Trọng Sinh Chi Tiểu Di Dưỡng Thành Ký

Chương 9



Để chuẩn bị cho kỳ thi Đại học, Tào Thanh Thiển sớm lên kế hoạch thoả đáng, so với các bạn cùng lớp suốt ngày vùi đầu vào sách vở, nàng trông thư thái hơn rất nhiều.

Thu dọn tập sách trên bàn học, Tào Thanh Thiển cảm khái dùng tay xoa nhẹ lên từng quyển tập, thần sắc nhàn nhã.

Ngồi ở cuối góc phòng học, cô gái với mái tóc ngắn chống cằm thơ thẫn yên lặng có chút thất thần.

"Lặc Ninh, nữ thần lại rời đi rồi haizzzzz.... Thực thương tâm." Trong lúc suy nghĩ vẫn vơ, bả vai cô gái đột nhiên bị người vỗ mạnh, thần tình liền khôi phục, nam sinh ngồi bên cạnh cất lời ai thán, không khỏi bĩu môi.

"Mà nghĩ cũng lạ, thành tích của nàng xuất sắc như vậy, nếu không học Đại học B, Đại học F, Đại học R cũng không thành vấn đề, vì sao lại chọn Đại học E?" Thấy người ngồi cùng bàn không thèm để ý đến mình, nam sinh cũng chả quan tâm, chỉ bực dọc cau mày lầm bầm: "Chẳng lẽ là muốn an nhàn hưởng thụ? Nhưng mấy tháng nay, nữ thần hồ như không phải người như vậy a!"

Đang nói dỡ chừng, cô gái ngồi cùng bàn với hắn lúc này mới đứng lên, nam sinh sửng sốt, ngay sau đó thì thấy cô hướng cái người mà hắn luôn mồm xưng hô nữ thần đi đến.

"Mình giúp cậu thu dọn."

Tào Thanh Thiển đang nghĩ ngợi không biết làm thế nào mang hết đống sách vở bước xuống lầu, vừa hay nghe thấy có người mở lời lên tiếng giúp đỡ, nàng vội ngẩn đầu nhìn lên.... Lúc nhìn thấy thì có chút giật mình, ngay sao đó khẽ gợi khoé môi: "Được!"

Hai người tuần tự ôm chồng sách bước ra khỏi phòng học, cùng sóng vai bước đi trên dãy hành lang, Tào Thanh Thiển nghiêng đầu nhìn nữ nhân bên cạnh, khơi mào lên tiếng: "Lặc Ninh?"

"A.... " Bước chân đột nhiên vấp phải, cô gái lảo đảo, Tào Thanh Thiển thấy thế vội muốn bước đến đỡ lấy cô, nhưng trên tay vẫn còn ôm một chồng sách, cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn cô thân mình lắc lư sắp đỗ. Cũng may, cô gái chỉ loạng choạng một chút liền nhanh chóng tựa lưng vào vách tường trụ vững thân thể.

"Hô ~~ " Nhẹ nhàng thở ra, đem chồng sách đặt trên lang can, Tào Thanh Thiển đón lấy tập vở trên tay Ngôn Lặc Ninh, ánh mắt quan tâm hỏi: "Cậu không sao chứ?"

"Không sao." Thanh xuân dào dạt hiện rõ trên gương mặt thiếu nữ thêm vài phần kiều sắc, Ngôn Lặc Ninh giơ tay toát mồ hôi, có chút xấu hổ phoác tay: "Mình tiếp tục đi thôi."

"Ừhm! Vậy cậu cẩn thận một chút!" Gật đầu, giao lại phần sách vở vào tay cô, lần nữa nâng lên chồng sách mình vừa đặt xuống, Tào Thanh Thiển cười cười, tiếp tục đi về phía trước.

