Trọng Sinh Chi Thụ Phiên Nhiên

Chương 14



Vị trí ngồi trong rạp là căn cứ vào năm học, lớp càng cao thì ngồi càng sau. Người bị Tôn Thắng Siêu quát tựa hồ cảm nhận được Lâm Tĩnh Minh mỉm cười không chút ý tốt, Tôn Thắng Siêu trừng mắt, thức thời liền đổi chỗ.

Cũng may Lạc Thư vừa vặn ngồi bên ngoài, người bị quát nhẹ nhàng nói vài câu Lạc Thư nói cảm ơn liền đi về phía Lâm Tĩnh Minh.

“Ê! Sao cao thế, cúi thấp xuống một chút!” Người bị rống thân cao phát triển, mặc dù cúi người vẫn bị người ngồi sau ghét bỏ, cuối cùng đành phải ôm đầu cuộn tròn bước đi.

“Tôn Thắng Siêu, cậu lại đe dọa người ta phải không!” Lạc Thư nghiêm mặt nhìn Tôn Thắng Siêu.

“Không có việc gì, tên đó ngay cả con giun cũng sợ, đây là rèn luyện tâm lý của cậu ta!” Tôn Thắng Siêu không thèm để ý.

“Thật sự?”

“Tớ làm sao lại nói dối chứ”. Tôn Thắng Siêu bắt đầu mở lò bát quái, “Nghe nói từ lúc học nhà trẻ vẫn không rời khăn tay, bị người ta dẫm một cái liền khóc nhè, bộ dạng thế nhưng lại khôi ngô như vậy. Đúng rồi, a Lạc, cậu cầm trong tay cái gì vậy?” Bắt đầu chiếu phim nên trong rạp cũng sáng hơn, tuy là nhìn cũng không được rõ lắm.

“Đồ ăn, có bánh bích quy, đường, còn có nước có ga….” Lạc Thư dẫn theo một túi đồ ăn vặt, đây là tập tục, nếu học sinh không mang theo còn bị xem là quái nhân nữa kia. “Muốn ăn sao?” Lạc Thư hỏi.

“Cái gì vậy?”

“Kẹo dẻo, không phải là cậu không biết đấy chứ!”

Tôn Thắng Siêu lắc đầu.

“Vậy ăn đi,” Lạc Thư quay đầu lại cho Lâm Tĩnh Minh một bao, “anh cũng ăn”.

Lâm Tĩnh Minh cười lấy nhưng không mở ra ăn, Tôn Thắng Siêu thấy lạ nên mở ra ăn hết toàn bộ.

“Tiểu bại hoại”. Lâm Tĩnh Minh ôm Lạc Thư vào lòng, nghe Lạc Thư nhỏ giọng cười. Lạc Thư là người cẩn thận, kẹo dẻo kì thật cũng chia ra rất nhiều loại hương vị….

Cuối cùng Tôn Thắng Siêu đem nước của Lạc Thư uống hết mới dừng lại, Lạc Thư vẫn chờ Tôn Thắng Siêu tiêu hóa hết chỗ kẹo mới lấy ra thêm, cậu học hóa học không tốt, sợ nước có ga cùng kẹo dẻo phát sinh phản ứng.

“Em cho anh kẹo vị gì?” Lâm Tĩnh Minh tiến đến bên tai Lạc Thư hỏi.

“Không biết, tùy tiện đưa thôi, Tôn Thắng Siêu hôm nay khẳng định giẫm phải giun!” Buổi sáng trời mưa, trên đường có rất nhiều giun, nơi này mọi người nói giẫm phải giun sẽ gặp may. Lạc Thư làm bộ như lão sinh lắc lắc đầu, nếu có thêm chòm râu bạc sẽ càng giống.

Người xem phim không có mấy, chủ yếu đều nói chuyện phiếm hoặc như Lạc Thư ăn đồ ăn vặt. Nghe nói rạp chiếu phim là nơi tối thích hợp phát triển quan hệ, học sinh tiểu học cũng đuổi kịp phong trào, nhân cơ hội phòng tối, không thấy rõ mặt nên càng không chút lo lắng.

Nam sinh nữ sinh tốp ba tốp năm đi vào WC. Lạc Thư nhìn chung quanh Lâm Tĩnh Minh mấy nữ sinh có chút ê ẩm.

“Nói thật đi, gần đây anh thu được bao nhiêu mẩu giấy, em sẽ không nói cho Lâm gia gia biết”.

“Lạc Lạc, sao em biết mẩu giấy, có phải cũng nhận được không?” Lâm Tĩnh Minh luôn như vậy, Lạc Thư hỏi một câu anh có thể theo đó phát hiện chi tiết đến Lạc Thư cũng không ngờ tới, có thể thấy người này tuyệt đối sẽ không chịu thiệt.

