Trọng Sinh Chi Sủng Nịch Thành Nghiện

Chương 11: Bình an trở về



Đối với một kẻ độc hành mà nói, đêm mùa đông luôn luôn lạnh lẽo, tĩnh mịch, giống như hết thảy ồn ã đều bị gạt bỏ, dưới trời đất này chỉ còn lại bản thân mình. Hôm trước là thế, ngày hôm qua cũng là thế, Việt Hàn Du nghĩ thầm…….ngày hôm nay của y cũng sẽ như thế.

Nhưng lúc này đây, trong lồng ngực y lại đang ôm một bé bánh bao tròn tròn ấm áp, khiến cho trái tim y rạo rực như hoa nở mùa xuân.

“Ưm ~ anh hai………” Bánh bao nhỏ bắt đầu thì thầm nói mớ trong cơn mơ màng, hơi thở ấm áp thoát ra từ làn môi ẩm ướt, phả vào cổ y, Việt Hàn Du thầm thở dài, anh hai, anh hai, bé con thực sự có rất nhiều chấp niệm với anh hai của bé.

Nếu anh hai bé con thật tâm đối xử tốt với bé thì rất tốt, nhưng nếu là…….Việt Hàn Du bỗng nhiên cảm thấy rối bời.

Người mất tích chưa qua hai mươi tư giờ không thể báo cảnh sát. Cha Diệp đành phái người tới sở cảnh sát hỏi thử xem có ai tới báo có trẻ lạc đường hay không, còn Diệp Cảnh trực tiếp mang người ra ngoài tìm.

Trời đêm mênh mang, Tiểu Phong chỉ là một đứa nhỏ, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết, em ấy có thể bị lừa hay không? Có thể bị kẻ xấu bắt cóc hay không? Hay bị thương ngất ở nơi nào đó chăng?

Nhìn ngoài mặt Diệp Cảnh vẫn rất bình tĩnh, ánh mắt đăm chiêu nhìn bên ngoài cửa sổ, hai tay nắm chặt che giấu bên trong là sự tức giận đang chờ bạo phát. Anh biết, điều anh cần nhất bây giờ là bình tĩnh, thứ anh cần là đầu óc tỉnh táo!

Tiểu Phong mất tích ngay tại Lưu gia, chắc chắn Tiểu Phong chạy đi là vì muốn về nhà, trên người em ấy chắc chắn có tiền mừng tuổi, có thể gọi xe, nhưng tại sao đến giờ Tiểu Phong vẫn chưa trở về.

Chỉ có thể do hai nguyên nhân, hoặc Tiểu Phong không biết tiểu khu bọn họ ở tên là gì, hoặc trên đường đi đã gặp bất trắc nào rồi.

Diệp Cảnh chậm rãi nhắm mắt, tức giận trong lòng bùng phát nhưng không thể trút hết ra.

Một kiếp này, anh đã luôn lưu tâm, để ý đến từng chi tiết nhỏ nhất, nhưng những sự ngoài ý muốn vẫn xảy ra, khiến người ta khó lòng phòng bị. Chẳng lẽ thật sự vì càng để ý mà càng dễ gặp chuyện không may sao? Chẳng lẽ anh thật sự phải giấu Tiểu Phong đi, không để cho ai nhìn thấy sao?

Diệp Cảnh nhíu mày, có lẽ…….anh nên làm như thế, xé rách cánh chim của Tiểu Phong, nhốt cậu lại, để cậu trưởng thành theo con đường mà anh đã vạch sẵn. Ôm lấy Tiểu Phong, âu yếm, chiếm giữ cậu, khiến cho Tiểu Phong hoàn toàn thuộc về anh, chỉ có thể ỷ lại vào anh mà sống, anh sẽ nhốt Tiểu Phong ở một nơi không một ai nhìn thấy.

Bất luận kẻ nào cũng không có cơ hội nhúng chàm Tiểu Phong của anh!

Ngay lúc xe chạy ngang qua vườn trẻ, Diệp Cảnh muốn dừng xe lại, mang theo vệ sĩ đi xuống. Thật ra anh cũng không hiểu tại sao bản thân đột nhiên muốn đến trường học của Tiểu Phong. Có lẽ do trực giác, cảm giác không tên nào đó trong tim chỉ dẫn, anh bước vào nơi này. Sau đó, anh thấy một thiếu niên trông rất quen mắt, khuôn mặt vẫn còn nét ngây ngô khiến anh vẫn chưa xác định được là ai, tính danh là gì, nhưng ngay lập tức…… tầm mắt anh dính chặt lên người bé con trong ngực đối phương.

