Trọng Sinh Chi Thụ Phiên Nhiên

Chương 38



Lúc chạy ra khỏi học viện võ thuật mới biết là bắt đầu đã có người đăng kí, Thẩm Bồi Kì muốn gọi Lạc Thư lại để cám ơn nhưng cậu đã sớm chạy sang cửa hiệu đối diện.

Lạc Thư vừa đến phát hiện ông cụ đã đi ra, cậu lập tức kéo Lâm Tĩnh Minh trốn đến một chỗ, chỉ thấy cụ ông đứng cạnh một người phụ nữ trẻ, miệng cười tủm tỉm.

Cô Tần! Lạc Thư nhìn về phía Lâm Tĩnh Minh, mặt anh không có chút thay đổi nào.

“Ít ra anh cũng nên biết chuyện của ông cụ kia chứ, dù sao anh cũng tìm ông ấy đến khai quang* mà.” Lạc Thư nhìn Lâm Tĩnh Minh cũng có thời điểm phạm phải sai lầm, không đành lòng nhìn khuôn mặt uể oải của anh, vỗ vỗ bả vai an ủi nói: “Thôi nào, anh cũng đã làm rất tốt, chúng ta cứ theo sau họ đi, đừng khổ sở mà, làm người ai mà chẳng có lúc sai lầm, như em còn thường xuyên đây này.”

Lâm Tĩnh Minh cầm bàn tay mảnh khảnh đặt trên bả vai mình, cũng không uể oải gì: “Được rồi, chúng ta theo sau bọn họ.” Trong lòng Lâm Tĩnh Minh nghĩ hiện giờ Lạc Lạc hẳn là hết nhàm chán rồi.

Cũng may hai người kia chỉ là đi đến một quán trà, ngay bên cạnh trung tâm dạy yoga, Lâm Tĩnh Minh đứng đó nhìn thể lệ không đến một giây đã bị Lạc Thư kéo vào quán trà.

Bốn người vừa lúc ngồi quay lưng vào nhau, được một bụi chuối tây che chắn khiến người ta chỉ có thể nghe thấy tiếng không thấy người, có thể nói là một vị trí rất tốt để nghe lén.

“Ngài gần đây thế nào?” Tần Mộc Miên nói chuyện trước, “Lần trước nhìn thấy ngài đã từ rất nhiều năm trước.”

“Coi như không tồi.” Tiếng cười của cụ ông sang sảng, “Trưởng thành rồi, cũng thành thục, thế nhưng lại hẹn ta đến thẩm mỹ viện gặp mặt, ta đúng là bị dọa hết hồn. Còn nhớ rõ Tần Mộc Miên trước kia không khác gì một thằng nhóc.”

“Thì ra ngài còn nhớ rõ. Không có cách nào khác không phải sao, già rồi, không thể không chăm sóc nhiều hơn cho khuôn mặt mình, năm nay con còn phải gả ra ngoài nữa!” Tần Mộc Miên cười tự trêu ghẹo mình.

“Nhìn ra cũng tốt, cũng tốt.”

“Ngài tha thứ cho con sao?” Tần Mộc Miên nói ra những lời này hai tay bất giác nắm chặt chén trà, “Về chuyện thầy Lương.”

“Điều này,” Ông cụ cười cười, “Con là học trò tên đó tâm đắc nhất, sao ta có thể trách cháu, nếu con chịu gặp ta thì tên đó phải vui vẻ mới đúng. Nhưng mà, thật sự phải đi làm mát xa chân thật sao?”

“Con đã làm thẻ rồi, ngài có thời gian nên đi nhiều lần, tốt cho chân ngài hơn.”

Lạc Thư dỏng tai cẩn thận nghe, thầy Lương? Cậu nghi hoặc nhìn Lâm Tĩnh Minh, Lâm Tĩnh Minh lắc đầu. Bị Lạc Thư nhìn chằm chằm không chịu nổi, anh đành phải nhỏ giọng nói: “Bác sĩ Lương là thầy của cô Tần, cô rất kính nể ông ấy, khi đó vì vấn đề tính hướng nên bác sĩ bị bệnh viện sa thải, cô Tần lúc đó không hiểu, bởi vậy đi xin đổi giáo viên.”

Không nghĩ tới cô Tần bề ngoài nhìn làm việc vững vàng thận trọng lại từng có lúc như thế, vậy ông cụ kia chẳng phải là –

“Mộc gia gia đại học học triết học, sau này nghiên cứu Phật học.” Lâm Tĩnh Minh tiếp tục giải thích, “Hơn nữa ông ấy gặp người đều nói phải làm nhiều việc thiện, nghe nói đấy là câu cửa miệng của bác sĩ Lương.”

