Trọng Sinh Chi Thị Ái Hành Hung

Chương 9: Quay cuồng đi, mèo con



Ăn xong cơm liền ngồi trên sô pha nghỉ ngơi.

Văn Trình đem đầu khoát lên chân trước híp mắt ngủ gà ngủ gật.

Úc Lâm Phi sau khi rửa bát xong an vị bên cạnh Văn Trình, đem cậu ôm vào lòng, gãi gãi cái cằm mao nhung của cậu.

Thoải mái nheo đôi mắt lại thành một đường, Văn Trình miệng phát ra âm thanh rên rỉ, đem tâm Úc Lâm Phi mềm nhũn xuống.

“Ai nha, tối nay ngươi ngủ ở chỗ nào đúng là một vấn đề a.” Liếc nhìn miêu oa thất bại ở một góc tường, Úc Lâm Phi che dấu sự bất đắc dĩ không ngừng kia trong mắt, mỉm cười: “Muốn ngủ cùng ta không?”

“Meow.” Nghe tới câu này, Văn Trình nguyên bản thần kinh đang thả lỏng đột nhiên buộc chặt lên, thân thể cậu lập tức cứng ngắc, bộ dáng không dám nhúc nhích nhìn qua rất sợ phải ngủ cùng Úc Lâm Phi.

Bị loại phản ứng kịch liệt này của Văn Trình làm cho dở khóc dở cười, Úc Lâm Phi lần đầu tiên hoài nghi mị lực của mình, hắn rốt cuộc đã làm cái gì khiến mèo nhà hắn chán ghét hắn?

“Ngươi chán ghét ta tới vậy?” Thật sự không nhịn được mà đem mèo nhà mình nhấc tới trước mặt, nhìn thẳng vào đôi mắt màu vàng ẩm nước: “Ta rốt cuộc đã làm cái gì…?”

Yên lặng đem ánh mắt rời đi, Văn Trình nghĩ, ngươi giết ta.

“… Ai, ngươi nói a, Tiểu Hắc.” Phát hiện mèo con cư nhiên tà tà liếc sang bên cạnh, không muốn đối diện với mình, Úc Lâm Phi thậm chí xuất hiện ảo giác chính mình có phải hay không gặp phải một con quỷ mèo: “Không nhìn ta? Chột dạ sao?”

“Meo meo meo!” Tại thời điểm thanh âm meo meo vừa mềm mại vừa nhỏ nhắn theo miệng Văn Trình vọng ra… Úc Lâm Phi thừa nhận… Hắn thật sự ngu xuẩn. Dùng tiếng người tích cực nói chuyện với một mèo… Hắn là bị trúng tà sao?

“Tốt, tốt…” Đem Văn Trình ôm chặt vào lòng, Úc Lâm Phi buông tha ý nghĩ cùng nó trao đổi: “Ngủ cùng ta hoặc ngủ trên sô pha, tự ngươi chọn đi.”

Hừ, thà ngủ trên sàn còn hơn ngủ với ngươi! Văn Trình cao ngạo giơ đầu lên.

“Ta cũng không muốn cùng ngươi ngủ đâu.” Bị mèo ghét bỏ, Úc Lâm Phi bắt đầu tìm cho chính mình một cái cớ để từ bỏ ý muốn với mèo con: “Giống* ngươi dù có yêu sạch sẽ cũng không thể biết chính xác được trên người có cái gì làm ký sinh trùng đâu, nói không chừng còn có bọ chét!”

(*: ở đây là nói về giống loài)

“… Meo meow!!” Tự tôn lại bị khiểu chiến, Văn Trình nổi bão, cậu dùng lực từ trong tay Úc Lâm Phi nhảy dựng lên, ra sức lao xông về phía hắn, sau đó…

Sau đó cậu treo trên áo len của Úc Lâm Phi.

Bởi vì nguyên nhân khí lực không đủ, chỉ có thể câu tới trước ngực Úc Lâm Phi, Văn Trình bất hạnh bị áo len của Úc Lâm Phi “niêm” trụ… chỉ có thể gian nan dán trên người Úc Lâm Phi, muốn động cũng không thể động.

