Trọng Sinh Chi Siêu Sao Là Thụ (Tiểu Thụ Là Siêu Sao)

Chương 35



Edit & Beta: Hoa Cúc

Lâm Trạch Xuyên buông mắt, không để ý tới Cố Viêm. Cố Viêm cũng buông lỏng ban tay nắm cằm Lâm Trạch Xuyên. Nhưng trong không khí như cũ vẫn còn sót lại sự ái muội.

“Vì sao anh lại dẫn tôi tới nơi này?” Lâm Trạch Xuyên chậm rãi hỏi. Cố Minh bị thương không nghiêm trọng, chỉ là cánh tay trúng đạn, lấy viên đạn ra tĩnh dưỡng một thời gian sẽ tốt thôi. Lấy thế lực của Cố gia trong quân đội, con cháu trong gia tộc tất nhiên sẽ bị đưa vào trong quân huấn luyện. Trình độ vết thương thế này căn bản không tính là gì. Mà ngay cả cha mẹ Cố Minh cũng không đến.

Mà ở biệt thự của Tần Nhã Bồi, Cố Viêm nhận điện thoại xong còn nói chuyện cùng anh một lát rồi mới rời đi. Nếu không phải ở trên xe Cố Viêm nói với anh chuyện Cố Minh bị thương, thì từ biểu hiện của Cố Viêm căn bản là đoán không được.

—— Có lẽ chuyện này Cố Viêm căn bản không để ở trong lòng.

Nếu chuyện này không quan trọng, thì vì sao nửa đường Cố Viêm lại rời khỏi tiệc sinh nhật của Tần Nhã Bồi. Y có thể sau khi tiệc sinh nhật chấm dứt thuận đường đi bệnh viện. Hơn nữa Cố Viêm còn đặc biệt gọi anh đi cùng, mà Cố Viêm đi thăm Cố Minh căn bản không cần thiết phải mang anh theo.

“Em đang sợ hãi cái gì?” Cố Viêm cười khẽ hỏi.

Lâm Trạch Xuyên quay mặt đi, ánh mắt Cố Viêm quá mức sắc bén, tại đây trong ánh mắt này, Lâm Trạch Xuyên cảm thấy cả người mình đều bị nhìn thấu, không có chỗ để chạy chốn.

Lâm Trạch Xuyên nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe Cố Viêm nói, bàn tay chậm rãi nắm chặt ——

Anh rốt cuộc đang sợ hãi cái gì? Anh căn bản không sợ hãi! Anh lạnh lùng mỉm cười. Anh bây giờ hai bàn tay trắng, anh có gì phải sợ hãi. Ngay lúc ban đầu bị phản bội thì không cam và phẫn nộ, còn bị người khác cưỡng ép bao dưỡng khiến anh ghê tởm, anh thống hận cuộc đời này vì sao lại để lại anh giữa một đống người hỗn độn như vậy.

“Tôi đang sợ hãi cái gì?” Lâm Trạch Xuyên quay đầu, chống lại đôi mắt của Cố Viêm, giọng nói mang theo sự mỉa mai, “Tôi có gì mà phải sợ hãi?” Mắt của anh tối tăm ám trầm thâm thúy như màn đêm.

“Tôi sẽ chờ chính miệng em nói cho tôi biết ——” Cố Viêm nhìn vào đôi mắt Lâm Trạch Xuyên, chậm rãi mở miệng “Tất cả của em.”

Lâm Trạch Xuyên nhẹ nhàng nhíu mi một chút “Anh muốn biết cái gì? Tất cả về tôi ——” dừng một chút, rồi cười lạnh “Tất cả về tôi, không phải trước khi anh bao dưỡng đã phái người người điều tra hết rồi sao?”

Lâm Trạch Xuyên tuy bên ngoài vẫn trấn định như trước, nhưng thời điểm nghe được câu nói kia của Cố Viêm thì tim chậm một nhịp.

—— chẳng lẽ Cố Viêm đoán được cái gì?

Nghĩ như vậy trong đầu anh chợt lóe, nhưng rất nhanh phủ định. Tuy tính cách trước và sau của Lâm Trạch Xuyên nhìn qua biến hóa rất lớn, nhưng nếu không phải anh tự mình trải qua loại chuyện mượn xác hoàn hồn này, thì anh tuyệt đối không tin tưởng trên đời sẽ có chuyện như vậy, cũng sẽ tuyệt đối không suy nghĩ về phương diện này. Loại chuyện đó quá mức mơ hồ. Người bình thường sẽ đem biến hóa của anh quy cho nguyên nhân thất tình rồi bị kích thích.