Lạc Thư lập tức trợn trừng mắt, nhân tiện nhéo tay Lâm Tĩnh Minh, nghiến răng nghiến lợi: “Anh biết sao không nói sớm?” Làm hại hắn trốn Hắc Bạch Vô Thường nhiều năm như vậy.

“Em không có hỏi anh, hơn nữa làm nhiều việc thiện thật sự là tốt mà.”

Lạc Thư yên lặng, thừa dịp hai người còn chưa bị phát hiện liền dón dén rời đi, đương nhiên dón dén chỉ có mình Lạc Thư, Lâm Tĩnh Minh thì vô cùng vui vẻ đi theo, xoay người còn cười cười chào Tần Mộc Miên kinh ngạc khi nhìn thấy hai người.

“Lạc Lạc, còn cảm thấy nhàm chán nữa không?” Đi trên đường, Lâm Tĩnh Minh còn không quên mục đích chính đi ra của ngày hôm nay.

“Còn – tạm được.” Lạc Thư cảm giác trống rỗng, “Vừa rồi anh nói ông cụ kia, không phải, Mộc gia gia kia –”

“Đúng vậy, Lạc Lạc nghe xong có cảm thấy chán ghét không?”

Lạc Thư lắc đầu, “Chỉ là cảm giác bọn học rất thảm, khi đó người ta càng không có khả năng nhận chuyện như vậy, bác sĩ Lương sau này thế nào?”

“Bởi vì say rượu đâm phải người khác, cuối cùng tự sát.” Lâm Tĩnh Minh dừng một chút, “Cụ thể chuyện này anh không rõ lắm, nhưng mà, Lạc Lạc, anh sẽ đối tốt với em bảo vệ em, em chỉ cần đừng buông tay anh là được, em đồng ý không?” Nói xong Lâm Tĩnh Minh cầm tay Lạc Thư, mặc kệ hai người còn đang ở ngoài đường. “Cứ như vậy!” Anh đem ngón tay hai người cài vào nhau, cười cười nhìn Lạc Thư.

Lạc Thư không nói gì, chỉ là nắm lại tay anh thật chặt.

“Lạc Lạc, em xem, trung tâm yoga này có vẻ không tệ, anh đăng kí cho em nhá!” Nói xong liền đi đến chỗ đó chỉ vào biển hiệu.

Lạc Thư đối với minh tưởng tĩnh tọa thứ này không có hứng thú, bởi vậy liền không đáp ứng, Lâm Tĩnh Minh có chút tiếc nuối, nhưng vẫn nghe theo Lạc Thư, nhưng anh cảm giác sau này thỉnh thoảng cho cậu chạy bộ cũng không tệ, trọng điểm là trước khi chạy phải khởi động, nhất là gập thân gập chân gì đó.

Về nhà Lạc Thư liền nói với Hà Thục Phương chuyện mua phòng ở, nói là trong lớp có một đứa bạn thân được bố kể cho, cũng không biết có phải thật hay không, nói xong làm bộ như không để ý tiếp tục xem tivi, khóe mắt lại chăm chú nhìn về phía Hà Thục Phương đang gọt vỏ táo nghe xong cậu nói vẫn dừng lại từ nãy giờ.

“Bố nó thấy thế nào!” Hà Thục Phương gọi Lạc Dũng đang xem chương trình dân sinh. Gần đây Lạc Dũng bắt đầu quan tâm đến dân tâm, rảnh rỗi lại đi đến mấy chỗ ngã tư đường nói chuyện vài câu với mọi người, lúc đầu còn kéo Lạc Thư theo, sợ mình dữ tợn dọa đến người ta nên mượn con trai đến trung hòa.

“Gì thế kia, sao lại xử lý chuyện này như vậy!” Lạc Dũng vỗ đùi, Hà Thục Phương bị hoảng sợ, cầm dao chĩa về phía Lạc Dũng.

“Bỏ dao xuống, vì người đàn ông này mà làm hại chính mình, đừng làm bậy!” Tiếng nói từ tivi vang lên, hình ảnh là một người phụ nữ cầm dao từ trong bếp đuổi theo chém chồng, một người qua đường gào lên.

“Quý cô -”

“A?” Hà Thục Phương phút chốc trong không phục hồi tinh thần được, dao vẫn cầm chặt trên tay, cảnh tượng này có phần giống như hình ảnh đang chiếu trên tivi.