"Thanh.... Thanh Thiển." Một đường bồi Tào Thanh Thiển xuống lầu, xe Lộ gia từ lúc nào đã chờ sẵn, hai người dừng bước, vẻ ửng hồng trên gương mặt vừa rồi của cô gái chưa hề rút đi, giúp Tào Thanh Thiển đem số sách bỏ vào trong xe, sau đó tay chân có chút luống cuống nhìn nàng: "Chuyện đó.... "

"Cậu đăng ký thi vào Đại học E?" Thấy cô ấp úng khó mở lời, Tào Thanh Thiển hơi nâng khoé môi mỉm cười, giơ tay vén lên lọn tóc: "Đến lúc đó chúng ta lại gặp!"

Trợn to mắt, vô cùng kinh ngạc nhìn chăm chăm Tào Thanh Thiển, nữ nhân cả nữa ngày vẫn không nói được câu gì, một lúc sau, mới mấp máy môi: "Cậu.... cậu làm sao biết?"

"Hah! Cố lên." Không trả lời cô chất vấn, Tào Thanh Thiển tiếp tục cười cười, thần thái nhượng bất cứ ai nhìn thấy cũng phải phát ngốc.

"Được rồi! Cậu mau đi ôn tập đi." Tay vịn lấy cửa xe, Tào Thanh Thiển lắc lắc cổ tay còn lại giơ lên: "Hôm nay cám ơn cậu."

"Ân! Không có gì." Cô gái nhanh chóng đáp lời, há miệng thở dốc, sau đó lướt mắt nhìn Tào Thanh Thiển, dùng sức gật đầu: "Mình nhất định sẽ cố!"

Thoáng nở một nụ cười nhợt nhạt, Tào Thanh Thiển vẫy tay lui mình vào trong xe: "Tạm biệt."

"Tạm biệt!"

Cửa xe vừa đóng lại, tài xế nhanh chóng khởi động quay đầu hướng cổng trường chạy đi, càng lúc càng xa.

Cô ngái vẫn đứng si ngốc nhìn thân ảnh chiếc xe cho tới khi hoàn toàn mất hút, sau một lúc cô nắm chặt nắm tay: "Gặp ở E Đại."

-----------!! -----------

Ngồi ở ghế sau, Tào Thanh Thiển tay đặt bên trên chồng sách khẽ thở dài, xoay đầu nhìn ra ngoài cửa kính. Hồi lâu mới mở miệng: "Trương thúc! Đến đón Niên Niên đi! Bây giờ con bé ắt cũng phải tan học rồi."

"Vâng! Nhị tiểu thư." Tài xế gián đoạn đáp ứng, nắm xoay tay láy hướng đến trường tiểu học.

Thời điểm xe dừng trước cổng trường, bên ngoài đã có rất nhiều người đứng chờ con mình tan học, Tào Thanh Thiển bước xuống xe, ngưng mắt chăm chú quan sát cánh cổng, hai tay khoanh trước ngực lẳng lặng đứng chờ. Chờ đến khi cổng trường mở ra sẽ nhìn thấy Lộ Ảnh Niên. Nhưng tiếng chuông dừng lại cũng khá lâu, cổng trường mở rộng mà Lộ Ảnh Niên theo thường lệ đáng lẽ phải ra tới rồi lại không thấy đâu, Tào Thanh Thiển đăm chiêu nhìn đồng hồ, chờ thêm một lát nữa mới nói với tài xế: "Trương thúc! Tôi vào xem Niên Niên thế nào còn chưa ra, Thúc.... "

"Nhị tiểu thư, Thiếu gia căn dặn về sau phải túc trực bên cạnh bảo vệ người cùng Tiểu tiểu tỷ." Tài xế không để nàng nói hết lời, trực tiếp rút ra chìa khoá theo nàng bước xuống xe, đứng thẳng tắp thân mình, biểu tình cực kỳ nghiêm túc.

Nhìn thấy hắn như vậy, Tào Thanh Thiển cũng không biết phải nói gì. Nàng gật đầu dẫn trước bước vào bên trong trường.

