại ca cũng tin tưởng mày không dám tiết lộ tư liệu của Á Thánh ra bên ngoài.” Trần Ngọc Dung nói, mang theo một tia ác ý.

Cách nói này của cô ta kỳ thật rất có lực phá hoại. Bất kể một người lãnh đạo nào của công ty đều không muốn nghe có người nhắc nhở hắn rằng nhân viên của hắn là người do đối tác bên kia phái đến, nhất là đối tác này còn chưa biết là địch hay bạn. Trần Ngọc Dung này là đang ly gián mối quan hệ giữa Trần Dục Nhiên và Hoắc Hành Nhiễm.

Ở một phương diện khác, vô luận là tin tức gì Trần Ngọc Dung có thể biết được từ trong những số liệu gốc này thì Trần Dục Nhiên sẽ là ‘đồng phạm’. Bởi vì cậu họ Trần, cậu với Trần Ngọc Dung là cùng một loại người. Nếu Trần Dục Nhiên bị gắn nhãn là người Trần gia, vậy đồng nghiệm ở Á Thánh sẽ đối đãi với cậu như thế nào? Sau khi tốt nghiệp, thân phận của cậu ở đây bị tiết lộ, vậy thì liệu có công ty nào ở Thiên Khê không hề có thắc mắc gì liền dùng cậu không?

Mục đích của Trần Ngọc Dung là thừa dịp Trần Dục Nhiên chưa lộ mặt ở trong thương giới liền làm sáng tỏ thân phận người Trần gia của cậu, tuyệt hết đường tương lai của cậu…… Nói vậy, trừ phi là Trần Dục Nhiên không hề có căn cơ phát triển bên ngoài, không thì sau khi cậu tốt nghiệp chỉ có thể ở lại Trần gia hoắc là vào Tập đoàn Phong Diệp. Trần Ngọc Dung đương nhiên sẽ không cho Trần Dục Nhiên có cơ hội bước vào Phong Diệp. Một khi Trần Dục Nhiên ở lại Trần gia, Trần Ngọc Dung sẽ có biện pháp chèn ép cậu!

Trần Ngọc Dung sẽ lấy thân phận con gái, hoàn toàn dẫm nát Trần Dục Nhiên dưới lòng bàn chân! Cô sẽ không giống như kiếp trước, bởi vì không thể thay đổi giới tính mà vĩnh viễn xếp sau Trần Dục Nhiên!

Trần Dục Nhiên đối với sự kiên trì không ngừng tìm cậu gây phiền toái của Trần Ngọc Dung, không nói gì. Từ khi cô ta đi vào diễu võ dương oai, ở trong mắt Trần Dục Nhiên chính là một nữ nhân không biết điều đang giương nanh múa vuốt, bộ dáng rất ngu xuẩn.

Trong lòng cậu không phải là không tức giận. Bất quá cậu là đang tức chuyện khác. Trần Ngọc Dung bất quá mới chỉ là một cô gái vữa mãn tuổi hai mươi với tính tình không tốt lắm, còn không có đạt đến trình độ chọc giận được cậu. Cậu là đang tức Hoắc Hành Nhiễm, hắn cư nhiên để cho Trần Ngọc Dung càn quấy như vậy!

Lấy thủ đoạn của Hoắc Hành Nhiễm, hắn có một vạn phương pháp có thể lừa dối tắc trách cho qua chuyện của Trần Ngọc Dung. Vậy mà hắn lại dùng hai tay đẩy Trần Ngọc Dung đi đến trước mặt cậu!

Không phải là do một câu nói chưa trải qua suy nghĩ tối hôm qua “Hoắc tổng, mời ngài cách xa tôi một chút” đấy chứ? Để ngày hôm sau liền ‘báo ứng’ cậu sao?

Hoắc tổng, nội tâm của anh rốt cuộc là có bao nhiêu nhỏ vậy? (hẹp hòi)

Trần Dục Nhiên không nói chỉ nghĩ.

Nếu như là một người quen thuộc tính cách của Hoắc Hành Nhiễm như Tiết Trì Thụy, biết được ý nghĩ lúc này của Trần Dục Nhiên, anh ta nhất định sẽ hô to Trần Dục Nhiên là một dũng sĩ. Hoắc tổng mang thù lòng dạ hẹp hòi chẳng phân biệt được thân sơ gì hết. Có một người từng bởi vì đắc tội Hoắc Hành Nhiễm rồi sau đó hối hận không ngừng, nhiều năm qua tìm cách bù lại rồi mà đến nay vẫn như cũ hiệu quả rất nhỏ.

“Tao đang nói chuyện với mày đó, Trần Dục Nhiên! Mày rốt cuộc có nghe tao nói gì không?” Trần Ngọc Dung thấy vẻ mặt bình tĩnh của Trần Dục Nhiên, hoàn toàn không có một chút dấu hiệu giật mình kích động hay là sợ hãi phẫn nộ, không khỏi đề cao thanh âm quát.