Học sinh năm thứ 4 bắt đầu trưởng thành, hiện tại điều kiện sống tốt, học sinh cũng sớm phát dục sớm hơn, tuy rằng không thể so với đám 9x nhưng chuyện thầm mến không phải là hiếm. Mẩu giấy không thể không nói là bằng chứng chứng minh cho điều này.

“Em hỏi anh cơ mà, không cần nói sang chuyện khác”. Thái độ nghiêm túc của Lạc Thư không thể thấy rõ trong bóng tối, cậu liền sờ mạch đập của Lâm Tĩnh Minh, “Nói đi, em nghe mạch của anh, nói dối liền thay đổi”.

“Lạc Lạc, em biết chuyện này từ chỗ nào?” Lâm Tĩnh Minh cười.

“Nghiêm túc một chút, không được nghi ngờ chỉ số thông minh cha mẹ cho em. Không được nói sang chuyện khác, thẳng thắn sẽ được khoan dung, kháng cự sẽ bị trừng phạt”.

“Được rồi.” Lâm Tĩnh Minh ho khan vài tiếng, nghiêm túc nói, “Anh nhận được, mặt trên đều là hỏi việc học tập, anh trả lời toàn bộ”.

Không sai, đối với việc này Lạc Thư có vẻ vừa lòng, sau đó không ngừng cố gắng: “Có thường xuyên hồi đáp nhiều lần hay không?”

Lâm Tĩnh Minh nghĩ nghĩ, nói: “Lần đầu tiên hỏi toán, lần thứ hai hỏi văn, như vậy tính sao?”

“Coi như là đi”.

“Vậy thì có mấy cái, sau đó anh đều chuyển cho lớp phó học tập”.

“Cái người đầu cà rốt kia?”

“Người ta từng giới thiệu tên, đều nói chuyện vài lần mà em không nhớ?”

Lạc Thư vì ngày nào cũng đến lớp Lâm Tĩnh Minh cọ cơm, cả lớp xem như đều quen mặt, đương nhiên gọi quen mặt vì mọi người đều nhớ kĩ cậu, còn cậu chỉ nhớ kĩ hai người, khả năng gặp mặt cũng chỉ có thể nhận thức được vài người.

“Lạc Lạc, nhịp tim anh đập nhanh hơn sao?” Lâm Tĩnh Minh chú ý lời vừa nãy Lạc Thư nói.

“A? Không có, vẫn bình thường”.

“Vậy thì giờ đến lượt anh, trò này rất hay”. Lâm Tĩnh Minh cũng muốn nghe mạch của Lạc Thư.

Cái gói là mua dây buộc mình, chính là như vậy ~~

“Lạc Lạc, anh thích trò chơi này, về sau chúng ta cùng chơi tiếp đi”. Về nhà Lâm Tĩnh Minh lại đề nghị.

“Chơi cái gì a?” Tôn Thắng Siêu suốt buổi chiếu phim đều ngủ, đêm qua cậu chơi điện tử quá khuya.

“Chơi truyền giấy”. Lạc Thư vô tâm vô phế nói, hoàn toàn mặc kệ rạp chiếu phim căn bản không có được thứ này.

“Giấy? Kia có gì hay, nhàm chán”. Tôn Thắng Siêu tối chịu không nổi chuyện này.

“Cậu cũng từng nhận được?”

Thấy Lạc Thư hưng trí, Tôn Thắng Siêu cảm thấy cũng có thể nói. Cậu và Lâm Tĩnh Minh vốn là đi xe song song, thuận đường chậm lại, nhìn Lạc Thư có chút đắc ý: “Thu được của nữ sinh có vóc dáng cao nhất khóa nha ~ Cha tớ nói không thích người tay nhỏ vì đều là đùa giỡn lưu manh, tay bạn ấy quá lớn cho nên tớ không tính đùa giỡn.”

“Cậu viết vào giấy như vậy?”

“Không a, viết nhiều mệt, tớ trực tiếp gọi người ta ra, giải quyết ngay tại hành lang, cha còn khen tớ thành thực!” Tôn Thắng Siêu có điểm tự hào, cha cậu rất ít khi khen người khác.

“Vậy về sau lớn lên cậu thích người như thế nào?”

“Tinh xảo xinh đẹp, giống như cậu vậy”. Tôn Thắng Siêu nói xong liền “a” một cái, cậu mải nói chuyện với Lạc Thư không nhìn đường, chỉ để ý khoảng cách với Lâm Tĩnh Minh. Bây giờ đụng phả tảng đá, mông lập tức gặp họa.

“Lâm Tĩnh Minh, anh không phúc hậu”. Ngày hôm sau Lạc Thư mở cửa nhìn thấy Lâm Tĩnh Minh liền nói như vậy, rõ ràng bên cạnh có đường đẹp không đi, lại chạy ra chỗ gồ gề.