Cố Viêm thấp giọng hít một hơi. Có lẽ do y vội vàng?

“Tôi có thể chờ.” Cố Viêm nói.

Lâm Trạch Xuyên nhắm nghiền hai mắt, không tiếp lời. Lời Cố Viêm nói khiến tiềm thức của anh cự tuyệt, không muốn hiểu.

Nửa tháng qua đi, Lâm Trạch Xuyên nhận được thông báo của tập đoàn D&M, mời Lâm Trạch Xuyên đi quay quay quảng cáo mùa hạ của 1/2CITY.

Lần này quảng cáo mùa hạ chia làm hai phần trong nước và nước ngoài. Phân cảnh trong nước hoàn thành ở Studio. Phần ngoại cảnh quay ở đảo Tahiti(1). Bởi vì Trung Quốc không có chuyến bay thẳng tới đảo Tahiti, nên chỉ có thể đi từ sân bay CT thủ đô D nước R, sau đó bay từ thành phố D đến đảo Tahiti.

(1) Tahiti là đảo lớn nhất của Polynesie thuộc Pháp, nằm ở phía nam Thái Bình Dương. Đây là trung tâm kinh tế văn hóa và chính trị của Polynesie thuộc Pháp. Hòn đảo được hình thành từ hoạt động của núi lửa với các rạn san hô bao quanh. theoWikipedia

Sân bay CT thủ đô D nước R: Cái này ta không biết là viết tắt của cái gì nên để vậy ai seach được thì cmt giùm ta, nguyên văn (R 国 D 市的 CT 机场)

Tổ quay ngoại cảnh đã chuẩn bị các công việc tương đối hoàn chỉnh trước khi đến đảo Tahiti.

Quay xong các cảnh quay trong nước, Lâm Trạch Xuyên liền mang theo Giang Ấn Thiên và Trần Hi Hàm lên máy bay đi Tahiti. Nhưng ở sân bay lại gặp một chuyện ngoài ý muốn ——

“Này ” Lâm Trạch Xuyên vừa xoay người cầm thẻ lên máy bay, liền thấy đại thiếu gia Cố Minh kéo một vali lớn, khoan khoái mà vung móng vuốt với anh “Trước mặt Tiểu Lâm nhìn qua”

Lâm Trạch Xuyên hắc tuyến nhìn Cố Minh, nói “Thật khéo, anh cũng đi thành phố D?”

Cố Minh đẩy kính râm ‘hóa trang’, “Không khéo, chúng tôi cũng đi đảo Tahiti.” Cố Minh nghe nói Lâm Trạch Xuyên đi Tahiti, vì bị nhốt tại trong nhà dưỡng thương đến mốc meo, nên đại thiếu gia Cố Minh liền quyết định nhân tiện chạy đi Tahiti nghỉ ngơi một chút.

“Các người?” Lâm Trạch Xuyên nghe được Cố Viêm nói ‘chúng ta’, mí mắt nhảy một chút, không phải là…

“Tôi và cùng A Minh nha.” Cố Minh vui vẻ rạo rực nói. Đi đến nơi lãng mạn nghỉ phép, cơ hội bồi dưỡng tình cảm tốt như vậy, Cố Minh đương nhiên sẽ không bỏ qua, nhõng nhẽo cứng rắn mềm mại thậm chí lôi kéo tha Tần Minh đi theo.

Lâm Trạch Xuyên mỉm cười gật đầu, khó có thể thấy con ngươi tối sầm, “Tần Minh đâu?” Lâm Trạch Xuyên thuận miệng hỏi.

“A Minh à, cậu ấy đi nhận điện thoại, một lát nữa sẽ đến.” Cố Minh nói, “A, đúng rồi. Tên em họ khốn kiếp kia mấy ngày nữa bận bịu xong chuyện của công ty cũng sẽ tới.”

Lâm Trạch Xuyên bị tin tức này làm cho kinh ngạc, “Sao tôi không biết, Cố Viêm không nói với tôi.” Mãi đến lúc đi ra cửa, Cố Viêm cũng không nói chuyện này với anh.