“Biết rồi, tôi sẽ làm tốt.” Trần Dục Nhiên miễn cưỡng nói, “Chú ý hình tượng của cô một chút đi, Trần Ngọc Dung. Người bên ngoài đang nhìn.”

Trần Ngọc Dung theo bản năng nhìn lại, xuyên qua lớp cửa kính mờ mờ, xác thực đang có người quay đầu nhìn về phía bên này. Cô ta khẽ hít một hơi, trừng mắt nhìn Trần Dục Nhiên: “Trong hai ngày phải làm xong!” Nguyên bản cô còn muốn cho thời gian là ba ngày, hiện tại đổi ý!

Thật đúng là coi mình là tổng tài phu nhân của Á Thánh sao? Trần Dục Nhiên lắc đầu, cầm lấy một phần báo cáo: “Tôi muốn bắt đầu làm việc, mời cô đi ra ngoài.”

Trần Ngọc Dung hung hăng dậm chân, hừ một tiếng, bình tĩnh nở nụ cười đi ra ngoài.

Chờ bóng dáng của cô ta khuất sau cánh cửa, Trần Dục Nhiên tùy tay bỏ báo cáo trong tay xuống, lấy di động ra nhắn tin —

[Phùng Đào, muốn hack kho số liệu tài vụ của một công ty, cần bao nhiêu thời gian?]

************************************************

Buổi tối hơn tám giời, Hoắc Hành Nhiễm đi vào văn phòng duy nhất vẫn còn sáng đèn ở bộ phận tin tức.

Trần Dục Nhiên từ màn hình máy tính ngẩng đầu lên, tay cực nhanh bấm một phím trên bàn phím. Ánh mắt màu thâm lam ôn nhuận mê người của Hoắc Hành Nhiễm giả như không nhìn thấy.

“Hoắc tổng!” Trần Dục Nhiên thực cung kính đứng lên chào hỏi.

“Còn chưa tan làm sao?” Hoắc Hành Nhiễm hỏi.

Trần Dục Nhiên cầm vài phần báo cáo, nhún nhún vai: “Công ty cho tôi nhiệm vụ mới, bởi vì rất gấp nên tôi đang cố gắng hoàn thành.” Một bộ dáng nhân viên tốt tận chức tận trách.

“Vậy à?” Hoắc Hành Nhiễm cố ý tạm dừng một chút.

“Đúng vậy.” Trần Dục Nhiên mặt không đỏ khí không suyễn, ngay cả mắt cũng không nháy, “Sao Hoắc tổng lại xuống dưới này?” Hạ mình xuống đây làm gì vậy? Còn không mau mau trở về đi……

“Tôi đang chuẩn bị trở về.” Hoắc Hành Nhiễm mỉm cười, “Đột nhiên nhớ tới trợ lý thư kí mới tới nói đến một chuyện, vì thế mới lại đây nhìn xem.”

Trợ lý thư kí mới tới? Kia không phải là Trần Ngọc Dung sao?

Trần Dục Nhiên bất động thanh sắc, mặt trơ trơ nhìn Hoắc Hành Nhiễm: “Vậy à?” Thực thiếu hứng thú.

Hoắc Hành Nhiễm một chút cũng không có bị ảnh hưởng, nhàn nhã trầm ổn tiếp tục nói: “Cô ấy nhắc tới anh hai Trần Dục Nhiên của mình, cũng chính là cậu, chưa từng trải qua đào tạo chuyên nghiệp về máy tính, cũng không kiểm tra qua cấp bậc máy tính. Cô ấy thực lo lắng cậu không thể đảm nhận công việc thực tập sinh ở bộ phận tin tức của Á Thánh.”

Thật đúng là không buông tha bất kì cơ hội nào để đả kích cậu nha! Nếu đối tượng Trần Ngọc Dung đả kích không phải là cậu, Trần Dục Nhiên đều phải đối với sự kiên trì không ngừng nghỉ của cô ta mà cảm thấy bội phục.

“Dục Nhiên có muốn giải thích một chút không?” Hoắc Hành Nhiễm thấy Trần Dục Nhiên không có sự kinh ngạc hay phẫn nộ mà chỉ có im lặng lạnh nhạt, liền hỏi cậu.

Thời gian ngắn ngủn trong một ngày, Hoắc Hành Nhiễm đã kiến thức được một mặt có năng lực của Trần Ngọc Dung, cùng với thủ đoạn tận dụng mọi thứ bình thường nhất để đả kích Trần Dục Nhiên của cô ta. Nếu không phải trên tay Hoắc Hành Nhiễm có tư liệu về Trần Dục Nhiên, rất rõ ràng cuộc sống của cậu ở Trần gia là như thế nào thì chỉ sợ Hoắc Hành Nhiễm cũng có khả năng sẽ bị Trần Ngọc Dung ảnh hưởng đến đánh giá về Trần Dục Nhiên.

Trần Dục Nhiên sờ sờ cái mũi, cũng không để ý: “Anh tự nhìn là biết thôi. Hay là Hoắc tổng anh nghi ngờ năng lực xử sự của trợ lý tổng giám đốc? Trầm tiên sinh đã tự mình khẳng định năng lực của tôi.”