“Anh hai…..” Giọng nói non nớt của bé con được gió đưa tới đây, thoáng qua nhưng mềm mại, hàm chứa sự ỷ lại, lưu luyến không rời. Trong nháy mắt Diệp Cảnh đã nhận ra thân phận của thiếu niên kia, trách không được anh thấy quen mắt như vậy……

Anh lập tức chạy lại gần, muốn ngăn cản thiếu niên rời đi, vệ sĩ phía sau cũng vội vàng chạy tới.

Việt Hàn Du cảnh giác lùi về phía sau, đêm hôm khuya khoắt bỗng nhiên đụng phải một đám người mặc đồ đen, nhìn thế nào cũng thấy bất thiện!

“Cậu là ai?” Việt Hàn Du nhíu mày, thiếu niên trước mắt đại khái chỉ khoảng tám chín tuổi, nhưng từng động tác giơ tay nhấc chân đều tản ra khí thế quyết đoán, áp chế lợi hại, không hề phù hợp với tuổi.

“Tôi là anh trai em ấy”. Giọng nói của Diệp Cảnh ôn hòa, trầm thấp, trong con ngươi tràn ngập hình ảnh bé con đang say ngủ, “Cám ơn anh, nhưng giờ xin trả em ấy cho tôi”.

“Em ấy đang ngủ” Việt Hàn Du ngoài mặt tỏ ra nghi ngờ, nhưng thực ra trong lòng đã ngờ ngợ, nhìn tuổi của thiếu niên, xem chừng đúng là anh hai của bé con.

“Ah ~” Tiếng động quá lớn đánh thức bánh bao đang say ngủ, trong nháy mắt, mọi người đều rơi vào trạng thái câm lặng đến quỷ dị, chỉ còn nghe thấy tiếng gió lạnh thổi qua.

“Tiểu Phong?” Diệp Cảnh tiến lên vài bước, thử cất tiếng gọi.

Nghe được giọng nói quen thuộc, đôi mắt Tiểu Phong bỗng chốc mở lớn, muốn xoay người lại nhìn nhưng màn đêm tối mờ mịt đã cản mất tầm mắt cậu.

“Anh hai?” Trong bóng tối, giọng nói của bé con nghe có vẻ vô cùng rõ ràng, phảng phất theo hy vọng mà người nghe không nỡ đánh tan. Cánh tay Việt Hàn Du bỗng chốc cứng đờ căng thẳng, Diệp Cảnh tiến lại gần hơn, Tiểu Phong chớp chớp đôi mắt to tròn, rốt cuộc cũng nhìn thấy anh trai, quá vui sướng vội vàng la lớn: “Anh hai, anh hai!~”

“Tiểu Phong ~” Diệp Cảnh nở nụ cười đầy yêu chiều, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu êm đềm như mặt hồ thu.

Nhìn hai người anh em tương ái, Việt Hàn Du bỗng nhiên có cảm giác nhức nhối, trái tim như bị ai đánh cắp, lòng đầy trống rỗng, hàn khí ban đêm càng khiến cảm giác ấy sâu sắc thêm vài phần.

“Cám ơn anh đã chăm sóc Tiểu Phong, nếu không không biết đứa nhỏ này sẽ gặp phải chuyện khủng khiếp gì.” Diệp Cảnh trấn an vỗ lưng Tiểu Phong, bánh bao nhỏ rất nghe lời, ngoan ngoãn dựa vào ngực anh trai nhà mình.

“Đại ca ca là người tốt”. Bánh bao nhỏ cười sáng lạn, “Em rất thích đại ca ca~”

Mắt Diệp Cảnh tối lại, ánh lên tia sáng sắc lạnh, nhưng rất nhanh anh đã khéo léo dùng nụ cười để che giấu.

“Chào anh, tôi là Diệp Cảnh, em ấy là em trai tôi, Diệp Phong, đêm nay rất cám ơn anh!”

“Không có gì, tôi tên là Việt Hàn Du”.