“Đúng vậy, anh không phúc hậu”. Lâm Tĩnh Minh không che dấu.

Lạc Thư bất đắc dĩ, so với Tôn Thắng Siêu người này tựa hồ càng thành thực.

“Đúng rồi, hôm nay anh đến để làm gì?” Trường Lạc Thư đến năm thứ 4 thì thứ 6 không cần đi học, buổi chiều Lạc Thư thường chạy đến nhà Lâm Tĩnh Minh, nhưng bây giờ còn là sáng sớm.

Lâm Tĩnh Minh không nói gì, quay đầu phất tay một bên, một bé gái xinh đẹp như công chúa trong tay ôm thú bông đi tới trước mặt Lạc Thư.

“Nhà anh nuôi con dâu từ bé?” đây là phản ứng đầu tiên của Lạc Thư.

Lâm Tĩnh Minh kinh ngạc, qua một hồi lâu mới phản ứng lại gõ trán Lạc Thư. Anh đem đứa bé kéo đến trước mặt, giới thiệu: “Đây là con chú anh, tên tiếng Anh là Loli Mandy. Mandy, gọi ca ca”.

“oa – oa – hảo-” điển hình cách nói của trẻ con, phát âm vẫn chưa tốt. Thuận tiện còn vươn tay mình ra “hôn tay”.

Đây là làm gì? Lễ nghi?

Lâm Tĩnh Minh khụ một cái, “Chú anh vừa tốt nghiệp liền xuất ngoại, thím là người Anh”.

Thì ra là thế, Lạc Thư hiểu biết hôn lên tay bé, bé cũng bắt tay hôn lại, nở nụ cười nhìn Lạc Thư, lộ ra sáu cái răng cửa.

Lạc Thư lần đầu tiên nhìn thấy một đứa trẻ hỗn huyết, nhìn trái nhìn phải cảm thấy trừ bỏ giống người Tân Cương mắt hơi sâu một chút tựa hồ cũng không có gì khác nhau, bộ dạng cũng đáng yêu một ít.

Lạc Thư vụng trộm nhìn Lâm Tĩnh Minh, “Thật sự là hỗn huyết sao? Ngay cả ánh mắt đều là nâu a, tóc cũng đen”.

“Mandy có vẻ giống chú cho nên gia gia nhìn cũng không cảm thấy kì quái, giảm được nhiều phiền toái”.

“Bất quá cũng không di truyền được gen tốt nhà anh a”. Lâm Hải Sinh dù sao cũng dễ nhìn.

“Chú giống gia gia”.

Lời ít mà ý nhiều, Lạc Thư hoàn toàn hiểu được, trách không được bỏ bớt nhiều phiền toái.

“Ca – ca -” Mandy phát hiện Lâm Tĩnh Minh không có tiến vào chính đề, vừa vào luôn cùng người xinh đẹp kia nói chuyện, tựa hồ rất vui vẻ.

“Bé đang gọi anh hay là gọi em?” Phát âm thế nhưng chuẩn, Lạc Thư có vẻ tự kỉ hỏi.

“Mandy, ca ca lập tức cùng tiểu ca ca mang em đi chơi”. Lâm Tĩnh Minh ngồi xuống kéo tay Mandy, sau đó kéo tay Lạc Thư, chưa trưng cầu ý kiến Lạc Thư đã kéo hai người đi chơi.

“Cứ như vậy đi?” Đi gần 20 phút, Lạc Thư nhịn không đượ

c hỏi.

“Ừ”. Lâm Tĩnh Minh gật đầu.

“Không đi công viên trò chơi?” Tuy rằng công viên gần đây không có mấy trò kích thích nhưng ít nhất còn có trò xoay ngựa gỗ (chỉ chỉ hình trên đầu).

“Mandy muốn đi chơi công viên trò chơi sao?” Lâm Tĩnh Minh hỏi Mandy, bé một đường đều ngoan ngoãn đi theo, cũng không kêu mệt nhọc, khác hẳn với Lạc Thư yêu làm nũng.

Mandy hiển nhiên đang tiêu hóa từ ‘công viên trò chơi’. Lạc Thư thấy bé nhíu mày lại càng ngày càng chặt, rục rịch muốn nói tiếng Anh.

“Đi bộ, hảo”. Nghẹn một hồi lâu mới nói được một câu.

Lâm Tĩnh Minh suy nghĩ trong chốc lát, liếc mắt nhìn Lạc Thư: “Mandy, tiểu ca ca muốn đi công viên trò chơi, chúng ta đi cùng anh ấy nhé”.

Cuối cùng biến thành Lạc Thư ngồi trên ngựa gỗ một mình, Mandy đứng bên ngoài chờ Lâm Tĩnh Minh chụp ảnh.