“Nhưng em gái cậu nghi ngờ năng lực của cậu.” Hoắc Hành Nhiễm vạch trần.

“Cô ta chả biết gì cả!” Trần Dục Nhiên nói, “Hay là nói, Hoắc tổng thà rằng tin tưởng một trợ lý thư kí mới tới, mà không tin tưởng cấp dưới khác của anh?”

“Cậu trộm đổi khái niệm rồi. Về thực tập sinh mà nói, vị trí của cô ấy tiếp cận với cao tầng, so với cậu có cơ hội lên tiếng hơn. Nếu cô ấy có bối cảnh hơn nữa, vậy thì Dục Nhiên, cậu sẽ bị sa thải không chút do dự.” Hoắc Hành Nhiễm giống như là đang nhìn một đứa nhỏ không hiểu chuyện.

Trần Dục Nhiên nhíu mi: “Điều kiện tiên quyết là, Hoắc tổng anh là một người không có đầu óc, chẳng phân biệt được thị phi.” Nếu chỉ bằng lời nói từ một bên của một người liền sa thải một người khác, thì Tập đoàn Á Thánh của Hoắc Hành Nhiễm cũng sẽ không mở rộng được đến mức này!

“Tôi có thể lý giải đây là cậu đang khen ngợi tôi?” Hoắc Hành Nhiễm hơi hơi kinh ngạc.

“Hoắc tổng nếu đã lý giải như vậy, tôi cũng không có biện pháp nào khác.” Trần Dục Nhiên đem câu nói của Hoắc Hành Nhiễm đổi xưng hô rồi trả lại cho hắn. Hoắc Hành Nhiễm dung túng Trần Ngọc Dung làm điều xằng bậy, Trần Dục Nhiên đối với hắn vẫn là có điểm tức giận.

“Vì cái gì?” Hoắc Hành Nhiễm không thể tưởng được Trần Dục Nhiên sẽ chịu thua. Hắn nghĩ trong lòng Trần Dục Nhiên nhất định đang oán thầm hắn làm quan hệ anh em của cậu cùng Trần Ngọc Dung xấu đi.

Cũng tựa như một lần kia Hoắc Hành Nhiễm dùng tiền để đuổi cậu đi vậy. Trong lòng Trần Dục Nhiên không phải là không tức giận, nhưng Hoắc Hành Nhiễm xử lý rất uyển chuyển cho nên Trần Dục Nhiên cũng không để ở trong lòng.

“Chứ gì nữa?” Trần Dục Nhiên kỳ quái nhìn hắn. Hắn là tổng tài, cậu chỉ là một thực tập sinh nho nhỏ, trứng chọi đá, chẳng lẽ cậu còn vì một chuyện nhỏ như vậy mà đòi sống đòi chết, không lúc nào là không trừng mắt lạnh lùng nhìn Hoắc Hành Nhiễm sao?

Hơn nữa, trong lời nói của Hoắc Hành Nhiễm mang theo một chút tỉnh táo. Vô luận hắn là có tâm hay vô tình, Trần Dục Nhiên vẫn là không tức giận với hắn nổi.

Hai người trong lúc đó vừa mới sinh ra một chút mẫu thuẫn cùng dối trá đột nhiên biến mất.

Này đối với Hoắc Hành Nhiễm mà nói là một trải nghiệm mới mẻ. Đây là lần đầu tiên hắn gặp được một đứa trẻ tản mạn không để bụng như Trần Dục Niên. Nhưng không thể không thừa nhận là cậu rất khó làm cho người ta thấy chán ghét.

“…… Ăn cơm không?” Hoắc Hành Nhiễm thật sâu nhìn Trần Dục Nhiên liếc mắt một cái, đột nhiên hỏi.

Trần Dục Nhiên sờ sờ bụng, nháy mắt mấy cái: “…… Hoắc tổng mời?” Cậu còn phải đóng tiền học phí.

“Cùng đi.” Hoắc Hành Nhiễm gật gật đầu.

Trần Dục Nhiên ‘nga’ một tiếng, chầm chậm tắt máy tính.

“Không tăng ca…… Hai ngày có thể hoàn thành sao?” Hoắc Hành Nhiễm ôn hòa hỏi, trong giọng nói dường như mang theo một tia chế nhạo.

“Không thể.” Trần Dục Nhiên lưu loát rõ ràng lắc đầu, còn thật sự nghiêm túc nhìn Hoắc Hành Nhiễm, “Hoắc tổng có thể làm chứng, tôi đã thực cố gắng, cũng có tăng ca mà! Không thể hoàn thành nhiệm vụ thật là chuyện không có cách nào……”

“……”

===============================

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Trần Dục Nhiên: Một Trần Ngọc Dung ta không sợ, nhưng một Hoắc Hành Nhiễm…… Ta, ta đầu hàng!/[ㄒoㄒ]/~~