Từ lúc nàng cùng Lộ Ảnh Niên xảy ra chuyện, sau khi xuất viện trở về nhà Lộ Văn liền thay đổi tài xế, người này nghe nói Lộ Ái Quốc đã chọn được trong số những người vừa xuất quân ngũ, trừ bỏ kỹ thuật láy xe điêu luyện thì thân thủ cũng phải nói cực kỳ xuất sắc.

Hai người một trước một sau rảo bước trên dãy hành lang phòng học, cho đến khi dến trước cửa phòng học Lộ Ảnh Niên, liếc mắt nhìn vào bên trong thì thấy đứa nhỏ mình vừa nhắc đang cúi đầu đứng trên bục giảng thập phần rũ rượi, đối diện với nó chính là nam nhân tuổi còn rất trẻ đang huyên thuyên chuyện gì đó.

Tào Thanh Thiển nhận ra người kia, đó là Toán học lão sư, tình cảnh trước mắt xem ra là đang giáo huấn đứa cháu bảo bối của nàng, không khỏi nhíu mày, Tào Thanh Thiển bước đến cửa phòng học giơ tay nhẹ nhàng gõ cửa.

"Lộ đồng học, tôi nhớ rõ em trước kia không phải như vậy." Nam tử trong tay nắm chặt viên phấn, biểu tình rất tận tâm khuyên giải: "Em trước đây là một học sinh rất vừa ý các vị lão sư, hôm nay lại có chuyện gì xảy ra, em..... "

Âm thầm than thở, Lộ Ảnh Niên đô đô cái miệng, ngoan ngoãn mặc cho lão sư đang thuyết giáo mình, trong lòng chỉ một trận bất đắc dĩ.

Quả thực từ nhỏ tới lớn, việc học của mình bao giờ nhọc mọi người lo lắng, toàn là bởi vì Tào Thanh Thiển đáng kính, cũng chính vì thích thượng Tào Thanh Thiển cho nên không có khả năng khiến nàng buồn phiền, nhưng hôm nay thật là..... Có chút không chống cự nổi.

Mười tuổi!?! Mới lớp bốn, suốt ngày đọc sách cũng thôi, cố gắng nghe giáo viên giảng giải cái này là gì, cái kia là gì phát ngốc một chút cũng có thể coi như qua. Thế nhưng còn thêm cái việc số nào lớn hơn số nào, nhiều ít bao nhiêu đơn vị, không phải tra tấn người quá sao?

Mấy hôm trước cô miễn cưỡng còn có thể chịu đựng, hôm nay thực sự không chịu nổi nữa cho nên giữa lúc lão sư đang giảng bài liền nằm ỳ trên bàn ngủ ngon lành. Thế rồi thọc trúng phải tổ ong vò vẻ, tan học liền bị lão sư nắm cổ trở lại.

Đang lúc phun trào thì nghe thấy âm thanh có người gõ cửa, Lộ Ảnh Niên hướng nhìn đến, thấy Tào Thanh Thiển đang đứng ở đó thì bất giác cả kinh: "Tiểu Di!"

Nam nhân đang tận tình khuyên bảo đứa nhỏ nhìn thấy nàng cũng có điểm sửng sốt, ngay sau đó gật đầu: "Tào tiểu thư."

Mấy tháng này, người tới đón Lộ Ảnh Niên cũng chỉ có Tào Thanh Thiển, họp phụ huynh cũng là nàng, cho nên nam nhân đối với thiếu nữ mười tám tuổi này có ấn tượng khá sâu sắc.

Từ ngoài cửa tiến vào, liếc mắt nhìn Lộ Ảnh Niên đang thấp thỏm trộm nhìn sau đó nhanh chóng cúi sụp đầu bộ dáng quả thực làm sai chuyện, Tào Thanh Thiển vươn tay xoa đầu nhỏ: "Gặp rắc rối?"