“Ha ha ha…” Bị bộ dáng phúc xuẩn* làm cho cười ha ha, Úc Lâm Phi hoàn toàn mất đi hình tượng công tử ưu nhã, hắn một tay lấy Văn Trình bám trên áo len xuống, sau đó từ sô pha đứng lên, bắt đầu ôm Văn Trình không ngừng xoay tròn… ( Σ( ° △ °|||))

Làm được điều này chỉ có những nhân tài siêu cấp ngây thơ mới có thể a, cùng với tiếng cười sang sảng của Úc Lâm Phi, Văn Trình đầu choáng váng hoa mắt khi chạm đất chân triệt để nhuyễn, cậu từng bước loạng choạng, trước mắt vô vàn ngôi sao đầy màu sắc, miệng không tự chủ được phát ra âm thanh “Meow ~ meow ~” kì quái.

“Không được, ta chết cười mất ha ha ha…” Cười đến độ chảy nước mắt, Úc Lâm Phi trực tiếp ngồi xuống, kéo Văn Trình qua, tại trán cậu hung tợn hôn một cái: “Tiểu Hắc, ngươi quá dễ thương!!”

“Meow meow! [Ngươi mới dễ thương! Cả nhà ngươi mới dễ thương!].” Văn Trình thật sự sinh khí!!

“Ngô, buổi tối ăn cái gì đây?” Nằm ngửa trên tấm thảm ở sàn, Úc Lâm Phi nhìn trần nhà, không tự chủ được thì thào tự nói: “Hay chúng ta đi ăn cá đi?”

Đương nhiên không đáp lại.

Văn Trình đã quyết định!! Thay vì bị Úc Lâm Phi tra tấn tới chết! Cậu cần rời nhà trốn đi!! Rời nhà trốn đi a a a a a a!!!

Tại thời điểm Úc Lâm Phi chuẩn bị tiếp tục chơi đùa cùng Văn Trình, tiếng chuông điện thoại đánh vỡ không khí hài hòa [?] giữa hai người, chỉ thấy nguyên bản Úc Lâm Phi mang theo tươi cười sáng lạn sau khi nhìn đến điện thoại liền thu liễm mỉm cười, khôi phục thành bộ dáng một mực ưu nhã… hoặc có thể nói là đạm mạc.

“Uy.” Cầm lấy điện thoại, Úc Lâm Phi nhìn tới Văn Trình đang sinh khó chịu ở một góc sô pha, khóe miệng khẽ cong lên.

“Tôi biết.” Không biết đối phương nói gì đó, ngữ khí Úc Lâm Phi đột nhiên trở nên dị thường băng lãnh: “Tôi sẽ cố gắng.”

“Tôi không muốn tranh luận với cậu, thật sự.” Rất ít khi nghe được Úc Lâm Phi dùng loại ngữ khí này nói chuyện, Văn Trình có điểm kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Úc Lâm Phi trên đeo bộ mặt mỉm cười biến thành mặt không chút thay đổi: “Cậu hiện tại cùng tôi nói cũng không thể làm gì được, tôi chỉ có thể nói cố gắng, tôi cũng không muốn cùng cậu cãi nhau, cãi nhau kết quả không phải là càng tin tưởng cậu là đúng, không phải sao?

… Nghe đến đó trong lòng Văn Trình toát ra một ý tưởng khó nghĩ tới…

“Mạnh Bạch Tình.” Úc Lâm Phi nhìn qua có vẻ đã hết kiên nhẫn, hắn cơ hồ cười lạnh: “Cậu nghĩ tôi là cái loại ngu xuẩn đi đội mũ xanh* sao? Tôi sủng cậu, là vì thích cậu, hiện tại tôi không thích cậu nữa, cậu có tư cách gì yêu cầu tôi bao dung cậu?”

(*: Cắm sừng)

Mạnh Bạch Tình! Ba chữ này giống như tiếng sét đánh vào đầu Văn Trình, trong mắt cậu lộ ra thần sắc không thể tin, chỉ có thể khiếp sợ tiếp tục nghe Úc Lâm Phi đối thoại.