“Em bình tĩnh một chút, mọi việc đều có thể giải quyết tốt, không phải có nhà thơ từng nói nha, gì gì đó liễu ám hoa minh hựu nhất thôn* đấy sao, không có con đường nào là đường cụt cả -”

“Em đi cắt hoa quả.” Hà Thục Phương bình tĩnh bưng đĩa hoa quả vào phòng bếp, Lạc Dũng tức thì bị nghẹn, vươn cổ muốn nói gì đó lại không được.

“Bố.”

“Cái gì?”

“Con nghĩ lần sau nếu bố muốn khuyên bảo phụ nữ có suy nghĩ luẩn quẩn thì nên dùng phương thức toán học logic một chút, chẳng hạn như nói xấu đàn ông đều không phải thứ tốt, chồng của cô là một người đàn ông xấu, cho nên hắn không phải người tốt đẹp gì, thứ không tốt đẹp thì cần phải vứt bỏ mới vui vẻ. Làm thế logic dễ hiểu hơn nhiều.”

“Thật sao?”

“Thật hơn vàng bốn con chín luôn.”

“Vậy con nói lại cho bố một lần, vừa rồi nhanh quá bố nghe không rõ.” Lạc Dũng hiếu học dịch mông sang ngồi cạnh con trai, khiêm tốn nghe giáo sư chỉ bảo, sau này gặp được người ta cãi nhau quả thật là dùng đến câu này, bị người ta nói phiền toán cũng tiếp tục hướng về phía bà mụ phát triển.

Việc mua phòng ở cuối cùng bởi vì phụ huynh nhà bạn học Lạc Thư nói quả thật có chức có quyền, Hà Thục Phương bèn làm một hồi đại gia chủ đầu cơ, tiền vung ra mấy vạn nguyên, vô cùng quyết đoán. Lạc Thư đắc chí, đồng thời cũng được Lâm Tĩnh Minh báo cho biết phụ cận chỗ đó sẽ xây dựng thí điểm một khi dưỡng lão, những công trình khác sẽ chậm rãi hoàn thiện trong vòng 10 năm sau. Lạc Thư vui vẻ, kì thật cậu rất muốn được ở cùng với bà ngoại, bà ngoại tuổi đã lớn, có thời gian liền dắt bọn họ đi quảng trường công viên chơi, hoặc là học được thực đơn mới sẽ nấu ăn cho bọn họ, đây cũng là một hạnh phúc.

Lạc Thư rất thích cùng ông bà ngoại đi chơi, không biết vì sao cảm thấy làm vậy thật đáng kiêu ngạo, có thể mang ra ngoài hai cụ ông cụ bà tinh thần minh mẫn liền cảm giác vô cùng vui vẻ, tựa như lão mẹ nhà mình biết cậu thi được điểm đứng đầu cả ban liền đi quanh khu phố ba vòng, gặp ai cũng cười toe toét.

Cậu nhớ nếu không nhầm thì trước kia đó là khu thí điểm phát triển kinh tế, không nghĩ tới hiện giờ lại càng tốt, Lạc Thư cười cười nhìn Lâm Tĩnh Minh, vô cùng vui vẻ.

Tuần thứ hai sau cuộc thi thành tích được công bố, Lâm Tĩnh Minh thành tích không tệ nhưng không phải vị trí đứng đầu, Lạc Thư có chút thất vọng và tiếc nuối, bởi vì vị trí ấy vừa vặn không thể ra nước ngoài thi đấu.

“Lạc Lạc, cho em.” Lâm Tĩnh Minh đưa cho Lạc Thư một chiếc điện thoại di động, cùng loại với của mình, “Là tiền thường của trường học đấy.”

“Ừ.” Lạc Thư tỏ vẻ khẳng định đối với sự tự lập của Lâm Tĩnh Minh, lập tức cầm trên tay thưởng thức, trong mắt Lạc Thư chiếc điện thoại này không khác gì đồ cổ, nhưng chất lượng rất tốt, ấn bàn phím cũng khá mượt.

“Lạc Lạc.”

“Làm sao?” Ngữ điệu của Lâm Tĩnh Minh kì lạ, Lạc Thư không thể ngừng lại nhìn anh.