Chớp mắt ngoan ngoãn gật đầu, Lộ Ảnh Niên một câu cũng không dám nói, sợ Tào Thanh Thiển hội sinh khí.

Rất nhiều thời điểm, Tào Thanh Thiển giống y như mẫu thân cô vậy, tuy nói luôn sủng nịch chiều chuộng nhưng những lúc cứng rắn cũng sẽ vì cô mà sinh khí. So với mẫu thân khi giận dỗi liền bắt mình chép phạt thì Tào Thanh Thiển mỗi khi tức giận sẽ trực tiếp không thèm để ý đến cô, đối với cô mà nói đó là điều cực kỳ nghiêm trọng.

"Ngô lão sư, đứa nhỏ này, ngài xem.... " Tào Thanh Thiển không nói gì, đơn giản quay đầu lại nhìn nam nhân, vẻ mặt thực xin lỗi: "Khi trở về tôi sẽ cùng tỷ tỷ quản giáo nàng thật nghiêm!"

"Kỳ thực cũng không phải làm sai chuyện gì." Mới mười tám tuổi nhưng Tào Thanh Thiển trỗ mã khiến bất cứ nam nhân nào đối diện cũng phải động tâm, ánh mắt hắn so với vừa rồi nhìn Lộ Ảnh Niên nhu hoà hơn rất nhiều, ngữ khí cũng không còn ôn tồn quở trách: "Hài nữ còn nhỏ, ham chơi ham ngủ là chuyện thường tình, nhắc nhở một lần sẽ không có lần sau."

"Ham chơi ham ngủ?" Lặp lại bốn chữ này, Tào Thanh Thiển lại cúi đầu liếc mắt nhìn đứa nhỏ không dám ngẩn đầu lên, mày hơi nhíu lại, giọng điệu có chút trầm thấp: "Niên Niên, con đã làm gì?"

"Con.... " Lộ Ảnh Niên nhu nhược ngửa đầu nhìn Tào Thanh Thiển, lại bị ánh mắt cương trực của nàng doạ đến, tuy nói trong thân thể cất dấu một linh hồn hai mươi sáu tuổi, nhưng nhiều năm đã dưỡng thành thói quen. Vẫn là ngoan ngoãn nhận sai: "Tiểu Di, con sai rồi!"

"Nhanh xin lỗi lão sư." Tào Thanh Thiển không để ý đến cô, tiếp tục lạnh giọng.

"Lão sư, con xin lỗi!" Xoay chuyển thân mình đối diện với lão sư, Lộ Ảnh Niên cúi đầu khoanh tay nhận lỗi: "Con về sau không dám tái phạm."

"Chuyện này..... " Không nghĩ tới đứa nhỏ vừa rồi luôn trầm ngâm không nói một lời lại lập tức chân thành xin lỗi. Khí thế toát ra trên người Tào Thanh Thiển lúc này khiến hắn có chút kinh ngạc, hơi chấn kinh một lát, hắn xấu hổ huơ tay: "Không có gì, không có gì, sửa lại là tốt rồi."

"Làm phiền Ngô lão sư."

"Không sao! Là chuyện nên làm." Trộm liếc mắt nhìn Tào Thanh Thiển, trong lòng âm thầm trào phúng nữ nhân mười tám tuổi này quả thực rất có khí chất, nam tử ho khan vài tiếng rốt cuộc nói: "Tào tiểu thư dẫn Lộ đồng học trở về đi, sắc trời cũng không còn sớm."

"Được! Vậy lão sư về cẩn thận."

"Ân. Gặp lại sau." Nam tử nhanh chóng gật đầu, vội vã phóng ra khỏi phòng học.

Lộ Ảnh Niên chớp nháy hai mắt, nhìn nam nhân bộ dáng chật vật mà giơ tay lên gãi gãi đầu, thiếu chút nữa cười thành tiếng.

Tiểu Di thực khí thế bức người, không hổ danh là Cục trưởng cục tài chính tương lai a ~!

---------------------

---------------------