“Mạnh Bạch Tình.” Tựa hồ đã chán ghét đối phương tới mức không muốn dây dưa, Úc Lâm Phi nhấn mạnh từng chữ: “Chúng, ta, chia, tay, rồi, hiểu chưa? Cậu hiện tại sống chết thế nào, đều không phải chuyện của tôi, cho nên, phiền cậu về sau đừng gọi tới đây nữa.”

Nói xong, Úc Lâm Phi liền cúp điện thoại.

Thần kinh Văn Trình cũng theo tiếng ngắt điện thoại mà cắt đứt. Cậu nghe rõ ràng ba chữ kia, Mạnh Bạch Tình.

Mạnh Bạch Tình là ai? Nếu lúc này Văn Trình còn sống, cậu nhất định sẽ phi thường chán ghét phải nghe thấy ba chữ kia, nguyên nhân rất đơn giản, Mạnh Bạch Tình là người yêu cũ của Úc Lâm Phi.

Một tướng mạo thanh tú, thiếu niên khi cười rộ lên so với mật đường còn ngọt hơn.

Vì vậy, trước mặt Mạnh Bạch Tình, Văn Trình không thể ức chế được tự ti. Tuy rằng cậu có gia thế tốt, người chung quanh cũng khen ngợi tính cách của cậu, như trừ cái đó ra, Văn Trình vốn không có ưu điểm sáng chói gì.

Cậu không có dung mạo xinh đẹp cùng khí chất hấp dẫn người khác như Mạnh Bạch Tình, cũng không thông minh lanh lợi như gã, có thể nói, nếu chỉ xem xét vẻ bề ngoài, Văn Trình cùng Mạnh Bạch Tình căn bản không ở cùng một đẳng cấp.

Huống hồ gia đình Mạnh Bạch Tình tuy so ra kém hơn Văn Trình, nhưng cũng tuyệt đối không quá kém, như vậy nếu đem ra so sánh, Văn Trình chỉ có thể cười khổ.

Vì sao Úc Lâm Phi lại lựa chọn cậu mà buông tha cho Mạnh Bạch Tình, Văn Trình vẫn không thể hiểu được, nhưng về sau cậu lại lười suy nghĩ, trong đầu Văn Trình đã được nuông chiều thành quen thấy, chỉ cần Úc Lâm Phi cùng mình một chỗ là được, cần gì phải suy nghĩ nhiều như vậy, huống hồ suy nghĩ lại như thế nào đi nữa, đắc chi hạnh, bất chi mệnh*.

(*: ý nói tìm được một người bạn đời hòa hợp cả tâm hồn với mình là một chuyện vô cùng may mắn, nhưng bản thân không thể lấy người mình yêu mà phải lấy người khác, nếu bản thân không thể có được người đó nữa, vậy chỉ biết trách mệnh bản thân như thế mà thôi.)

Thẳng đến hôm nay, Văn Trình nghe đến cái tên Mạnh Bạch Tình này mới thấy một thân mồ hôi lạnh… Bởi vì cậu nghĩ tới một đáp án không quá có khả năng… Cái chết của cậu, không lẽ cùng Mạnh Bạch Tình có liên quan?

Nhưng nghe thấy ngữ khí của Úc Lâm Phi, cũng không giống như là trở lại với Mạnh Bạch Tình a, còn có cái nữ nhân Tần Tâm hôm nay đến kia… Văn Trình mơ hồ thấy mình đã bỏ qua điều gì đó quan trọng.

“Ghê tởm.” Cúp điện thoại, Úc Lâm Phi cúi đầu mắng một câu, hắn cười lạnh lầm bầm làu bàu: “Tôi không có thói quen ăn lại đồ ăn thừa từ miệng người khác.”

“Đúng không, Tiểu Hắc?” Lại đem ánh mắt hướng về phía sô pha theo dõi Văn Trình, Úc Lâm Phi ôn nhu nở nụ cười: “Nếu ngươi là người tốt? Của ngươi hết thảy đều là của ta, ta cũng có thể vì ngươi trả giá hết thảy, như vậy không phải cả hai người đều hạnh phúc sao? Ngươi nói, bắt người chạm vào thứ người khác đã chạm qua, có bao nhiêu ghê tởm?”