“Anh phải đi Mỹ hai tháng, sang năm khai giảng mới về được.” Lâm Tĩnh Minh thấy Lạc Thư nhíu mi, vội vàng bổ sung, “Vốn dĩ anh cũng không muốn đi, lúc đi thi anh cố ý làm bài kém, cứ nghĩ làm vậy không cần phải đến thủ đô huấn luyện, nhưng mà –”

“Anh bị ngốc à!” Lạc Thư tứ

c giận lấy điện thoại gõ gõ vào má Lâm Tĩnh Minh, không thể gõ cao hơn bởi vì Lâm Tĩnh Minh cao hơn cậu rất nhiều, Lạc Thư vươn tay lên vẫn không chạm đến đầu anh, đổi chỗ khác nhưng vẫn rất có khí thế. “Vinh dự của anh càng nhiều không phải càng cho em, à, cho chúng ta tăng thể diện sao!” Trách không được Lâm lão gia tử nhìn mình có vẻ gằm gằm, thì ra là do việc này.

“Nhưng là, vì sao bây giờ lại phải đi Mỹ?”

Lâm Tĩnh Minh cũng biết được đây chính là tiền mất tật mang, ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, anh vốn tính toán lần này năm mới phải đến nhà Lạc Thư chúc tết, mấy năm trước vốn cũng muốn đi nhưng sợ Lạc Thư cảm giác quá sớm, hiện giờ vất vả lắm mới xác định được cảm tình, Lâm Tĩnh Minh cho rằng là lúc thích hợp đến thăm nhà, làm chuẩn bị cho địa vị của mình sau này, đương nhiên tính toán nhỏ nhặt này của Lâm Tĩnh Minh Lạc Thư hoàn toàn không biết gì cả.

“Mẹ anh gọi điện đến, bởi vì anh nói muốn học tập buôn bán nên mẹ lền sắp xếp cho anh.” Lâm Tĩnh Minh cũng có chút quẫn bách, vài năm trở lại đây quan hệ của hai mẹ con tốt hơn trông thấy, nhưng Mạc Lâm lại tự thành thói quen mỗi câu của Lâm Tĩnh Minh đều trở thành yêu cầu được cô ghi nhớ trong lòng, nghe xong lập tức phải làm được, có khi Lâm Tĩnh Minh còn chưa kịp nghĩ gì thì đồ đã được đưa đến. Nhưng anh cũng cảm giác đây là một cơ hội tốt, anh cũng muốn đi ra ngoài nhìn xem, dù sao về sau trên vai gánh vác cho cả hai người, mặc dù bây giờ còn nhỏ nhưng cũng không thể xem nhẹ.

“Um, điều này cũng không sai.” Đối với chuyện Lâm Tĩnh Minh đột nhiên muốn bước vào thương giới Lạc Thư không quan tâm, đối mặt với quan trường ngươi lừa ta gạt, có lẽ thương trường vẫn tốt hơn, “Chúng ta vẫn nên lựa chọn thứ mình thích làm nghề nghiệp và mục tiêu phấn đấu.” Lạc Thư cuối cùng nói, cậu quyết định về sau sẽ chụp ảnh, viết viết văn, có thời gian ngủ nướng, yêu cầu không thể rất cao, dù sao cũng không nuôi vợ.

Lâm Tĩnh Minh gật đầu đồng ý, “Chăm sóc Lạc Thư chính là nghề nghiệp và mục tiêu phấn đấu của anh.” Lạc Thư nghe xong vẻ mặt vô cùng phong phú không khác gì bảng pha màu.

Vài ngày sau, Lâm Tĩnh Minh phất phất tay vẻ mặt không nỡ đầy luyến tiếc bay đi, điện thoại quốc tế cuối tuần đúng giờ gọi đến, gọi vào ngày nghỉ thứ nhất là để không ảnh hưởng đến học tập của Lạc Thư, mặt khác là sợ người nhà cảm thấy kì quái. Bây giờ anh còn chưa đủ năng lực, có một số việc bắt buộc phải giấu diếm.



Chú giải:

* Khai quang: Một nghi thức phật giáo làm cho những vật bình thường trở nên có linh tính.

Cụ thể: http://www.khaiquangtyhuu.com/khai-quang-diem-nhan-an-vi-thanh-tuong-phat-bo-tat.html
* Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn: Một câu thơ trong bài Du sơn Tây thôn (Chơi thôn Sơn Tây) Đồng thời là một điển cố lấy từ bài thơ Đường “Ma Ha Trì tống Lý thị ngự chi phong tường” của Võ Nguyên Hành.

Cụ thể:

Điển cố: http://chanhkien.org/2013/07/dien-co-thanh-ngu-lieu-am-hoa-minh.html

Bài thơ: http://www.thivien.net/viewpoem.php?ID=5232