Cố Viêm vốn không có ý định đi Tahiti. Cố Minh sau khi làm phiền ép buộc Tần Minh, lại giở thói quen đi làm phiền Cố Viêm. Vốn Cố Minh cho rằng Cố Viêm sẽ từ chối, nhưng Cố Viêm vậy mà lại đồng ý. Điều này khiến Cố Minh cả kinh thiếu chút nữa rớt cằm, bắt đầu từ khi nào Cố Viêm lại dễ nói chuyện như vậy. Nhưng mà nghĩ đến Lâm Trạch Xuyên cũng đi Tahiti, Cố Minh cảm thấy chuyện này cũng có thể lý giải.

Lâm Trạch Xuyên sâu sắc cảm thấy, đại thiếu gia Cố Minh chính là một ngôi sao chổi.

Lúc này Tần Minh trở lại. Lâm Trạch Xuyên xoay người đi hội hợp với Giang Ấn Thiên và Trần Hi Hàm. Nhưng khi đảo qua Tần Minh, có chút kinh ngạc. Mấy lần trước tuy anh cũng nhìn thấy Tần Minh, nhưng khi đó thấy anh ta thì lửa giận bộc phát, căn bản không nhìn kỹ. Lần này vô ý nhìn anh ta một cái, bỗng nhiên anh có cảm giác Tần Minh đã thay đổi.

Khi Tần Minh suy sụp tinh thần anh cũng thấy qua một lần, chính là khi ở trước mộ Trình Hướng Nam. Nhưng về sau gặp lại mấy lần, thì vẫn là phong thái nhẹ nhàng như trước.

Nhưng lúc này đây, anh kinh ngạc nhận thấy bề ngoài Tần Minh vẫn hoàn mỹ như thế, nhưng dáng vẻ hai đầu lông mày lại già nua nặng nề.

Lâm Trạch Xuyên và Cố Minh đi cùng một chuyến bay. Nhưng một người khoang hạng nhất một người khoang bình thường.

Sau khi chuyển tiếp một chuyến bay nữa, bọn họ cuối cùng cũng tới được đảo Tahiti, hòn đảo nhỏ nơi được người ta tụng xưng là “vùng đất gần gũi với thiên đường”. nước biển sâu thẳm trong vắt, gió biển mang theo hơi nước, biển xanh trời xanh, bao la xa xăm.

Tổ quay ngoại cảnh phái người tới đón. Cố Minh trước đó cũng định đi khách sạn, cho nên bọn họ tách ra. Khi đi Cố Minh vẫn cười tủm tỉm vẫy tay chào tạm biệt còn nói “Chờ bản thiếu gia thu thập xong đồ đạc sẽ tìm cậu chơi.” Bên ngoài, Lâm Trạch Xuyên tuy cười ra tiếng, nhưng trong lòng lại hy vọng đừng gặp phải anh ta.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, bọn họ lại gặp gỡ. Thì ra bọn họ ở cùng một khách sạn.

—— hữu duyên thật đáng chết.

Nghỉ ngơi một ngày, tổ ngoại cảnh quay quảng cáo của 1/2CITY chính thức khởi công. Bởi vì là quảng cáo đầu tiên khi 1/2CITY tiến quân vào Trung Quốc, cho nên ngay cả Mạc An cũng tự mình đến đây. Mà đại thiếu gia Cố Minh lại hưng trí bừng bừng ở một bên nhìn Lâm Trạch Xuyên quay phim quảng cáo. Vừa nhìn vừa vuốt cằm bình luận “Cố Viêm ánh mắt không tồi.”

Quảng cáo quay tại bờ biển, cát vàng mềm mại.

Đợi Lâm Trạch Xuyên quay phim quảng cáo được nghỉ, Cố Minh chạy tới “Tiểu Lâm, suy xét một chút, theo tôi đi. Tên Cố Viêm kia có cái gì tốt, lại không đẹp trai bằng bản thiếu gia.” Luôn bị Cố Viêm đả kích đồng chí Cố Minh vẫn chưa từ bỏ ý định đào góc tường nhà Cố Viêm, ảo tưởng một ngày kia có thể khắp nơi xoay mông trước mặt Cố Viêm.

—— có đôi chay đi cạy bức tường nhà bên cạnh cũng bởi vì lòng hư vinh trả thù có tâm quấy phá.

Lâm Trạch Xuyên liếc Cố Minh một cái thấy tay trái vẫn còn băng bó, “Thiếu gia Cố Minh, thương thế của anh tốt hơn chưa?”