Văn Trình nghe Úc Lâm Phi nói, trầm mặc. Cậu nghĩ, có lẽ ngay từ đầu cậu đã xem nhẹ dục vọng cùng thủ đoạn của Úc Lâm Phi, bị nam nhân này sủng nịch đến ngay cả tên mình là gì đều không nhớ rõ, đợi đến ngày nhớ rõ, chính là ngày cậu trả giá đại giới. Úc Lâm Phi không quen dưỡng dã lang, mà cậu nhiều nhất là vẫn chưa cai sữa mẹ. (đoạn trên dịch bừa tương đối nhiều a =.=)

“Tiểu Hắc, buổi tối làm cá cho ngươi ăn đi?” Lấy tay chống cằm, Úc Lâm Phi cùng thứ này hay nói là Văn Trình nói chuyện, càng như làu bàu: “Nó nhạt sao? Ân… Ta muốn đi lấy thêm muối a.”

Văn Trình vốn không có khả năng trả lời vấn đề của Úc Lâm Phi, cậu lười nhác đong đưa đuôi mình, nhìn vào khuân mặt Úc Lâm Phi, vươn đầu lưỡi liếm liếm môi.

Chính cậu đề thấy kì quái, vì sao thời điểm nhìn đến Úc Lâm Phi, cũng không giống như trong tưởng tượng mà oán hận, giống như trong tiềm thức đã biết trước kết quả của chính mình, hay là nói, trong tiềm thức Văn Trình đã biết Úc Lâm Phi căn bản không thuộc về mình.

Nam nhân cho dù trầm mặc cũng vô pháp che dấu hào quang chói mắt trên người trước mắt này như thế nào sẽ chọn một người bình thường như cậu làm bạn đời? Cậu có năng lực gì để lưu lại Úc Lâm Phi? Có tư cách gì tận hưởng sủng ái vô hạn của hắn? Văn Trình tại một khắc bị giết chết quá oán hận, nhưng đến hiện tại, loại oán hận khó có thể ức chế này lại ngoài ý muốn mà bình tĩnh lắng xuống dưới.

Bởi vì đến cùng Văn Trình trong tâm vẫn yêu Úc Lâm Phi, thậm chí tại thời điểm hắn giết chết cậu vẫn luôn tìm lấy cớ, một lần vặn vẹo không đủ để xóa đi ôn nhu mà Úc Lâm Phi mang lại cho Văn Trình. Văn Trình nghĩ, theo phương diện tự tôn mà nói, cậu thật đúng là rẻ mạt a…

“Tiểu Hắc, tâm tình không tốt?” Nhìn mèo con đột nhiên im lặng xuống, Úc Lâm Phi mở miệng hỏi.

Văn Trình không đáp lại, cậu nhảy xuống sô pha.

“Ngươi là đang hướng ta tỏ vẻ bất mãn?” Nhìn động tác Văn Trình lại bất đắc dĩ, Úc Lâm Phi nhìn Văn Trình lay động lắc lắc cái mông nhỏ mượt mà đi vào phòng ngủ, cuối cùng… còn đem cửa phòng ngủ đóng lại.

“Hà Dịch… Cậu sẽ không đưa cho tôi một con quỷ mèo đi?” Nhìn động tác của Văn Trình, Úc Lâm Phi triệt để hết chỗ nói rồi.

END 9.

________________

¹: Câu này t dịch bừa, không hiểu. Bản qt ghi là “Ta, nhóm, phân, thủ, biết sao?”, còn bản raw là “我、们、分、手、了,懂么?”. Bạn nào hiểu không?

²: “Đắc chi hạnh, thất chi mệnh” ý nói tìm được một người bạn đời hòa hợp cả tâm hồn với mình là một chuyện vô cùng may mắn, nhưng bản thân không thể lấy người mình yêu mà phải lấy người khác, nếu bản thân không thể có được người đó nữa, vậy chỉ biết trách mệnh bản thân như thế mà thôi.