Quả nhiên không sai…….. Diệp Cảnh nhướn mày, Việt Hàn Du, nhân tài của ngành thiết kế, mọi người đều tặng cho y biệt danh “Thiên tài” khiến ai ai cũng ngưỡng mộ. Những thiết kế qua tay y luôn vô cùng tỉ mỉ, sắc bén, có góc độ độc đáo, đánh được vào thị hiếu người xem, cho nên luôn được các ông chủ lớn mời gọi.

Hơn nữa, y còn là một trong số ít bạn bè thân thiết của Tiểu Phong. Đời trước, Diệp Cảnh cũng biết hai người quen thân nhau, Tiểu Phong từng liều lĩnh dùng toàn bộ tiền của mình để đầu tư cho thiết kế đầu tiên của Việt Hàn Du, lý do đơn giản y là anh em thân thiết của cậu, mà cậu cũng luôn cảm giác được, tác phẩm đầu tay này là một tuyệt tác. Hai người thuê nhân viên, mua vật tư, dốc toàn lực hoàn thành sản phẩm, và họ đã thành công, tạo nên cả một huyền thoại dưới sự chế nhạo của những kẻ xung quanh!

Tác phẩm của Việt Hàn Du được trưng bày trong một sự kiện quan trọng, dưới ánh đèn huỳnh quang sáng chói, nó đã đi sâu vào trái tim người xem, thậm chí vươn ra thế giới. Mà điều khiến thế nhân kinh ngạc chính là, năm ấy y mới tròn hai mươi tuổi.

Kiếp trước, đối với Việt Hàn Du, nếu không có Diệp Phong thì có lẽ, cái gì y cũng không có.

Mà kiếp này, Tiểu Phong còn gặp gỡ Việt Hàn Di sớm hơn dự tính không ít năm. Chẳng lẽ………đây chính là duyên phận sao?

Trong lòng Diệp Cảnh có chút không thoải mái, vì khác ngành nên anh chỉ gặp Việt Hàn Du vài lần, hơn nữa những lần ấy Tiểu Phong còn luôn ở cạnh Việt Hàn Du. Hiện giờ nhớ lại mới thấy tình cảm của bọn họ hình như tốt quá mức bình thường, nó khiến anh không nhịn được bật ra suy nghĩ, quan hệ đời trước của bọn họ chẳng lẽ lại là……….

“Đại ca ca có muốn theo chúng ta về nhà không?” Ngay lúc Diệp Cảnh rơi vào trầm tư, bánh bao nhỏ đã có hành vi không tự giác, muốn ‘dẫn sói vào nhà’.

Nguồn:

Sắc mặt Diệp Cảnh lập tức tối sầm lại, Việt Hàn Du là người biết nhìn mặt đoán ý, vậy nên dĩ nhiên uyển chuyển cự tuyệt. Anh trai người ta bực bội rõ ràng như thế rồi, Việt Hàn Du cũng không muốn mất mặt thêm nữa, huống chi, y sẽ không thể trở thành một tên yếu đuối, luồn cúi dưới đồng tiền.

“Nếu Tiểu Phong đã mời thì anh cứ theo chúng tôi về nhà trước đi.” Diệp Cảnh xoa đầu em trai nhà mình, dù trong lòng anh vạn lần không muốn nhưng ngữ khí vẫn ôn hòa như cũ, “Tiểu Phong tâm địa thiện lương, chắc chắn sẽ luôn lo lắng đến hoàn cảnh của anh”.

Việt Hàn Du vốn định từ chối, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt tràn ngập hy vọng của bé con, y không tự giác gật đầu.

Ngồi trên xe, Tiểu Phong buồn ngủ híp mắt lại, cái đầu nhỏ vô tình cọ cọ vào ngực Diệp Cảnh, khóe miệng cong lên thành một nụ cười thỏa mãn, thật là thoải mái ah ~

Động tác ấy cực kỳ giống một bé mèo nhỏ cuộn người lại mà ngủ, vô cùng đáng yêu ~

Xác định tiếng hít thở của Tiểu Phong đã đều đều có quy luật, Diệp Cảnh lúc này mới bớt chút thì giờ ngẩng đầu lên nhìn Việt Hàn Du, bỗng chốc phát hiện đối phương đang chăm chú nhìn em trai bảo bối nhà mình, nhất thời cảm thấy nguy hiểm dâng trào mãnh liệt. Diệp Cảnh lập tức ôm chặt bánh bao nhỏ vào lòng, mặt bé úp vào ngực anh, trừng mắt nhìn đối phương có ý ngầm cảnh cáo.