Cố Minh nghi hoặc nói “Cái đó và vết thương của tôi có liên quan gì sao?”

Lâm Trạch Xuyên nằm trên ghế, nhận đồ uống Trần Hi Hàm đưa tới, uống một ngụm, phiêu liếc mắt Cố Minh một cái, “Anh muốn nghe lời nói thật?”

“Vô nghĩa.”

“Cái này ——” nhìn Lâm Trạch Xuyên giống như có chút khó xử.

“Nói mau.”

Lâm Trạch Xuyên nghe Cố Minh nói, nở nụ cười, híp mắt giống như con mèo con còn lóe lên quang mang giả dối, “Kỳ thật anh bình thường cũng như vậy, bị thương mị lực lại càng giảm đi nhiều, cho nên —— đừng có nằm mơ.”

Lòng Cố Minh đang nghe được đánh giá của Lâm Trạch Xuyên xong, “Cách cách” thoáng một cái nát tan. Người tên hỗn đản Cố Viêm coi trọng quả nhiên cũng không phải thứ tốt lành gì. Đây tuyệt đối là vật họp theo loài, mệt anh ta lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Trạch Xuyên, còn tưởng cậu ta là một mỹ thiếu niên đơn thuần, ai biết nhìn sai rồi, này rõ ràng là một con ác ma!!!

Lâm Trạch Xuyên cũng không nhìn Cố Minh đang ngốc lăng bên cạnh, cầm đồ uống đi về phía biển. Chân không mang giày, ống quần bị cuốn lên, lộ ra một đoạn bắp chân bóng loáng trắng nõn, mắt cá chân xinh đẹp tinh xảo, ngay cả Cố Minh bị anh đả kích không nhẹ, ánh mắt cũng không khống chế được mà nhìn theo anh.

Lâm Trạch Xuyên chân trần ngâm trong nước biển, nước biển nhẹ nhàng vừa vặn không qua mắt cá chân. Bên cạnh anh còn có một người, sắc mặt nhìn qua không tốt lắm.

“Mạc tổng.” Lâm Trạch Xuyên bắt chuyện tiếp đón.

Mạc An nhìn thấy Lâm Trạch Xuyên, cười một chút “Lần này quay quảng cáo không tồi.”

Lâm Trạch Xuyên hơi cúi đầu, cười có chút thẹn thùng “Đâu có, này đó là công lao của cả tổ.”

Mạc An cười, xoay người đi nhận điện thoại ——

“Em nghe anh giải thích, không phải như em nghĩ …” âm thanh của Mạc An bị gió biển mang vào lỗ tai Lâm Trạch Xuyên, bởi vì khoảng cách khá xa, cho nên đứt quãng.

Khi Lâm Trạch Xuyên gặp được Mạc An trên đảo, cả quá trình Mạc An đều không yên lòng, cho dù là khi quay quảng cáo.

Lâm Trạch Xuyên hút một ngụm đồ uống qua ống hút, mỉm cười. Có lẽ phần kia bưu phẩm kia mang đến phiền toái không nhỏ cho Mạc An——

Lâm Trạch Xuyên đoán không sai, số ảnh chụp kia gửi đến cho Lewis khiến Mạc An gần đây sứt đầu mẻ trán. Đầu tiên là sự kiện điều động nội bộ người phát ngôn 1/2CITY khiến ánh mắt mọi người đều chú ý đến tập đoàn D&M, trong khoảng thời gian đó Mạc An vội vàng bình ổn chuyện này. Dù sao 1/2CITY tiến quân vào Trung Quốc cũng là chiến lược phát triển quan trọng của tập đoàn D&M, không thể xuất hiện bất kì sai lầm nào.

Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc ở đó, khiến Mạc An thật sự đau đầu sau này mới tới chính là —— nội bộ mâu thuẫn.

Cho công chúng một lời rõ ràng thì rất dễ, người trong bộ phận quan hệ xã hội bộ đều là tinh anh, cho dù đổi trắng thay đen cũng không phải nói chơi. Tập đoàn D&M thành lập nhiều năm như vậy, gặp chuyện thế này không ít, tất cả các nguy cơ đều được phòng quan hệ xã hội giải quyết tương đối ổn thỏa.

Nhưng làm thế nào để cho bà xã một lời giải thích thỏa đáng? Mạc An hoàn toàn không biết…