Việt Hàn Du giật mình hồi thần. Có lẽ trong mắt kẻ khác, Diệp Cảnh chỉ là một đứa nhỏ tám chín tuổi, nhưng chỉ có người ngồi cạnh như Việt Hàn Du mới cảm giác được khí thế quyết đoán, bức bối đến khó tin tỏa ra từ Diệp Cảnh.

Việt Hàn Du thu hồi tầm mắt, một lần nữa chú ý tới Diệp Cảnh, trực giác của y mách bảo rằng, thiến niên này chắc chắn có chuyện muốn nói với y.

Diệp Cảnh nhíu mày, giống như vô tình nhắc tới, mở miệng nói: “Việc của nhà họ Việt, tôi đã biết”.

Việt Hàn Du hô hấp đình trệ, trong đáy mắt kín đáo hiện lên sự cảnh giác với Diệp Cảnh.

………

Trở lại biệt thự, Diệp Cảnh để Phúc quản gia lo liệu cho Việt Hàn Du, còn anh thì bế Tiểu Phong trở về phòng. Vừa mới rời khỏi cái ôm của anh, bánh bao nhỏ đã mơ màng mở mắt, ngáp dài một cái rồi chớp mắt nhìn người trước mặt.

“Anh hai ~ sao còn chưa đi ngủ?” Bánh bao nhỏ dụi mắt, rất có tự giác nhích lại gần anh trai.

Dưới ngọn đèn mờ ảo, da thịt non mềm hoàn hảo, tinh khiết như sứ trắng pha chút hồng hồng xinh đẹp, hai mắt Diệp Cảnh tối lại, vỗ về cái đầu xù của bánh bao nhỏ.

“Tiểu Phong ngoan ~ anh hai cần phải báo với cha một tiếng đã, sau đó sẽ trở lại được không?”

“Vâng ~” Bánh bao nhỏ ngoan ngoãn nằm trong ổ chăm, đôi mắt to tròn híp lại, chỉ lộ ra cái đầu xù tóc cùng nửa vành tai.

Diệp Cảnh nhìn chằm chằm khuôn mặt tròn tròn, nhỏ nhắn, đáng yêu của bé con, hận không thể cắn một cái, cuối cùng, anh vẫn không nhịn được cúi xuống, liếm lên vành tai nhỏ của Tiểu Phong.

Bánh bao nhỏ mơ hồ cảm giác được có gì đó ươn ướt chạm vào tai mình, ngưa ngứa, nhưng sự mệt mỏi đã lấn át tất cả, cậu cọ cọ góc chăn, không thèm để ý tới nữa.

.

Diệp Cảnh thu dọn mọi chuyện rất nhanh, vừa bước vào phòng, chỉ thấy bé con vẫn ủ trong chăn, ngủ ngon lành như trước khi anh rời đi. Diệp Cảnh mỉm cười, lập tức cởi áo khoác nằm xuống, giống như một loại bản năng, bánh bao nhỏ lập tức chui vào trong lồng ngực ấm áp của anh, co người lại, động tác vô ý ỷ lại này khiến nụ cười của Diệp Cảnh càng sâu thêm vài phần.

Sự buồn bực liên quan tới việc gặp phải Việt Hàn Du hôm nay cũng tiêu tán…

Ôm lấy bánh bao nhỏ đang ngoan ngoãn dụi vào ngực mình, anh cúi đầu ngắm nhìn dáng ngủ say sưa của bé con, mái tóc đen mượt xoăn tự nhiên càng làm nổi bật da thịt trắng nõn phiếm hồng, khiến cho người ta nhịn không nổi rung động tâm can. Diệp Cảnh cẩn thận dựa sát hơn, nhẹ nhàng cắn xuống phần da cổ mềm mịn, không dám dùng sức, sợ đánh thức cậu dậy.

Tiểu Phong……….Diệp Cảnh chậm rãi vuốt ve thân thể bánh bao nhỏ, cảm thụ được xúc cảm mềm mại dưới tay, ánh mắt lại tối sầm xuống, khóe môi nhếch lên một nụ cười quỷ dị.

Anh sẽ đợi em lớn lên, à không, phải là chúng ta cùng lớn lên mới đúng.

Bé con chun mũi, hơi thở đều đều ngủ ngon lành, không hề biết tới dự tính nguy hiểm của anh trai nhà mình.